Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 283: Hồn mộc mê thành (7)

Trước Sau
Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

Phượng Kỳ Sinh dẫn ông Lâm tới nhà thi đấu, ông không xui xẻo bị đánh ngất giống như nhóm Kiều Dũng, mà là trực tiếp được cõng lại đây. Đương nhiên bởi vì trời nắng nóng quần áo quá mỏng, trên người ông nhiều chỗ bị mủ trong mụn nhọt chảy ra ăn mòn, đây cũng là điều khó mà tránh khỏi. Cũng may bản thân ông Lâm thức tỉnh dị năng, thể chất được cải thiện nhiều, tốc độ vết thương lành lại cũng nhanh.

Khi đó trong nhà thi đấu đã tụ tập rất nhiều Nửa người, bọn họ tựa hồ là dựa vào bản năng còn sót lại tụ tập cùng một chỗ. Nhìn thấy ông Lâm, Nửa người trông có vẻ rất sợ sệt, toàn bộ trốn đi nhưng lại thích ẩn ở trong bóng tối len lén nhòm ngó ông. Thời gian dài ông mới hiểu được, bọn họ chỉ là muốn thân cận ông nhưng rồi lại sợ dọa đến ông. Đối với những người còn sống khác trong nhà thi đấu, bọn họ cũng luôn như thế. Chính là bởi vì biểu hiện như vậy, càng khiến cho bọn họ tô thêm tính cách nhát gan mà lại có vẻ âm trầm tà ác.

Lâm đ*o Nho không phải là người đầu tiên bị mang tới nhà thi đấu. Trước khi ông tới, bên trong đã có một nhóm người sống sót, có khi là người địa phương, có khi là người nơi khác chạy nạn ngang qua Trát Phong rồi tiến vào tìm kiếm thức ăn. Nửa người còn giữ lại không ít trí tuệ, sẽ không như zombie vừa ngửi thấy mùi người và mùi máu tanh liền phát điên, bọn họ không ăn thịt người nhưng cũng không có hứng thú với thức ăn thông thường, có điều lại hoàn toàn không nghĩ tới những người sống sót kia cần đồ ăn.

Nhà thi đấu nằm ở khu phố phồn hoa, xung quanh đều là đường lớn, chính vì thế mà zombie cũng tương đối nhiều. Người sống sót bị bắt tới tràn đầy chán ghét và sợ hãi đối với Nửa người, sau khi chạy trốn thất bại, chết không ít người thì mới đàng hoàng ở lại trong nhà thi đấu, thậm chí không dám đi lại khắp nơi trong các cửa hàng nữa. Không có thức ăn, trốn lại chẳng thoát, đợi đến khi Lâm đ*o Nho đến đây thì đã xuất hiện tình trạng người chết đói.

Lâm đ*o Nho mang theo không ít lương thực, bởi vì lớn tuổi và bị thương, trong lúc không hề đề phòng nháy mắt liền bị cướp sạch sẽ. Đứng trước đói bụng và cái chết, con người muốn trở thành súc sinh là một chuyện rất dễ dàng. Khi đó có một người nhỏ hơn ông chừng mười tuổi đói bụng đến mức đã không thể nhúc nhích, bò đến bên cạnh ông rồi nói với ông rất nhiều lời.

Người kia bảo có rất nhiều người từ bên ngoài tới nói rằng hiện nay đã không thể nhờ cậy vào Chính phủ được nữa, khắp nơi đều là như vậy, đi chỗ nào cũng là thây ma. Nếu như ra khỏi thành phố thì có thể đi về hướng thành phố Trường, nghe nói bộ đội ở bên đó xây dựng một căn cứ cho người sống sót. Ông ta còn nói Trát Phong của chúng ta quá xui xẻo, nơi khác có zombie nhưng người còn sống sót cũng không ít, còn có cả người tiến hóa ra dị năng giống như phim khoa học viễn tưởng trên tivi ấy. Chỉ mỗi ở Trát Phong, người sống không có bao nhiêu, còn xuất hiện quái nhân hung ác đáng sợ hơn cả zombie. Ông ta bảo chúng ta già rồi, nên trao hy vọng sống cho những người trẻ tuổi…

Nói còn chưa dứt lời, người anh em kia đã chết, ngay cả tên đều không lưu lại, càng không biết được lai lịch, người thân hay họ hàng. Còn câu nói sau cùng của ông ta là xuất phát từ ý tự giễu không thể làm gì hay là tinh thần chân chính rộng lượng kính dâng thì đã không thể nào tìm tòi nghiên cứu.

Khi đó khí hậu rất nóng bức, chưa đến một ngày thi thể đã bắt đầu tỏa ra mùi thối. Đám thanh niên trai tráng được ăn ít đồ khôi phục chút sức lực, lại đây khiêng thi thể ra bên ngoài hoa viên, đào một cái hố nông an táng cho người đã khuất. Đây chính là kết cục tốt nhất. Trước lúc này, người chết sẽ bị chồng chất ở nơi đó, thối rữa sinh giòi cũng không ai quan tâm, cuối cùng vẫn là đám Nửa người rón rén tới lấy đi.

Lâm đ*o Nho thỉnh thoảng sẽ nghĩ, e rằng người anh em mới mất kia đã từng lấy hành động thực tiễn để chứng tỏ lời của mình, cho nên mới được tôn kính như vậy.

Chuyện quá khứ không thể kiểm chứng, mà Lâm đ*o Nho cũng không có thời gian tiếp tục tìm chứng cứ chứng mình vấn đề này, mất đi thức ăn nước uống, nếu ông không làm gì đó, chắc chắn không cần đến hai ngày, vết thương sẽ chuyển biến xấu mà nối bước người anh em kia. Nếu không có Kỳ Sinh, với tuổi tác của ông, lại không thân không quen, thực sự khó mà chịu đựng được hoàn cảnh tận thế, nhưng Kỳ Sinh vẫn sống, ông không thể bỏ lại Kỳ Sinh mà đi trước được.

Cho nên ông Lâm cố gắng rời khỏi chỗ đó, đám người sống sót đại khái cho là ông không sống được bao lâu nữa nên cũng chẳng để tâm. Thế nhưng khi ông đi tới bên ngoài nhà thi đấu, Kỳ Sinh lại xuất hiện. Kỳ Sinh chỉ lo cho ông, y luôn trốn tránh ở những nơi ông đi qua, một đường đi theo sau ông.

Ông Lâm tìm được miếng đệm bọt biển, xé ra quấn vào ngực mình và hai tay hai chân, sau đó thông qua giao tiếp, khó khăn lắm mới khiến Kỳ Sinh hiểu được mà cõng ông đến khách sạn đối diện nhà thi đấu. Ở đó, ông tìm được thức ăn và chữa khỏi vết thương, sau đó lại trở về nhà thi đấu.

Bởi vì có Kỳ Sinh, đối với Nửa người, Lâm đ*o Nho không sợ hãi như những người sống sót bị bắt tới khác. Chuyện ông gặp trong quá khứ khiến ông không muốn ở cùng người khác, mà dọn dẹp một căn phòng trong nhà thi đấu rồi ở lại đó. Một nửa đồ ăn ông mang về, ông sẽ lén ném cho người sống sót khác. Suy nghĩ của ông Lâm thực ra rất đơn giản, có thể giúp chút nào hay chút ấy, muốn nhiều hơn nữa thì chỉ có thể dựa vào chính bọn hắn.

Nhưng ông không ngờ, hành động của ông lại bị đám Nửa người nhìn thấy, sau đó mô phỏng theo, vì vậy nuôi nhốt trở thành sự thật và cũng không ít người tránh được cảnh bị chết đói.

Sau đó, ông Lâm chỉ ra ngoài hai lần, một lần đi tìm sách, một lần là trời lạnh đi lấy quần áo dày và chăn. Thời gian còn lại, đều là do Kỳ Sinh mang đồ ăn về cho ông, thỉnh thoảng y cũng sẽ mang sách và quần áo trở về. So với những Nửa người khác, có vẻ như Kỳ Sinh thông minh hơn một chút, mặc dù trong quá trình giao tiếp cần phí không ít tâm tư, nhưng tóm lại là có thể hiểu rõ được ý muốn biểu đạt.

Lâm đ*o Nho nghĩ như vậy là đủ rồi, ít nhất người vẫn còn ở đó.

“Nếu con người chịu dùng nhiều tâm tư hơn, thực ra Nửa người có thể trở thành đồng bọn và trợ lực rất tốt.” Ông lão nhẹ nhàng nói. Nước trong chén đã thấy đáy, ông cúi người xuống nhấc ấm nước lên, rót một chén. Uống nước chỉ là tiện thể, lớn tuổi rồi nên tay chân lạnh lẽo, thích cầm chén nước nóng trong tay để sưởi ấm.

Trong quá trình tự thuật, mỗi khi nói đến hai chữ Kỳ Sinh, Nửa người đằng sau ghế sô pha Lâm đ*o Nho ngồi đều trở nên nóng nảy, dường như muốn đi ra, nhưng lại không muốn nhìn thấy những người khác. Mà lúc đó, Lâm đ*o Nho sẽ quay đầu lại nhẹ nhàng nói mấy câu với y, trấn an y.

Tình cảnh này khiến đám Vệ Đông bị ám ảnh bởi Nửa người hãm hại không chấp nhận được, mà tức giận và oán khí ở trong loại không khí ôn hòa ấm áp này bất giác tiêu tán đi không ít.

Kiều Dũng giơ tay sờ đầu theo thói quen, nhưng quả đầu húi cua đã thành vỏ dưa hấu, cảm giác không quen lắm, điều này làm cho hắn thấy buồn bực, tay đưa lên lại để xuống. Còn hai cọng ria mép hắn luôn lấy làm kiêu ngạo đã lâu chưa sửa soạn, vậy càng không có dũng khí chạm đến.

“Ừm… Chú Lâm này, chú thân với Nửa người, chú xem có thể nói với họ thả tụi cháu đi được không.” Hắn chần chờ nói, không nhắc chút gì đến mối quan hệ hòa bình hữu hảo giữa Lâm đ*o Nho và Nửa người. Hiện hắn không có sức, không có thời gian, mà quan trọng hơn là tính nết Nửa người không thể dự đoán được. Trước khi tìm được hoàn cảnh sinh hoạt ổn định, bọn họ không thể lo lắng những vấn đề này.

Lâm đ*o Nho lặng lẽ thở dài, không tiếp tục khuyên bảo, mà đối với thỉnh cầu của Kiều Dũng, ông cũng có chút bất đắc dĩ, “Việc này e là tôi không thể làm được. Kỳ Sinh vẫn luôn đi cùng tôi, ông ấy sẽ không đi bắt ai về, còn những Nửa người khác, tôi không đến gần được.” Mặc dù nói như thế, nhưng ông vẫn để chén nước xuống, đứng lên, “Tôi sẽ thử xem.”

“Ai! Ai! Ông Lâm, đừng nóng vội đừng nóng vội!” Kiều Dũng nhớ tới Nửa người và thú biến dị đều đang bị chặn trong sân thi đấu, gọi lại Lâm đ*o Nho.

Lâm đ*o Nho nhìn về phía hắn, vẻ mặt hiểu rõ mà ừ khẽ một tiếng, ông lại ngồi xuống, cầm chén yên lặng uống nước.

Kiều Dũng vốn còn muốn giải thích, thấy ông như vậy lại không nói nên lời, chẳng thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng mà cười khẽ. Nếu như là lúc thường có lẽ họ còn có thể tâm sự những chuyện khác, hiện tại bởi vì có không ít thú biến dị đột kích, mặc dù tình huống không tới thời khắc nguy cấp, nhưng cũng không thể thả lỏng. Nếu đã biết nhiều chuyện như vậy, xác định được ông lão và đám Nửa người tạm thời không có nguy hiểm, bọn họ cũng không cần tốn thời gian ở chỗ này, vậy nên cả đám đứng dậy từ biệt. Đương nhiên, cũng không thể không đề phòng, cho nên vẫn để lại một người trông ngoài cửa.

Thời gian nói chuyện cũng không lâu, chỉ khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, đám Nguyễn Phong ở bên ngoài đã bước đầu xây dựng phòng ngự, lúc này đang gia cố. Để tiết kiệm thời gian và dị năng, cũng tập trung lực lượng phòng thủ, một vòng hành lang quanh tòa nhà thi đấu tại tầng một bị cắt đứt, chỉ để lại lối vào dành cho khách quý, trong đó bao gồm phòng nghỉ ngơi của vận động viên, phòng tài liệu sách báo, phòng hội nghị, phòng VIP xa hoa, phòng chờ và cầu thang lên tầng cùng với thang máy.

Ngoại trừ mấy người Nguyễn Phong đang gia cố phòng ngự, những người còn lại đều bình tĩnh, tách ra canh giữ ở những nơi phòng ngự yếu kém nhất. Mọi người đập vỡ tủ gỗ, gom lại nhóm lửa trên hành lang, bởi vì hai bên hành lang đều có gian phòng, chỉ cần kéo cửa lên là không cần lo lắng ánh sáng xuyên ra bên ngoài.



Khi Kiều Dũng và Vệ Đông đi ra, ngoại trừ mấy đàn em thân thiết của Vệ Đông tiến lên đón, nhiều người khác chỉ lạnh lùng nhìn, sau khi nguy hiểm tạm thời giải trừ, những người này bèn khôi phục bộ dáng tê dại và âm u lúc bình thường. Ngay cả người được Kiều Dũng cứu cũng vậy, không biểu hiện ra chút vui mừng cảm kích nào.

Có sáu người không có trốn ra được, nhưng không ai cảm thấy tiếc nuối hoặc bi thương, tận thế mạng người như rơm rác, chẳng ai có thể bảo đảm sau đó có đến phiên chính mình hay không, bây giờ nào còn sức hao tổn tinh thần vì người bèo nước gặp nhau.

“Bên ngoài có một người đến, hắn đang tàn sát thú biến dị.” Lúc này, Hà Tam yên lặng đi ra từ một gian phòng nghỉ của vận động viên, nói với mọi người. Cuối cùng còn không nhịn được cảm khái: “Hắn… rất hung tàn!”

Lúc này, trong một phòng khác cũng có người mở cửa tạo thành khe nhỏ, chui từ bên trong ra, sau đó nhanh chóng đóng lại, nghe thấy lời Hà Tam nói thì gật đầu liên tục.

“Trong nháy mắt hắn đã tiêu diệt hai con thú biến dị.” Hóa ra người này cũng nhìn thấy, đang kinh hồn bạt vía, sợ vật kia xông tới, cho nên ra ngoài nhắc nhở những người khác, không ngờ có người còn nhanh hơn mình.

Tin tức hai người mang đến khiến đám người lười biếng không tinh thần bốn phía lập tức phấn chấn lên, chỉ có người cách khá xa, không nghe rõ cũng không có hứng thú lại đây thám thính, vẫn mang bộ dáng thờ ơ với mọi chuyện.

“Nên làm gì thì làm đi.” Vệ Đông gọi lại mấy người muốn đi xem, càng là những lúc thế này càng không thể loạn, ở đây có người lợi hại, khó đảm bảo những phương hướng khác không có.

Thú vị nhất chính là đám người sống sót kia, không biết là do sợ Vệ Đông, hay là lòng hiếu kỳ không nhiều, sau khi bị quát bảo ngưng lại thì đàng hoàng về chỗ cũ, thậm chí trong mắt không có chút bất mãn nào, thay đổi duy nhất chính là tinh thần hơn lúc trước không ít.

Kiều Dũng, Vệ Đông và Hà Tam đi vào gian phòng nghỉ kia, người lúc nãy định ra báo tin không về chỗ cũ mà cũng đi theo.

Lư Quân và Lưu Hạ ở bên trong, nghe tiếng cửa mở chỉ quay đầu liếc nhìn, sau đó lại chú ý vào tình cảnh bên ngoài sau một góc màn cửa sổ lộ ra.

“Thế nào rồi?” Kiều Dũng đi tới, đẩy đầu Lưu Hạ rồi nhìn ra phía bên ngoài, kết quả chỉ thấy một màu đen kịt, không thấy rõ gì cả.

Vệ Đông không thân với bọn hắn đến vậy, tự đi đến một cái cửa sổ khác, vén màn cửa sổ lên yên lặng quan sát.

“Trước đó bên ngoài có không ít thú biến dị lảng vảng, bị thứ kì lạ kia giết hơn nửa.” Lưu Hạ thấp giọng nói, “Chú ý nghe thanh âm.” Trong bóng tối như vậy, chỉ dùng đôi mắt không thể lấy được nhiều tin tức hữu dụng.

Trong phòng nghỉ yên tĩnh lại, vì vậy tiếng thú biến dị cắn xé đánh nhau bên ngoài bèn truyền vào. Không biết là bị ăn bớt nguyên vật liệu khi xây dựng hay là do thiết kế có vấn đề, hiệu quả cách âm của gian phòng rất kém, trừ tiếng gầm rú thê thảm sắc bén của thú biến dị, ngay cả tiếng nanh vuốt xé nát da thịt và tiếng máu tung toé cũng có thể nghe đến, khiến người nghe tê cả da đầu, tâm lý khiếp sợ đến hoảng loạn.

Qua một hồi lâu, đôi mắt thú biến dị bên ngoài mất đi vài cái, còn lại thì bắt đầu hốt hoảng chạy trốn, cuối cùng Kiều Dũng và Vệ Đông cũng nhìn thấy người kia. Một bóng đen mơ hồ, cao chừng hai mét rưỡi đến ba mét, bởi vì vấn đề ánh sáng và góc độ nên không thể đưa ra phán đoán chính xác. Ngoại hình khá giống người, nhưng bắp thịt tráng kiện và móng vuốt to lớn đáng sợ không phải thứ con người có thể có.

“Không phải nó muốn thủ tiêu những thú biến dị khác, sau đó sẽ chậm rãi hưởng dụng chúng chứ?” Không biết ai đột nhiên hỏi một câu.

Ăn mảnh! Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến hai chữ này, nhất thời không rét mà run. Đúng lúc này, không biết có phải nghe tiếng bọn họ nói chuyện hay không, bóng đen kia quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt u ám hiện ra ý lạnh âm u.

Mọi người ngậm miệng, không dám cử động.

***

Khi đám Kiều Dũng đang lo lắng liệu dị thú hung tàn kia có trực tiếp phá cửa sổ mà vào không, Lý Mộ Nhiên đã tìm được bọn hắn.

Hóa ra thời điểm xảy ra chấn động, vị trí của đám Trương Dịch cũng cảm thấy được, ai cũng tưởng là động đất, suýt nữa đã tiến lui gian nan. Không ngờ Lý Mộ Nhiên thử dùng dị năng thăm dò một lát lại có thể sử dụng. Chuyện này quả thật là niềm vui bất ngờ, cô lo lắng việc dùng lại được chỉ là tạm thời nên chẳng quan tâm đêm đã khuya, lập tức bắt đầu dùng tinh thần lực tìm tòi.

Cô cứ nghĩ đám Kiều Dũng không có mấy người, chỉ cần dành thời gian chưa đến một giờ là cô có thể mang mọi người ra khỏi thành phố. Ai biết, khi cô tìm được Kiều Dũng mới phát hiện cô đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.

“Em thấy đội trưởng Kiều…” Lý Mộ Nhiên nói với những người khác, biểu tình có chút kỳ quái, “Tình cảnh của anh ấy không tốt lắm.” Cô không chỉ thấy được đám Kiều Dũng, còn nhìn thấy Tống Nghiễn. Cô không hiểu tại sao Tống Nghiễn lại xuất hiện ở đó, không phải là hắn đi tìm cô đấy chứ, nếu vậy thì tình hình tệ quá.

“Tình huống thế nào?” Tất cả mọi người đang ở trong sảnh chính, bởi vì chấn động lúc trước nên không dám ngủ quá sâu, nghe cô nói, không chỉ Trương Dịch và Nam Thiệu gác đêm nghe được, ngay cả người ngủ cũng đều mở mắt ngồi dậy, năm người Hùng Hóa trực tiếp vây quanh cô.

“Bọn họ ở trong một nhà thi đấu cách chỗ này khoảng 15-16km, đội trưởng Kiều và anh Lưu Hạ đều ở đó. Có mấy người khác em chưa từng thấy, không xác định được có giảm quân số hay không.” Câu sau là do Lý Mộ Nhiên thấy ánh mắt nóng bỏng chờ đợi của Hùng Hóa mà không tự chủ thêm vào. Ở huyện Tử Vân, thời điểm gặp tai họa từ bầy chim chuột, cô mang theo Trương Duệ Dương thất lạc mọi người nên không quen mấy người mới gia nhập sau như Trần Trường Xuân cũng rất bình thường.

“Tổng cộng là sáu người. Bọn họ có sáu người, em đếm xem, xem có đủ sáu người hay không?” Hùng Hóa vội vàng nói.

Lý Mộ Nhiên dừng lại, sau đó giọng bối rối trả lời: “Không chỉ mỗi sáu người.”

“Cái gì cơ?” Hùng Hóa ngây ra.

“Ý em là, người ở với đội trưởng Kiều không chỉ có sáu.” Lý Mộ Nhiên hơi nâng giọng. “Ở đó có tới sáu mươi, bảy mươi người lận.”



Nhiều người bất ngờ mà hít khí lạnh, còn chưa kịp đặt câu hỏi đã nghe cô nói tiếp: “Trừ chuyện này ra thì trong nhà thi đấu còn có hơn một trăm… ‘thứ’ nhìn qua rất giống người…” Cô không chắc chắn lắm thứ kia đến tột cùng là cái gì. Người? Zombie biến dị? Hay là loại sinh vật nào đó?

Cho nên sau vài giây suy tư ngắn ngủi, cô chọn dùng từ có hơi tối nghĩa — “thứ”. Hoàn toàn là nói đại khái, không bao hàm bất kỳ ý cụ thể gì.

“Một con rết biết bay biến dị, một con trâu biến dị rất lớn cùng với chừng mười loài thú biến dị hình thể nhỏ hơn khác. Xung quanh nhà thi đấu còn tụ tập khoảng chừng trăm con thú biến dị….” Lý Mộ Nhiên một hơi miêu tả lại những gì mình trông thấy. Còn việc Tống Nghiễn cũng ở đó thì cô do dự một chút, đang định nói ra lại bị mọi người cho là cô đã nói xong cắt ngang.

“Có phải là bên đó có khu dân cư tụ tập người còn sống?”

“Tình hình của họ thế nào, nguy hiểm lắm không?”

“Thứ rất giống người hả? Đó là cái gì? Em có thể nói cụ thể một chút được không?”

“Tại sao lại có nhiều thú biến dị thế nhỉ?”

“Tất cả đều ở trong nhà thi đấu hả? Có phải xảy ra chuyện rồi?”

Mấy người đồng loạt lên tiếng, sau đó tựa hồ ý thức được cái gì đó mà đồng thời im lặng, anh nhìn tôi rồi tôi lại nhìn anh. Sau một khoảng yên tĩnh, Trương Dịch thay thế mọi người đặt câu hỏi: “Mộ Nhiên, đội trưởng Kiều bên kia có an toàn không?”

“Vẫn ổn ạ.” Lý Mộ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy mọi người cùng nhau mở miệng nên cơ bản là cô nghe không rõ được, càng không biết nên trả lời vấn đề nào trước. “Anh ấy trốn ở một nơi khác, không ở chung với đám sinh vật biến dị đâu. Hơn nữa hiện tại thú biến dị đang đánh nhau với ‘thứ’ giống người kia, tạm thời đều không để ý tới bọn họ.”

Nghe đến đó, mọi người mới yên lòng.

“Em xem thử có phải là zombie biến dị không?” Trương Dịch hỏi ra vấn đề thứ hai.

Lý Mộ Nhiên biết anh đang hỏi ‘thứ’ mà cô chưa xác định kia, bèn lắc đầu một cái, “Không có cách nào xác định. Chúng có ngoại hình không khác người mấy, rất linh hoạt, có thể bám vào bò trên vách tường hay trần nhà, thân thể mềm mại, mọc đầy mụn mủ… Nước mủ dường như có tính ăn mòn.” Cô vừa tỉ mỉ quan sát vừa trả lời.

“Nghe có vẻ đúng rồi.” Hùng Hóa nói, nhếch nhếch miệng, lộ ra vẻ mặt cực kỳ thống khổ, “Nhiều như vậy sợ là có chút vướng tay chân đấy.”

Trên thực tế không chỉ là anh ta nghĩ như vậy mà những người khác khi nghe được hình dung của Lý Mộ Nhiên cũng đều cảm thấy những thứ đó hẳn là zombie biến dị. Suy nghĩ tới số lượng lớn kia, thực sự khiến người ta chẳng thể thoải mái nổi.

Trương Dịch không xoắn xuýt quá nhiều đối với việc này, ngược lại anh hỏi kỹ càng về bố cục của nhà thi đấu, vị trí của Kiều Dũng cùng với thú biến dị và ‘thứ kia’. Anh còn hỏi cụ thể cả chuyện người sống sót đang phòng ngự thế nào, sinh vật biến dị xung quanh nhà thi đấu cùng với kiến trúc nơi đó. Nếu như mang mấy chục người trốn chạy thì có thể đi con đường nào nhanh và an toàn hơn, mỗi một vấn đề đều giúp mọi người nhận thức rõ ràng tình hình bên kia, đi qua sẽ không đến nỗi luống cuống tay chân.

Cuối cùng, Trương Dịch đột nhiên hỏi một câu: “Nơi này cách chỗ chúng ta tiến vào bao xa?”

Lý Mộ Nhiên hơi bất ngờ mà liếc nhìn anh, không biết là do anh thuận miệng hỏi hay là do anh quá nhạy cảm mà nhận ra được điều gì, cô lập tức đàng hoàng trả lời: “Rất xa.” So với lộ trình từ khi vào thành phố mà bọn họ đã từng đi qua thì xa hơn rất nhiều, xa tới mức cô có chút hoài nghi có phải là dị năng bị khống chế của mình đột nhiên bạo phát hay không, chứ làm sao một đám người bỗng dưng vượt qua gần 20km thế này được.

Trương Dịch lưu ý đến sắc mặt của cô, gật gật đầu, trong lòng anh đã tự có tính toán nên không hỏi lại, “Em đưa mọi người qua đó đi.”

Lý Mộ Nhiên thực sự không chắc chắn lắm đối với dị năng của mình, vốn cô muốn để một mình cô qua xem khi sử dụng có bình thường hay không rồi mới dẫn người, nhưng Trương Dịch và Thạch Bằng Tam đều không đồng ý. Một là cảm thấy không cần thiết lãng phí một lần sử dụng, hai là không có khả năng để con gái như Lý Mộ Nhiên một mình gánh chịu nguy hiểm.

May mắn lo lắng của cả hai chỉ là dư thừa, Lý Mộ Nhiên đi hai chuyến, không hề gặp rắc rối gì mà đưa mười hai người thuận lợi dẫn tới nhà thi đấu. Nhìn thấy mấy người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, Kiều Dũng thực sự bị dọa sợ nhảy dựng lên, ối á hai tiếng, lại sợ kinh động tới dị thú bên ngoài bèn vội vã bịt miệng, ra hiệu mọi người theo hắn vào trong hành lang. Dĩ nhiên, người bị kinh sợ không chỉ là Kiều Dũng cùng với người trong nhà thi đấu mà còn cả năm người Hùng Hóa.

Một đường đồng hành, thông qua cuộc trò chuyện giữa Lý Mộ Nhiên và những người khác, họ đã có suy đoán mơ hồ đối với dị năng của cô, thế nhưng khi suy đoán biến thành sự thật thì vẫn cảm thấy chấn động không thôi. Thật sự là dị năng quá thực dụng, dù cho Lý Mộ Nhiên tiến vào khó khăn nhường nào thì vẫn có thể tăng lên xác suất sống sót của cô và đồng đội rất lớn.

“Thạch Tam, cậu trở lại rồi, ha ha… em gái Mộ Nhiên cũng quay về rồi, thế thì Tiểu Dương Dương nhất định cũng về rồi phải không. Tốt! Tối quá! Đều trở về là tốt rồi! Ha ha ha ha…”

Đi đến trên hành lang, Kiều Dũng không cần khắc chế nữa, hắn vui mừng mà sờ đầu xoa tay, hồi lâu sau mới nhớ tới mà nhanh chân tiến lên, cho Thạch Tam một cái ôm nhiệt tình chặt chẽ. Còn những người khác, ngoại trừ Mộ Nhiên thì đều bị hắn mang tính lựa chọn mà không để mắt đến.

Thạch Bằng Tam thấy Kiều Dũng ngoại trừ hình tượng hơi lôi thôi nhếch nhác chút thì cũng không có chuyện gì, cảm xúc nôn nóng trong lòng bỗng chốc được xoa dịu. Anh lại khôi phục vẻ mặt than thường ngày, không hề có một chút cảm giác xa cách lâu ngày mới được gặp lại.

“Bên này rốt cuộc là tình huống thế nào?” Trương Dịch cũng không lãng phí thời gian ôn chuyện, trực tiếp hỏi.

Nam Thiệu lại đột nhiên có cảm giác, lui về phòng nghỉ, nhấc rèm cửa sổ lên nhìn ra phía ngoài. Một lát sau hắn đi ra, liếc mắt nhìn Lý Mộ Nhiên tựa hồ có chút tâm thần không yên, biểu tình nam Thiệu chợt lộ ý tứ sâu xa. Lý Mộ Nhiên hoàn toàn không chú ý tới hắn, cô đang dùng tinh thần lực chú ý tình huống bên ngoài, chuẩn bị tìm thời cơ thích hợp đi ra tìm Tống Nghiễn.

“Hôm trước chúng tôi vào đây tìm đồ ăn, bởi vì vội vã trở lại nên vốn không có ý định đi vào thành phố quá sâu, ai biết rừng thực vật biến dị quá lớn, chờ hoàn toàn đi xuyên qua thì trời cũng tối rồi…”

Bởi vì sự tình quá mức phức tạp, Kiều Dũng không thể không kể lại từ đầu. Cũng may tình hình trước mắt chưa quá nguy cấp, lại thêm có sự giúp đỡ mạnh mẽ mới gia nhập nên chẳng cần lo thiếu thời gian nữa. Mà một bên khác, đám người Vệ Đông tạm thời chưa được giới thiệu thì ở bên cạnh hâm mộ nhìn những người đột nhiên xuất hiện này. Nhìn sắc mặt, quần áo và tinh thần của người mới tới bên kia, rồi nhìn lại chính mình bên này, quả thực là một kẻ trên trời, một kẻ dưới đất, nếu như có thể thành công chạy đi, nhất định phải hỏi xem đối phương có thu nhận người hay không. Đương nhiên, trọng điểm mà họ để ý toàn bộ đặt trên những người từ Lũng Nhân tới đây, còn nhóm Hùng Hóa hơi uể oải kế bên thì lại tự động bị xem nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau