Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh
Chương 125: Chương 125
Chỉ thấy trên tơ lụa trắng tinh dưới đáy hộp ngọc lần lượt bày ba món đồ nhỏ, món thứ nhất bên trái tương tự với chiếc trống bỏi mà trẻ con thế gian chơi, chế tác cũng vô cùng tinh mỹ, món thứ hai là chiếc áo bào trắng thu nhỏ lại gấp mấy lần, món thứ ba lại là một thanh kiếm nhỏ màu trắng mảnh bằng lá liễu.
Trần Hạc từng nghiên cứu qua hơn mười thanh linh khí công kích trong túi trữ vật của nam tử kia lưu lại, lúc này liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra bên trong hộp này chứa là một món linh khí phòng ngự, hai món linh khí mang tính công kích, chẳng qua không biết uy lực của nó thế nào.
Nữ tử kia uống một ngụm trà thơm mà tỳ nữ ban nãy đặt xuống, giương mắt thấy khuôn mặt Trần Hạc như thường, đầu mi không khỏi thoáng nhếch, thấy thế đặt chén trà xuống, sau đó lấy ra chiếc trống bỏi nhỏ bên trong hộp, nói: “Chiếc trống này, chỉ cần được đưa vào pháp lực, là có thể mở rộng ra cỡ bằng cối xoay, là một món linh khí loại điều khiển thanh âm hiếm có, phát ra âm đánh trống, có thể trực tiếp chấn động nguyên thần của người tu tiên, bất ngờ lấy tánh mạng người, là linh khí thượng phẩm hiếm có...”
Nữ tử nói xong nâng mắt, thấy biểu cảm của Trần Hạc nhàn nhạt, dường như không hề động tâm, thì cười nói: “Chẳng qua phạm vi thanh âm hơi nhỏ, chỉ có mấy trượng, bất quá, cũng là cực hiếm thấy.” Nói xong đặt trống xuống, tiếp theo cầm lấy bộ quần áo kia.
“Đây là một món linh khí loại phòng ngự dùng tơ Tằm Ngũ Sắc và tơ Thiên Tằm đan thành, có thể tùy ý gia giảm kích cỡ, thay đổi màu sắc, Tằm Ngũ Sắc là thiên hạ đệ nhất tằm, số lượng thưa thớt sản lượng cũng không nhiều, nếu có được hoàn chỉnh năm phiến lá Thập Dạng Cẩm năm trăm năm cần thiết cho một con Tằm Ngũ Sắc ăn, lại cần thời gian hơn trăm năm nhả tơ, mới có thể có được một sợi, trong bộ quần áo này tổng cộng đan năm sợi tơ của Tằm Ngũ Sắc, xuyên suốt cả bộ quần áo, tơ nó kết ra trời sinh cứng cỏi, ngăn cách ngũ hành, đồng thời đều có thể miễn dịch đối với công kích dưới Luyện Khí Kỳ tầng tám...”
Trần Hạc sau khi nghe xong thoáng động dung, một món y bào chỉ có năm sợi tơ Tằm Ngũ Sắc, vậy mà đã có thể ngăn cách được công kích toàn lực của Luyện Khí Kỳ tầng tám, vậy nếu lấy lá của Thập Dạng Cẩm ngàn năm, hoặc là vạn năm, cả bộ y bào đều dùng tơ Tằm Ngũ Sắc đan, chẳng phải là ngay cả công kích của Kim Đan lão tổ cũng có thể ngăn cản được một hai sao?
Nữ tử nhìn thấy biểu cảm của Trần Hạc, cảm thấy rất thỏa mãn, có thứ động tâm, đại biểu cho giao dịch hôm nay sẽ có ba phần nắm chắc hoàn thành, kế đó đặt y bào xuống, đem chuôi kiếm nhỏ kia ra, “Chuôi kiếm nhỏ này tên là Bạch Liễu, mỏng mềm dai là đặc điểm của nó, bất quá bản lĩnh lớn nhất của nó lại là độc tố trong đó, chỉ cần dính một chút vào vết thương, đủ để khiến người ta toàn thân tê lệt mà chết, nó vốn là dùng độc của Phong Nguyệt Xà ngàn năm chế thành, trắng như tuyết khi giết người như vô hình, trước đó còn có một thanh dành cho nam tu dùng, tên là Bạch Hòa, đã bán ra, chuôi này vốn là để nữ tu sử dụng, hơi có chút nhỏ, bất quá dùng làm đánh lén vẫn không tệ.”
Nữ tử giải thích xong thì đặt thanh kiếm nhỏ kia trở lại, sau đó dùng một chiếc khăn trắng lau lau tay, thong dong cầm lấy chén trà cúi đầu uống một ngụm, cho Trần Hạc ngồi ở kia suy nghĩ, không lập tức nói chuyện, cũng không lộ ra thần sắc hối thúc.
Trần Hạc nhìn chuyên chú, nửa ngày sau dường như ngửi thấy luồng hương hoa trong trà kia, ngược lại lấy lại tinh thần, kế đó hỏi một vấn đề khiến nữ tử cảm thấy bất ngờ: “Mạo muội hỏi, không biết trong quán có Tằm Ngũ Sắc?”
Sở dĩ Trần Hạc hỏi như vậy, là bởi vì trong tay y vừa vặn có một hạt giống Thập Dạng Cẩm, là mua được từ trong tay chị họ của cô nương bán túi trữ vật, vừa vặn người chị họ kia được chia cho hai hạt giống, sau khi trồng xuống ai biết vận khí tốt, một hạt trong đó thành công nảy mầm, mà hạt còn lại thì tuyên cáo đã thối, ngầm bán lại cho Trần Hạc kiếm chút linh thạch tư nhân.
Trên thực tế loại linh thảo như Thập Dạng Cẩm cũng không hiếm thấy, đối với luyện đan mà nói cũng không có tác dụng gì, bất quá chỗ đặc thù nhất của nó không phải đối với người, mà là đối với linh trùng, nó chính là món cực đại bổ, nhất là Tằm Ngũ Sắc, nó suốt đời chỉ ăn lá cây Thập Dạng Cẩm, vì vậy một số môn phái chuyên biệt chăn nuôi linh trùng đều sẽ trồng linh thảo này, chẳng qua chu kỳ sinh trưởng của Thập Dạng Cẩm cực chậm, đồng thời mỗi khi đến trăm năm đều sẽ héo rũ rồi sinh trưởng lại một lần nữa từ chỗ rễ, mà mười gốc Thập Dạng Cẩm trồng xuống đất, đến năm trăm năm sau, e rằng chỉ có thể còn lại một hai gốc, mà Thập Dạng Cẩm ngàn năm lại càng thưa thớt như lông phượng sừng lân.
Bất quá đối với Trần Hạc mà nói, y có nhũ cây nơi tay, vẫn đáng giá thử một lần, dù sao một bộ y bào do toàn bộ tơ Tằm Ngũ Sắc nhả ra dệt thành, lực phòng ngự rất đáng chờ mong.
Nữ tử rất nhanh phản ứng lại, ngược lại cười một chút, nói: “Vận khí của vị đạo hữu này thật sự không tệ, gần đây chưởng quầy vừa lấy được một đôi Tằm Ngũ Sắc...” Sau khi kéo dây thừng, một lát sau tỳ nữ đã một tay cầm một chiếc hộp ngọc cỡ bằng bàn tay đến.
Nữ tử trực tiếp chuyển hộp vào trong tay Trần Hạc, ý là y có thể kiểm tra. Trần Hạc tiếp nhận mở ra, chỉ thấy trong hộp ngọc đặt một mảnh lá cây mười màu lóa mắt, mà nhìn nửa ngày mới thấy đầu đuôi lá cây có hai con tằm nhỏ chỉ lớn cỡ hạt gạo đang nằm, mới một chút nho nhỏ, lại đã có đầy đủ năm loại màu sắc, tuy rằng dường như sinh mệnh lực tương đối yếu ớt, nhưng vẫn còn sống.
“Đây là hai con Tằm Ngũ Sắc còn sót lại của Tu Nguyệt Lâu, một con giá thị trường là một ngàn sáu trăm khối linh thạch hạ phẩm, nếu Trần đạo hữu muốn, thì một đôi tính là ba nghìn khối linh thạch hạ phẩm, mà mảnh lá cây Thập Dạng Cẩm trăm năm kia cũng tặng cho Trần đạo hữu.” Nữ tử nhàn nhạt cười nói.
Trần Hạc sau khi nghe xong dừng chút, ngẩng đầu hỏi: “Không biết quý lâu có thu đan dược hay không?”
Nữ tử nói: “Đan dược Luyện Khí Kỳ, chỉ lấy Hoàng Thanh Đan, một viên ba khối linh thạch hạ phẩm.”
Trần Hạc nghe vậy thì nâng tay lấy ra hơn mười bình nhỏ từ trong túi trữ vật, nữ tử ngược lại thoáng có chút kinh ngạc nhìn y, “Đạo hữu vậy mà là luyện đan sư...” Kế đó mở bình ra kiểm tra thực hư.
“Tổng cộng là tám trăm tám mươi viên Hoàng Thanh Đan, hai nghìn sáu trăm bốn mươi khối linh thạch hạ phẩm, bất quá muốn mua đi đôi Tằm Ngũ Sắc này vẫn còn thiếu một số linh thạch.” Nữ tử đặt bình xuống ngẩng đầu nhìn về phía Trần Hạc.
Trên người Trần Hạc ngoại trừ hơn hai trăm khối để lại dùng thúc thảo dược, không còn dư linh thạch nữa, mà khối linh thạch thượng phẩm kia y còn chưa muốn lấy dùng, kế đó khẽ động tâm tư, nhất thời lấy một ống rượu ra từ trong túi trữ vật.
“Không biết Thiên Nhật Túy trăm năm ở quý lâu giá trị bao nhiêu.”
Khi y nói ra tên, rõ ràng thấy đôi mắt của nữ tử đối diện khẽ động, mặc dù giả vờ ổn trọng, nhưng bất quá cũng chỉ trong nháy mắt, đã vươn tay cầm lấy ống trúc kia, vừa mở nắp ra, tức khắc một luồng hương hoa mai khiến người ta mê say khoan thai phát ra, trên mặt nữ tử nhất thời có một ráng đỏ, cũng không biết là do kích động hay thực sự ngửi rượu đã say.
Trần Hạc thấy thế thì yên tâm, biết Thiên Nhật Túy này quả nhiên khiến nữ tu yêu thích như trong lời đồn, bất kể một vị nữ tu nào tu vi ra sao, đối với dung mạo của mình và phẩm tính yêu thích cái đẹp là vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Mà bình thường có thể tản ra hương vị không ngoài một số hương dịch và túi hương liệu, cùng một số ít ngọc bội gỗ hương có thể mang theo bên mình, nhưng Thiên Nhật Túy lại hoàn toàn không giống những ngoại vật này, mà là một luồng hương thơm vào miệng, theo linh khí bảo tồn trong thân thể, cũng sẽ không ngừng phát ra từng luồng theo mồ hôi hoặc khi vận công. Linh tửu do Thiên Nhật Túy Lan trăm năm ủ chế, uống một ngụm có thể tồn trữ hương khí trong cơ thể mười ngày nửa tháng, nếu uống một ngụm Túy Lan ngàn năm, trong một năm đều có thể rất lâu không tan.
Mà Thiên Nhật Túy vạn năm, thật sự đã được xem như là Thiên Nhật Túy Hương, nữ tử uống vào thì trong nghìn ngày đều sẽ cực kỳ duyên dáng. Gần như là hương thơm phẩm cấp cao nhất của nữ nhân, đồng thời loại hương này sẽ tùy theo thể chất của nữ tử mà không ngừng thay đổi. Khó trách có người sẽ nói nữ tu xa xỉ, một ngụm Thiên Nhật Túy trăm khối linh thạch hạ phẩm, đủ để nói ra giá trị của nó.
Nữ tử sau khi ngửi rồi lại ngửi, lúc này mới chậm rãi đặt ống trúc xuống, sắc mặt đỏ ửng vẫn chưa tiêu, hiển nhiên giữa mi mắt cũng lộ ra chút ảo não vì sự thất thố của mình, bất quá cuối cùng vẫn giấu đi, sau khi dùng tơ lụa che miệng khụ một tiếng, nói: “Quả nhiên là Thiên Nhật Túy, năm đó ở chỗ sư tôn cũng chỉ từng thấy trong một bình ngọc dài bằng ngón tay trữ một chút, còn chưa từng thấy qua một ống như thế, tuy rằng chỉ là Lan Thảo trăm năm, ngược lại vẫn ngửi thấy phẩm tướng ý vị không tệ.”
Nói xong thoáng dừng chút, sắc mặt có chút cẩn thận nói: “Thiên Nhật Túy trăm năm này, dù sao không thể so sánh với năm trăm năm, bất quá trên phố cũng đã rất lâu rồi không có, giá cả thì ngược lại có thể châm chước một chút, vào mười năm trước, một ngụm Thiên Nhật Túy trăm năm giá là trăm khối linh thạch hạ phẩm, tôi ra một trăm hai mươi khối linh thạch hạ phẩm, không biết ý của đạo hữu thế nào?”
Trần Hạc ngược lại không suy nghĩ nhiều, cực kỳ dứt khoát nói: “Đương nhiên là được, còn xin đổi một chút linh thạch, trừ đi phần dư của Tằm Ngũ Sắc.”
Giá nữ tử cho tương đối hợp lý, thậm chí còn hơi cao một chút, thấy Trần Hạc không có chút bộ dáng đầu cơ kiếm lợi, ngược lại tăng thêm vài phần hảo cảm, sau cùng lấy một cái cân nhỏ cân linh tửu, trừ đi phần linh thạch mà Tằm Ngũ Sắc thiếu, rồi trả cho Trần Hạc ba nghìn năm trăm khối linh thạch hạ phẩm.
Trần Hạc sau khi tùy ý thu cặp tằm nhỏ kia vào không gian Giới Tử, lúc này mới chỉ vào bộ y bào màu trắng do tơ Tằm Ngũ Sắc và tơ Thiên Tằm đan trong hộp ngọc nói: “Bộ áo bào này Trần mỗ cũng muốn mua.”
Nữ tử vốn đang tràn đầy sắc mặt vui mừng, sau khi nghe vậy, thần sắc lại hơi hơi trầm xuống, giọng điệu vốn còn hoà nhã, nhất thời có chút ý lạnh, mở miệng nói: “Đạo hữu có phải đang nói giỡn? Y bào này do tơ của Tằm Ngũ Sắc trăm năm và Thiên Tằm trăm năm nhả ra dệt nên, chính là món linh khí loại phòng ngự duy nhất trong ba món linh khí, giá trị cao nhất, ít hơn bảy nghìn khối linh thạch hạ phẩm sẽ không bán...”
Trần Hạc lại không nói gì, xoay tay lại lấy ra thêm một ống trúc từ túi trữ vật. Nữ tử sau khi nhìn thấy đầu mi thoáng giãn ra, ngược lại hơi có chút kinh hỉ, sau khi liếc nhìn Trần Hạc một cái, vươn tay tiếp nhận mở nắp ra, không kém Thiên Nhật Túy ban nãy nửa phần, hiển nhiên là xuất từ một vò.
Loại linh tửu hiếm có đã rất lâu rồi không xuất hiện trên phố như thế, bất kể là ai đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt, đồng thời hiện tại Tu Nguyệt Lâu chiếm phần độc nhất, tuyệt đối có thể đẩy lên đến giá trên trời, nghĩ tới đây, cô không khỏi nhìn về phía Trần Hạc hỏi: “Không biết đạo hữu có còn Thiên Nhật Túy này hay không?”
Trần Hạc nói: “Chỉ có hai ống này, đều ở trong tay các hạ.” Kỳ thực không gian còn lưu lại một ống, nhưng y không dự định bán ra, vì vậy không cần phải nói rõ.
Lúc này nữ tử mới yên tâm gật đầu, kế đó cân rượu, sau đó kiểm kê linh thạch, sau khi thanh toán tiền mua linh khí, còn lại hơn ba trăm khối linh thạch hạ phẩm trả lại cho Trần Hạc.
Khi Trần Hạc rời khỏi Tu Nguyệt Lâu, nữ tử kia lại ở trong phòng hưng phấn thưởng thức ống trúc trong tay, trong mắt lóe hào quang, sau đó vươn tay lấy ra phù truyền âm, sau khi nói vài câu thì bắn ra bốn phương tám hướng. Thiên Nhật Túy lần nữa hiện thế, xem ra đám nữ tu đỏm dáng kia lại phải điên cuồng rồi.
Khi Trần Hạc trở lại nơi ở, Hỏa Vân Báo chạy tới như một bóng đen, đại khái là bởi vì buổi trưa quên cho nó ăn, lúc này thấy y ngược lại có chút ý lấy lòng, chạy đến bên chân y, dùng hai móng vuốt phía trước leo lên lai quần, ngẩng đầu dùng đôi mắt tím trơn ướt nhìn y, đi một bước túm một bước. Trần Hạc đành phải khom lưng xách nó lên, thuận tay sờ sờ bụng nó, tròn vo không có vết tích xẹp xuống, bất quá nếu như lắc lắc, sẽ có thể nghe thấy tiếng nước.
Tên nhóc con này từng chịu đói, một khi đói không có đồ ăn sẽ điên cuồng uống nước, phương diện linh trí xem ra là một nhóc ngốc.
Trần Hạc từng nghiên cứu qua hơn mười thanh linh khí công kích trong túi trữ vật của nam tử kia lưu lại, lúc này liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra bên trong hộp này chứa là một món linh khí phòng ngự, hai món linh khí mang tính công kích, chẳng qua không biết uy lực của nó thế nào.
Nữ tử kia uống một ngụm trà thơm mà tỳ nữ ban nãy đặt xuống, giương mắt thấy khuôn mặt Trần Hạc như thường, đầu mi không khỏi thoáng nhếch, thấy thế đặt chén trà xuống, sau đó lấy ra chiếc trống bỏi nhỏ bên trong hộp, nói: “Chiếc trống này, chỉ cần được đưa vào pháp lực, là có thể mở rộng ra cỡ bằng cối xoay, là một món linh khí loại điều khiển thanh âm hiếm có, phát ra âm đánh trống, có thể trực tiếp chấn động nguyên thần của người tu tiên, bất ngờ lấy tánh mạng người, là linh khí thượng phẩm hiếm có...”
Nữ tử nói xong nâng mắt, thấy biểu cảm của Trần Hạc nhàn nhạt, dường như không hề động tâm, thì cười nói: “Chẳng qua phạm vi thanh âm hơi nhỏ, chỉ có mấy trượng, bất quá, cũng là cực hiếm thấy.” Nói xong đặt trống xuống, tiếp theo cầm lấy bộ quần áo kia.
“Đây là một món linh khí loại phòng ngự dùng tơ Tằm Ngũ Sắc và tơ Thiên Tằm đan thành, có thể tùy ý gia giảm kích cỡ, thay đổi màu sắc, Tằm Ngũ Sắc là thiên hạ đệ nhất tằm, số lượng thưa thớt sản lượng cũng không nhiều, nếu có được hoàn chỉnh năm phiến lá Thập Dạng Cẩm năm trăm năm cần thiết cho một con Tằm Ngũ Sắc ăn, lại cần thời gian hơn trăm năm nhả tơ, mới có thể có được một sợi, trong bộ quần áo này tổng cộng đan năm sợi tơ của Tằm Ngũ Sắc, xuyên suốt cả bộ quần áo, tơ nó kết ra trời sinh cứng cỏi, ngăn cách ngũ hành, đồng thời đều có thể miễn dịch đối với công kích dưới Luyện Khí Kỳ tầng tám...”
Trần Hạc sau khi nghe xong thoáng động dung, một món y bào chỉ có năm sợi tơ Tằm Ngũ Sắc, vậy mà đã có thể ngăn cách được công kích toàn lực của Luyện Khí Kỳ tầng tám, vậy nếu lấy lá của Thập Dạng Cẩm ngàn năm, hoặc là vạn năm, cả bộ y bào đều dùng tơ Tằm Ngũ Sắc đan, chẳng phải là ngay cả công kích của Kim Đan lão tổ cũng có thể ngăn cản được một hai sao?
Nữ tử nhìn thấy biểu cảm của Trần Hạc, cảm thấy rất thỏa mãn, có thứ động tâm, đại biểu cho giao dịch hôm nay sẽ có ba phần nắm chắc hoàn thành, kế đó đặt y bào xuống, đem chuôi kiếm nhỏ kia ra, “Chuôi kiếm nhỏ này tên là Bạch Liễu, mỏng mềm dai là đặc điểm của nó, bất quá bản lĩnh lớn nhất của nó lại là độc tố trong đó, chỉ cần dính một chút vào vết thương, đủ để khiến người ta toàn thân tê lệt mà chết, nó vốn là dùng độc của Phong Nguyệt Xà ngàn năm chế thành, trắng như tuyết khi giết người như vô hình, trước đó còn có một thanh dành cho nam tu dùng, tên là Bạch Hòa, đã bán ra, chuôi này vốn là để nữ tu sử dụng, hơi có chút nhỏ, bất quá dùng làm đánh lén vẫn không tệ.”
Nữ tử giải thích xong thì đặt thanh kiếm nhỏ kia trở lại, sau đó dùng một chiếc khăn trắng lau lau tay, thong dong cầm lấy chén trà cúi đầu uống một ngụm, cho Trần Hạc ngồi ở kia suy nghĩ, không lập tức nói chuyện, cũng không lộ ra thần sắc hối thúc.
Trần Hạc nhìn chuyên chú, nửa ngày sau dường như ngửi thấy luồng hương hoa trong trà kia, ngược lại lấy lại tinh thần, kế đó hỏi một vấn đề khiến nữ tử cảm thấy bất ngờ: “Mạo muội hỏi, không biết trong quán có Tằm Ngũ Sắc?”
Sở dĩ Trần Hạc hỏi như vậy, là bởi vì trong tay y vừa vặn có một hạt giống Thập Dạng Cẩm, là mua được từ trong tay chị họ của cô nương bán túi trữ vật, vừa vặn người chị họ kia được chia cho hai hạt giống, sau khi trồng xuống ai biết vận khí tốt, một hạt trong đó thành công nảy mầm, mà hạt còn lại thì tuyên cáo đã thối, ngầm bán lại cho Trần Hạc kiếm chút linh thạch tư nhân.
Trên thực tế loại linh thảo như Thập Dạng Cẩm cũng không hiếm thấy, đối với luyện đan mà nói cũng không có tác dụng gì, bất quá chỗ đặc thù nhất của nó không phải đối với người, mà là đối với linh trùng, nó chính là món cực đại bổ, nhất là Tằm Ngũ Sắc, nó suốt đời chỉ ăn lá cây Thập Dạng Cẩm, vì vậy một số môn phái chuyên biệt chăn nuôi linh trùng đều sẽ trồng linh thảo này, chẳng qua chu kỳ sinh trưởng của Thập Dạng Cẩm cực chậm, đồng thời mỗi khi đến trăm năm đều sẽ héo rũ rồi sinh trưởng lại một lần nữa từ chỗ rễ, mà mười gốc Thập Dạng Cẩm trồng xuống đất, đến năm trăm năm sau, e rằng chỉ có thể còn lại một hai gốc, mà Thập Dạng Cẩm ngàn năm lại càng thưa thớt như lông phượng sừng lân.
Bất quá đối với Trần Hạc mà nói, y có nhũ cây nơi tay, vẫn đáng giá thử một lần, dù sao một bộ y bào do toàn bộ tơ Tằm Ngũ Sắc nhả ra dệt thành, lực phòng ngự rất đáng chờ mong.
Nữ tử rất nhanh phản ứng lại, ngược lại cười một chút, nói: “Vận khí của vị đạo hữu này thật sự không tệ, gần đây chưởng quầy vừa lấy được một đôi Tằm Ngũ Sắc...” Sau khi kéo dây thừng, một lát sau tỳ nữ đã một tay cầm một chiếc hộp ngọc cỡ bằng bàn tay đến.
Nữ tử trực tiếp chuyển hộp vào trong tay Trần Hạc, ý là y có thể kiểm tra. Trần Hạc tiếp nhận mở ra, chỉ thấy trong hộp ngọc đặt một mảnh lá cây mười màu lóa mắt, mà nhìn nửa ngày mới thấy đầu đuôi lá cây có hai con tằm nhỏ chỉ lớn cỡ hạt gạo đang nằm, mới một chút nho nhỏ, lại đã có đầy đủ năm loại màu sắc, tuy rằng dường như sinh mệnh lực tương đối yếu ớt, nhưng vẫn còn sống.
“Đây là hai con Tằm Ngũ Sắc còn sót lại của Tu Nguyệt Lâu, một con giá thị trường là một ngàn sáu trăm khối linh thạch hạ phẩm, nếu Trần đạo hữu muốn, thì một đôi tính là ba nghìn khối linh thạch hạ phẩm, mà mảnh lá cây Thập Dạng Cẩm trăm năm kia cũng tặng cho Trần đạo hữu.” Nữ tử nhàn nhạt cười nói.
Trần Hạc sau khi nghe xong dừng chút, ngẩng đầu hỏi: “Không biết quý lâu có thu đan dược hay không?”
Nữ tử nói: “Đan dược Luyện Khí Kỳ, chỉ lấy Hoàng Thanh Đan, một viên ba khối linh thạch hạ phẩm.”
Trần Hạc nghe vậy thì nâng tay lấy ra hơn mười bình nhỏ từ trong túi trữ vật, nữ tử ngược lại thoáng có chút kinh ngạc nhìn y, “Đạo hữu vậy mà là luyện đan sư...” Kế đó mở bình ra kiểm tra thực hư.
“Tổng cộng là tám trăm tám mươi viên Hoàng Thanh Đan, hai nghìn sáu trăm bốn mươi khối linh thạch hạ phẩm, bất quá muốn mua đi đôi Tằm Ngũ Sắc này vẫn còn thiếu một số linh thạch.” Nữ tử đặt bình xuống ngẩng đầu nhìn về phía Trần Hạc.
Trên người Trần Hạc ngoại trừ hơn hai trăm khối để lại dùng thúc thảo dược, không còn dư linh thạch nữa, mà khối linh thạch thượng phẩm kia y còn chưa muốn lấy dùng, kế đó khẽ động tâm tư, nhất thời lấy một ống rượu ra từ trong túi trữ vật.
“Không biết Thiên Nhật Túy trăm năm ở quý lâu giá trị bao nhiêu.”
Khi y nói ra tên, rõ ràng thấy đôi mắt của nữ tử đối diện khẽ động, mặc dù giả vờ ổn trọng, nhưng bất quá cũng chỉ trong nháy mắt, đã vươn tay cầm lấy ống trúc kia, vừa mở nắp ra, tức khắc một luồng hương hoa mai khiến người ta mê say khoan thai phát ra, trên mặt nữ tử nhất thời có một ráng đỏ, cũng không biết là do kích động hay thực sự ngửi rượu đã say.
Trần Hạc thấy thế thì yên tâm, biết Thiên Nhật Túy này quả nhiên khiến nữ tu yêu thích như trong lời đồn, bất kể một vị nữ tu nào tu vi ra sao, đối với dung mạo của mình và phẩm tính yêu thích cái đẹp là vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Mà bình thường có thể tản ra hương vị không ngoài một số hương dịch và túi hương liệu, cùng một số ít ngọc bội gỗ hương có thể mang theo bên mình, nhưng Thiên Nhật Túy lại hoàn toàn không giống những ngoại vật này, mà là một luồng hương thơm vào miệng, theo linh khí bảo tồn trong thân thể, cũng sẽ không ngừng phát ra từng luồng theo mồ hôi hoặc khi vận công. Linh tửu do Thiên Nhật Túy Lan trăm năm ủ chế, uống một ngụm có thể tồn trữ hương khí trong cơ thể mười ngày nửa tháng, nếu uống một ngụm Túy Lan ngàn năm, trong một năm đều có thể rất lâu không tan.
Mà Thiên Nhật Túy vạn năm, thật sự đã được xem như là Thiên Nhật Túy Hương, nữ tử uống vào thì trong nghìn ngày đều sẽ cực kỳ duyên dáng. Gần như là hương thơm phẩm cấp cao nhất của nữ nhân, đồng thời loại hương này sẽ tùy theo thể chất của nữ tử mà không ngừng thay đổi. Khó trách có người sẽ nói nữ tu xa xỉ, một ngụm Thiên Nhật Túy trăm khối linh thạch hạ phẩm, đủ để nói ra giá trị của nó.
Nữ tử sau khi ngửi rồi lại ngửi, lúc này mới chậm rãi đặt ống trúc xuống, sắc mặt đỏ ửng vẫn chưa tiêu, hiển nhiên giữa mi mắt cũng lộ ra chút ảo não vì sự thất thố của mình, bất quá cuối cùng vẫn giấu đi, sau khi dùng tơ lụa che miệng khụ một tiếng, nói: “Quả nhiên là Thiên Nhật Túy, năm đó ở chỗ sư tôn cũng chỉ từng thấy trong một bình ngọc dài bằng ngón tay trữ một chút, còn chưa từng thấy qua một ống như thế, tuy rằng chỉ là Lan Thảo trăm năm, ngược lại vẫn ngửi thấy phẩm tướng ý vị không tệ.”
Nói xong thoáng dừng chút, sắc mặt có chút cẩn thận nói: “Thiên Nhật Túy trăm năm này, dù sao không thể so sánh với năm trăm năm, bất quá trên phố cũng đã rất lâu rồi không có, giá cả thì ngược lại có thể châm chước một chút, vào mười năm trước, một ngụm Thiên Nhật Túy trăm năm giá là trăm khối linh thạch hạ phẩm, tôi ra một trăm hai mươi khối linh thạch hạ phẩm, không biết ý của đạo hữu thế nào?”
Trần Hạc ngược lại không suy nghĩ nhiều, cực kỳ dứt khoát nói: “Đương nhiên là được, còn xin đổi một chút linh thạch, trừ đi phần dư của Tằm Ngũ Sắc.”
Giá nữ tử cho tương đối hợp lý, thậm chí còn hơi cao một chút, thấy Trần Hạc không có chút bộ dáng đầu cơ kiếm lợi, ngược lại tăng thêm vài phần hảo cảm, sau cùng lấy một cái cân nhỏ cân linh tửu, trừ đi phần linh thạch mà Tằm Ngũ Sắc thiếu, rồi trả cho Trần Hạc ba nghìn năm trăm khối linh thạch hạ phẩm.
Trần Hạc sau khi tùy ý thu cặp tằm nhỏ kia vào không gian Giới Tử, lúc này mới chỉ vào bộ y bào màu trắng do tơ Tằm Ngũ Sắc và tơ Thiên Tằm đan trong hộp ngọc nói: “Bộ áo bào này Trần mỗ cũng muốn mua.”
Nữ tử vốn đang tràn đầy sắc mặt vui mừng, sau khi nghe vậy, thần sắc lại hơi hơi trầm xuống, giọng điệu vốn còn hoà nhã, nhất thời có chút ý lạnh, mở miệng nói: “Đạo hữu có phải đang nói giỡn? Y bào này do tơ của Tằm Ngũ Sắc trăm năm và Thiên Tằm trăm năm nhả ra dệt nên, chính là món linh khí loại phòng ngự duy nhất trong ba món linh khí, giá trị cao nhất, ít hơn bảy nghìn khối linh thạch hạ phẩm sẽ không bán...”
Trần Hạc lại không nói gì, xoay tay lại lấy ra thêm một ống trúc từ túi trữ vật. Nữ tử sau khi nhìn thấy đầu mi thoáng giãn ra, ngược lại hơi có chút kinh hỉ, sau khi liếc nhìn Trần Hạc một cái, vươn tay tiếp nhận mở nắp ra, không kém Thiên Nhật Túy ban nãy nửa phần, hiển nhiên là xuất từ một vò.
Loại linh tửu hiếm có đã rất lâu rồi không xuất hiện trên phố như thế, bất kể là ai đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt, đồng thời hiện tại Tu Nguyệt Lâu chiếm phần độc nhất, tuyệt đối có thể đẩy lên đến giá trên trời, nghĩ tới đây, cô không khỏi nhìn về phía Trần Hạc hỏi: “Không biết đạo hữu có còn Thiên Nhật Túy này hay không?”
Trần Hạc nói: “Chỉ có hai ống này, đều ở trong tay các hạ.” Kỳ thực không gian còn lưu lại một ống, nhưng y không dự định bán ra, vì vậy không cần phải nói rõ.
Lúc này nữ tử mới yên tâm gật đầu, kế đó cân rượu, sau đó kiểm kê linh thạch, sau khi thanh toán tiền mua linh khí, còn lại hơn ba trăm khối linh thạch hạ phẩm trả lại cho Trần Hạc.
Khi Trần Hạc rời khỏi Tu Nguyệt Lâu, nữ tử kia lại ở trong phòng hưng phấn thưởng thức ống trúc trong tay, trong mắt lóe hào quang, sau đó vươn tay lấy ra phù truyền âm, sau khi nói vài câu thì bắn ra bốn phương tám hướng. Thiên Nhật Túy lần nữa hiện thế, xem ra đám nữ tu đỏm dáng kia lại phải điên cuồng rồi.
Khi Trần Hạc trở lại nơi ở, Hỏa Vân Báo chạy tới như một bóng đen, đại khái là bởi vì buổi trưa quên cho nó ăn, lúc này thấy y ngược lại có chút ý lấy lòng, chạy đến bên chân y, dùng hai móng vuốt phía trước leo lên lai quần, ngẩng đầu dùng đôi mắt tím trơn ướt nhìn y, đi một bước túm một bước. Trần Hạc đành phải khom lưng xách nó lên, thuận tay sờ sờ bụng nó, tròn vo không có vết tích xẹp xuống, bất quá nếu như lắc lắc, sẽ có thể nghe thấy tiếng nước.
Tên nhóc con này từng chịu đói, một khi đói không có đồ ăn sẽ điên cuồng uống nước, phương diện linh trí xem ra là một nhóc ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất