Chương 228: Bước đầu của kế hoạch
Edit: Yến Phi Ly
Đáng tiếc thời gian ấm áp rất ngắn ngủi, chỉ chốc lát thôi thú biến dị lại bắt đầu đợt tấn công mới. Tiếng chém giết trong đêm đen liên tiếp vang lên hòa quyện với tiếng kêu thảm thiết của con người, máu tươi tanh tưởi và mùi hôi thối của zombie bên ngoài pha lẫn vào nhau khiến người ta có ảo giác bản thân đang ở trong địa ngục. Có lẽ một giây trước chúng ta còn đùa giỡn với bạn bè thì nháy mắt sau đã vùi thân dưới vuốt sắc răng nhọn của thú biến dị, tựa như người đàn ông mới cười nhạo Nam Thiệu và Trương Dịch lúc nãy.
Thời gian trôi qua có vẻ rất chậm chạp, bình minh dường như vĩnh viễn cũng không đến. Đêm tối chính là nơi mặt trái của cảm xúc được sản sinh ra, rốt cuộc có người dưới tình trạng thể xác và tinh thần mệt mỏi chịu không nổi tuyệt vọng cùng sợ hãi mà lựa chọn tự sát. Đây là lần đầu tiên sau khi căn cứ bị bao vây xảy ra trường hợp tự sát, dù cho tạm thời chưa có ai bi quan mà làm theo nhưng nó đã gây cho mọi người thêm một tầng bóng ma nặng nề dày đặc. May mắn thay, không qua bao lâu, căn cứ đã có động tĩnh.
“Mọi người đừng nản lòng, căn cứ vừa nhận được tin có quân đội đến đây, giờ họ đang ở bên ngoài nghĩ cách giúp chúng ta mở ra một đường thoát. Lên tinh thần hết cho ông, đã cố gắng lâu thế mà chết trước khi mở được đường thì chẳng phải phí lắm sao. Tự sát? Đó là hành vi của kẻ nhu nhược ngu xuẩn, ngẫm lại cha mẹ con cái của mấy người, anh chị em họ hàng thân thích của mấy người xem, nếu không cố gắng mà sống thì có xứng với họ không? Hey, tỉnh táo lên! Đúng rồi, ai là dị năng hệ thổ thì tập trung tới trung tâm chỉ huy báo danh đi, động tác nhanh lên chút, đây là chuyện liên quan tới sống chết của tất cả mọi người đấy.” Khắp các nơi trong căn cứ đều có người dùng gậy gõ chậu và nồi ồn ào đi qua, rõ ràng lời nói không thể chứng thực và rất nhiều khả năng là nói dối, thế nhưng lọt vào tai những người sống sót đang ôm tinh thần bi quan, lạnh lẽo, tối tăm thì lại như được thắp lên ngọn lửa hy vọng.
“Này, anh nói thật không? Sao căn cứ biết có quân đội ở bên ngoài? Internet, mạng điện thoại không phải không thể dùng sao?” Có người vừa lo ứng phó với thú biến dị vừa lớn tiếng hỏi.
“Đương nhiên là thật, tôi lừa mấy người thì có cơm ăn có rượu uống có vợ ngủ cùng à? Còn nguyên nhân vì sao biết thì đó là chuyện mấy người có thể hỏi à?”
“Gọi người dị năng hệ thổ đi làm gì thế?”
“Đi thì biết. Anh là hệ thổ hả? Sao, không phải? Vậy hỏi gì lắm thế? Rảnh quá thì giết thêm vài con thú biến dị đi.”
Đối thoại như vậy diễn ra suốt dọc đường, cảm xúc mọi người rõ ràng đã bị kích động, dù không có được đáp án khẳng định nhưng cũng không ảnh hưởng tới nhịp tim thình thịch vì hồ hởi của họ nữa.
“Xem ra mục đích của Tống Nghiễn đạt được rồi.” Nhìn người truyền đạt tin tức đi xa, Trương Dịch thấp giọng nói. “Làm sao cậu ấy khiến đầu não của căn cứ tin lời được nhỉ?” Chẳng lẽ Tống Nghiễn thật sự có năng lực mở đường từ giữa bầy zombie và động thực vật biến dị rậm rạp ngoài kia? Điều này sao có thể?
Rất nhanh anh liền có đáp án. Vào lúc trời sắp sáng hẳn Tống Nghiễn quay lại, mà phía sau lưng xa xa hắn có một tường đất đang chậm rãi dâng lên.
“Tôi đồng ý với họ để Mộ Nhiên đưa thân nhân của họ đi trước.” Tống Nghiễn không nói cụ thể quá trình, trực tiếp tung ra kết quả. Vào giây phút rơi vào đường cùng, có một cơ hội đặt ngay trước mắt thì hắn tin tưởng không ai chịu dễ dàng bỏ qua, cho dù là trong lòng còn tràn đầy hoài nghi. “Tôi chuẩn bị thử xem có thể dụ đám zombie và thú biến dị ngoài kia rời xa nơi này hay không. Chỉ cần tản ra một phần thì số còn lại cũng có thể lấy biện pháp tương tự để giải quyết, nhưng trước khi làm được thì căn cứ phải tự chống đỡ, bằng không hết thảy đều phí công.”
“Cho nên gọi dị năng hệ thổ qua chính là muốn xây dựng một bức tường trong tường?” Chung quy trước đó họ từng thảo luận cho nên nghe đến đó, Trương Dịch lập tức phản ứng lại.
Tống Nghiễn gật đầu, ánh mắt quét về phía những người sống sót ngã trái ngã phải dựa vào tường phòng ngự để ngủ. Rốt cuộc mọi người có thể cố gắng đến hừng đông, đợt tấn công đã tạm ngưng nên không dễ dàng lắm mới chiếm được hai giờ nghỉ ngơi, có người chẳng kịp ăn gì đã vội ngủ, có kẻ thì ngậm thức ăn trong miệng rồi ngủ quên luôn, càng đừng nói tới chuyện tìm gì đó để bọc kín thân thể cho đỡ lạnh. Vì thế liền có vài người thường ôm chăn bông và thảm đi qua đắp lên người cho họ.
“Hiện căn cứ sẽ xây dựng bức tường mới ở bên trong, thu hẹp tuyến phòng ngự lại một phần ba so với hiện tại, có thể sẽ nhỏ hơn nữa. Sau đó để dị năng hệ mộc thúc đẩy thực vật biến dị trên bãi đất trống giữa hai bức tường, đến lúc đó lượng thú biến dị tấn công vào hẳn sẽ giảm bớt trên diện rộng. Nếu như thành công, phỏng chừng có thể chống đỡ thêm một khoảng thời gian dài. Lương thực tồn kho trong căn cứ đủ mọi người ăn hai tháng, hi vọng có thể giải quyết xong trước khi cạn kiệt.”
“Cách trồng thực vật biến dị này rất hay.” Trương Dịch trầm ngâm, rồi sau đó nhíu mày lại: “Thế nhưng sợ rằng căn cứ không có nhiều dị năng hệ mộc.”
“Chỉ có hai người.” Tống Nghiễn thản nhiên nói. Trên thực tế, vào giai đoạn đầu của tận thế người thức tỉnh dị năng hệ mộc không hề ít, nhưng vì dị năng này khó tăng lên, lúc ấy lại không có tác dụng gì cho nên vẫn bị coi là phế vật, bị người dị năng khác bài xích, mặc cho tự sinh tự diệt, vì thế đại đa số người có dị năng hệ mốc đều chết sớm từ khi dị năng còn yếu kém. Mãi đến lúc thực vật biến dị xuất hiện, mọi người mới hiểu được dị năng hệ mộc quý giá tới nhường nào, đáng tiếc hối hận thì đã muộn rồi.
“Chỉ có hai người, trong thời gian ngắn sợ rằng rất khó hoàn thành nhiệm vụ.” Trương Dịch nói rồi không khỏi nhìn sang Nam Thiệu. Trước đây Nam Thiệu bị hiểu lầm thành dị năng hệ mộc, ở chuyện thúc đẩy thực vật thì hắn cũng có thể giúp một tay.
“Được, em gia nhập.” Không cần Trương Dịch mở miệng, Nam Thiệu đã dứt khoát đồng ý.
“Trong đoàn xe của tôi có sáu dị năng hệ mộc, bảo Mộ Nhiên mang họ tới đây hẳn là đủ.” Tống Nghiễn chậm rãi nói tiếp. Bởi vì đoàn xe của hắn có tính chất kỷ luật cùng với con người nên tạo thành tình huống đặc thù, vì vậy dị năng hệ mộc cũng không chết sớm, sau này từ thủ đổ trở về còn thêm một Tạ Thu Sanh cũng là hệ mộc, tính chính xác thì không phải sáu mà là bảy. Cộng thêm căn cứ hai người và Nam Thiệu, tổng kết lại là mười người dị năng hệ mộc, nếu còn xử lý không xong chuyện này vậy thì đâm đầu chết đi thôi.
Mấy người Trương Dịch đều không khỏi thở phào, trước tiên không nói kế hoạch của Tống Nghiễn có thành công được không, chỉ cần trồng thực vật biến dị xong thì lấy tốc độ sinh trưởng của chúng thì trong một đêm xung quanh tường phòng ngự mới xây sẽ khó có gì có thể tiếp cận. Thực vật biến dị không có linh tính để mà phân biệt người, thú biến dị hay là zombie, chỉ cần vừa lại gần thì nó sẽ tấn công bất chấp đối thủ. Có lớp bảo vệ mạnh mẽ này, những người sống sót trong căn cứ sẽ thoải mái hơn rất nhiều, chỉ cần có đầy đủ lương thực thì tiếp tục chống đỡ phỏng chừng cũng không có vấn đề gì.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều vậy, anh mau ngủ một lát đi.” Nam Thiệu cảm thấy Trương Dịch dành quá nhiều tâm tư vào những người không liên quan thì hơi mất kiên nhẫn mà ấn anh ngã xuống trên đùi mình, sau đó cầm lấy một cái chăn được phát bọc lên người anh.
Trương Dịch nở nụ cười, biết hắn đau lòng mình nên anh đương nhiên sẽ không cự tuyệt, chỉ là kéo kéo chăn che cho cả Nam Thiệu nữa, rồi nói: “Cùng nhau ngủ.” Chung quy vất vả cả một đêm, đợi lát nữa còn phải chiến đấu, không tranh thủ thời gian nghỉ ngơi sợ rằng sẽ đuối sức.
“Ừm.” Nam Thiệu đáp khẽ, nhấc tay che hai mắt anh, chính hắn cũng nhắm mắt lại tựa vào trên tường.
Trương Dịch quả thật mỏi mệt vô cùng, vừa nhắm mắt lại liền chìm sâu vào giấc ngủ. Nam Thiệu lại đột nhiên mở mắt ngắm nhìn gương mặt tiều tụy của anh, trong con ngươi tràn đầy đau lòng thương xót. Hắn nâng tay lên muốn vuốt ve mái tóc trắng nhưng lại sợ đánh thức anh nên chỉ đành rụt về, có điều hắn vẫn mở mắt nhìn khuôn mặt kia như là vĩnh viễn cũng ngắm không đủ.
Đáng tiếc thời gian ấm áp rất ngắn ngủi, chỉ chốc lát thôi thú biến dị lại bắt đầu đợt tấn công mới. Tiếng chém giết trong đêm đen liên tiếp vang lên hòa quyện với tiếng kêu thảm thiết của con người, máu tươi tanh tưởi và mùi hôi thối của zombie bên ngoài pha lẫn vào nhau khiến người ta có ảo giác bản thân đang ở trong địa ngục. Có lẽ một giây trước chúng ta còn đùa giỡn với bạn bè thì nháy mắt sau đã vùi thân dưới vuốt sắc răng nhọn của thú biến dị, tựa như người đàn ông mới cười nhạo Nam Thiệu và Trương Dịch lúc nãy.
Thời gian trôi qua có vẻ rất chậm chạp, bình minh dường như vĩnh viễn cũng không đến. Đêm tối chính là nơi mặt trái của cảm xúc được sản sinh ra, rốt cuộc có người dưới tình trạng thể xác và tinh thần mệt mỏi chịu không nổi tuyệt vọng cùng sợ hãi mà lựa chọn tự sát. Đây là lần đầu tiên sau khi căn cứ bị bao vây xảy ra trường hợp tự sát, dù cho tạm thời chưa có ai bi quan mà làm theo nhưng nó đã gây cho mọi người thêm một tầng bóng ma nặng nề dày đặc. May mắn thay, không qua bao lâu, căn cứ đã có động tĩnh.
“Mọi người đừng nản lòng, căn cứ vừa nhận được tin có quân đội đến đây, giờ họ đang ở bên ngoài nghĩ cách giúp chúng ta mở ra một đường thoát. Lên tinh thần hết cho ông, đã cố gắng lâu thế mà chết trước khi mở được đường thì chẳng phải phí lắm sao. Tự sát? Đó là hành vi của kẻ nhu nhược ngu xuẩn, ngẫm lại cha mẹ con cái của mấy người, anh chị em họ hàng thân thích của mấy người xem, nếu không cố gắng mà sống thì có xứng với họ không? Hey, tỉnh táo lên! Đúng rồi, ai là dị năng hệ thổ thì tập trung tới trung tâm chỉ huy báo danh đi, động tác nhanh lên chút, đây là chuyện liên quan tới sống chết của tất cả mọi người đấy.” Khắp các nơi trong căn cứ đều có người dùng gậy gõ chậu và nồi ồn ào đi qua, rõ ràng lời nói không thể chứng thực và rất nhiều khả năng là nói dối, thế nhưng lọt vào tai những người sống sót đang ôm tinh thần bi quan, lạnh lẽo, tối tăm thì lại như được thắp lên ngọn lửa hy vọng.
“Này, anh nói thật không? Sao căn cứ biết có quân đội ở bên ngoài? Internet, mạng điện thoại không phải không thể dùng sao?” Có người vừa lo ứng phó với thú biến dị vừa lớn tiếng hỏi.
“Đương nhiên là thật, tôi lừa mấy người thì có cơm ăn có rượu uống có vợ ngủ cùng à? Còn nguyên nhân vì sao biết thì đó là chuyện mấy người có thể hỏi à?”
“Gọi người dị năng hệ thổ đi làm gì thế?”
“Đi thì biết. Anh là hệ thổ hả? Sao, không phải? Vậy hỏi gì lắm thế? Rảnh quá thì giết thêm vài con thú biến dị đi.”
Đối thoại như vậy diễn ra suốt dọc đường, cảm xúc mọi người rõ ràng đã bị kích động, dù không có được đáp án khẳng định nhưng cũng không ảnh hưởng tới nhịp tim thình thịch vì hồ hởi của họ nữa.
“Xem ra mục đích của Tống Nghiễn đạt được rồi.” Nhìn người truyền đạt tin tức đi xa, Trương Dịch thấp giọng nói. “Làm sao cậu ấy khiến đầu não của căn cứ tin lời được nhỉ?” Chẳng lẽ Tống Nghiễn thật sự có năng lực mở đường từ giữa bầy zombie và động thực vật biến dị rậm rạp ngoài kia? Điều này sao có thể?
Rất nhanh anh liền có đáp án. Vào lúc trời sắp sáng hẳn Tống Nghiễn quay lại, mà phía sau lưng xa xa hắn có một tường đất đang chậm rãi dâng lên.
“Tôi đồng ý với họ để Mộ Nhiên đưa thân nhân của họ đi trước.” Tống Nghiễn không nói cụ thể quá trình, trực tiếp tung ra kết quả. Vào giây phút rơi vào đường cùng, có một cơ hội đặt ngay trước mắt thì hắn tin tưởng không ai chịu dễ dàng bỏ qua, cho dù là trong lòng còn tràn đầy hoài nghi. “Tôi chuẩn bị thử xem có thể dụ đám zombie và thú biến dị ngoài kia rời xa nơi này hay không. Chỉ cần tản ra một phần thì số còn lại cũng có thể lấy biện pháp tương tự để giải quyết, nhưng trước khi làm được thì căn cứ phải tự chống đỡ, bằng không hết thảy đều phí công.”
“Cho nên gọi dị năng hệ thổ qua chính là muốn xây dựng một bức tường trong tường?” Chung quy trước đó họ từng thảo luận cho nên nghe đến đó, Trương Dịch lập tức phản ứng lại.
Tống Nghiễn gật đầu, ánh mắt quét về phía những người sống sót ngã trái ngã phải dựa vào tường phòng ngự để ngủ. Rốt cuộc mọi người có thể cố gắng đến hừng đông, đợt tấn công đã tạm ngưng nên không dễ dàng lắm mới chiếm được hai giờ nghỉ ngơi, có người chẳng kịp ăn gì đã vội ngủ, có kẻ thì ngậm thức ăn trong miệng rồi ngủ quên luôn, càng đừng nói tới chuyện tìm gì đó để bọc kín thân thể cho đỡ lạnh. Vì thế liền có vài người thường ôm chăn bông và thảm đi qua đắp lên người cho họ.
“Hiện căn cứ sẽ xây dựng bức tường mới ở bên trong, thu hẹp tuyến phòng ngự lại một phần ba so với hiện tại, có thể sẽ nhỏ hơn nữa. Sau đó để dị năng hệ mộc thúc đẩy thực vật biến dị trên bãi đất trống giữa hai bức tường, đến lúc đó lượng thú biến dị tấn công vào hẳn sẽ giảm bớt trên diện rộng. Nếu như thành công, phỏng chừng có thể chống đỡ thêm một khoảng thời gian dài. Lương thực tồn kho trong căn cứ đủ mọi người ăn hai tháng, hi vọng có thể giải quyết xong trước khi cạn kiệt.”
“Cách trồng thực vật biến dị này rất hay.” Trương Dịch trầm ngâm, rồi sau đó nhíu mày lại: “Thế nhưng sợ rằng căn cứ không có nhiều dị năng hệ mộc.”
“Chỉ có hai người.” Tống Nghiễn thản nhiên nói. Trên thực tế, vào giai đoạn đầu của tận thế người thức tỉnh dị năng hệ mộc không hề ít, nhưng vì dị năng này khó tăng lên, lúc ấy lại không có tác dụng gì cho nên vẫn bị coi là phế vật, bị người dị năng khác bài xích, mặc cho tự sinh tự diệt, vì thế đại đa số người có dị năng hệ mốc đều chết sớm từ khi dị năng còn yếu kém. Mãi đến lúc thực vật biến dị xuất hiện, mọi người mới hiểu được dị năng hệ mộc quý giá tới nhường nào, đáng tiếc hối hận thì đã muộn rồi.
“Chỉ có hai người, trong thời gian ngắn sợ rằng rất khó hoàn thành nhiệm vụ.” Trương Dịch nói rồi không khỏi nhìn sang Nam Thiệu. Trước đây Nam Thiệu bị hiểu lầm thành dị năng hệ mộc, ở chuyện thúc đẩy thực vật thì hắn cũng có thể giúp một tay.
“Được, em gia nhập.” Không cần Trương Dịch mở miệng, Nam Thiệu đã dứt khoát đồng ý.
“Trong đoàn xe của tôi có sáu dị năng hệ mộc, bảo Mộ Nhiên mang họ tới đây hẳn là đủ.” Tống Nghiễn chậm rãi nói tiếp. Bởi vì đoàn xe của hắn có tính chất kỷ luật cùng với con người nên tạo thành tình huống đặc thù, vì vậy dị năng hệ mộc cũng không chết sớm, sau này từ thủ đổ trở về còn thêm một Tạ Thu Sanh cũng là hệ mộc, tính chính xác thì không phải sáu mà là bảy. Cộng thêm căn cứ hai người và Nam Thiệu, tổng kết lại là mười người dị năng hệ mộc, nếu còn xử lý không xong chuyện này vậy thì đâm đầu chết đi thôi.
Mấy người Trương Dịch đều không khỏi thở phào, trước tiên không nói kế hoạch của Tống Nghiễn có thành công được không, chỉ cần trồng thực vật biến dị xong thì lấy tốc độ sinh trưởng của chúng thì trong một đêm xung quanh tường phòng ngự mới xây sẽ khó có gì có thể tiếp cận. Thực vật biến dị không có linh tính để mà phân biệt người, thú biến dị hay là zombie, chỉ cần vừa lại gần thì nó sẽ tấn công bất chấp đối thủ. Có lớp bảo vệ mạnh mẽ này, những người sống sót trong căn cứ sẽ thoải mái hơn rất nhiều, chỉ cần có đầy đủ lương thực thì tiếp tục chống đỡ phỏng chừng cũng không có vấn đề gì.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều vậy, anh mau ngủ một lát đi.” Nam Thiệu cảm thấy Trương Dịch dành quá nhiều tâm tư vào những người không liên quan thì hơi mất kiên nhẫn mà ấn anh ngã xuống trên đùi mình, sau đó cầm lấy một cái chăn được phát bọc lên người anh.
Trương Dịch nở nụ cười, biết hắn đau lòng mình nên anh đương nhiên sẽ không cự tuyệt, chỉ là kéo kéo chăn che cho cả Nam Thiệu nữa, rồi nói: “Cùng nhau ngủ.” Chung quy vất vả cả một đêm, đợi lát nữa còn phải chiến đấu, không tranh thủ thời gian nghỉ ngơi sợ rằng sẽ đuối sức.
“Ừm.” Nam Thiệu đáp khẽ, nhấc tay che hai mắt anh, chính hắn cũng nhắm mắt lại tựa vào trên tường.
Trương Dịch quả thật mỏi mệt vô cùng, vừa nhắm mắt lại liền chìm sâu vào giấc ngủ. Nam Thiệu lại đột nhiên mở mắt ngắm nhìn gương mặt tiều tụy của anh, trong con ngươi tràn đầy đau lòng thương xót. Hắn nâng tay lên muốn vuốt ve mái tóc trắng nhưng lại sợ đánh thức anh nên chỉ đành rụt về, có điều hắn vẫn mở mắt nhìn khuôn mặt kia như là vĩnh viễn cũng ngắm không đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất