Mạt Thế Chi Thuận Theo Kịch Tình
Chương 25
Cũng không biết có phải bởi vì mục đích là quân hỏa khố hay không, mà Mục Chi Hằng cùng Lan Tri Thu đều đổi một thân quân trang đứng ở phía trước, một người khiêng súng tự động nhìn qua anh tuấn lanh lẹ, xứng thực. Bởi vì quân phục chịu mài mòn, đế giày cũng dày không dễ tổn hại, khi chuẩn bị vật tư Đường Thù liền cấp mỗi người mấy bộ, chỉ là thời tiết quá nóng, nên mấy đại gia đều không thích xuyên quân trang mà thôi.
Diệp Tử Tân sau khi xuống xe liền nhịn không được đối với hai người kia huýt sáo, trêu đùa: "Nơi nào đến binh ca, binh tẩu, chính là binh ca này thể trạng yếu một chút, mới nhập ngũ đi?"
Mục Chi Hằng nhịn không được cho hắn một chỏ: "Ngươi thôi đi, đừng loạn nói đùa."
Diệp Tử Tân sờ sờ mũi trong lòng biết rõ mình không có nói đùa, chỉ là đem sự tình phát sinh trong tương lai nói ra trước thời gian mà thôi.
Chu Kỳ khi đoàn xe hội hợp liền chuyển tới Hummer ngồi, trên xe này còn trang máy tính máy chủ của hắn. "Đường lão đại, muốn xâm lấn hệ thống an toàn của quân hỏa khố còn cần một chút thời gian, bất quá lộ tuyến ta đã mô phỏng ra, có thể xuất phát trước!"
Diệp Tử Tân sau khi lên xe một lần nữa nhịn không được cảm khái: "Ta rốt cuộc minh bạch vì cái gì quốc gia muốn bắt hacker, này tuyệt đối là phần tử nguy hiểm tiềm ẩn."
"Không thể nói như vậy." Chu Kỳ nghĩ nghĩ bổ sung: "Ta từ trước đến nay chưa xâm nhập bất cứ mạng lưới an toàn nào của Z quốc." Thời điểm hắn nói lời này liền bày ra một bộ ta là công dân thủ pháp, thấy thế nào cũng muốn cho ăn đòn.
Từ khi Hummer dừng lại, Cố Quân Ngôn lợi dụng thần tốc vọt tới xe lúc này hướng Diệp Tử Tân cười cười, nghiêm trang nói: "Học trưởng, kỳ thị hacker là không đúng."
Diệp Tử Tân yên lặng quay đầu, liền tính hắn đối Đường Thù đã đổi mới rất nhiều, tin tưởng chính mình lại cố gắng một chút tuyệt đối sẽ không bị y một chiêu gϊếŧ chết. Nhưng đối Cố Quân Ngôn vị nvc này... Vẫn là kính nhi viễn chi* đi... Tâm tư Bạch Liên hoa, ngươi đoán cũng đoán không ra! ┐("~")┌ [*Éo biết]
Cố Quân Ngôn lại chỉ nghĩ là vì hắn sau khi nhìn thấu tình cảm của mình cùng Đường Thù, thương tâm mới không muốn cùng mình nói chuyện, nhịn không được thở dài. Ngồi ở kia liền bắt đầu nổi lên rối rắm người mình thích cùng người thích mình lưỡng nan a, cái sự tình bi thương này a.
Vị trí quân hỏa khố cách nội thành F tuy rằng chỉ có lộ trình hơn 10 km, nhưng bởi vì quốc lộ đều bị phá hỏng ngay cả là xe quân phổ cũng khó có thể tiến lên, bọn họ không thể không xuống xe đi bộ một đoạn lộ trình. Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Tử Tân trước mặt mọi người triển lộ không gian của mình, đem Hummer trước Cố Quân Ngôn một bước thu lại.
Bất đồng với những người khác kinh ngạc rồi đến kinh hỉ, chung quy nhiều hơn một dị năng không gian, liền hơn một phần vật tư di động. Cố Quân Ngôn đứng ở phía sau thần kinh căng thẳng giảo ngón tay mình, vẻ mặt bất an, hắn vốn là năng giả không gian duy nhất trong đội ngũ, coi đây là điều kiện được Đường Thù che chở, theo lẽ thường nên đứng ở hậu phương, nhưng là hiện tại... Cố Quân Ngôn cắn môi, trong lòng đối Diệp Tử Tân không biết có bao nhiêu oán niệm.
Diệp Tử Tân tự nhiên không biết tâm tư Cố Quân Ngôn, nhưng biết đại khái cũng chỉ cười đi, liền tính muốn xoát độ hảo cảm của nvc cũng phải nhìn tâm tình hắn, dù sao có thể một chiêu gϊếŧ chết hắn cũng không phải đóa Bạch Liên hoa này, cậu ta nhiều nhất chỉ là trư đội hữu mà thôi.
Phụ cận F thị nhiều núi rừng, động thực vật biến dị tự nhiên cũng không thiếu, chỉ là không có loại ăn kíƈɦ ŧɦíƈɦ tố giống quái vật Thường Thanh Đằng mà thôi, chỉ bằng hai người Diệp Tử Tân và Đường Thù là có thể dễ dàng thu phục.
Đường Thù nay cũng rất ít vận dụng dị năng, mà là càng không ngừng tôi luyện linh khí trong cơ thể mình. Diệp Tử Tân sớm đem thẻ tre《 Kiếm đạo 》trên tay cũng ném cho Đường Thù, lấy trình độ nửa vời hời hợt của hắn chỉ đạo người khác tu hành thật đúng là không lượng sức, chờ Đường Thù học xong lại chỉ đạo hắn có thể còn nhanh hơn một chút.
Bọn họ bây giờ đã đi vào trong đại sơn, lọt vào trong tầm mắt đều là liên miên sơn mạch cùng vô tận sâm lâm, ngay cả bóng dáng quân hỏa khố đều nhìn không tới.
"Hẳn là ở ngay phụ cận này." Chu Kỳ gãi gãi tóc khó xử nhìn bốn phía, vị trí quân hỏa khố thuộc về cơ mật quốc gia, thêm thủ đoạn tầng tầng che dấu, không có bản đồ cụ thể, bằng vào bản sự hacker cả hắn cũng đành bất lực.
Đường Thù đem băng kiếm cấm vào đất, từ sau khi y tu luyện công pháp có linh khí trong cơ thể vận hành, đến băng huyễn hóa ra cũng kiên cố rất nhiều, không dễ dàng vỡ vụn. "Cống Phi."
"Biết lão đại." Cống Phi là bảo tiêu kiêm tài xế của Đường Thù trước tận thế, bộ đội đặc chủng xuất ngũ, nay còn chưa có thức tỉnh bất cứ dị năng nào, bất quá dựa vào thân năng lực hắn đã vượt qua đại bộ phận dị năng giả, mà hắn am hiểu nhất chính là điều tra cùng phá hoạch*.(*cạm bẫy)
Cống phi cũng không cô phụ kỳ vọng Đường Thù, tại trong rừng tìm kiếm manh mối, căn cứ dấu vết bánh xe lưu lại, rất nhanh liền tập trung vị trí quân hỏa khố, cũng tại một chỗ trên vách núi đá phát hiện bài tử " Cấm khu quân sự ".
Đẩy ra dây đằng loại thực vật sinh trưởng tốt trên vách núi đá, lộ ra cửa sắt cao 10m, khoan quân hỏa khố rộng hơn 20m vô cùng phong phú, khí thế hùng vĩ cũng có một cỗ xơ xác tiêu điều.
Chu Kỳ kêu Diệp Tử Tân đem Hummer lấy ra, trực tiếp dùng máy chủ máy tính thao tác, chỉ sau một phút đồng hồ đạo cửa sắt kia đã chậm rãi mở ra. Chu Kỳ dùng máy chủ nối tiếp hệ thống theo dõi trên cửa, tính toán trực tiếp xâm nhập hệ thống an toàn của quân hỏa khố, sau khi mạt thế không có người quản lý cùng giữ gìn, toàn bộ hệ thống bị vây ở trạng thái tê liệt, chờ hắn thao tác xong cũng vẫn chưa tiêu hao bao nhiêu thời gian.
Tòa quân hỏa khố này xây dựng trên cả ngọn núi lớn, tính cả tầng ngầm quân khố dự bị thì tổng cộng có sáu tầng.
Sau cửa sắt là một thông đạo rộng hơn 20m, dài vài trăm mét, vẫn còn kéo dài vào trong núi phía sau, hai bên là từng hàng cửa sắt, sau khi cửa sắt mở ra nhìn phòng này chắc là doanh trại. Khi tiến vào Chu Kỳ bắt đầu khởi động điện dự bị của nơi này, toàn bộ thông đạo đèn đuốc sáng trưng, kỳ dị là ngay cả nửa tang thi đều không nhìn thấy, toàn bộ quân hỏa khố yên tĩnh giống như một tòa mộ phần.
"Nơi này lúc trước có bao nhiêu người?" Đường Thù vẫn xách kiếm, đề phòng đánh giá bốn phía.
Chu Kỳ chần chờ nói: "... Một doanh trại hùng mạnh, đại khái hơn sáu trăm người."
"Một quân doanh sau khi mạt thế đến liền rút lui toàn bộ có bao nhiêu khả năng?" Diệp Tử Tân càng nghi hoặc hơn so với Đường Thù, nếu gặp được tang thi hệ thì thống sẽ tuyên bố nhiệm vụ, nhưng hiện tại một nhiệm vụ hắn đều không có nhận được, giống như là nơi này thật sự cái gì đều không còn. "Có thể hay không là bọn họ trước khi rời khỏi đã thanh lý qua nơi này?"
Trang Túc lắc lắc đầu thực khẳng định nói: "Lúc trước quân đội và chính phủ rút lui khỏi phi thường bất ngờ và nhanh chóng, lúc gần đi thậm chí bởi vì không kịp thanh lý mà oanh tạc luôn đường chính, không có đạo lý bên này được thanh lý sạch sẽ như vậy."
Đường Thù quay lại liếc mắt nhìn bọn họ, trực tiếp hạ lệnh: "Đi xuống xem."
Thượng tầng là nơi binh lính cư trú cùng sinh hoạt, tầng dưới mới là vị trí cất giữ quân giới*. (*Vũ khí dùng trong quân đội.)
Từ nơi này đi xuống tầng dưới tổng cộng có bốn con đường, đường thứ nhất là thang máy chuyên dụng của quan quân cao cấp trong doanh địa, nhưng dọc theo đường này cần các loại chứng thực thân phận; thứ hai là cầu thang binh lính sử dụng, binh lính bình thường cũng có thể ra vào, nhưng bị hạn chế không thể trực tiếp đi xuống nơi cắt giữ quân giới, muốn tiến vào vẫn phải chứng thực thân phận. Cuối cùng là thang máy chuyên dụng cho chiến đấu khẩn cấp, phải khống chế từ bên dưới, thượng tầng khống chế không được.
Nếu chỉ là vân tay Chu Kỳ còn có thể nghĩ biện pháp mô phỏng để thông hành, nhưng hai con đường này đều cần xác nhận giác mạc, này Chu Kỳ liền bất lực.
"Chúng ta chỉ còn lại con đường mà bọn họ thường dùng vận chuyển quân giới." Chu Kỳ ôm máy tính ngồi dưới đất, hắn đại khái là người duy nhất không có cảm giác khẩn trương. "Không có người canh giữ, chỉ cần phá giải vài cái trình tự liền có thể đi vào."
Đường mà Chu Kỳ chỉ là một thông đạo nghiên xuống đường dốc phía dưới, là đường thông hành của xe dùng vận chuyển quân giới, con đường này có hình chữ nhật, vẫn là thông đến tầng sáu bên dưới, chỉ là tại mỗi tầng đều có vài miệng cống, tại miệng cống thứ nhất hai bên có thiết chòi canh cùng công sự che chắn, bình thường nhất định là phòng vệ sâm nghiêm, chỉ là hiện tại nửa bóng người cũng không có.
Chu Kỳ ngược lại là thích cảm giác một đường quá quan trảm tướng này, biến thành người đi theo phía sau hắn tất cả đều ngứa tay, loại không có bất cứ ngăn trở đi tới này, làm cho bọn họ không tự giác từ đề phòng đến chậm rãi lơi lỏng.
"Đây là tầng thứ hai đếm ngược, miệng cống thứ hai." Chu Kỳ đứng ở trước cửa chà xát hai tay, một đường lại đây cơ bản thỏa mãn việc hắn từng muốn làm lại không cơ hội làm, xâm nhập quân hỏa khố cái gì... Không phải rất soái sao!
Đáng tiếc tươi cười của hắn chỉ duy trì đến một khắc khi đại môn kia mở ra...
Tại cuối miệng cống thứ hai đếm ngược thông với một đại sảnh rộng mở, nhìn từ phác họa trên đất đây hẳn là sân nơi dỡ hàng quân giới. Mà nay hơn sáu trăm người trong quân doanh, hơn sáu trăm quan binh, đều không thiếu một ai tất cả đều ngồi ở chỗ này, chỉnh tề, trang nghiêm mà túc mục. Nếu không phải thân hình sớm hư thối, thì có lẽ khi nhìn bọn họ đều giống như đang ngủ.
Nam nhân ngồi ở phía trước mặc quân phục có quân hàm trung tá, hẳn là doanh trưởng nơi này. Hắn tay phải cầm súng lục, trong tay trái lại cầm một phong thư. Hai tay hắn đều có miệng vết thương mang theo máu đen khô héo, ở lúc trước khi biến dị dùng súng bạo đầu mình.
Đường Thù đứng ở ngoài cửa trong chốc lát mới thong thả bước qua, trước tiên ở trước thi thể làm một quân lễ, sau chậm rãi cúi người hai tay nâng lên thư trên tay hắn.
Đường Thù luôn luôn giam ngôn thiếu ngữ, bây giờ sau khi mở ra thư y lại dùng thanh âm trầm thấp đọc hết một phong thư:
Ngày 21 tháng 5, trong doanh có người dị biến, tình huống không rõ; ngày 22, thượng cấp mệnh lệnh toàn doanh xuất động kích sát tang thi... Ngày 25, tang thi trong thành bùng nổ số lượng lớn, tình huống dĩ nhiên khó có thể ngăn chặn, trong quân người biến dị ngày càng nhiều; ngày 26, thượng cấp hạ mệnh lệnh lui lại, dân chúng chưa bỏ chạy, quân nhân sao có thể đi trước?... Ngày 27, trong núi nhiều loại thực vật biến dị, bên trong doanh quá nửa người bị cảm nhiễm, vô lực xuất binh thanh trừ...
Ngày 31 tháng 5, toàn doanh trên dưới 672 người toàn bộ bị nhiễm, tuyệt đại bộ phận quân giới còn hoàn hảo. Quái vật biến dị mỗi ngày đều đang biến cường, thời gian quân giới có tác dụng chỉ sợ không còn lâu dài, làm quan quân đóng giữ nơi đây, ta vẫn hi vọng chúng có thể ở đúng nơi phát huy tác dụng mạnh nhất!
Gánh vác một phần năng lực liền đeo trên lưng một phần trách nhiệm, chúng ta là quân nhân, vĩnh viễn không sẽ lùi bước!
Mặt sau phong thư còn có một chuỗi dài danh tự, hẳn là danh tự của binh lính chết ở nơi này.
Đường Thù yên lặng lui ra phía sau hai bước, một lần nữa kính quân lễ: "Ta ở trong này thề, nhất định đem phong thư này tự tay giao cho quốc gia."
Đứng ở phía sau Đường Thù mọi người cũng đồng thời kính quân lễ, hướng người dùng sinh mệnh đi bảo vệ sinh mệnh dân chúng cùng vinh dự quân nhân, tấm lòng cao thượng ý trí mạnh mẽ của họ!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu kịch trường:
Diệp Tử Tân: Ta rốt cuộc làm cái gì cho ngươi não bổ thành như vậy...... Ngươi nói ta sửa còn không được sao không!
Cố Quân Ngôn: Học trưởng ngươi cái gì cũng không đừng nói, ta đều hiểu được!
Đường Thù đem Diệp Tử Tân tha đi: Không nói vừa lúc, chúng ta đi ma kiếm!
*Kính nhi viễn chi là thành ngữ tiếng Việt có gốc từ thành ngữ "敬而遠之"(kính nhi viễn chi) trong tiếng Trung.
Thành ngữ này có nguồn gốc từ một câu nói của Khổng Tử trong " Luận ngữ – Ung dã" (論語·雍也):
Vụ dân chi nghĩa, kính quỷ thần nhi viễn chi, khả vị tri hĩ"(務民之義,敬鬼神而遠之,可謂知矣。).
Tạm dịch như sau:
Làm việc nghĩa, có ích cho dân, tuy
phải kính trọng quỷ thần (ý nói bề trên) nhưng không cầu cạnh quỷ thần, mà nên tránh xa quỷ thần, đó là trí.
Có thể nói rằng, "Kính nhi viễn chi" chính là cách nói rút gọn từ câu "Kính quỷ thần nhi viễn chi"(敬鬼神而遠之).
Ngày nay, trong tiếng Việt, thành ngữ "kính nhi viễn chi" thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối
tượng nào đó. Ví dụ:
Họ là những người có quyền uy thế lực, hô mưa hoán gió, giao du với họ là họa phúc vô lường, tôi chỉ dám "kính nhi viễn chi" thôi.
Diệp Tử Tân sau khi xuống xe liền nhịn không được đối với hai người kia huýt sáo, trêu đùa: "Nơi nào đến binh ca, binh tẩu, chính là binh ca này thể trạng yếu một chút, mới nhập ngũ đi?"
Mục Chi Hằng nhịn không được cho hắn một chỏ: "Ngươi thôi đi, đừng loạn nói đùa."
Diệp Tử Tân sờ sờ mũi trong lòng biết rõ mình không có nói đùa, chỉ là đem sự tình phát sinh trong tương lai nói ra trước thời gian mà thôi.
Chu Kỳ khi đoàn xe hội hợp liền chuyển tới Hummer ngồi, trên xe này còn trang máy tính máy chủ của hắn. "Đường lão đại, muốn xâm lấn hệ thống an toàn của quân hỏa khố còn cần một chút thời gian, bất quá lộ tuyến ta đã mô phỏng ra, có thể xuất phát trước!"
Diệp Tử Tân sau khi lên xe một lần nữa nhịn không được cảm khái: "Ta rốt cuộc minh bạch vì cái gì quốc gia muốn bắt hacker, này tuyệt đối là phần tử nguy hiểm tiềm ẩn."
"Không thể nói như vậy." Chu Kỳ nghĩ nghĩ bổ sung: "Ta từ trước đến nay chưa xâm nhập bất cứ mạng lưới an toàn nào của Z quốc." Thời điểm hắn nói lời này liền bày ra một bộ ta là công dân thủ pháp, thấy thế nào cũng muốn cho ăn đòn.
Từ khi Hummer dừng lại, Cố Quân Ngôn lợi dụng thần tốc vọt tới xe lúc này hướng Diệp Tử Tân cười cười, nghiêm trang nói: "Học trưởng, kỳ thị hacker là không đúng."
Diệp Tử Tân yên lặng quay đầu, liền tính hắn đối Đường Thù đã đổi mới rất nhiều, tin tưởng chính mình lại cố gắng một chút tuyệt đối sẽ không bị y một chiêu gϊếŧ chết. Nhưng đối Cố Quân Ngôn vị nvc này... Vẫn là kính nhi viễn chi* đi... Tâm tư Bạch Liên hoa, ngươi đoán cũng đoán không ra! ┐("~")┌ [*Éo biết]
Cố Quân Ngôn lại chỉ nghĩ là vì hắn sau khi nhìn thấu tình cảm của mình cùng Đường Thù, thương tâm mới không muốn cùng mình nói chuyện, nhịn không được thở dài. Ngồi ở kia liền bắt đầu nổi lên rối rắm người mình thích cùng người thích mình lưỡng nan a, cái sự tình bi thương này a.
Vị trí quân hỏa khố cách nội thành F tuy rằng chỉ có lộ trình hơn 10 km, nhưng bởi vì quốc lộ đều bị phá hỏng ngay cả là xe quân phổ cũng khó có thể tiến lên, bọn họ không thể không xuống xe đi bộ một đoạn lộ trình. Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Tử Tân trước mặt mọi người triển lộ không gian của mình, đem Hummer trước Cố Quân Ngôn một bước thu lại.
Bất đồng với những người khác kinh ngạc rồi đến kinh hỉ, chung quy nhiều hơn một dị năng không gian, liền hơn một phần vật tư di động. Cố Quân Ngôn đứng ở phía sau thần kinh căng thẳng giảo ngón tay mình, vẻ mặt bất an, hắn vốn là năng giả không gian duy nhất trong đội ngũ, coi đây là điều kiện được Đường Thù che chở, theo lẽ thường nên đứng ở hậu phương, nhưng là hiện tại... Cố Quân Ngôn cắn môi, trong lòng đối Diệp Tử Tân không biết có bao nhiêu oán niệm.
Diệp Tử Tân tự nhiên không biết tâm tư Cố Quân Ngôn, nhưng biết đại khái cũng chỉ cười đi, liền tính muốn xoát độ hảo cảm của nvc cũng phải nhìn tâm tình hắn, dù sao có thể một chiêu gϊếŧ chết hắn cũng không phải đóa Bạch Liên hoa này, cậu ta nhiều nhất chỉ là trư đội hữu mà thôi.
Phụ cận F thị nhiều núi rừng, động thực vật biến dị tự nhiên cũng không thiếu, chỉ là không có loại ăn kíƈɦ ŧɦíƈɦ tố giống quái vật Thường Thanh Đằng mà thôi, chỉ bằng hai người Diệp Tử Tân và Đường Thù là có thể dễ dàng thu phục.
Đường Thù nay cũng rất ít vận dụng dị năng, mà là càng không ngừng tôi luyện linh khí trong cơ thể mình. Diệp Tử Tân sớm đem thẻ tre《 Kiếm đạo 》trên tay cũng ném cho Đường Thù, lấy trình độ nửa vời hời hợt của hắn chỉ đạo người khác tu hành thật đúng là không lượng sức, chờ Đường Thù học xong lại chỉ đạo hắn có thể còn nhanh hơn một chút.
Bọn họ bây giờ đã đi vào trong đại sơn, lọt vào trong tầm mắt đều là liên miên sơn mạch cùng vô tận sâm lâm, ngay cả bóng dáng quân hỏa khố đều nhìn không tới.
"Hẳn là ở ngay phụ cận này." Chu Kỳ gãi gãi tóc khó xử nhìn bốn phía, vị trí quân hỏa khố thuộc về cơ mật quốc gia, thêm thủ đoạn tầng tầng che dấu, không có bản đồ cụ thể, bằng vào bản sự hacker cả hắn cũng đành bất lực.
Đường Thù đem băng kiếm cấm vào đất, từ sau khi y tu luyện công pháp có linh khí trong cơ thể vận hành, đến băng huyễn hóa ra cũng kiên cố rất nhiều, không dễ dàng vỡ vụn. "Cống Phi."
"Biết lão đại." Cống Phi là bảo tiêu kiêm tài xế của Đường Thù trước tận thế, bộ đội đặc chủng xuất ngũ, nay còn chưa có thức tỉnh bất cứ dị năng nào, bất quá dựa vào thân năng lực hắn đã vượt qua đại bộ phận dị năng giả, mà hắn am hiểu nhất chính là điều tra cùng phá hoạch*.(*cạm bẫy)
Cống phi cũng không cô phụ kỳ vọng Đường Thù, tại trong rừng tìm kiếm manh mối, căn cứ dấu vết bánh xe lưu lại, rất nhanh liền tập trung vị trí quân hỏa khố, cũng tại một chỗ trên vách núi đá phát hiện bài tử " Cấm khu quân sự ".
Đẩy ra dây đằng loại thực vật sinh trưởng tốt trên vách núi đá, lộ ra cửa sắt cao 10m, khoan quân hỏa khố rộng hơn 20m vô cùng phong phú, khí thế hùng vĩ cũng có một cỗ xơ xác tiêu điều.
Chu Kỳ kêu Diệp Tử Tân đem Hummer lấy ra, trực tiếp dùng máy chủ máy tính thao tác, chỉ sau một phút đồng hồ đạo cửa sắt kia đã chậm rãi mở ra. Chu Kỳ dùng máy chủ nối tiếp hệ thống theo dõi trên cửa, tính toán trực tiếp xâm nhập hệ thống an toàn của quân hỏa khố, sau khi mạt thế không có người quản lý cùng giữ gìn, toàn bộ hệ thống bị vây ở trạng thái tê liệt, chờ hắn thao tác xong cũng vẫn chưa tiêu hao bao nhiêu thời gian.
Tòa quân hỏa khố này xây dựng trên cả ngọn núi lớn, tính cả tầng ngầm quân khố dự bị thì tổng cộng có sáu tầng.
Sau cửa sắt là một thông đạo rộng hơn 20m, dài vài trăm mét, vẫn còn kéo dài vào trong núi phía sau, hai bên là từng hàng cửa sắt, sau khi cửa sắt mở ra nhìn phòng này chắc là doanh trại. Khi tiến vào Chu Kỳ bắt đầu khởi động điện dự bị của nơi này, toàn bộ thông đạo đèn đuốc sáng trưng, kỳ dị là ngay cả nửa tang thi đều không nhìn thấy, toàn bộ quân hỏa khố yên tĩnh giống như một tòa mộ phần.
"Nơi này lúc trước có bao nhiêu người?" Đường Thù vẫn xách kiếm, đề phòng đánh giá bốn phía.
Chu Kỳ chần chờ nói: "... Một doanh trại hùng mạnh, đại khái hơn sáu trăm người."
"Một quân doanh sau khi mạt thế đến liền rút lui toàn bộ có bao nhiêu khả năng?" Diệp Tử Tân càng nghi hoặc hơn so với Đường Thù, nếu gặp được tang thi hệ thì thống sẽ tuyên bố nhiệm vụ, nhưng hiện tại một nhiệm vụ hắn đều không có nhận được, giống như là nơi này thật sự cái gì đều không còn. "Có thể hay không là bọn họ trước khi rời khỏi đã thanh lý qua nơi này?"
Trang Túc lắc lắc đầu thực khẳng định nói: "Lúc trước quân đội và chính phủ rút lui khỏi phi thường bất ngờ và nhanh chóng, lúc gần đi thậm chí bởi vì không kịp thanh lý mà oanh tạc luôn đường chính, không có đạo lý bên này được thanh lý sạch sẽ như vậy."
Đường Thù quay lại liếc mắt nhìn bọn họ, trực tiếp hạ lệnh: "Đi xuống xem."
Thượng tầng là nơi binh lính cư trú cùng sinh hoạt, tầng dưới mới là vị trí cất giữ quân giới*. (*Vũ khí dùng trong quân đội.)
Từ nơi này đi xuống tầng dưới tổng cộng có bốn con đường, đường thứ nhất là thang máy chuyên dụng của quan quân cao cấp trong doanh địa, nhưng dọc theo đường này cần các loại chứng thực thân phận; thứ hai là cầu thang binh lính sử dụng, binh lính bình thường cũng có thể ra vào, nhưng bị hạn chế không thể trực tiếp đi xuống nơi cắt giữ quân giới, muốn tiến vào vẫn phải chứng thực thân phận. Cuối cùng là thang máy chuyên dụng cho chiến đấu khẩn cấp, phải khống chế từ bên dưới, thượng tầng khống chế không được.
Nếu chỉ là vân tay Chu Kỳ còn có thể nghĩ biện pháp mô phỏng để thông hành, nhưng hai con đường này đều cần xác nhận giác mạc, này Chu Kỳ liền bất lực.
"Chúng ta chỉ còn lại con đường mà bọn họ thường dùng vận chuyển quân giới." Chu Kỳ ôm máy tính ngồi dưới đất, hắn đại khái là người duy nhất không có cảm giác khẩn trương. "Không có người canh giữ, chỉ cần phá giải vài cái trình tự liền có thể đi vào."
Đường mà Chu Kỳ chỉ là một thông đạo nghiên xuống đường dốc phía dưới, là đường thông hành của xe dùng vận chuyển quân giới, con đường này có hình chữ nhật, vẫn là thông đến tầng sáu bên dưới, chỉ là tại mỗi tầng đều có vài miệng cống, tại miệng cống thứ nhất hai bên có thiết chòi canh cùng công sự che chắn, bình thường nhất định là phòng vệ sâm nghiêm, chỉ là hiện tại nửa bóng người cũng không có.
Chu Kỳ ngược lại là thích cảm giác một đường quá quan trảm tướng này, biến thành người đi theo phía sau hắn tất cả đều ngứa tay, loại không có bất cứ ngăn trở đi tới này, làm cho bọn họ không tự giác từ đề phòng đến chậm rãi lơi lỏng.
"Đây là tầng thứ hai đếm ngược, miệng cống thứ hai." Chu Kỳ đứng ở trước cửa chà xát hai tay, một đường lại đây cơ bản thỏa mãn việc hắn từng muốn làm lại không cơ hội làm, xâm nhập quân hỏa khố cái gì... Không phải rất soái sao!
Đáng tiếc tươi cười của hắn chỉ duy trì đến một khắc khi đại môn kia mở ra...
Tại cuối miệng cống thứ hai đếm ngược thông với một đại sảnh rộng mở, nhìn từ phác họa trên đất đây hẳn là sân nơi dỡ hàng quân giới. Mà nay hơn sáu trăm người trong quân doanh, hơn sáu trăm quan binh, đều không thiếu một ai tất cả đều ngồi ở chỗ này, chỉnh tề, trang nghiêm mà túc mục. Nếu không phải thân hình sớm hư thối, thì có lẽ khi nhìn bọn họ đều giống như đang ngủ.
Nam nhân ngồi ở phía trước mặc quân phục có quân hàm trung tá, hẳn là doanh trưởng nơi này. Hắn tay phải cầm súng lục, trong tay trái lại cầm một phong thư. Hai tay hắn đều có miệng vết thương mang theo máu đen khô héo, ở lúc trước khi biến dị dùng súng bạo đầu mình.
Đường Thù đứng ở ngoài cửa trong chốc lát mới thong thả bước qua, trước tiên ở trước thi thể làm một quân lễ, sau chậm rãi cúi người hai tay nâng lên thư trên tay hắn.
Đường Thù luôn luôn giam ngôn thiếu ngữ, bây giờ sau khi mở ra thư y lại dùng thanh âm trầm thấp đọc hết một phong thư:
Ngày 21 tháng 5, trong doanh có người dị biến, tình huống không rõ; ngày 22, thượng cấp mệnh lệnh toàn doanh xuất động kích sát tang thi... Ngày 25, tang thi trong thành bùng nổ số lượng lớn, tình huống dĩ nhiên khó có thể ngăn chặn, trong quân người biến dị ngày càng nhiều; ngày 26, thượng cấp hạ mệnh lệnh lui lại, dân chúng chưa bỏ chạy, quân nhân sao có thể đi trước?... Ngày 27, trong núi nhiều loại thực vật biến dị, bên trong doanh quá nửa người bị cảm nhiễm, vô lực xuất binh thanh trừ...
Ngày 31 tháng 5, toàn doanh trên dưới 672 người toàn bộ bị nhiễm, tuyệt đại bộ phận quân giới còn hoàn hảo. Quái vật biến dị mỗi ngày đều đang biến cường, thời gian quân giới có tác dụng chỉ sợ không còn lâu dài, làm quan quân đóng giữ nơi đây, ta vẫn hi vọng chúng có thể ở đúng nơi phát huy tác dụng mạnh nhất!
Gánh vác một phần năng lực liền đeo trên lưng một phần trách nhiệm, chúng ta là quân nhân, vĩnh viễn không sẽ lùi bước!
Mặt sau phong thư còn có một chuỗi dài danh tự, hẳn là danh tự của binh lính chết ở nơi này.
Đường Thù yên lặng lui ra phía sau hai bước, một lần nữa kính quân lễ: "Ta ở trong này thề, nhất định đem phong thư này tự tay giao cho quốc gia."
Đứng ở phía sau Đường Thù mọi người cũng đồng thời kính quân lễ, hướng người dùng sinh mệnh đi bảo vệ sinh mệnh dân chúng cùng vinh dự quân nhân, tấm lòng cao thượng ý trí mạnh mẽ của họ!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu kịch trường:
Diệp Tử Tân: Ta rốt cuộc làm cái gì cho ngươi não bổ thành như vậy...... Ngươi nói ta sửa còn không được sao không!
Cố Quân Ngôn: Học trưởng ngươi cái gì cũng không đừng nói, ta đều hiểu được!
Đường Thù đem Diệp Tử Tân tha đi: Không nói vừa lúc, chúng ta đi ma kiếm!
*Kính nhi viễn chi là thành ngữ tiếng Việt có gốc từ thành ngữ "敬而遠之"(kính nhi viễn chi) trong tiếng Trung.
Thành ngữ này có nguồn gốc từ một câu nói của Khổng Tử trong " Luận ngữ – Ung dã" (論語·雍也):
Vụ dân chi nghĩa, kính quỷ thần nhi viễn chi, khả vị tri hĩ"(務民之義,敬鬼神而遠之,可謂知矣。).
Tạm dịch như sau:
Làm việc nghĩa, có ích cho dân, tuy
phải kính trọng quỷ thần (ý nói bề trên) nhưng không cầu cạnh quỷ thần, mà nên tránh xa quỷ thần, đó là trí.
Có thể nói rằng, "Kính nhi viễn chi" chính là cách nói rút gọn từ câu "Kính quỷ thần nhi viễn chi"(敬鬼神而遠之).
Ngày nay, trong tiếng Việt, thành ngữ "kính nhi viễn chi" thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối
tượng nào đó. Ví dụ:
Họ là những người có quyền uy thế lực, hô mưa hoán gió, giao du với họ là họa phúc vô lường, tôi chỉ dám "kính nhi viễn chi" thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất