Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 66: Tinh hạch thực vật

Trước Sau
Edit: Diệp Thần

Beta: Minh Lan

Một màu xanh nhạt lóng lánh trong suốt, ánh quang lưu động, thật giống như có một dòng nước xanh biếc bị vây bên trong, so với những tinh hạch khác đẹp hơn không ít lần. Trương Dịch cẩn thận đánh giá tinh hạch kia, trong tai nghe Nam Thiệu tiếp tục nói “Đáng tiếc không tìm được tinh hạch của dây leo đỏ, không thể so sánh xem thế nào… À, việc này cũng rất lạ, lúc ấy hình như tôi nhìn thấy thứ gì đó xông vào phía gốc dây leo đỏ, sau đó dây leo đột nhiên mất đi sức sống. Tôi nghi ngờ có thể là động vật biến dị nào đó ăn mất tinh hạch của nó.” Nhớ lại tình cảnh lúc ấy, Nam Thiệu vẫn cảm thấy vô cùng nguy hiểm, nếu không phải có thứ lai lịch không rõ kia xuất hiện, hắn và Trương Dịch rất có khả năng bị hút thành hai cái xác khô.

Trương Dịch không nghĩ tới còn có việc này, không khỏi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Nam Thiệu, hỏi đến cùng là có chuyện gì xảy ra. Nam Thiệu liền nói lại tình hình cụ thể lúc đó một lần, cuối cùng cảm thán “Thật sự là quá kinh khủng, nếu thứ kia công kích người, với tốc độ đó thì không ai tránh được.”

“Có lẽ thật sự là động vật biến dị.” Trương Dịch lộ vẻ suy nghĩ sâu xa “Nếu như xuất hiện động vật biến dị có thể lén lút di chuyển nhanh chóng, trong khách sạn sợ cũng không an toàn nữa rồi.”

Nghe vậy, Nam Thiệu không khỏi nhíu mày, hắn vậy mà lại không nghĩ tới phương diện này, thế đạo hiện nay chỉ sợ dù có tạo ra lồng sắt cũng không an toàn được “Tôi đi nói chuyện với đội trưởng Kiều.” Tính tình hắn mạnh mẽ dứt khoát, nói làm liền làm. Đợi đến khi bàn xong chuyện rồi quay trở về, cảm giác nguy cơ cấp bách khiến hắn không có thời gian trao đổi tình cảm với Trương Dịch, mà là cầm lấy viên tinh hạch thực vật kia bắt đầu hấp thu.

Mà đám người Kiều Dũng được nhắc nhở xong thì hai mặt nhìn nhau, trong nháy mắt không khỏi nảy lên cảm giác ông trời không cho người ta con đường sống, chẳng qua dù gì họ cũng đã vượt đủ thứ chông gai rồi, rất nhanh liền lên tinh thần chuẩn bị.

“Kiểu này thì thật khó mà đề phòng.” Kiều Dũng nâng tay sờ mái tóc ngắn ngủn của mình, vẻ mặt bất đắc dĩ nói “Cũng không thể đúc ra một cái lồng sắt được. Mà nếu có làm được, thứ đó ngay cả dây leo đỏ còn có thể dễ dàng giết chết thì chẳng gì ngăn nổi nó đâu.”

“Tôi có cách gia cố chỗ ngủ.” Thạch Bằng Tam nói. Nơi khác có thể mặc kệ, thế nhưng chỗ ngủ có thêm một tầng bảo đảm sẽ tốt hơn, chung quy cũng không thể để thần kinh suốt ngày căng thẳng không nghỉ ngơi được.

“Chúng ta bây giờ sống cũng sắp không bằng đám chuột nhắt rồi.” Không đợi Kiều Dũng đáp ứng, Triệu Xuân khẽ thở dài.

Lời này vừa nói ra, những người khác cũng cảm thán theo, nhưng cho dù không bằng chuột thật, vậy cũng phải liều mạng mà sống sót. Lại nói tiếp, tính ra bọn họ đã rất may mắn rồi, nếu rơi vào một chỗ lắm thực vật biến dị thì đã sớm chết một trăm tám mươi lần rồi. Đề nghị của Thạch Bằng Tam tuy tác dụng không lớn, nhưng dù sao cũng dễ chịu hơn là không làm gì cả. Vì thế mọi người bắt đầu hành động, nhặt hết đống kim loại không sử dụng được lên, để Thạch Bằng Tam mạ một tầng kim loại 3-4 cm lên bốn vách nhà và trần nhà của mấy phòng có người ở trên tầng hai, nếu kim loại có nhiều, cũng có thể cho dày thêm chút nữa. Về phần cửa sổ thì phải để kẽ hở lấy không khí. Cửa cũng có một tầng kim loại, khóa đổi thành thanh sắt cài then. Đây đương nhiên không phải là chuyện có thể làm xong trong một hai ngày, nhất là cửa sổ phải làm rất tinh tế, vô cùng khảo nghiệm khả năng vận dụng dị năng. May mà mọi người cũng không định gửi gắm tính mạng bản thân vào chuyện này, cho nên từ từ mà làm cũng không sao.

Phòng thứ nhất phải gia cố chính là phòng Trương Dịch, chung quy ban ngày mọi người đều phải ra ngoài, anh bị thương nghiêm trọng căn bản không có chút năng lực tự bảo vệ nào. Về phần Trương Duệ Dương và Bùi Viễn, sau khi mọi người rời đi, tự nhiên cũng có thể vào căn phòng này ở.

Khi mọi người ôm đủ thứ đồ bằng kim loại xuất hiện trong phòng Trương Dịch, Nam Thiệu đã hấp thu xong tinh hạch thực vật, đang ân cần săn sóc lực sinh mệnh cho Trương Dịch. Cục thịt Trần vốn muốn đánh tiếng trước để tránh cho những người khác nhìn thấy thứ không nên xem, nhưng sau đó vừa nghĩ Trương Duệ Dương còn đang ở trong, Nam Thiệu hẳn là không đến mức cầm thú như vậy, cho nên bỏ qua chủ ý này. Sự thật chứng minh, y quả là quá thông minh.



Mọi người vào cũng không ảnh hưởng đến Nam Thiệu, đối với hắn mà nói, chỉ cần không nguy cấp tới tính mạng, chuyện đại sự gì so ra đều kém việc trị thương cho Trương Dịch. Mà bên kia, động tác của những người khác cũng tận lực nhẹ nhàng, sau khi để đồ đạc xuống liền lui ra ngoài, chỉ để lại Thạch Bằng Tam ở đó bắt đầu dung hợp kim loại với cấu trúc căn phòng. Dị năng hiện tại của Thạch Bằng Tam thật sự có hạn, muốn mạ cả một căn phòng thế này, cho dù có thừa kim loại cũng phải mất ba bốn ngày, cho nên đây thuần túy là để anh rèn luyện dị năng của mình.

“Cậu xem vết thương trên lưng giúp tôi, tôi thấy hình như có thể cắt chỉ rồi.” Khi dị năng Nam Thiệu cạn kiệt mà dừng lại, chuẩn bị tiếp tục hấp thụ tinh hạch, Trương Dịch đột nhiên nói. Sắc mặt anh nhìn qua tốt hơn nhiều rồi, không còn tái nhợt như quỷ nữa.

Nam Thiệu sửng sốt mấy giây, vừa định bảo không nhanh như vậy đâu lại nghe Trương Dịch nói tiếp “Vừa rồi lúc cậu chữa cho tôi, tôi cảm thấy không đau giống hôm qua nữa, rất thoải mái.”

Thoải mái… Nam Thiệu tự động bổ sung trong não một loạt hình ảnh không thích hợp cho thiếu nhi, trong lòng nóng lên, vội vàng cố gắng phân tán chú ý, phản đối “Cho dù thoải mái cũng không chứng minh là có thể cắt chỉ được.” Tuy nói như vậy, tay vẫn cẩn thận đỡ Trương Dịch ngồi thẳng dậy, sau đó cởi áo cho anh, bắt đầu tháo từng vòng vải băng.

“Vì buổi sáng ngứa lắm, thế nhưng vừa rồi sau khi cậu chữa trị cũng dần dần không thấy ngứa nữa. Tôi cảm thấy miệng vết thương tốt hơn rồi.” Trương Dịch giải thích, sau đó mới phát hiện tư thế của hai người giống như đang ôm nhau, nhất thời lại cảm thấy thần kinh mình nhạy cảm quá mức, cho nên chỉ hơi cứng người lại, nỗ lực khắc chế bản thân không biểu hiện ra phản ứng quá mức làm tổn thương người ta.

Lần này Nam Thiệu cũng không suy nghĩ gì nhiều, nghe Trương Dịch nói, hắn tháo vải băng xuống cầm trên tay, cực kỳ nghiêm túc xem xét miệng vết thương thoạt nhìn rất dữ tợn này.

“Ơ?” Hắn kinh ngạc nâng tay sờ lên vết sẹo hồng hồng, có chút không dám tin.

Chỗ bị hắn đụng hơi ngưa ngứa, cơ thịt trên lưng Trương Dịch không khỏi co rút lại, hơi mất tự nhiên hỏi “Sao vậy?”

“Thật sự tốt hơn rồi, hơn nữa còn tốt hơn so với tưởng tượng của tôi, nói không chừng qua một thời gian ngắn nữa thôi, ngay cả sẹo cũng sẽ không thấy đâu.” Trong giọng nói Nam Thiệu tràn ngập vui sướng, khiến Trương Dịch cảm thấy hổ thẹn vì bản năng đề phòng của mình.

“Không khoa trương đến mức đó chứ?” Anh ho nhẹ một tiếng, cười nói “Thật ra để lại chút sẹo cũng không sao, chỉ cần không ảnh hưởng tới hành động là được. Cậu đi gọi Mộ Nhiên đến cắt chỉ giúp tôi đi.” Anh đã sớm làm chuẩn bị phải nằm trên giường dăm bữa nửa tháng, không nghĩ tới nhanh như vậy đã tốt hơn phân nửa rồi, sao lại không vui cho được, cho nên giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng.

“Ba ba khỏe rồi ạ?” Trương Duệ Dương vẫn ở bên cạnh chơi đùa không quấy rầy bọn họ, ôm hộp giấy đi tới, quan tâm hỏi.

“Bây giờ còn chưa khỏi hẳn, chẳng qua sẽ nhanh thôi.” Nam Thiệu giúp Trương Dịch kéo áo xuống, sau đó xoay người sờ đầu thằng bé, cười trả lời, bởi vì tâm tình tốt, rốt cuộc bố thí một ánh nhìn cho con dế nhũi trong hộp “Thứ này sao vẫn là cái vẻ chết dí một cục không động đậy thế này?” Ngón tay chọc chọc, kinh ngạc “Vậy mà cũng béo lên! Dương Dương, con cho nó ăn gì vậy?”



“Không ăn gì cả ạ.” Lực chú ý của Trương Duệ Dương rời khỏi Trương Dịch, ngẩng cái đầu nhỏ trả lời “Lần trước cho cải thìa nó cũng không ăn, hỏng mất rồi ạ.”

Nam Thiệu ha một tiếng “Thật đúng là thần kì, hít gió cũng có thể lớn lên sao?” Vừa nói vừa khó hiểu lắc đầu đi ra ngoài.

Ánh mắt Trương Duệ Dương mê mang nhìn theo bóng dáng hắn đi tới cửa, sau đó lại cúi đầu nhìn về phía Ú Ú không biết đã đứng lên từ lúc nào, hai chân trước đang bám vào cạnh hộp, mặt quay về hướng Nam Thiệu, hai mắt đậu đen giống hệt mình, hỏi “Hóa ra mày ăn gió à.” Về phần hành vi thấy người khác thì giả chết của Ú Ú, nhóc đã sớm thành thói quen rồi.

Ú Ú cảm thấy vấn đề này vô cùng ngu ngốc, xoay người nhảy khỏi cạnh hộp giấy, không để ý tới nhóc con. Ngược lại Trương Dịch ở bên cạnh nghe được mà buồn cười, muốn sửa lại cho đúng, thế nhưng nghĩ đến vấn đề kế tiếp con trai có thể hỏi, anh lại trầm mặc. Con dế nhũi biến dị này ăn gì, anh cũng không cách nào trả lời.

Thạch Bằng Tam ở bên kia đã mạ xong 2-3m2 mặt tường, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên này, sau đó lại cúi đầu im lặng làm việc của mình, giống như mọi chuyện xung quanh đều không liên quan tới anh ta vậy.

Nam Thiệu rất nhanh đưa Lý Mộ Nhiên tới, phía sau còn có cục thịt Trần vì quan tâm lại có chút tò mò đi theo. Lý Mộ Nhiên kiểm tra miệng vết thương trên lưng Trương Dịch, gật đầu nói “Có thể cắt rồi.” Cô vốn mang kéo theo, lúc này hai ba phát liền cắt chỉ đi “Em xem vết thương trên vai một chút. Anh Dịch, tay có thể cử động không?” Tuy trong lòng rất kinh ngạc, thế nhưng khi đang làm chính sự, cô sẽ không hỏi nhiều.

“Có thể, chỉ là vẫn hơi cố sức.” Trương Dịch thử nâng tay, nhưng chỉ là động tác đơn giản như vậy lại khiến trán của anh toát mồ hôi.

“Anh đừng miễn cưỡng.” Lý Mộ Nhiên nói, lưu loát cởi vải băng trên vai anh ra, xem tình trạng khép lại của miệng vết thương cùng với có nhiễm trùng hay không. “Bị thương đến dây chằng nên khôi phục sẽ hơi chậm. Miệng vết thương khô, không có sưng đỏ nhiễm trùng, đó là hiện tượng tốt.” Cô giúp Trương Dịch băng lại, cười nói, thần sắc cũng thoải mái hơn. “Năng lực của anh Thiệu thật tuyệt, so với truyền dịch còn hiệu quả hơn. Không biết so với dị năng hệ trị liệu thì cái nào lợi hại hơn nữa.”

Vấn đề này đương nhiên không ai có thể trả lời, nhưng lại gợi lên tâm tư muốn tìm hiểu tình hình thế giới bên ngoài của mọi người. Trải qua lần đại biến này, không biết tình hình thị trấn Vọng Dương thế nào, những kẻ may mắn sống sót ở căn cứ lớn kia còn tồn tại không, và cả tiểu khu kia nữa, có phải đúng như Nam Thiệu đoán sẽ gặp phải nguy hiểm hay không. Đủ loại nghi vấn và suy đoán, chẳng qua là vì tình cảnh cô lập bất lực trước mắt của bọn họ mà đành gác lại thôi.

Phút chốc trong phòng im lặng, sau đó Nam Thiệu ho khan một tiếng, chuyển đề tài “Anh thấy Trương Dịch khỏi nhanh như vậy, hẳn là do có liên quan tới tinh hạch trước đó anh hấp thụ. Lúc hấp thụ, anh cảm thấy dị năng của mình có biến hóa, chỉ là không nghĩ tới về mặt chưa trị lại sinh ra hiệu quả này.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Trương Dịch gật đầu tán đồng “Cảm giác trị liệu của hai ngày trước hoàn toàn khác so với hôm nay. Trước đó tương đối thô bạo, như là có gì đó cứng rắn muốn chen vào cơ thể tôi vậy, hôm nay thì ôn hòa hơn rất nhiều, giống như một dòng nước dịu dàng, chậm rãi ngấm vào.”

Mặt Nam Thiệu đột nhiên hơi đỏ lên, thấp giọng nói “Bị khó chịu như vậy sao anh không nói gì cả?” Ai cũng sẽ không nghĩ tới hắn bởi vì lời nói của Trương Dịch mà suy nghĩ trật cả đoạn.

“Tôi đâu phải kẻ yếu ớt.” Trương Dịch nở nụ cười “So với nó, cứ phải nằm trên giường không dậy nổi mới là đau khổ nhất.” Vào thời điểm thế này, anh thật sự không muốn liên lụy tới người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau