Chương 340: Tụ hội ở thủ đô (3)
Edit: Yến Phi Ly
Võ Tông điều động ba mươi mấy nhóm người lên đường, ngoại trừ Uất Trì Phụng là một thân một mình, các nhóm còn lại đều không ít hơn ba người, hơn nữa tất cả đều là cao thủ Huyền cấp dẫn đội, trong đội yếu nhất cũng phải đạt đến Hoàng cấp. Theo ý tưởng ban đầu, mỗi một đội sẽ phụ trách một tỉnh, dùng kỳ hạn nửa năm tìm được hết thảy quần cư người sống sót để thông báo. Đương nhiên, trong này Võ Tông cũng có ý định muốn thăm dò tất thảy những nơi tập trung người sống.
Những căn cứ lớn thực ra tương đối dễ tìm, chỉ cần dựa vào vết tích từ những con đường thông thoáng, vật tư bị vét sạch, cùng với tình hình tiêu diệt zombie để phán đoán, rất dễ dàng có thể theo đó mà truy lùng ra được. Huống hồ, người của Võ Tông trước tận thế ở bên ngoài rèn luyện không ít, sau tận thế lần lượt trở về Tông môn, ít nhiều cũng nắm rõ nơi nào có căn cứ. Điều này đã giảm nhẹ bớt không ít gánh nặng cho họ. Mà một khi tìm tới một căn cứ nào đó, họ bèn có thể tìm hiểu ra nguồn gốc, từ căn cứ đó lại biết thêm những quần cư khác, cứ như vậy suy rộng ra.
Người đi truyền tin đều biết sử dụng khinh công, cứ vậy mà đi bộ tới, không cần dọn dẹp tuyết đọng trên đường cùng với thực vật biến dị, ngược lại là nhanh hơn cả lái xe, cũng giảm bớt việc.
Nhưng mà chưa đến nửa năm, ngoại trừ những người ở lại các căn cứ, các đội phái ra hầu hết đều quay trở về, mang về tin tức lại cũng không lý tưởng. Toàn quốc có ba mươi mốt tỉnh, tính cả thủ đô thì căn cứ được dựng lên cũng chỉ có mười ba cái, các trại tập trung hay quần cư nhỏ chỉ rải rác lưa thưa, tổng dân số không vượt quá năm triệu. Càng về gần phía nam, càng tới gần những tỉnh thành nhiều sông hồ thì càng thưa thớt.
Đây là lần đầu tiên sau tận thế tiến hành thống kê sơ bộ đối với số lượng người còn sống sót, tình hình thật sự là nhìn thấy mà giật mình, cho dù là trưởng lão của Võ Tông cũng bị dọa sợ.
Phải biết rằng diện tích Hoa Quốc rộng lớn, nhân khẩu xếp ở vị trí thứ nhất trên toàn thế giới. Trước tận thế tổng dân số đã vượt qua hai tỷ rưỡi, số lượng khổng lồ như vậy cho dù là trong mười người mới sống được một, hay trăm người mới sống một, cũng sẽ không đến nỗi chỉ còn dư lại một chút như thế. Có điều hiện thực vẫn luôn tàn khốc như vậy.
Đương nhiên, khi tận thế mới vừa phát sinh, người còn sống sót khẳng định không chỉ là số này, nhưng trong quá trình lưu vong tỉ lệ tử vong cao đến hù người, sau đó động thực vật biến dị, còn có tranh đấu giữa người và người, căn cứ bị tấn công,…. người chết chỉ sợ là gấp đôi gấp ba lần còn sống. Cứ lấy căn cứ thủ đô ra làm ví dụ đi, lúc trước sau khi căn cứ dựng lên, các hạng mục điều lệ và chế độ vẫn chưa hoàn thiện, người từ bốn phương tám hướng tràn tới, khi đó nhân khẩu gấp ba hiện tại, người thường gấp mười lần người đã thức tỉnh dị năng.
Bởi vì là tận thế mới vừa phát sinh, con người thường có suy nghĩ tụ tập về trung tâm gần nhất, quan niệm cố hữu trước kia vẫn chưa thay đổi, Chính phủ nghĩ hết mọi khả năng để cứu người, mà người sống sót vẫn đặt bản thân ở vị trí người nộp thuế, có quyền lợi được cứu trợ và được bảo vệ. Quan hệ giữa người và người là bình đẳng, giữa người thức tỉnh và người thường cũng là đồng dạng, chiến sĩ trong quân đội may mắn còn sống trở thành nguồn sức mạnh xung phong trên tuyến đầu. Cứu người, diệt trừ zombie, thu thập vật tư, chảy máu đổ mồ hôi sôi nước mắt đồng thời còn phải chịu đựng người sống sót nhục mạ, oán trách.
Mọi người đứng trước tình cảnh bấy giờ mà oán trách ông trời, trách mắng Chính phủ hoảng loạn, rối ren. Chính phủ vì cứu viện và thu xếp cho hơn triệu người sống sót ăn no mà sứt đầu mẻ trán, rất nhiều chuyện đều không để ý tới, vì vậy một ít yêu ma quỷ quái bèn xuất hiện, sinh ra rất nhiều phiền phức.
Kẻ gây ra thảm họa là một người bình thường, mục đích ban đầu của hắn chỉ là muốn lừa gạt chút đồ ăn thức uống, có một nơi an ổn để ngủ. Ai biết thủ đoạn của hắn quá cao siêu, người bị lừa gạt càng ngày càng nhiều, dần dần kẻ đó bèn trở thành một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn vô cùng trong đám ‘tín đồ’. Lòng người chính là như vậy, trong tay nắm càng nhiều sẽ càng tham lam, người kia đứng trước đông đảo ánh mắt nóng bỏng tin tưởng sùng bái của các tín đồ rất nhanh đã quên mất ước nguyện ban đầu, bắt đầu nổi lên dã tâm.
Tà thuyết mê hoặc lòng người, đảo điên thị phi, các tín đồ điên cuồng dẫn zombie tấn công thành phố, đồng thời ở trong căn cứ quạt gió thổi lửa, cuối cùng thừa dịp hỗn loạn bức ép đoạt quyền… Sắp đặt từng bước từng bước kín kẽ, nước chảy thành sông, dù như thế nào cũng làm cho người ta không nghĩ tới người kia chỉ là một kẻ ngay cả tiểu học đều chưa tốt nghiệp.
Đúng, người nọ mới chỉ học tới lớp năm đã bỏ học ra ngoài xã hội lăn lộn, trước tận thế chính là một tên lừa gạt, chuyên gạt tiền của những người lớn tuổi. Sau tận thế xài lại mánh cũ cũng làm cho hắn oanh liệt vẻ vang một hồi, thiếu chút nữa còn giúp hắn thực hiện được. Quan trọng nhất là sau đó truy tra, người này còn là một kẻ chưa thức tỉnh, không chỉ hắn mà hơn mười ngàn tín đồ cũng đều chỉ là người bình thường.
Giai đoạn ấy tình hình rối loạn, đột nhiên trỗi dậy mà kết thúc cũng cấp tốc, nhưng nó đã tạo thành hậu quả làm cho người ta khó có thể chịu đựng. Hơn một triệu người sống đã chết vì chống lại zombie, chết vì tự sát hại lẫn nhau, người vô tội bị vạ lây cùng với người bị nhiễm virus không cứu được. Mười phần thì đi mất chín phần, cuối cùng cũng chỉ còn sót lại chưa đến hai trăm ngàn người. Mãi về sau căn cứ thủ đô kiến thiết lại bộ máy, tiếp tục thu nhận không ít người sống sót bên ngoài tới mới có được quy mô như hiện tại.
Trên thực tế, tình cảnh giống như căn cứ thủ đô thật sự không ít, Bác Vệ, Đông Châu cũng vì lợi ích của một người, vì tranh quyền đoạt lợi, hồn nhiên không quản sống chết của người khác, không quản tới sự tồn vong của nhân loại.
Nhưng mà sự tình đã xảy ra, lúc này truy cứu nữa thì không có chút tác dụng nào. Các trưởng lão Võ Tông sau khi nhìn thấy con số thống kê mới bắt đầu cuống quít điều chỉnh kế hoạch, nên chỉnh đốn thì chỉnh đốn, nên thay đổi thì thay đổi, dùng hết khả năng lấy nguyên tắc bảo tồn quân số làm chuẩn.
Dân số chưa đến năm triệu, chết đi rồi sẽ chẳng còn ai. Võ Tông muốn lưu truyền và tiếp tục kế thừa, dù cho nắm trong tay toàn bộ thiên hạ, nhưng không còn ai thì liệu có ích lợi gì?
Chính sách của Võ Tông thay đổi khiến cho người thường trong căn cứ thủ đô dễ thở hơn nhiều, hoàn cảnh sinh hoạt cũng khá lên, dần dần trong lòng người dân cũng có chút hi vọng. Đau xót chung quy vẫn còn đó, nhưng người sống không có điều kiện cũng đành bỏ qua, ai có điều kiện hơn thì chung quy vẫn phải sống sót cho thật tốt. Hận thù, oán giận, bất bình, trong tình hình chẳng phải đớn đau của chính bản thân, ở thời điểm chưa có năng lực thì cũng chỉ có thể tạm thời nhịn đi, tạm thời quên lãng.
Hội nghị thủ lĩnh các căn cứ xác định vào ngày mùng 8 tháng 10 năm thứ hai theo lịch mới, vừa vặn là tròn một năm kể từ ngày Võ Tông phái người ra ngoài. Chủ yếu là phải tính thời gian đi tìm mỗi một căn cứ vào, cũng như để cho thủ lĩnh các căn cứ có thời gian tìm kiếm chìa khóa cùng với đi đường, đương nhiên có thể mang theo chìa khóa về thủ đô là hay nhất. Ngày tháng đầu tiên của lịch mới cũng là do Võ Tông xác định, mốc thời gian không phải ngày tận thế phát sinh mà là ngày trận mưa lớn đổ xuống, thực vật bắt đầu sinh trưởng, ngụ ý là sự sống mới ra đời.
Cứ như vậy, thời gian của Tống Nghiễn bèn trở nên dư dả. Đừng nói là có dị năng của Lý Mộ Nhiên, cho dù tự hắn lên đường thì tới thủ đô cũng không dùng đến mấy ngày. Cho nên, hắn cũng không vội vã sắp xếp, thản nhiên tiếp tục công việc của mình.
Trong căn cứ Hi Vọng, ngoại trừ quân nhân vừa không có thói quen sống hưởng thụ vừa không có người yêu hay người thân cần chăm sóc và những người sống sót còn phải dựa vào căn cứ mới có thể không chết đói, rất nhiều người đều dựa theo ý muốn của mình để xây nhà. Như Đằng Tấn mang một đám thú nhân, hình thể đa số đều khổng lồ, nhà cửa thông thường không chỉ ra vào không tiện mà ở bên trong cũng chẳng cựa quậy được, cho nên họ đều dựng nên những kiến trúc khác lạ. Đặc biệt là trên người họ bộc phát mang theo gen thú mà có những thói quen, tập tính của động vật, vì vậy nhà cửa dựng lên có thể nói là vô cùng cổ quái kỳ lạ, tràn đầy phong cách thô sơ nguyên thủy. Có người trực tiếp đào hang ở trên núi, có kẻ chọn một cây biến dị to lớn rồi xây tổ ấm áp trên đó, còn có người xây nhà hệt như tổ ong,…v…v.
Trừ bọn họ ra, người bình thường có kẻ yêu thích cách bài trí nhã nhặn của Giang Nam, cũng có người yêu thích phong cách đơn giản, ngay thẳng của phương bắc, nhà cửa xây nên vì thế cũng khác biệt. Vì vậy trong căn cứ Hi Vọng ngoại trừ từng dãy nhà vuông vức chỉnh tề hệt như doanh trại quân đội và kiến trúc cũ vốn có của ngã năm bình địa thì còn có rất nhiều khu nhà nhỏ với đủ loại phong cách khác biệt, cực kỳ hỗn loạn, không thể nói là đẹp mắt nhưng chẳng mấy ai để ý cái này. Bởi vì có nhà của chính mình, vì vậy một số khu nhà cung cấp miễn phí trong căn cứ bèn trở nên trống trải. Nếu có thành viên mới gia nhập, hiển nhiên không cần lo chẳng có nơi ăn chốn ở.
Trên thực tế, khi cuộc sống dần yên ổn, hệ thống phòng ngự đều xây xong, đối với phần lớn mọi người thì ngoại trừ giết zombie, chuyện có thể làm đã không còn nhiều lắm. Thêm vào ai cũng muốn ở chỗ này lâu dài, trong tình hình không có cái gì khác để giải trí, dùng nhiều tâm sức ở chuyện trang hoàng nhà cửa thì cũng chẳng có gì đáng trách. Đáng tiếc duy nhất chính là những cây cối, hoa cỏ ngày trước đã chẳng còn, làm cho phong cảnh trong căn cứ có vẻ khá đơn điệu.
Đương nhiên, cũng không ai thực sự lưu ý điểm này. Nếu coi trọng chuyện ngắm nhìn cây cối, xung quanh căn cứ còn nhiều mà, bàn luận về mức độ diễm lệ, đám hoa cỏ cây cối trước tận thế dĩ nhiên chẳng thể nào sánh được bây giờ đâu.
Từ khi bắt đầu xây dựng căn cứ, Lý Mộ Nhiên đã đào hài cốt của chú Vương và hai em gái lên, dùng hộp gỗ xếp vào, một lần nữa mai táng ở nghĩa trang dưới chân núi, lập bia rồi khắc tên. Mà căn nhà nhỏ kia cũng bởi vì quá mức đổ nát, không thể sửa sang nên trực tiếp bị san bằng, để trống một vùng nho nhỏ.
Tháng thứ tư kể từ lúc tới ngã năm bình địa, mọi người đồng tâm hợp lực đã xây dựng hoàn thành hết công trình phòng ngự, toàn bộ những khu nhà công vụ và hai kho hàng cực lớn chuyên cất giữ vật tư, chỉ còn dư lại một ít kiến trúc linh linh chưa cần dùng gấp còn đang lục tục xây dựng.
Đa số mọi người đều nhàn rỗi, sinh hoạt về với quỹ đạo thường ngày, giết zombie rồi tiện tay thu thập vật tư. Đến lúc này, người trong đội dụ zombie nếu như không muốn ra ngoài, hoàn toàn có thể ở trong căn cứ làm chút việc vặt để nuôi sống bản thân. Trong số họ có những người có kỹ năng riêng biệt ví dụ như trồng trọt, xây dựng, sửa chữa, khám bệnh, điều dưỡng, v…v. Cuộc sống sinh hoạt dĩ nhiên không còn đáng lo, ngày trôi qua thậm chí có thể xem là sung túc ổn định. Đương nhiên, giàu có, sung túc của bây giờ không thể nào so sánh được với thời bình, chỉ là cuộc sống khá hơn một chút, ăn mặc thoải mái hơn một chút mà thôi.
Điều khiến rất nhiều người cảm thấy bất ngờ chính là từ lúc tiến vào căn cứ mới, Tống Nghiễn cũng không ở cùng với hai chị em Lý Mộ Nhiên. Lý Mộ Nhiên tự chuyển đến một gian nhà, ở cùng với em trai Ninh Vũ. Đương nhiên, với những gì cô đã góp sức từ Đông Châu tới đây, được phân một căn nhà nhỏ như thế cũng chẳng có gì thái quá.
Điều mọi người cảm thấy lạ lùng nhất chính là quan hệ giữa cô và Tống Nghiễn ai ai cũng biết, ở trong hoàn cảnh tận thế như vậy, song phương chỉ cần vừa ý nhau là có thể kết đôi cùng sinh hoạt. Nhưng hai người này thì hoàn toàn ngược lại, trên đường cứ xem như là chưa có chỗ ở xác định, ở chung hay không cũng chẳng mấy ai chú ý, bây giờ nhà cửa đều đã ổn thỏa, vậy mà họ còn ở mỗi người một nơi, đây là làm cái gì chứ?
Chẳng qua người khác thấy lạ thì cứ mặc họ quái lạ, hai người này lại tựa như chẳng cảm thấy có gì không ổn. Vốn khi ở thung lũng Hồ Lô tình cảm cả hai đã nhen nhóm nhưng họ lại vẫn ở riêng, sau đó Tống Nghiễn dị hóa mới chịu để cho Lý Mộ Nhiên lúc nào cũng kề cận. Mà chờ sau khi Tống Nghiễn dị hóa hoàn toàn, hai người lại tách ra, chỉ mỗi cái đêm gặp gỡ ảo cảnh của Lâm An mới có ngoại lệ. Cho nên không quản Tống Nghiễn nghĩ thế nào, Lý Mộ Nhiên cảm thấy hình thức ở chung giữa hai người kỳ thực còn rất giúp cô thích ứng, cũng không nghĩ đi thay đổi cái gì.
Mãi đến tận ngày nào đó, Tống Nghiễn đột nhiên hỏi cô một câu: “Em có muốn mặc áo cưới không?”
Bởi vì giọng điệu của Tống Nghiễn khá tùy ý, lúc ấy Lý Mộ Nhiên cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ cho là đang trò chuyện linh tinh nên cô bèn thuận miệng đáp lại: “Không muốn.” Chờ khi nói xong, cô mới bỗng dưng tỉnh táo lại, bất chợt im thin thít không nói gì mà chỉ lộ ra nụ cười lúng túng.
Mặt Tống Nghiễn tối sầm lại, xoay người bỏ đi, mấy ngày sau cũng không thấy nửa cái bóng.
Lý Mộ Nhiên âm thầm than người này nói chuyện không đầu không đuôi gì cả, làm sao có thể trách cô được, trời lạnh như thế này ai mà nghĩ tới chuyện mặc áo cưới chứ, rồi sau đó cô lại không nhịn được cảm thấy áy náy. Khi cô còn đang nghĩ ngợi phải làm sao mới dỗ được người kia, Tống Nghiễn xuất hiện lần nữa.
Hắn và đám lính mang về một xe tải thú biến dị đã bị giết, một xe tải chất đầy nguyên liệu nấu ăn khác, còn có thêm một xe tải rượu và thuốc lá. Trở lại căn cứ, hắn không nghỉ ngơi nửa giây, lập tức cho người xử lý, da xương, móng vuốt thì tạm thời để lại sau, chỉ róc thịt ra dùng trước.
Sau đó Tống Nghiễn tóm lấy Lý Mộ Nhiên biết được tin hắn trở về mà chạy tới, cô vẫn luôn ngập ngừng tựa hồ có lời muốn nói. Tống nghiễn dứt khoát đưa cô tới một ngôi nhà, giao một đống đồ linh tinh đẹp mắt cho cô.
“Bố trí nhà cửa, kết hôn.” Xem ra hắn đã suy nghĩ rõ ràng rồi, đối với cô bé này thì đừng hỏi nhiều, nên làm gì thì cứ làm cái đó.
“Sao ạ…. Ôi?” Lý Mộ Nhiên định tới dỗ người, kết quả còn chưa kịp dỗ thì đã bị dọa hết hồn. Cô đang định hỏi hai câu, lại phát hiện bóng lưng đối phương lóe lên tại cửa một cái rồi biến mất, cứ như vậy mà đi.
Lý Mộ Nhiên hơi buồn bực, nắm tóc, ánh mắt dừng lại trên một đống đồ lung linh bên cạnh, đầu óc kỳ thực còn chưa thể kịp suy nghĩ.
Ngay tại lúc này, Tống Nghiễn mới vừa rời đi như thể chạy thoát thân lại quay trở về, lòng Lý Mộ Nhiên chợt vui vẻ. Cô định tóm lấy hắn, dù như thế nào cũng phải làm cho hắn nói rõ.
Vậy mà Tống Nghiễn khẽ nghiêng người, len lén né khỏi tay cô, trầm mặt hỏi: “Kết hôn với anh có vấn đề gì không?”
Trải qua chuyện lúc trước, thực ra Lý Mộ Nhiên đã chuẩn bị tâm lý, cho nên lần này cô không quá bất ngờ, chỉ là nhìn mặt Tống Nghiễn, từ góc độ của cô chợt cảm thấy cằm hắn tựa hồ cắn chặt căng thẳng vô cùng, chặt đến mức làm cho cô khó giải thích được mà nhen lên ảo giác hắn đang rất sốt sắng.
“Em….”
Nhất định là ảo giác, cô nghĩ, trong ấn tượng của cô, Tống Nghiễn luôn luôn nghiêm khắc, trấn định và bình tĩnh. Người như vậy thực sự rất khó liên tưởng được tới mấy chữ hồi hộp, thấp thỏm.
Bởi vì trong lòng nghĩ tới chuyện khác, cô ngập ngừng khá lâu, vì vậy bèn mất đi cơ hội trả lời.
“Không có vấn đề gì đúng không? Được rồi, cứ quyết định vậy đi.” Tống Nghiễn vô cùng quyết đoán mà thay cô đưa ra ý kiến, sau đó hắn lại cấp tốc rời đi, không cho cô cơ hội đổi ý.
Lý Mộ Nhiên trợn mắt há mồm, cảm thấy sự tình không nên phát triển như thế này, nhưng qua mấy giây sau, cô vẫn không nhịn được mà bật cười. Sau khi cười xong, vẻ mặt dần dần trầm tĩnh lại, đứng trước căn phòng không có một bóng người hết sức trịnh trọng mà nhẹ nhàng nói ra những lời mình còn chưa kịp nói:
“… Đồng ý.”
Nếu như không có ý muốn như thế, cô cần gì phải ở chung với hắn. Dù cho cô có kính trọng hay sợ hãi Tống Nghiễn thế nào thì ở vấn đề tình cảm cũng tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng bản thân.
Cô cũng không biết, Tống Nghiễn vừa bước ra khỏi cửa bèn thả chậm bước chân, sắc mặt nghiêm nghị khiến người trên đường gặp phải hắn cũng không dám chào hỏi, đều cho là đã xảy ra chuyện gì. Mãi đến tận khi Lý Mộ Nhiên bật cười, vẻ mặt của hắn mới dịu đi, đợi khi hai chữ “đồng ý” lọt vào trong tai, cặp mày nhíu chặt của tống Nghiễn mới hoàn toàn thả lỏng ra, trên mặt lộ ra nụ cười sáng ngời rạng rỡ, mơ hồ hai má còn phơn phớt ửng hồng. Người đi đường đang nhìn lén hắn sợ đến nỗi thiếu chút nữa cho là tinh thần của hắn xảy ra vấn đề.
Võ Tông điều động ba mươi mấy nhóm người lên đường, ngoại trừ Uất Trì Phụng là một thân một mình, các nhóm còn lại đều không ít hơn ba người, hơn nữa tất cả đều là cao thủ Huyền cấp dẫn đội, trong đội yếu nhất cũng phải đạt đến Hoàng cấp. Theo ý tưởng ban đầu, mỗi một đội sẽ phụ trách một tỉnh, dùng kỳ hạn nửa năm tìm được hết thảy quần cư người sống sót để thông báo. Đương nhiên, trong này Võ Tông cũng có ý định muốn thăm dò tất thảy những nơi tập trung người sống.
Những căn cứ lớn thực ra tương đối dễ tìm, chỉ cần dựa vào vết tích từ những con đường thông thoáng, vật tư bị vét sạch, cùng với tình hình tiêu diệt zombie để phán đoán, rất dễ dàng có thể theo đó mà truy lùng ra được. Huống hồ, người của Võ Tông trước tận thế ở bên ngoài rèn luyện không ít, sau tận thế lần lượt trở về Tông môn, ít nhiều cũng nắm rõ nơi nào có căn cứ. Điều này đã giảm nhẹ bớt không ít gánh nặng cho họ. Mà một khi tìm tới một căn cứ nào đó, họ bèn có thể tìm hiểu ra nguồn gốc, từ căn cứ đó lại biết thêm những quần cư khác, cứ như vậy suy rộng ra.
Người đi truyền tin đều biết sử dụng khinh công, cứ vậy mà đi bộ tới, không cần dọn dẹp tuyết đọng trên đường cùng với thực vật biến dị, ngược lại là nhanh hơn cả lái xe, cũng giảm bớt việc.
Nhưng mà chưa đến nửa năm, ngoại trừ những người ở lại các căn cứ, các đội phái ra hầu hết đều quay trở về, mang về tin tức lại cũng không lý tưởng. Toàn quốc có ba mươi mốt tỉnh, tính cả thủ đô thì căn cứ được dựng lên cũng chỉ có mười ba cái, các trại tập trung hay quần cư nhỏ chỉ rải rác lưa thưa, tổng dân số không vượt quá năm triệu. Càng về gần phía nam, càng tới gần những tỉnh thành nhiều sông hồ thì càng thưa thớt.
Đây là lần đầu tiên sau tận thế tiến hành thống kê sơ bộ đối với số lượng người còn sống sót, tình hình thật sự là nhìn thấy mà giật mình, cho dù là trưởng lão của Võ Tông cũng bị dọa sợ.
Phải biết rằng diện tích Hoa Quốc rộng lớn, nhân khẩu xếp ở vị trí thứ nhất trên toàn thế giới. Trước tận thế tổng dân số đã vượt qua hai tỷ rưỡi, số lượng khổng lồ như vậy cho dù là trong mười người mới sống được một, hay trăm người mới sống một, cũng sẽ không đến nỗi chỉ còn dư lại một chút như thế. Có điều hiện thực vẫn luôn tàn khốc như vậy.
Đương nhiên, khi tận thế mới vừa phát sinh, người còn sống sót khẳng định không chỉ là số này, nhưng trong quá trình lưu vong tỉ lệ tử vong cao đến hù người, sau đó động thực vật biến dị, còn có tranh đấu giữa người và người, căn cứ bị tấn công,…. người chết chỉ sợ là gấp đôi gấp ba lần còn sống. Cứ lấy căn cứ thủ đô ra làm ví dụ đi, lúc trước sau khi căn cứ dựng lên, các hạng mục điều lệ và chế độ vẫn chưa hoàn thiện, người từ bốn phương tám hướng tràn tới, khi đó nhân khẩu gấp ba hiện tại, người thường gấp mười lần người đã thức tỉnh dị năng.
Bởi vì là tận thế mới vừa phát sinh, con người thường có suy nghĩ tụ tập về trung tâm gần nhất, quan niệm cố hữu trước kia vẫn chưa thay đổi, Chính phủ nghĩ hết mọi khả năng để cứu người, mà người sống sót vẫn đặt bản thân ở vị trí người nộp thuế, có quyền lợi được cứu trợ và được bảo vệ. Quan hệ giữa người và người là bình đẳng, giữa người thức tỉnh và người thường cũng là đồng dạng, chiến sĩ trong quân đội may mắn còn sống trở thành nguồn sức mạnh xung phong trên tuyến đầu. Cứu người, diệt trừ zombie, thu thập vật tư, chảy máu đổ mồ hôi sôi nước mắt đồng thời còn phải chịu đựng người sống sót nhục mạ, oán trách.
Mọi người đứng trước tình cảnh bấy giờ mà oán trách ông trời, trách mắng Chính phủ hoảng loạn, rối ren. Chính phủ vì cứu viện và thu xếp cho hơn triệu người sống sót ăn no mà sứt đầu mẻ trán, rất nhiều chuyện đều không để ý tới, vì vậy một ít yêu ma quỷ quái bèn xuất hiện, sinh ra rất nhiều phiền phức.
Kẻ gây ra thảm họa là một người bình thường, mục đích ban đầu của hắn chỉ là muốn lừa gạt chút đồ ăn thức uống, có một nơi an ổn để ngủ. Ai biết thủ đoạn của hắn quá cao siêu, người bị lừa gạt càng ngày càng nhiều, dần dần kẻ đó bèn trở thành một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn vô cùng trong đám ‘tín đồ’. Lòng người chính là như vậy, trong tay nắm càng nhiều sẽ càng tham lam, người kia đứng trước đông đảo ánh mắt nóng bỏng tin tưởng sùng bái của các tín đồ rất nhanh đã quên mất ước nguyện ban đầu, bắt đầu nổi lên dã tâm.
Tà thuyết mê hoặc lòng người, đảo điên thị phi, các tín đồ điên cuồng dẫn zombie tấn công thành phố, đồng thời ở trong căn cứ quạt gió thổi lửa, cuối cùng thừa dịp hỗn loạn bức ép đoạt quyền… Sắp đặt từng bước từng bước kín kẽ, nước chảy thành sông, dù như thế nào cũng làm cho người ta không nghĩ tới người kia chỉ là một kẻ ngay cả tiểu học đều chưa tốt nghiệp.
Đúng, người nọ mới chỉ học tới lớp năm đã bỏ học ra ngoài xã hội lăn lộn, trước tận thế chính là một tên lừa gạt, chuyên gạt tiền của những người lớn tuổi. Sau tận thế xài lại mánh cũ cũng làm cho hắn oanh liệt vẻ vang một hồi, thiếu chút nữa còn giúp hắn thực hiện được. Quan trọng nhất là sau đó truy tra, người này còn là một kẻ chưa thức tỉnh, không chỉ hắn mà hơn mười ngàn tín đồ cũng đều chỉ là người bình thường.
Giai đoạn ấy tình hình rối loạn, đột nhiên trỗi dậy mà kết thúc cũng cấp tốc, nhưng nó đã tạo thành hậu quả làm cho người ta khó có thể chịu đựng. Hơn một triệu người sống đã chết vì chống lại zombie, chết vì tự sát hại lẫn nhau, người vô tội bị vạ lây cùng với người bị nhiễm virus không cứu được. Mười phần thì đi mất chín phần, cuối cùng cũng chỉ còn sót lại chưa đến hai trăm ngàn người. Mãi về sau căn cứ thủ đô kiến thiết lại bộ máy, tiếp tục thu nhận không ít người sống sót bên ngoài tới mới có được quy mô như hiện tại.
Trên thực tế, tình cảnh giống như căn cứ thủ đô thật sự không ít, Bác Vệ, Đông Châu cũng vì lợi ích của một người, vì tranh quyền đoạt lợi, hồn nhiên không quản sống chết của người khác, không quản tới sự tồn vong của nhân loại.
Nhưng mà sự tình đã xảy ra, lúc này truy cứu nữa thì không có chút tác dụng nào. Các trưởng lão Võ Tông sau khi nhìn thấy con số thống kê mới bắt đầu cuống quít điều chỉnh kế hoạch, nên chỉnh đốn thì chỉnh đốn, nên thay đổi thì thay đổi, dùng hết khả năng lấy nguyên tắc bảo tồn quân số làm chuẩn.
Dân số chưa đến năm triệu, chết đi rồi sẽ chẳng còn ai. Võ Tông muốn lưu truyền và tiếp tục kế thừa, dù cho nắm trong tay toàn bộ thiên hạ, nhưng không còn ai thì liệu có ích lợi gì?
Chính sách của Võ Tông thay đổi khiến cho người thường trong căn cứ thủ đô dễ thở hơn nhiều, hoàn cảnh sinh hoạt cũng khá lên, dần dần trong lòng người dân cũng có chút hi vọng. Đau xót chung quy vẫn còn đó, nhưng người sống không có điều kiện cũng đành bỏ qua, ai có điều kiện hơn thì chung quy vẫn phải sống sót cho thật tốt. Hận thù, oán giận, bất bình, trong tình hình chẳng phải đớn đau của chính bản thân, ở thời điểm chưa có năng lực thì cũng chỉ có thể tạm thời nhịn đi, tạm thời quên lãng.
Hội nghị thủ lĩnh các căn cứ xác định vào ngày mùng 8 tháng 10 năm thứ hai theo lịch mới, vừa vặn là tròn một năm kể từ ngày Võ Tông phái người ra ngoài. Chủ yếu là phải tính thời gian đi tìm mỗi một căn cứ vào, cũng như để cho thủ lĩnh các căn cứ có thời gian tìm kiếm chìa khóa cùng với đi đường, đương nhiên có thể mang theo chìa khóa về thủ đô là hay nhất. Ngày tháng đầu tiên của lịch mới cũng là do Võ Tông xác định, mốc thời gian không phải ngày tận thế phát sinh mà là ngày trận mưa lớn đổ xuống, thực vật bắt đầu sinh trưởng, ngụ ý là sự sống mới ra đời.
Cứ như vậy, thời gian của Tống Nghiễn bèn trở nên dư dả. Đừng nói là có dị năng của Lý Mộ Nhiên, cho dù tự hắn lên đường thì tới thủ đô cũng không dùng đến mấy ngày. Cho nên, hắn cũng không vội vã sắp xếp, thản nhiên tiếp tục công việc của mình.
Trong căn cứ Hi Vọng, ngoại trừ quân nhân vừa không có thói quen sống hưởng thụ vừa không có người yêu hay người thân cần chăm sóc và những người sống sót còn phải dựa vào căn cứ mới có thể không chết đói, rất nhiều người đều dựa theo ý muốn của mình để xây nhà. Như Đằng Tấn mang một đám thú nhân, hình thể đa số đều khổng lồ, nhà cửa thông thường không chỉ ra vào không tiện mà ở bên trong cũng chẳng cựa quậy được, cho nên họ đều dựng nên những kiến trúc khác lạ. Đặc biệt là trên người họ bộc phát mang theo gen thú mà có những thói quen, tập tính của động vật, vì vậy nhà cửa dựng lên có thể nói là vô cùng cổ quái kỳ lạ, tràn đầy phong cách thô sơ nguyên thủy. Có người trực tiếp đào hang ở trên núi, có kẻ chọn một cây biến dị to lớn rồi xây tổ ấm áp trên đó, còn có người xây nhà hệt như tổ ong,…v…v.
Trừ bọn họ ra, người bình thường có kẻ yêu thích cách bài trí nhã nhặn của Giang Nam, cũng có người yêu thích phong cách đơn giản, ngay thẳng của phương bắc, nhà cửa xây nên vì thế cũng khác biệt. Vì vậy trong căn cứ Hi Vọng ngoại trừ từng dãy nhà vuông vức chỉnh tề hệt như doanh trại quân đội và kiến trúc cũ vốn có của ngã năm bình địa thì còn có rất nhiều khu nhà nhỏ với đủ loại phong cách khác biệt, cực kỳ hỗn loạn, không thể nói là đẹp mắt nhưng chẳng mấy ai để ý cái này. Bởi vì có nhà của chính mình, vì vậy một số khu nhà cung cấp miễn phí trong căn cứ bèn trở nên trống trải. Nếu có thành viên mới gia nhập, hiển nhiên không cần lo chẳng có nơi ăn chốn ở.
Trên thực tế, khi cuộc sống dần yên ổn, hệ thống phòng ngự đều xây xong, đối với phần lớn mọi người thì ngoại trừ giết zombie, chuyện có thể làm đã không còn nhiều lắm. Thêm vào ai cũng muốn ở chỗ này lâu dài, trong tình hình không có cái gì khác để giải trí, dùng nhiều tâm sức ở chuyện trang hoàng nhà cửa thì cũng chẳng có gì đáng trách. Đáng tiếc duy nhất chính là những cây cối, hoa cỏ ngày trước đã chẳng còn, làm cho phong cảnh trong căn cứ có vẻ khá đơn điệu.
Đương nhiên, cũng không ai thực sự lưu ý điểm này. Nếu coi trọng chuyện ngắm nhìn cây cối, xung quanh căn cứ còn nhiều mà, bàn luận về mức độ diễm lệ, đám hoa cỏ cây cối trước tận thế dĩ nhiên chẳng thể nào sánh được bây giờ đâu.
Từ khi bắt đầu xây dựng căn cứ, Lý Mộ Nhiên đã đào hài cốt của chú Vương và hai em gái lên, dùng hộp gỗ xếp vào, một lần nữa mai táng ở nghĩa trang dưới chân núi, lập bia rồi khắc tên. Mà căn nhà nhỏ kia cũng bởi vì quá mức đổ nát, không thể sửa sang nên trực tiếp bị san bằng, để trống một vùng nho nhỏ.
Tháng thứ tư kể từ lúc tới ngã năm bình địa, mọi người đồng tâm hợp lực đã xây dựng hoàn thành hết công trình phòng ngự, toàn bộ những khu nhà công vụ và hai kho hàng cực lớn chuyên cất giữ vật tư, chỉ còn dư lại một ít kiến trúc linh linh chưa cần dùng gấp còn đang lục tục xây dựng.
Đa số mọi người đều nhàn rỗi, sinh hoạt về với quỹ đạo thường ngày, giết zombie rồi tiện tay thu thập vật tư. Đến lúc này, người trong đội dụ zombie nếu như không muốn ra ngoài, hoàn toàn có thể ở trong căn cứ làm chút việc vặt để nuôi sống bản thân. Trong số họ có những người có kỹ năng riêng biệt ví dụ như trồng trọt, xây dựng, sửa chữa, khám bệnh, điều dưỡng, v…v. Cuộc sống sinh hoạt dĩ nhiên không còn đáng lo, ngày trôi qua thậm chí có thể xem là sung túc ổn định. Đương nhiên, giàu có, sung túc của bây giờ không thể nào so sánh được với thời bình, chỉ là cuộc sống khá hơn một chút, ăn mặc thoải mái hơn một chút mà thôi.
Điều khiến rất nhiều người cảm thấy bất ngờ chính là từ lúc tiến vào căn cứ mới, Tống Nghiễn cũng không ở cùng với hai chị em Lý Mộ Nhiên. Lý Mộ Nhiên tự chuyển đến một gian nhà, ở cùng với em trai Ninh Vũ. Đương nhiên, với những gì cô đã góp sức từ Đông Châu tới đây, được phân một căn nhà nhỏ như thế cũng chẳng có gì thái quá.
Điều mọi người cảm thấy lạ lùng nhất chính là quan hệ giữa cô và Tống Nghiễn ai ai cũng biết, ở trong hoàn cảnh tận thế như vậy, song phương chỉ cần vừa ý nhau là có thể kết đôi cùng sinh hoạt. Nhưng hai người này thì hoàn toàn ngược lại, trên đường cứ xem như là chưa có chỗ ở xác định, ở chung hay không cũng chẳng mấy ai chú ý, bây giờ nhà cửa đều đã ổn thỏa, vậy mà họ còn ở mỗi người một nơi, đây là làm cái gì chứ?
Chẳng qua người khác thấy lạ thì cứ mặc họ quái lạ, hai người này lại tựa như chẳng cảm thấy có gì không ổn. Vốn khi ở thung lũng Hồ Lô tình cảm cả hai đã nhen nhóm nhưng họ lại vẫn ở riêng, sau đó Tống Nghiễn dị hóa mới chịu để cho Lý Mộ Nhiên lúc nào cũng kề cận. Mà chờ sau khi Tống Nghiễn dị hóa hoàn toàn, hai người lại tách ra, chỉ mỗi cái đêm gặp gỡ ảo cảnh của Lâm An mới có ngoại lệ. Cho nên không quản Tống Nghiễn nghĩ thế nào, Lý Mộ Nhiên cảm thấy hình thức ở chung giữa hai người kỳ thực còn rất giúp cô thích ứng, cũng không nghĩ đi thay đổi cái gì.
Mãi đến tận ngày nào đó, Tống Nghiễn đột nhiên hỏi cô một câu: “Em có muốn mặc áo cưới không?”
Bởi vì giọng điệu của Tống Nghiễn khá tùy ý, lúc ấy Lý Mộ Nhiên cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ cho là đang trò chuyện linh tinh nên cô bèn thuận miệng đáp lại: “Không muốn.” Chờ khi nói xong, cô mới bỗng dưng tỉnh táo lại, bất chợt im thin thít không nói gì mà chỉ lộ ra nụ cười lúng túng.
Mặt Tống Nghiễn tối sầm lại, xoay người bỏ đi, mấy ngày sau cũng không thấy nửa cái bóng.
Lý Mộ Nhiên âm thầm than người này nói chuyện không đầu không đuôi gì cả, làm sao có thể trách cô được, trời lạnh như thế này ai mà nghĩ tới chuyện mặc áo cưới chứ, rồi sau đó cô lại không nhịn được cảm thấy áy náy. Khi cô còn đang nghĩ ngợi phải làm sao mới dỗ được người kia, Tống Nghiễn xuất hiện lần nữa.
Hắn và đám lính mang về một xe tải thú biến dị đã bị giết, một xe tải chất đầy nguyên liệu nấu ăn khác, còn có thêm một xe tải rượu và thuốc lá. Trở lại căn cứ, hắn không nghỉ ngơi nửa giây, lập tức cho người xử lý, da xương, móng vuốt thì tạm thời để lại sau, chỉ róc thịt ra dùng trước.
Sau đó Tống Nghiễn tóm lấy Lý Mộ Nhiên biết được tin hắn trở về mà chạy tới, cô vẫn luôn ngập ngừng tựa hồ có lời muốn nói. Tống nghiễn dứt khoát đưa cô tới một ngôi nhà, giao một đống đồ linh tinh đẹp mắt cho cô.
“Bố trí nhà cửa, kết hôn.” Xem ra hắn đã suy nghĩ rõ ràng rồi, đối với cô bé này thì đừng hỏi nhiều, nên làm gì thì cứ làm cái đó.
“Sao ạ…. Ôi?” Lý Mộ Nhiên định tới dỗ người, kết quả còn chưa kịp dỗ thì đã bị dọa hết hồn. Cô đang định hỏi hai câu, lại phát hiện bóng lưng đối phương lóe lên tại cửa một cái rồi biến mất, cứ như vậy mà đi.
Lý Mộ Nhiên hơi buồn bực, nắm tóc, ánh mắt dừng lại trên một đống đồ lung linh bên cạnh, đầu óc kỳ thực còn chưa thể kịp suy nghĩ.
Ngay tại lúc này, Tống Nghiễn mới vừa rời đi như thể chạy thoát thân lại quay trở về, lòng Lý Mộ Nhiên chợt vui vẻ. Cô định tóm lấy hắn, dù như thế nào cũng phải làm cho hắn nói rõ.
Vậy mà Tống Nghiễn khẽ nghiêng người, len lén né khỏi tay cô, trầm mặt hỏi: “Kết hôn với anh có vấn đề gì không?”
Trải qua chuyện lúc trước, thực ra Lý Mộ Nhiên đã chuẩn bị tâm lý, cho nên lần này cô không quá bất ngờ, chỉ là nhìn mặt Tống Nghiễn, từ góc độ của cô chợt cảm thấy cằm hắn tựa hồ cắn chặt căng thẳng vô cùng, chặt đến mức làm cho cô khó giải thích được mà nhen lên ảo giác hắn đang rất sốt sắng.
“Em….”
Nhất định là ảo giác, cô nghĩ, trong ấn tượng của cô, Tống Nghiễn luôn luôn nghiêm khắc, trấn định và bình tĩnh. Người như vậy thực sự rất khó liên tưởng được tới mấy chữ hồi hộp, thấp thỏm.
Bởi vì trong lòng nghĩ tới chuyện khác, cô ngập ngừng khá lâu, vì vậy bèn mất đi cơ hội trả lời.
“Không có vấn đề gì đúng không? Được rồi, cứ quyết định vậy đi.” Tống Nghiễn vô cùng quyết đoán mà thay cô đưa ra ý kiến, sau đó hắn lại cấp tốc rời đi, không cho cô cơ hội đổi ý.
Lý Mộ Nhiên trợn mắt há mồm, cảm thấy sự tình không nên phát triển như thế này, nhưng qua mấy giây sau, cô vẫn không nhịn được mà bật cười. Sau khi cười xong, vẻ mặt dần dần trầm tĩnh lại, đứng trước căn phòng không có một bóng người hết sức trịnh trọng mà nhẹ nhàng nói ra những lời mình còn chưa kịp nói:
“… Đồng ý.”
Nếu như không có ý muốn như thế, cô cần gì phải ở chung với hắn. Dù cho cô có kính trọng hay sợ hãi Tống Nghiễn thế nào thì ở vấn đề tình cảm cũng tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng bản thân.
Cô cũng không biết, Tống Nghiễn vừa bước ra khỏi cửa bèn thả chậm bước chân, sắc mặt nghiêm nghị khiến người trên đường gặp phải hắn cũng không dám chào hỏi, đều cho là đã xảy ra chuyện gì. Mãi đến tận khi Lý Mộ Nhiên bật cười, vẻ mặt của hắn mới dịu đi, đợi khi hai chữ “đồng ý” lọt vào trong tai, cặp mày nhíu chặt của tống Nghiễn mới hoàn toàn thả lỏng ra, trên mặt lộ ra nụ cười sáng ngời rạng rỡ, mơ hồ hai má còn phơn phớt ửng hồng. Người đi đường đang nhìn lén hắn sợ đến nỗi thiếu chút nữa cho là tinh thần của hắn xảy ra vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất