Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 188: Chương 188

Trước Sau
Hắc báo nằm trên đùi Trần Hạc liếm liếm tay y, kế đó lộ ra ánh mắt nghi hoặc, dù sao tâm thần tương liên với Trần Hạc, có thể cảm giác được người trước mắt là Trần Hạc, nhưng lại là khuôn mặt của một người khác, đối với báo nhỏ với tâm trí như một đứa trẻ chỉ có tám tuổi đến mười tuổi mà nói, đây là chuyện không thể suy nghĩ rõ, không những thế nó lại có thể cảm giác được tâm tình vui mừng mà yêu thích trong lòng Trần Hạc, tâm tình như vậy có thể được trực tiếp truyền tống đến trong cảm giác của nó, nó không khỏi ngoan ngoãn nằm trong lòng Trần Hạc, thường thường dùng đuôi thân mật cuốn lấy cánh tay y.

Trần Hạc sờ sờ cái đuôi có màu lông trơn mịn của nó, nghĩ đến điều gì, nhất thời tay khẽ vẫy, lấy ra hộp ngọc mà trước đó tu sĩ họ Lại ném cho y từ túi trữ vật. Hộp ngọc này chính là một món pháp khí đặc thù đã được luyện chế, giá trị xa xỉ, là vật chuyên biệt dùng để đựng nguyên liệu thuộc tính hỏa quý giá. Vừa thấy hộp ngọc, động tác hắc báo liếm tay y nhất thời dừng lại, đôi con ngươi màu tím nhạt nhìn chằm chằm hộp ngọc kia, dường như có chút cảm giác.

Trần Hạc lại cười cười, tiện tay mở hộp ngọc ra, vừa mở ra, luồng hỏa diễm kia đã bốc lên, hun khiến người ta miệng khô lưỡi khô, không hổ là tinh thạch được ôn dưỡng mấy vạn năm trong động núi lửa. Lúc này trong hộp được trải đầy Hỏa Luyện Tinh, hộp ngọc này tuy rằng chỉ dài một thước, nhưng dung lượng trong đó cực lớn, Hỏa Luyện Tinh vì bị nổ tung đều thành khối vỡ, lớn có cỡ nắm tay, nhỏ lại là cỡ trứng chim.

Hắc báo từ khi thấy Hỏa Luyện Tinh thì cái cổ vươn cực dài, thậm chí nhịn không được dùng móng vuốt muốn đi cào hộp ngọc trong tay Trần Hạc, lộ ra cử chỉ đòi muốn. Loại hỏa tinh tinh thuần hình thành thiên nhiên này, năng lượng ngậm trong đó vô cùng hữu ích với yêu thú thuộc tính hỏa, trước đây khi Trần Hạc thấy Hỏa Luyện Tinh đã có suy nghĩ như vậy, nhưng tình hình lúc đó muốn chiếm làm của riêng là chuyện không có khả năng, có thể lấy được hộp này còn thật sự phải cảm tạ cử chỉ “giá họa” của vị Lại tu sĩ kia.

Thấy hắc báo đã không kiên nhẫn ô ô với y, Trần Hạc mới lấy một khối không lớn không nhỏ trong đó, dùng nguyên khí bao quanh, lấy ra. Hắc báo vừa thấy khối Hỏa Luyện Tinh kia, nhất thời đứng lên, thấy Hỏa Luyện Tinh đó được đưa đến phía nó, lập tức chân sau nhảy lên thoáng cái nuốt tinh thạch vào miệng, năng lượng thuộc tính hỏa cực lớn kia khiến một lát sau toàn thân hắc báo dấy lên ánh sáng tím rào rạt.

Trần Hạc thấy vậy, trong lòng không khỏi vui mừng, thứ này quả nhiên là vật đại bổ của yêu thú thuộc tính hỏa, ngày sau lấy nó làm đồ ăn vặt cho hắc báo cũng không tệ, chỉ tiếc lửa nơi động địa hỏa kia quá mãnh liệt, nếu không y còn muốn thu thêm một số, dù sao thứ này có được không dễ.

Tâm tình Trần Hạc vào một lát sau đã được thu liễm lại, dù sao lúc này không phải thời điểm hưởng thụ an nhàn. Kế đó thấy hắc báo thu hồi hỏa diễm trên người, hưng phấn chạy tới phía mình, liền thuận tay vỗ vỗ sau đầu lông xù của nó, rồi đứng dậy vội vã hầm cho nó một nồi canh thịt lớn. Hắc báo là yêu thú ăn thịt, rất tham ăn, nhưng vì kén ăn, nếu như không phải thức ăn Trần Hạc làm thì thông thường nó đều không ăn, cho dù đói bụng cũng phải chờ Trần Hạc nhớ tới nó làm thịt cho nó mới ăn. Hiện tại thấy Ngưng Thần Quả không ít đi nửa trái nào, là biết nó đã một ngày không ăn gì, sau khi y nấu xong thịt, lại trấn an Linh Mục Hầu sợ đến núp trong động cây, lúc này mới ra không gian Giới Tử.

Hiện tại thân thể Trần Hạc vẫn đang bồng bềnh trong nước vô tận, bởi vì Bà Sa Châu trong nước được hỗ trợ thêm, đồng thời không gặp phải công kích, vì vậy năng lượng tiêu hao cực ít, vẫn đang bảo trì không gian khoảng hai mét. Đại khái do cảm giác thiêu đốt trên đôi mắt đã khôi phục, thích ứng ánh sáng hắc ám nơi đáy nước, lại hoặc do đã trôi tới một khu vực khác, khiến y có thể thấy rõ một số cảnh tượng xung quanh.

Hiển nhiên đáy nước hiện tại là một vùng biển sâu, địa thế như lục địa, có núi cao có thung lũng có đá lớn có thực vật, chẳng qua hết thảy điều này đều bị nước bao trùm, thậm chí còn có một số thủy yêu thú lai vãng nơi đáy nước, những thủy yêu thú này hình dáng thiên kì bách quái, đơn độc hay thành đàn đều bắt đầu trở nên dày đặc.

Trong tay Trần Hạc không có pháp khí thuộc tính thủy, lực chém giết trong nước đương nhiên sẽ rơi thấp mấy lần, gặp phải yêu thú thuộc tính thủy tập kích chỉ sợ sẽ không ổn, nên rời khỏi nơi đây là quan trọng nhất. Y nuốt vào một viên Huyễn Dung Đan giảm tu vi đến thấp nhất, tuy rằng có lực bảo hộ tự nhiên của Bà Sa Châu, nhưng có lúc cũng sợ chuyện bất ngờ xảy ra, tuy rằng xác suất thấp, nhưng khó bảo đảm dưới nước sẽ không có yêu tu cấp cao nhìn thấu, hạ thấp tu vi vẫn có thể xem là biện pháp ẩn giấu bản thân không dẫn người chú ý.

Trần Hạc khống chế tốc độ trôi về phương hướng không biết, lúc này có thể đã cách xa phạm vi núi lửa, nước cực kỳ âm hàn, cho dù Trần Hạc là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, cũng có thể cảm giác được loại rét lạnh thuộc về chất nước tuôn tới từ bốn phía. Ngay trong thủy vực mênh mông này, một mình Trần Hạc trôi dạt mấy ngày, nhưng dường như vẫn không có manh mối về cửa ra.

Bởi vì không có bản đồ đáy biển, y không rõ vùng hải vực này lớn bao nhiêu, tuy rằng mấy ngày nay tốc độ không nhanh, mỗi năm ngày năng lượng bên trong Bà Sa Châu sẽ tiêu hao hết, Trần Hạc cần tìm chỗ an toàn đả tọa một ngày, chờ Bà Sa lần nữa tràn ngập năng lượng rồi tiếp tục xuất phát, liên tiếp mấy ngày xung quanh vẫn là một vùng hắc ám, nước biển không có ánh sáng nói cho y nơi này tuyệt đối không phải đáy biển nhỏ bình thường, muốn ra ngoài dường như phải tốn một đoạn thời gian.

Trần Hạc vẫn luôn đi tự nhiên theo phương hướng dòng nước, nhưng mấy ngày nay dựa theo y quan sát, địa thế đoạn đáy nước này đã có dấu hiệu kéo hướng lên, đây tựa hồ là hiện tượng tốt. Trần Hạc dò xét năng lượng của Bà Sa Châu nơi cổ tay, trong thời gian ba ngày, lại bị một con Thứ Yêu Ngư đâm hai lượt, lúc này năng lượng đã gần sát đáy, xem ra phải tìm một chỗ an thân một ngày mới tiếp tục đi tới.

Khu vực nơi này bắt đầu có nhiều thể núi, khác với lục địa, trên toàn bộ thể núi đều mọc một tầng rêu dinh dính màu xanh đen, không nhìn kỹ thật đúng là nhìn không ra. Vì để không gây sự chú ý, bình thường Trần Hạc đều sẽ tìm kiếm một số thể núi khe nứt tự nhiên sau đó che giấu nguyên khí thân thể nấp trong đó, lần này cũng không ngoại lệ, cách đó không xa dường như có ngọn núi không nhỏ, giữa những tảng đá có không ít tảo biển bềnh bồng nơi đáy nước.

Nơi đáy cỏ dường như có che giấu một khe nứt, Trần Hạc dùng thần thức dò xét bên ngoài một hồi, dường như không có gì dị dạng, vì vậy y thu năng lượng Bà Sa Châu, sau đó chắn hộ thuẫn trước người để phòng ngừa, rồi chuyển qua trước tảng đá kia vươn tay đẩy thủy thảo chắn cửa khe, đúng lúc này đột nhiên một đường ánh kim bắn ra từ bên trong.

Trần Hạc luôn luôn cảnh giác, thấy ánh sáng lập tức nghiêng thân, đường ánh kim kia liền sát qua phòng hộ thuẫn bắn ra ngoài, mà phòng hộ thuẫn trung phẩm lại lộ ra một đường rãnh thật sâu, hiển nhiên uy lực của đường ánh kim ban nãy không yếu, trong nháy mắt đầu óc Trần Hạc thoáng kích động, đồng thời dùng ra mấy tấm cốt thuẫn vây trước người. Như y dự liệu, bên trong bắt đầu bắn ra mấy đường ánh kim, nện lên ba tầng cốt thuẫn phòng ngự của Trần Hạc, không bao lâu sau cốt thuẫn bị đánh cho lồi lõm, liên tục bị phá phế đi bốn tấm.

Trần Hạc một bên đổi cốt thuẫn một bên ngạc nhiên, đây là kim quang do yêu thú gì phun ra, lực sát thương thế mà mạnh như vậy, đồng thời có thể một lần phun ra mấy đạo, nếu không phải trong tay y có chút tích trữ phòng ngự thuẫn thấp trung cấp, thật sự đã có thể bị những kim quang uy lực lớn khiến người ta trở tay không kịp này đánh thành trọng thương rồi. Đối mặt kim quang dày đặc và mấy món pháp khí báo hỏng của mình, trong lòng không khỏi thấy xui, vốn tưởng rằng khe đá mọc thủy thảo hoang vu như vậy hẳn là không có nguy hiểm gì, lại không biết địa phương không bắt mắt vậy mà cũng có yêu thú lợi hại, chẳng qua khí tức của yêu thú này cực yếu, lại hoặc do có thứ che lấp thần thức, vậy mà khiến y không có phòng bị.



Thế nhưng lúc này lại không cách nào rời khỏi, vì năng lượng của Bà Sa Châu đã hao hết, bơi xung quanh trong nước rất dễ rước lấy thủy yêu thú thành đàn công kích, đến lúc đó sẽ chỉ càng khổ không nói nổi. Nghĩ đến đây, động tác vốn dự định rời đi của Trần Hạc cũng chuyển thành cắn răng tiếp tục ngăn chặn, làm sao cũng phải kéo dài được một ngày ở địa phương ẩn nấp này, đợi năng lượng của Bà Sa Châu khôi phục, cho dù cầu y lưu lại cũng không có nửa phần do dự.

Chẳng qua trôi qua lâu như vậy mà đối phương không hề có tình huống kiệt sức, tiếp tục như thế tóm lại cũng không phải cách, tuy rằng trong tay Trần Hạc tồn trữ không ít phòng ngự thuẫn trung thấp, nhưng cũng không thể hao sạch toàn bộ một lần, đành phải một bên ngăn chặn né tránh công kích của đối phương, một bên lặng lẽ dùng ra Mạch Kim Kiếm từ đan điền. Mạch Kim Kiếm cũng là pháp khí thuộc tính kim, đồng thời là pháp khí Nguyên Thần, một mạch tương thông với Trần Hạc, có thể tùy tâm điều khiển, hình thái bất kể lớn nhỏ đều có thể thay đổi. Lúc này Mạch Kim Kiếm hóa thành kích cỡ bằng đường ánh sáng kim đang công kích Trần Hạc, xen lẫn trong ánh sáng kim bắn vào động.

Vì trong kiếm có linh chủng, cực kỳ linh hoạt đa biến, lại tương thông với tinh huyết của Trần Hạc, thần thức của y có thể dễ dàng bám lên thân kiếm, thấy rõ ràng tình hình trong động. Không gian bên trong cũng không lớn, tối mịt mờ, trong khe nứt quả nhiên có hai con thủy yêu thú, toàn bộ xác ngoài đinh ốc là màu vàng kim, là chủng loại cho tới bây giờ chưa từng gặp, hai con lần lượt là yêu thú cấp năm cùng một con yêu thú cấp sáu, kim quang đang không ngừng phun ra từ miệng chính là một loại dịch dính. Đối với Trần Hạc mà nói hai con có chút vướng tay chân.

Dù sao loại yêu thú này, chỉ nhìn vỏ không thôi đã biết lực phòng ngự rất mạnh, bình thường không thể tấn công được, nhưng nghĩ lại cũng có một nhược điểm trí mạng, đó là tốc độ đi đường của nó rất chậm, đó chẳng khác nào là một bia ngắm đứng tại chỗ, nếu chỉ nhằm vào một chỗ thì dù phòng ngự mạnh mẽ thế nào đi nữa, sớm muộn cũng sẽ bị công phá.

Trần Hạc một bên đau khổ ngăn chặn công kích kim quang của hai con Yêu Oa Thú kia (yêu thú ốc sên), một bên dùng Mạch Kim Kiếm ẩn trong động triển khai công kích với chúng. Lúc này hiệu quả do quanh năm y uống rượu ủ từ Linh Lung Quả rốt cục đã lộ ra, làm một lúc hai việc thậm chí nhiều việc cũng đều có thể tiến thoái tự nhiên, khống chế chính xác.

Mà Mạch Kim Kiếm cũng không hổ là pháp khí Nguyên Thần có lực công kích mạnh nhất của Trần Hạc, vì nó chính là hạt sen của Kim Liên cửu phẩm, không chỉ là vật chí kiên, đồng thời có thể tự hành phân giải thành mấy thanh tiến hành công kích, vì nó thuộc loại kim trong thủy, không hề sợ áp lực trong nước, tốc độ cực nhanh như mấy con cá Kim Tiễn linh hoạt, triển khai công kích mãnh liệt với hai con Yêu Oa Thú không cách nào di động kia. Mà linh chủng bị trói buộc trong Mạch Kim Kiếm trước đây, bản thân cũng là một sinh linh hỗn độn cực kỳ hiếu động và hiếu chiến, ở trong Sa Kim luôn vô ý thức cắt đến cắt đi, hiện giờ ở trong Mạch Kim Kiếm và vẫn luôn được ôn dưỡng trong đan điền của Trần Hạc không được lấy ra chiến đấu, đã sớm nôn nóng đến độ xoay quanh trong kiếm, dịch đến dời đi không một khắc nhàn rỗi, lúc này thấy được thứ thú vị mới, dường như lấy được súng đồ chơi, cơ hồ không cần Trần Hạc chỉ huy, nó đã giết chơi vui sướng quên trời với hai con ngu ngốc không biết động đậy.

Không quá một khắc, công kích kim quang mà Trần Hạc chống đỡ đã giảm đi phân nửa, hai con thú ốc sên trong động đều tập trung lực chú ý trên Mạch Kim Kiếm, bắt đầu công kích kim quang đấu với kim quang, nhưng hiển nhiên dựa vào cường độ thì Mạch Kim Kiếm cao hơn một bậc, mà ở độ linh hoạt, lại càng không cách nào bằng được. Mạch Kim Kiếm như là khắc tinh của chúng nó, rõ ràng là hai con yêu thú cấp năm sáu, phòng ngự và công kích đều rất mạnh mẽ, nhưng ở trong tay Mạch Kim Kiếm lại chỉ có số phận chịu đòn, mỗi khi va chạm, trên vỏ Yêu Oa Thú đều sẽ bật ra từng đợt hoa lửa màu vàng kim, nhưng rất nhanh đã bị nước dập tắt, chỉ chốc lát sau trên vỏ đã xuất hiện từng vết rạch.

Lúc này Trần Hạc lại dời về phía miệng khe nứt, vì kim quang kia đã không công kích y nữa, Yêu Oa Thú chỉ lo so kim quang với Mạch Kim Kiếm, dù sao chỉ là một con yêu thú cấp năm sáu chưa mở linh trí, cho dù điều kiện Tiên Thiên với điều kiện Hậu Thiên đều tốt, nhưng trước mặt linh chủng có một chút linh trí do thiên địa ngưng tụ thành, vẫn có chút ngốc. Trần Hạc thấy hai con yêu thú kia không chịu nổi gánh nặng lùi về vỏ tránh họa.

Cường độ Mạch Kim Kiếm công kích lớn, pháp lực tiêu hao cũng cực lớn, linh chủng ngược lại chơi đến vui vẻ, pháp lực trong cơ thể Trần Hạc lại phải cung ứng không hạn chế, y cũng bất quá chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, cho dù pháp lực cao hơn tu sĩ cùng cấp một chút, cũng không có khả năng không chừng mực, vì phòng ngừa tiêu hao lợi hại, chỉ đành khẽ vẫy tay gọi Mạch Kim Kiếm trở về.

Linh chủng Mạch Kim Kiếm đang chơi vui vẻ, lúc này ngược lại mặc kệ, nó hoàn toàn khác với linh chủng Trần Hoàng Kiếm. Trần Hoàng Kiếm là thuộc tính thổ, yên lặng ổn trọng nhất, khi dùng ra cũng sẽ không chạy loạn xung quanh, chỉ đứng xung quanh Trần Hạc. Linh chủng thuộc tính kim lại rất nghịch ngợm, thấy không cho nó chơi, thì không ngừng lượn xung quanh Trần Hạc. Trần Hạc có chút cười khổ, cũng không biết tiền bối sáng chế pháp khí Nguyên Thần ngũ linh có phải thiên vị nuôi ấu linh hay không, cuối cùng sáng chế ra năm loại pháp khí linh chủng, linh chủng này khác với vật phàm, chúng nó tuy rằng linh ở trong kiếm, lấy kiếm làm thân, nhưng có linh trí, từng đứa đều như mấy đứa con nít đòi ăn kẹo, cộng thêm hai con ở không gian Giới Tử, Trần Hạc cảm thấy mình đều sắp trở thành thầy giáo nhà trẻ rồi.

Y đành phải không đếm xỉa đến cử chỉ xoay quanh vòng của cái con Mạch Kim Kiếm kia, mà vươn tay lấy ra Tỏa Cốt Liên đổi được từ tay nữ tử áo trắng trước đây cùng với túi Phược Tiên, phong kín vững chắc hai con yêu thú đã co đầu rút cổ kia.

Đối với yêu thú, Trần Hạc luôn là mi không phạm ta, ta không động mi, lần này tuy rằng là chúng nó chủ động công kích, nhưng nguyên do cũng bởi vì mình xâm nhập địa bàn của chúng, ngược lại không đến mức một mực diệt sát, y chỉ muốn tìm chỗ có thể nương thân, tạm thời nghỉ ngơi một ngày, ngày mai liền rời khỏi nơi đây thả chúng nó tự do.

Mà Mạch Kim Kiếm rời khỏi đan điền thì như thoát khỏi trói buộc không muốn trở về, hưng phấn bay tới bay lui trong khe đá, thường thường còn đâm đâm vỏ Yêu Oa Thú kia đe dọa đối phương. Tính tình của Trần Hạc sớm đã được hắc báo rèn đúc ra, xem như không có gì đối với cử chỉ nghịch ngợm đánh nhỏ nháo nhỏ của Mạch Kim Kiếm, nó nguyện ý chơi thì chơi đi, tóm lại là linh chủng, cũng không thể quá khắt khe, nếu không phải Trần Hoàng Kiếm bị thương nặng đang khôi phục trong đan điền, nói không chừng cũng gọi ra chơi với nó, dù sao cũng là pháp khí Nguyên Thần của mình, nửa đồng bọn chiến đấu, quý trọng ngẫu nhiên dung túng còn có thể kéo gần được cự ly với linh chủng, dù sao cũng không có việc gì.

Kế đó Trần Hạc đánh giá xung quanh, rồi tìm một chỗ ngồi xuống chuẩn bị đả tọa một đêm, lồng phòng hộ hình thành một hình trứng một mét bao phủ xung quanh Trần Hạc. Vận hành công pháp Toàn Linh, một lát sau Trần Hạc đột nhiên mở mắt, miệng không khỏi ‘hử’ một tiếng. Công pháp Toàn Linh cực kỳ mẫn cảm đối với linh khí, ban nãy khi vận hành công pháp, y rõ ràng cảm giác được kim linh khí bên trong khe đá này lớn hơn gấp mười lần thủy linh khí, dưới tình huống bình thường đây là chuyện không có khả năng.

Ánh mắt không khỏi nhìn về phía hai con yêu thú cấp năm sáu nơi góc, vỏ toàn thân lấp lánh ánh kim. Trước đây Trần Hạc đã thấy qua Yêu Oa Thú trong ngọc giản, là yêu thú rất thông thường trong nước, nhưng đại thể vỏ là màu xám đen, kỳ lạ thì cũng bất quá chỉ có chút hoa văn tiên diễm, còn chưa từng thấy qua vỏ ngoài có màu vàng kim, mà phòng ngự tốt như thế, Mạch Kim Kiếm cũng không thể hoàn toàn đâm xuyên.

Nghĩ đến điều gì, Trần Hạc đột nhiên nhặt lên một khối đá vụn trên mặt đất nhìn nhìn, sau đó tay dùng sức bóp, lộ ra thứ bên trong, Trần Hạc nhất thời có chút trợn mắt há hốc mồm. Trong đá này là một viên linh thạch thuộc tính kim. Sau khi kinh ngạc, Trần Hạc lập tức lại nhặt lên một khối bóp ra, lại nhặt lên một khối bóp ra, kế đó đứng lên, trên mặt mang theo thần sắc kỳ quái nhìn về nơi khe nứt này. Trước đó y không hề chú ý, chỉ cảm thấy toàn bộ khe nứt tối mịt mờ, không có gì khác biệt, nhưng lúc này bắt đầu thận trọng đánh giá, lại phát hiện rất nhiều chỗ dường như có điểm ánh kim mờ mờ.



Vốn ở trong nước thủy linh khí hẳn là tràn đầy nhất, nhưng chỗ khe nứt này kim linh khí lại tràn đầy hơn thủy linh khí mười lần, điều này không khỏi trở nên cổ quái, dạng hoàn cảnh gì mới có thể khiến kim linh khí đầy đủ như thế, sau khi bóp ra mấy khối đá, phát hiện mấy viên kim linh thạch, trong đầu mới toát ra một suy nghĩ điên cuồng. Trần Hạc nhìn nửa ngày, nhất thời phất tay, dùng ra một vài thanh linh kiếm sau đó bắt đầu chặt chém lên đá trong khe nứt.

Sau nửa canh giờ, Trần Hạc đứng trong khe đá thiên nhiên này, nhìn hai mặt đá bị linh kiếm chém ra rêu màu xanh đen mặt ngoài lộ ra bản sắc bên trong, một hơi nghẹn nửa ngày mới hòa hoãn lại, nhưng sự hưng phấn cũng đã hoàn toàn chiếm cứ tâm tình y.

Y căn bản không ngờ đến, trong tổ của hai yêu thú vậy mà ẩn giấu một tòa bảo khoáng, thể núi nhỏ không hề bắt mắt như nham thạch nơi đáy nước trước mắt này đây vậy mà là một mạch khoáng linh thạch hiếm có, đồng thời còn là khoáng linh thạch thuộc tính kim hi hữu chất lượng thượng thừa, điều này làm sao không khiến Trần Hạc mừng rỡ như điên.

Sau một hồi chặt tường đá, trên toàn bộ tường đá lộ ra từng tầng kim linh thạch màu vàng rậm rạp, từng tầng chồng từng tầng, Trần Hạc thấy mà da mặt giật giật. Trước đây ở trong động khoáng đan môn, hàm lượng linh thạch nhiều nhất cũng chỉ là cách một bàn tay mới có một viên, rời rạc linh tinh, nào có được một vùng kim quang chói lọi như trước mắt này đây, tuy rằng linh thạch cơ bản đều là trong suốt, nhưng huỳnh quang bên trong nó vẫn sẽ có một chút màu sắc, khi loại màu sắc này rậm rạp tụ tập lại với nhau, vẫn sẽ cực kỳ gai mắt.

Tựa như trái cây xếp chồng chất xen trong tường đá, cũng khó trách nơi đây kim linh khí nồng đậm hơn thủy linh khí mười lần, đây hoàn toàn là một kim linh khoáng, đồng thời là ở đáy biển hình thành tự nhiên không biết đã mấy chục vạn năm, không người lấy quặng, vẫn luôn sinh trưởng tự nhiên như vậy, mà hai con Yêu Oa Thú bình thường kia cũng nương nhờ ánh sáng của tòa mỏ vàng này mà sản sinh biến dị.

Trần Hạc tiện tay gõ xuống một khối kim linh thạch, phẩm chất tốt thần kỳ, kim linh khí bên trong tinh thuần, chính là linh khí thượng phẩm, một chỗ mạch khoáng tốt nhất như vậy, đương nhiên không có khả năng có linh thạch hạ phẩm, nhìn ra đều là linh thạch thượng phẩm, trung phẩm cũng không có mấy khối, thậm chí bộ phận góc hướng tây còn có mấy khối linh thạch cực phẩm lớn bằng bàn tay, hiện ra quang mang chói mắt. Trần Hạc dưới cơn mừng như điên vung tay lên lấy xuống mấy khối linh thạch cực phẩm được khảm trong tường đá, thu vào túi trữ vật.

Sau khi mừng như điên, Trần Hạc bình tĩnh lại, lập tức lấy ra mấy món linh kiếm. Đối với việc đào linh thạch thế nào, kinh nghiệm Trần Hạc vô cùng phong phú, đồng thời hiện tại y đã có thể đồng thời khống chế bốn thanh linh kiếm, tốc độ đương nhiên không thể so sánh nổi. Vì phòng ngừa chuyện có biến, y vung y bào, bốn món linh kiếm liền bay qua, bắt đầu đào linh thạch trên tường.

Trần Hạc lại lấy mấy sọt trúc lớn được bện tức thời đặt phía dưới, mỗi khi khống chế một thanh linh kiếm móc xuống một khối linh thạch thì lập tức thu vào sọt, một lát sau đã đào được hơn nửa sọt, kỹ thuật tốt đến kinh người, đào hơn một nghìn khối đều không tổn hao nửa khối, mà tường đá vì linh thạch quá dày đặc quá nhiều, chỉ đào được một phần nhỏ.

Trần Hạc lại vui không gì so được, mỗi khi nguyên khí không đủ thì lấy linh tửu ra uống, sau đó tiếp tục đào, đào linh thạch như vậy vượt xa ở động khoáng, bởi vì chất lượng linh thạch quá tốt, đồng thời số lượng quá nhiều, nhiều đến mức càng đào càng hưng phấn, thậm chí thường thường còn có thể đào ra linh thạch cực phẩm, tuy rằng tỉ lệ thấp hơn rất nhiều, khoảng mấy trăm khối linh thạch thượng phẩm mới có thể ra một hai khối linh thạch cực phẩm, nhưng linh thạch cực phẩm quá mức hi hữu.

Năm đại tông phái mấy chục năm cộng lại bất quá cũng chỉ góp nhặt được một hai trăm khối mà thôi, mà Trần Hạc tốn nửa ngày đã có mười khối vào túi, có thể nói là thu hoạch lớn nhất khi tiến vào Thất Sát Địa. Trần Hạc liên tục đào ba ngày ba đêm, mới rốt cục mệt mỏi, ngồi xuống đả tọa một ngày. Tòa linh khoáng nhỏ này tuy rằng không lớn, nhưng cũng chừng tám trượng, linh thạch lại càng dày đặc từng chuỗi, gần như có thể nói toàn bộ thể tích linh khoáng cơ bản đều là thể tích linh thạch, nếu không phải y sợ kinh động yêu thú lợi hại xung quanh, y thậm chí muốn chuyển cả toà núi nhỏ này vào không gian Giới Tử.

Lại liên tiếp mười ngày không ngủ không nghỉ, cộng thêm năm thanh linh kiếm y dùng ra, lúc này mới đào được một phần ba khoáng này, mà lúc này trong nhà gỗ không gian Giới Tử được chất đầy linh thạch thuộc tính kim. Mà đào một phần ba, linh thạch trên vách tường động khoáng không có chút thưa thớt, vẫn là một khối chen một khối lộ ra, mà Trần Hạc chỉ huy năm thanh linh kiếm đang đào lấy xung quanh.

Trên mặt tuy rằng có vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại lộ ra sự hưng phấn, không có chút dự định dừng lại nghỉ ngơi, cho đến khi nghiền ép sạch tất cả pháp lực trên người mới có thể dừng lại nghỉ ngơi một hồi.

Nếu như lúc này có tu sĩ đến nơi đây, tận mắt nhìn thấy những linh thạch khoáng dày đặc trong thạch động này, tuyệt đối sẽ đỏ mắt đố kị phát cuồng, linh khoáng phẩm chất như vậy đừng nói là tán tu, dù là trong năm đại phái cũng không nhiều, huống hồ còn là kim linh thạch hi hữu.

Đào khoáng là công việc khô khan, nhưng đối với Trần Hạc lúc này mà nói, cho dù chịu đựng đến mức mắt đỏ lên, nguyên khí trôi đi nhanh đến mức tóc dựng đứng, nhiều lần đào khoáng khô khan đến chết lặng, y cũng sẵn lòng làm như thế.

Bản thân y cực thiếu linh thạch dùng, hắc báo hằng ngày cần được cung cấp lượng lớn linh thạch, tiếp theo là mấy mẫu linh mộc linh thảo cấp cao trong linh điền, còn có linh liên ngày sau, cộng thêm đan dược và các loại nguyên liệu thăng cấp về sau, đây đều là một khoản chi không nhỏ, tuy rằng không thể nói sầu lo không có cơm ăn, nhưng không ngừng biến hóa dung mạo bán ra linh thảo trên mỗi con phố, trên thực tế là một việc rất khổ bức.

Nếu có một tòa linh khoáng để y đào, y đương nhiên sẽ không cần bôn ba xung quanh, mà Trúc Cơ Kỳ không cách nào tiến vào động khoáng đào khoáng, cho dù vẫn luôn dừng lại ở Luyện Khí Kỳ, khó tránh khỏi sẽ bị người cảnh giác, vì vậy, cho dù trong tay y có linh thảo vạn năm, nhưng con đường kiếm lấy linh thạch vẫn là ít lại càng ít, thậm chí đến mức cẩn thận đến cẩn thận đi. Mà hiện tại gặp được tòa linh khoáng này, chuyện này như người đói sắp chết đột nhiên phát hiện trên trời rớt xuống bánh màn thầu, y làm sao có thể không ngấu nghiến nuốt nó vào bụng, chẳng lẽ giữ lại để người khác cướp đi hay sao.

Gặp phải loại chuyện này, kẻ ngu cũng biết nhất định phải bằng tốc độ nhanh nhất thời gian ngắn nhất thu tất cả vào túi trữ vật của mình, bởi vì đây mới là cách làm ổn thỏa nhất khiến người an lòng, cho dù ở trong đáy nước, dường như không có tu sĩ nào tranh đoạt, cũng tuyệt đối không thể sơ sẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau