Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh
Chương 119: Chương 119
Mặc dù Trần Hạc vô cùng hối hận đối với việc bản thân nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mua con Hỏa Vân Báo con đó trở về, bất quá dù sao cũng đã tiêu hai mươi khối linh thạch hạ phẩm, bất kể thế nào thì tương lai cũng phải dùng tới, nếu lúc này biến mất, vậy hai mươi khối linh thạch hạ phẩm thực sự sẽ xem như trôi theo dòng nước rồi.
Kế đó bắt đầu tìm kiếm xung quanh, bởi vì cửa sổ gian nhà vẫn luôn đóng, khả năng chạy ra ngoài tuyệt không lớn, hơn nữa đồ dùng trong nhà cực kỳ đơn sơ, tìm kiếm cũng không khó khăn mấy, sau cùng tóm ra được con báo con đen hề hề nấp trong bóng tối ở một góc dưới gầm giường.
Chỉ thấy con báo bẩn hề hề vừa gầy vừa nhỏ này bắt đầu giãy dụa trong tay, nhỏ như vậy đã mọc răng, cắn ngón tay Trần Hạc rồi bắt đầu gặm. Bất quá cho dù có răng nhưng muốn cắn đứt ngón tay tu sĩ vẫn có chút độ khó, Trần Hạc cũng không để vào mắt, khi cảm thấy có chút không kiên nhẫn, chợt cảm thấy ngón tay đau nhói một thoáng, dường như thực sự đã bị cắn rách, dù sao tuy rằng y là người tu tiên, nhưng mới Luyện Khí Kỳ tầng ba, ngoại trừ biết dùng chút pháp thuật giết không chết được ai, gần như không kém phàm nhân bao nhiêu.
Lau đi giọt máu trên ngón tay, Trần Hạc có chút tức giận vứt con báo con này vào chậu nước, sau đó ấn nó trong chậu chà xát cọ rửa một trận. Tuy rằng con yêu thú này đáng hận, nhưng khi nhấc ra từ trong nước, nhìn toàn thân như con gà nhúng nước, thân mình trần trụi gầy đến mức chỉ còn lại khung xương yếu ớt, y vẫn nổi lên chút lòng trắc ẩn, lực tay cũng không khỏi thả nhẹ hơn.
Tìm miếng vải bông sạch sẽ lau cho nó, báo con sau khi đi ra từ trong nước thì có chút không nâng nổi tinh thần, nằm trên miếng vải bông nhỏ không hề nhúc nhích. Trần Hạc nghĩ nghĩ, lấy ra Tự Thú Hoàn mới mua, lấy một viên cho nó ăn, kết quả đặt bên miệng nó, nó ngay cả khóe mắt cũng không buồn nâng, không biết có phải do chưa từng ăn qua Tự Thú Hoàn hay không. Trần Hạc cầm viên đan hoàn to cỡ móng tay kia nhìn, bên trong có một luồng vị tanh.
Kế đó vươn tay cậy mở miệng báo con, nhét Tự Thú Hoàn vào, kết quả không qua một hồi, viên đan đó lộc cộc trong miệng nó hai lượt rồi lại bị nhả ra. Lần này Trần Hạc thực sự lo âu, y cho rằng yêu thú cũng giống linh thú bình thường, chỉ cần cho ăn chút Tự Thú Hoàn là được, không ngờ căn bản không phải như vậy, nghĩ nghĩ, rồi lấy quyển sách đã sắp bị lật nát kia ra từ không gian. Quyển sách này là khi y mới vừa vào Tiên Thành không bao lâu, dùng một khối linh thạch hạ phẩm tiền tháng có được mua ở một sạp nhỏ, bên trong có nói rất nhiều về phong thổ dân tình trong Tiên Thành, trên đến toàn bộ phương vị của Tiên Thành và địa đồ dãy núi xung quanh, dưới đến công dụng của các loại da thú răng thú, có thể nói là bách khoa toàn thư khái quát tập tính của toàn bộ Tiên Thành trong đó.
Sau khi nhanh chóng lật mấy chục trang, Trần Hạc rốt cục cũng tìm được một hàng chữ, xem xong sắc mặt không khỏi có chút quái dị. Yêu thú vậy mà không giống linh thú, chúng nó ăn chính là máu thịt của đồng loại, nhất là khoảng thời gian từ thú con đến thú thành niên, nhất định phải ăn máu thịt, chỉ có thể đợi đến sau khi thành niên mới có thể căn cứ theo chủng loại và sức ăn để tiến hành cung cấp Tự Thú Hoàn.
Trần Hạc xem xong chỉ muốn chửi má nó, hôm nay thật sự là quá lỗ mãng, nếu chăn nuôi linh thú đơn giản đúng như y tưởng tượng, vậy tất cả mọi người đều có thể nuôi rồi. Kế đó ánh mắt lại rơi lên con thú con kia, trách không được sẽ vừa gầy vừa nhỏ, bộ dáng không khiến người ta yêu thích, lại còn kén ăn, có Tự Thú Hoàn không ăn, ai rảnh rỗi đi hầu hạ mi ăn thịt a, bản thân tiêu hai mươi khối linh thạch hạ phẩm, mua nào phải là linh thú gì, hoàn toàn là một tiểu tổ tông...
Bất quá tuy là nói như thế, hôm sau vẫn rời giường sớm, thấy cái bụng nhỏ của nó lép xẹp, khi ngủ thân thể còn không ngừng tự động run rẩy hai lượt, tựa hồ đã quá đói rồi, đầu lưỡi phấn hồng luôn không ngừng liếm môi.
Trần Hạc ra ngoài xem xem hạt giống trồng trong vườn thuốc ngày hôm qua trước, chỉ thấy mới một đêm, vậy mà đã mọc ra một hàng chồi non chỉnh tề, có xanh mướt trong trẻo, cũng có rất nhiều đỏ tươi bóng bẩy, sau khi thấy, tâm tình vẫn luôn có chút nặng nề của y rốt cục cũng tốt hơn một chút.
Lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài cửa, chờ một lát sau, lại vội vã trở về. Y là người tu tiên Luyện Khí Kỳ tầng ba, nhưng bởi vì tu vi quá thấp, vì vậy vẫn phải mỗi ngày ăn cơm giống phàm nhân, bất quá người tu tiên có Tích Cốc Đan, ăn một viên thì trong mười ngày nửa tháng có thể không cần ăn gì nữa, vì vậy chân chính mà nói cũng không cần ăn cơm, nhưng Tích Cốc Đan rất mắc, rất nhiều người đều mua không nổi, vì vậy vẫn cần ăn chút thức ăn, mà trong Tiên Thành có không ít tiệm cơm của phàm nhân, bên trong có các loại cơm nước mỹ vị để cung cấp cho phàm nhân và người tu tiên cấp thấp trong Tiên Thành tiêu dùng, mà giao dịch có thể là linh thạch cũng có thể là vàng bạc.
Cũng may trước kia khi y mới vừa vào Tiên Thành, dùng linh thạch nhận được khi làm tạp vụ đổi chút vàng bạc, giữ lại về sau sử dụng khi không có tiền mua Tích Cốc Đan, lúc này thực sự phát huy được công dụng, vốn dự định đến tiệm cơm mua chút thịt ăn, bất quá vừa vặn trông thấy chưởng quầy mới thu mua một nhóm thịt yêu thú, có vài con yêu thỏ nhìn qua chất thịt cũng béo khỏe, vì vậy y dùng giá rất rẻ mua vài con mang về.
Đợi đến khi y tìm được một cái nồi nát miễn cưỡng có thể sử dụng, đốt lửa hầm thịt thỏ, mùi thịt chậm rãi phát ra khắp phòng. Trần Hạc bởi vì từ nhỏ không có cha mẹ, tất cả thức ăn đều do tự bản thân chuẩn bị, hơn nữa dường như y cũng có thiên phú về phương diện này, những món được làm ra đều đặc biệt ngon, nhất là nấu thịt, tựa hồ là thuận tay mà làm, các loại thịt cộng thêm độ lửa đồ gia vị, làm ra đều có thể ăn ngon khiến người ta cắn luôn đầu lưỡi.
Trần Hạc dùng một khúc gỗ gọt thành cái muôi không ngừng khuấy thịt thỏ đang hầm trong nồi, ngửi chút mùi, cũng dẫn lên ham muốn ăn của y. Đúng lúc này, một bóng đen nhỏ đột nhiên xông vào từ cửa, đương nhiên không thoát được sự chú ý của y, y giả vờ đang khuấy canh thịt, thậm chí còn nhấp thử một miếng nhỏ, chẹp hai tiếng, ánh mắt lại len lén liếc về phía bóng đen ở cửa.
Chỉ thấy tên nhóc con đó đang nấp ở một góc, đôi mắt nhìn chằm chằm nồi trong tay Trần Hạc, không hề chớp mắt, giống như đang nhìn chằm chằm con mồi. Trần Hạc ngược lại cười cười, yêu thú trời sinh đã am hiểu cướp đoạt con mồi, cho dù nó chỉ là thú con, bất quá đó là thiên tính trong nội tâm, lúc này tìm được thức ăn, đương nhiên sẽ không còn sự uể oải như hôm qua nữa.
Trần Hạc thấy thịt hầm đã gần đủ lửa, mùi thịt đã rất nồng đậm, mà con báo con kia lúc này đã tránh trái tránh phải, cách y chỉ còn hai mét, xông ra phía sau một khúc củi, liếm cái miệng nhỏ đo đỏ.
Thấy thế, y giả vờ như không biết, múc thịt ra dùng chậu gỗ đựng, bản thân thì lấy một chén ngồi xuống một bên vui vui sướng sướng bắt đầu ăn. Trên thực tế thịt yêu thú không thể tính là ngon, bởi vì chất thịt cứng, không dễ hầm nấu, nhưng công phu đối với phương diện khống chế độ lửa của Trần Hạc cực tốt, vì vậy không chỉ có thể nấu được mềm nhừ, còn có độ dai hơn so với thịt dã thú bình thường, ăn còn thơm hơn ba phần.
Đại khái là thấy Trần Hạc ăn ngon miệng, một chén tiếp một chén, báo con ở một bên nhìn rất lâu, rốt cục nhịn không được nữa, thừa dịp y không chú ý, vù một cái xông đến bên chậu, miệng ngậm lấy cục lớn nhất bên trên, sau đó lại nhanh chóng trốn về bên cạnh khúc củi. Trần Hạc nhìn hết tất cả những việc này trong mắt, bất quá chỉ coi như không thấy. Báo con đi qua đi lại ăn vài lần, ánh mắt đã bắt đầu tỏa sáng, chất thịt thật sự mỹ vị, nó sau khi liếm miệng mấy lần, thấy Trần Hạc không để ý tới, lá gan theo đó nổi lên, cuối cùng dùng hai móng vuốt vịn bên chậu gỗ, bắt đầu ăn ngấu nghiến trong chậu, nó thật sự đã đói quá lâu rồi.
Cảm thấy mỹ mãn ăn xong cơm, Trần Hạc đi ra xem xem vườn thuốc, chỉ thấy linh thảo sáng sớm mới mọc ra hai phiến lá, lúc này đã có bốn phiến, bất quá mọc càng ngày càng chậm, hiệu quả của một giọt nhũ cây đến bây giờ chắc hẳn đã gần hết.
Vì vậy Trần Hạc bắt đầu dùng bốn mươi khối linh thạch còn lại cho rễ cây trong lòng bàn tay hấp thu, lấy được bốn giọt nhũ cây, sau đó dùng ba giọt nhỏ lên một gốc Vụ Linh Thảo, một giọt còn lại, nhỏ lên một gốc Hồng Diệp Thảo khác, kế đó đã có được một gốc Vụ Linh Thảo ba mươi năm, và Hồng Diệp Thảo mười năm.
Hai loại thảo này vừa vặn có thể ủ được một vò linh tửu cấp thấp, hơn nữa còn là loại mà phân xưởng ủ rượu trước đây bán tương đối tốt. Vụ Linh Thảo ba mươi năm lớn lên trông rất lớn, hơn nữa râu rễ rất nhiều, có dinh dưỡng nhất đó là hoa và rễ của nó. Thời gian một buổi chiều, Trần Hạc đều dựa theo quyển sách kỹ năng ủ linh tửu mua được, bắt đầu ủ chế.
Mà đến buổi tối khi quay về nhà, con báo nhỏ kia đã lật bụng ngủ trong hộp cả buổi chiều rồi, khi nghe thấy tiếng bước chân, mới lăn lông lốc bò dậy, không còn chạy trốn khắp nơi giống như trước nữa, trái lại chạy đến một góc cẩn thận nhìn chằm chằm Trần Hạc, đại khái là nhớ đến thịt hầm hồi trưa, vô ý thức vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng.
Trần Hạc lại giống như không thấy, lên giường khoanh chân bắt đầu tu luyện bản công pháp Luyện Khí Kỳ đơn sơ, để mong tu vi có chút tiến triển. Trên quyển sách trước kia có nói, yêu thú trời sinh tính đa nghi xảo trá, không thể quá tiếp cận chúng nó, nếu không chúng nó sẽ cho rằng mi không có ý tốt, có ý đồ khác, trái lại lãnh đạm một chút, chú trọng vào sở thích thức ăn, có thể hòa hợp hơn được một chút.
Hơn mười ngày sau, vò linh tửu chôn dưới mặt đất rốt cục cũng đã được ủ ra, Trần Hạc hưng phấn cẩn thận lau đi bùn đất bên ngoài, sau đó mở nắp ra, chợt cảm thấy một trận linh khí và hương rượu thơm nức mũi phả vào mặt, khiến người ta sảng khoái tinh thần. Tuy rằng đây là lần đầu tiên y ủ rượu, bất quá không chỉ không thất bại, trái lại vô cùng thành công, dùng một chén nhỏ uống một ngụm nhỏ, vị cũng tương tự như rượu dùng linh thảo ba mươi năm ủ trên thị trường, khó mà phân biệt, thậm chí còn có một luồng thơm mát nhàn nhạt của Hồng Diệp Thảo. Bình thường dưới sự che giấu của hương vị Vụ Linh Thảo ba mươi năm, Hồng Diệp Thảo không có hương vị gì, không biết thế nào mà sau khi rượu vào cổ họng, hương vị của Hồng Diệp Thảo lại nồng đậm hơn, chẳng lẽ có quan hệ đến vò nước suối mà y cố ý lấy ở một con suối nhỏ rất bí ẩn ở phía nam?
Bất quá, mặc kệ thế nào, vò linh tửu này đã thành công, đây là bước đầu tiên của y. Kế đó y rót vò linh tửu ra, rót được tổng cộng ba ống trúc. Rượu do Vụ Linh Thảo ba mươi năm ủ, một ống trúc thấp nhất có thể bán được mười lăm khối linh thạch hạ phẩm, ba ống vừa đủ tiền vốn, còn có thể phá lệ kiếm thêm được năm khối linh thạch, cho dù chỉ kiếm được năm linh thạch, cũng tốt hơn nhiều việc làm tạp vụ, dù sao ủ rượu chỉ cần một ngày, thời gian còn lại có thể tu luyện, thời gian rất đủ.
Ngày hôm sau ở trên chợ, Trần Hạc đã bày sạp sớm, đại khái bởi vì linh tửu của y quá ít, vì vậy không có người hỏi thăm, thẳng đến chạng vạng mới có một người trung niên Luyện Khí Kỳ tầng sáu, cảm thấy giá của y rẻ, sau khi ngửi ngửi linh tửu của y, mới mua một ống.
Hôm sau Trần Hạc vẫn bày sạp ở đó, lần này buổi trưa người trung niên kia đã lại đến trước sạp của y, mua hết hai ống còn lại, động tác như rất sốt ruột, rất sợ sẽ bị người khác cướp đi, đồng thời còn hỏi lần sau linh tửu của Trần Hạc bán ra lúc nào, đến lúc đó để lại vài ống cho gã.
Tuyệt không phải người trung niên này cần linh tửu mới như vậy, mà bởi trước đó gã vốn chỉ vì tham rẻ nên mới mua một ống linh tửu này thử xem. Bình thường nhóm người tu tiên trên Luyện Khí Kỳ tầng năm như gã, đều có thể đi săn chút da, sừng yêu thú ở sát biên giới một số dãy núi nhỏ rồi bán cho cửa hàng luyện khí, vận khí tốt hái được linh thảo lâu năm tuổi thì còn có thể kiếm được một khoản tiền lớn, bất quá bất kể gặp được yêu thú hay linh thảo, đều tránh không được phải chiến đấu, vì vậy linh tửu liền thành vật phẩm nhất định cần.
Linh tửu có thể đúng lúc bổ sung được lượng lớn linh khí sói mòn trong cơ thể khi dùng pháp thuật, bình thường linh tửu cấp thấp khôi phục linh khí rất chậm, uống xong một ống chỉ có thể hồi phục được phân nửa năng lượng trong thân thể. Bất quá ống linh tửu mua ở chỗ Trần Hạc, vậy mà khôi phục được hai phần ba linh khí, còn để cho gã bất ngờ thành công săn được một con yêu ngưu cấp hai, được một đôi sừng trâu, kiếm được trăm khối linh thạch hạ phẩm, xem như là một món tài vận nhỏ. Kỳ thực nếu không phải linh tửu kia khôi phục nhanh, đánh đến lúc sau gã đều phải chạy trốn, căn bản giết không chết được con yêu ngưu kia, có thể thấy được phẩm chất của linh tửu này quan trọng cỡ nào đối với những người tu tiên đối kháng yêu thú bên ngoài. Vì vậy, lúc này gã mới vội vàng tới trước sạp của Trần Hạc, mua hết hai ống còn lại, thậm chí còn đặt trước.
Dù sao linh tửu cấp thấp phẩm chất tốt như vậy, đổi thành phân xưởng thì mười lăm khối linh thạch căn bản không mua được, cho dù hai mươi khối, cũng sẽ vừa lấy ra đã bị người ta cướp mua hết sạch.
Lời tác giả: Bộ thứ hai orz... Đành thôi đi, viết vài chương phiên ngoại đã nghiền là được rồi nha nha ~~ Nguồn:
Kế đó bắt đầu tìm kiếm xung quanh, bởi vì cửa sổ gian nhà vẫn luôn đóng, khả năng chạy ra ngoài tuyệt không lớn, hơn nữa đồ dùng trong nhà cực kỳ đơn sơ, tìm kiếm cũng không khó khăn mấy, sau cùng tóm ra được con báo con đen hề hề nấp trong bóng tối ở một góc dưới gầm giường.
Chỉ thấy con báo bẩn hề hề vừa gầy vừa nhỏ này bắt đầu giãy dụa trong tay, nhỏ như vậy đã mọc răng, cắn ngón tay Trần Hạc rồi bắt đầu gặm. Bất quá cho dù có răng nhưng muốn cắn đứt ngón tay tu sĩ vẫn có chút độ khó, Trần Hạc cũng không để vào mắt, khi cảm thấy có chút không kiên nhẫn, chợt cảm thấy ngón tay đau nhói một thoáng, dường như thực sự đã bị cắn rách, dù sao tuy rằng y là người tu tiên, nhưng mới Luyện Khí Kỳ tầng ba, ngoại trừ biết dùng chút pháp thuật giết không chết được ai, gần như không kém phàm nhân bao nhiêu.
Lau đi giọt máu trên ngón tay, Trần Hạc có chút tức giận vứt con báo con này vào chậu nước, sau đó ấn nó trong chậu chà xát cọ rửa một trận. Tuy rằng con yêu thú này đáng hận, nhưng khi nhấc ra từ trong nước, nhìn toàn thân như con gà nhúng nước, thân mình trần trụi gầy đến mức chỉ còn lại khung xương yếu ớt, y vẫn nổi lên chút lòng trắc ẩn, lực tay cũng không khỏi thả nhẹ hơn.
Tìm miếng vải bông sạch sẽ lau cho nó, báo con sau khi đi ra từ trong nước thì có chút không nâng nổi tinh thần, nằm trên miếng vải bông nhỏ không hề nhúc nhích. Trần Hạc nghĩ nghĩ, lấy ra Tự Thú Hoàn mới mua, lấy một viên cho nó ăn, kết quả đặt bên miệng nó, nó ngay cả khóe mắt cũng không buồn nâng, không biết có phải do chưa từng ăn qua Tự Thú Hoàn hay không. Trần Hạc cầm viên đan hoàn to cỡ móng tay kia nhìn, bên trong có một luồng vị tanh.
Kế đó vươn tay cậy mở miệng báo con, nhét Tự Thú Hoàn vào, kết quả không qua một hồi, viên đan đó lộc cộc trong miệng nó hai lượt rồi lại bị nhả ra. Lần này Trần Hạc thực sự lo âu, y cho rằng yêu thú cũng giống linh thú bình thường, chỉ cần cho ăn chút Tự Thú Hoàn là được, không ngờ căn bản không phải như vậy, nghĩ nghĩ, rồi lấy quyển sách đã sắp bị lật nát kia ra từ không gian. Quyển sách này là khi y mới vừa vào Tiên Thành không bao lâu, dùng một khối linh thạch hạ phẩm tiền tháng có được mua ở một sạp nhỏ, bên trong có nói rất nhiều về phong thổ dân tình trong Tiên Thành, trên đến toàn bộ phương vị của Tiên Thành và địa đồ dãy núi xung quanh, dưới đến công dụng của các loại da thú răng thú, có thể nói là bách khoa toàn thư khái quát tập tính của toàn bộ Tiên Thành trong đó.
Sau khi nhanh chóng lật mấy chục trang, Trần Hạc rốt cục cũng tìm được một hàng chữ, xem xong sắc mặt không khỏi có chút quái dị. Yêu thú vậy mà không giống linh thú, chúng nó ăn chính là máu thịt của đồng loại, nhất là khoảng thời gian từ thú con đến thú thành niên, nhất định phải ăn máu thịt, chỉ có thể đợi đến sau khi thành niên mới có thể căn cứ theo chủng loại và sức ăn để tiến hành cung cấp Tự Thú Hoàn.
Trần Hạc xem xong chỉ muốn chửi má nó, hôm nay thật sự là quá lỗ mãng, nếu chăn nuôi linh thú đơn giản đúng như y tưởng tượng, vậy tất cả mọi người đều có thể nuôi rồi. Kế đó ánh mắt lại rơi lên con thú con kia, trách không được sẽ vừa gầy vừa nhỏ, bộ dáng không khiến người ta yêu thích, lại còn kén ăn, có Tự Thú Hoàn không ăn, ai rảnh rỗi đi hầu hạ mi ăn thịt a, bản thân tiêu hai mươi khối linh thạch hạ phẩm, mua nào phải là linh thú gì, hoàn toàn là một tiểu tổ tông...
Bất quá tuy là nói như thế, hôm sau vẫn rời giường sớm, thấy cái bụng nhỏ của nó lép xẹp, khi ngủ thân thể còn không ngừng tự động run rẩy hai lượt, tựa hồ đã quá đói rồi, đầu lưỡi phấn hồng luôn không ngừng liếm môi.
Trần Hạc ra ngoài xem xem hạt giống trồng trong vườn thuốc ngày hôm qua trước, chỉ thấy mới một đêm, vậy mà đã mọc ra một hàng chồi non chỉnh tề, có xanh mướt trong trẻo, cũng có rất nhiều đỏ tươi bóng bẩy, sau khi thấy, tâm tình vẫn luôn có chút nặng nề của y rốt cục cũng tốt hơn một chút.
Lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài cửa, chờ một lát sau, lại vội vã trở về. Y là người tu tiên Luyện Khí Kỳ tầng ba, nhưng bởi vì tu vi quá thấp, vì vậy vẫn phải mỗi ngày ăn cơm giống phàm nhân, bất quá người tu tiên có Tích Cốc Đan, ăn một viên thì trong mười ngày nửa tháng có thể không cần ăn gì nữa, vì vậy chân chính mà nói cũng không cần ăn cơm, nhưng Tích Cốc Đan rất mắc, rất nhiều người đều mua không nổi, vì vậy vẫn cần ăn chút thức ăn, mà trong Tiên Thành có không ít tiệm cơm của phàm nhân, bên trong có các loại cơm nước mỹ vị để cung cấp cho phàm nhân và người tu tiên cấp thấp trong Tiên Thành tiêu dùng, mà giao dịch có thể là linh thạch cũng có thể là vàng bạc.
Cũng may trước kia khi y mới vừa vào Tiên Thành, dùng linh thạch nhận được khi làm tạp vụ đổi chút vàng bạc, giữ lại về sau sử dụng khi không có tiền mua Tích Cốc Đan, lúc này thực sự phát huy được công dụng, vốn dự định đến tiệm cơm mua chút thịt ăn, bất quá vừa vặn trông thấy chưởng quầy mới thu mua một nhóm thịt yêu thú, có vài con yêu thỏ nhìn qua chất thịt cũng béo khỏe, vì vậy y dùng giá rất rẻ mua vài con mang về.
Đợi đến khi y tìm được một cái nồi nát miễn cưỡng có thể sử dụng, đốt lửa hầm thịt thỏ, mùi thịt chậm rãi phát ra khắp phòng. Trần Hạc bởi vì từ nhỏ không có cha mẹ, tất cả thức ăn đều do tự bản thân chuẩn bị, hơn nữa dường như y cũng có thiên phú về phương diện này, những món được làm ra đều đặc biệt ngon, nhất là nấu thịt, tựa hồ là thuận tay mà làm, các loại thịt cộng thêm độ lửa đồ gia vị, làm ra đều có thể ăn ngon khiến người ta cắn luôn đầu lưỡi.
Trần Hạc dùng một khúc gỗ gọt thành cái muôi không ngừng khuấy thịt thỏ đang hầm trong nồi, ngửi chút mùi, cũng dẫn lên ham muốn ăn của y. Đúng lúc này, một bóng đen nhỏ đột nhiên xông vào từ cửa, đương nhiên không thoát được sự chú ý của y, y giả vờ đang khuấy canh thịt, thậm chí còn nhấp thử một miếng nhỏ, chẹp hai tiếng, ánh mắt lại len lén liếc về phía bóng đen ở cửa.
Chỉ thấy tên nhóc con đó đang nấp ở một góc, đôi mắt nhìn chằm chằm nồi trong tay Trần Hạc, không hề chớp mắt, giống như đang nhìn chằm chằm con mồi. Trần Hạc ngược lại cười cười, yêu thú trời sinh đã am hiểu cướp đoạt con mồi, cho dù nó chỉ là thú con, bất quá đó là thiên tính trong nội tâm, lúc này tìm được thức ăn, đương nhiên sẽ không còn sự uể oải như hôm qua nữa.
Trần Hạc thấy thịt hầm đã gần đủ lửa, mùi thịt đã rất nồng đậm, mà con báo con kia lúc này đã tránh trái tránh phải, cách y chỉ còn hai mét, xông ra phía sau một khúc củi, liếm cái miệng nhỏ đo đỏ.
Thấy thế, y giả vờ như không biết, múc thịt ra dùng chậu gỗ đựng, bản thân thì lấy một chén ngồi xuống một bên vui vui sướng sướng bắt đầu ăn. Trên thực tế thịt yêu thú không thể tính là ngon, bởi vì chất thịt cứng, không dễ hầm nấu, nhưng công phu đối với phương diện khống chế độ lửa của Trần Hạc cực tốt, vì vậy không chỉ có thể nấu được mềm nhừ, còn có độ dai hơn so với thịt dã thú bình thường, ăn còn thơm hơn ba phần.
Đại khái là thấy Trần Hạc ăn ngon miệng, một chén tiếp một chén, báo con ở một bên nhìn rất lâu, rốt cục nhịn không được nữa, thừa dịp y không chú ý, vù một cái xông đến bên chậu, miệng ngậm lấy cục lớn nhất bên trên, sau đó lại nhanh chóng trốn về bên cạnh khúc củi. Trần Hạc nhìn hết tất cả những việc này trong mắt, bất quá chỉ coi như không thấy. Báo con đi qua đi lại ăn vài lần, ánh mắt đã bắt đầu tỏa sáng, chất thịt thật sự mỹ vị, nó sau khi liếm miệng mấy lần, thấy Trần Hạc không để ý tới, lá gan theo đó nổi lên, cuối cùng dùng hai móng vuốt vịn bên chậu gỗ, bắt đầu ăn ngấu nghiến trong chậu, nó thật sự đã đói quá lâu rồi.
Cảm thấy mỹ mãn ăn xong cơm, Trần Hạc đi ra xem xem vườn thuốc, chỉ thấy linh thảo sáng sớm mới mọc ra hai phiến lá, lúc này đã có bốn phiến, bất quá mọc càng ngày càng chậm, hiệu quả của một giọt nhũ cây đến bây giờ chắc hẳn đã gần hết.
Vì vậy Trần Hạc bắt đầu dùng bốn mươi khối linh thạch còn lại cho rễ cây trong lòng bàn tay hấp thu, lấy được bốn giọt nhũ cây, sau đó dùng ba giọt nhỏ lên một gốc Vụ Linh Thảo, một giọt còn lại, nhỏ lên một gốc Hồng Diệp Thảo khác, kế đó đã có được một gốc Vụ Linh Thảo ba mươi năm, và Hồng Diệp Thảo mười năm.
Hai loại thảo này vừa vặn có thể ủ được một vò linh tửu cấp thấp, hơn nữa còn là loại mà phân xưởng ủ rượu trước đây bán tương đối tốt. Vụ Linh Thảo ba mươi năm lớn lên trông rất lớn, hơn nữa râu rễ rất nhiều, có dinh dưỡng nhất đó là hoa và rễ của nó. Thời gian một buổi chiều, Trần Hạc đều dựa theo quyển sách kỹ năng ủ linh tửu mua được, bắt đầu ủ chế.
Mà đến buổi tối khi quay về nhà, con báo nhỏ kia đã lật bụng ngủ trong hộp cả buổi chiều rồi, khi nghe thấy tiếng bước chân, mới lăn lông lốc bò dậy, không còn chạy trốn khắp nơi giống như trước nữa, trái lại chạy đến một góc cẩn thận nhìn chằm chằm Trần Hạc, đại khái là nhớ đến thịt hầm hồi trưa, vô ý thức vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng.
Trần Hạc lại giống như không thấy, lên giường khoanh chân bắt đầu tu luyện bản công pháp Luyện Khí Kỳ đơn sơ, để mong tu vi có chút tiến triển. Trên quyển sách trước kia có nói, yêu thú trời sinh tính đa nghi xảo trá, không thể quá tiếp cận chúng nó, nếu không chúng nó sẽ cho rằng mi không có ý tốt, có ý đồ khác, trái lại lãnh đạm một chút, chú trọng vào sở thích thức ăn, có thể hòa hợp hơn được một chút.
Hơn mười ngày sau, vò linh tửu chôn dưới mặt đất rốt cục cũng đã được ủ ra, Trần Hạc hưng phấn cẩn thận lau đi bùn đất bên ngoài, sau đó mở nắp ra, chợt cảm thấy một trận linh khí và hương rượu thơm nức mũi phả vào mặt, khiến người ta sảng khoái tinh thần. Tuy rằng đây là lần đầu tiên y ủ rượu, bất quá không chỉ không thất bại, trái lại vô cùng thành công, dùng một chén nhỏ uống một ngụm nhỏ, vị cũng tương tự như rượu dùng linh thảo ba mươi năm ủ trên thị trường, khó mà phân biệt, thậm chí còn có một luồng thơm mát nhàn nhạt của Hồng Diệp Thảo. Bình thường dưới sự che giấu của hương vị Vụ Linh Thảo ba mươi năm, Hồng Diệp Thảo không có hương vị gì, không biết thế nào mà sau khi rượu vào cổ họng, hương vị của Hồng Diệp Thảo lại nồng đậm hơn, chẳng lẽ có quan hệ đến vò nước suối mà y cố ý lấy ở một con suối nhỏ rất bí ẩn ở phía nam?
Bất quá, mặc kệ thế nào, vò linh tửu này đã thành công, đây là bước đầu tiên của y. Kế đó y rót vò linh tửu ra, rót được tổng cộng ba ống trúc. Rượu do Vụ Linh Thảo ba mươi năm ủ, một ống trúc thấp nhất có thể bán được mười lăm khối linh thạch hạ phẩm, ba ống vừa đủ tiền vốn, còn có thể phá lệ kiếm thêm được năm khối linh thạch, cho dù chỉ kiếm được năm linh thạch, cũng tốt hơn nhiều việc làm tạp vụ, dù sao ủ rượu chỉ cần một ngày, thời gian còn lại có thể tu luyện, thời gian rất đủ.
Ngày hôm sau ở trên chợ, Trần Hạc đã bày sạp sớm, đại khái bởi vì linh tửu của y quá ít, vì vậy không có người hỏi thăm, thẳng đến chạng vạng mới có một người trung niên Luyện Khí Kỳ tầng sáu, cảm thấy giá của y rẻ, sau khi ngửi ngửi linh tửu của y, mới mua một ống.
Hôm sau Trần Hạc vẫn bày sạp ở đó, lần này buổi trưa người trung niên kia đã lại đến trước sạp của y, mua hết hai ống còn lại, động tác như rất sốt ruột, rất sợ sẽ bị người khác cướp đi, đồng thời còn hỏi lần sau linh tửu của Trần Hạc bán ra lúc nào, đến lúc đó để lại vài ống cho gã.
Tuyệt không phải người trung niên này cần linh tửu mới như vậy, mà bởi trước đó gã vốn chỉ vì tham rẻ nên mới mua một ống linh tửu này thử xem. Bình thường nhóm người tu tiên trên Luyện Khí Kỳ tầng năm như gã, đều có thể đi săn chút da, sừng yêu thú ở sát biên giới một số dãy núi nhỏ rồi bán cho cửa hàng luyện khí, vận khí tốt hái được linh thảo lâu năm tuổi thì còn có thể kiếm được một khoản tiền lớn, bất quá bất kể gặp được yêu thú hay linh thảo, đều tránh không được phải chiến đấu, vì vậy linh tửu liền thành vật phẩm nhất định cần.
Linh tửu có thể đúng lúc bổ sung được lượng lớn linh khí sói mòn trong cơ thể khi dùng pháp thuật, bình thường linh tửu cấp thấp khôi phục linh khí rất chậm, uống xong một ống chỉ có thể hồi phục được phân nửa năng lượng trong thân thể. Bất quá ống linh tửu mua ở chỗ Trần Hạc, vậy mà khôi phục được hai phần ba linh khí, còn để cho gã bất ngờ thành công săn được một con yêu ngưu cấp hai, được một đôi sừng trâu, kiếm được trăm khối linh thạch hạ phẩm, xem như là một món tài vận nhỏ. Kỳ thực nếu không phải linh tửu kia khôi phục nhanh, đánh đến lúc sau gã đều phải chạy trốn, căn bản giết không chết được con yêu ngưu kia, có thể thấy được phẩm chất của linh tửu này quan trọng cỡ nào đối với những người tu tiên đối kháng yêu thú bên ngoài. Vì vậy, lúc này gã mới vội vàng tới trước sạp của Trần Hạc, mua hết hai ống còn lại, thậm chí còn đặt trước.
Dù sao linh tửu cấp thấp phẩm chất tốt như vậy, đổi thành phân xưởng thì mười lăm khối linh thạch căn bản không mua được, cho dù hai mươi khối, cũng sẽ vừa lấy ra đã bị người ta cướp mua hết sạch.
Lời tác giả: Bộ thứ hai orz... Đành thôi đi, viết vài chương phiên ngoại đã nghiền là được rồi nha nha ~~ Nguồn:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất