Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh
Chương 120: Chương 120
Sau giờ ngọ một hôm, Trần Hạc ngồi xếp bằng trên chiếc giường gỗ cũ nát, sau khi tu luyện xong thì cất trữ linh khí vào đan điền, lúc này mới mở mắt, trong mắt có chút hưng phấn, rồi lại nội thị đan điền, hiện tại linh khí trong đan điền đã nhiều hơn một chút so với trước, mới chưa qua một tháng, y đã từ Luyện Khí Kỳ tầng ba tới Luyện Khí Kỳ tầng năm, thành công tiến tới tu vi Luyện Khí Kỳ bậc trung.
Kế đó vươn tay lấy ra bình Hoàng Thanh Đan, đây là linh đan hữu dụng nhất đối với Luyện Khí Kỳ, trước đây y vẫn luôn ăn Dưỡng Thần Hoàn, tiến triển cực kỳ chậm chạp, ăn ròng rã hai năm mới thăng được một cấp, nhưng Hoàng Thanh Đan này ăn một tháng đã thăng liên tiếp hai cấp, thật sự là thứ tốt.
Bất quá Trần Hạc lắc lắc đầu, tuy rằng Hoàng Thanh Đan hữu hiệu hơn so với Dưỡng Thần Hoàn, nhưng giá cũng rất mắc, một viên nho nhỏ vậy mà cần ba khối linh thạch hạ phẩm, Dưỡng Thần Hoàn thì vốn chỉ cần một khối linh thạch là có thể mua được năm viên, một bình nho nhỏ trong tay dã tiêu mất gần trăm khối linh thạch của y, đủ để thấy vì sao tu vi Luyện Khí Kỳ tăng trưởng chậm như thế, không có linh căn và thiên phú tốt, lại không có linh thạch mua linh đan tu luyện, vậy muốn tiến thêm một bước trên con đường tu tiên, thật sự là khó càng thêm khó.
Cũng may trong tay y có đoạn rễ cây kia, Trần Hạc không khỏi nắm chặt tay trái, con người một khi đã có hy vọng, sẽ không bao giờ muốn quay trở lại quá khứ, Trần Hạc lúc này đã không còn là thiếu niên cấp thấp có chút nản lòng thoái chí, muốn quay về làm phàm nhân trước kia nữa...
Ngồi bình tâm tĩnh khí nửa ngày, lúc này mới thu lại cái chai chứa Hoàng Thanh Đan, hôm nay còn phải dùng nhũ cây thúc một nhóm linh thảo, để ủ thành linh tửu bán ra, hiện tại linh tửu của y bán được cực tốt, cơ bản bày lên sạp không quá một canh giờ sẽ bị người ta tranh mua hết sạch, linh tửu Vụ Linh Thảo vốn dĩ đã từ mười lăm khối linh thạch hạ phẩm tăng tới hai mươi lăm khối, dù sao loại linh tửu phẩm chất cao như của y, chỗ khác đều không có, tuy rằng là linh tửu cấp thấp, nhưng hiệu quả không kém bao nhiêu so với những loại trên năm mươi năm.
Bởi vì kiếm được không ít linh thạch, vì vậy Trần Hạc cũng không còn ủ rượu cực hạn chỉ trong một loại Vụ Linh Thảo nữa, lúc này chủng loại linh tửu đã có rất nhiều, đồng thời các loại năm đều có. Ít đến hai mươi năm, nhiều đến sáu mươi năm, nhất là Ngân Diệp Tửu năm mươi năm cực được hoan nghênh, hương vị rất ngon, giá bán cũng là cao nhất, hiệu dụng có thể ngang bằng hai bình rượu Vụ Linh Thảo ủ, một bình bán năm mươi khối linh thạch hạ phẩm.
Muốn thúc một gốc cây Ngân Diệp Thảo năm mươi năm và một số linh thảo phụ trợ, cần từ bảy mươi đến tám mươi khối linh thạch hạ phẩm, nhưng một vò có thể chia ra thành ba ống rượu, bán đi trực tiếp được gấp đôi lợi nhuận, vì vậy trong khoảng thời gian này trong tay Trần Hạc rất đầy đủ, thậm chí y còn thúc một gốc linh thảo trăm năm, nhưng vẫn không đụng đến. Bởi vì rượu do linh thảo năm mươi năm ủ, tuy rằng hiện tại bán rất tốt, nhưng dù sao cũng là linh tửu cấp thấp, cho dù hiệu dụng tốt, cũng sẽ không quá dẫn người khác chú ý, dù sao loại linh tửu do linh thảo mấy chục năm ủ chế này hiệu dụng có hạn, đối với tu sĩ cấp cao vẫn là thứ gân gà, căn bản không có hứng thú gì.
Bất quá, nếu như trong tay y xuất hiện linh tửu do linh thảo trăm năm ủ, vậy sẽ khác, linh tửu do linh thảo trăm năm ủ chế đều có chỗ hữu dụng đối với tu sĩ Trúc Cơ, mà rượu do linh thảo năm trăm năm ủ cũng có lực hấp dẫn đối với tu sĩ Kim Đan Kỳ, chẳng qua bây giờ trước khi y còn chưa có được thực lực tương đối, làm như vậy, không thể nghi ngờ là đang đặt sinh mệnh của bản thân vào hiểm cảnh, vì lợi ích nhất thời mà mạo hiểm thật sự không đáng.
Vì vậy Trần Hạc nhìn linh thảo trong tay, thở dài rồi đặt lại trong túi trữ vật, vẫn phải nắm chặt tu luyện mới là chính sự, nếu như có thể đề thăng tu vi tới Luyện Khí Kỳ bậc cao, khi đó miễn cưỡng có thể ủ chế được linh thảo trăm năm, đến lúc đó cũng sẽ không còn quá dẫn người khác hoài nghi nữa, lợi nhuận cũng sẽ càng khả quan.
Khi y thu hồi tâm tư, ánh mắt quét lên trên đùi, chỉ thấy con báo con kia lúc này đang ở giữa hai chân y ngủ đến mức bốn chân chỏng vó. Đại khái là do khi mình tu luyện thì linh khí xung quanh thân thể tương đối nhiều, tên nhóc này đặc biệt thích leo lên đùi y ngủ, có thể vì vẫn là thú non, hơn nữa ăn thịt y nấu được một đoạn thời gian, ngược lại không còn bộ dáng hung ác sợ người lạ lúc đầu nữa, cũng thân cận với y hơn không ít.
Bất quá cũng chỉ có Trần Hạc, đổi lại những người khác thì đã chẳng thèm để ý đến loại yêu thú bình thường này, lãng phí tinh lực không nói, đợi đến khi tu vi cao, loại yêu thú cấp thấp này sẽ trực tiếp bị đào thải, thật sự là không đáng nuôi. Bất quá Trần Hạc có thể là vì thói quen được nuôi thành từ nhỏ, nghèo đến phát sợ rồi, đều cực kỳ quý trọng đối với những thứ dùng tiền mua được, chỉ cần nhìn quyển sách hướng dẫn sắp bị lật nát mà vẫn không nỡ vứt kia là có thể nhìn ra được người này tiết kiệm bao nhiêu rồi, huống hồ con Hỏa Vân Báo này còn tiêu mất hai mươi khối linh thạch hạ phẩm của y, dù sao cũng phải nuôi nó lớn, cưỡi lên được một lần, mới có thể cảm giác được vật có giá trị, cho dù tương lai có sủng thú tốt hơn, dựa vào tính cách của y, đại khái cũng sẽ không tùy tiện vứt đi con Hỏa Vân Báo vô dụng này.
Vì vậy, cũng chỉ có y sẽ cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc Hỏa Vân Báo, tận tâm đút ăn như thế, bởi vì yêu thú còn nhỏ cũng cực kỳ yếu đuối, dù sao thì, hai mươi khối linh thạch hạ phẩm của y ngay cả cặn bã cũng đã không còn rồi, còn cả tiền mua thịt nữa.
Bất quá, có thể là vì đã sống một mình quá lâu, có con thú non bên cạnh, cảm giác cũng không tệ lắm, có một thứ để quan tâm, ngược lại cảm thấy trong phòng cũng có chút hơi thở con người, không còn quá quạnh quẽ nữa.
Lúc này báo con trở mình, lộ ra bụng dưới lông tơ trắng, bởi vì là thú non, lông bụng vẫn là lông sữa, mềm mềm mịn mịn áp sát bụng. Trần Hạc không khỏi vươn ngón trỏ nhẹ nhàng cọ cọ lên lông đó, trên da mang theo một luồng ấm áp, rõ ràng buổi trưa nó đã ăn rất no, đến bây giờ bụng nhỏ còn phình, cách biệt một trời với cái bụng xẹp lép khi mới mang về.
Trong khoảng thời gian này cũng hầu hạ thịt ngon, đã béo hơn một vòng, màu lông cũng càng sáng bóng. Bởi vì thọ mệnh yêu thú phổ biến dài, vì vậy thời kì sinh trưởng cũng kéo dài hơn rất nhiều, một con thú non bình thường từ khi sinh ra cho tới hoàn toàn thành niên, chí ít phải mười năm, vì vậy nhanh như vậy đã lớn thêm một vòng, coi như là đã lớn nhanh.
Nhớ tới chuyện ủ linh tửu, Trần Hạc đặt báo nhỏ lên giường bên cạnh, sau đó đứng dậy đến vườn thuốc, dùng linh thạch tạo một số nhũ cây, sau đó thúc hơn mười gốc linh thảo ba mươi năm đến năm mươi năm, bắt đầu rửa sạch bình đặt qua một bên, bắt đầu ủ chế linh tửu.
Bận bịu cả một buổi chiều, ngay cả báo nhỏ tỉnh dậy chạy đến vườn thuốc lăn lóc chơi cũng không còn sức đi ngăn cản, thẳng đến khi sắp chạng vạng mới đặt hơn mười bình vào trong căn phòng trống, sau đó đến Linh Dược Các tiêu hết số linh thạch còn lại, mua mấy bình Hoàng Thanh Đan, chuẩn bị tu luyện kế tiếp.
Bạn đang ?
Bởi vì có tác dụng khi dùng lượng lớn Hoàng Thanh Đan, Trần Hạc rất nhanh đã tới Luyện Khí Kỳ tầng sáu, vốn chỉ cần nuốt hai mươi mấy viên Hoàng Thanh Đan là đã có thể đột phá được một tầng Luyện Khí Kỳ, nhưng sau khi tới Luyện Khí Kỳ tầng năm, vậy mà cần tới hơn sáu mươi viên. Có thể thấy được muốn tăng lên một bước trên con đường tu tiên này khó bao nhiêu, mà tư chất của y lại kém bao nhiêu. Sáu mươi viên Hoàng Thanh Đan đối với y mà nói là một món linh thạch lớn, cho dù Trần Hạc ủ chế linh tửu thu nhập không ít, nhưng cũng không chịu nổi mức tiêu hao linh đan như vậy, rơi vào đường cùng chỉ đành trước tiên đình chỉ tu luyện, nắm chặt thời gian ủ ra nhiều linh tửu một chút.
Hôm nay mới bán xong hơn mười bình linh tửu, trong tay mới lấy được hơn ba trăm khối linh thạch hạ phẩm, đầu tiên là giữ lại phân nửa dùng để thúc linh thảo, phân nửa còn lại thì đổi thành Hoàng Thanh Đan, khi trở về thấy trên sạp hàng có bán thư tịch luyện đan, không khỏi ngừng bước chân. Đột nhiên toát ra một suy nghĩ, không bằng tự mình luyện chế Hoàng Thanh Đan, dù sao linh thảo có thể tự mình dùng nhũ cây thúc, không cần phải đến cửa hàng linh thảo mua, nói như vậy, tự mình luyện đan không chỉ có thể tiết kiệm được không ít linh thạch, còn sẽ phá lệ có thêm được một món thu nhập.
Hiện tại Trần Hạc vô cùng khát vọng kiếm được lượng lớn linh thạch, dù sao có linh thạch là tương tự với có được lượng lớn nhũ cây và đan dược, những điều này đều có nghĩa là căn bản của tu luyện.
Đang nghĩ như vậy, chỉ chớp mắt đã thấy một quyển sách ở sạp, dường như có giới thiệu phương pháp luyện chế Hoàng Thanh Đan, sau khi lật xem một chút, thầm than chào giá quá mắc, vậy mà cần trăm khối linh thạch hạ phẩm, lúc này phân nửa linh thạch trong tay Trần Hạc đã dùng để mua Hoàng Thanh Đan, phân nửa giữ lại tạo nhũ cây, căn bản không còn dư tiền mua phương pháp luyện đan này, ánh mắt nhất thời thoáng chần chừ, khi hỏi thăm chủ sạp, chỉ có thể cắn răng xoay người bỏ đi.
Trong lòng nghĩ đợi đến lần sau bán linh tửu lại đến mua là được rồi, hy vọng đừng bị người khác mua đi trước, đến lúc đó mua thêm lò đan luyện tập trước. Khi trong lòng nghĩ như thế, chân đã không tự chủ được đi ra phía ngoài thành.
Bởi vì hiện tại tu vi của y đã là Luyện Khí Kỳ tầng sáu, có yêu bài là có thể tùy ý ra khỏi thành, vẫn luôn mua thịt cũng phải tốn không ít chi phí, tự mình hoàn toàn có thể đến xung quanh Tiên Thành bắt chút Yêu Linh Thỏ và Thiên Linh Kê mập phì, vừa tươi lại không cần dùng tiền.
Hơn nữa trước khi y đến Tiên Thành đã biết một chỗ, không chỉ có nhiều Yêu Linh Thỏ, còn cực kỳ bí ẩn, xung quanh cũng không có yêu thú loại lớn nào, mấy lần y đều bắt được con mồi ở đó.
Cước trình của người tu tiên cực nhanh, cho dù y không biết ngự kiếm phi hành, nhưng cũng không phải người thường có thể bằng được, hơn nữa Trần Hạc mới học được một pháp thuật, gọi là Ngự Phong Quyết, trong vài lần chớp lóe đã không còn thấy tăm hơi bóng dáng.
Tới địa điểm, Trần Hạc ngừng lại, sau đó cẩn thận tiến vào từ khe hở của một thân cây, bên trong là một vùng đất bằng, còn có một bến hồ nhỏ, một mặt dựa núi, ba mặt có cây vây quanh, nếu như không đi vào, căn bản sẽ không biết bên trong có một bãi cỏ bằng phẳng.
Trần Hạc dựa theo trước kia, ở mấy địa điểm mà Yêu Linh Thỏ bình thường đi ngang qua, đặt cạm bẫy, nói như thế nào thì thỏ cũng rất vụng về, đi lại chỉ đi một đường thẳng, bẫy cực dễ, Trần Hạc đều lười dùng pháp thuật gà bay chó sủa đối phó chúng nó.
Mới đặt xong bẫy, y đã quen thuộc đi vào một nơi núi đá hõm vào, nơi đó vừa vặn cung cấp cho một người ngồi, xung quanh có cỏ cây chắn nắng, không sợ người khác có thể thấy, y cũng có thể an tâm tu luyện ở bên trong. Giữa lúc Trần Hạc nuốt một viên Hoàng Thanh Đan chuẩn bị vận hành công pháp, đột nhiên vành tai khẽ động, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cực kỳ hỗn loạn, hiển nhiên không phải một người, nhất thời trong lòng cả kinh, không kịp nghĩ gì khác, lập tức giấu đi hô hấp, vận hành công pháp khiến linh khí toàn thân lưu động cực kỳ thong thả, nếu tu vi chênh lệch không lớn, không tỉ mỉ phân biệt, đều sẽ cho rằng y là một số yêu thú bình thường, đây là một chút pháp thuật nhỏ che tai mắt người mà y học được từ một số sách tạp nham.
Tiếp theo, một nam một nữ vội vội vàng vàng xông vào, ánh mắt Trần Hạc xuyên qua kẽ lá nhìn qua, chỉ thấy một nam một nữ cực trẻ tuổi, nam tử thì y nhìn không ra tu vi, nữ tử thì dường như là Luyện Khí Kỳ tầng sáu giống y, đồng thời hình như hai người đều bị thương, thương thế nam tử thoạt nhìn nặng hơn một chút.
“Vân muội, nơi đây bí ẩn, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi...” Nam tử ôm vết thương nói.
“Cũng tốt, chúng ta cũng đã chạy được trăm dặm rồi, không có ai khác đuổi theo.” Kế đó nhìn xung quanh rồi lại nói: “Không ngờ nơi đây vậy mà có động thiên khác, còn có hồ nước, có thể cho sư huynh rửa vết thương...” Vân muội kia nhỏ giọng nói.
Nam tử sau khi nghe xong phất phất tay: “Người tu tiên chúng ta, đả tọa một hồi thì thương thế tự nhiên sẽ khỏi, không cần làm điều thừa.”
Vân muội sau khi nghe xong không nói nữa, thấy nam tử ngồi xuống, kế đó rút ra khăn lụa trắng tinh trong tay áo, thấp giọng nói: “Muội đây đi rửa khăn tay một chút lau vết máu cho sư huynh.” Nói xong không đợi gã đồng ý đã xoay người đi đến phía hồ nước.
Kế đó vươn tay lấy ra bình Hoàng Thanh Đan, đây là linh đan hữu dụng nhất đối với Luyện Khí Kỳ, trước đây y vẫn luôn ăn Dưỡng Thần Hoàn, tiến triển cực kỳ chậm chạp, ăn ròng rã hai năm mới thăng được một cấp, nhưng Hoàng Thanh Đan này ăn một tháng đã thăng liên tiếp hai cấp, thật sự là thứ tốt.
Bất quá Trần Hạc lắc lắc đầu, tuy rằng Hoàng Thanh Đan hữu hiệu hơn so với Dưỡng Thần Hoàn, nhưng giá cũng rất mắc, một viên nho nhỏ vậy mà cần ba khối linh thạch hạ phẩm, Dưỡng Thần Hoàn thì vốn chỉ cần một khối linh thạch là có thể mua được năm viên, một bình nho nhỏ trong tay dã tiêu mất gần trăm khối linh thạch của y, đủ để thấy vì sao tu vi Luyện Khí Kỳ tăng trưởng chậm như thế, không có linh căn và thiên phú tốt, lại không có linh thạch mua linh đan tu luyện, vậy muốn tiến thêm một bước trên con đường tu tiên, thật sự là khó càng thêm khó.
Cũng may trong tay y có đoạn rễ cây kia, Trần Hạc không khỏi nắm chặt tay trái, con người một khi đã có hy vọng, sẽ không bao giờ muốn quay trở lại quá khứ, Trần Hạc lúc này đã không còn là thiếu niên cấp thấp có chút nản lòng thoái chí, muốn quay về làm phàm nhân trước kia nữa...
Ngồi bình tâm tĩnh khí nửa ngày, lúc này mới thu lại cái chai chứa Hoàng Thanh Đan, hôm nay còn phải dùng nhũ cây thúc một nhóm linh thảo, để ủ thành linh tửu bán ra, hiện tại linh tửu của y bán được cực tốt, cơ bản bày lên sạp không quá một canh giờ sẽ bị người ta tranh mua hết sạch, linh tửu Vụ Linh Thảo vốn dĩ đã từ mười lăm khối linh thạch hạ phẩm tăng tới hai mươi lăm khối, dù sao loại linh tửu phẩm chất cao như của y, chỗ khác đều không có, tuy rằng là linh tửu cấp thấp, nhưng hiệu quả không kém bao nhiêu so với những loại trên năm mươi năm.
Bởi vì kiếm được không ít linh thạch, vì vậy Trần Hạc cũng không còn ủ rượu cực hạn chỉ trong một loại Vụ Linh Thảo nữa, lúc này chủng loại linh tửu đã có rất nhiều, đồng thời các loại năm đều có. Ít đến hai mươi năm, nhiều đến sáu mươi năm, nhất là Ngân Diệp Tửu năm mươi năm cực được hoan nghênh, hương vị rất ngon, giá bán cũng là cao nhất, hiệu dụng có thể ngang bằng hai bình rượu Vụ Linh Thảo ủ, một bình bán năm mươi khối linh thạch hạ phẩm.
Muốn thúc một gốc cây Ngân Diệp Thảo năm mươi năm và một số linh thảo phụ trợ, cần từ bảy mươi đến tám mươi khối linh thạch hạ phẩm, nhưng một vò có thể chia ra thành ba ống rượu, bán đi trực tiếp được gấp đôi lợi nhuận, vì vậy trong khoảng thời gian này trong tay Trần Hạc rất đầy đủ, thậm chí y còn thúc một gốc linh thảo trăm năm, nhưng vẫn không đụng đến. Bởi vì rượu do linh thảo năm mươi năm ủ, tuy rằng hiện tại bán rất tốt, nhưng dù sao cũng là linh tửu cấp thấp, cho dù hiệu dụng tốt, cũng sẽ không quá dẫn người khác chú ý, dù sao loại linh tửu do linh thảo mấy chục năm ủ chế này hiệu dụng có hạn, đối với tu sĩ cấp cao vẫn là thứ gân gà, căn bản không có hứng thú gì.
Bất quá, nếu như trong tay y xuất hiện linh tửu do linh thảo trăm năm ủ, vậy sẽ khác, linh tửu do linh thảo trăm năm ủ chế đều có chỗ hữu dụng đối với tu sĩ Trúc Cơ, mà rượu do linh thảo năm trăm năm ủ cũng có lực hấp dẫn đối với tu sĩ Kim Đan Kỳ, chẳng qua bây giờ trước khi y còn chưa có được thực lực tương đối, làm như vậy, không thể nghi ngờ là đang đặt sinh mệnh của bản thân vào hiểm cảnh, vì lợi ích nhất thời mà mạo hiểm thật sự không đáng.
Vì vậy Trần Hạc nhìn linh thảo trong tay, thở dài rồi đặt lại trong túi trữ vật, vẫn phải nắm chặt tu luyện mới là chính sự, nếu như có thể đề thăng tu vi tới Luyện Khí Kỳ bậc cao, khi đó miễn cưỡng có thể ủ chế được linh thảo trăm năm, đến lúc đó cũng sẽ không còn quá dẫn người khác hoài nghi nữa, lợi nhuận cũng sẽ càng khả quan.
Khi y thu hồi tâm tư, ánh mắt quét lên trên đùi, chỉ thấy con báo con kia lúc này đang ở giữa hai chân y ngủ đến mức bốn chân chỏng vó. Đại khái là do khi mình tu luyện thì linh khí xung quanh thân thể tương đối nhiều, tên nhóc này đặc biệt thích leo lên đùi y ngủ, có thể vì vẫn là thú non, hơn nữa ăn thịt y nấu được một đoạn thời gian, ngược lại không còn bộ dáng hung ác sợ người lạ lúc đầu nữa, cũng thân cận với y hơn không ít.
Bất quá cũng chỉ có Trần Hạc, đổi lại những người khác thì đã chẳng thèm để ý đến loại yêu thú bình thường này, lãng phí tinh lực không nói, đợi đến khi tu vi cao, loại yêu thú cấp thấp này sẽ trực tiếp bị đào thải, thật sự là không đáng nuôi. Bất quá Trần Hạc có thể là vì thói quen được nuôi thành từ nhỏ, nghèo đến phát sợ rồi, đều cực kỳ quý trọng đối với những thứ dùng tiền mua được, chỉ cần nhìn quyển sách hướng dẫn sắp bị lật nát mà vẫn không nỡ vứt kia là có thể nhìn ra được người này tiết kiệm bao nhiêu rồi, huống hồ con Hỏa Vân Báo này còn tiêu mất hai mươi khối linh thạch hạ phẩm của y, dù sao cũng phải nuôi nó lớn, cưỡi lên được một lần, mới có thể cảm giác được vật có giá trị, cho dù tương lai có sủng thú tốt hơn, dựa vào tính cách của y, đại khái cũng sẽ không tùy tiện vứt đi con Hỏa Vân Báo vô dụng này.
Vì vậy, cũng chỉ có y sẽ cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc Hỏa Vân Báo, tận tâm đút ăn như thế, bởi vì yêu thú còn nhỏ cũng cực kỳ yếu đuối, dù sao thì, hai mươi khối linh thạch hạ phẩm của y ngay cả cặn bã cũng đã không còn rồi, còn cả tiền mua thịt nữa.
Bất quá, có thể là vì đã sống một mình quá lâu, có con thú non bên cạnh, cảm giác cũng không tệ lắm, có một thứ để quan tâm, ngược lại cảm thấy trong phòng cũng có chút hơi thở con người, không còn quá quạnh quẽ nữa.
Lúc này báo con trở mình, lộ ra bụng dưới lông tơ trắng, bởi vì là thú non, lông bụng vẫn là lông sữa, mềm mềm mịn mịn áp sát bụng. Trần Hạc không khỏi vươn ngón trỏ nhẹ nhàng cọ cọ lên lông đó, trên da mang theo một luồng ấm áp, rõ ràng buổi trưa nó đã ăn rất no, đến bây giờ bụng nhỏ còn phình, cách biệt một trời với cái bụng xẹp lép khi mới mang về.
Trong khoảng thời gian này cũng hầu hạ thịt ngon, đã béo hơn một vòng, màu lông cũng càng sáng bóng. Bởi vì thọ mệnh yêu thú phổ biến dài, vì vậy thời kì sinh trưởng cũng kéo dài hơn rất nhiều, một con thú non bình thường từ khi sinh ra cho tới hoàn toàn thành niên, chí ít phải mười năm, vì vậy nhanh như vậy đã lớn thêm một vòng, coi như là đã lớn nhanh.
Nhớ tới chuyện ủ linh tửu, Trần Hạc đặt báo nhỏ lên giường bên cạnh, sau đó đứng dậy đến vườn thuốc, dùng linh thạch tạo một số nhũ cây, sau đó thúc hơn mười gốc linh thảo ba mươi năm đến năm mươi năm, bắt đầu rửa sạch bình đặt qua một bên, bắt đầu ủ chế linh tửu.
Bận bịu cả một buổi chiều, ngay cả báo nhỏ tỉnh dậy chạy đến vườn thuốc lăn lóc chơi cũng không còn sức đi ngăn cản, thẳng đến khi sắp chạng vạng mới đặt hơn mười bình vào trong căn phòng trống, sau đó đến Linh Dược Các tiêu hết số linh thạch còn lại, mua mấy bình Hoàng Thanh Đan, chuẩn bị tu luyện kế tiếp.
Bạn đang ?
Bởi vì có tác dụng khi dùng lượng lớn Hoàng Thanh Đan, Trần Hạc rất nhanh đã tới Luyện Khí Kỳ tầng sáu, vốn chỉ cần nuốt hai mươi mấy viên Hoàng Thanh Đan là đã có thể đột phá được một tầng Luyện Khí Kỳ, nhưng sau khi tới Luyện Khí Kỳ tầng năm, vậy mà cần tới hơn sáu mươi viên. Có thể thấy được muốn tăng lên một bước trên con đường tu tiên này khó bao nhiêu, mà tư chất của y lại kém bao nhiêu. Sáu mươi viên Hoàng Thanh Đan đối với y mà nói là một món linh thạch lớn, cho dù Trần Hạc ủ chế linh tửu thu nhập không ít, nhưng cũng không chịu nổi mức tiêu hao linh đan như vậy, rơi vào đường cùng chỉ đành trước tiên đình chỉ tu luyện, nắm chặt thời gian ủ ra nhiều linh tửu một chút.
Hôm nay mới bán xong hơn mười bình linh tửu, trong tay mới lấy được hơn ba trăm khối linh thạch hạ phẩm, đầu tiên là giữ lại phân nửa dùng để thúc linh thảo, phân nửa còn lại thì đổi thành Hoàng Thanh Đan, khi trở về thấy trên sạp hàng có bán thư tịch luyện đan, không khỏi ngừng bước chân. Đột nhiên toát ra một suy nghĩ, không bằng tự mình luyện chế Hoàng Thanh Đan, dù sao linh thảo có thể tự mình dùng nhũ cây thúc, không cần phải đến cửa hàng linh thảo mua, nói như vậy, tự mình luyện đan không chỉ có thể tiết kiệm được không ít linh thạch, còn sẽ phá lệ có thêm được một món thu nhập.
Hiện tại Trần Hạc vô cùng khát vọng kiếm được lượng lớn linh thạch, dù sao có linh thạch là tương tự với có được lượng lớn nhũ cây và đan dược, những điều này đều có nghĩa là căn bản của tu luyện.
Đang nghĩ như vậy, chỉ chớp mắt đã thấy một quyển sách ở sạp, dường như có giới thiệu phương pháp luyện chế Hoàng Thanh Đan, sau khi lật xem một chút, thầm than chào giá quá mắc, vậy mà cần trăm khối linh thạch hạ phẩm, lúc này phân nửa linh thạch trong tay Trần Hạc đã dùng để mua Hoàng Thanh Đan, phân nửa giữ lại tạo nhũ cây, căn bản không còn dư tiền mua phương pháp luyện đan này, ánh mắt nhất thời thoáng chần chừ, khi hỏi thăm chủ sạp, chỉ có thể cắn răng xoay người bỏ đi.
Trong lòng nghĩ đợi đến lần sau bán linh tửu lại đến mua là được rồi, hy vọng đừng bị người khác mua đi trước, đến lúc đó mua thêm lò đan luyện tập trước. Khi trong lòng nghĩ như thế, chân đã không tự chủ được đi ra phía ngoài thành.
Bởi vì hiện tại tu vi của y đã là Luyện Khí Kỳ tầng sáu, có yêu bài là có thể tùy ý ra khỏi thành, vẫn luôn mua thịt cũng phải tốn không ít chi phí, tự mình hoàn toàn có thể đến xung quanh Tiên Thành bắt chút Yêu Linh Thỏ và Thiên Linh Kê mập phì, vừa tươi lại không cần dùng tiền.
Hơn nữa trước khi y đến Tiên Thành đã biết một chỗ, không chỉ có nhiều Yêu Linh Thỏ, còn cực kỳ bí ẩn, xung quanh cũng không có yêu thú loại lớn nào, mấy lần y đều bắt được con mồi ở đó.
Cước trình của người tu tiên cực nhanh, cho dù y không biết ngự kiếm phi hành, nhưng cũng không phải người thường có thể bằng được, hơn nữa Trần Hạc mới học được một pháp thuật, gọi là Ngự Phong Quyết, trong vài lần chớp lóe đã không còn thấy tăm hơi bóng dáng.
Tới địa điểm, Trần Hạc ngừng lại, sau đó cẩn thận tiến vào từ khe hở của một thân cây, bên trong là một vùng đất bằng, còn có một bến hồ nhỏ, một mặt dựa núi, ba mặt có cây vây quanh, nếu như không đi vào, căn bản sẽ không biết bên trong có một bãi cỏ bằng phẳng.
Trần Hạc dựa theo trước kia, ở mấy địa điểm mà Yêu Linh Thỏ bình thường đi ngang qua, đặt cạm bẫy, nói như thế nào thì thỏ cũng rất vụng về, đi lại chỉ đi một đường thẳng, bẫy cực dễ, Trần Hạc đều lười dùng pháp thuật gà bay chó sủa đối phó chúng nó.
Mới đặt xong bẫy, y đã quen thuộc đi vào một nơi núi đá hõm vào, nơi đó vừa vặn cung cấp cho một người ngồi, xung quanh có cỏ cây chắn nắng, không sợ người khác có thể thấy, y cũng có thể an tâm tu luyện ở bên trong. Giữa lúc Trần Hạc nuốt một viên Hoàng Thanh Đan chuẩn bị vận hành công pháp, đột nhiên vành tai khẽ động, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cực kỳ hỗn loạn, hiển nhiên không phải một người, nhất thời trong lòng cả kinh, không kịp nghĩ gì khác, lập tức giấu đi hô hấp, vận hành công pháp khiến linh khí toàn thân lưu động cực kỳ thong thả, nếu tu vi chênh lệch không lớn, không tỉ mỉ phân biệt, đều sẽ cho rằng y là một số yêu thú bình thường, đây là một chút pháp thuật nhỏ che tai mắt người mà y học được từ một số sách tạp nham.
Tiếp theo, một nam một nữ vội vội vàng vàng xông vào, ánh mắt Trần Hạc xuyên qua kẽ lá nhìn qua, chỉ thấy một nam một nữ cực trẻ tuổi, nam tử thì y nhìn không ra tu vi, nữ tử thì dường như là Luyện Khí Kỳ tầng sáu giống y, đồng thời hình như hai người đều bị thương, thương thế nam tử thoạt nhìn nặng hơn một chút.
“Vân muội, nơi đây bí ẩn, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi...” Nam tử ôm vết thương nói.
“Cũng tốt, chúng ta cũng đã chạy được trăm dặm rồi, không có ai khác đuổi theo.” Kế đó nhìn xung quanh rồi lại nói: “Không ngờ nơi đây vậy mà có động thiên khác, còn có hồ nước, có thể cho sư huynh rửa vết thương...” Vân muội kia nhỏ giọng nói.
Nam tử sau khi nghe xong phất phất tay: “Người tu tiên chúng ta, đả tọa một hồi thì thương thế tự nhiên sẽ khỏi, không cần làm điều thừa.”
Vân muội sau khi nghe xong không nói nữa, thấy nam tử ngồi xuống, kế đó rút ra khăn lụa trắng tinh trong tay áo, thấp giọng nói: “Muội đây đi rửa khăn tay một chút lau vết máu cho sư huynh.” Nói xong không đợi gã đồng ý đã xoay người đi đến phía hồ nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất