Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh
Chương 191: Chương 191
Pháp khí Nguyên Thần của Lại tu sĩ là một thanh Tu La đao, chất liệu chỉ sợ là do khoáng tinh vạn năm hiếm thấy chế thành, cả thanh đao tràn đầy ánh sáng màu lam sẫm. Trần Hạc lại thoáng phất tay, lấy từ túi trữ vật một món pháp khí loại đao thượng phẩm, dùng nguyên thần khống chế đi lên ngênh đón, kết quả chỉ dưới ba kích, pháp khí thượng phẩm đã truyền đến một tiếng nứt vang, toàn bộ thân đao xuất hiện vết rạn, không bao lâu sau đã vỡ.
Trần Hạc dùng ra một món pháp khí thượng phẩm bình thường bất quá chỉ là thăm dò lực sát thương của pháp khí Nguyên Thần của Lại tu sĩ, thấy thế không khỏi cười lạnh, khẽ mở miệng, từ trong miệng bắn ra một đường ánh kim, trong nháy mắt như hóa thành một ngôi sao băng phóng đến Tu La đao kia.
“Pháp khí Nguyên Thần thuộc tính kim?” Lại tu sĩ không khỏi kinh hãi, trước khi rời đi đan môn gã cũng đã tra xét lai lịch của mấy tên tu sĩ theo gã được rõ ràng rành mạch, Trần Hạc trước mắt này là tên không bắt mắt nhất trong mấy người, đồng thời thời gian tiến cấp đến trung kỳ không lâu, mặc dù khi ở động địa hỏa mấy lần tránh thoát được ngọn lửa công kích, nhưng gã suy nghĩ bất quá chỉ là vận khí của người này không tệ mà thôi, kết quả lại không ngờ rằng người này vậy mà có pháp khí Nguyên Thần.
Kỳ thực suy nghĩ của gã cũng không có gì không đúng, một tu sĩ bình thường không hậu trường không bối cảnh như Trần Hạc, cay cay đắng đắng mấy chục năm, cũng bất quá chỉ miễn cưỡng duy trì được phí dụng linh đan tu luyện bình thường của mình mà thôi, giỏi lắm thì mua được một số pháp khí trung thượng phẩm, ở tu tiên giới, nơi cần tốn phí linh thạch thực sự rất nhiều, tu vi càng cao càng như thế, đây là một trong những nguyên nhân mà tiên đạo khó đi, tu sĩ bình thường căn bản không luyện nổi pháp khí Nguyên Thần.
Phải biết rằng nguyên liệu mà một thanh pháp khí Nguyên Thần cần thiết không có chỗ nào mà không phải là vật hi hữu đỉnh bậc, lại càng không cần phải nói đến phí dụng lớn mời đại sư ra tay luyện chế, đó tuyệt đối không phải là điều mà tu sĩ bình thường có thể nghĩ đến, một tu sĩ mới tiến cấp trung kỳ chưa tới hai năm như Trần Hạc, trừ phi có cơ duyên lớn, nếu không muốn có được pháp khí Nguyên Thần căn bản là si tâm vọng tưởng.
Khi Lại tu sĩ nhìn thấy Mạch Kim Kiếm thì biến sắc, dù sao tuy rằng không thể lập tức nhìn ra được uy lực và phẩm bậc của pháp khí Nguyên Thần, nhưng toàn thân quang mang màu vàng kim kia lại có thể nhìn ra được là không phải pháp khí Nguyên Thần thấp trung phẩm bình thường, bất quá sau đó lại lập tức hòa hoãn lại, dù sao đối phương chỉ là tu sĩ trung kỳ, pháp lực có hạn, muốn điều khiển pháp khí Nguyên Thần đối kháng chắc hẳn rất cật lực.
Nếu bản thân ngay từ đầu đã công kích toàn lực, tiêu hao lượng lớn nguyên khí của đối phương, đến lúc đó cơ duyên của người này sẽ thành cơ duyên của mình, dù sao sau khi giết chết người này, đồ trong túi trữ vật đã có thể hoàn toàn thuộc về gã, nghĩ đến đây trên mặt liền vui vẻ, nhất thời đưa lượng lớn pháp lực vào pháp khí Nguyên Thần, muốn ở trong mấy hiệp đánh bại thanh kiếm nhỏ màu vàng kim nhìn như chói mắt kia.
Pháp khí Nguyên Thần chính là pháp khí loại hình trưởng thành, càng là nguyên liệu tốt thì trưởng thành càng rõ ràng, đồng thời chỉ riêng việc có thể tâm thần hợp nhất cùng chủ nhân, khống chế có thể tùy tâm, là đủ để ngạo thị pháp khí bình thường khác. Hai thanh pháp khí giao chiến trong nước, thỉnh thoảng phóng ra quang mang chói mắt, trong nháy mắt đó là mấy mươi lần. Vì phương pháp luyện Ngũ Linh Kiếm trên ngọc giản Ngũ Linh thượng cổ ghi chép, cần rót linh chủng vào mỗi thanh, lúc đó Trần Hạc cực kỳ không hiểu, nhưng nếu không nghe theo bỏ sót một bước này có phải có thể sẽ hạ thấp uy lực của pháp khí Nguyên Thần hay không, liền đành phải nghe theo.
Lúc này ưu điểm đã thể hiện ra, pháp khí được thêm vào linh chủng là vô cùng linh hoạt, cơ hồ không cần Trần Hạc luôn dùng nguyên thần tỉ mỉ khống chế, chỉ cần đưa vào ý niệm điều cần làm cho linh chủng, linh chủng sẽ có thể tự hành dựa theo đó mà chiến, thậm chí có thể lấy linh giác trời sinh của nó để xu cát tị hung, giảm thiểu tổn hao, khi nguy hiểm sẽ thối lui, khi đắc thủ sẽ tiến lên, thường thường hóa thành mấy đường quang ảnh màu vàng kim đầy trời triển khai công kích nhiều mặt với thanh Tu La đao kia, chỉ cần nguyên khí của Trần Hạc không ngừng, nó sẽ công kích không ngừng.
Dường như càng giống một con yêu thú, mà không phải một thanh pháp khí, loại tình huống này lúc này còn chưa phải quá rõ, đợi ngày sau khi có thể khống chế được năm thanh pháp khí Nguyên Thần, hiệu quả sẽ có thể nhìn ra được, lấy bản năng cảm tri nguy hiểm trác việt trời sinh của linh chủng, mới có thể tiết kiệm được không ít nguyên thần lực và nguyên khí cho Trần Hạc, điều này đối với đấu pháp mà nói là quan trọng vô cùng.
Từ khi Tu La đao càng ngày càng yếu thế, tu sĩ họ Lại đều âm thầm lo lắng, trên thực tế gã căn bản không ngờ Trần Hạc sẽ vướng tay chân như thế, vốn tưởng rằng lấy thân phận tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ của gã, cộng thêm pháp khí Nguyên Thần, đối phó một tu sĩ trung kỳ có thể nói là ổn định nắm chắc thắng lợi, căn bản không có gì hồi hộp, nhưng lại không ngờ rằng đối phương cũng có pháp khí Nguyên Thần, đồng thời quấn đấu lâu như thế cũng không xuất hiện thế bại, mà bên gã lại xói mòn lượng lớn nguyên khí, thời gian kéo càng lâu càng không ổn với gã.
Trong lúc cấp bách, nhất thời lại dùng ra một món pháp khí cực phẩm, món này chính là do chưởng giáo ban tặng dùng cho lấy bảo Thất Sát Chi Địa lần này, là một đôi Âm Thủy Đoạt, ở trong nước chợt ẩn chợt hiện cực kỳ ẩn mật, pháp khí Âm Thủy tương đối hi hữu, chính là vật khắc hỏa, lúc này dùng ở trong nước đấu pháp có ưu thế hơn so với pháp khí thuộc tính khác, tu sĩ họ Lại một bên dùng Tu La đao ngăn chặn Mạch Kim Kiếm của Trần Hạc, một bên lại âm thầm đặt hai nhánh Âm Thủy Đoạt ở trong nước không dễ bị phát hiện công kích tới Trần Hạc từ hai bên trái phải.
Trần Hạc vốn đã chú ý cử động của Lại tu sĩ, lúc này thấy như vậy không khỏi hừ lạnh, tiện tay gọi, Trần Hoàng Kiếm trong đan điền lập tức bay ra. Trần Hoàng Kiếm chính là pháp khí thuộc tính thổ, chuyên khắc chế pháp khí thuộc tính thủy, thân kiếm trong nháy mắt trướng lớn mấy lần vây quanh người Trần Hạc, hai miếng Âm Thủy Đoạt nhất thời vặn xoắn trong bụi vàng của Trần Hoàng Kiếm, đánh lén thất bại.
Lại tu sĩ bên kia sau khi nhìn thấy, nhất thời không thể tin được trừng lớn hai mắt: “Pháp khí Nguyên Thần thuộc tính thổ?” Mồ hôi lạnh trong nháy mắt đã rơi xuống, “Không có khả năng, ngươi làm sao có thể có hai thanh pháp khí Nguyên Thần? Điều này căn bản không có khả năng!” Hai thanh pháp khí Nguyên Thần, không nói đến nguyên liệu khó tìm bao nhiêu, chỉ riêng lấy tu vi Trúc Cơ trung kỳ căn bản không có khả năng đồng thời khống chế được hai món, dù là Trúc Cơ hậu kỳ cũng có chút miễn cưỡng, vì đây không phải pháp khí bình thường, có thể đồng thời gọi ra mấy món sử dụng, mà là pháp khí Nguyên Thần, ngoại trừ uy lực lớn thì tiêu hao cũng cực nhiều, nguyên thần nguyên khí của bản thân thiếu một thứ cũng không được, ít một chút đều không thể sử dụng thuận lợi.
Trần Hạc lạnh lùng nhìn Lại tu sĩ, cảm thấy tiếp tục lãng phí thời gian trên người này thật sự không cần thiết, không khỏi khẽ giương tay áo bào, không che giấu tu vi của mình nữa, toàn bộ thần thức và nguyên khí tức khắc toả ra.
Sắc mặt Lại tu sĩ trong nháy mắt từ xanh chuyển trắng, ánh mắt có nét kinh hoảng nhìn về phía Trần Hạc: “Ngươi là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ? Điều này sao có thể!!” Gã đã nghe ngóng qua người này tiến vào Trúc Cơ trung kỳ bất quá cũng chỉ mấy năm, làm sao có thể tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ nhanh như vậy, nhưng bất kể gã không dám tin tưởng, không muốn thừa nhận như thế nào đi nữa, thì lực nguyên khí phát ra trên người Trần Hạc cũng không phải giả, đích thật là tu sĩ hậu kỳ, căn bản không lừa được người, cộng thêm hai món pháp khí Nguyên Thần của đối phương, Lại tu sĩ chỉ cảm thấy hình như bản thân đã đá phải tấm sắt dày nhất từ lúc chào đời tới nay, kết cục vô cùng có khả năng là thịt nát xương tan.
Đảo mắt gã đã nặn ra nụ cười, nói: “Sư đệ, ban nãy sư huynh là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, nhìn trên phần tất cả mọi người là đồng môn, tha thứ lần này đi, linh khoáng này sư huynh cũng không cần, toàn bộ đưa cho sư đệ, thế nào?” Lại tu sĩ rất nhanh lại thay một bộ thái độ huynh trưởng đồng môn, thoáng mang theo lấy lòng nói, nhưng chưa đợi Trần Hạc nói chuyện đã đột nhiên vươn tay, hai viên Lôi Chấn Châu đột nhiên bắn đến vị trí Trần Hạc đứng.
Biểu cảm Trần Hạc có chút bất ngờ, nhưng lại như đã sớm có phòng bị, rời khỏi mấy trượng, thoáng mở tay ném cả tấm lưới Phược Tiên ngăn cản Lôi Chấn Châu kia ngay trên không, rồi đưa vào pháp lực mượn lực đàn hồi của lưới chặn lại, hai viên Lôi Chấn Châu đó nhất thời bị bắn trở về. Vì Trần Hạc sớm đã biết trong tay Lại tu sĩ có Lôi Chấn Châu, phản ứng cực kỳ nhanh chóng, gần như khi Lại tu sĩ vừa ra tay đã sớm có phòng bị.
Từ khi Lôi Chấn Châu bắn ra đến khi bị chặn trở về bất quá chỉ trong nháy mắt, Lại tu sĩ kia căn bản không ngờ đến lôi châu mà bản thân tự tay ném ra lại quay trở về một cách khó hiểu, vốn tưởng rằng có thể tránh ra rất xa, lại không ngờ mới di chuyển ra mấy trượng đã phát hiện không đúng, nhưng muốn phản ứng cũng đã muộn.
Khi gã gần như kinh hoảng vội tay vội chân dùng ra pháp khí phòng ngự, Lôi Chấn Châu đã nổ tung ngay ngực, quả nhiên là pháp bảo dùng một lần lực sát thương cực lớn, cho dù ở trong nước, vẫn cuộn lên vòng xoáy cực lớn. Trong tiếng nổ uy lực cực lớn của nó, thân thể Lại tu sĩ trong nháy mắt bị nổ nát bấy, nguyên thần gã vì bị thương còn chưa chạy quá xa trong nước, đã phát ra một thanh âm bén nhọn tiêu tán.
Trần Hạc lại giương tay bắt lấy túi trữ vật, cũng may túi trữ vật của Trúc Cơ hậu kỳ không phải là hàng dỏm, sóng xung kích cực lớn không nổ vỡ được nó. Kế đó tiện tay chiêu gọi, Mạch Kim Kiếm liền hưng phấn quay trở về, bắt đầu xoay quanh Trần Hạc. Trần Hạc đã sớm quen loại phương thức lấy lòng này của nó, cũng không để tâm, chỉ cầm pháp khí Nguyên Thần của Lại tu sĩ trong tay quan sát.
Bạn đang ?
Phẩm chất của Tu La đao hẳn xem như là trung thượng đẳng trong pháp khí Nguyên Thần, chỉ tiếc đã bị Mạch Kim Kiếm công kích mấy trăm lần, thân kiếm đã xuất hiện vết rạn rậm rạp, toàn bộ kiếm đã phế, đối với Trần Hạc mà nói đã không còn nửa điểm giá trị, tiện tay chấn vỡ nó thành hơn mười khối ném đi, lúc này mới thu Mạch Kim Kiếm cùng Trần Hoàng Kiếm di động bên người, bắt đầu đi về phía thủy mạch khoáng kia.
Trần Hạc dọc theo đường đi tìm được không ít mạch khoáng, cũng đào một số linh thạch, bất quá đều không thể so sánh được với kim mạch khoáng lúc đầu kia, bất quá phẩm chất của chỗ trước mắt cũng không tệ. Trần Hạc lấy mấy thanh linh kiếm bắt đầu đào ở chỗ kẽ nứt thể núi, dù sao không xa ban nãy đã xảy ra vụ nổ, không ít yêu thú trong nước đều nấp đi, trong thời gian ngắn hẳn sẽ không có yêu thú nào đến gần, hơn nữa tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ một lần có thể thao túng thêm được hai thanh linh khí nhỏ nữa, so với tốc độ trước đây lại nhanh hơn phân nửa.
Trần Hạc trải qua hơn mười ngày đào móc, toàn bộ thủy linh mạch đều đã bị đào gần hết, thu hoạch cũng không tệ, thủy linh thạch cực phẩm đại khái có hơn mười khối, thượng phẩm trăm khối, trung phẩm vô số, có thể nói là thu hoạch tương đối phong phú, chẳng qua không phát hiện được loại trân phẩm do thiên địa ngưng kết có thể gặp mà không thể cầu như linh khoáng chất cao, linh ngọc cao, Trần Hạc ngược lại cũng không quá mức thất vọng.
Khi rời khỏi linh thạch khoáng cũng kích phát Bà Sa Châu xuôi theo dòng nước đi tới, Trần Hạc mới lấy túi trữ vật của tu sĩ họ Lại kia ra kiểm tra, đối với túi trữ vật của một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, Trần Hạc vẫn có chút thất vọng, bởi vì linh thạch trong đó cũng không nhiều, thượng phẩm bất quá chỉ mấy chục khối, trung phẩm hơn ba nghìn khối, cực phẩm không có, giá trị con người thế này sợ rằng cũng không khác một tu sĩ sơ kỳ bao nhiêu.
Bất quá bởi vì lần tiến vào Thất Sát Chi Địa này, đại thể đều đã tiêu hết linh thạch trên người mua pháp khí nguyên liệu, linh thạch ít hơn so với trong tưởng tượng cũng là điều có thể lý giải. Trần Hạc nhịn xuống tâm tình, bắt đầu kiểm tra pháp khí nguyên liệu đáng giá, số lượng pháp khí không ít, chừng hai mươi mấy món, hai món pháp khí cực phẩm, năm món ngụy cực phẩm, còn lại đều là thượng phẩm, đem lên phố chợ cũng có thể bán được mấy nghìn linh thạch trung phẩm. Trần Hạc chọn ra từ trong đó mấy món tiện tay giữ lại tự dùng, cái khác thì đều thu vào túi trữ vật.
Tiếp theo bắt đầu kiểm kê nguyên liệu, nguyên liệu khiến Trần Hạc không khỏi mắt sáng ngời, xem ra tu sĩ họ Lại trong thời gian mấy tháng nay ở trong nước săn giết không ít yêu thú, vậy mà góp nhặt được một đống nguyên liệu yêu thú, tuy rằng trong đó phẩm bậc cao nhất bất quá chỉ là cấp sáu, nhưng thắng ở chỗ số lượng không ít, có thể bán được một khoản lớn. Trần Hạc không chút khách khí tìm một túi trữ vật chứa toàn bộ vào, dự định ngày sau ra Thất Sát Địa thì cầm lên phố bán ra đổi toàn bộ thành linh thạch.
Tiếp theo Trần Hạc lại tìm được một sấp phù công kích thượng phẩm, đại khái hơn mười tấm, thứ này rất thực dụng, thời khắc mấu chốt không dùng pháp lực vẫn có thể kích phát sử dụng. Sau đó lại tìm được một hộp tràn đầy Hỏa Luyện Tinh, không ngờ tâm tư của tu sĩ họ Lại rất nhiều, tự mình âm thầm thu một hộp trong túi trữ vật, thứ này cũng không tệ, là đồ ăn vặt mà gần đây hắc báo thích nhất, không có việc gì sẽ ăn một viên, gần đây bộ lông trên người lại chói mắt hơn rất nhiều. Nhất thời thu hộp, lại nhìn về phía những món đồ khác.
Thượng vàng hạ cám với một số linh thảo được Trần Hạc thu hết về túi trữ vật, còn lại là một số ngọc giản, thứ này ngược lại không ít. Trần Hạc chọn ra từ đó một tấm kiểm tra, bên trong là phương pháp luyện chế của một loại pháp bảo kêu Vạn Hỏa Hồ, quá trình phiền phức nhưng lực công kích kinh người. Y nhìn sau một lúc lâu rồi thu lại. Vạn Hỏa Hồ thực sự là món pháp bảo không tệ, tuy rằng trước mắt trong tay y không có loại linh đằng gọi là Hỏa Hồ Đằng, nhưng có lẽ ngày sau sẽ có cơ hội gặp được, đến lúc đó nói không chừng có thể luyện chế ra một món như thế.
Trần Hạc lại lấy mấy tấm kiểm tra, những tấm này đều là một số phương pháp luyện khí và thư tịch, khi lật đến một tấm da yêu thú, sau khi mở ra y không khỏi ngẩn ra, nhìn kỹ, trên mặt nhất thời có chút dị sắc. Đây vậy mà là một tấm bản đồ, mà một số khu vực được dùng màu sắc đánh dấu trên bản đồ đều cực kỳ xa lạ, bất quá khi thấy một chỗ miệng núi lửa được dùng điểm đỏ đánh dấu trong đó, trong lòng Trần Hạc khẽ động, lập tức biết được tấm này chính là bản đồ của Thất Sát Chi Địa, kế đó lại nhìn hai lượt, gần như khẳng định đây chính là bản đồ một bộ phận khu vực của Thất Sát Chi Địa.
Ngậm trong đó chính là ký ức của các tiền bối Ngọc Đan Môn do mấy nghìn năm tiến vào Thất Sát Chi Địa kết hợp lại với nhau vẽ thành, phỏng đoán là bản đồ khu vực mà đan môn cho chín Trúc Cơ hậu kỳ mỗi người một tấm làm nhiệm vụ, mặc dù tấm bản đồ này không hoàn chỉnh, nhưng đối với Trần Hạc mà nói không thể nghi ngờ là một dấu hiệu quan trọng, có tấm bản đồ này chí ít sẽ không còn xông đông chạy tây không rõ phương hướng như con ruồi không đầu nữa.
Bất quá Trần Hạc luôn luôn cẩn thận, kế đó lại lấy một tấm yêu da khác, một lần nữa miêu tả lại bản đồ trên da kia, sau khi phục chế xong thì triệt để thiêu hủy tấm da cũ, dù sao nếu bên trên có lưu lại ký hiệu gì đó, đan môn tìm tới cửa, không thể nghi ngờ bản thân sẽ ngồi ổn tội danh giết Lại tu sĩ đoạt bảo, cho dù Trần Hạc có mọc tám cái miệng cũng giải thích không rõ, dù sao tuy rằng loại chuyện sát hại đồng môn nhìn mãi quen mắt, nhưng một khi thực sự làm vẫn phải bị môn phái ngăn cấm, loại chuyện này chỉ có thể yên lặng làm, vĩnh viễn không thể vạch trần đặt dưới ánh mặt trời.
Trần Hạc sau khi nhớ kỹ phương vị đại khái trên bản đồ, mới bắt đầu kiểm tra ngọc giản khác, một số phương pháp luyện đan hiếm thấy, Trần Hạc thu cho mình dùng, vô dụng hoặc bản thân đã có thì thu vào một túi trữ vật khác, xem có thể bán được chút linh thạch hay không, bất quá một tấm phương pháp luyện đan trong đó lại khiến Trần Hạc vui mừng quá đỗi, có thể nói là thu hoạch lớn nhất lần này, đó vậy mà là một tấm phương pháp luyện đan của Ngưng Nguyên Đan.
Ngưng Nguyên Đan là gì, đó là đan dược có thể gia tăng ba thành hy vọng kết đan, cực kỳ trân quý, bình thường đều là bí mật bất truyền của các môn phái, không ngờ Lại tu sĩ này lại có chút cơ duyên, lấy được phương pháp luyện đan, chẳng qua muốn thu thập những nguyên liệu này lại không dễ, mấy vị chủ dược vẫn luôn không tìm được, thế cho nên lần này gã dự định tiến vào Thất Sát Chi Địa mạo hiểm.
Trần Hạc sau hưng phấn thì bắt đầu thận trọng kiểm tra nguyên liệu mà phương pháp luyện đan này cần, quả nhiên mỗi món đều không phải vật phàm, nhưng hơn ba trăm loại nguyên liệu trong đó, không gian Giới Tử của Trần Hạc đã có được gần hai phần ba, hơn một trăm loại còn lại thì cũng tìm được hơn sáu mươi loại trong túi trữ vật của Lại tu sĩ, bây giờ chỉ còn lại ba mươi ba loại nguyên liệu không có tin tức, trong đó đại thể đều là linh thảo hiếm thấy.
Trần Hạc tra khắp toàn bộ Vạn Thảo Tập, nhớ kỹ ba mươi ba loại nguyên liệu khuyết thiếu kia, nơi thượng cổ này tài nguyên phong phú, nói không chừng lúc nào đó sẽ có thể tìm được một số. Trần Hạc trịnh trọng cất kỹ phương pháp luyện đan, tâm tình có thể nói là không tệ, bữa tối y lại làm không ít yêu sò yêu tôm với cua Bàng Linh vừa mập vừa tươi ở không gian Giới Tử thiêu nướng, ăn ngon một bữa ra trò, hắc báo ăn mà cái bụng tròn vo, cuối cùng còn nằm ngửa túm y bào Trần Hạc để y xoa bụng cho nó như khi còn bé.
Đảo mắt lại mấy ngày trôi qua, Trần Hạc rốt cục phát hiện được chỗ vòng xoáy của dòng nước chảy xiết, đợi sau khi năng lượng của Bà Sa Châu hoàn toàn đầy, thì xuôi theo dòng nước chảy xiết nhảy vào cửa vào, dựa vào kinh nghiệm của y, ở đầu bên kia của dòng nước thông ngoại trừ là chỗ nối tiếp nước suối, thì là tầng nước trên tiếp cận lục địa, lúc này đây không có gì bất ngờ xảy ra hẳn sẽ có thể rời khỏi được vùng thuỷ vực này.
Trần Hạc dùng ra một món pháp khí thượng phẩm bình thường bất quá chỉ là thăm dò lực sát thương của pháp khí Nguyên Thần của Lại tu sĩ, thấy thế không khỏi cười lạnh, khẽ mở miệng, từ trong miệng bắn ra một đường ánh kim, trong nháy mắt như hóa thành một ngôi sao băng phóng đến Tu La đao kia.
“Pháp khí Nguyên Thần thuộc tính kim?” Lại tu sĩ không khỏi kinh hãi, trước khi rời đi đan môn gã cũng đã tra xét lai lịch của mấy tên tu sĩ theo gã được rõ ràng rành mạch, Trần Hạc trước mắt này là tên không bắt mắt nhất trong mấy người, đồng thời thời gian tiến cấp đến trung kỳ không lâu, mặc dù khi ở động địa hỏa mấy lần tránh thoát được ngọn lửa công kích, nhưng gã suy nghĩ bất quá chỉ là vận khí của người này không tệ mà thôi, kết quả lại không ngờ rằng người này vậy mà có pháp khí Nguyên Thần.
Kỳ thực suy nghĩ của gã cũng không có gì không đúng, một tu sĩ bình thường không hậu trường không bối cảnh như Trần Hạc, cay cay đắng đắng mấy chục năm, cũng bất quá chỉ miễn cưỡng duy trì được phí dụng linh đan tu luyện bình thường của mình mà thôi, giỏi lắm thì mua được một số pháp khí trung thượng phẩm, ở tu tiên giới, nơi cần tốn phí linh thạch thực sự rất nhiều, tu vi càng cao càng như thế, đây là một trong những nguyên nhân mà tiên đạo khó đi, tu sĩ bình thường căn bản không luyện nổi pháp khí Nguyên Thần.
Phải biết rằng nguyên liệu mà một thanh pháp khí Nguyên Thần cần thiết không có chỗ nào mà không phải là vật hi hữu đỉnh bậc, lại càng không cần phải nói đến phí dụng lớn mời đại sư ra tay luyện chế, đó tuyệt đối không phải là điều mà tu sĩ bình thường có thể nghĩ đến, một tu sĩ mới tiến cấp trung kỳ chưa tới hai năm như Trần Hạc, trừ phi có cơ duyên lớn, nếu không muốn có được pháp khí Nguyên Thần căn bản là si tâm vọng tưởng.
Khi Lại tu sĩ nhìn thấy Mạch Kim Kiếm thì biến sắc, dù sao tuy rằng không thể lập tức nhìn ra được uy lực và phẩm bậc của pháp khí Nguyên Thần, nhưng toàn thân quang mang màu vàng kim kia lại có thể nhìn ra được là không phải pháp khí Nguyên Thần thấp trung phẩm bình thường, bất quá sau đó lại lập tức hòa hoãn lại, dù sao đối phương chỉ là tu sĩ trung kỳ, pháp lực có hạn, muốn điều khiển pháp khí Nguyên Thần đối kháng chắc hẳn rất cật lực.
Nếu bản thân ngay từ đầu đã công kích toàn lực, tiêu hao lượng lớn nguyên khí của đối phương, đến lúc đó cơ duyên của người này sẽ thành cơ duyên của mình, dù sao sau khi giết chết người này, đồ trong túi trữ vật đã có thể hoàn toàn thuộc về gã, nghĩ đến đây trên mặt liền vui vẻ, nhất thời đưa lượng lớn pháp lực vào pháp khí Nguyên Thần, muốn ở trong mấy hiệp đánh bại thanh kiếm nhỏ màu vàng kim nhìn như chói mắt kia.
Pháp khí Nguyên Thần chính là pháp khí loại hình trưởng thành, càng là nguyên liệu tốt thì trưởng thành càng rõ ràng, đồng thời chỉ riêng việc có thể tâm thần hợp nhất cùng chủ nhân, khống chế có thể tùy tâm, là đủ để ngạo thị pháp khí bình thường khác. Hai thanh pháp khí giao chiến trong nước, thỉnh thoảng phóng ra quang mang chói mắt, trong nháy mắt đó là mấy mươi lần. Vì phương pháp luyện Ngũ Linh Kiếm trên ngọc giản Ngũ Linh thượng cổ ghi chép, cần rót linh chủng vào mỗi thanh, lúc đó Trần Hạc cực kỳ không hiểu, nhưng nếu không nghe theo bỏ sót một bước này có phải có thể sẽ hạ thấp uy lực của pháp khí Nguyên Thần hay không, liền đành phải nghe theo.
Lúc này ưu điểm đã thể hiện ra, pháp khí được thêm vào linh chủng là vô cùng linh hoạt, cơ hồ không cần Trần Hạc luôn dùng nguyên thần tỉ mỉ khống chế, chỉ cần đưa vào ý niệm điều cần làm cho linh chủng, linh chủng sẽ có thể tự hành dựa theo đó mà chiến, thậm chí có thể lấy linh giác trời sinh của nó để xu cát tị hung, giảm thiểu tổn hao, khi nguy hiểm sẽ thối lui, khi đắc thủ sẽ tiến lên, thường thường hóa thành mấy đường quang ảnh màu vàng kim đầy trời triển khai công kích nhiều mặt với thanh Tu La đao kia, chỉ cần nguyên khí của Trần Hạc không ngừng, nó sẽ công kích không ngừng.
Dường như càng giống một con yêu thú, mà không phải một thanh pháp khí, loại tình huống này lúc này còn chưa phải quá rõ, đợi ngày sau khi có thể khống chế được năm thanh pháp khí Nguyên Thần, hiệu quả sẽ có thể nhìn ra được, lấy bản năng cảm tri nguy hiểm trác việt trời sinh của linh chủng, mới có thể tiết kiệm được không ít nguyên thần lực và nguyên khí cho Trần Hạc, điều này đối với đấu pháp mà nói là quan trọng vô cùng.
Từ khi Tu La đao càng ngày càng yếu thế, tu sĩ họ Lại đều âm thầm lo lắng, trên thực tế gã căn bản không ngờ Trần Hạc sẽ vướng tay chân như thế, vốn tưởng rằng lấy thân phận tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ của gã, cộng thêm pháp khí Nguyên Thần, đối phó một tu sĩ trung kỳ có thể nói là ổn định nắm chắc thắng lợi, căn bản không có gì hồi hộp, nhưng lại không ngờ rằng đối phương cũng có pháp khí Nguyên Thần, đồng thời quấn đấu lâu như thế cũng không xuất hiện thế bại, mà bên gã lại xói mòn lượng lớn nguyên khí, thời gian kéo càng lâu càng không ổn với gã.
Trong lúc cấp bách, nhất thời lại dùng ra một món pháp khí cực phẩm, món này chính là do chưởng giáo ban tặng dùng cho lấy bảo Thất Sát Chi Địa lần này, là một đôi Âm Thủy Đoạt, ở trong nước chợt ẩn chợt hiện cực kỳ ẩn mật, pháp khí Âm Thủy tương đối hi hữu, chính là vật khắc hỏa, lúc này dùng ở trong nước đấu pháp có ưu thế hơn so với pháp khí thuộc tính khác, tu sĩ họ Lại một bên dùng Tu La đao ngăn chặn Mạch Kim Kiếm của Trần Hạc, một bên lại âm thầm đặt hai nhánh Âm Thủy Đoạt ở trong nước không dễ bị phát hiện công kích tới Trần Hạc từ hai bên trái phải.
Trần Hạc vốn đã chú ý cử động của Lại tu sĩ, lúc này thấy như vậy không khỏi hừ lạnh, tiện tay gọi, Trần Hoàng Kiếm trong đan điền lập tức bay ra. Trần Hoàng Kiếm chính là pháp khí thuộc tính thổ, chuyên khắc chế pháp khí thuộc tính thủy, thân kiếm trong nháy mắt trướng lớn mấy lần vây quanh người Trần Hạc, hai miếng Âm Thủy Đoạt nhất thời vặn xoắn trong bụi vàng của Trần Hoàng Kiếm, đánh lén thất bại.
Lại tu sĩ bên kia sau khi nhìn thấy, nhất thời không thể tin được trừng lớn hai mắt: “Pháp khí Nguyên Thần thuộc tính thổ?” Mồ hôi lạnh trong nháy mắt đã rơi xuống, “Không có khả năng, ngươi làm sao có thể có hai thanh pháp khí Nguyên Thần? Điều này căn bản không có khả năng!” Hai thanh pháp khí Nguyên Thần, không nói đến nguyên liệu khó tìm bao nhiêu, chỉ riêng lấy tu vi Trúc Cơ trung kỳ căn bản không có khả năng đồng thời khống chế được hai món, dù là Trúc Cơ hậu kỳ cũng có chút miễn cưỡng, vì đây không phải pháp khí bình thường, có thể đồng thời gọi ra mấy món sử dụng, mà là pháp khí Nguyên Thần, ngoại trừ uy lực lớn thì tiêu hao cũng cực nhiều, nguyên thần nguyên khí của bản thân thiếu một thứ cũng không được, ít một chút đều không thể sử dụng thuận lợi.
Trần Hạc lạnh lùng nhìn Lại tu sĩ, cảm thấy tiếp tục lãng phí thời gian trên người này thật sự không cần thiết, không khỏi khẽ giương tay áo bào, không che giấu tu vi của mình nữa, toàn bộ thần thức và nguyên khí tức khắc toả ra.
Sắc mặt Lại tu sĩ trong nháy mắt từ xanh chuyển trắng, ánh mắt có nét kinh hoảng nhìn về phía Trần Hạc: “Ngươi là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ? Điều này sao có thể!!” Gã đã nghe ngóng qua người này tiến vào Trúc Cơ trung kỳ bất quá cũng chỉ mấy năm, làm sao có thể tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ nhanh như vậy, nhưng bất kể gã không dám tin tưởng, không muốn thừa nhận như thế nào đi nữa, thì lực nguyên khí phát ra trên người Trần Hạc cũng không phải giả, đích thật là tu sĩ hậu kỳ, căn bản không lừa được người, cộng thêm hai món pháp khí Nguyên Thần của đối phương, Lại tu sĩ chỉ cảm thấy hình như bản thân đã đá phải tấm sắt dày nhất từ lúc chào đời tới nay, kết cục vô cùng có khả năng là thịt nát xương tan.
Đảo mắt gã đã nặn ra nụ cười, nói: “Sư đệ, ban nãy sư huynh là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, nhìn trên phần tất cả mọi người là đồng môn, tha thứ lần này đi, linh khoáng này sư huynh cũng không cần, toàn bộ đưa cho sư đệ, thế nào?” Lại tu sĩ rất nhanh lại thay một bộ thái độ huynh trưởng đồng môn, thoáng mang theo lấy lòng nói, nhưng chưa đợi Trần Hạc nói chuyện đã đột nhiên vươn tay, hai viên Lôi Chấn Châu đột nhiên bắn đến vị trí Trần Hạc đứng.
Biểu cảm Trần Hạc có chút bất ngờ, nhưng lại như đã sớm có phòng bị, rời khỏi mấy trượng, thoáng mở tay ném cả tấm lưới Phược Tiên ngăn cản Lôi Chấn Châu kia ngay trên không, rồi đưa vào pháp lực mượn lực đàn hồi của lưới chặn lại, hai viên Lôi Chấn Châu đó nhất thời bị bắn trở về. Vì Trần Hạc sớm đã biết trong tay Lại tu sĩ có Lôi Chấn Châu, phản ứng cực kỳ nhanh chóng, gần như khi Lại tu sĩ vừa ra tay đã sớm có phòng bị.
Từ khi Lôi Chấn Châu bắn ra đến khi bị chặn trở về bất quá chỉ trong nháy mắt, Lại tu sĩ kia căn bản không ngờ đến lôi châu mà bản thân tự tay ném ra lại quay trở về một cách khó hiểu, vốn tưởng rằng có thể tránh ra rất xa, lại không ngờ mới di chuyển ra mấy trượng đã phát hiện không đúng, nhưng muốn phản ứng cũng đã muộn.
Khi gã gần như kinh hoảng vội tay vội chân dùng ra pháp khí phòng ngự, Lôi Chấn Châu đã nổ tung ngay ngực, quả nhiên là pháp bảo dùng một lần lực sát thương cực lớn, cho dù ở trong nước, vẫn cuộn lên vòng xoáy cực lớn. Trong tiếng nổ uy lực cực lớn của nó, thân thể Lại tu sĩ trong nháy mắt bị nổ nát bấy, nguyên thần gã vì bị thương còn chưa chạy quá xa trong nước, đã phát ra một thanh âm bén nhọn tiêu tán.
Trần Hạc lại giương tay bắt lấy túi trữ vật, cũng may túi trữ vật của Trúc Cơ hậu kỳ không phải là hàng dỏm, sóng xung kích cực lớn không nổ vỡ được nó. Kế đó tiện tay chiêu gọi, Mạch Kim Kiếm liền hưng phấn quay trở về, bắt đầu xoay quanh Trần Hạc. Trần Hạc đã sớm quen loại phương thức lấy lòng này của nó, cũng không để tâm, chỉ cầm pháp khí Nguyên Thần của Lại tu sĩ trong tay quan sát.
Bạn đang ?
Phẩm chất của Tu La đao hẳn xem như là trung thượng đẳng trong pháp khí Nguyên Thần, chỉ tiếc đã bị Mạch Kim Kiếm công kích mấy trăm lần, thân kiếm đã xuất hiện vết rạn rậm rạp, toàn bộ kiếm đã phế, đối với Trần Hạc mà nói đã không còn nửa điểm giá trị, tiện tay chấn vỡ nó thành hơn mười khối ném đi, lúc này mới thu Mạch Kim Kiếm cùng Trần Hoàng Kiếm di động bên người, bắt đầu đi về phía thủy mạch khoáng kia.
Trần Hạc dọc theo đường đi tìm được không ít mạch khoáng, cũng đào một số linh thạch, bất quá đều không thể so sánh được với kim mạch khoáng lúc đầu kia, bất quá phẩm chất của chỗ trước mắt cũng không tệ. Trần Hạc lấy mấy thanh linh kiếm bắt đầu đào ở chỗ kẽ nứt thể núi, dù sao không xa ban nãy đã xảy ra vụ nổ, không ít yêu thú trong nước đều nấp đi, trong thời gian ngắn hẳn sẽ không có yêu thú nào đến gần, hơn nữa tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ một lần có thể thao túng thêm được hai thanh linh khí nhỏ nữa, so với tốc độ trước đây lại nhanh hơn phân nửa.
Trần Hạc trải qua hơn mười ngày đào móc, toàn bộ thủy linh mạch đều đã bị đào gần hết, thu hoạch cũng không tệ, thủy linh thạch cực phẩm đại khái có hơn mười khối, thượng phẩm trăm khối, trung phẩm vô số, có thể nói là thu hoạch tương đối phong phú, chẳng qua không phát hiện được loại trân phẩm do thiên địa ngưng kết có thể gặp mà không thể cầu như linh khoáng chất cao, linh ngọc cao, Trần Hạc ngược lại cũng không quá mức thất vọng.
Khi rời khỏi linh thạch khoáng cũng kích phát Bà Sa Châu xuôi theo dòng nước đi tới, Trần Hạc mới lấy túi trữ vật của tu sĩ họ Lại kia ra kiểm tra, đối với túi trữ vật của một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, Trần Hạc vẫn có chút thất vọng, bởi vì linh thạch trong đó cũng không nhiều, thượng phẩm bất quá chỉ mấy chục khối, trung phẩm hơn ba nghìn khối, cực phẩm không có, giá trị con người thế này sợ rằng cũng không khác một tu sĩ sơ kỳ bao nhiêu.
Bất quá bởi vì lần tiến vào Thất Sát Chi Địa này, đại thể đều đã tiêu hết linh thạch trên người mua pháp khí nguyên liệu, linh thạch ít hơn so với trong tưởng tượng cũng là điều có thể lý giải. Trần Hạc nhịn xuống tâm tình, bắt đầu kiểm tra pháp khí nguyên liệu đáng giá, số lượng pháp khí không ít, chừng hai mươi mấy món, hai món pháp khí cực phẩm, năm món ngụy cực phẩm, còn lại đều là thượng phẩm, đem lên phố chợ cũng có thể bán được mấy nghìn linh thạch trung phẩm. Trần Hạc chọn ra từ trong đó mấy món tiện tay giữ lại tự dùng, cái khác thì đều thu vào túi trữ vật.
Tiếp theo bắt đầu kiểm kê nguyên liệu, nguyên liệu khiến Trần Hạc không khỏi mắt sáng ngời, xem ra tu sĩ họ Lại trong thời gian mấy tháng nay ở trong nước săn giết không ít yêu thú, vậy mà góp nhặt được một đống nguyên liệu yêu thú, tuy rằng trong đó phẩm bậc cao nhất bất quá chỉ là cấp sáu, nhưng thắng ở chỗ số lượng không ít, có thể bán được một khoản lớn. Trần Hạc không chút khách khí tìm một túi trữ vật chứa toàn bộ vào, dự định ngày sau ra Thất Sát Địa thì cầm lên phố bán ra đổi toàn bộ thành linh thạch.
Tiếp theo Trần Hạc lại tìm được một sấp phù công kích thượng phẩm, đại khái hơn mười tấm, thứ này rất thực dụng, thời khắc mấu chốt không dùng pháp lực vẫn có thể kích phát sử dụng. Sau đó lại tìm được một hộp tràn đầy Hỏa Luyện Tinh, không ngờ tâm tư của tu sĩ họ Lại rất nhiều, tự mình âm thầm thu một hộp trong túi trữ vật, thứ này cũng không tệ, là đồ ăn vặt mà gần đây hắc báo thích nhất, không có việc gì sẽ ăn một viên, gần đây bộ lông trên người lại chói mắt hơn rất nhiều. Nhất thời thu hộp, lại nhìn về phía những món đồ khác.
Thượng vàng hạ cám với một số linh thảo được Trần Hạc thu hết về túi trữ vật, còn lại là một số ngọc giản, thứ này ngược lại không ít. Trần Hạc chọn ra từ đó một tấm kiểm tra, bên trong là phương pháp luyện chế của một loại pháp bảo kêu Vạn Hỏa Hồ, quá trình phiền phức nhưng lực công kích kinh người. Y nhìn sau một lúc lâu rồi thu lại. Vạn Hỏa Hồ thực sự là món pháp bảo không tệ, tuy rằng trước mắt trong tay y không có loại linh đằng gọi là Hỏa Hồ Đằng, nhưng có lẽ ngày sau sẽ có cơ hội gặp được, đến lúc đó nói không chừng có thể luyện chế ra một món như thế.
Trần Hạc lại lấy mấy tấm kiểm tra, những tấm này đều là một số phương pháp luyện khí và thư tịch, khi lật đến một tấm da yêu thú, sau khi mở ra y không khỏi ngẩn ra, nhìn kỹ, trên mặt nhất thời có chút dị sắc. Đây vậy mà là một tấm bản đồ, mà một số khu vực được dùng màu sắc đánh dấu trên bản đồ đều cực kỳ xa lạ, bất quá khi thấy một chỗ miệng núi lửa được dùng điểm đỏ đánh dấu trong đó, trong lòng Trần Hạc khẽ động, lập tức biết được tấm này chính là bản đồ của Thất Sát Chi Địa, kế đó lại nhìn hai lượt, gần như khẳng định đây chính là bản đồ một bộ phận khu vực của Thất Sát Chi Địa.
Ngậm trong đó chính là ký ức của các tiền bối Ngọc Đan Môn do mấy nghìn năm tiến vào Thất Sát Chi Địa kết hợp lại với nhau vẽ thành, phỏng đoán là bản đồ khu vực mà đan môn cho chín Trúc Cơ hậu kỳ mỗi người một tấm làm nhiệm vụ, mặc dù tấm bản đồ này không hoàn chỉnh, nhưng đối với Trần Hạc mà nói không thể nghi ngờ là một dấu hiệu quan trọng, có tấm bản đồ này chí ít sẽ không còn xông đông chạy tây không rõ phương hướng như con ruồi không đầu nữa.
Bất quá Trần Hạc luôn luôn cẩn thận, kế đó lại lấy một tấm yêu da khác, một lần nữa miêu tả lại bản đồ trên da kia, sau khi phục chế xong thì triệt để thiêu hủy tấm da cũ, dù sao nếu bên trên có lưu lại ký hiệu gì đó, đan môn tìm tới cửa, không thể nghi ngờ bản thân sẽ ngồi ổn tội danh giết Lại tu sĩ đoạt bảo, cho dù Trần Hạc có mọc tám cái miệng cũng giải thích không rõ, dù sao tuy rằng loại chuyện sát hại đồng môn nhìn mãi quen mắt, nhưng một khi thực sự làm vẫn phải bị môn phái ngăn cấm, loại chuyện này chỉ có thể yên lặng làm, vĩnh viễn không thể vạch trần đặt dưới ánh mặt trời.
Trần Hạc sau khi nhớ kỹ phương vị đại khái trên bản đồ, mới bắt đầu kiểm tra ngọc giản khác, một số phương pháp luyện đan hiếm thấy, Trần Hạc thu cho mình dùng, vô dụng hoặc bản thân đã có thì thu vào một túi trữ vật khác, xem có thể bán được chút linh thạch hay không, bất quá một tấm phương pháp luyện đan trong đó lại khiến Trần Hạc vui mừng quá đỗi, có thể nói là thu hoạch lớn nhất lần này, đó vậy mà là một tấm phương pháp luyện đan của Ngưng Nguyên Đan.
Ngưng Nguyên Đan là gì, đó là đan dược có thể gia tăng ba thành hy vọng kết đan, cực kỳ trân quý, bình thường đều là bí mật bất truyền của các môn phái, không ngờ Lại tu sĩ này lại có chút cơ duyên, lấy được phương pháp luyện đan, chẳng qua muốn thu thập những nguyên liệu này lại không dễ, mấy vị chủ dược vẫn luôn không tìm được, thế cho nên lần này gã dự định tiến vào Thất Sát Chi Địa mạo hiểm.
Trần Hạc sau hưng phấn thì bắt đầu thận trọng kiểm tra nguyên liệu mà phương pháp luyện đan này cần, quả nhiên mỗi món đều không phải vật phàm, nhưng hơn ba trăm loại nguyên liệu trong đó, không gian Giới Tử của Trần Hạc đã có được gần hai phần ba, hơn một trăm loại còn lại thì cũng tìm được hơn sáu mươi loại trong túi trữ vật của Lại tu sĩ, bây giờ chỉ còn lại ba mươi ba loại nguyên liệu không có tin tức, trong đó đại thể đều là linh thảo hiếm thấy.
Trần Hạc tra khắp toàn bộ Vạn Thảo Tập, nhớ kỹ ba mươi ba loại nguyên liệu khuyết thiếu kia, nơi thượng cổ này tài nguyên phong phú, nói không chừng lúc nào đó sẽ có thể tìm được một số. Trần Hạc trịnh trọng cất kỹ phương pháp luyện đan, tâm tình có thể nói là không tệ, bữa tối y lại làm không ít yêu sò yêu tôm với cua Bàng Linh vừa mập vừa tươi ở không gian Giới Tử thiêu nướng, ăn ngon một bữa ra trò, hắc báo ăn mà cái bụng tròn vo, cuối cùng còn nằm ngửa túm y bào Trần Hạc để y xoa bụng cho nó như khi còn bé.
Đảo mắt lại mấy ngày trôi qua, Trần Hạc rốt cục phát hiện được chỗ vòng xoáy của dòng nước chảy xiết, đợi sau khi năng lượng của Bà Sa Châu hoàn toàn đầy, thì xuôi theo dòng nước chảy xiết nhảy vào cửa vào, dựa vào kinh nghiệm của y, ở đầu bên kia của dòng nước thông ngoại trừ là chỗ nối tiếp nước suối, thì là tầng nước trên tiếp cận lục địa, lúc này đây không có gì bất ngờ xảy ra hẳn sẽ có thể rời khỏi được vùng thuỷ vực này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất