Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 197: Tai ương kiến cánh (4)

Trước Sau
Edit: Yến Phi Ly

Nhỏ mà dày, chi chít và đau đớn bén nhọn từ quanh thân truyền đến đại não, ngay cả bàn chân cũng không bị bỏ qua, dù cho mỗi lần đặt chân đều sẽ truyền đến tiếng nổ tung, nhưng tại giây tiếp theo khi nhấc chân, nơi kiến cánh mới chết lại sẽ có lớp mới nhào lên hung hăng gặm cắn da thịt. Trong khoảnh khắc đặt chân nhấc chân ngắn ngủi, dị năng sinh mệnh của Nam Thiệu vận chuyển, tu bổ hoàn toàn những vết thương đang phải gánh chịu. Cứ thế vòng đi vòng lại, tựa như địa ngục không có điểm kết thúc, từng bước từng bước gian nan giữa muôn vàn sinh linh, chỉ cầu một chốn dung thân, một phút ngơi nghỉ.

Đau đớn khiến lòng người nôn nóng, khiến tâm trí người ta như phát cuồng, nhưng Nam Thiệu hiểu rất rõ một khi dị năng chữa trị theo không kịp tốc độ phá hoại của kiến cánh thì dù hắn muốn duy trì trạng thái trước mắt cũng là hy vọng quá xa vời, cuối cùng kết quả của hắn sẽ y hệt những người từng vùi thây trong đàn kiến khổng lồ kia, không còn một mảnh xác. Cho nên dẫu lòng hắn đã táo bạo, muộn phiền đến độ muốn xé chính mình thành mảnh nhỏ thì hắn vẫn phải cố gắng duy trì tâm trí tỉnh táo, từng bước hướng về phía mục đích.

Đế giày sớm đã bị cắn thủng, máu của đám kiến cánh bị nổ tan xác xuôi theo cẳng chân chảy vào miệng vết thương chưa kịp khép lại rồi xâm nhập vào cơ thể Nam Thiệu, chỉ là đau đớn đã che lấp đi hết thảy khiến hắn không kịp phát giác.

Bốp! Nam Thiệu đột nhiên nâng tay lên, một bàn tay chụp vào đám kiến cánh bám đầy mặt hắn. Trong khoảnh khắc tiếng bầy kiến nổ tung vang lên, máu đen văng khắp nơi, lòng hắn dâng lên cảm xúc điên cuồng vui vẻ khó tả. Tựa như là phá vỡ một lớp màng ngăn cấm nào đó, một lần rồi lại một lần, hắn phủi lớp kiến bám vào trên người mình bằng tốc độ từ chậm đến nhanh, lại hoàn toàn không suy nghĩ liệu việc này có cần thiết hay không. Máu đen của lớp kiến dính đầy cơ thể hắn, rồi sau đó lại lặng yên rót vào miệng vết thương. Nam Thiệu cứ lặp đi lặp lại động tác, mỗi một lần xác kiến nổ tan vang lên thanh âm đều sẽ khiến bản thân hắn có một loại khoái cảm sắc nhọn, tuy rằng loại này vui sướng này rất ngắn ngủi, hơn nữa ập tới tiếp sau đó sẽ là cảm xúc càng nôn nóng càng táo bạo hơn gấp bội, Nam Thiệu vẫn giống như nghiện mà chẳng thể nào dừng lại. Theo số lượng máu kiến hòa vào miệng vết thương tăng nhiều, khi mà cảm xúc cuồng bạo cũng dần dần lên tới đỉnh điểm, hắn sắp như ngựa hoang thoát cương, tựa như muốn hủy diệt hết thảy, hắn đột nhiên thấy trên người hắn nhẹ bẫng, vốn đám kiến chẳng thiết đến mạng sống mà nhào tới tấp về phía hắn lại đột nhiên tản ra, không để ý tới hắn nữa, chen nhau cố gắng lướt qua hắn, bay về phía ngược lại với hướng hắn đang đi, thật giống như Nam Thiệu không hề tồn tại vậy.

Càng nhiều không khí lạnh lẽo ùa vào khiến thần trí Nam Thiệu tỉnh táo lại, cảm xúc thô bạo trong lòng không khỏi giảm bớt vài phần, lúc này hắn mới nhận ra trạng thái khác lạ của mình. Chỉ là tình huống trước mắt không cho hắn nghĩ nhiều, giờ đây Nam Thiệu phải nắm chặt thời gian xem xét tình huống của bầy kiến để nghĩ biện pháp xử lý chúng nó mới là việc nên làm. Mà thứ khiến hắn càng thêm kinh ngạc đó là, càng về sau lộ trình càng thuận lợi, bất kể là hắn đi thong thả hay là chạy thật nhanh, hoặc cố đánh thẳng về phía trước đều sẽ không đụng vào bất kì một con kiến nào, nếu như không phải bầy kiến rậm rạp đang che khuất ánh mặt trời mà tạo nên khung cảnh tối tăm, trên mình vương cảm giác lạnh lẽo nhàn nhạt này, hơn nữa lại thiếu Trương Dịch bên cạnh, thì Nam Thiệu sẽ cảm thấy hiện tại vui sướng hơn bị nhốt ở tầng hầm rất nhiều.

Không có gì cản trở, càng không cần phân tâm đối phó với bầy kiến, dù cho lúc này vẫn chẳng nhìn rõ gì nhưng tốc độ của hắn lại nhanh hơn nhiều. Đi ra cũng được hơn hai tiếng, mật độ kiến cánh dần dần trở nên mỏng manh hơn, ánh sáng dần có thể len vào khiến tinh thần Nam Thiệu đã nhiều ngày không thấy ánh mặt trời phải rung lên, phiền muộn trong lồng ngực tiêu tán đi không ít.

Hiện đang là ban ngày. Trên mặt đường đọng lớp tuyết thật dày, vừa giẫm xuống liền giống như muốn vùi luôn hơn nửa cẳng chân, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cửa thủy tinh vỡ tan hoang phế của chiếc xe tải nào đó, nhưng đọng lại cũng chỉ là kết cấu, ngay cả lốp xe đều đã không cánh mà bay. Dù khả năng chịu rét của Nam Thiệu đã tăng mạnh nhưng lõa thể đi trên đường như lúc này cũng khó mà chịu nổi, vì thế khi bước qua những chiếc xe hắn đều sẽ dò xét thử bên trong xem có thể tìm đến thứ gì quấn lên người hay không.



May mà vận may của hắn còn không quá xấu, rốt cuộc hắn cũng nhặt được một bộ quần áo, tuy rằng hơi nhỏ và ngắn nhưng ít ra vẫn đỡ hơn nude giữa trời tuyết lạnh. Về phần đôi chân thì lại hết cách, hắn chỉ đành nhặt vài tấm bao bố bó hai bàn chân lại.

Đám mây kiến không chỉ dài 1 km, trừ đám dày đặc ban đầu kia thì phần sau kéo dài về tới tận đường hầm, mây kiến tuy rằng không chi chít như trước nữa nhưng vẫn không hề ngắt quãng. Đây cũng là lí do cho việc tại sao giết chúng hoài mà không hết. Giống như lời Mông Chiến từng bảo, bầy kiến lướt qua nơi nào thì nơi đó ngay cả đất đều muốn bị cạo xuống một tầng, sau khi tự Nam Thiệu có thể thấy rõ mọi vật, liền phát hiện trong phạm vi tầm mắt không còn nhìn thấy bất cứ loài thực vật biến dị nào nữa, cũng không thấy zombie hoặc các loại động vật khác. Hai bên cao tốc là khung cảnh hoang vắng giống như hoang mạc, chỉ có một chút kiến trúc bê tông xiêu vẹo, điêu tàn thỉnh thoảng xuất hiện ven đường. Có thể tưởng tượng, nếu như không diệt trừ sạch bầy kiến này thì thế giới sẽ biến thành bộ dáng gì.

Nhìn đường hầm tối om trước mắt, Nam Thiệu hít sâu, đè nén cảm giác sợ hãi cùng với hoang mang bất định trong lòng, dứt khoát cất bước đi vào.

Bởi vì lót bao bố, cho nên chân hắn giẫm lên nền đường nhựa không phát ra tiếng động gì, trong đường hầm tối tăm tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng vỗ cánh u u phát ra từ bầy kiến, khiêu khích Nam Thiệu phải buộc chặt thần kinh. Nam Thiệu biết, thật ra hắn không hề đầy lòng tin như khi cam đoan với Trương Dịch. Nhưng hắn nhất định phải đi, bởi vì hắn không thể trơ mắt nhìn Trương Dịch hóa thành hư ảo ngay trước mặt mình. Hắn muốn sống sót, muốn được ở bên Trương Dịch.

Khi đi được khoảng một phần ba đường hầm, bước chân Nam Thiệu dần chậm lại, ánh mắt hắn dừng trên đỉnh đường hầm cách đó mấy chục mét, chỗ đó có một bóng đen cực lớn, mơ hồ có thể thấy được hình con thoi, giống như một chiếc tàu ngầm treo ngược. Vô số kiến cánh xoay xung quanh nó, Nam Thiệu đến mà vẫn chẳng hề gợi ra sự cảnh giác từ chúng, đang lúc hắn định đến gần hơn để nhìn cho rõ ràng, một tiếng tiếng kêu bén nhọn tràn ngập ác ý cùng cảnh cáo đột ngột vang lên, thuận theo kết cấu đặc trưng của đường hầm, tựa hồ một thanh đao chém vào thần kinh yếu ớt của con người, Nam Thiệu ôm lấy đầu, nếu như không phải tâm chí hắn đã được luyện rèn trong vô số đau khổ mà trở nên vô cùng mạnh mẽ, lúc này sợ rằng đã đau đến nỗi lăn lộn trên mặt đất. Dù là miễn cưỡng đứng, nhưng lúc này hắn cũng gần như mất đi khả năng chiến đấu, đợi đến khi tỉnh táo lại, toàn thân hắn đã bị một đám kiến cánh lớn hơn trước vô số lần, cũng mạnh mẽ hơn vô số lần quấn chặt lấy như xác ướp, mang hắn bay lên.

Trong nháy mắt ấy Nam Thiệu cũng chẳng biết có nên thấy may mắn vì đám kiến này chưa ăn thịt hắn luôn hay không, bằng không với tình huống mới nãy đã đủ cho hắn chết hơn trăm lần. Có điều phần may mắn này chỉ tồn tại tới lúc hắn thấy rõ thứ đen đen trên đỉnh đường hầm, rất nhanh trên trán Nam Thiệu liền toát ra mồ hôi lạnh, ngay sau đó là trên lưng. Trời lạnh như vậy thế nhưng quần áo hắn vừa mặc vào không lâu đã bị ướt đẫm mồ hôi.

Trên nóc đường hầm phủ kín dày đặc bằng một tầng tơ màu đen, mà thứ đen thùi như tàu ngầm nguyên tử kia hóa ra là một cái kiến sâu khổng lồ, bởi vì quanh thân đều bọc một tầng kén đen bóng, lại thêm sợi tơ che phủ cho nên đứng ở dưới căn bản là nhìn không ra cái gì. Nếu như không ngẩng đầu, có khi còn xem nhẹ mà đi qua. Từ vị trí hiện tại của hắn quan sát, kiến sâu đại khái dài hơn 200 mét, đầu bụng rất to, vô số trứng không ngừng chui ra từ bụng nó, đọng lại trên sợi tơ, sau đó nhanh chóng ấp nở, kết kén. Toàn bộ quá trình tựa hồ bị thu ngắn lại đến vô hạn lại được người ta tóm gọn bằng một câu, chỉ là trong nháy mắt, đám trứng vừa được đẻ ra lập tức liền biến thành thành kiến cánh, chui ra khỏi lớp tơ, bay ra ngoài. Khó trách họ giết mãi mà chẳng thể cạn, có một khả năng sinh sản khủng khiếp như vậy thì dù họ có mệt chết e rằng cũng trốn không thoát được tai ương lần này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau