Chương 343: Tụ hội ở thủ đô (6)
Edit: Dật Phong
Beta: Yến Phi Ly
Nếu đã quyết định thì không cần kéo dài thêm nữa, ngày thứ ba sau khi kết hôn, Nam Thiệu và Trương Dịch thông báo cho những người khác rồi dẫn Trương Duệ Dương cùng với Ú Ú rời khỏi căn cứ Hi Vọng, đi về hướng thủ đô.
Sở dĩ quyết đoán đi nhanh như vậy cũng là vì muốn xem thái độ của Quỷ Bệnh thế nào, ai ngờ Quỷ Bệnh chẳng hề ngăn cản, càng không đi theo bọn họ. Nhưng chuyện này không chỉ không khiến Trương Dịch an tâm, trái lại anh còn bất an hơn. Bởi vì như vậy có thể chứng tỏ Quỷ Bệnh đã dự liệu từ trước mới không hề sợ hãi, không lo lắng bọn họ mang Trương Duệ Dương cao chạy xa bay chẳng bao giờ trở về.
Đương nhiên, căn cứ này là do họ tự mình tạo dựng nên từ con số 0, bạn bè cũng đều ở đây, chưa tới thời điểm bất đắc dĩ thì sẽ chẳng có ý định một đi không trở lại.
Cách hội nghị thủ lĩnh các căn cứ còn bảy, tám tháng, Tống Nghiễn ở lại căn cứ bận rộn lo liệu mọi việc, không cần đi sớm vì vậy hắn không đồng hành, chỉ hẹn gặp nhau tại thủ đô, chờ hội nghị kết thúc sẽ cùng trở về.
Với thực lực của hai người lại có Ú Ú đi cùng, chuyến này chẳng hề nguy hiểm, mấy người Cục thịt Trần cũng không kiên trì đi theo. Với đám Cục thịt Trần mà nói, ở lại trong căn cứ có hoàn cảnh tương đối an toàn để nỗ lực nâng cao thực lực bản thân mới là vấn đề được ưu tiên hàng đầu, nếu không chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ bị người khác bỏ xa. Tận thế không dễ sống sót, không có ai dám dễ dàng thả lỏng.
Ngày rời đi, trời hạ tuyết lớn, trong trời đất mênh mông mở mịt, chớp mắt đã ngăn chặn tầm mắt của người tiễn đưa, chỉ còn dư lại bóng dáng hai lớn một nhỏ thêm một con côn trùng biến dị lẻ loi trong gió tuyết.
***
Trước tận thế, Kim Điền là một huyện nhỏ rất phổ thông thuộc địa bàn quản lý của thành phố Vân Đông, thế nhưng hiện tại nó lại có vẻ vô cùng đặc biệt. Cả huyện nhỏ ngoại trừ thực vật biến dị rậm rạp cùng với động vật biến dị tình cờ qua lại, trên phố lớn gần như không nhìn thấy một con zombie nào.
Kiến trúc lộ ra khỏi đám thực vật biến dị bị tuyết đọng dày đặc, tuy rằng vẫn được bảo tồn hoàn hảo nhưng lại để lộ ra cảm giác tịch liêu và cổ xưa bị thời gian ăn mòn. Mà những kiến trúc bị thực vật biến dị chiếm cứ thì lại sụp xuống rách nát không ra hình thù gì từ lâu, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ biến thành một đống phế tích, cũng không người nào biết chúng nó trước kia có công dụng gì.
“Chung quanh đây chẳng lẽ có căn cứ người sống sót sao?” Bay trên không giữa đường phố yên tĩnh, cảm thụ được bốn phía yên tĩnh quái dị, Nam Thiệu không nhịn được suy đoán.
Tuy rằng bởi vì sự tồn tại của hắn và Ú Ú, thực vật biến dị hoàn toàn sẽ không tạo thành phiền phức, nhưng trên mặt đất tuyết lâu chưa quét dọn đã đọng dày chôn qua đầu người, hai lớn một nhỏ dù cho nhanh nhẹn thì muốn đi qua vẫn sẽ cực kỳ tốn sức, hơi không chú ý sẽ bị lún xuống. Cuối cùng không thể không để Ú Ú cõng Trương Duệ Dương, Nam Thiệu biến thân cõng Trương Dịch, cả nhà cùng bay trên không trung.
Bọn họ đi đã hai ngày, bởi vì không vội vã gấp rút lên đường, phần lớn thời gian đều dựa vào hai chân để đi bộ, chỉ khi gặp một số tuyến đường không dễ băng qua thì mới do Nam Thiệu và Ú Ú phụ trách, cho nên nơi đây cách căn cứ Hi Vọng cũng không quá xa, chắc chỉ hơn 100km. Đương nhiên, vì không cần quét tuyết dọn cây mở đường thì nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ lái xe.
“Không giống như là có.” Trương Dịch lắc đầu, vừa trả lời vừa nheo mắt quan sát nhà cửa hai bên, sau đó giải thích: “Nếu zombie nơi này bị người sống sót xử lý, như vậy cũng nhất định là chuyện từ rất lâu trước đây, bằng không tuyết không thể tích dầy như vậy.” Trên thực tế thì đây chỉ là phán đoán sơ bộ ban đầu.
“Em nhìn xe cộ trên đường này xem, chúng vẫn duy trì dáng vẻ khi xảy ra chuyện, con đường chưa từng được khơi thông, có thể chứng minh sau tận thế nơi này không có đoàn xe thông hành. Sau đó em quan sát thử nhà cửa hai bên, kia là siêu thị, bên cạnh là quán trà, bên này có một cửa hàng bán đồ ăn sáng…”
Theo Trương Dịch chỉ điểm, ánh mắt Nam Thiệu cũng dõi theo, ngay cả Trương Duệ Dương và Ú Ú đều không tự chủ cùng nhìn sang.
“Ở trong đó có zombie ba ơi.” Trương Duệ Dương không nhịn được kêu lên. Hơn một năm từng trải, đứa trẻ đã sớm mất đi nỗi sợ hãi đối với zombie và sinh vật biến dị, còn lại chỉ là nhìn riết thành quen.
Đúng như nhóc nói, bên trong nhà cửa hai bên đường phố có không ít zombie, bởi vì cánh cửa hoặc là có vật khác che chắn ngăn cản nên chúng không thể ra ngoài. Nhìn dáng đi chậm chạp và bề ngoài khô quắt của chúng là có thể nhận ra được đó vẫn là zombie hình thành khi tận thế mới bắt đầu, chưa trải qua lễ rửa tội của cơn mưa rào nên đã bỏ lỡ lần tiến hóa thứ hai.
“Đúng, nếu có người sống sót đi qua đây, vậy những nơi như siêu thị, quán ăn đều sẽ bị quét sạch, không thể để lại zombie bên trong thế kia đâu. Mà nếu như chỉ đi ngang qua thì không cần thiết phải giết sạch zombie trên đường phố chung quanh. Huống hồ… không có bộ thi thể nào lưu lại.” Trương Dịch nói.
“E rằng thi thể vùi bên dưới lớp tuyết.” Nam Thiệu thuận miệng nói, không có ý phản bác mà chỉ đơn thuần là tiếp lời.
“Có lẽ vậy.” Đối với việc này, Trương Dịch không kiên trì, cũng đâu thể đào tuyết lên để mà kiểm chứng được. “Xem tình huống phía trước thế nào là sẽ rõ.”
Băng qua rừng cây và các tòa nhà, bay thẳng qua hai con đường, tình hình nơi này vẫn giống như cũ. Hai người cảm giác được vẻ khác thường, tâm lý theo bản năng cảnh giác hẳn lên.
“Rời khỏi đây trước, buổi tối qua đêm ở ngoại ô.” Trương Dịch nói.
Lúc vào thành phố sắc trời đã tối, bọn họ vốn định tìm một căn nhà bình thường ở đây để qua đêm, bây giờ thấy sự quái lạ của nơi này, sao dám ở lại nữa. Tuy người tài cao gan lớn nhưng lần này họ lên đường không phải là vì rèn luyện giết yêu trừ ma, đích đến của họ là thủ đô, trên đường gặp càng ít rắc rối càng tốt. Huống hồ tận thế rất quỷ dị, đủ thứ kỳ quái nguy hiểm, với thực lực của hai người hôm nay còn chưa có tư cách đứng ở đỉnh chuỗi thực vật, cẩn thận một chút cũng không quá đáng.
Nam Thiệu đáp một tiếng, cánh vỗ nhanh hơn. Lòng hiếu kỳ của hắn không mạnh như vậy, đặc biệt là thời điểm ở cùng Trương Dịch và Trương Duệ Dương.
Ú Ú cũng tăng tốc bay theo.
Chỉ bay vài phút, lướt qua vài khu chung cư, tuyết đọng trên mặt đất xuất hiện biến hóa. Tuy nhiên đa phần vẫn đọng tuyết dày giống như những nơi khác, nhưng có một phần đoạn đường lại mỏng hơn rất nhiều, như là đã từng bị xẻng đào qua.
Tuy Trương Dịch và Nam Thiệu chú ý tới nhưng không muốn tìm tòi nghiên cứu, mãi đến khi một loạt vết chân xuất hiện trong mắt bọn họ.
Dấu chân kia cỡ khoảng ba mươi lăm, ngang dọc khắp nơi, vết chân rất sâu, có thể thấy được là người đi lại cực kỳ vụng về. Những thứ này đều là thứ yếu, quan trọng là nơi này có người sống sót, hơn nữa vết chân còn chưa bị tuyết lớn bao trùm, chứng minh là mới lưu lại cách đây không lâu.
Hai người không cho rằng chỉ có một người, từ chuỗi vết chân này suy đoán có khả năng nơi đây có khu dân cư của người sống sót. Trong tận thế di chuyển mười ngày nửa tháng cũng có khả năng không thấy nửa bóng người, đối với bất cứ ai, đồng loại đều có ý nghĩa không tầm thường. Cả hai không có ý định bỏ qua, bởi vậy Nam Thiệu ngừng lại.
“Trước tiên âm thầm tìm hiểu một chút, sau khi làm rõ tình hình rồi mới quyết định có gặp họ hay không.” Trương Dịch nói. Tuy rằng nhìn thấy người sống sót là một chuyện làm người ta vui vẻ, nhưng cũng không phải họ chưa từng gặp kẻ ác, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Vì vậy Nam Thiệu mang theo Trương Dịch đi tiếp, Ú Ú và Trương Duệ Dương theo sau, cả nhóm men theo phương hướng vết chân cẩn thận bay đi.
Vết chân đi ra từ trong khu chung cư, đi một đường, sau đó dừng trước cửa một tiệm thuốc. Trên thềm xi măng trước tiệm thuốc có vết tuyết bẩn do giày giẫm lên, cửa kính khép hờ, chứng minh người kia đã tiến vào bên trong.
Vì để đề phòng, khi đi đến vị trí cách tiệm thuốc một đoạn, Trương Dịch nhảy xuống từ trên lưng Nam Thiệu, trốn trong góc tường với Ú Ú và Trương Duệ Dương, chỉ có Nam Thiệu lặng yên bay về phía tiệm thuốc, chuẩn bị dò xét bên trong từ trên không trung.
Nhưng hắn còn chưa tới gần, cửa tiệm thuốc đột nhiên mở ra, bóng người thấp bé mập mạp lao ra từ bên trong. Bóng người kia chưa chạy được mấy bước đã bị bóng đen theo sát phía sau xô ngã xuống đất. Mọi chuyện còn chưa kết thúc, từ trong tiệm thuốc lần lượt có mấy bóng đen lao ra, toàn bộ nhào tới trên thân thể người kia, lập tức che khuất tất cả.
Nam Thiệu thấy rõ bóng đen từ phía sau xông tới là sâu biến dị màu đen lớn bằng con mèo, còn chưa biết người kia là tốt hay xấu thì hắn đã trực tiếp xông lên. Hắn biết, chỉ cần mình chần chờ, e là người kia sẽ bị gặm còn mỗi bộ xương.
Đến khi hắn lôi người kia từ đống xác sâu ra mới phát hiện đối phương là một thiếu nữ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, bởi vì mặc nhiều cho nên có vẻ mập mạp cồng kềnh, nhìn thoáng qua còn tưởng rằng là người mập lùn.
Thiếu nữ tên là Lan Lan, là dân sống trong khu chung cư phía trước. Vừa rồi suýt nữa bị sâu biến dị ăn mà cô bé cũng không sợ sệt, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ người cứu mình lại sợ đến run rẩy, lắp ba lắp bắp mãi vẫn không nói được một chữ, đến tận khi Trương Dịch mang theo Trương Duệ Dương lại đây.
“Khụ khụ… Em bị bệnh… Tới lấy thuốc… Khụ khụ…” Giọng cô bé khàn khàn, há mồm ho khan vài tiếng mới nói ra lời. Ánh mắt nhìn Trương Dịch có sự cẩn thận, khi dời mắt qua nhìn Trương Duệ Dương, sự cẩn thận ấy bèn phai nhạt đi, có thêm nét dịu dàng và yêu thích, nhưng vẫn theo bản năng mà cách xa Nam Thiệu, tỏ rõ sự sợ hãi.
Cho dù Trương Dịch thấy cô bé bị sâu biến dị cắn đến máu me đầy mặt, cảm thấy đồng tình thì cũng không thả lỏng cảnh giác. Mỗi một sự khác thường tất có vấn đề, một cô bé nhát gan như vậy xuất hiện một mình ở trong thành phố vốn đã có chút quỷ dị này, thấy thế nào cũng kỳ quái.
“Cháu đi theo chú, chú xử lý vết thương cho cháu một chút.” Anh nói rồi nắm tay Trương Duệ Dương vào tiệm thuốc trước. Cô bé sợ hãi liếc nhìn Nam Thiệu, nhanh chóng đuổi theo.
Trương Dịch không để Nam Thiệu ra tay chữa trị, cũng không giải thích tình huống của Nam Thiệu, cũng như việc không cho Ú Ú lộ diện, trước khi thăm dò rõ tình huống của đối phương, chừa chút đường lui là rất cần thiết.
“Anh ơi, anh… Khụ khụ khụ khụ… từ đâu tới vậy? Em nghĩ là… Khụ khụ… Bên ngoài không có người sống…” Có lẽ là gương mặt Trương Dịch rất dịu dàng, cũng có lẽ do động tác anh xử lý vết thương quá đỗi nhẹ nhàng, đề phòng trong mắt cô bé dần mất đi, chủ động hỏi thăm.
“Có người sống, hơn nữa còn có rất nhiều người còn sống.” Trương Dịch trả lời, sau khi lau khô vết máu mới phát hiện vết thương của cô bé không nghiêm trọng lắm, chỉ là máu quá nhiều nên nhìn đáng sợ mà thôi. Bởi vì cô bé mặc nhiều, Nam Thiệu ra tay lại nhanh, chỉ có quần áo bên ngoài bị cắn rách mà không bị thương nhiều. Có thể nói là vô cùng may mắn.
“Chú họ Trương, lớn hơn cháu rất nhiều, cháu nên gọi là chú.” Anh liếc mắt quan sát toàn bộ tiệm thuốc, sau khi xác định không có gì nguy hiểm bèn đi ra cửa chú ý tình huống xung quanh, vừa quan sát Lan Lan và Nam Thiệu, lại vừa sửa cách xưng hô của cô bé. Sau đó anh giới thiệu Trương Duệ Dương, “Đây là con của chú, Dương Dương.” Nói xong vỗ nhẹ lưng Dương Dương một cái.
Trương Duệ Dương lập tức hiểu ý, vui vẻ kêu một tiếng chị.
“Hai người đừng lại gần như vậy… Khụ khụ… Cháu bị cảm, sẽ lây cho hai người mất…” Lan Lan có vẻ rất thích Trương Duệ Dương, bởi vậy còn nghiêng mặt, lấy tay che mũi và miệng, ồm ồm nói. “Khụ khụ khụ… Hiện giờ bị bệnh rất lâu khỏi… Lại không có bác sĩ, tự mình tìm thuốc uống cũng không biết có tác dụng hay không… Hơn nữa sợ là những thuốc này đã quá hạn rồi… Khụ khụ…”
Động tác của cô bé tuy rằng rất nhỏ nhưng lại lấy được thiện cảm của Trương Dịch.
“Sao chỉ có mình cháu đến tìm thuốc? Không biết như vậy rất nguy hiểm hay sao?” Anh hỏi ra thắc mắc trong lòng. Anh không cho rằng cô bé có thể sinh sống một thân một mình ở thị trấn kỳ quái này, nếu thế thật, vậy thì anh lại càng phải cẩn thận hơn.
“Cháu không chỉ có một mình mà.” Lan Lan nói, vẻ mặt hơi kinh ngạc, dường như cảm thấy vấn đề này rất khó tin nổi.
Trương Dịch vừa an lòng, muốn tiếp tục dò hỏi tình huống chỗ cô bé ở, lại nghe cô bé lên tiếng.
“Chú già à, chú dễ nhìn như thế nhưng mắt chú chẳng tốt gì cả!”
Trương Dịch hơi sửng sốt, giọng điệu này không đúng chút nào, so với lúc trước như là hai người hoàn toàn khác nhau, lẽ nào đây mới là bộ mặt thật của cô bé này?
Không chỉ anh, ngay cả Nam Thiệu đứng trước cửa tiệm thuốc cũng không khỏi lại gần hai bước, phòng ngừa thiếu nữ kia làm ra chuyện gì.
Beta: Yến Phi Ly
Nếu đã quyết định thì không cần kéo dài thêm nữa, ngày thứ ba sau khi kết hôn, Nam Thiệu và Trương Dịch thông báo cho những người khác rồi dẫn Trương Duệ Dương cùng với Ú Ú rời khỏi căn cứ Hi Vọng, đi về hướng thủ đô.
Sở dĩ quyết đoán đi nhanh như vậy cũng là vì muốn xem thái độ của Quỷ Bệnh thế nào, ai ngờ Quỷ Bệnh chẳng hề ngăn cản, càng không đi theo bọn họ. Nhưng chuyện này không chỉ không khiến Trương Dịch an tâm, trái lại anh còn bất an hơn. Bởi vì như vậy có thể chứng tỏ Quỷ Bệnh đã dự liệu từ trước mới không hề sợ hãi, không lo lắng bọn họ mang Trương Duệ Dương cao chạy xa bay chẳng bao giờ trở về.
Đương nhiên, căn cứ này là do họ tự mình tạo dựng nên từ con số 0, bạn bè cũng đều ở đây, chưa tới thời điểm bất đắc dĩ thì sẽ chẳng có ý định một đi không trở lại.
Cách hội nghị thủ lĩnh các căn cứ còn bảy, tám tháng, Tống Nghiễn ở lại căn cứ bận rộn lo liệu mọi việc, không cần đi sớm vì vậy hắn không đồng hành, chỉ hẹn gặp nhau tại thủ đô, chờ hội nghị kết thúc sẽ cùng trở về.
Với thực lực của hai người lại có Ú Ú đi cùng, chuyến này chẳng hề nguy hiểm, mấy người Cục thịt Trần cũng không kiên trì đi theo. Với đám Cục thịt Trần mà nói, ở lại trong căn cứ có hoàn cảnh tương đối an toàn để nỗ lực nâng cao thực lực bản thân mới là vấn đề được ưu tiên hàng đầu, nếu không chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ bị người khác bỏ xa. Tận thế không dễ sống sót, không có ai dám dễ dàng thả lỏng.
Ngày rời đi, trời hạ tuyết lớn, trong trời đất mênh mông mở mịt, chớp mắt đã ngăn chặn tầm mắt của người tiễn đưa, chỉ còn dư lại bóng dáng hai lớn một nhỏ thêm một con côn trùng biến dị lẻ loi trong gió tuyết.
***
Trước tận thế, Kim Điền là một huyện nhỏ rất phổ thông thuộc địa bàn quản lý của thành phố Vân Đông, thế nhưng hiện tại nó lại có vẻ vô cùng đặc biệt. Cả huyện nhỏ ngoại trừ thực vật biến dị rậm rạp cùng với động vật biến dị tình cờ qua lại, trên phố lớn gần như không nhìn thấy một con zombie nào.
Kiến trúc lộ ra khỏi đám thực vật biến dị bị tuyết đọng dày đặc, tuy rằng vẫn được bảo tồn hoàn hảo nhưng lại để lộ ra cảm giác tịch liêu và cổ xưa bị thời gian ăn mòn. Mà những kiến trúc bị thực vật biến dị chiếm cứ thì lại sụp xuống rách nát không ra hình thù gì từ lâu, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ biến thành một đống phế tích, cũng không người nào biết chúng nó trước kia có công dụng gì.
“Chung quanh đây chẳng lẽ có căn cứ người sống sót sao?” Bay trên không giữa đường phố yên tĩnh, cảm thụ được bốn phía yên tĩnh quái dị, Nam Thiệu không nhịn được suy đoán.
Tuy rằng bởi vì sự tồn tại của hắn và Ú Ú, thực vật biến dị hoàn toàn sẽ không tạo thành phiền phức, nhưng trên mặt đất tuyết lâu chưa quét dọn đã đọng dày chôn qua đầu người, hai lớn một nhỏ dù cho nhanh nhẹn thì muốn đi qua vẫn sẽ cực kỳ tốn sức, hơi không chú ý sẽ bị lún xuống. Cuối cùng không thể không để Ú Ú cõng Trương Duệ Dương, Nam Thiệu biến thân cõng Trương Dịch, cả nhà cùng bay trên không trung.
Bọn họ đi đã hai ngày, bởi vì không vội vã gấp rút lên đường, phần lớn thời gian đều dựa vào hai chân để đi bộ, chỉ khi gặp một số tuyến đường không dễ băng qua thì mới do Nam Thiệu và Ú Ú phụ trách, cho nên nơi đây cách căn cứ Hi Vọng cũng không quá xa, chắc chỉ hơn 100km. Đương nhiên, vì không cần quét tuyết dọn cây mở đường thì nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ lái xe.
“Không giống như là có.” Trương Dịch lắc đầu, vừa trả lời vừa nheo mắt quan sát nhà cửa hai bên, sau đó giải thích: “Nếu zombie nơi này bị người sống sót xử lý, như vậy cũng nhất định là chuyện từ rất lâu trước đây, bằng không tuyết không thể tích dầy như vậy.” Trên thực tế thì đây chỉ là phán đoán sơ bộ ban đầu.
“Em nhìn xe cộ trên đường này xem, chúng vẫn duy trì dáng vẻ khi xảy ra chuyện, con đường chưa từng được khơi thông, có thể chứng minh sau tận thế nơi này không có đoàn xe thông hành. Sau đó em quan sát thử nhà cửa hai bên, kia là siêu thị, bên cạnh là quán trà, bên này có một cửa hàng bán đồ ăn sáng…”
Theo Trương Dịch chỉ điểm, ánh mắt Nam Thiệu cũng dõi theo, ngay cả Trương Duệ Dương và Ú Ú đều không tự chủ cùng nhìn sang.
“Ở trong đó có zombie ba ơi.” Trương Duệ Dương không nhịn được kêu lên. Hơn một năm từng trải, đứa trẻ đã sớm mất đi nỗi sợ hãi đối với zombie và sinh vật biến dị, còn lại chỉ là nhìn riết thành quen.
Đúng như nhóc nói, bên trong nhà cửa hai bên đường phố có không ít zombie, bởi vì cánh cửa hoặc là có vật khác che chắn ngăn cản nên chúng không thể ra ngoài. Nhìn dáng đi chậm chạp và bề ngoài khô quắt của chúng là có thể nhận ra được đó vẫn là zombie hình thành khi tận thế mới bắt đầu, chưa trải qua lễ rửa tội của cơn mưa rào nên đã bỏ lỡ lần tiến hóa thứ hai.
“Đúng, nếu có người sống sót đi qua đây, vậy những nơi như siêu thị, quán ăn đều sẽ bị quét sạch, không thể để lại zombie bên trong thế kia đâu. Mà nếu như chỉ đi ngang qua thì không cần thiết phải giết sạch zombie trên đường phố chung quanh. Huống hồ… không có bộ thi thể nào lưu lại.” Trương Dịch nói.
“E rằng thi thể vùi bên dưới lớp tuyết.” Nam Thiệu thuận miệng nói, không có ý phản bác mà chỉ đơn thuần là tiếp lời.
“Có lẽ vậy.” Đối với việc này, Trương Dịch không kiên trì, cũng đâu thể đào tuyết lên để mà kiểm chứng được. “Xem tình huống phía trước thế nào là sẽ rõ.”
Băng qua rừng cây và các tòa nhà, bay thẳng qua hai con đường, tình hình nơi này vẫn giống như cũ. Hai người cảm giác được vẻ khác thường, tâm lý theo bản năng cảnh giác hẳn lên.
“Rời khỏi đây trước, buổi tối qua đêm ở ngoại ô.” Trương Dịch nói.
Lúc vào thành phố sắc trời đã tối, bọn họ vốn định tìm một căn nhà bình thường ở đây để qua đêm, bây giờ thấy sự quái lạ của nơi này, sao dám ở lại nữa. Tuy người tài cao gan lớn nhưng lần này họ lên đường không phải là vì rèn luyện giết yêu trừ ma, đích đến của họ là thủ đô, trên đường gặp càng ít rắc rối càng tốt. Huống hồ tận thế rất quỷ dị, đủ thứ kỳ quái nguy hiểm, với thực lực của hai người hôm nay còn chưa có tư cách đứng ở đỉnh chuỗi thực vật, cẩn thận một chút cũng không quá đáng.
Nam Thiệu đáp một tiếng, cánh vỗ nhanh hơn. Lòng hiếu kỳ của hắn không mạnh như vậy, đặc biệt là thời điểm ở cùng Trương Dịch và Trương Duệ Dương.
Ú Ú cũng tăng tốc bay theo.
Chỉ bay vài phút, lướt qua vài khu chung cư, tuyết đọng trên mặt đất xuất hiện biến hóa. Tuy nhiên đa phần vẫn đọng tuyết dày giống như những nơi khác, nhưng có một phần đoạn đường lại mỏng hơn rất nhiều, như là đã từng bị xẻng đào qua.
Tuy Trương Dịch và Nam Thiệu chú ý tới nhưng không muốn tìm tòi nghiên cứu, mãi đến khi một loạt vết chân xuất hiện trong mắt bọn họ.
Dấu chân kia cỡ khoảng ba mươi lăm, ngang dọc khắp nơi, vết chân rất sâu, có thể thấy được là người đi lại cực kỳ vụng về. Những thứ này đều là thứ yếu, quan trọng là nơi này có người sống sót, hơn nữa vết chân còn chưa bị tuyết lớn bao trùm, chứng minh là mới lưu lại cách đây không lâu.
Hai người không cho rằng chỉ có một người, từ chuỗi vết chân này suy đoán có khả năng nơi đây có khu dân cư của người sống sót. Trong tận thế di chuyển mười ngày nửa tháng cũng có khả năng không thấy nửa bóng người, đối với bất cứ ai, đồng loại đều có ý nghĩa không tầm thường. Cả hai không có ý định bỏ qua, bởi vậy Nam Thiệu ngừng lại.
“Trước tiên âm thầm tìm hiểu một chút, sau khi làm rõ tình hình rồi mới quyết định có gặp họ hay không.” Trương Dịch nói. Tuy rằng nhìn thấy người sống sót là một chuyện làm người ta vui vẻ, nhưng cũng không phải họ chưa từng gặp kẻ ác, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Vì vậy Nam Thiệu mang theo Trương Dịch đi tiếp, Ú Ú và Trương Duệ Dương theo sau, cả nhóm men theo phương hướng vết chân cẩn thận bay đi.
Vết chân đi ra từ trong khu chung cư, đi một đường, sau đó dừng trước cửa một tiệm thuốc. Trên thềm xi măng trước tiệm thuốc có vết tuyết bẩn do giày giẫm lên, cửa kính khép hờ, chứng minh người kia đã tiến vào bên trong.
Vì để đề phòng, khi đi đến vị trí cách tiệm thuốc một đoạn, Trương Dịch nhảy xuống từ trên lưng Nam Thiệu, trốn trong góc tường với Ú Ú và Trương Duệ Dương, chỉ có Nam Thiệu lặng yên bay về phía tiệm thuốc, chuẩn bị dò xét bên trong từ trên không trung.
Nhưng hắn còn chưa tới gần, cửa tiệm thuốc đột nhiên mở ra, bóng người thấp bé mập mạp lao ra từ bên trong. Bóng người kia chưa chạy được mấy bước đã bị bóng đen theo sát phía sau xô ngã xuống đất. Mọi chuyện còn chưa kết thúc, từ trong tiệm thuốc lần lượt có mấy bóng đen lao ra, toàn bộ nhào tới trên thân thể người kia, lập tức che khuất tất cả.
Nam Thiệu thấy rõ bóng đen từ phía sau xông tới là sâu biến dị màu đen lớn bằng con mèo, còn chưa biết người kia là tốt hay xấu thì hắn đã trực tiếp xông lên. Hắn biết, chỉ cần mình chần chờ, e là người kia sẽ bị gặm còn mỗi bộ xương.
Đến khi hắn lôi người kia từ đống xác sâu ra mới phát hiện đối phương là một thiếu nữ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, bởi vì mặc nhiều cho nên có vẻ mập mạp cồng kềnh, nhìn thoáng qua còn tưởng rằng là người mập lùn.
Thiếu nữ tên là Lan Lan, là dân sống trong khu chung cư phía trước. Vừa rồi suýt nữa bị sâu biến dị ăn mà cô bé cũng không sợ sệt, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ người cứu mình lại sợ đến run rẩy, lắp ba lắp bắp mãi vẫn không nói được một chữ, đến tận khi Trương Dịch mang theo Trương Duệ Dương lại đây.
“Khụ khụ… Em bị bệnh… Tới lấy thuốc… Khụ khụ…” Giọng cô bé khàn khàn, há mồm ho khan vài tiếng mới nói ra lời. Ánh mắt nhìn Trương Dịch có sự cẩn thận, khi dời mắt qua nhìn Trương Duệ Dương, sự cẩn thận ấy bèn phai nhạt đi, có thêm nét dịu dàng và yêu thích, nhưng vẫn theo bản năng mà cách xa Nam Thiệu, tỏ rõ sự sợ hãi.
Cho dù Trương Dịch thấy cô bé bị sâu biến dị cắn đến máu me đầy mặt, cảm thấy đồng tình thì cũng không thả lỏng cảnh giác. Mỗi một sự khác thường tất có vấn đề, một cô bé nhát gan như vậy xuất hiện một mình ở trong thành phố vốn đã có chút quỷ dị này, thấy thế nào cũng kỳ quái.
“Cháu đi theo chú, chú xử lý vết thương cho cháu một chút.” Anh nói rồi nắm tay Trương Duệ Dương vào tiệm thuốc trước. Cô bé sợ hãi liếc nhìn Nam Thiệu, nhanh chóng đuổi theo.
Trương Dịch không để Nam Thiệu ra tay chữa trị, cũng không giải thích tình huống của Nam Thiệu, cũng như việc không cho Ú Ú lộ diện, trước khi thăm dò rõ tình huống của đối phương, chừa chút đường lui là rất cần thiết.
“Anh ơi, anh… Khụ khụ khụ khụ… từ đâu tới vậy? Em nghĩ là… Khụ khụ… Bên ngoài không có người sống…” Có lẽ là gương mặt Trương Dịch rất dịu dàng, cũng có lẽ do động tác anh xử lý vết thương quá đỗi nhẹ nhàng, đề phòng trong mắt cô bé dần mất đi, chủ động hỏi thăm.
“Có người sống, hơn nữa còn có rất nhiều người còn sống.” Trương Dịch trả lời, sau khi lau khô vết máu mới phát hiện vết thương của cô bé không nghiêm trọng lắm, chỉ là máu quá nhiều nên nhìn đáng sợ mà thôi. Bởi vì cô bé mặc nhiều, Nam Thiệu ra tay lại nhanh, chỉ có quần áo bên ngoài bị cắn rách mà không bị thương nhiều. Có thể nói là vô cùng may mắn.
“Chú họ Trương, lớn hơn cháu rất nhiều, cháu nên gọi là chú.” Anh liếc mắt quan sát toàn bộ tiệm thuốc, sau khi xác định không có gì nguy hiểm bèn đi ra cửa chú ý tình huống xung quanh, vừa quan sát Lan Lan và Nam Thiệu, lại vừa sửa cách xưng hô của cô bé. Sau đó anh giới thiệu Trương Duệ Dương, “Đây là con của chú, Dương Dương.” Nói xong vỗ nhẹ lưng Dương Dương một cái.
Trương Duệ Dương lập tức hiểu ý, vui vẻ kêu một tiếng chị.
“Hai người đừng lại gần như vậy… Khụ khụ… Cháu bị cảm, sẽ lây cho hai người mất…” Lan Lan có vẻ rất thích Trương Duệ Dương, bởi vậy còn nghiêng mặt, lấy tay che mũi và miệng, ồm ồm nói. “Khụ khụ khụ… Hiện giờ bị bệnh rất lâu khỏi… Lại không có bác sĩ, tự mình tìm thuốc uống cũng không biết có tác dụng hay không… Hơn nữa sợ là những thuốc này đã quá hạn rồi… Khụ khụ…”
Động tác của cô bé tuy rằng rất nhỏ nhưng lại lấy được thiện cảm của Trương Dịch.
“Sao chỉ có mình cháu đến tìm thuốc? Không biết như vậy rất nguy hiểm hay sao?” Anh hỏi ra thắc mắc trong lòng. Anh không cho rằng cô bé có thể sinh sống một thân một mình ở thị trấn kỳ quái này, nếu thế thật, vậy thì anh lại càng phải cẩn thận hơn.
“Cháu không chỉ có một mình mà.” Lan Lan nói, vẻ mặt hơi kinh ngạc, dường như cảm thấy vấn đề này rất khó tin nổi.
Trương Dịch vừa an lòng, muốn tiếp tục dò hỏi tình huống chỗ cô bé ở, lại nghe cô bé lên tiếng.
“Chú già à, chú dễ nhìn như thế nhưng mắt chú chẳng tốt gì cả!”
Trương Dịch hơi sửng sốt, giọng điệu này không đúng chút nào, so với lúc trước như là hai người hoàn toàn khác nhau, lẽ nào đây mới là bộ mặt thật của cô bé này?
Không chỉ anh, ngay cả Nam Thiệu đứng trước cửa tiệm thuốc cũng không khỏi lại gần hai bước, phòng ngừa thiếu nữ kia làm ra chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất