Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 96: Tự cứu

Trước Sau
Edit : Dật Phong

Beta : Yến Phi Ly

Gã mặt chuột thấy anh không giận không rối rắm cũng không nói lời nào thì hơi mất hứng, đảo mắt nhìn một vòng trong phòng, khi thấy trên tủ bên giường của Cương Tử và A Thanh có một bao thuốc thì đi qua lấy một điếu ngậm vào miệng, số còn lại thì nhét vào túi quần.

“Mẹ nó, đời này tao hận nhất chính là bọn gay chúng mày, ngay cả đàn bà cũng không bằng, đàn bà còn có thể sinh con, bọn mày trừ việc đưa mông cho người ta thông thì còn làm được đếch gì?” Xé một tờ từ bộ lịch trên tường đã ố vàng, cuốn cuốn, chậm rì rì mà đi đến bên bếp lò, đốt giấy, sau đó truyền lửa cho điếu thuốc đang ngậm, miệng còn không ngừng mà hùng hùng hổ hổ. Rít mạnh hai hơi, tàn thuốc trong căn phòng không có nhiều ánh sáng lóe ra ánh đỏ chớp tắt, gã thích ý mà phun ra một hơi khói đặc, đi tới bên trái giường của Trương Dịch.

“Chậc chậc, vừa già vừa xấu, không biết thằng đầu đất kia rốt cuộc thích mày ở chỗ nào, vì mày mà quỳ xuống cầu xin người ta.” Cúi đầu cẩn thận đánh giá Trương Dịch một lúc lâu, gã mặt chuột có chút thất vọng. Hôm đó do cách một khoảng, Trương Dịch lại nằm cho nên gã chỉ thấy hình dáng đại khái, lúc ấy cảm thấy bộ dạng còn chấp nhận được, lúc này tới gần mới phát hiện tóc đã hoa râm, khuôn mặt phong sương, trông có vẻ như một người từng trải thô cứng, hoàn toàn không có cái đẹp mềm mại, yêu kiều mà gã tưởng tượng.

“Mày nói cái gì?” Trương Dịch vốn định cho dù gã nói gì cũng sẽ không để ý tới, khiến cho gã sớm ra tay một chút, nhưng khi nghe đến câu này lại không thể nhịn. Giọng anh trầm thấp mà bình tĩnh làm cho người ta không bắt được tâm tư.

Gã mặt chuột một mình ở đó nói nửa ngày, rốt cục được đáp lại, tinh thần rung lên, không có ý tốt mà cười ha ha “Tình nhân của mày quá kém cỏi, bị đại thiếu gia nhà họ Giang tùy ý nói hai câu liền quỳ xuống đất. Mẹ nó, hóa ra là cái loại nhu nhược, tao còn tưởng lợi hại thế nào!” Hiển nhiên đối với chuyện lúc trước bị Nam Thiệu âm thầm cảnh cáo gã đã ghi hận rất sâu.

Nam Thiệu đến tột cùng có phải là người nhu nhược hay không, trong lòng Trương Dịch rất rõ. Tuy Mặt chuột ăn nói hàm hồ nhưng anh vẫn nắm bắt được tin tức rải rác trong đó rồi xâu chuỗi thành chân tướng, ánh mắt không khỏi cay cay. Nam Thiệu vì anh mà làm được đến thế, anh cũng hiểu được, nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ không chút nào do dự, thế nhưng trong lòng vẫn rất cảm động. Người đàn ông kia trả giá vì anh nhiều lắm, nhiều đến mức dù anh máu chảy đầu rơi cũng không có cách nào hoàn trả.

“Tao nói bọn gay tụi mày toàn là lũ ẻo lã, uổng phí hai lượng thịt trong đũng quần kia.” Gã mặt chuột lải nhải mắng, nhìn thấy sắc mặt Trương Dịch bình tĩnh, như thể một chút cũng không bị lời của gã ảnh hưởng, ánh mắt không khỏi chợt lóe, tâm tư ác độc dâng lên. “Tao vẫn không nghĩ ra đều là đàn ông, rốt cuộc sao lại muốn dính lấy nhau, có thấy tởm không vậy? Nhất là giống như mày, vừa già vừa xấu, làm thế nào mà làm cho thằng kia khăng khăng một mực, chẳng lẽ là bên dưới rất chặt, kẹp thằng kia sướng muốn chết? Không bằng để tao đến nghiên cứu thử…” Vừa nói gã vừa gẩy tàn thuốc, vươn tay ra muốn kéo chăn, đồng thời miệng không sạch sẽ mà nói lời khó nghe.

Trương Dịch cố gắng áp chế sự lo lắng, đau lòng và tràn ngập nhu tình đối với Nam Thiệu, đối với lời nói mang theo tính chất vũ nhục nghiêm trọng của gã mặt chuột thì mắt điếc tai ngơ, lòng anh bình tĩnh chưa từng có, cũng tỉnh táo chưa từng có, tinh thần anh tập trung cao độ, sức lực toàn thân có thể ngưng tụ được toàn bộ đều tập trung trên cánh tay trái, chờ đợi chính là giờ khắc này. Nháy mắt ngay khi chăn bị nhấc lên, ngón cái tay trái nhấn chuôi đao một cái, đao bắn lên, cánh tay anh nâng lên, ngón tay khép lại, lưỡi đao nhanh như chớp xẹt qua cổ gã mặt chuột đang cúi đầu như muốn dâng lên cho chém.

“Keng” một tiếng, đao rơi xuống mặt đất, một dòng máu tươi xoẹt qua lưỡi đao bóng loáng, mà tay Trương Dịch cũng đồng thời buông xuống mép giường, bởi vì ảnh hưởng đến phổi mà kịch liệt ho khan cùng với tổn thương trong nội tạng tăng thêm mà trào ra rất nhiều máu tươi, đầu nghiêng sang một bên, cằm, áo, gối đệm đều bị nhuộm thành một mảng đỏ chói mắt. Bình bịch, đầu gã mặt chuột rơi xuống giường, ngay cả khi lăn hai vòng rồi rơi xuống đất thì ánh mắt vẫn mở to, giữ nguyên thần sắc dơ bẩn dâm tà, hiển nhiên còn đang đắm chìm trong suy nghĩ phải tra tấn anh như thế nào, không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, thân thể gã cũng đồng thời đổ rạp xuống đất.

Một đao kia tuy rằng sắc bén mau lẹ, nhưng với Trương Dịch hiện tại mà nói thì quá mức miễn cưỡng, do đó sau khi ra tay thì liền mất lực, cũng do vết thương nặng thêm mà lâm vào hôn mê, không còn sức để nhìn thành quả.

Cùng lúc đó, trên quốc lộ cách xa mười km, một tiếng nổ ầm trời vang lên, trong phạm vi vài dặm mặt đất đều chấn động, vô số động vật biến dị kinh hoàng chạy tứ tung, đến khi xác định không gặp nguy hiểm mới buông lỏng, tiếp tục chuyện đang làm lúc trước, săn mồi, hoặc là chạy trối chết.

Mỗi tay Nam Thiệu ôm theo một người, bò ra từ trong khe nứt trên quốc, một thân nhớp nháp đỏ xanh tanh tưởi hỗn loạn, ngay cả mặt cũng nhìn không rõ. Ngoại trừ như thế thì tinh thần hắn ngược lại rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu bị thương.

Đặt hai người trên tay cũng đồng dạng không thấy rõ dung mạo xuống đất, hắn quay đầu lại nhìn vào trong khe nứt, phát hiện nó lớn gấp đôi lúc mới đầu, cũng không thiếu đá tảng và đất cát rơi xuống, hiển nhiên là do tiếng nổ mạnh mới rồi. Trong khe cao tầm hai mươi mét rộng mười mét, có một cây nấm màu sắc sặc sỡ cao hơn cả nhà ba tầng, gốc nấm nát bét, bốn phía rải rác năm con mãng xà xanh lục thô to như thùng nước đã không còn động tĩnh.



Nam Thiệu vuốt mặt, cảm thấy hơi khó hiểu. Hắn nhớ rõ trước đó thứ nuốt hắn chính là một đóa hoa lớn đủ mọi màu sắc, không ngờ sau khi đi ra lại nhìn thấy một cây nấm lớn, chẳng lẽ là hình dạng sau khi đóa hoa khép lại? Còn có năm con mãng xà kia, rõ ràng là động vật biến dị lại ở cùng một cái cây biến dị, thật sự là kỳ lạ vô cùng.

“Khụ… Khụ…” Bên người truyền đến tiếng ho khan, hai người được hắn thuận tay mang ra rốt cục khôi phục chút khí lực, vừa ho khan vừa đứng lên. Bọn họ vẫn luôn tỉnh, đương nhiên biết nếu không có Nam Thiệu thì họ đã sớm chết.

“Cậu còn mang theo thuốc nổ?” Một người vuốt hết chất bẩn trên mặt, lộ ra khuôn mặt, là một người đàn ông mặt dài khá anh tuấn và hơi lạ mắt, khi đến có lẽ không ngồi cùng xe với Nam Thiệu. “Tự giới thiệu một chút, tôi là Hách Vĩ Minh, dị năng hệ băng, về sau nếu cần tôi giúp thì nói một tiếng, vượt lửa băng sông cũng không chối từ.”

“Nguyễn Phong.” Một người khác lời ít ý nhiều mà báo tên, xong thì không nói nữa, cũng là người đàn ông trên xe lên từng tiếng giúp Nam Thiệu giải vây.

“Tôi là Nam Thiệu.” Nam Thiệu không ngờ mình chẳng qua là thuận tay, thế nhưng lại cứu được người này, tâm tình trở nên tốt hơn, gật đầu với hai người rồi nói, đối với vấn đề Hách Vĩ Minh hỏi trước đó thì thuận tiện bỏ qua. Một tiếng nổ kia căn bản không phải do thuốc nổ mà ra, chưa nói đến hắn căn bản không có chỗ nào giấu thuốc nổ, ngay cả có, hắn cũng không dám dùng trong cái bụng nấm mà mình đang ở trong đó, này không phải là muốn chết sao.

Hóa ra vì hắn vội vã muốn ra ngoài, tuy rằng biết cơ hội khó có được nhưng vẫn dừng lại việc tăng dị năng, trực tiếp khiến tinh hạch của sinh vật biến dị kia phát nổ, không tưởng được là uy lực vụ nổ kia quá lớn, ngược lại tạo cho hắn một lối ra, nếu không chỉ sợ còn phải phí nhiều công sức mới thoát được.

Lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng thu hoạch cũng không nhỏ. Lực sinh mệnh của sinh vật quái dị kia như là cái hồ sinh mệnh rộng lớn, mà bản thân Nam Thiệu thì giống như một cái động không đáy, tựa hồ nhiều lực sinh mệnh hơn nữa đổ vào thì vẫn có thể chứa hết, rất khác so với cảm giác hấp thu tinh hạch tới mức độ nhất định sẽ bão hòa. Theo lực sinh mệnh tràn ngập sức sống tiến vào thân thể, vết thương trên người hắn cũng lấy một loại tốc độ mắt thường có thể thấy được khỏi hẳn. Mà càng làm cho hắn kích động khó có thể tự kiềm chế chính là, trong quá trình này, hắn rốt cục tìm ra con đường sử dụng dị năng điều khiển sinh mệnh. Cùng một góc độ, trước kia quả thực chính là làm loạn làm bừa, ngay cả da lông cũng không tính. Mà chỉ bằng suy nghĩ nắm giữ đến điểm này, hắn đã có niềm tin có thể giúp Trương Dịch hoàn toàn khỏi hẳn, rốt cuộc không cần phải đi cầu xin người dị năng hệ trị liệu giúp đỡ nữa. Đó cũng là nguyên nhân chính khiến cho hắn vội vã muốn đi ra.

“Thứ này rốt cuộc là cái gì? Cây không ra cây thú không ra thú.” Hách Vĩ Minh thăm dò nhìn thoáng qua khe nứt, cảm thấy chân hơi run, lại lui về phía sau hai bước mới cảm thán. Lúc này có thể coi là trở về từ cõi chết, đến tận khi đứng ở chỗ này, anh vẫn cảm giác như một giấc mơ, thế nào cũng không tin chính mình từ trong bụng sinh vật biến dị sống sót đi ra.

“Chắc là động thực vật biến dị hợp thể với nhau.” Nam Thiệu đáp. Hắn chú ý lực sinh mệnh của sinh vật kia có hai màu khác nhau, bao quanh bọn họ là xanh thẫm, mà trên người con mãng xà là đỏ thẫm, tinh hạch là một lớn bốn nhỏ, từng đóa hoa tụ vào một chỗ, cái lớn chính giữa màu xanh thẫm, bốn phía bốn viên nhỏ hơn lại đỏ như máu, tình huống như vậy không khỏi làm cho hắn nghĩ đến một khả năng, là hai sinh vật biến dị dung hợp thành một thể rồi sau đó hình thành một loại biến dị khác, mới tạo ra cái thứ kỳ dị này. Nhưng chuyện này cũng không phải là thứ hắn quan tâm, hiện tại hắn vội vã muốn trở về căn cứ.

“Thứ lớn như vậy, tinh hạch chắc không nhỏ, lần này phát tài rồi… Hây, hây, người anh em đi đâu thế? Cậu không cần thứ này à?” Hách Vĩ Minh đang nói thầm thì đột nhiên phát hiện Nam Thiệu xoay người trở về quốc lộ, không khỏi sửng sốt mới hô lên.

Nam Thiệu cũng không quay đầu lại mà khoát tay, dưới chân không ngừng chút nào, ngược lại có khuynh hướng nhanh hơn. Tinh hạch đã sớm không có, da rắn hắn không có năng lực lột xuống, về phần thịt nấm gì đó, ngẫm lại nó ăn nhiều người như vậy, ai còn nuốt trôi được?

Nguyễn Phong thấy thế, xoay người đi theo, Hách Vĩ Minh có chút tiếc hận mà nhìn thoáng qua khe nứt, giậm chân, cũng nhịn đau đuổi theo. Tại đây hoang vu dã ngoại, một mình anh ta không chắc an toàn được.

Bởi vì dựa vào hai chân, ba người tốn một ngày một đêm không nước không đồ ăn, lúc nhanh lúc chậm mới kịp tìm được một nhà trọ nhỏ bị thực vật biến dị chiếm cứ trước khi trời tối. Tuy rằng vách tường chung quanh bị gió lùa cũng tốt hơn ăn ngủ nơi hoang dã dưới nhiệt độ âm ba mươi mấy. Cho dù Nam Thiệu nóng vội hơn nữa, trong thời tiết hạ nhiệt độ cũng không dám suốt đêm bụng rỗng chạy đi.

Do bị thực vật biến dị chiếm cứ cho nên đồ trong phòng cũng chưa bị động đến. Ba người hợp lực giải quyết thực vật biến dị, ra ngoài kéo mấy viên gỗ cho vào bếp lò nhóm lửa, thêm than đá, lại tìm đồ nhét vào khe hở, trong phòng rất nhanh ấm lên. Cả ba lại tìm kiếm trong nhà một lần thì tìm ra ba bộ quần áo ngoài của chủ nhà để thay, sau đó tìm được gạo và mấy bình dưa muối lớn, tạo băng làm nước để rửa bát đũa, trước đun nước, nấu cơm khô xong thì ngồi vây quanh bếp lò nhai dưa muối uống nước nóng chờ cơm ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau