Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 235: Hoàn thiện hệ thống phòng ngự

Trước Sau
Edit: Yến Phi Ly & Dật Phong

Ba giờ sau, người ở tuyến phòng ngự ngoài bắt đầu lần lượt rút vào trong thành, đầu tiên là người thường và những ai bị thương, sau đó mới là người thức tỉnh và các cao thủ của Tân Giáo. Đợi đến khi toàn bộ đã rút vào trong thì cũng đã qua hơn năm tiếng. Toàn bộ mặt tây của tường phòng ngự là rừng cây biến dị đã được hoàn thiện cơ bản. Các loại thực vật biến dị thô to vươn cao, cành lá xum xuê, trong đó nhiều nhất là cây dây leo và cây ăn thịt, có thể nói mảnh rừng ấy ngập tràn nguy cơ bốn bề giống như một khu rừng rậm nguyên thủy cỡ nhỏ. Ở phòng tuyến này, sau khi tất cả mọi người vào thành liền bị rừng cây bịt kín, chỉ có cửa thành còn được giữ lại cho nhóm Nam Thiệu vẫn luôn bận rộn có thể vào bất cứ lúc nào.

Trời dần tối, cuộc chiến vẫn đang tiếp tục, chỉ là không kịch liệt như ban ngày nữa. Người mỏi mệt, thú biến dị cũng đuối sức, chúng khởi đầu vô cùng hăng hái rồi dần trở nên kiệt quệ, cuối cùng vì kiệt sức mà tạm dừng, đối mặt với tường mới xây dựng dù không cao bằng cái cũ nhưng chúng cũng chẳng còn sức để mà phá nữa. Nhất là sau khi tường bên ngoài sụp đổ, những người sống sót trả cái giá rất đắt, hy sinh biết bao nhiêu người để săn giết không ít thú biến dị chuyên đào tường, vì thế chiến tranh lại trở về trạng thái giằng co ban đầu.

Tiếp tục chiến đấu thêm hai giờ, thú biến dị cuối cùng cũng dừng lại. Căn cứ thực hiện kiểm kê sơ lược quân số, cuối cùng mọi người đều trầm lặng. Lần này họ đã tổn thất gần một phần ba người sống sót, bây giờ chỉ còn lại hơn 150 nghìn, trong đó còn có hơn một nửa đã bị thương. Mỗi người đều sức cùng lực kiệt, nếu như thú biến dị phát động một đợt tấn công mới ngay bây giờ, chỉ e cả nội thành sẽ dễ dàng bị san bằng. Có điều trận chiến tàn khốc vừa rồi thì không chỉ khiến con người tổn thất nặng nề mà thú biến dị cũng vậy, còn đám zombie thông thường thì chẳng ai muốn tính vào nữa.

Mọi người kiệt quệ chẳng còn sức để đau thương, ăn vội vàng bánh màn thầu và canh nóng do người già yếu, phụ nữ hay trẻ nhỏ đưa tới, sau đó tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi. Dựng lều chắn gió, đốt lửa, chuyển chăn bông, cứu trị người bị thương, những con người ngày thường tưởng như không có bất cứ tác dụng gì, chỉ có thể sống sót phụ thuộc vào kẻ mạnh thì vào thời khắc mọi thứ bình tĩnh trở lại, khi mà các chiến sĩ ngủ say sưa lại nhấc lên những đôi chân, những bàn tay mỏi mệt để làm công việc này. Cho dù là đứa bé nhỏ tuổi nhất cũng sẽ che những tấm bìa to chắn gió cho những chiến sĩ đang dựa vào tường ngủ say, hoặc là cố hết sức ôm chăn bông đắp lên người bọn họ.

Từ sau khi rút vào trong thành, căn cứ đã bắt đầu thống nhất phân phát các loại lương thực và đồ dùng, bằng không chẳng biết sẽ có bao nhiêu người bị rét lạnh rồi gây ra những cái chết đáng tiếc nữa.

Nhóm Nam Thiệu không về thành mà ở lại trong rừng biến dị. Hai người dị năng hệ mộc là cấp dưới của Tống Nghiễn thì trở về lấy mấy cái chăn bông và thức ăn, đồng thời liên hệ chút tin tức với căn cứ.

“Có người trông thấy Nam Thiệu kia hình như không phải người. Cả Tống Nghiễn nữa…” Trong trung tâm chỉ huy của căn cứ, một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi tướng mạo đoan chính cất tiếng nói. Trên mặt anh mang theo vẻ mỏi mệt nặng nề, một thân áo da màu đen dài dính vết máu hôi thối đã rách tơi bời, hiển nhiên anh cũng từng tham dự vào cuộc chiến khốc liệt mới nãy.

“Không phải người chẳng lẽ là yêu quái?” Một ông chú trung niên ngồi trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi nghe vậy bỗng mở mắt ra, ánh nhìn sắc bén liếc về chàng thanh niên, hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý vung tay lên ngắt ngang lời giải thích của người sau: “Đừng nói là yêu quái, dù có là ma quỷ thì chỉ cần giúp chúng ta vượt qua kiếp nạn này, bảo ba gọi cậu ta là cụ tổ cũng được.” Rồi sau đó thấy thanh niên tựa hồ hơi bối rối, chú khẽ thở dài, lại nói đầy thâm sâu: “Tiểu Chinh à, bây giờ là tận thế, bên ngoài có vô số zombie và thú biến dị vây quanh chúng ta. Nếu như Tống Nghiễn không xuất hiện, không có cậu ta, không có Nam Thiệu, con cho rằng cuối cùng còn mấy người có thể sống sót?” Nói rồi chú chỉ ra cửa, “Được rồi, mau tranh thủ nghỉ ngơi, đêm nay sợ là phải đánh nữa đấy, bớt nghĩ mấy chuyện linh tinh này đi.”

“Dạ.” Thanh niên không dám nói thêm nữa, chỉ để lại một câu: “Ba, ba cũng phải giữ gìn thân thể đó.” Sau đó mới xoay người ra khỏi phòng.

Đợi thanh niên rời khỏi, người đàn ông trung niên như là đột nhiên mất đi toàn bộ sức lực, chú ngã xuống ghế, nét mặt tang thương lộ ra mệt mỏi tột độ. Bây giờ chú chỉ còn lại đứa con trai này, vốn là muốn nhờ Tống Nghiễn đưa ra ngoài, đáng tiếc con trai chú rất cứng đầu, nằng nặc đòi ở lại bên cạnh chú. Hiện tại chú vô cùng hối hận buổi sáng không dùng biện pháp cứng rắn để ép con đi, bây giờ thì có muốn đi cũng chẳng được, chỉ có thể cầu nguyện ông trời mở mắt phù hộ cho căn cứ tai qua nạn khỏi. Còn chuyện Nam Thiệu và Tống Nghiễn rốt cuộc là gì, chỉ cần bọn họ không mang ác ý thì có sao đâu? Cả dị năng của Nam Thiệu nữa… Chú âm thầm thở dài, không dám suy nghĩ tới dị năng đáng sợ kia nữa. Ngày mai nhất định chú phải nhắc nhở tiểu Chinh một chút, nếu như may mắn vượt qua tai nạn lần này, dù không thể trở thành bạn với người kia thì cũng đừng đi chuốc thù với cậu ta làm gì.

Cùng lúc ấy, thủ lĩnh Tân Giáo cũng đang thảo luận vấn đề này với người của hắn.

“Có lẽ là một hướng tiến hóa khác của loài người. Chắc là lợi dụng gen dị thú làm thay đổi cấu tạo thân thể, tuy rằng có thể nhanh chóng đạt được sức mạnh lớn, nhưng đó cũng là tự sa đọa, không phải hướng đi đúng đắn. Phải biết rằng bản thân con người chính là kiệt tác vĩ đại nhất hoàn mỹ nhất của tạo hóa, chỉ cần tìm ra phương pháp phù hợp kích phát năng lực tiềm ẩn của chúng ta là được. Đến lúc ấy chẳng cần dựa vào bất cứ thứ gì, con người cũng có thể trở thành chúa tể của thế giới này một lần nữa. Cho nên, các người không thể vì theo đuổi sức mạnh nhất thời mà đi theo con đường của giống họ.”

Nói chuyện là một người đàn ông hơn 40 tuổi, hắn mặc một cái áo kiểu Tôn Trung Sơn xanh thẫm và áo khoác lông lớn, khuôn mặt tuấn tú dương cương, khi nói chuyện, ánh mắt, cơ mặt và động tác của hắn mơ hồ biểu lộ ra dáng dấp khiến người ta phải tuân theo, dù quần áo đã dính vết máu không còn sạch sẽ phẳng phiu thì vẫn có thể thấy rõ đó là một người đàn ông trưởng thành đầy sức hút. “Tuy họ đi lầm đường, không thể quay đầu, nhưng lúc này lại có ơn cứu mạng chúng ta, Tân Giáo ta luôn biết nhớ ơn nhớ nghĩa, truyền lệnh xuống, tất cả giáo đồ không được khinh thường bọn họ, nếu như phát hiện có ai lấy oán trả ơn, tuyệt đối không tha.”

“Vâng, đại nhân.” Mấy người đứng trước mặt hắn đồng loạt đáp ứng, có điều trong lòng lại đều nghĩ thầm. Đại nhân à, ngài nghĩ nhiều quá, trước mắt tuyệt đối không ai dám xem thường hai người kia đâu, càng miễn bàn tới chuyện trêu chọc bọn họ.

Hai thế lực lớn không hẹn mà cùng lựa chọn bỏ qua vấn đề dị hóa của Nam Thiệu và Tống Nghiễn, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì thì đều không ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác được thành lập lâm thời giữa các thế lực, phần nào giúp cho kế hoạch kháng địch tiến hành thuận lợi. Mà hai nhân vật chính bị đàm luận lúc này đang ngồi trong rừng biến dị, nhặt không ít thịt thú về nướng ăn.

Thức ăn bình thường chẳng thể thỏa mãn dạ dày không đáy của hai gã đàn ông dị hóa, Nam Thiệu cũng không thể lại đi ăn thực vật mà hắn tự tay gieo trồng được, cuối cùng đành phải chuyển mục tiêu lên thi thể thú biến dị chất chồng ngoài thành, thịt thú không có độc là chuyện mọi người đều biết, tuy đa số đều có hương vị tệ vô cùng nhưng dù sao vẫn có vài loại có chất thịt tươi mới ngon miệng, ví dụ như là mấy loài rắn hay sâu biến dị thích ăn thực vật. Còn vấn đề chúng từng ăn thịt người hay chưa thì với hai kẻ dị hóa chẳng qua cũng chỉ là thú biến dị ăn người, người ăn thú biến dị, rất bình thường, hoàn toàn không cần sinh ra tâm lý chướng ngại với chuyện này. Đương nhiên, có những người khác ở đây, bọn họ cũng không đến mức đói bụng ăn quàng mà nhai sống.

“Bộ móng của cậu dùng tiện thật đấy.” Nam Thiệu nhìn Tống Nghiễn dùng cặp móng phủ đầy vẩy đen trực tiếp xé rách lớp da của rắn biến dị, sau đó lại trơn chu cắt thịt thành từng miếng tròn vo ngay ngắn, ngẫm nghĩ một lát rồi khó hiểu mà buông ra một câu.

Nghe thế, trừ Trương Dịch ra thì vẻ mặt hai người dị năng hệ mộc đều trở nên rất khó tả. Hoặc là nói, từ khi nhìn thấy hình tượng nửa thú của hai người thì vẻ mặt của bọn họ chưa bao giờ có thể trở về bình thường, kể cả đám cấp dưới của Tống Nghiễn.

“Quả thật không tệ, xé nát lớp giáp kiến của cậu hoàn toàn không thành vấn đề, muốn thử không?” Tống Nghiễn đáp cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong mắt lại lóe tia hung dữ khiến người ta biết trong lòng hắn thật sự có quyết định này.

“Có gan thì…” Khí thế trên người Nam Thiệu lập tức phát ra, tựa như là Kiến Vương cảm nhận được uy nghiêm bị khiêu khích, con ngươi màu đen u lãnh vô tình của hắn sáng lên ánh đỏ  khiếp người. Tống Nghiễn gần như là ngay lập tức nhận ra sát ý hung tợn mà hắn truyền tới, cơ bắp trên hai tay hóa vảy của Tống nghiễn trong nháy mắt căng ra, gân xanh nổi lên, nhìn có vẻ như to lên gấp đôi, vảy màu đen cũng có xu hướng lan lên mặt.



Ngay thời khắc ấy, trong phạm vi trăm mét ai cũng đều có thể cảm nhận được khí thế hung ác khát máu tản ra từ hai kẻ dị hóa, cảm giác sợ hãi cực độ dâng lên trong lòng mọi người, ngay cả thực vật biến dị đang trộm đi kéo thi thể về để hưởng thụ cũng vội vã thu hồi hành vi của mình, nhanh chóng khép nép ngoan ngoãn muốn giấu đi sự tồn tại, gió lạnh thổi qua mà phiến lá chẳng dám lay động. Bên ngoài bức tường phía đông, một con dế trũi hình thể to ngang ngửa nghé con dường như cảm ứng được, run run rẩy rẩy nhìn trái nhìn phải, sau đó nó ngẫm nghĩ mấy giây rồi vội vã chen vào giữa bầy thú biến dị đang nghỉ ngơi, gây ra một trận rối loạn khiến người canh gác trên tường phòng ngự không khỏi kinh hãi, còn cho rằng thú biến dị lại muốn phát động tấn công. Ai biết con dế kia vừa len lỏi chui qua thì bên ngoài lại khôi phục yên tĩnh, khiến cho anh chàng sợ bóng sợ gió một hồi.

Chuyện này phát sinh chẳng qua chỉ là trong khoảnh khắc, Nam Thiệu thậm chí chưa kịp nói hết câu thì đã bị Trương Dịch ngắt lời.

“A Thiệu, vị thịt thú biến dị thế nào? Cho anh thử chút.” Trương Dịch vốn đang ăn bánh quy mà người dị năng hệ mộc mang về đột nhiên lên tiếng.

Nghe giọng anh, lời ứng chiến của Nam Thiệu đột nhiên ngừng lại, hắn cúi đầu nhìn miếng thịt thú mà mình gặm một nửa, thấy nó hình như chưa chín lắm thì vội vã đặt lên bếp nướng lại rồi mới xé một miếng vừa phải, thổi nguội bớt rồi đút vào miệng Trương Dịch. Toàn bộ quá trình hắn làm vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, hoàn toàn không nhìn ra nét thô bạo khó chịu hung hăng trước đó.

Trương Dịch nhai vài cái, trên mặt lộ ra tươi cười, gật đầu khen: “Cũng ngon đó.” Thấy anh thích, tất nhiên Nam Thiệu sẽ không keo kiệt, tần suất đút thịt của hắn gia tăng, nào còn tâm tư đi phân cao thấp với Tống Nghiễn nữa.

Không có ai tiếp chiêu, Tống Nghiễn lại chưa hoàn toàn mất đi lý trí, cũng đâu thể xông lên đánh người. Hắn chỉ cảm thấy cả bụng lửa hừng hực không chỗ giải tỏa, hắn hừ một tiếng, khinh miệt mắng: “”Đồ hèn nhát!” Sau đó hắn xoay mình đứng lên rời khỏi khu rừng, rất nhanh đã mang về hai con nhện biến dị, chỉ là đầu của chúng đã bị đập nát bét. “Trông xấu hoắc mà còn dám quẩn quanh ngứa mắt!”

Nghe câu Tống Nghiễn lẩm bẩm thì tất cả mọi người thật sự không biết nên phản ứng thế nào mới tốt, ngược lại thì Nam Thiệu đang im lặng hầu hạ Trương Dịch khẽ gật gật đầu, vô cùng tán thành mà tỏ vẻ: “Không sai.”

Đợi Trương Dịch hết nói nổi mà nhìn qua thì Nam Thiệu mới bận rộn bổ sung một câu: “Biện pháp này không sai.” Ý Nam Thiệu là cách mà Trương Dịch trấn an hắn. Thực ra vừa rồi hắn rất kích động khát máu cho nên mới không nhịn được phát ngôn khiêu khích, nếu như không có Trương Dịch ở bên, e rằng hắn và Tống Nghiễn thật sự sẽ đánh nhau tới mức sứt đầu mẻ trán không phân thắng bại, sợ rằng người ở đây cũng sẽ gặp nạn.

Tống Nghiễn chẳng hề cảm kích, lại trào phúng hừ lạnh một tiếng, sau đó cầm lấy miếng thịt rắn đã cắt vuông vức ném vào trong đống lửa, nướng sơ vài giây rồi cũng mặc kệ chín hay sống đã bắt đầu ăn. Tình trạng của hắn thật ra còn hỏng bét hơn cả Nam Thiệu, bởi vì vốn chỉ có một cánh tay hóa thú, không biết vì sao lần này chủ động dị hoá thì một tay còn lại cũng bị lan đến, điều này khiến hắn cảm thấy hơi bất an. Tống Nghiễn cũng không hy vọng đến một ngày nào đó bản thân sẽ hoàn toàn biến thành một con thú hoang, nhưng hắn lại không biết làm sao với chuyện xảy ra trên người mình, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn khó khống chế tâm trạng, dù sao hắn không có người ở bên trấn an như Nam Thiệu. Còn Lý Mộ Nhiên… Tống Nghiễn khó chịu xoa tóc, may mắn lúc này cô vắng mặt, nếu không với tâm trạng hắn hiện tại, sợ rằng hắn sẽ mặc kệ tất cả trực tiếp kéo cô vào trong rừng làm một trận. Việc này tuyệt đối không được!

Xét thấy có hai cái thùng thuốc nổ ở bên cạnh, rất có khả năng chạm vào là nổ, mấy người dị năng hệ mộc đang tụ tập nghỉ ngơi đứng dậy đi tiểu cũng phải rón rén nhỏ nhẹ, cố gắng không gây ra tiếng động. May là đến khi sức lực họ khôi phục non nửa, đứng dậy tiếp tục đi thúc đẩy thực vật biến dị phát triển cũng không xảy ra chuyện gì khiến người ta bất đắc dĩ hay sợ hãi nữa.

Đêm nay thú biến dị náo loạn không nhỏ, người sống sót trong nội thành cũng bị còi cảnh báo hú dậy vài lần, nhưng khiến mọi người cảm thấy may mắn là đến gần hừng đông thú biến dị lại không tấn công dù chỉ một lần, có lẽ ngày hôm qua điên cuồng chiến đấu không chỉ khiến người sống sót tổn thất nặng nề, mỏi mệt không chịu nổi mà thú biến dị cũng thế. Dù thế nào, trong tình cảnh tồi tệ này thì đây không phải chuyện xấu, ít nhất bọn họ có thêm thời gian khôi phục sức chiến đấu.

“Mọi người nhìn kìa!” Khi bình minh lên, người tuần tra trên tường phòng ngự phía bắc đột nhiên chỉ ra ngoài xa, mừng rỡ hét lớn.

Chỉ thấy thực vật biến dị ngày hôm qua còn thưa thớt, trong một đêm đã phát triển, lan rộng rậm rạp, bao trùm hơn nửa tuyến phòng ngự phía bắc. Dưới bầu trời u ám, các màu hoa đỏ vàng xanh sặc sỡ xen kẽ nhau, như là một họa sĩ đại tài dùng màu nước vẽ nên trong một đêm, diễm lệ mê hoặc, quyến rũ không tả nổi. Đám thú biến dị vốn đã đánh tới gần tường phòng ngự bị buộc phải lùi đến khu đất trống xa hơn, về phần zombie thì rất nhiều bị thực vật biến dị cuốn lấy, phí công giãy giụa rít gào ở sâu trong rừng cây.

Bảo sao sau nửa đêm lại im lặng hơn nhiều. Những người nghe tin xông lên đều có suy nghĩ đó, ngay sau đó ai cũng bị niềm vui sướng bao phủ. Phải biết rằng, trừ tuyến phía tây do Nam Thiệu phụ trách, ba phía còn lại đã chuẩn bị lực lượng lớn nhất để phòng vệ, ai biết sau một đêm lại có chuyện này, điều đó đồng nghĩa là khu vực bọn họ phải phòng thủ sẽ ngắn lại, tương đương hệ số an toàn sẽ tăng lên rất nhiều, như vậy bọn họ có thể không vui sướng được sao. Không chỉ thế, tường phía nam cũng truyền tin tới, bên ấy phát hiện thực vật biến dị lan đến, tuy không thể bao vây lấy toàn bộ tường nội thành nhưng khu vực trống trải lại ít đi rất nhiều, thú biến dị ko thể tấn công ồ ạt như trước. Sau một ngày, thực vật biến dị rốt cuộc biểu hiện khả năng sinh trưởng mạnh mẽ của chúng nó.

Tiếng hoan hô liên tiếp vang lên trong căn cứ, mọi người biết, họ rốt cuộc chiến thắng được thời gian. Chỉ cần họ không chủ động xử lý, những thực vật biến dị này sẽ càng lúc càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, cuối cùng sẽ bao quanh toàn bộ khu nội thành và lan rộng ra ngoài. Còn chuyện nó sẽ thành nhà giam bọn họ, khiến họ rơi vào cảnh cá chậu chim lồng thì ở thời điểm này đâu ai buồn để ý. Ít nhất, trong thời gian ngắn, trước khi đói khát rét lạnh ập đến, những người sống sót bình thường sẽ không bận tâm. Mấy ngày chém giết liên tục, bọn họ đã chịu đủ rồi.

“Vẫn chưa mang thi thể người hi sinh về.” Không biết ai đột nhiên nói một câu khiến không khí vui mừng lập tức nhạt xuống. Mọi người bất giác nhìn ra bên ngoài, nhưng mà lúc này bọn họ không nhìn về phía đám thực vật mĩ lệ bảo vệ mình, mà xuyên qua khe hở cành lá rậm rạp, cố gắng tìm kiếm những thứ bị tuyết bao trùm.

Mấy chục ngàn người phần lớn đã bị thú biến dị xé nát ăn tươi, còn nguyên thi thể thực sự chẳng được bao nhiêu, những đụn tuyết kia hầu hết là chôn xác zombie và thú biến dị. Việc tìm thi thể người hi sinh sau khi thực vật biến dị sinh trưởng bao vây đã thành chuyện bất khả thi. Thậm chí ngay cả tên của bọn họ sợ rằng cũng chẳng thể thu thập đủ, cuối cùng chỉ có thể chôn vùi trong tuyết rồi dần bị mọi người lãng quên.

Bây giờ là những người vô danh này, ngày mai có lẽ sẽ là chính mình, biết đâu lúc đó đến cả một đống tuyết chôn thây cũng chẳng có. Rất nhiều người có ý nghĩ này, sự bi thương lặng lẽ lan tràn, đến khi một tiếng la hoảng hốt mới đánh tan không khí im lặng tuyệt vọng ấy.

“Trời ơi, đó là cái gì? Nó đang làm gì? Nó muốn làm cái gì!”

Nhìn theo hướng người nọ chỉ, ở bên ngoài cách đây hai ba trăm mét có một con côn trùng biến dị không biết từ đâu đến đang hứng khởi tàn phá trong rừng cây biến dị, nơi nó bay qua, thực vật biến dị ngã xuống ào ào.



“Đ* má! Là nó!” Có người nhận ra, bởi vì thứ này khiến người ta có ấn tượng quá quá sâu. Hai ngày trước nó đột nhiên xuất hiện ngoài tường phía đông, bởi vì tốc độ quá nhanh nên từng khiến đội bảo vệ căng thẳng rất lâu, nhưng sau này mới phát hiện, nó chỉ vỗ cánh trốn trong đám thú biến dị hay lén lút bay tới bay lui chứ không tấn công ai, nếu chẳng may nó bị dị năng lướt qua hay bị thú biến dị khác đụng vào thì sẽ la hét inh ỏi rồi nhanh chóng trốn xa vì bị dọa sợ. Sau đó không lâu nó lại dè dặt cẩn thận bay về. Thú biến dị kỳ quái như thế khó mà không khiến người khác chú ý.

“Mặc kệ nó là cái gì, nhanh ngăn nó lại!”

“Đúng vậy, nhất định phải nghĩ cách xử nó, không thì hậu quả khó mà tưởng nổi.”

“Mẹ, để tôi đi, liều mạng này ông đây cũng phải giết được nó!”

Mọi người đều hoảng loạn, hi vọng khó lắm mới có được nếu bị hủy mất như thế dù là ai cũng sẽ không cam tâm. Đến lúc này, chút đau thương bị gợi lên lúc trước không biết đã bị ném đi đâu rồi. Giờ đây, chỉ có người sống sót mới có tư cách thương cảm hối tiếc.

“Gì kia?” Ngay lúc quần chúng đang trào dâng tình cảm mãnh liệt, chuẩn bị lao ra ngoài băm thây con côn trùng bay kia, tình huống bên ngoài lại thay đổi lần nữa.

“Hình như là người có diện mạo kì quái nhưng thúc đẩy thực vật biến dị rất nhanh ấy.”

“Anh ta là Nam Thiệu.” Có người biết tình hình lớn tiếng nói tiếp, dường như rất kiêu ngạo vì biết tên người này.

“Cậu ta sắp giết con thú biến dị kia hả?”

Đám người chen chúc trên tường dần im lặng, nín thở chú ý tình hình tiếp diễn. Khiến bọn họ kinh ngạc là, không có cảnh chiến đấu kịch liệt như mình nghĩ cũng không có cảnh đuổi bắt dài dòng, sau khi Nam Thiệu xuất hiện, con côn trùng kia như bị đóng băng, từ không trung rơi xuống mặt đất ‘oạch’ một tiếng, sau đó ngoan ngoãn chậm rãi bò đến gần chân hắn, theo sau hắn biến mất trong rừng.

“Tại sao lại thế?” Mấy người không hiểu chuyện gì xảy ra, quay đầu ngơ ngác hỏi người bên cạnh, như đang muốn xác nhận rằng mình không bị hoa mắt.

“Chắc không phải hắn nuôi đâu nhỉ.” Có người thuận miệng đùa một câu, lại không biết mình vừa tiết lộ chân tướng. Đương nhiên, trừ những người biết, ví như cấp dưới của Tống Nghiễn thì sẽ không có ai tin.

Mặc kệ chuyện này đáng kinh ngạc cỡ nào, tóm lại là nguy cơ đã được giải quyết, điều này khiến mọi người đều thở phào, khuôn mặt lần nữa lộ ra tươi cười. Về phần mảnh rừng bị phá hỏng mới nãy lỗ hổng cũng không lớn, vẫn trong phạm vi mọi người có thể ứng phó. Huống chi không lâu sau, Nam Thiệu đã trở lại phát triển đám thực vật xung quanh sinh trưởng, lấp đầy những khoảng trống.

Ú Ú tủi thân vô cùng. Trong ánh mắt lạnh lùng của Nam Thiệu cùng với ánh mắt trách cứ hay ngạc nhiên của người khác, nó rũ hai cọng râu, cảm thấy bi ai không thể nói thành lời. Nếu Dương Dương ở đây thì nhóc nhất định sẽ khen nó. Trong đầu nó hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn cười hì hì của Trương Duệ Dương rồi chợt thấy mình đột nhiên nhớ cậu nhóc quá.

Hóa ra, ngày đó nó không nghe lời Nam Thiệu mà trộm quay về, hoàn toàn là xuất phát từ một loại bản năng, tựa như sâu trong linh hồn có gì đó đang kêu gọi nó, khiến nó phải đến căn cứ. Bởi vì từ lúc sinh ra nó đã sống cùng con người cho nên không giống những loài thú biến dị khác, Ú Ú nhìn thấy con người sẽ không xông lên giết hay ăn, tuy vẫn bồi hồi không thể rời đi, thế nhưng từ đầu tới cuối cũng không tổn thương bất cứ ai, đương nhiên, xuất phát từ nguyên nhân xấu hổ nào đó, nó cũng không giúp con người. Đến khi thực vật biến dị xuất hiện, trong kí ức của nó, thực vật biến dị cũng là kẻ địch của con người, nó đánh không lại thú biến dị, chẳng lẽ còn không giải quyết được mớ cây cối kia sao? Thực vật biến dị phía đông không phải do Nam Thiệu phát triển, không khiến nó có cảm giác quen thuộc, vì thế Ú Ú không kiêng nể gì bắt đầu hành trình giúp người tìm vui của mình, đồng thời mơ mộng nghĩ về bàn tay nhỏ bé vỗ đầu nó khen nó thật giỏi. Ú Ú vui đến điên rồi, nào biết chào đón nó lại là kết cục đau khổ như thế….

“Sau này mày còn dám làm chuyện ngu xuẩn nữa, tao sẽ nhét mày trở lại viên đá đấy!” Thật ra Nam Thiệu không mắng nó, càng không tra tấn nó, chỉ là ánh mắt hắn vô cùng đáng sợ mà thôi, từ đầu tới cuối chỉ nói với nó một câu như vậy, hơn nữa còn dùng giọng điệu vô cùng bình thản. Trên thực tế, chỉ bằng những việc Ú Ú làm vì Trương Duệ Dương, cho dù nó gây chuyện nhiều hơn nữa thì Nam Thiệu cũng sẽ không làm gì nó.

Trương Dịch thấy Ú Ú đáng thương tủi hờn, lại nghĩ về cái chuyện dở hơi nó làm, thật sự không nhịn được cười, giơ tay xoa nhẹ lưng nó, dịu dàng hỏi: “Hai ngày qua mày đi đâu? Dương Dương nhớ mày lắm đó.”

Nghe thấy tên Dương Dương, hai cái râu của Ú Ú lập tức dựng đứng lên, nhưng phát hiện Nam Thiệu vẫn nhìn chằm chằm nó, bên cạnh còn có thêm Tống Nghiễn đáng sợ không kém, lập tức nó lại khôi phục nguyên trạng, đôi mắt như hạt đậu đen đảo liên láo, ngấm ngầm chuyển động thân thể to lớn trốn ra sau lưng Trương Dịch.

Những người khác đều nở nụ cười, nói: “Không phải là nó thành tinh rồi đấy chứ?”

Chuyện bên này coi như giải quyết xong, Nam Thiệu lại mất một ngày cùng những người dị năng hệ mộc khác gieo trồng thực vật biến dị bao trùm tất cả chỗ trống còn lại. Sau đó hắn cũng không vào nội thành lại càng không gặp người đứng đầu căn cứ hay thủ lĩnh Tân Giáo, hắn và Trương Dịch, Tống Nghiễn cùng những người khác trong đoàn trở về thung lũng Hồ Lô. Tình trạng của hắn và Tống Nghiễn đều cần khôi phục, lúc này gặp càng ít người càng tốt.

Công tác vận chuyển người của Lý Mộ Nhiên vẫn đang tiến hành đều đặn, lần này do căn cứ ra mặt tổ chức, đầu tiên đưa người bị thương nặng và người già yếu, phụ nữ, trẻ nhỏ đi trước, chủ yếu là vì giảm tiêu hao các loại lương thực, giảm bớt gánh nặng cho căn cứ, đồng thời đề phòng khi thú biến dị xông vào căn cứ sẽ tạo thành thương vong không đáng. Mà nhiệm vụ khác của cô trừ thỉnh thoảng mang Tống Nghiễn vào căn cứ thương lượng công việc thì chính là đưa lương thực, đồ dùng vào đó. Gạo mì, than đá,…v..v chỉ cần có mấy thứ này, căn cứ vẫn có thể tiếp tục chống đỡ đến khi được giải vây. Tới bây giờ, sự tồn tại của Lý mộ Nhiên đã không cần giấu giếm nữa, mọi người biết sẽ có tác dụng vỗ về, an thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau