Chương 6: Một quả táo
Edit: Kusami
Beta: Yến Phi Ly
Nam Thiệu đang muốn tìm chỗ ngồi phía trên đã bị Trương Dịch kéo xuống. Anh đi về phía cuối xe, Nam Thiệu ngạc nhiên nhưng vẫn đuổi theo. Sau đó hắn chú ý đến những người lên xe kế tiếp cũng đều đi về cuối xe, để lại ba hàng ghế trống phía trước. Cho đến khi hơn mười người đàn ông cao to khỏe mạnh trở về, hắn rốt cuộc hiểu được lý do. Cho dù tầng lớp nào cũng đều phân mạnh yếu, rất rõ ràng, đám người kia dù không có dị năng thì giữa những người thường cũng được coi như kẻ mạnh cho nên mọi người đều né tránh.
Mấy người kia cũng giống hầu hết những người khác trên xe, quần áo rách tung tóe dính đầy máu cùng bùn đất, sắc mặt mỏi mệt nhưng tinh thần thì đỡ hơn rất nhiều, thoạt nhìn không quá tuyệt vọng uể oải. Bọn họ tự tìm chỗ ngồi cho mình, chỉ có một kẻ béo tròn lấm la lấm lét, đôi mắt nhỏ đảo quanh xe bus một lượt, khi nhìn thấy Trương Dịch thì nháy mắt cười nịnh nọt đi tới.
Không thể không nói, đến giờ còn có thể nuôi được cơ thể phì nhiêu như vậy thật sự rất khiến người ta chú ý, nhưng chỉ có Trương Dịch biết người này đã gầy hẳn hai vòng so với năm năm trước.
“Ôi, đội trưởng Trương, anh cũng ở đây à?” Mập Mạp đi đến gần chỗ ngồi của Trương Dịch, xoa xoa bàn tay múp míp, bộ dáng đáng khinh như khi chuột thấy mèo.
Trương Dịch khẽ gật đầu, trước đó đã bảo y không cần gọi mình đội trưởng nữa nhưng tên này luôn không sửa, anh cũng lười nói nhiều.
Mập Mạp lại luyên thuyên mấy câu mới về chỗ của mình. Đồng bọn của y quay đầu, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Trương Dịch, giọng điệu xem thường “Chỉ là tên vô dụng, mày nghĩ nó vẫn là đội trưởng đội cảnh sát trước kia chắc. Mày khôn chút đi, đừng có áp mặt nóng vào mông lạnh của người ta.”
Giọng nói của gã ta không chút đè thấp, mọi người trong xe đều nghe thấy nhưng Trương Dịch không phản ứng gì. Từ lúc nhìn thấy thi thể thối rữa của mẹ, máu nóng trong anh đã biến mất hầu như không còn, giờ đây, ngoại trừ Dương Dương ra, anh chẳng quan tâm gì nữa.
Mập Mạp xoa xoa đám tóc ngắn ngủn như gốc rạ, cười ha ha không phản bác nhưng mọi người đều biết, lần gặp tới y vẫn sẽ tiếp tục làm như vậy.
Mập Mạp họ Trần, thường được gọi là cục thịt Trần, khi béo nhất, y cúi đầu không thấy mũi chân đâi, về tên thật của y thì chẳng ai nhớ. Trước khi Trương Dịch bị bỏ tù, y là lính mật thám của anh, một thân phận khác là làm côn đồ ở khu Thanh Sơn, hai người hợp tác đã sáu bảy năm, quan hệ coi như cũng rất tốt.
Cục thịt Trần là biến dị tốc độ nhưng vì quá béo nên chạy không được mấy vòng đã thở hồng hộc, bởi vậy y bị người biến dị và người dị năng khinh thường, cuối cùng chỉ có thể tổ đội với người thường.
Đương nhiên, thân phận một người biến dị cho dù có yếu thì cũng được người thường hoan nghênh, cho nên y mới có thể tìm được một chốn nho nhỏ trong tổ đội mạnh nhất giữa đám người này. Chỉ là không được kính trọng như những người biến dị và người dị năng khác mà thôi.
Người nọ thấy Trương Dịch không để ý cũng thấy không thú vị, hơn nữa cả ngày đánh zombie, thể lực lẫn tinh thần đều tiêu hao quá mức, quả thật rất mệt nên gã ta cũng ngậm miệng.
Trên xe, nam nữ già trẻ đều có, nhiều nhất vẫn là thanh niên trai tráng, muốn sống hơn nữa sống có tôn nghiêm thì dù là ai đều phải dùng mạng ra mà đổi. Ngoại trừ đồng đội thì bất cứ ai cũng lạnh lùng mà đề phòng. Trên xe không có người dị năng, những người dị năngđều có xe cùng xăng riêng, họ tự lập đội lái xe đi săn zombie tìm kiếm vật tư với nhau.
Chờ một chiếc xe khác tới, vài người dị năngchuyên bảo vệ xe đi lên, xe cuối cùng cũng lăn bánh. Trên đường tiêu diệt ba nhóm zombie nhỏ nghe tiếng mà đến cùng với vô số zombie rải rác, trước khi mặt trời xuống núi thì họ cũng tới trước trấn nhỏ.
Miệng vết thương của Nam Thiệu đã hoàn toàn khép lại sau khi chống chọi với virus, cho nên sau khi giao ba tinh hạch lại bị kiểm tra toàn thân một lần, hắn thuận lợi vào trấn với Trương Dịch.
Thị trấn Vọng Dương bởi vì hẻo lánh cho nên vốn cũng không có nhiều dân cư. Toàn trấn có mười chín thôn, dân số không quá ba mươi nghìn mà số người ở lại trấn và làm việc xung quanh chỉ khoảng ba nghìn, hơn hai mưoi nghìn người còn lại phân tán ở các thôn xóm. Cho nên trong trấn trên, ngoại trừ trường học, các công trình hành chính, bệnh viện và một nhà máy xi-măng có khoảng bốn trăm công nhân ra thì cũng không còn nhiều nhà cho người ở. Vì thế, sau khi người sống sót tiến vào quá nhiều, cho dù là người dị năng và người biến dị thì cũng chỉ có phòng để ở mà thôi, muốn tìm được phòng tốt chỉ là mơ mộng, lại càng khỏi nói đến người thường.
Trấn nhỏ này có hơn bốn mươi nghìn người sống sót, đa phần đều tự tìm vật liệu mà dựng lều. Mà lều của Trương Dịch thuộc vòng ngoài của thị trấn, tiếp giáp với tường đất bao quanh. Ở tại nơi này đều là người có năng lực yếu nhất, người già, phụ nữ, trẻ con, những gã đàn ông yếu đuối nhát gan, cùng với những người bị chút khuyết tật giống như Trương Dịch hoặc là kẻ có người thân cần chăm sóc, đây xem như khu ổ chuột cho những người sống sót.
Tuy rằng không quá hy vọng nhưng khi Nam Thiệu nhìn thấy túp lều được dựng từ tấm bạt mỏng manh kia của Trương dịch thì vẫn hơi giật mình. Sau khi tận thế xảy ra, hắn tuy rằng cũng trải qua những ngày tháng vất vả nhưng cho tới bây giờ chưa từng ở nơi nào đổ nát như vậy.
Trương Dịch đánh tiếng rồi chui vào trước. Nam Thiệu hơi chần chừ nhưng vẫn theo sau, không nghĩ lại thấy một nhóc con bẩn thỉu chui ra từ sau lều.
Thật sự rất bẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem không nhìn ra hình dáng, tóc dính mồ hôi ướt nhẹp, rối lung tung dán trên da đầu. Nhócmặc áo thun ngắn tay có in hình hoạt hình không biết là gì cùng với cái quần đùi nhỏ, cánh tay gầy yếu cùng đôi chân gầy tong teo lộ ra bên ngoài cũng đen nhẻm. Nhưng không biết vì sao, khi cậu nhóc mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn qua, Nam Thiệu lại cảm thấy thật quá đáng yêu.
“Ba ơi.” Nhóc cúi lưng, chống tay cùng đầu gối bò ra, khi được Trương Dịch ôm lên thì sung sướng hô to. Sau đó, nhóctrộm ngắm Nam Thiệu rồi lại nhỏ giọng gọi “Chú.” Kêu xong, dường như thấy ngượng lại e thẹn lui vào lòng Trương Dịch.
Nam Thiệu chỉ cảm thấy trái tim tưởng chừng đã đông cứng của mình lập tức trở nên vừa ngứa vừa mềm, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Nam Duy được cha mang về, lần đầu tiên khi cậu gọi ‘anh hai’, hắn không tự chủ mà đáp lại cậu nhóc.
“Ngồi đó đi.” Trương Dịch chỉ chỉ giấy các-tông cứng dùng để ngủ trên mặt đất, nói với Nam Thiệu. Sau đó mới vừa ôm Dương Dương ngồi xuống vừa hỏi: “Dương Dương có đói không?”
Trương Duệ Dương khẽ lắc đầu, cười hì hì trả lời: “Không đói, ba ba về sớm hơn hôm qua, trong hang còn bánh quy.” Nói xong, rời khỏi vòng tay Trương Dịch chui vào trong hốc nhỏ lấy bánh bích quy với nước mình tiết kiệm được đưa cho anh.
Trương Dịch vươn tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của nhóc “Không cần đâu, con xem ba mang gì về cho con này.” Nói xong, anh lấy ra cái túi mang theo về, lôi những thứ bên trong ra, sau đó đưa quả táo cho Trương Duệ Dương.
Mắt cậu nhóc lập tức sáng ngời, kêu lên “Táo!” Vừa kêu xong lập tức dùng bàn tay nhỏ bé bịt kín miệng mình lại.
Nam Thiệu vẫn đang buồn bực vì phản ứng quái lạ của mình, chợt nghe thấy thanh âm nhóc con kia ép thấp xuống nói với Trương Dịch “Ba ba, có thể bị mấy kẻ xấu hay đến trộm nhà chúng ta nghe thấy hay không?” Lúc này mới giật mình hiểu ra, hóa ra cậu nhóc sợ người khác biết. Tận thể nửa năm đã khiến một đứa con nít nhỏ như vậy cũng hiểu được đạo lý có của không được để lộ.
“Không sợ, có ba ở đây con mau ăn đi.” Trương Dịch xoa xoa đầu con trai, đau lòng nói. So với những đứa trẻ khác, Trương Duệ Dương chưa từng có yêu cầu gì về ăn uống, cho dù là bánh xốp khô cứng nhất cũng có thể ăn. Cũng bởi vì mấy ngày trước khi mẹ anh qua đời khóa trái cửa khiến thằng bé không ra ngoài được, lại không có người nấu cơm, cậu nhóc cứ ăn cơm thừa, bánh bích quy, đồ ăn vặt dư lại trong nhà, còn ăn cả trứng sống gạo sống để lấp bụng. Ngay cả lúc Trương Dịch bởi vì những chuyện bất ngờ kia mà ngã bệnh, cũng do thằng bé đút gạo sống cho anh.
“Ba ba, cắn.” Trương Duệ Dương tuy rằng đang nuốt nước miếng nhưng vẫn đưa quả táo tới bên miệng Trương Dịch.
“Trong túi còn, Dương Dương ăn đi.” Trên mặt Trương Dịch lộ ra nụ cười thản nhiên, chỉ cảm thấy dù anh có phải vất vả hơn cũng đáng. Những trái táo còn lại, ngoại trừ phần của Nam Thiệu, phần của anh đều giữ lại cho con trai.
“Ba mau cắn một miếng.” Trương Duệ Dương rất cố chấp, trong suy nghĩ của mình, nhóc luôn muốn chia sẻ thứ tốt với người mình thích nhất. Về phần còn lại nhiều hay không thì không thuộc phạm vi nhóc quan tâm.
Trương Dịch bất đắc dĩ, vì thế liền cắn chút vỏ trên quả táo trong tay con “Ba ăn rồi, Dương Dương mau ăn đi.”
Trương Duệ Dương nhìn nhìn quả táo, xác định bên trên quả thật có một vết cắn mới từ bỏ, nhưng vẫn hơi nhíu mày, vừa nói thầm vừa đi về phía Nam Thiệu “Ba cắn quá nhỏ… quá nhỏ….”
“Chú, chú ăn đi.” Lều không lớn, thằng bé đi hai bước đã đến bên cạnh Nam Thiệu vẫn đang yên lặng nhìn hai cha con, đưa quả táo đã bị cắn lên.
Nam Thiệu sững sờ, hắn không ngờ mình cũng có phần, không tự chủ được nhìn về phía Trương Dịch.
“Cắn đi. Anh không ăn, nó sẽ không ăn.” Trương Dịch thản nhiên nói, cũng hơi bất đắc dĩ vì sự hào phóng của con. Nếu là trước tận thế, hào phóng chút cũng không sao nhưng khi tận thế mà còn như vậy chỉ sợ bị người ta lợi dụng, ăn đến xương cốt không chừa. Anh nghĩ như vậy, lại không biết sự hào phóng của Trương Duệ Dương cũng phải tùy người, không phải ai cũng giống ai.
“Được, cảm ơn con!” Nam Thiệu cầm bàn tay gầy tựa như móng gà của Trương Duệ Dương, cũng không ngại bẩn, giống như Trương Dịch cắn nhẹ một miếng lên quả táo. Khoảnh khắc vị ngọt chua thấm vào đầu lưỡi mắt hắn chẳng hiểu vì sao chua xót, nghĩ tới mình vì Nam Duy mà làm bao nhiêu việc, bất chấpbị nhiễm virus lấy táo cho cậu, vậy mà không có lấy cả một câu cám ơn, càng đừng nói tới việc chia ăn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không chút ấn tượng trước mặt này, cảm động rồi lại không khỏi nản lòng thoái chí. Nam Thiệu biết, cho dù sau này có gặp lại được Nam Duy, bản thân chỉ sợ sẽ không thể cưng cậu chiều cậu như trước kia nữa.
“Anh ở lại với Dương Dương, tôi đi đổi nước với thức ăn.” Trương Dịch thấy Trương Duệ Dương giống như bọn họ, cắn một miếng táo nhỏ rồi nheo mắt lại, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, không khỏi nở nụ cười lên tiếng dặn dò Nam Thiệu.
Nói xong, không đợi hắn đáp ứng, anh lấy ra tám viên tinh hạch từ trong túi đen, xoa xoa đầu con liền ra ngoài.
Beta: Yến Phi Ly
Nam Thiệu đang muốn tìm chỗ ngồi phía trên đã bị Trương Dịch kéo xuống. Anh đi về phía cuối xe, Nam Thiệu ngạc nhiên nhưng vẫn đuổi theo. Sau đó hắn chú ý đến những người lên xe kế tiếp cũng đều đi về cuối xe, để lại ba hàng ghế trống phía trước. Cho đến khi hơn mười người đàn ông cao to khỏe mạnh trở về, hắn rốt cuộc hiểu được lý do. Cho dù tầng lớp nào cũng đều phân mạnh yếu, rất rõ ràng, đám người kia dù không có dị năng thì giữa những người thường cũng được coi như kẻ mạnh cho nên mọi người đều né tránh.
Mấy người kia cũng giống hầu hết những người khác trên xe, quần áo rách tung tóe dính đầy máu cùng bùn đất, sắc mặt mỏi mệt nhưng tinh thần thì đỡ hơn rất nhiều, thoạt nhìn không quá tuyệt vọng uể oải. Bọn họ tự tìm chỗ ngồi cho mình, chỉ có một kẻ béo tròn lấm la lấm lét, đôi mắt nhỏ đảo quanh xe bus một lượt, khi nhìn thấy Trương Dịch thì nháy mắt cười nịnh nọt đi tới.
Không thể không nói, đến giờ còn có thể nuôi được cơ thể phì nhiêu như vậy thật sự rất khiến người ta chú ý, nhưng chỉ có Trương Dịch biết người này đã gầy hẳn hai vòng so với năm năm trước.
“Ôi, đội trưởng Trương, anh cũng ở đây à?” Mập Mạp đi đến gần chỗ ngồi của Trương Dịch, xoa xoa bàn tay múp míp, bộ dáng đáng khinh như khi chuột thấy mèo.
Trương Dịch khẽ gật đầu, trước đó đã bảo y không cần gọi mình đội trưởng nữa nhưng tên này luôn không sửa, anh cũng lười nói nhiều.
Mập Mạp lại luyên thuyên mấy câu mới về chỗ của mình. Đồng bọn của y quay đầu, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Trương Dịch, giọng điệu xem thường “Chỉ là tên vô dụng, mày nghĩ nó vẫn là đội trưởng đội cảnh sát trước kia chắc. Mày khôn chút đi, đừng có áp mặt nóng vào mông lạnh của người ta.”
Giọng nói của gã ta không chút đè thấp, mọi người trong xe đều nghe thấy nhưng Trương Dịch không phản ứng gì. Từ lúc nhìn thấy thi thể thối rữa của mẹ, máu nóng trong anh đã biến mất hầu như không còn, giờ đây, ngoại trừ Dương Dương ra, anh chẳng quan tâm gì nữa.
Mập Mạp xoa xoa đám tóc ngắn ngủn như gốc rạ, cười ha ha không phản bác nhưng mọi người đều biết, lần gặp tới y vẫn sẽ tiếp tục làm như vậy.
Mập Mạp họ Trần, thường được gọi là cục thịt Trần, khi béo nhất, y cúi đầu không thấy mũi chân đâi, về tên thật của y thì chẳng ai nhớ. Trước khi Trương Dịch bị bỏ tù, y là lính mật thám của anh, một thân phận khác là làm côn đồ ở khu Thanh Sơn, hai người hợp tác đã sáu bảy năm, quan hệ coi như cũng rất tốt.
Cục thịt Trần là biến dị tốc độ nhưng vì quá béo nên chạy không được mấy vòng đã thở hồng hộc, bởi vậy y bị người biến dị và người dị năng khinh thường, cuối cùng chỉ có thể tổ đội với người thường.
Đương nhiên, thân phận một người biến dị cho dù có yếu thì cũng được người thường hoan nghênh, cho nên y mới có thể tìm được một chốn nho nhỏ trong tổ đội mạnh nhất giữa đám người này. Chỉ là không được kính trọng như những người biến dị và người dị năng khác mà thôi.
Người nọ thấy Trương Dịch không để ý cũng thấy không thú vị, hơn nữa cả ngày đánh zombie, thể lực lẫn tinh thần đều tiêu hao quá mức, quả thật rất mệt nên gã ta cũng ngậm miệng.
Trên xe, nam nữ già trẻ đều có, nhiều nhất vẫn là thanh niên trai tráng, muốn sống hơn nữa sống có tôn nghiêm thì dù là ai đều phải dùng mạng ra mà đổi. Ngoại trừ đồng đội thì bất cứ ai cũng lạnh lùng mà đề phòng. Trên xe không có người dị năng, những người dị năngđều có xe cùng xăng riêng, họ tự lập đội lái xe đi săn zombie tìm kiếm vật tư với nhau.
Chờ một chiếc xe khác tới, vài người dị năngchuyên bảo vệ xe đi lên, xe cuối cùng cũng lăn bánh. Trên đường tiêu diệt ba nhóm zombie nhỏ nghe tiếng mà đến cùng với vô số zombie rải rác, trước khi mặt trời xuống núi thì họ cũng tới trước trấn nhỏ.
Miệng vết thương của Nam Thiệu đã hoàn toàn khép lại sau khi chống chọi với virus, cho nên sau khi giao ba tinh hạch lại bị kiểm tra toàn thân một lần, hắn thuận lợi vào trấn với Trương Dịch.
Thị trấn Vọng Dương bởi vì hẻo lánh cho nên vốn cũng không có nhiều dân cư. Toàn trấn có mười chín thôn, dân số không quá ba mươi nghìn mà số người ở lại trấn và làm việc xung quanh chỉ khoảng ba nghìn, hơn hai mưoi nghìn người còn lại phân tán ở các thôn xóm. Cho nên trong trấn trên, ngoại trừ trường học, các công trình hành chính, bệnh viện và một nhà máy xi-măng có khoảng bốn trăm công nhân ra thì cũng không còn nhiều nhà cho người ở. Vì thế, sau khi người sống sót tiến vào quá nhiều, cho dù là người dị năng và người biến dị thì cũng chỉ có phòng để ở mà thôi, muốn tìm được phòng tốt chỉ là mơ mộng, lại càng khỏi nói đến người thường.
Trấn nhỏ này có hơn bốn mươi nghìn người sống sót, đa phần đều tự tìm vật liệu mà dựng lều. Mà lều của Trương Dịch thuộc vòng ngoài của thị trấn, tiếp giáp với tường đất bao quanh. Ở tại nơi này đều là người có năng lực yếu nhất, người già, phụ nữ, trẻ con, những gã đàn ông yếu đuối nhát gan, cùng với những người bị chút khuyết tật giống như Trương Dịch hoặc là kẻ có người thân cần chăm sóc, đây xem như khu ổ chuột cho những người sống sót.
Tuy rằng không quá hy vọng nhưng khi Nam Thiệu nhìn thấy túp lều được dựng từ tấm bạt mỏng manh kia của Trương dịch thì vẫn hơi giật mình. Sau khi tận thế xảy ra, hắn tuy rằng cũng trải qua những ngày tháng vất vả nhưng cho tới bây giờ chưa từng ở nơi nào đổ nát như vậy.
Trương Dịch đánh tiếng rồi chui vào trước. Nam Thiệu hơi chần chừ nhưng vẫn theo sau, không nghĩ lại thấy một nhóc con bẩn thỉu chui ra từ sau lều.
Thật sự rất bẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem không nhìn ra hình dáng, tóc dính mồ hôi ướt nhẹp, rối lung tung dán trên da đầu. Nhócmặc áo thun ngắn tay có in hình hoạt hình không biết là gì cùng với cái quần đùi nhỏ, cánh tay gầy yếu cùng đôi chân gầy tong teo lộ ra bên ngoài cũng đen nhẻm. Nhưng không biết vì sao, khi cậu nhóc mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn qua, Nam Thiệu lại cảm thấy thật quá đáng yêu.
“Ba ơi.” Nhóc cúi lưng, chống tay cùng đầu gối bò ra, khi được Trương Dịch ôm lên thì sung sướng hô to. Sau đó, nhóctrộm ngắm Nam Thiệu rồi lại nhỏ giọng gọi “Chú.” Kêu xong, dường như thấy ngượng lại e thẹn lui vào lòng Trương Dịch.
Nam Thiệu chỉ cảm thấy trái tim tưởng chừng đã đông cứng của mình lập tức trở nên vừa ngứa vừa mềm, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Nam Duy được cha mang về, lần đầu tiên khi cậu gọi ‘anh hai’, hắn không tự chủ mà đáp lại cậu nhóc.
“Ngồi đó đi.” Trương Dịch chỉ chỉ giấy các-tông cứng dùng để ngủ trên mặt đất, nói với Nam Thiệu. Sau đó mới vừa ôm Dương Dương ngồi xuống vừa hỏi: “Dương Dương có đói không?”
Trương Duệ Dương khẽ lắc đầu, cười hì hì trả lời: “Không đói, ba ba về sớm hơn hôm qua, trong hang còn bánh quy.” Nói xong, rời khỏi vòng tay Trương Dịch chui vào trong hốc nhỏ lấy bánh bích quy với nước mình tiết kiệm được đưa cho anh.
Trương Dịch vươn tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của nhóc “Không cần đâu, con xem ba mang gì về cho con này.” Nói xong, anh lấy ra cái túi mang theo về, lôi những thứ bên trong ra, sau đó đưa quả táo cho Trương Duệ Dương.
Mắt cậu nhóc lập tức sáng ngời, kêu lên “Táo!” Vừa kêu xong lập tức dùng bàn tay nhỏ bé bịt kín miệng mình lại.
Nam Thiệu vẫn đang buồn bực vì phản ứng quái lạ của mình, chợt nghe thấy thanh âm nhóc con kia ép thấp xuống nói với Trương Dịch “Ba ba, có thể bị mấy kẻ xấu hay đến trộm nhà chúng ta nghe thấy hay không?” Lúc này mới giật mình hiểu ra, hóa ra cậu nhóc sợ người khác biết. Tận thể nửa năm đã khiến một đứa con nít nhỏ như vậy cũng hiểu được đạo lý có của không được để lộ.
“Không sợ, có ba ở đây con mau ăn đi.” Trương Dịch xoa xoa đầu con trai, đau lòng nói. So với những đứa trẻ khác, Trương Duệ Dương chưa từng có yêu cầu gì về ăn uống, cho dù là bánh xốp khô cứng nhất cũng có thể ăn. Cũng bởi vì mấy ngày trước khi mẹ anh qua đời khóa trái cửa khiến thằng bé không ra ngoài được, lại không có người nấu cơm, cậu nhóc cứ ăn cơm thừa, bánh bích quy, đồ ăn vặt dư lại trong nhà, còn ăn cả trứng sống gạo sống để lấp bụng. Ngay cả lúc Trương Dịch bởi vì những chuyện bất ngờ kia mà ngã bệnh, cũng do thằng bé đút gạo sống cho anh.
“Ba ba, cắn.” Trương Duệ Dương tuy rằng đang nuốt nước miếng nhưng vẫn đưa quả táo tới bên miệng Trương Dịch.
“Trong túi còn, Dương Dương ăn đi.” Trên mặt Trương Dịch lộ ra nụ cười thản nhiên, chỉ cảm thấy dù anh có phải vất vả hơn cũng đáng. Những trái táo còn lại, ngoại trừ phần của Nam Thiệu, phần của anh đều giữ lại cho con trai.
“Ba mau cắn một miếng.” Trương Duệ Dương rất cố chấp, trong suy nghĩ của mình, nhóc luôn muốn chia sẻ thứ tốt với người mình thích nhất. Về phần còn lại nhiều hay không thì không thuộc phạm vi nhóc quan tâm.
Trương Dịch bất đắc dĩ, vì thế liền cắn chút vỏ trên quả táo trong tay con “Ba ăn rồi, Dương Dương mau ăn đi.”
Trương Duệ Dương nhìn nhìn quả táo, xác định bên trên quả thật có một vết cắn mới từ bỏ, nhưng vẫn hơi nhíu mày, vừa nói thầm vừa đi về phía Nam Thiệu “Ba cắn quá nhỏ… quá nhỏ….”
“Chú, chú ăn đi.” Lều không lớn, thằng bé đi hai bước đã đến bên cạnh Nam Thiệu vẫn đang yên lặng nhìn hai cha con, đưa quả táo đã bị cắn lên.
Nam Thiệu sững sờ, hắn không ngờ mình cũng có phần, không tự chủ được nhìn về phía Trương Dịch.
“Cắn đi. Anh không ăn, nó sẽ không ăn.” Trương Dịch thản nhiên nói, cũng hơi bất đắc dĩ vì sự hào phóng của con. Nếu là trước tận thế, hào phóng chút cũng không sao nhưng khi tận thế mà còn như vậy chỉ sợ bị người ta lợi dụng, ăn đến xương cốt không chừa. Anh nghĩ như vậy, lại không biết sự hào phóng của Trương Duệ Dương cũng phải tùy người, không phải ai cũng giống ai.
“Được, cảm ơn con!” Nam Thiệu cầm bàn tay gầy tựa như móng gà của Trương Duệ Dương, cũng không ngại bẩn, giống như Trương Dịch cắn nhẹ một miếng lên quả táo. Khoảnh khắc vị ngọt chua thấm vào đầu lưỡi mắt hắn chẳng hiểu vì sao chua xót, nghĩ tới mình vì Nam Duy mà làm bao nhiêu việc, bất chấpbị nhiễm virus lấy táo cho cậu, vậy mà không có lấy cả một câu cám ơn, càng đừng nói tới việc chia ăn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không chút ấn tượng trước mặt này, cảm động rồi lại không khỏi nản lòng thoái chí. Nam Thiệu biết, cho dù sau này có gặp lại được Nam Duy, bản thân chỉ sợ sẽ không thể cưng cậu chiều cậu như trước kia nữa.
“Anh ở lại với Dương Dương, tôi đi đổi nước với thức ăn.” Trương Dịch thấy Trương Duệ Dương giống như bọn họ, cắn một miếng táo nhỏ rồi nheo mắt lại, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, không khỏi nở nụ cười lên tiếng dặn dò Nam Thiệu.
Nói xong, không đợi hắn đáp ứng, anh lấy ra tám viên tinh hạch từ trong túi đen, xoa xoa đầu con liền ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất