Chương 73: Tinh hạch của động vật biến dị
Edit: Mạc Nhi
Beta: Yến Phi Ly
Xung quanh khu nhà cũ rất bằng phẳng, có nơi bị thực vật biến dị chiếm cứ, có nơi lại hoang vắng không còn gì, chỉ có zombie hoặc ít hoặc nhiều đảo quanh chỗ đó. Động vật biến dị rất ít, trừ loài chim lạ lần đầu tiên gặp phải, sau này chỉ gặp được hai lần, một lần là một con mèo đen to khỏe như một con chó ngao, một lần khác lại là con sâu dài hơn hai mét trắng trắng mập mập, nhìn cực kỳ mềm mại đáng yêu.
Khi gặp mèo đen, bọn họ vừa dọn dẹp xong một khu dân cư cũ, từ đó lấy được một chiếc xe Pick-up còn dư chút xăng. Mèo đen đột nhiên nhảy ra từ trong một nhà bán tạp hóa chật hẹp, lặng yên đánh về phía Trương Duệ Dương. Có thể nói, nếu lúc ấy nó đánh về phía ba cô gái Thôi Nhị, thậm chí là những người trong đám Vương Viễn Uy mới gia nhập thì rất có thể sẽ thành công. Nhưng mà trong mắt nó, con mồi yếu nhất là thằng nhóc ngồi xổm chơi đùa trên đường – Trương Duệ Dương – cũng là con mồi ngon miệng nhất, nó nghĩ rằng chỉ cần một lần sẽ trúng, sau đó tha con mồi trốn về ổ của mình chậm rãi hưởng dụng.
Vào thời điểm đó, một số người đang dọn dẹp các căn nhà tìm kiếm vật tư, một số lại phân tán canh chừng bốn phía, nhóm Trương Dịch, Nam Thiệu đều ở đó loay hoay mở chiếc xe kia, bởi vì không tìm được chìa khóa, Trương Dịch không thể không thi triển kỹ năng mở khóa của mình, đương nhiên làm cảnh sát lâu năm nên anh biết một ít mẹo nhỏ trong đó.
“Không biết chắc sẽ tưởng trước kia anh chuyên đi trộm đấy.” Nam Thiệu nói đùa, ánh mắt lại nhìn chằm chằm bàn tay của Trương Dịch. Chút kĩ xảo nhỏ nhìn qua có vẻ không cần thiết nhưng trong nhiều thời điểm lại có thể phát huy tác dụng rất lớn.
Tay Trương Dịch thao tác thành thạo, còn có thể phân tâm nghe hắn nói, trả lời bâng quơ “Biết chút kĩ xảo có thể trợ giúp cho phá án.” Anh vừa nói xong liền thấy một bóng đen đánh về phía Trương Duệ Dương, nhất thời kinh hoảng, vừa hét kêu Dương Dương tránh ra, vừa cầm đao lao qua đầu xe, đồng thời nhảy qua đám người đang chắn đường.
Nháy mắt Nam Thiệu thấy sắc mặt anh không đúng liền ý thức được có chuyện, căn bản chưa xác nhận được chuyện gì đã chạy qua. Mà những người khác cũng chú ý tới Trương Duệ Dương gặp nguy hiểm, chia nhau chạy qua cứu giúp.
Thế nhưng mèo biến dị vô cùng nhanh nhẹn, hơn nữa lại xuất hiện bất ngờ không tiếng động khiến mọi người căn bản không kịp chạy tới. Ngay khi tất cả đều cho rằng Dương Dương sẽ phải chết, không đành lòng muốn nhắm mắt lại thì thấy nhóc con bỗng nhiên ngửa đầu, học tiếng hổ gầm, chớp mắt mèo đen bị âm thanh làm cho khựng lại giữa không trung, sau đó bị một bàn tay tát qua bên cạnh.
Chỉ trong khoảnh khắc mành chỉ treo chuông này, cầu lửa của Kiều Dũng, gió xoáy của Lưu Hạ, cùng với dị năng Nam Thiệu đột nhiên bộc phát đồng thời đánh tới. Một tát kia của Dương Dương cũng chỉ đủ đánh mèo đen sang bên một chút chứ không tạo thành thương tổn, thế nhưng toàn bộ công kích sau đó đều trúng người nó, ngay thời điểm nó kêu thảm thiết muốn chạy trốn, lại bị Trương Dịch đuổi tới sốt ruột cứu con chém thành hai nửa.
Một đao này sắc bén thành thục, tràn ngập sát khí, cũng chỉ có lần bị con chim lạ tập kích mới đạt tới, hai tháng tiếp theo liên tục huấn luyện nhưng anh vẫn không thể làm được, không nghĩ tới hôm nay bởi vì tính mạng Trương Duệ Dương gặp nguy hiểm mà chém ra được một đao đầy khí thế này. Kiều Dũng và Lưu Hạ cũng trong lần hợp tác ngẫu nhiên này đã gần như hiểu rõ về dị năng của nhau một cách hoàn mỹ, đề cao khả năng tấn công gấp nhiều lần. Về phần Nam Thiệu, phương diện tấn công của hắn lúc được lúc không, nhờ lúc này mới có thể nhận ra không phải hắn không thể tấn công mà là hắn không thể khống chế, vấn đề này tuy rất đả kích nhưng lại là sự thật.
Đương nhiên, những thứ này đều là bọn họ tổng kết được sau đó. Trên thực tế, sau khi giết chết mèo biến dị, Trương Dịch còn bị cảm xúc sợ hãi sắp mất đi con trai bao phủ, thẳng đến khi ôm chặt Trương Duệ Dương trong ngực, nghe nhóc dùng thanh âm non nớt nói ‘ba ba đừng sợ’ thì cảm xúc của anh mới từ từ bình tĩnh lại.
Sau đó, thông qua kiên nhẫn từng bước hỏi han, mọi người rốt cuộc biết được lúc ấy nhóc con chỉ là phản xạ muốn làm ra tư thế của hổ trong Ngũ Cầm hí, về phần cái tát kia, lại là học của gấu lớn. Còn như vì sao nhóc làm như vậy, nhóc lắc đầu, hoàn toàn không thể nói rõ, dường như nó xuất phát từ phản ứng bản năng khi gặp phải nguy hiểm.
Theo lý, xảy ra chuyện như vậy Trương Dịch nhất định sẽ bảo vệ con trai kín kẽ, thế nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh khẽ cắn môi, vẫn tiếp tục để kệ nhóc.
Lần đầu tiên tương đối nguy hiểm, lần thứ hai gặp được con sâu lớn kia thuần túy chỉ là buổi xem chiến đấu miễn phí giữa động thực vật biến dị. Nó diễn ra trong ruộng vốn trồng rau của một nhà nào đó, cây bí đỏ biến dị lớn như người khổng lồ, cành cây còn to hơn bắp đùi, còn lá thì lớn hơn cả lá chuối, lớp lông nhung trên thân lá trở thành vũ khí, vừa thấy cũng biết nếu ai bị quấn lên thì người đó xui xẻo. Khi bọn họ đến, dưới đất đã rơi vung vãi rất nhiều cành cây, hiển nhiên là bị sâu trắng cắn, mà con sâu kia thì bị lá cây gắt gao bọc lại, hai bên đấu nhau thật đúng là mù mịt cát bụi, trời long đất lở, đến khi tất cả bình ổn lại, con sâu trắng đã chết mềm oặt, mà cây bí đỏ đằng kia cũng đang hấp hối, có thể nói rằng bọn Kiều Dũng ngẫu nhiên đã được hưởng lợi.
Tổng cộng cũng chỉ đụng phải động vật biến dị hai lần, làm cho niềm tin vốn cạn đáy từ khi gặp con chim lạ hồi phục một chút, ít nhất Vương Viễn Uy xác định, không phải tất cả động vật biến dị đều là kiểu đao súng không làm gì nổi hay lợi hại đến mức khiến con người tuyệt vọng. Cứ như vậy được ba viên tinh hạch, tinh hạch mèo đen là màu cam, sâu trắng là màu vàng, bí đỏ lớn là màu xanh, so với dây leo lần trước thì màu đậm hơn một chút.
Tinh hạch màu xanh vẫn chỉ có Nam Thiệu có thể hấp thu, thế nhưng tinh hạch màu cam, Lưu Hạ cùng Tưởng Khoa đều có thể, cuối cùng Lưu Hạ nhường cho Tưởng Khoa, dù sao Tưởng Khoa thức tỉnh dị năng muộn hơn mấy tháng so với anh, chênh lệch này chỉ có thể dựa vào tinh hạch để bù lại, hơn nữa thằng nhóc đó cố gắng lại nhu thuận, cho đi cũng không cảm thấy tiếc. Mà tinh hạch màu vàng, ba dị năng hệ thổ cũng có thể hấp thu nhưng quan hệ giữa họ rất tốt, không so đo, cuối cùng nhường cho Hùng Hóa mạnh nhất, chủ yếu là muốn nhìn thử khi người dị năng hệ thổ đủ mạnh có phải cũng có tính sát thương hay không. Nam Thiệu thì ngược lại, hắn có vẻ cái gì cũng nuốt trôi, lần này chỉ có thể nhìn hai viên tinh hạch khác mà thèm đỏ mắt.
Trương Dịch cảm thấy hắn như vậy rất đáng yêu, trước kia mấy trăm mấy triệu chưa chắc hắn đã để vào mắt, hiện tại hắn lại có thể chảy nước miếng đối với hai viên tinh hạch nho nhỏ, anh cũng không cảm thấy hắn tham lam, chỉ là nghĩ trong lòng, về sau tìm biện pháp kiếm cho hắn thêm nhiều tinh hạch động vật biến dị mới được.
Hai người từ sau khi xác nhận quan hệ, bởi vì bốn người một phòng, lại cần bảo trì thể lực tùy thời ứng đối nguy hiểm cho nên vẫn chưa làm gì, chỉ là thỉnh thoảng anh sẽ bị Nam Thiệu tìm được cơ hội hôn một hai cái, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi. Chỉ là tâm tính Trương Dịch đã có chút thay đổi so với quá khứ, tuy rằng không dễ bày tỏ cảm tình, thế nhưng thực sự đã coi Nam Thiệu như vợ mà thương.
Nam Thiệu rốt cuộc cũng hiểu tình yêu đến từ hai phía tốt đẹp đến nhường nào, lại nhớ lúc trước chính mình tận tâm hết sức cũng không đổi được một ánh mắt đau lòng, mãi cũng chỉ là một ánh nhìn lạnh lẽo, nay có được thì có biết bao nhiêu trân quý, khiến hắn càng muốn chặt chẽ bảo vệ, không để bất luận kẻ nào, không để tận thế cướp đi cho dù chỉ là một chút. Đó cũng là lí do vì sao hắn lại thèm thuồng với tinh hạch như vậy. Đương nhiên, cũng chỉ là thèm thuồng, chứ không có đố kỵ hay tâm tư nào khác. Hắn có cái gì để đố kỵ? Ba viên tinh hạch, hắn được chia một viên, đó là do năng lực bản thân đáng nhận được, huống chi trước đây cũng đã có một rồi.
“Không biết thứ này có tinh hạch hay không?” Không chiếm được tinh hạch của động vật biến dị, hắn nhịn không được nhìn về thứ nằm như xác chết trong hộp giấy ở bụng Trương Duệ Dương. Sờ sờ cằm đã mọc đầy râu, không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm giác con dế này giống như lại béo hơn một vòng.
Trương Duệ Dương mờ mịt nhìn về phía hắn, lắc đầu nói “Con không biết.” Hoàn toàn không hiểu ám chỉ của chú bí đỏ.
Trương Dịch lại buồn cười “Cậu đừng hòng có ý đồ với nó, dù muốn hay không Dương Dương khẳng định sẽ giành với cậu.” Tuy dế nhũi là do Nam Thiệu ấp ra, thế nhưng ấp xong hắn liền mặc kệ không quản, vẫn là do Dương Dương mang theo bên người, cũng không biết thế nào mà vẫn còn sống, cho nên trong mắt mọi người, Ú Ú đã sớm là thú cưng của Dương Dương.
Nam Thiệu bĩu môi, vươn một tay ôm bả vai Trương Dịch, tay còn lại chọt chọt con dế nhũi đang cuộn tròn không nhúc nhích, giọng đầy ghét bỏ “Anh xem nó như xác chết kìa, cho dù có tinh hạch nhiều lắm cũng chỉ to như hạt gạo, được bao nhiêu tác dụng?”
Nghe nói thế, Trương Dịch cũng thấy hơi kỳ quái, hỏi “Dương Dương, Ú Ú có phải chết rồi không? Sao hai ngày rồi mà không thấy nó động?” Trước kia tuy rằng cũng biết con dế này thích giả chết, nhưng thời điểm thừa dịp người khác không chú ý vẫn sẽ động một chút, đặc biệt thích bám trên người Trương Duệ Dương, từ lúc đầu là ống quần đến bây giờ là bả vai, chỉ kém không lên đỉnh đầu làm tổ. Thế nhưng mấy ngày nay lại vẫn nằm ngửa như vậy, ngay cả nơi nó hay leo cũng chưa từng leo lên, thật sự rất khó để không nghĩ đến phương diện kia.
“Không chết mà.” Trương Duệ Dương lắc đầu, cũng không biết ở trong mắt Nam Thiệu, Ú Ú đã thành một viên tinh hạch động vật biến dị có sẵn.
Nam Thiệu cũng lắc đầu nói chưa chết, bởi vì hắn có thể cảm giác sinh mệnh của vật nhỏ này không hề yếu bớt hay biến mất, ngược lại có xu thế tăng lên “Có thể đang trong kì trưởng thành.”
“Không thấy nó ăn cái gì nhỉ.” Trương Dịch buồn bực.
“Đôi khi Ú Ú sẽ tự chạy trốn, qua thật lâu mới về, chắc là đi tìm thức ăn đó.” Trương Duệ Dương suy nghĩ rồi trả lời. Dù sao đám người lớn cũng chỉ ngẫu nhiên mới chú ý tới Ú Ú, thế nhưng nhóc vẫn luôn ở cùng Ú Ú, đương nhiên biết nó không phải lúc nào cũng thành thật theo mình. Ban đầu nhóc còn cuống đến độ tìm khắp nơi, sau này từ từ cũng thành thói quen.
Nghe nói thế, những người khác giật mình, đồng thời càng thêm suy nghĩ dế nhũi đến tột cùng ăn cái gì. Nhưng vấn đề này thật đúng là không có biện pháp tra xét ra, ai biết con dế kia lúc nào sẽ biến mất, cũng không có khả năng nhìn chằm chằm nó suốt ngày, còn chưa có người rảnh đến trình độ kia.
Xử lí tinh hạch rất đơn giản, thế nhưng xử lý thi thể động vật biến dị thì lại có ý kiến bất đồng, có người đề nghị thử xem có ăn được hay không, có người lại lo lắng ăn xong gặp chuyện không may, thảo luận thật lâu cũng chưa cho ra kết quả, cuối cùng vẫn thử nướng hai viên thịt, thịt mèo phát ra mùi vừa chua vừa thối, lập tức bị bài trừ, thế nhưng thịt sâu lại thơm vô cùng, rốt cuộc có người nhịn không được ăn một miếng, cũng không có việc gì, vì thế mọi người rốt cuộc có thịt tươi để ăn, đồng thời cũng hiểu ra lại thêm một thứ có thể ăn, không cần lo lắng thức ăn trong tận thế bị biến đổi hết không còn, con người không thể trồng cây cũng chưa chắc đói chết. Đáng tiếc là cây bí đỏ biến dị không nở hoa cũng không kết quả, con người tạm thời còn chưa xác định được thực vật biến dị có ăn được hay không.
Công tác chuẩn bị rời đi đã tiến hành sắp xếp đâu vào đấy, tìm kiếm xe, thu thập xăng dầu, gia cố thân xe, tìm các loại thức ăn… Nhưng mà một chuyện đột nhiên phát sinh khiến bọn họ không thể không xuất phát trước dự tính, hơn nữa còn trong tình trạng vô cùng chật vật.
Beta: Yến Phi Ly
Xung quanh khu nhà cũ rất bằng phẳng, có nơi bị thực vật biến dị chiếm cứ, có nơi lại hoang vắng không còn gì, chỉ có zombie hoặc ít hoặc nhiều đảo quanh chỗ đó. Động vật biến dị rất ít, trừ loài chim lạ lần đầu tiên gặp phải, sau này chỉ gặp được hai lần, một lần là một con mèo đen to khỏe như một con chó ngao, một lần khác lại là con sâu dài hơn hai mét trắng trắng mập mập, nhìn cực kỳ mềm mại đáng yêu.
Khi gặp mèo đen, bọn họ vừa dọn dẹp xong một khu dân cư cũ, từ đó lấy được một chiếc xe Pick-up còn dư chút xăng. Mèo đen đột nhiên nhảy ra từ trong một nhà bán tạp hóa chật hẹp, lặng yên đánh về phía Trương Duệ Dương. Có thể nói, nếu lúc ấy nó đánh về phía ba cô gái Thôi Nhị, thậm chí là những người trong đám Vương Viễn Uy mới gia nhập thì rất có thể sẽ thành công. Nhưng mà trong mắt nó, con mồi yếu nhất là thằng nhóc ngồi xổm chơi đùa trên đường – Trương Duệ Dương – cũng là con mồi ngon miệng nhất, nó nghĩ rằng chỉ cần một lần sẽ trúng, sau đó tha con mồi trốn về ổ của mình chậm rãi hưởng dụng.
Vào thời điểm đó, một số người đang dọn dẹp các căn nhà tìm kiếm vật tư, một số lại phân tán canh chừng bốn phía, nhóm Trương Dịch, Nam Thiệu đều ở đó loay hoay mở chiếc xe kia, bởi vì không tìm được chìa khóa, Trương Dịch không thể không thi triển kỹ năng mở khóa của mình, đương nhiên làm cảnh sát lâu năm nên anh biết một ít mẹo nhỏ trong đó.
“Không biết chắc sẽ tưởng trước kia anh chuyên đi trộm đấy.” Nam Thiệu nói đùa, ánh mắt lại nhìn chằm chằm bàn tay của Trương Dịch. Chút kĩ xảo nhỏ nhìn qua có vẻ không cần thiết nhưng trong nhiều thời điểm lại có thể phát huy tác dụng rất lớn.
Tay Trương Dịch thao tác thành thạo, còn có thể phân tâm nghe hắn nói, trả lời bâng quơ “Biết chút kĩ xảo có thể trợ giúp cho phá án.” Anh vừa nói xong liền thấy một bóng đen đánh về phía Trương Duệ Dương, nhất thời kinh hoảng, vừa hét kêu Dương Dương tránh ra, vừa cầm đao lao qua đầu xe, đồng thời nhảy qua đám người đang chắn đường.
Nháy mắt Nam Thiệu thấy sắc mặt anh không đúng liền ý thức được có chuyện, căn bản chưa xác nhận được chuyện gì đã chạy qua. Mà những người khác cũng chú ý tới Trương Duệ Dương gặp nguy hiểm, chia nhau chạy qua cứu giúp.
Thế nhưng mèo biến dị vô cùng nhanh nhẹn, hơn nữa lại xuất hiện bất ngờ không tiếng động khiến mọi người căn bản không kịp chạy tới. Ngay khi tất cả đều cho rằng Dương Dương sẽ phải chết, không đành lòng muốn nhắm mắt lại thì thấy nhóc con bỗng nhiên ngửa đầu, học tiếng hổ gầm, chớp mắt mèo đen bị âm thanh làm cho khựng lại giữa không trung, sau đó bị một bàn tay tát qua bên cạnh.
Chỉ trong khoảnh khắc mành chỉ treo chuông này, cầu lửa của Kiều Dũng, gió xoáy của Lưu Hạ, cùng với dị năng Nam Thiệu đột nhiên bộc phát đồng thời đánh tới. Một tát kia của Dương Dương cũng chỉ đủ đánh mèo đen sang bên một chút chứ không tạo thành thương tổn, thế nhưng toàn bộ công kích sau đó đều trúng người nó, ngay thời điểm nó kêu thảm thiết muốn chạy trốn, lại bị Trương Dịch đuổi tới sốt ruột cứu con chém thành hai nửa.
Một đao này sắc bén thành thục, tràn ngập sát khí, cũng chỉ có lần bị con chim lạ tập kích mới đạt tới, hai tháng tiếp theo liên tục huấn luyện nhưng anh vẫn không thể làm được, không nghĩ tới hôm nay bởi vì tính mạng Trương Duệ Dương gặp nguy hiểm mà chém ra được một đao đầy khí thế này. Kiều Dũng và Lưu Hạ cũng trong lần hợp tác ngẫu nhiên này đã gần như hiểu rõ về dị năng của nhau một cách hoàn mỹ, đề cao khả năng tấn công gấp nhiều lần. Về phần Nam Thiệu, phương diện tấn công của hắn lúc được lúc không, nhờ lúc này mới có thể nhận ra không phải hắn không thể tấn công mà là hắn không thể khống chế, vấn đề này tuy rất đả kích nhưng lại là sự thật.
Đương nhiên, những thứ này đều là bọn họ tổng kết được sau đó. Trên thực tế, sau khi giết chết mèo biến dị, Trương Dịch còn bị cảm xúc sợ hãi sắp mất đi con trai bao phủ, thẳng đến khi ôm chặt Trương Duệ Dương trong ngực, nghe nhóc dùng thanh âm non nớt nói ‘ba ba đừng sợ’ thì cảm xúc của anh mới từ từ bình tĩnh lại.
Sau đó, thông qua kiên nhẫn từng bước hỏi han, mọi người rốt cuộc biết được lúc ấy nhóc con chỉ là phản xạ muốn làm ra tư thế của hổ trong Ngũ Cầm hí, về phần cái tát kia, lại là học của gấu lớn. Còn như vì sao nhóc làm như vậy, nhóc lắc đầu, hoàn toàn không thể nói rõ, dường như nó xuất phát từ phản ứng bản năng khi gặp phải nguy hiểm.
Theo lý, xảy ra chuyện như vậy Trương Dịch nhất định sẽ bảo vệ con trai kín kẽ, thế nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh khẽ cắn môi, vẫn tiếp tục để kệ nhóc.
Lần đầu tiên tương đối nguy hiểm, lần thứ hai gặp được con sâu lớn kia thuần túy chỉ là buổi xem chiến đấu miễn phí giữa động thực vật biến dị. Nó diễn ra trong ruộng vốn trồng rau của một nhà nào đó, cây bí đỏ biến dị lớn như người khổng lồ, cành cây còn to hơn bắp đùi, còn lá thì lớn hơn cả lá chuối, lớp lông nhung trên thân lá trở thành vũ khí, vừa thấy cũng biết nếu ai bị quấn lên thì người đó xui xẻo. Khi bọn họ đến, dưới đất đã rơi vung vãi rất nhiều cành cây, hiển nhiên là bị sâu trắng cắn, mà con sâu kia thì bị lá cây gắt gao bọc lại, hai bên đấu nhau thật đúng là mù mịt cát bụi, trời long đất lở, đến khi tất cả bình ổn lại, con sâu trắng đã chết mềm oặt, mà cây bí đỏ đằng kia cũng đang hấp hối, có thể nói rằng bọn Kiều Dũng ngẫu nhiên đã được hưởng lợi.
Tổng cộng cũng chỉ đụng phải động vật biến dị hai lần, làm cho niềm tin vốn cạn đáy từ khi gặp con chim lạ hồi phục một chút, ít nhất Vương Viễn Uy xác định, không phải tất cả động vật biến dị đều là kiểu đao súng không làm gì nổi hay lợi hại đến mức khiến con người tuyệt vọng. Cứ như vậy được ba viên tinh hạch, tinh hạch mèo đen là màu cam, sâu trắng là màu vàng, bí đỏ lớn là màu xanh, so với dây leo lần trước thì màu đậm hơn một chút.
Tinh hạch màu xanh vẫn chỉ có Nam Thiệu có thể hấp thu, thế nhưng tinh hạch màu cam, Lưu Hạ cùng Tưởng Khoa đều có thể, cuối cùng Lưu Hạ nhường cho Tưởng Khoa, dù sao Tưởng Khoa thức tỉnh dị năng muộn hơn mấy tháng so với anh, chênh lệch này chỉ có thể dựa vào tinh hạch để bù lại, hơn nữa thằng nhóc đó cố gắng lại nhu thuận, cho đi cũng không cảm thấy tiếc. Mà tinh hạch màu vàng, ba dị năng hệ thổ cũng có thể hấp thu nhưng quan hệ giữa họ rất tốt, không so đo, cuối cùng nhường cho Hùng Hóa mạnh nhất, chủ yếu là muốn nhìn thử khi người dị năng hệ thổ đủ mạnh có phải cũng có tính sát thương hay không. Nam Thiệu thì ngược lại, hắn có vẻ cái gì cũng nuốt trôi, lần này chỉ có thể nhìn hai viên tinh hạch khác mà thèm đỏ mắt.
Trương Dịch cảm thấy hắn như vậy rất đáng yêu, trước kia mấy trăm mấy triệu chưa chắc hắn đã để vào mắt, hiện tại hắn lại có thể chảy nước miếng đối với hai viên tinh hạch nho nhỏ, anh cũng không cảm thấy hắn tham lam, chỉ là nghĩ trong lòng, về sau tìm biện pháp kiếm cho hắn thêm nhiều tinh hạch động vật biến dị mới được.
Hai người từ sau khi xác nhận quan hệ, bởi vì bốn người một phòng, lại cần bảo trì thể lực tùy thời ứng đối nguy hiểm cho nên vẫn chưa làm gì, chỉ là thỉnh thoảng anh sẽ bị Nam Thiệu tìm được cơ hội hôn một hai cái, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi. Chỉ là tâm tính Trương Dịch đã có chút thay đổi so với quá khứ, tuy rằng không dễ bày tỏ cảm tình, thế nhưng thực sự đã coi Nam Thiệu như vợ mà thương.
Nam Thiệu rốt cuộc cũng hiểu tình yêu đến từ hai phía tốt đẹp đến nhường nào, lại nhớ lúc trước chính mình tận tâm hết sức cũng không đổi được một ánh mắt đau lòng, mãi cũng chỉ là một ánh nhìn lạnh lẽo, nay có được thì có biết bao nhiêu trân quý, khiến hắn càng muốn chặt chẽ bảo vệ, không để bất luận kẻ nào, không để tận thế cướp đi cho dù chỉ là một chút. Đó cũng là lí do vì sao hắn lại thèm thuồng với tinh hạch như vậy. Đương nhiên, cũng chỉ là thèm thuồng, chứ không có đố kỵ hay tâm tư nào khác. Hắn có cái gì để đố kỵ? Ba viên tinh hạch, hắn được chia một viên, đó là do năng lực bản thân đáng nhận được, huống chi trước đây cũng đã có một rồi.
“Không biết thứ này có tinh hạch hay không?” Không chiếm được tinh hạch của động vật biến dị, hắn nhịn không được nhìn về thứ nằm như xác chết trong hộp giấy ở bụng Trương Duệ Dương. Sờ sờ cằm đã mọc đầy râu, không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm giác con dế này giống như lại béo hơn một vòng.
Trương Duệ Dương mờ mịt nhìn về phía hắn, lắc đầu nói “Con không biết.” Hoàn toàn không hiểu ám chỉ của chú bí đỏ.
Trương Dịch lại buồn cười “Cậu đừng hòng có ý đồ với nó, dù muốn hay không Dương Dương khẳng định sẽ giành với cậu.” Tuy dế nhũi là do Nam Thiệu ấp ra, thế nhưng ấp xong hắn liền mặc kệ không quản, vẫn là do Dương Dương mang theo bên người, cũng không biết thế nào mà vẫn còn sống, cho nên trong mắt mọi người, Ú Ú đã sớm là thú cưng của Dương Dương.
Nam Thiệu bĩu môi, vươn một tay ôm bả vai Trương Dịch, tay còn lại chọt chọt con dế nhũi đang cuộn tròn không nhúc nhích, giọng đầy ghét bỏ “Anh xem nó như xác chết kìa, cho dù có tinh hạch nhiều lắm cũng chỉ to như hạt gạo, được bao nhiêu tác dụng?”
Nghe nói thế, Trương Dịch cũng thấy hơi kỳ quái, hỏi “Dương Dương, Ú Ú có phải chết rồi không? Sao hai ngày rồi mà không thấy nó động?” Trước kia tuy rằng cũng biết con dế này thích giả chết, nhưng thời điểm thừa dịp người khác không chú ý vẫn sẽ động một chút, đặc biệt thích bám trên người Trương Duệ Dương, từ lúc đầu là ống quần đến bây giờ là bả vai, chỉ kém không lên đỉnh đầu làm tổ. Thế nhưng mấy ngày nay lại vẫn nằm ngửa như vậy, ngay cả nơi nó hay leo cũng chưa từng leo lên, thật sự rất khó để không nghĩ đến phương diện kia.
“Không chết mà.” Trương Duệ Dương lắc đầu, cũng không biết ở trong mắt Nam Thiệu, Ú Ú đã thành một viên tinh hạch động vật biến dị có sẵn.
Nam Thiệu cũng lắc đầu nói chưa chết, bởi vì hắn có thể cảm giác sinh mệnh của vật nhỏ này không hề yếu bớt hay biến mất, ngược lại có xu thế tăng lên “Có thể đang trong kì trưởng thành.”
“Không thấy nó ăn cái gì nhỉ.” Trương Dịch buồn bực.
“Đôi khi Ú Ú sẽ tự chạy trốn, qua thật lâu mới về, chắc là đi tìm thức ăn đó.” Trương Duệ Dương suy nghĩ rồi trả lời. Dù sao đám người lớn cũng chỉ ngẫu nhiên mới chú ý tới Ú Ú, thế nhưng nhóc vẫn luôn ở cùng Ú Ú, đương nhiên biết nó không phải lúc nào cũng thành thật theo mình. Ban đầu nhóc còn cuống đến độ tìm khắp nơi, sau này từ từ cũng thành thói quen.
Nghe nói thế, những người khác giật mình, đồng thời càng thêm suy nghĩ dế nhũi đến tột cùng ăn cái gì. Nhưng vấn đề này thật đúng là không có biện pháp tra xét ra, ai biết con dế kia lúc nào sẽ biến mất, cũng không có khả năng nhìn chằm chằm nó suốt ngày, còn chưa có người rảnh đến trình độ kia.
Xử lí tinh hạch rất đơn giản, thế nhưng xử lý thi thể động vật biến dị thì lại có ý kiến bất đồng, có người đề nghị thử xem có ăn được hay không, có người lại lo lắng ăn xong gặp chuyện không may, thảo luận thật lâu cũng chưa cho ra kết quả, cuối cùng vẫn thử nướng hai viên thịt, thịt mèo phát ra mùi vừa chua vừa thối, lập tức bị bài trừ, thế nhưng thịt sâu lại thơm vô cùng, rốt cuộc có người nhịn không được ăn một miếng, cũng không có việc gì, vì thế mọi người rốt cuộc có thịt tươi để ăn, đồng thời cũng hiểu ra lại thêm một thứ có thể ăn, không cần lo lắng thức ăn trong tận thế bị biến đổi hết không còn, con người không thể trồng cây cũng chưa chắc đói chết. Đáng tiếc là cây bí đỏ biến dị không nở hoa cũng không kết quả, con người tạm thời còn chưa xác định được thực vật biến dị có ăn được hay không.
Công tác chuẩn bị rời đi đã tiến hành sắp xếp đâu vào đấy, tìm kiếm xe, thu thập xăng dầu, gia cố thân xe, tìm các loại thức ăn… Nhưng mà một chuyện đột nhiên phát sinh khiến bọn họ không thể không xuất phát trước dự tính, hơn nữa còn trong tình trạng vô cùng chật vật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất