Chương 344: Tụ hội ở thủ đô (7)
Edit: Dật Phong
Beta: Yến Phi Ly
“Khụ… Khụ khụ… Người đó là em trai của cháu.” Lúc này Lan Lan đổi về ngữ điệu trước, hơi có vẻ rụt rè mà nhìn về phía Trương Dịch, ngượng ngùng giải thích: “Chú ơi, tụi cháu là người một nhà, cùng đi với nhau, anh chị, em trai và cả mẹ nữa…”
Nghe đến đó, Trương Dịch không tự chủ nhìn qua bốn phía rồi liếc mắt dò hỏi Nam Thiệu. Nam Thiệu lắc lắc đầu, ra hiệu rằng xung quanh không có những người khác.
“Em trai cháu tuy rằng nhỏ tuổi nhưng thực ra rất hiểu chuyện, có điều khi nói chuyện nó dễ làm người nghe tức giận, mong chú đừng để bụng…” Trong tai truyền đến lời giải thích ngữ của cô bé, chỉ có điều còn chưa nói xong lại lập tức biến thành giọng điệu của người mà cô bé bảo là em trai.
“Làm người nghe tức giận thì sao? Muốn tôi yếu ớt giống như chị à? Anh cả, chị hai đi ngoài không trở về mấy ngày rồi, nếu như không phải tôi đi tìm thức ăn thì chị đã sớm chết đói! Tôi có nói sai à, chúng ta cả một đám ở đây mà ông chú kia không nhìn thấy, chẳng phải là có mắt như mù sao?” Giọng nói tràn đầy khí phách kiêu ngạo và tự phụ của thiếu niên vang lên.
“Lan Hâm, ngậm miệng!” Vừa mới dứt lời, ngữ khí của thiếu nữ lần thứ hai xảy ra biến hóa, trở nên ác liệt hung dữ.
“Xí. Không nói thì không nói!” Ngay sau đó vẻ mặt nghiêm túc của cô bé lại buông lỏng, khôi phục tính trẻ con, ngoác miệng ra bất đắc dĩ nói, sau đó lại lập tức tố cáo: “Mẹ, anh cả hung dữ với con kìa!”
“Ngoan nào, nghe lời anh cả đi.” Lúc nói lời này, bất kể là ngữ điệu hay là thần thái của cô bé đều giống như một người phụ nữ trung niên dịu dàng nhu nhược.
Cho nên thứ gọi là người một nhà thực tế chỉ là một mình cô bé phải không?
Trương Dịch ngạc nhiên vô cùng, nhìn Lan Lan ở nơi đó tự biên tự diễn, đóng các vai khác giới khác tính cách khác tuổi tác, cảm giác kia thật giống như có một gia đình đang ở trước mặt anh đấu võ mồm vậy. Chẳng qua là khi tất cả những thứ này đều là do một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi với ngoại hình xinh xắn thể hiện, đặc biệt là ở thời gian và không gian này, thật sự không tránh khỏi khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Trương Duệ Dương đã không tự chủ được mà nín thở, đôi mắt trợn lên tròn xoe khó nén sợ hãi. Nam Thiệu lại đi tới bên này hai bước.
“Chú ơi, cám ơn chú… Các chú đã cứu nhà cháu.” Sau một hồi náo loạn ồn ào, lực chú ý của Lan Lan rốt cục lại trở về với Trương Dịch, giọng cô bé cũng khôi phục bình thường, lộ ra chút dánh vẻ nhát gan.
Trương Dịch há miệng, nhất thời cũng không biết nên đáp lời thế nào mới đúng, chẳng qua là cảm thấy tất cả những chuyện trước mắt này quá sức hoang đường quỷ dị.
“Nếu không có… chú kia, người một nhà cháu sẽ bị sâu ăn hết rồi.” Lan Lan cẩn thận trộm liếc nhìn Nam Thiệu, sợ sệt nên nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Dừng lại một chút, chờ tâm lý sợ hãi thoáng bình phục, cô bé mới hỏi: “Đúng rồi, các chú đến từ đâu, định đi nơi nào ạ? Bên ngoài không phải rất nguy hiểm sao, ba người… Khụ khụ… Ba người làm sao dám đi khắp nơi? Các chú có phải còn bạn bè nữa không?” Vấn đề liên tiếp ập ra như súng máy, xem ra lòng hiếu kỳ của cô bé này cũng không hề nhỏ.
“Chú là người của căn cứ Hi Vọng, có việc phải tới căn cứ thủ đô.” Lòng Trương Dịch tuy rằng còn đang phân vân nhưng mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường, trả lời.
“Căn cứ? Bên ngoài xây rất nhiều căn cứ cho dân tị nạn ạ?” Nghe thấy lời anh nói, Lan Lan tỏ ra vừa mừng vừa ngạc nhiên, vội vàng hỏi.
“Đúng vậy, theo chú biết thì ở Vân Châu có hai căn cứ, một là căn cứ Hi Vọng của tụi chú, một cái khác là căn cứ Vân Châu nằm ở lân cận thành phố Lũng Nhân. Bách Hiệp có một căn cứ lớn với hơn hai trăm ngàn người, bên Nội Châu, Đông Châu, thủ đô, Nhĩ Châu đều có căn cứ. Ngoại trừ những nơi ấy thì chắc hẳn còn có nhiều căn cứ khác nữa. Bởi vì trước mắt tin tức giao lưu không tiện, cho nên tình hình cụ thể ra sao chú cũng chưa rõ lắm.” Nhất thời chưa nghĩ ra xử lý tình huống trước mắt thế nào, Trương Dịch quyết định nói chút chuyện không quá quan trọng, đồng thời cũng có thể thông qua trò chuyện để nắm giữ càng nhiều tin tức.
Vết thương của Lan Lan đã xử lý xong xuôi, đương nhiên cô bé bị thương không nặng cho nên cũng không có gì cần lo lắng.
“Thật tốt, hóa ra còn có nhiều người sống sót như vậy. Cháu cứ tưởng là chỉ còn mỗi nhà cháu thôi ấy.” Mắt Lan Lan sáng rực lên, tựa hồ nghe được tin tức này mà vui vẻ không thôi.
“Chỉ còn nhà cháu ư?” Trương Dịch mẫn cảm mà bắt lấy tin tức quan trọng lộ ra từ trong những lời này. Chỉ còn dư lại người một nhà, mà người một nhà cũng chính là một mình cô bé phân liệt ra, vậy có phải tức là khu vực này kỳ thực cũng chỉ còn mỗi thiếu nữ trước mắt này mà thôi. Nếu là như vậy, với biểu hiện và phản ứng ngốc nghếch của cô bé trước đó thì dựa vào cái gì để sống sót?
“Đúng ạ, nơi này chỉ còn mỗi nhà cháu thôi.” Lan Lan trả lời, nói tới đây tâm tình cô bé rõ ràng thấp xuống. “Khụ khụ khụ… Lúc mới đầu tận thế, trong khu chung cư còn vài gia đình có người còn sống, có nhà muốn rời đi… Khụ khụ… Nhưng còn chưa ra khỏi phố đã bị zombie ăn hết. Sau đó không ai dám chạy nữa, tất cả mọi người trốn ở nhà mình, lâu lâu mới có thể lẻn ra ngoài tìm thức ăn nước uống.”
“Tuy chỉ đi ra ngoài tìm thức ăn như thế nhưng cũng rất nguy hiểm. Khi đó khắp nơi… Khụ khụ… đâu đâu cũng có zombie, bị vây lại sẽ mất mạng, dù chạy về được thì nếu bị thương cũng là đường chết, không đến 24 giờ sẽ biến thành zombie, còn giết người ở bên cạnh nữa. Nơi này của tụi cháu có một nhà cũng bởi vì như vậy mà chết hết cả gia đình.”
“Nhưng có cách gì khác đâu… Khụ… Khụ khụ… Nếu như không ra ngoài thì thức ăn trong nhà cạn rồi cũng sẽ chết đói. Trong khu phố có siêu thị, nhà hàng, những chỗ này tồn rất nhiều đồ ăn, các hộ gia đình trong chung cư ít nhiều gì cũng cất giữ ít lương thực, người còn sống sót vốn không nhiều… Khụ khụ… Không nhiều lắm nên ăn được rất lâu. Đáng tiếc người cứ chết dần chết mòn, cuối cùng cũng chỉ còn sót lại nhà cháu thôi. Tất cả mọi người muốn chờ Chính phủ phái người tới cứu nhưng cho tới bây giờ cũng không đợi được.”
Nói nhiều như vậy, cổ họng Lan Lan tựa hồ càng khó chịu hơn, cô che miệng ho khan một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn về phía Trương Dịch, hỏi: “Chú ơi, bên ngoài kia không giống nơi này sao? Căn cứ cho người sống sót là như thế nào? Tại sao không ai tới cứu chúng cháu? Quốc gia không quan tâm chúng ta nữa sao?”
Vấn đề không khó trả lời nhưng không thể nói xong trong vài ba câu, nhìn sắc trời bên ngoài, Trương Dịch biết nếu tiếp tục trò chuyện, đêm nay sẽ phải qua đêm ở tiệm thuốc. Trời đêm rét lạnh như vậy, ở trong tiệm thuốc không có khả năng phòng ngự cũng không có thiết bị sưởi ấm, rõ ràng không phải quyết định đúng đắn.
“Trời sắp tối rồi, cháu nghỉ ngơi ở đâu, chú đưa cháu về trước.” Trương Dịch nói.
Lan Lan ngơ ngác phút chốc rồi mới cẩn thận trả lời, giống như sau khi thương lượng với người thân trong đầu một phen thì mới ra quyết định.
Trương Dịch không phải chưa từng nghĩ tới chuyện đưa cô bé về nhà có thể khiến mình tự chui đầu vào lưới hay không, nhưng thực lực của anh và Nam Thiệu đều ổn, còn có Ú Ú ẩn nấp sau lưng, dù sao cũng có chút tự tin. Nếu như Lan Lan có vấn đề, bọn họ đã gặp gỡ, muốn thoát khỏi chỉ sợ cũng không phải chuyện dễ dàng, so với bị động đối phó còn không bằng chủ động đi thăm dò tình hình. Nếu như đối phương không có vấn đề gì, như vậy bọn họ lại càng không dám bỏ mặc một cô bé ở lại đây.
Vì vậy, Lan Lan nhanh chóng tìm được thuốc cảm cúm mình cần, cũng lấy được không ít thuốc hạ sốt, thuốc ho và băng gạc, chỉ cần cảm thấy hữu dụng thì cô bé đều bỏ vào trong ba lô, nhét được một bao lớn. May mà những thứ đồ này không nặng, đeo trên lưng không quá mệt nhọc.
“Bên ngoài cũng không khác chỗ này lắm, đâu đâu cũng có zombie, thực vật biến dị, động vật biến dị.” Vừa đi, Trương Dịch vừa trả lời vấn đề Lan Lan hỏi lúc trước. Nhìn phương hướng cô bé đang đi có thể xác định đấy chính là khu chung cư bắt nguồn vết chân dẫn tới đây.
Nam Thiệu vẫn duy trì hình dáng kiến, dắt tay Trương Duệ Dương đi phía sau bọn họ, lúc nào cũng chú ý động tĩnh của Lan Lan. Trước khi hoàn toàn xác định giải trừ mọi nguy hiểm, bất kể là hắn hay là Trương Dịch cũng không thể lơi lỏng đề phòng.
“Bên ngoài nhiều zombie lắm ạ? Chúng bị chặn trên đường sao?” Nghe lời Trương Dịch nói, dường như Lan Lan rất kinh ngạc.
“Không phải, phần lớn là phân bố trong các thành phố.” Trương Dịch lắc đầu.
“Vậy ạ? Khụ khụ… Nhưng zombie quanh chỗ cháu đi hết mất rồi, cháu tưởng chỗ khác cũng thế.” Lan Lan có vẻ rất khó hiểu, cũng có chút thất vọng. “Nói cách khác, đám zombie thực ra không hề biến mất, chỉ là chạy đến nơi khác thôi sao?”
Trương Dịch nghe ra sự kì lạ trong lời cô bé nói, vội hỏi: “Cháu chưa từng đi đến những nơi khác sao?”
Lan Lan lắc đầu, “Chúng cháu vẫn luôn ở chung cư, nơi xa nhất là tiệm thuốc vừa rồi. Trước đây muốn thừa dịp zombie biến mất để nhanh chóng ra khỏi thành phố, ra bên ngoài nhìn xem, nhưng mà bị thực vật biến dị ngăn lại, căn bản là không ra được.”
Họ tiếp tục trò chuyện đơn giản như vậy, tuy chung quanh khu chung cư có thực vật biến dị, động vật biến dị cũng thỉnh thoảng ghé qua, thế nhưng ít nhất không có zombie. Nếu như vẫn luôn ở lại đây không chạy loạn khắp nơi, thêm vào vận may tốt một chút, cô bé có thể sống đến bây giờ cũng chẳng phải chuyện không thể nào. Nhưng lòng cảnh giác của Trương Dịch vẫn không thể buông xuống, thật sự là cô bé này quá mức kì lạ.
“Zombie ở đây biến mất từ bao giờ? Có phải trước khi biến mất đã xảy ra chuyện gì không?” Đây là nghi vấn của Trương Dịch và Nam Thiệu, bây giờ tìm được một dân bản xứ, kiểu gì cũng phải hỏi thử.
Lan Lan há mồm muốn nói nhưng lại ho khù khụ, lần này ho rất nặng nề, cô bé ngồi xổm xuống, qua một lúc lâu mới dừng lại.
“Chắc khoảng gần một năm rồi… Bây giờ ngày nào tuyết cũng rơi, cũng không cần đi học, không lên mạng hay xem TV được, cháu không nhớ được thời gian cụ thể nữa, cảm thấy ngày nào cũng như nhau thôi…” Vẻ mặt cô bé sầu não và đầy hoang mang, không nhịn được mà oán trách vài câu, sau đó mới nghĩ tới vấn đề của Trương Dịch: “Thời tiết thì chẳng có gì thay đổi cả, ngày nào cũng có tuyết rơi… À, đúng rồi, có một khoảng thời gian động vật biến dị xuất hiện nhiều lắm, trời tối om om cũng chạy qua thành phố này như phát cuồng, còn đâm hỏng nhà cửa nữa Ầy, bên kia kìa, tòa nhà bên kia đã bị một con thú biến dị còn to gấp ba lần con voi đâm phải… Khụ khụ… Mấy ngày đó cháu sợ muốn chết, cũng không dám ra ngoài, cả ngày đều trốn trong nhà, rèm cửa sổ cũng không dám mở ra.”
Nhìn theo hướng cô bé chỉ, Trương Dịch nhìn thấy một ngôi nhà năm tầng thiếu mất một góc dưới tầng một, vị trí không trọn vẹn lộ ra thép và xi măng lung lay trong gió rét, một nửa trần nhà, vách tường và sàn nhà đã biến thành gạch đá vụn chồng chất trên mặt tuyết, một nửa còn lại thì hở toác lộ ra quang cảnh bên trong với sô pha, tủ, đồ đạc đổ ngã đầy đất. Từ lầu ba trở lên tường nhà phủ kín vế nứt hoặc rộng hoặc hẹp, có thể tưởng tượng được va chạm lúc trước mãnh liệt đến mức nào.
“Cháu không bị động vật biến dị phát hiện ư?” Anh vừa quan sát vừa dò hỏi. Thú biến dị cực kì mẫn cảm với mùi con người, không có lý do gì mà không phát hiện được sự tồn tại của cô bé.
Lan Lan lắc lắc đầu, “Không hề, cháu đã nói là đám thú biến dị đó như phát cuồng rồi mà… Khụ khụ… Khi đó tất cả chúng nó đều chạy về một hướng, kết bè kết lũ, ban ngày hay buổi tối cũng không ngừng, cũng không đánh nhau, zombie chung quanh đây cũng cùng đi vào lúc ấy. Cháu còn tưởng chỗ khác cũng như vậy, các chú chưa thấy tình huống như thế sao?”
Nghe miêu tả của cô bé, trong đầu Trương Dịch không khỏi tưởng tượng ra hình ảnh náo loạn sinh động, sau đó lại có cảm giác quen thuộc khó giải thích được. Lúc anh đang muốn truy tìm ngọn nguồn của cảm giác này lại nghe thấy Nam Thiệu ở phía sau ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói.
“Biển thú.”
Trương Dịch lập tức nhớ ra, điều Lan Lan nói không phải rất giống với tình hình căn cứ Vân Châu bị bao vây lúc trước sao, hơn nữa dựa vào thời gian mà cô bé nói thì có vẻ khá khớp nhau.
“Đến rồi, nhà cháu ở phía trước, trên tầng năm ấy ạ.” Trương Dịch đang muốn hỏi tiếp, Lan Lan đã hô lên.
Khu chung cư này rất bình thường, là do mấy tòa nhà năm, sáu tầng tạo thành, nhà của Lan Lan nằm trong tòa nhà sáu tầng. Bên trong khu chung cư lặng lẽ, có không ít thực vật biến dị nhưng không dày đặc, hơn nữa đều là giống loài không quá hung mãnh. Nếu như né tránh thì sẽ không bị tấn công, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân Lan Lan có thể sinh tồn ở đây lâu như vậy.
“Tuyết rơi nhiều quá… Khụ khụ… Mỗi ngày đều phải dọn dẹp, không thì sẽ chồng lên rất cao, người cũng không nhúc nhích được… Khụ khụ…” Lan Lan thuần thục dẫn ba người Trương Dịch rẽ trái rẽ phải tránh né thực vật biến dị. Sau khi tiến vào tòa nhà, cô bé vừa thở hồng hộc leo lầu, vừa oán giận. Có lẽ là quá lâu chưa thấy người, cổ họng của cô bé đã khàn đặc nhưng vẫn là không nhịn được nói không ngừng.
Trương Dịch chú ý tới, đi qua tầng trệt, ngoại trừ có hai căn hộ mở rộng cửa thì các căn hộ khác đều đóng chặt, không có dấu vết bị mở ra.
“Cháu chưa đi vào mấy gian nhà đó ư?” Anh không nhịn được mà hỏi. Theo lẽ thường, tìm kiếm vật tư trong các hộ gia đình trên cùng dãy hành lang an toàn hơn nhiều so với đi ra ngoài, cho nên đa số sẽ tìm kiếm trong tất cả các nhà hàng xóm tầng trên tầng dưới xong mới đi ra bên ngoài. Đương nhiên, đây chỉ là lẽ thường, không loại trừ khả năng có người nghĩ khác.
“Có mà, hai gian mở cửa chúng cháu đã vào tìm kiếm mấy lần rồi, nhà khác không mở được cửa thì không đi.” Trong khi nói chuyện đã đến tầng năm, Lan Lan khó khăn móc chìa khóa ra khỏi ba lô, vừa mở cửa vừa trả lời.
Bên ngoài cửa chống trộm nhà cô bé gắn một vài dây sắt và tấm gỗ lung ta lung tung, chỉ chừa ra một lối vào nhỏ cho một người thông qua khu vực quanh ổ khóa, rõ ràng là để tăng tính phòng ngự của cửa. Có điều phương pháp này quá mức đơn giản sơ sài, hơn nữa mức an toàn cũng không cao, còn ảnh hưởng đến việc ra vào, trong tình huống nguy cấp cần giành giật từng giây thì sẽ trở thành cản trở rất lớn.
Khi Lan Lan mở cửa ra, không chút do dự mời bọn họ đi vào, Trương Dịch lại chần chừ một cách khó hiểu.
Beta: Yến Phi Ly
“Khụ… Khụ khụ… Người đó là em trai của cháu.” Lúc này Lan Lan đổi về ngữ điệu trước, hơi có vẻ rụt rè mà nhìn về phía Trương Dịch, ngượng ngùng giải thích: “Chú ơi, tụi cháu là người một nhà, cùng đi với nhau, anh chị, em trai và cả mẹ nữa…”
Nghe đến đó, Trương Dịch không tự chủ nhìn qua bốn phía rồi liếc mắt dò hỏi Nam Thiệu. Nam Thiệu lắc lắc đầu, ra hiệu rằng xung quanh không có những người khác.
“Em trai cháu tuy rằng nhỏ tuổi nhưng thực ra rất hiểu chuyện, có điều khi nói chuyện nó dễ làm người nghe tức giận, mong chú đừng để bụng…” Trong tai truyền đến lời giải thích ngữ của cô bé, chỉ có điều còn chưa nói xong lại lập tức biến thành giọng điệu của người mà cô bé bảo là em trai.
“Làm người nghe tức giận thì sao? Muốn tôi yếu ớt giống như chị à? Anh cả, chị hai đi ngoài không trở về mấy ngày rồi, nếu như không phải tôi đi tìm thức ăn thì chị đã sớm chết đói! Tôi có nói sai à, chúng ta cả một đám ở đây mà ông chú kia không nhìn thấy, chẳng phải là có mắt như mù sao?” Giọng nói tràn đầy khí phách kiêu ngạo và tự phụ của thiếu niên vang lên.
“Lan Hâm, ngậm miệng!” Vừa mới dứt lời, ngữ khí của thiếu nữ lần thứ hai xảy ra biến hóa, trở nên ác liệt hung dữ.
“Xí. Không nói thì không nói!” Ngay sau đó vẻ mặt nghiêm túc của cô bé lại buông lỏng, khôi phục tính trẻ con, ngoác miệng ra bất đắc dĩ nói, sau đó lại lập tức tố cáo: “Mẹ, anh cả hung dữ với con kìa!”
“Ngoan nào, nghe lời anh cả đi.” Lúc nói lời này, bất kể là ngữ điệu hay là thần thái của cô bé đều giống như một người phụ nữ trung niên dịu dàng nhu nhược.
Cho nên thứ gọi là người một nhà thực tế chỉ là một mình cô bé phải không?
Trương Dịch ngạc nhiên vô cùng, nhìn Lan Lan ở nơi đó tự biên tự diễn, đóng các vai khác giới khác tính cách khác tuổi tác, cảm giác kia thật giống như có một gia đình đang ở trước mặt anh đấu võ mồm vậy. Chẳng qua là khi tất cả những thứ này đều là do một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi với ngoại hình xinh xắn thể hiện, đặc biệt là ở thời gian và không gian này, thật sự không tránh khỏi khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Trương Duệ Dương đã không tự chủ được mà nín thở, đôi mắt trợn lên tròn xoe khó nén sợ hãi. Nam Thiệu lại đi tới bên này hai bước.
“Chú ơi, cám ơn chú… Các chú đã cứu nhà cháu.” Sau một hồi náo loạn ồn ào, lực chú ý của Lan Lan rốt cục lại trở về với Trương Dịch, giọng cô bé cũng khôi phục bình thường, lộ ra chút dánh vẻ nhát gan.
Trương Dịch há miệng, nhất thời cũng không biết nên đáp lời thế nào mới đúng, chẳng qua là cảm thấy tất cả những chuyện trước mắt này quá sức hoang đường quỷ dị.
“Nếu không có… chú kia, người một nhà cháu sẽ bị sâu ăn hết rồi.” Lan Lan cẩn thận trộm liếc nhìn Nam Thiệu, sợ sệt nên nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Dừng lại một chút, chờ tâm lý sợ hãi thoáng bình phục, cô bé mới hỏi: “Đúng rồi, các chú đến từ đâu, định đi nơi nào ạ? Bên ngoài không phải rất nguy hiểm sao, ba người… Khụ khụ… Ba người làm sao dám đi khắp nơi? Các chú có phải còn bạn bè nữa không?” Vấn đề liên tiếp ập ra như súng máy, xem ra lòng hiếu kỳ của cô bé này cũng không hề nhỏ.
“Chú là người của căn cứ Hi Vọng, có việc phải tới căn cứ thủ đô.” Lòng Trương Dịch tuy rằng còn đang phân vân nhưng mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường, trả lời.
“Căn cứ? Bên ngoài xây rất nhiều căn cứ cho dân tị nạn ạ?” Nghe thấy lời anh nói, Lan Lan tỏ ra vừa mừng vừa ngạc nhiên, vội vàng hỏi.
“Đúng vậy, theo chú biết thì ở Vân Châu có hai căn cứ, một là căn cứ Hi Vọng của tụi chú, một cái khác là căn cứ Vân Châu nằm ở lân cận thành phố Lũng Nhân. Bách Hiệp có một căn cứ lớn với hơn hai trăm ngàn người, bên Nội Châu, Đông Châu, thủ đô, Nhĩ Châu đều có căn cứ. Ngoại trừ những nơi ấy thì chắc hẳn còn có nhiều căn cứ khác nữa. Bởi vì trước mắt tin tức giao lưu không tiện, cho nên tình hình cụ thể ra sao chú cũng chưa rõ lắm.” Nhất thời chưa nghĩ ra xử lý tình huống trước mắt thế nào, Trương Dịch quyết định nói chút chuyện không quá quan trọng, đồng thời cũng có thể thông qua trò chuyện để nắm giữ càng nhiều tin tức.
Vết thương của Lan Lan đã xử lý xong xuôi, đương nhiên cô bé bị thương không nặng cho nên cũng không có gì cần lo lắng.
“Thật tốt, hóa ra còn có nhiều người sống sót như vậy. Cháu cứ tưởng là chỉ còn mỗi nhà cháu thôi ấy.” Mắt Lan Lan sáng rực lên, tựa hồ nghe được tin tức này mà vui vẻ không thôi.
“Chỉ còn nhà cháu ư?” Trương Dịch mẫn cảm mà bắt lấy tin tức quan trọng lộ ra từ trong những lời này. Chỉ còn dư lại người một nhà, mà người một nhà cũng chính là một mình cô bé phân liệt ra, vậy có phải tức là khu vực này kỳ thực cũng chỉ còn mỗi thiếu nữ trước mắt này mà thôi. Nếu là như vậy, với biểu hiện và phản ứng ngốc nghếch của cô bé trước đó thì dựa vào cái gì để sống sót?
“Đúng ạ, nơi này chỉ còn mỗi nhà cháu thôi.” Lan Lan trả lời, nói tới đây tâm tình cô bé rõ ràng thấp xuống. “Khụ khụ khụ… Lúc mới đầu tận thế, trong khu chung cư còn vài gia đình có người còn sống, có nhà muốn rời đi… Khụ khụ… Nhưng còn chưa ra khỏi phố đã bị zombie ăn hết. Sau đó không ai dám chạy nữa, tất cả mọi người trốn ở nhà mình, lâu lâu mới có thể lẻn ra ngoài tìm thức ăn nước uống.”
“Tuy chỉ đi ra ngoài tìm thức ăn như thế nhưng cũng rất nguy hiểm. Khi đó khắp nơi… Khụ khụ… đâu đâu cũng có zombie, bị vây lại sẽ mất mạng, dù chạy về được thì nếu bị thương cũng là đường chết, không đến 24 giờ sẽ biến thành zombie, còn giết người ở bên cạnh nữa. Nơi này của tụi cháu có một nhà cũng bởi vì như vậy mà chết hết cả gia đình.”
“Nhưng có cách gì khác đâu… Khụ… Khụ khụ… Nếu như không ra ngoài thì thức ăn trong nhà cạn rồi cũng sẽ chết đói. Trong khu phố có siêu thị, nhà hàng, những chỗ này tồn rất nhiều đồ ăn, các hộ gia đình trong chung cư ít nhiều gì cũng cất giữ ít lương thực, người còn sống sót vốn không nhiều… Khụ khụ… Không nhiều lắm nên ăn được rất lâu. Đáng tiếc người cứ chết dần chết mòn, cuối cùng cũng chỉ còn sót lại nhà cháu thôi. Tất cả mọi người muốn chờ Chính phủ phái người tới cứu nhưng cho tới bây giờ cũng không đợi được.”
Nói nhiều như vậy, cổ họng Lan Lan tựa hồ càng khó chịu hơn, cô che miệng ho khan một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn về phía Trương Dịch, hỏi: “Chú ơi, bên ngoài kia không giống nơi này sao? Căn cứ cho người sống sót là như thế nào? Tại sao không ai tới cứu chúng cháu? Quốc gia không quan tâm chúng ta nữa sao?”
Vấn đề không khó trả lời nhưng không thể nói xong trong vài ba câu, nhìn sắc trời bên ngoài, Trương Dịch biết nếu tiếp tục trò chuyện, đêm nay sẽ phải qua đêm ở tiệm thuốc. Trời đêm rét lạnh như vậy, ở trong tiệm thuốc không có khả năng phòng ngự cũng không có thiết bị sưởi ấm, rõ ràng không phải quyết định đúng đắn.
“Trời sắp tối rồi, cháu nghỉ ngơi ở đâu, chú đưa cháu về trước.” Trương Dịch nói.
Lan Lan ngơ ngác phút chốc rồi mới cẩn thận trả lời, giống như sau khi thương lượng với người thân trong đầu một phen thì mới ra quyết định.
Trương Dịch không phải chưa từng nghĩ tới chuyện đưa cô bé về nhà có thể khiến mình tự chui đầu vào lưới hay không, nhưng thực lực của anh và Nam Thiệu đều ổn, còn có Ú Ú ẩn nấp sau lưng, dù sao cũng có chút tự tin. Nếu như Lan Lan có vấn đề, bọn họ đã gặp gỡ, muốn thoát khỏi chỉ sợ cũng không phải chuyện dễ dàng, so với bị động đối phó còn không bằng chủ động đi thăm dò tình hình. Nếu như đối phương không có vấn đề gì, như vậy bọn họ lại càng không dám bỏ mặc một cô bé ở lại đây.
Vì vậy, Lan Lan nhanh chóng tìm được thuốc cảm cúm mình cần, cũng lấy được không ít thuốc hạ sốt, thuốc ho và băng gạc, chỉ cần cảm thấy hữu dụng thì cô bé đều bỏ vào trong ba lô, nhét được một bao lớn. May mà những thứ đồ này không nặng, đeo trên lưng không quá mệt nhọc.
“Bên ngoài cũng không khác chỗ này lắm, đâu đâu cũng có zombie, thực vật biến dị, động vật biến dị.” Vừa đi, Trương Dịch vừa trả lời vấn đề Lan Lan hỏi lúc trước. Nhìn phương hướng cô bé đang đi có thể xác định đấy chính là khu chung cư bắt nguồn vết chân dẫn tới đây.
Nam Thiệu vẫn duy trì hình dáng kiến, dắt tay Trương Duệ Dương đi phía sau bọn họ, lúc nào cũng chú ý động tĩnh của Lan Lan. Trước khi hoàn toàn xác định giải trừ mọi nguy hiểm, bất kể là hắn hay là Trương Dịch cũng không thể lơi lỏng đề phòng.
“Bên ngoài nhiều zombie lắm ạ? Chúng bị chặn trên đường sao?” Nghe lời Trương Dịch nói, dường như Lan Lan rất kinh ngạc.
“Không phải, phần lớn là phân bố trong các thành phố.” Trương Dịch lắc đầu.
“Vậy ạ? Khụ khụ… Nhưng zombie quanh chỗ cháu đi hết mất rồi, cháu tưởng chỗ khác cũng thế.” Lan Lan có vẻ rất khó hiểu, cũng có chút thất vọng. “Nói cách khác, đám zombie thực ra không hề biến mất, chỉ là chạy đến nơi khác thôi sao?”
Trương Dịch nghe ra sự kì lạ trong lời cô bé nói, vội hỏi: “Cháu chưa từng đi đến những nơi khác sao?”
Lan Lan lắc đầu, “Chúng cháu vẫn luôn ở chung cư, nơi xa nhất là tiệm thuốc vừa rồi. Trước đây muốn thừa dịp zombie biến mất để nhanh chóng ra khỏi thành phố, ra bên ngoài nhìn xem, nhưng mà bị thực vật biến dị ngăn lại, căn bản là không ra được.”
Họ tiếp tục trò chuyện đơn giản như vậy, tuy chung quanh khu chung cư có thực vật biến dị, động vật biến dị cũng thỉnh thoảng ghé qua, thế nhưng ít nhất không có zombie. Nếu như vẫn luôn ở lại đây không chạy loạn khắp nơi, thêm vào vận may tốt một chút, cô bé có thể sống đến bây giờ cũng chẳng phải chuyện không thể nào. Nhưng lòng cảnh giác của Trương Dịch vẫn không thể buông xuống, thật sự là cô bé này quá mức kì lạ.
“Zombie ở đây biến mất từ bao giờ? Có phải trước khi biến mất đã xảy ra chuyện gì không?” Đây là nghi vấn của Trương Dịch và Nam Thiệu, bây giờ tìm được một dân bản xứ, kiểu gì cũng phải hỏi thử.
Lan Lan há mồm muốn nói nhưng lại ho khù khụ, lần này ho rất nặng nề, cô bé ngồi xổm xuống, qua một lúc lâu mới dừng lại.
“Chắc khoảng gần một năm rồi… Bây giờ ngày nào tuyết cũng rơi, cũng không cần đi học, không lên mạng hay xem TV được, cháu không nhớ được thời gian cụ thể nữa, cảm thấy ngày nào cũng như nhau thôi…” Vẻ mặt cô bé sầu não và đầy hoang mang, không nhịn được mà oán trách vài câu, sau đó mới nghĩ tới vấn đề của Trương Dịch: “Thời tiết thì chẳng có gì thay đổi cả, ngày nào cũng có tuyết rơi… À, đúng rồi, có một khoảng thời gian động vật biến dị xuất hiện nhiều lắm, trời tối om om cũng chạy qua thành phố này như phát cuồng, còn đâm hỏng nhà cửa nữa Ầy, bên kia kìa, tòa nhà bên kia đã bị một con thú biến dị còn to gấp ba lần con voi đâm phải… Khụ khụ… Mấy ngày đó cháu sợ muốn chết, cũng không dám ra ngoài, cả ngày đều trốn trong nhà, rèm cửa sổ cũng không dám mở ra.”
Nhìn theo hướng cô bé chỉ, Trương Dịch nhìn thấy một ngôi nhà năm tầng thiếu mất một góc dưới tầng một, vị trí không trọn vẹn lộ ra thép và xi măng lung lay trong gió rét, một nửa trần nhà, vách tường và sàn nhà đã biến thành gạch đá vụn chồng chất trên mặt tuyết, một nửa còn lại thì hở toác lộ ra quang cảnh bên trong với sô pha, tủ, đồ đạc đổ ngã đầy đất. Từ lầu ba trở lên tường nhà phủ kín vế nứt hoặc rộng hoặc hẹp, có thể tưởng tượng được va chạm lúc trước mãnh liệt đến mức nào.
“Cháu không bị động vật biến dị phát hiện ư?” Anh vừa quan sát vừa dò hỏi. Thú biến dị cực kì mẫn cảm với mùi con người, không có lý do gì mà không phát hiện được sự tồn tại của cô bé.
Lan Lan lắc lắc đầu, “Không hề, cháu đã nói là đám thú biến dị đó như phát cuồng rồi mà… Khụ khụ… Khi đó tất cả chúng nó đều chạy về một hướng, kết bè kết lũ, ban ngày hay buổi tối cũng không ngừng, cũng không đánh nhau, zombie chung quanh đây cũng cùng đi vào lúc ấy. Cháu còn tưởng chỗ khác cũng như vậy, các chú chưa thấy tình huống như thế sao?”
Nghe miêu tả của cô bé, trong đầu Trương Dịch không khỏi tưởng tượng ra hình ảnh náo loạn sinh động, sau đó lại có cảm giác quen thuộc khó giải thích được. Lúc anh đang muốn truy tìm ngọn nguồn của cảm giác này lại nghe thấy Nam Thiệu ở phía sau ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói.
“Biển thú.”
Trương Dịch lập tức nhớ ra, điều Lan Lan nói không phải rất giống với tình hình căn cứ Vân Châu bị bao vây lúc trước sao, hơn nữa dựa vào thời gian mà cô bé nói thì có vẻ khá khớp nhau.
“Đến rồi, nhà cháu ở phía trước, trên tầng năm ấy ạ.” Trương Dịch đang muốn hỏi tiếp, Lan Lan đã hô lên.
Khu chung cư này rất bình thường, là do mấy tòa nhà năm, sáu tầng tạo thành, nhà của Lan Lan nằm trong tòa nhà sáu tầng. Bên trong khu chung cư lặng lẽ, có không ít thực vật biến dị nhưng không dày đặc, hơn nữa đều là giống loài không quá hung mãnh. Nếu như né tránh thì sẽ không bị tấn công, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân Lan Lan có thể sinh tồn ở đây lâu như vậy.
“Tuyết rơi nhiều quá… Khụ khụ… Mỗi ngày đều phải dọn dẹp, không thì sẽ chồng lên rất cao, người cũng không nhúc nhích được… Khụ khụ…” Lan Lan thuần thục dẫn ba người Trương Dịch rẽ trái rẽ phải tránh né thực vật biến dị. Sau khi tiến vào tòa nhà, cô bé vừa thở hồng hộc leo lầu, vừa oán giận. Có lẽ là quá lâu chưa thấy người, cổ họng của cô bé đã khàn đặc nhưng vẫn là không nhịn được nói không ngừng.
Trương Dịch chú ý tới, đi qua tầng trệt, ngoại trừ có hai căn hộ mở rộng cửa thì các căn hộ khác đều đóng chặt, không có dấu vết bị mở ra.
“Cháu chưa đi vào mấy gian nhà đó ư?” Anh không nhịn được mà hỏi. Theo lẽ thường, tìm kiếm vật tư trong các hộ gia đình trên cùng dãy hành lang an toàn hơn nhiều so với đi ra ngoài, cho nên đa số sẽ tìm kiếm trong tất cả các nhà hàng xóm tầng trên tầng dưới xong mới đi ra bên ngoài. Đương nhiên, đây chỉ là lẽ thường, không loại trừ khả năng có người nghĩ khác.
“Có mà, hai gian mở cửa chúng cháu đã vào tìm kiếm mấy lần rồi, nhà khác không mở được cửa thì không đi.” Trong khi nói chuyện đã đến tầng năm, Lan Lan khó khăn móc chìa khóa ra khỏi ba lô, vừa mở cửa vừa trả lời.
Bên ngoài cửa chống trộm nhà cô bé gắn một vài dây sắt và tấm gỗ lung ta lung tung, chỉ chừa ra một lối vào nhỏ cho một người thông qua khu vực quanh ổ khóa, rõ ràng là để tăng tính phòng ngự của cửa. Có điều phương pháp này quá mức đơn giản sơ sài, hơn nữa mức an toàn cũng không cao, còn ảnh hưởng đến việc ra vào, trong tình huống nguy cấp cần giành giật từng giây thì sẽ trở thành cản trở rất lớn.
Khi Lan Lan mở cửa ra, không chút do dự mời bọn họ đi vào, Trương Dịch lại chần chừ một cách khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất