Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 254: Thăm hỏi Quỷ Bệnh

Trước Sau
Edit: Yến Phi Ly

Mọi người trở nên trầm mặc. Bàn bạc hồi lâu, nhân vật bí ẩn kia giống như là ngày tận thế mà toàn thế giới đã từng xôn xao bàn tán, đó có thể là sự thật cũng có thể là giả, mà không quản là thật hay giả, bọn họ đều chẳng thể làm được gì, điều duy nhất có thể làm chính là cố gắng sống tiếp. Ai rồi cũng phải chết, kết quả này đã được quyết định từ lâu, thứ mà con người nắm giữ chỉ là quá trình giữa sống và chết này, trước tận thế đã như vậy, sau tận thế cũng chẳng hề thay đổi. Nguyên nhân xảy ra tận thế là gì kỳ thực không quan trọng. Có lẽ trong lòng bọn họ điều không cam lòng nhất chính là vận mệnh của mình bị điều khiển ở trong tay người khác, mà có bao giờ số mạng của loài người lại được nắm trên tay của chính mình đâu?

Mệnh của ta thuộc về ta chứ không thuộc về ông trời, riêng câu nói này bản thân nó đã là một trò cười. Dù sao, con người từ khi sinh ra đã không phải do chính mình có khả năng quyết định, cũng chẳng quyết định được sự sống chết của bản thân, chỉ có thể khổ sở giãy giụa trong ấy. Đương nhiên, nếu như con người không chịu trách nhiệm mà muốn tự sát, vậy thì cũng có thể xem như quyết định được cái chết của mình, chỉ có điều tự sát chính là vì bản thân bị vận mệnh chơi đùa mà mất đi dũng khí sống tiếp.

Cho nên, đứng trước sức mạnh tuyệt đối, đám người Trương Dịch kỳ thực không có lựa chọn nào khác ngoại trừ cố gắng sống sót, sống được khá hơn một chút cũng phải tận hết khả năng mà kéo dài thời gian ấy ra. Mà nếu như muốn làm được điều này thì cũng chỉ có thể không ngừng tăng cao thực lực của bản thân. Đương nhiên, khiến cho trái đất khôi phục hình dáng cũ, khiến cho mây trời trăng sao lại xuất hiện ở trên không, làm cho loài người có thể sinh sôi lâu dài, đây cũng sẽ trở thành mục tiêu mà bọn họ và thậm chí là hết thảy người may mắn còn sống nhất trí nỗ lực. Một đời người làm không được, vậy thì đời kế tiếp sẽ làm. Mà trong quá trình này, biết đâu được thật sự có một ngày nào đó con người sẽ đối diện được với nhân vật bí ẩn kia. Trừ khi trước lúc ấy, “Hắn” đã hủy diệt toàn bộ trái đất.

“Được rồi, ngày mai e là không nhàn rỗi đâu, hiện tại tất cả mọi người mau đi ngủ đi.” Qua hồi lâu, Trương Dịch đứng lên, xách ấm nước sôi bắt đầu thêm than đá vào bếp lò. Nếu đã xác định mọi người sẽ không sinh lòng tiêu cực bởi vì nhân vật bí ẩn kia, anh cũng sẽ không cần lo lắng thêm nữa. Điều gì nên tới tất nhiên sẽ tới, thản nhiên đối mặt là được.

Bởi vì thân ở nơi an toàn, Bùi Viễn bất giác lộ ra mặt tham ngủ của thiếu niên nên bỏ lỡ lần thảo luận cực kỳ ngắn gọn này, sau đó cũng không ai kể lại với cậu. Một là cảm thấy không cần thiết, dù sao chỉ là suy đoán, một nguyên nhân khác đó là vì hoàn toàn không muốn nói tới việc này. Dường như ai cũng có chút kiêng kỵ, tựa hồ chỉ cần nói đến nhiều một chút thì nó sẽ trở thành sự thực vậy. Tin tưởng không ai vui vẻ khi trên đỉnh đầu lại có một gã ngồi xổm nhàn hạ có thể quyết định sống chết vinh nhục của mình.

Đêm đó dường như rất ngắn nhưng dường như cũng rất dài. Ngắn là đối với đám Trương Dịch, tựa hồ mới vừa gối đầu nằm xuống thì trời đã sáng; lâu là đối với đám người Lý Mộ Nhiên, chuyện phát sinh nhiều lắm, có người thậm chí dạo một vòng giữa sự sống và cái chết. Trời còn chưa sáng rõ, Lý Mộ Nhiên rốt cục xuất hiện ở trong doanh trại, mang theo sáu đội viên chưa thức tỉnh. Tình huống bên kia rốt cục được thông báo kĩ càng, Vân Tắc cũng nhận được mệnh lệnh thu nạp tất cả mọi người, cố thủ doanh trại.

Một tháng qua những lương thực và nhu yếu phẩm thu thập được còn chưa kịp chuyển đến căn cứ Vân Châu, toàn bộ mới chỉ được tập hợp lại tại kho hàng mới xây trong thung lũng Hồ Lô, hoàn toàn có thể đáp ứng đủ cho đoàn xe tiêu hao nửa năm. Bọn họ tất nhiên sẽ không làm rùa rụt cổ nửa năm, nhưng tránh né làn sóng thú biến dị và zombie tản ra là chuyện nhất định phải làm, để tránh tạo thành thương vong không đáng.

Lý Mộ Nhiên trước tiên đi gặp Vân Tắc, chuyển đạt ý của Tống Nghiễn. Vốn Tống Nghiễn đã từng giao chuyện này cho Nam Thiệu, nhưng nếu Lý Mộ Nhiên đưa người trở về thì tiện thể làm luôn, dù sao Nam Thiệu cũng không vui vẻ lắm khi phải giao tiếp với người khác. Sau đó cô bèn ghé qua chỗ tiểu đội Dương Dương, hỏi thăm mọi người một chút và uyển chuyển từ chối đề nghị viện trợ. Dù sao đại đội ba đã bịt kín hết các lối vào bãi đậu xe dưới hầm rồi, thú biến dị sẽ tự tấn công nhau và không đồng tâm hiệp lực đối đầu với bọn họ như khi mới tới căn cứ Vân Châu nữa, cho nên tình huống xem như là tạm thời ổn định, không cần thiết lôi những người khác vào chuyện này.

Bị nhốt lại có chừng ba trăm người, một ngày Lý Mộ Nhiên có thể đưa ba mươi người ra, cũng là chuyện mất khoảng mười ngày. Chỉ có vấn đề đồ ăn là cần quan tâm, có điều đại đội ba vốn đã mang theo một chút, cô nghĩ thêm biện pháp thì có thể giải quyết. Nước uống và sinh hoạt đã có hệ thủy và hệ băng lo liệu, cũng không đáng để bận tâm. Điều duy nhất họ cần phải làm là tăng mạnh phòng ngự, chống lại từng đợt tấn công không ngơi nghỉ của bầy thú biến dị, chờ Lý Mộ Nhiên đưa tất cả mọi người đi, hoặc là thú biến dị thiếu kiên nhẫn mà tản đi.

Trước khi đi, Lý Mộ Nhiên đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cảm thấy nhất định phải báo với mọi người để ai cũng có thể chuẩn bị tâm lý.

“Thú biến dị xuất hiện dị năng.”

Câu nói này lại như sấm chớp giữa trời quang, khiến cho đám Trương Dịch ngây người. Khi chưa thức tỉnh dị năng, thú biến dị đã rất khó đối phó, bây giờ chúng lại còn tiến hóa ra dị năng…

“Em đi đây, chủ nhiệm Tống vì muốn chặn đường giúp mọi người nên thân thể đã hoàn toàn hóa thú, anh ấy sợ thương tổn người trong đoàn xe nên tự cô lập bản thân rồi. Em phải tới chỗ anh Bệnh hỏi thăm thử xem có cách gì giải quyết tình trạng hóa thú này hay không.”



Nói đến đây, Lý Mộ Nhiên không khỏi nhớ chuyện mà Tống Nghiễn làm với mình sau khi dị thú, mặt cô bất giác nóng lên, vội vàng xoay người định đi. Sau lại nhớ tới gì đó bèn quay đầu lại nhìn về phía Nam Thiệu. “Anh Thiệu, anh có muốn đi cùng không?” Đối mặt với Nam Thiệu, cô tỏ vẻ thoải mái hơn nhiều, cũng không lo lắng nói lời này sẽ bị chọc cho phiền lòng.

Nam Thiệu sờ sờ mặt của mình, ừm một tiếng, sau đó kéo tay Trương Dịch, hiển nhiên là muốn Trương Dịch đi với mình.

“Em cũng đi.” Cục thịt Trần nghĩ đến cuộc trò chuyện tối hôm qua, ánh mắt sáng lên, lập tức theo sát.

Tiếp đó, Thạch Bằng Tam luôn im lặng, Giới Sân cười híp mắt và cả Từ Tịnh không bao giờ rời khỏi khẩu súng cũng cùng đứng bên cạnh hắn. Lý Mộ Nhiên sửng sốt mấy giây, cho là bọn họ quan tâm Nam Thiệu nên cũng bình thường trở lại. Tuy vậy trong lòng cô vẫn hơi lo âu, không biết mang một đám người đi có thể khiến Quỷ Bệnh thấy phiền hay không. Chẳng qua tình cảm giữa cô và đám Cục thịt Trần không phải bình thường, tự nhiên sẽ không từ chối.

Lúc mọi người sắp đi, Cục thịt Trần lại bảo cả đám chờ một lát, y chạy vào trong nhà kéo Bùi Viễn vẫn còn bọc chăn ngủ say dậy. Vừa ném quần áo cho cậu vừa nói: “Đừng nói anh không để ý chú mày đấy nhé, nếu bỏ lỡ việc này khẳng định chú mày sẽ hối hận suốt đời.”

Bùi Viễn chỉ khi cảm thấy an toàn mới có thể ngủ say, dù sao cũng là người vật lộn lâu trong tận thế, vừa bị gọi tỉnh rất nhanh bèn tỉnh táo lại. Cậu cũng không quản là chuyện gì, trước tiên nhanh nhẹn mặc quần áo vào, sau đó cầm vũ khí lên nhanh chận đi theo Cục thịt Trần ra ngoài.

“Xảy ra chuyện gì thế? Có phải zombie tấn công vào đây rồi không?” Thiếu niên vừa chạy vừa ồn ào, mãi đến tận khi nhìn thấy mấy người nom có vẻ nhàn nhã đứng bên ngoài mới chậm lại bước chân, nhìn bầu trời vẫn chưa hoàn toàn sáng lên, bối rối hỏi: “Ơ, ủa? Ngày hôm nay không phải không ra ngoài giết zombie sao ạ?” Qua mấy giây, cậu mới nhìn thấy Lý Mộ Nhiên, vội vã chào hỏi: “Chị Mộ Nhiên, chị về rồi ạ.”

Mọi người mừng rỡ, cảm thấy được thiếu niên thì nên tràn ngập sức sống giống như vậy chứ không phải âm u đầy tử khí giống như bọn họ.

“Tụi anh đi gặp Quỷ Bệnh.” Cục thịt Trần dùng bàn tay đầy thịt của mình vỗ vỗ bả vai thiếu niên, cười hì hì nói. “Chú mày có đi không?”

“Đi! Đi chứ!” Hai mắt Bùi Viễn sáng lên, luôn miệng nói, sợ trở về nhà rửa mặt không kịp, đơn giản vốc lên hai nắm tuyết trên bàn đá xoa xoa lên mặt bèn coi như xong việc. Đối với Quỷ Bệnh, cậu có thể nói là tràn ngập tò mò, thật vất vả có cơ hội tiếp xúc gần gũi, nào chịu buông tha. Cũng chính vì Cục thịt Trần biết tâm tư của Bùi Viễn, bằng không cũng sẽ chẳng lo kéo cậu dậy từ ổ chăn.

Chờ khi sắp tới nơi, Trương Dịch mới chợt nhớ tới một chuyện: “Chúng ta tới vào giờ này có sớm quá không?”

“Bất kể thời điểm nào anh Bệnh cũng ngủ hết mà.” Lý Mộ Nhiên sửng sốt một chút, ngẫm lại, trực giác của cô đoán hẳn là không thành vấn đề. Đương nhiên, chủ yếu nhất chính là từ khi quen tới tới nay, tựa hồ cô chưa từng thấy Quỷ Bệnh lộ ra biểu tình quá không thích, cho nên dù nửa đêm họ kéo nhau lên, phỏng chừng cũng sẽ không khiến gã không vui.

Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều chẳng biết phải nói gì. Thẳng đến lúc này, bọn họ mới bừng tỉnh phát hiện Quỷ Bệnh là sự tồn tại vô cùng đặc biệt trong đoàn xe, gã không tham gia diệt trừ zombie, không đi giúp thu thập vật tư, đương nhiên cũng không tham dự chuyện phân chia lương thực. Trừ việc gã chiếm một ngôi nhà, có một người hầu võ công cao cường, sau đó lại có một con lừa xa xôi chạy tới thì người này gần như không có cảm giác tồn tại. Nhưng mà dù gã là một người như vậy, ở trong đoàn xe lại nhận được sự kính trọng rất lớn, cũng có thể coi như là một chuyện lạ thú vị.

Nếu Lý Mộ Nhiên đã nói như vậy, vốn trong lòng mọi người còn giấu vô số nghi vấn, khó có thể nhẫn nại cũng không băn khoăn nữa, cùng lắm thì bảo là tới đón Dương Dương.



Cửa chỉ khép hờ chứ không khóa kín, Lý Mộ Nhiên nhẹ nhàng gõ hai lần rồi trực tiếp đẩy cửa mà vào. Cô hiểu rất rõ rằng muốn chờ Quỷ Bệnh nói hai chữ ‘mời vào’ vậy còn không bằng chờ mặt trời mọc đằng tây còn hơn.

Mọi người tiến vào, hình ảnh đập vào mắt làm cho bọn họ hồi lâu đều nói không ra lời.

Quỷ Bệnh vẫn nằm nghiêng trên cái ghế sa lông quen thuộc của gã, mà ở một khác cái ghế sa lông khác thì có một con lừa đang nằm ngửa, chổng bốn vó lên trời, vù vù ngủ say. Lúc mọi người bước vào nó bèn mở một con mắt to, lười biếng quét tới, vốn không định để ý đến bọn họ, kết quả khi trông thấy Lý Mộ Nhiên thì nó sợ đến nỗi lộn một vòng rớt xuống đất, thuận thế giấu ‘truym’ bự dưới thân nó đi.

Quỷ Bệnh hiếm thấy mà lộ ra một nụ cười nhè nhẹ rất khó có thể nhận ra, sau đó nhìn về phía đám Trương Dịch.

“Muốn hỏi cái gì?” Gã không đứng dậy, rất dứt khoát hỏi, cũng không muốn nghe những lời uyển chuyển dư thừa.

Quả nhiên Quỷ Bệnh không hề tức giận hoặc là thiếu kiên nhẫn. Mọi người bị hỏi lại đồng loạt nảy lên ý niệm này đầu tiên, sau đó mới nhớ tới mục đích tới đây. Song đối phương đang nằm, bọn họ đứng cao như vậy thì có vẻ không hay lắm, mà nếu đợi Quỷ Bệnh mời ngồi thì hiển nhiên là không thể nào, bọn họ đành phải tự tìm chỗ ngồi xuống trước.

“Anh Bệnh, phải làm sao mới giúp người hóa thú khôi phục bình thường?” Lý Mộ Nhiên vốn không có thời gian, cũng không chậm trễ nữa, trước tiên nói ra vấn đề của chính mình.

Quỷ Bệnh nhìn cô một cái, cái nhìn kia như là hiểu rõ tất cả mọi chuyện, khiến cho Lý Mộ Nhiên mất tự nhiên, bên tai càng không tự chủ được mà nóng bừng lên, sau đó gã mới chậm rãi mở miệng: “Không hẳn là không có chuyện tốt.” Nói xong câu đó, nghỉ ngơi chốc lát, gã mới tiếp tục.

“Người hóa thú nắm giữ trí tuệ con người mà lại dung hợp năng lực mạnh mẽ của thú biến dị, tốc độ tiến hóa năng lực còn vượt xa loài người.”

Gã lại bắt đầu nghỉ ngơi.

Bùi Viễn nghe mà trong mắt hiện lên đủ nghi vấn, cậu muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Thạch Bằng Tam bên cạnh ngăn lại. Rất rõ ràng, Quỷ Bệnh còn chưa nói hết.

“Hóa thú sơ cấp nhất có thể tùy ý chuyển đổi giữa người và thú.” Qua một hồi lâu, Quỷ Bệnh rốt cục liền lên tiếng. Hắn liếc nhìn có nửa tấm kiến mặt Nam Thiệu, “Anh ta, cả Tống Nghiễn nữa, đều vẫn chưa tính là người hóa thú. Còn kém xa.”

Nam Thiệu nhìn lại gã, trong mắt lóe ra tia hung tàn, mà rất nhanh bèn tiêu tan không còn hình bóng.

“Muốn trở thành người hóa thú, ngoại trừ hợp làm một thể với thú biến dị, điểm mấu chốt nhất chính là đối kháng giữa thú tính và nhân tính.” Nói đến đây, Quỷ Bệnh chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc lâu sau gã mới nói tiếp: “Nhân tính thắng, thú hóa người; thú tính thắng, người hóa thú. Người khác không giúp được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau