Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh
Chương 208: Chương 208
‘Trông núi mà chạy, ngựa chết’, cự ly vốn cảm thấy không xa lại đủ để khiến Trần Hạc ngự kiếm phi hành một buổi chiều, khi đến được trên đảo thì ráng chiều chân trời đã ánh vào mắt, rặng mây đỏ đầy trời, mà hòn đảo nhỏ tràn ngập màu xanh kia lại như một điểm lục làm lòng người yêu thích giữa biển lam sóng bích, cảm giác phiền muộn ăn gió biển uống nước mặn mấy tháng qua của Trần Hạc nhất thời được quét sạch.
Chân cũng không khỏi đẩy nhanh tốc độ đi về phía hòn đảo nhỏ kia, vốn y cảm thấy hòn đảo nhỏ không lớn, nhưng sau khi tiếp cận mới phát hiện còn ít hơn nhiều trong tưởng tượng, sở dĩ cách xa vậy mà y vẫn có thể thấy rõ, tất cả đều là công lao của Tử Não Quả, mỗi ngày ăn lượng lớn khiến nhãn lực của y hiện tại đã không thể so sánh với trước đây, vì vậy dẫn đến phỏng đoán sai lầm.
Tuy rằng là hải đảo nhỏ chưa đến một dặm, nhưng điều này cũng không tổn hại tâm tình vui mừng của Trần Hạc với hắc báo, lúc này có thể có một nơi đặt chân nghỉ ngơi đã đủ rồi, hắc báo thậm chí đã liên tục gầm nhẹ với Trần Hạc kêu y nhanh lên một chút. Lúc này hắc báo đang ở bên cạnh y, nó sớm đã không còn là cái chấm nhỏ ở trên không trung sợ hãi bám Trần Hạc trước đây nữa, trái lại đuôi quấn quít lấy chân y, không ngừng nhảy trên Trần Hoàng Kiếm, rất hiếu động.
Bất quá sau sự vui mừng, Trần Hạc lại cẩn thận dùng linh thức quét toàn bộ đảo, dù sao cô đảo trên biển có thể sẽ có một số yêu thú ngoại tộc, nhưng ngoài dự liệu của y chính là trên đảo không có yêu thú lợi hại nào, trái lại có mười mấy người, bên trong thậm chí còn có linh thức của tám tu sĩ Trúc Cơ, khi y dùng thần thức bao trùm thì tám tu sĩ Trúc Cơ trên đảo cũng phát hiện.
Vì vậy khi Trần Hạc do dự chậm rãi đáp xuống đảo, trong rừng xuất hiện mấy người, sở dĩ y vẫn lựa chọn đáp xuống, là bởi vì mấy tu sĩ Trúc Cơ kia đều là sơ cấp, với y mà nói cũng không có gì uy hiếp, mà ở đây có thể gặp được người tu tiên cũng là một chuyện tốt, dù sao trong hải vực mênh mông, nếu như có thể hỏi thăm được phương vị của hải vực và tuyến đường thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian và tinh lực.
Điều cảm thấy phiền phức duy nhất chính là, những người này có lẽ đã xem Trần Hạc là kẻ xâm nhập, ngay từ đầu đã đứng ở mặt đối lập, sợ rằng sẽ không dễ dàng cung cấp bản đồ xung quanh. Bất quá ngoài dự liệu của y chính là, những người đó lại nhiệt tình chào hỏi với y, mặc dù ngôn ngữ hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng nụ cười tràn đầy nhiệt tình trên mặt lại không cách nào che lấp, thậm chí có một đứa trẻ hơn mười tuổi còn nâng một đống trái cây chạy tới, cũng đặt trái cây tới bên chân Trần Hạc, cười lộ ra hai hàng lợi trên dưới, nụ cười với vẻ mặt như vậy hoàn toàn không giống giả bộ.
Trần Hạc sau sự kinh ngạc, bắt đầu đánh giá cách ăn mặc của mấy người, mấy người này mặc cực kỳ đơn sơ, không phải y bào trên người tu sĩ bình thường, mà dùng một loại y phục được bện từ cỏ rắn chắc mềm mại, thậm chí có mấy nữ tử trung niên dùng tảng lớn lá cỏ bện mũ che nắng với váy, rất có phong tình của dị vực, Trần Hạc không khỏi thoáng dừng lại, nhưng đảo mắt đã có chút hiểu rõ.
Những người này có thể là nguyên trụ dân trên cô đảo, tuyệt không phải tu sĩ ngoại lai, bình thường nguyên trụ dân đều sẽ tương đối thuần phác hiếu khách, đồng thời ở địa phương ‘trước không thôn sau không tiệm’ thế này, quanh năm cũng không thấy bóng người, lúc này thấy được đồng loại, đổi lại là Trần Hạc cũng sẽ có thêm vài phần nhiệt tình. Y còn chưa phản ứng, hắc báo lại đã trợn tròn mắt, lộ ra hàm răng dữ tợn về phía đứa bé trai đang tiếp cận y cũng đang hiếu kỳ vươn tay sờ y bào, còn gầm nhẹ mấy tiếng từ trong cổ họng.
Một nữ tử hơn ba mươi tuổi khác dường như ý thức được sự mạo phạm của đứa bé trai, lập tức tiến lên ôm lấy bé, kế đó xì xào nói gì đó với Trần Hạc, động tác đó hẳn là nhận lỗi, tiếp theo lại nói mấy lời xi xa xi xô với người phía sau, những người đó đều đặt dưa và trái cây trong tay xuống, sau đó về lại trong rừng, điều này khiến Trần Hạc thoáng có chút không hiểu ra sao.
Mà hắc báo thấy bọn họ đều đã rời đi, lúc này mới thoáng tiêu đi chút địch ý, lắc lắc đuôi sau đó bắt đầu vòng quanh chân Trần Hạc, dùng thân thể mài cọ y qua lại, thế này là ý muốn lấy thịt ăn, thế này đều là do bình thường y nuông chiều mà ra, không nhìn xem tình thế, chỉ biết tùy hứng. Rơi vào đường cùng Trần Hạc đành phải nâng tay vỗ vỗ đầu nó, cũng xoa xoa cổ nó xem như trấn an, trước mắt không rõ ý đồ của những người đó, một người một báo còn chưa phải thời điểm thả lỏng cảnh giác.
Bất quá khi nhìn thấy dưa trái cây trên mặt đất lại khiến Trần Hạc có chút hứng thú, bởi vì trong đây ngoại trừ một số loại đã từng ăn, loại khác thì Tiên Thành đều không có, thậm chí còn có thứ màu hồng nhạt có gai, hẳn cũng là một loại thức ăn, y cầm trong tay nhìn nhìn, thoáng dùng sức thì gai lẫn vỏ liền bị chèn ra, lộ ra thịt quả màu vàng nhạt tương tự thịt xoài bên trong, hương vị rất kích thích mũi.
Kế đó y nhìn bốn phía, cô đảo này tuy rằng nhỏ, nhưng linh khí lại rất tràn đầy, bất quá cây cối lại ít có đại thụ che trời trên mấy trăm năm, trái lại đều là một số bụi cây thấp bé, những bụi cây này tựa hồ như được người trồng, đang sinh trưởng mảng lớn, lúc này bên trên đang kết đầy trái cây hoặc xanh hoặc vàng, ngẫu nhiên có cây cao cũng chỉ được một trượng. Chẳng lẽ khí hậu của đảo này chỉ có thể mọc cây thấp? Cũng không phải không có khả năng, có một số địa phương bị khí hậu chất đất dinh dưỡng hạn chế, quả thực chỉ mọc được cây thấp.
Ngay khi Trần Hạc vừa trấn an hắc báo phát cáu, vừa đánh giá bốn phía, thì mấy người rời đi ban nãy lại đi ra, bất quá lần này lại ôm lấy một vị lão đầu thấp khoảng qua trăm tuổi, lão đầu đen đen, mặt đầy nếp nhăn, y dùng thần thức đảo qua người này, nửa phần tu vi cũng không có, chỉ là một phàm nhân bình thường. Ngay khi nghi hoặc, thì thấy nữ tử hơn ba mươi tuổi ban nãy huyên thuyên nói một hồi với lão đầu.
Lão nhân kia lúc này mới chống quải trượng đi vài bước về phía Trần Hạc, dùng ánh mắt vàng đục nhìn y hai lượt, kế đó tựa như người ngoại quốc nói tiếng Trung Quốc, không được tự nhiên bật ra mấy thanh âm từ trong miệng, bất quá lần này Trần Hạc lại nghe hiểu rõ, ý tứ đại khái mà ông ta nói là: “Cao nhân là từ đâu tới đây?”
Trần Hạc thoáng dừng một hồi mới nói: “Võ quốc.”
Lão đầu sau khi nghe xong, ánh mắt sáng lên, kế đó lấy ra một quyển vở từ ống tay áo bện từ cỏ, sau đó không ngừng tìm kiếm, sau cùng tìm được một thứ đưa cho Trần Hạc, “Xem...” Nói xong nhét vở cho Trần Hạc, tiếp theo không coi ai ra gì cầm trái cây hồng nhạt mà ban nãy Trần Hạc bóp nứt vỏ trên mặt đất, sau đó dùng miệng đã rớt hai cái răng gặm ăn.
Trần Hạc quét nhìn bọn họ một thoáng, hiển nhiên trong mắt mấy người phía sau lão đầu đều mang theo ánh mắt mong đợi nhìn y, y nghi hoặc chuyển ánh mắt qua quyển vở, hiển nhiên đây là một bản viết tay, đại khái là dùng nguyên liệu lá cây đặc thù nào đó chế thành, tương tự giấy nhưng rắn chắc hơn, bên trên có người viết một vài thứ, nhìn kỹ, hẳn là do một tu sĩ Võ quốc thượng cổ ghi chép, bên trong có giải thích và phiên dịch ngôn ngữ trên đảo, ghi chép cực kỳ tỉ mỉ.
Vở dày chừng hai ngón cái, tốc độ Trần Hạc xem cực nhanh, chỉ tốn nửa canh giờ đã đọc xong hết quyển vở, sau đó thu về giao trả lại cho lão đầu, sau đó nhắm mắt, củng cố lại nội dung xem ban nãy ở trong đầu. Nguyên thần của người tu tiên mạnh mẽ, quả thực có thể làm được việc đã gặp qua là không quên được, đồng thời một khi đã hấp thu nội dung thì có thể tùy thời lấy ra dùng.
?
Một lát sau, y đã có thể nói được tám chín phần mười ngôn ngữ thường dùng trên đảo, chỉ cần đối chiếu trùng khớp ý nghĩa của hai loại ngôn ngữ, đối thoại hằng ngày cũng không thành vấn đề, giao tiếp cơ bản không có gì trở ngại. Sau khi Trần Hạc mở miệng nói câu đầu tiên, mấy người phía sau nhất thời nhìn nhau, sau đó cao hứng hoan hô.
Nữ tử hơn ba mươi tuổi kia lập tức đi lên trước, kích động nói: “Cao nhân, tôi kêu Tuyết Lệ, ngài gọi tôi A Lệ là được rồi, tôi là tộc trưởng thứ một trăm sáu mươi chín trong tộc, hòn đảo Thạch Ngưu này đã rất lâu rồi không có người đến thăm, ngài là người đầu tiên trong mấy trăm năm qua, chúng tôi đều cực kỳ hoan nghênh ngài, hiện tại sắc trời đã muộn, ngài nhất định đã đói, ban nãy người trong tộc đã chuẩn bị cho ngài bữa tối phong phú, có thể mời ngài cùng dùng bữa tối với tộc nhân chúng tôi không...”
Đối với sự nhiệt tình của đối phương, Trần Hạc rất không quen, đồng thời hiện tại nghe ngôn ngữ trên đảo vẫn còn thoáng có chút lao lực, bất quá thứ này giao tiếp nhiều sẽ có thể dần quen thuộc, Trần Hạc chủ yếu là muốn hiểu rõ hơn về tình hình khu vực xung quanh, đương nhiên phải nghe ngóng từ người trên đảo, đối với đề nghị này cũng không cự tuyệt, nhập gia tùy tục, đi một bước tính một bước, tiếp theo đi theo mấy người vào trong đảo. Hòn đảo này vô cùng nhỏ, ngoại trừ tảng lớn bụi cây, địa phương cho người cư trú có hạn, chỉ có mấy căn nhà xây bằng đá.
Xung quanh mỗi căn nhà đều có phơi rất nhiều quả khô chín, xung quanh cũng có xâu một số thịt, đỏ đỏ xanh xanh cực kỳ vui mắt, ngay cả nóc nhà cũng trải một tầng gì đó tương tự linh cốc dày dày, hơi thở sinh hoạt cực kỳ nồng đậm. Còn có mấy nam tử cũng mặc áo cỏ khô đứng ở cửa, thấy Trần Hạc thì đều khom lưng không dám ngẩng đầu tùy ý nhìn xung quanh. Mấy người này chỉ là tu vi Luyện Khí Kỳ, nhưng dựa vào công pháp Toàn Linh của Trần Hạc có thể cảm giác được linh căn trên người bọn họ cực kỳ thấp kém, đến tột cùng kém bao nhiêu, sợ rằng cũng không thể tốt hơn y bao nhiêu, thậm chí còn kém hơn mấy phần, cơ bản không khác phàm nhân.
Nhưng mấy người này thấp nhất cũng là Luyện Khí Kỳ tầng năm, cao nhất chính là Luyện Khí Kỳ tầng mười, Trần Hạc không khỏi nhìn bọn họ thêm hai lượt. Tu sĩ ngũ linh căn kém cỏi cơ bản sẽ dừng lại ở Luyện Khí Kỳ tầng một hai không tiến được nữa, tối đa có thể tu luyện đến tầng năm, việc này còn là phải có lượng lớn linh đan phụ trợ mới có thể làm được, nhưng muốn vượt qua được cột mốc tầng năm này, không có cơ duyên nhất định thì căn bản không có khả năng, không ngờ trên đảo nhỏ này vậy mà sẽ có ngũ linh căn thấp kém tu luyện tới Luyện Khí Kỳ tầng mười, thật sự là ngoài dự liệu của y.
Theo mấy người tiến vào căn nhà cao nhất, bên trong bố trí cực kỳ đơn giản, nhưng lại mát mẻ thoải mái hơn rất nhiều, một số bàn ghế đan bện từ cỏ dây mây, đa dạng phong phú cực kỳ khéo tay, trên tường còn có một số cung tiễn phàm nhân dùng và dây thừng dệt từ cỏ mềm dai, trải trên mặt đất là một số da lông động vật, bên mép đều được cắt sửa cực kỳ chỉnh tề, trên tường thậm chí còn treo một số đóa hoa bện bằng tay, mang đến cho gian nhà đơn điệu vài phần xinh xắn, trên bàn lúc này đã bày đầy thức ăn.
Cho dù là Trần Hạc có kiến thức về phương diện thức ăn không ít, lúc này thấy thức ăn trên bàn cũng có phân nửa không thể nói rõ được. Hắc báo từ khi vào đảo thì mỗi bước một đi theo Trần Hạc, vừa đi theo vừa nhe răng gầm nhẹ với những người nhìn y, địch ý cực nồng, dùng hành động để cảnh cáo những người khác, ai cũng không được cho phép tới gần Trần Hạc.
Người trên đảo chưa từng thấy qua sinh vật loại báo, đồng thời còn là một con báo màu tím, thấy nó là do vị tu sĩ ăn mặc tỉ mỉ này mang đến, không khỏi đều có chút kính ý, lại thấy nó uy vũ mạnh mẽ, bộ lông trên người có khí tím trùng thiên, vừa bóng vừa sáng, được nuôi vô cùng tốt, còn khí thế hơn mười phần so với con hổ Á Lan trên đảo, mấy người đương nhiên không dám trêu chọc, đều yên lặng rời khỏi cửa phòng.
Trần Hạc thoáng khuyên răn hắc báo hai tiếng, hắc báo lại không cam tâm rống lên một tiếng với y, nhưng sau đó cũng thoáng thu liễm lại, nhưng mắt tím vẫn nhìn chằm chằm mấy người khác. Nữ tộc trưởng hơn ba mươi tuổi nhìn thấy cử chỉ của hắc báo với Trần Hạc, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, mấy người khác cũng có chút ngây người, không ngờ sinh vật kỳ lạ này có linh trí cao như thế, có thể nghe hiểu được tiếng người, còn có thể cãi nhau với chủ nhân, thực sự là rất hiếm lạ.
Trên đảo cũng có người từng thuần phục yêu thú, nhưng những yêu thú đó đều ngốc nghếch không có tinh thần, nào dồi dào sinh khí được như con trước mắt này, đồng thời tính tình vô cùng dũng mãnh, tuyệt không sợ chủ nhân, bị chủ nhân răn dạy còn có thể biểu đạt bất mãn, thậm chí như thế vẫn còn canh giữ bên cạnh Trần Hạc, loài thú rõ ràng hộ chủ thế này thật sự khiến mấy người thấy hâm mộ không thôi.
Trần Hạc đã quen tính tình quật cường của hắc báo, nói đến nói đi cũng đều do mình nuông chiều, chỉ có thể chịu, kế đó ngồi xuống vị trí, ánh mắt chuyển dời đến thức ăn trên bàn, trong đó các loại rau quả chiếm hơn phân nửa, bất kể màu sắc hay cách thức đều vô cùng đặc sắc, nhưng con linh dương nướng chính giữa lại hút đủ lực chú ý của y. Vừa rồi còn tức giận một hồi, đảo mắt trong lòng lại nghĩ đến, nếu thức ăn không có vấn đề gì, xé một chân thức ăn cho hắc báo, mấy ngày nay chỉ lo chạy đi, đã bỏ đói nó khá lâu, mà lúc này ánh mắt của hắc báo cũng nhìn chằm chằm con linh dương nướng kia, vẻ mặt đói khát của một người một báo đều như nhau, tâm tư gần như không chênh lệch bao nhiêu.
Tuyết Lệ kia cũng là một người biết quan sát sắc mặt, lập tức gọi một đứa bé trai hơn mười tuổi tới đem linh dương nướng kia cho báo của Trần Hạc, mà hắc báo cực kỳ kén chọn, khi bụng đói kêu vang cũng rất kiêng ăn, ăn mấy miếng đã dùng móng vuốt đẩy ra, đẩy bộ phận còn lại của con linh dương nướng qua một bên, đầu dương lăn lông lốc trên mặt đất. Trên mặt mấy người mặc y sam đơn sơ trên bàn nhất thời đều lộ ra cùng một biểu cảm, đó chính là đau lòng, thịt bên gương mặt một đại hán còn co giật theo một chút.
Tuyết Lệ lập tức kêu bé trai mười tuổi chuyển đồ ăn cho Trần Hạc, sau đó lại kêu người ta mang tới một thùng rượu trái cây, mỗi người rót một chén. Trần Hạc thấy rượu trái cây không có vấn đề thì uống một ngụm, hương vị rất kỳ lạ, nghĩ chắc do phương pháp sản xuất khác nhau, nhưng vị lại rất không tệ, đồng thời linh khí nồng đậm đến mức còn mạnh hơn Ô Long Tiên Tửu mà y ủ ba phần.
Chân cũng không khỏi đẩy nhanh tốc độ đi về phía hòn đảo nhỏ kia, vốn y cảm thấy hòn đảo nhỏ không lớn, nhưng sau khi tiếp cận mới phát hiện còn ít hơn nhiều trong tưởng tượng, sở dĩ cách xa vậy mà y vẫn có thể thấy rõ, tất cả đều là công lao của Tử Não Quả, mỗi ngày ăn lượng lớn khiến nhãn lực của y hiện tại đã không thể so sánh với trước đây, vì vậy dẫn đến phỏng đoán sai lầm.
Tuy rằng là hải đảo nhỏ chưa đến một dặm, nhưng điều này cũng không tổn hại tâm tình vui mừng của Trần Hạc với hắc báo, lúc này có thể có một nơi đặt chân nghỉ ngơi đã đủ rồi, hắc báo thậm chí đã liên tục gầm nhẹ với Trần Hạc kêu y nhanh lên một chút. Lúc này hắc báo đang ở bên cạnh y, nó sớm đã không còn là cái chấm nhỏ ở trên không trung sợ hãi bám Trần Hạc trước đây nữa, trái lại đuôi quấn quít lấy chân y, không ngừng nhảy trên Trần Hoàng Kiếm, rất hiếu động.
Bất quá sau sự vui mừng, Trần Hạc lại cẩn thận dùng linh thức quét toàn bộ đảo, dù sao cô đảo trên biển có thể sẽ có một số yêu thú ngoại tộc, nhưng ngoài dự liệu của y chính là trên đảo không có yêu thú lợi hại nào, trái lại có mười mấy người, bên trong thậm chí còn có linh thức của tám tu sĩ Trúc Cơ, khi y dùng thần thức bao trùm thì tám tu sĩ Trúc Cơ trên đảo cũng phát hiện.
Vì vậy khi Trần Hạc do dự chậm rãi đáp xuống đảo, trong rừng xuất hiện mấy người, sở dĩ y vẫn lựa chọn đáp xuống, là bởi vì mấy tu sĩ Trúc Cơ kia đều là sơ cấp, với y mà nói cũng không có gì uy hiếp, mà ở đây có thể gặp được người tu tiên cũng là một chuyện tốt, dù sao trong hải vực mênh mông, nếu như có thể hỏi thăm được phương vị của hải vực và tuyến đường thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian và tinh lực.
Điều cảm thấy phiền phức duy nhất chính là, những người này có lẽ đã xem Trần Hạc là kẻ xâm nhập, ngay từ đầu đã đứng ở mặt đối lập, sợ rằng sẽ không dễ dàng cung cấp bản đồ xung quanh. Bất quá ngoài dự liệu của y chính là, những người đó lại nhiệt tình chào hỏi với y, mặc dù ngôn ngữ hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng nụ cười tràn đầy nhiệt tình trên mặt lại không cách nào che lấp, thậm chí có một đứa trẻ hơn mười tuổi còn nâng một đống trái cây chạy tới, cũng đặt trái cây tới bên chân Trần Hạc, cười lộ ra hai hàng lợi trên dưới, nụ cười với vẻ mặt như vậy hoàn toàn không giống giả bộ.
Trần Hạc sau sự kinh ngạc, bắt đầu đánh giá cách ăn mặc của mấy người, mấy người này mặc cực kỳ đơn sơ, không phải y bào trên người tu sĩ bình thường, mà dùng một loại y phục được bện từ cỏ rắn chắc mềm mại, thậm chí có mấy nữ tử trung niên dùng tảng lớn lá cỏ bện mũ che nắng với váy, rất có phong tình của dị vực, Trần Hạc không khỏi thoáng dừng lại, nhưng đảo mắt đã có chút hiểu rõ.
Những người này có thể là nguyên trụ dân trên cô đảo, tuyệt không phải tu sĩ ngoại lai, bình thường nguyên trụ dân đều sẽ tương đối thuần phác hiếu khách, đồng thời ở địa phương ‘trước không thôn sau không tiệm’ thế này, quanh năm cũng không thấy bóng người, lúc này thấy được đồng loại, đổi lại là Trần Hạc cũng sẽ có thêm vài phần nhiệt tình. Y còn chưa phản ứng, hắc báo lại đã trợn tròn mắt, lộ ra hàm răng dữ tợn về phía đứa bé trai đang tiếp cận y cũng đang hiếu kỳ vươn tay sờ y bào, còn gầm nhẹ mấy tiếng từ trong cổ họng.
Một nữ tử hơn ba mươi tuổi khác dường như ý thức được sự mạo phạm của đứa bé trai, lập tức tiến lên ôm lấy bé, kế đó xì xào nói gì đó với Trần Hạc, động tác đó hẳn là nhận lỗi, tiếp theo lại nói mấy lời xi xa xi xô với người phía sau, những người đó đều đặt dưa và trái cây trong tay xuống, sau đó về lại trong rừng, điều này khiến Trần Hạc thoáng có chút không hiểu ra sao.
Mà hắc báo thấy bọn họ đều đã rời đi, lúc này mới thoáng tiêu đi chút địch ý, lắc lắc đuôi sau đó bắt đầu vòng quanh chân Trần Hạc, dùng thân thể mài cọ y qua lại, thế này là ý muốn lấy thịt ăn, thế này đều là do bình thường y nuông chiều mà ra, không nhìn xem tình thế, chỉ biết tùy hứng. Rơi vào đường cùng Trần Hạc đành phải nâng tay vỗ vỗ đầu nó, cũng xoa xoa cổ nó xem như trấn an, trước mắt không rõ ý đồ của những người đó, một người một báo còn chưa phải thời điểm thả lỏng cảnh giác.
Bất quá khi nhìn thấy dưa trái cây trên mặt đất lại khiến Trần Hạc có chút hứng thú, bởi vì trong đây ngoại trừ một số loại đã từng ăn, loại khác thì Tiên Thành đều không có, thậm chí còn có thứ màu hồng nhạt có gai, hẳn cũng là một loại thức ăn, y cầm trong tay nhìn nhìn, thoáng dùng sức thì gai lẫn vỏ liền bị chèn ra, lộ ra thịt quả màu vàng nhạt tương tự thịt xoài bên trong, hương vị rất kích thích mũi.
Kế đó y nhìn bốn phía, cô đảo này tuy rằng nhỏ, nhưng linh khí lại rất tràn đầy, bất quá cây cối lại ít có đại thụ che trời trên mấy trăm năm, trái lại đều là một số bụi cây thấp bé, những bụi cây này tựa hồ như được người trồng, đang sinh trưởng mảng lớn, lúc này bên trên đang kết đầy trái cây hoặc xanh hoặc vàng, ngẫu nhiên có cây cao cũng chỉ được một trượng. Chẳng lẽ khí hậu của đảo này chỉ có thể mọc cây thấp? Cũng không phải không có khả năng, có một số địa phương bị khí hậu chất đất dinh dưỡng hạn chế, quả thực chỉ mọc được cây thấp.
Ngay khi Trần Hạc vừa trấn an hắc báo phát cáu, vừa đánh giá bốn phía, thì mấy người rời đi ban nãy lại đi ra, bất quá lần này lại ôm lấy một vị lão đầu thấp khoảng qua trăm tuổi, lão đầu đen đen, mặt đầy nếp nhăn, y dùng thần thức đảo qua người này, nửa phần tu vi cũng không có, chỉ là một phàm nhân bình thường. Ngay khi nghi hoặc, thì thấy nữ tử hơn ba mươi tuổi ban nãy huyên thuyên nói một hồi với lão đầu.
Lão nhân kia lúc này mới chống quải trượng đi vài bước về phía Trần Hạc, dùng ánh mắt vàng đục nhìn y hai lượt, kế đó tựa như người ngoại quốc nói tiếng Trung Quốc, không được tự nhiên bật ra mấy thanh âm từ trong miệng, bất quá lần này Trần Hạc lại nghe hiểu rõ, ý tứ đại khái mà ông ta nói là: “Cao nhân là từ đâu tới đây?”
Trần Hạc thoáng dừng một hồi mới nói: “Võ quốc.”
Lão đầu sau khi nghe xong, ánh mắt sáng lên, kế đó lấy ra một quyển vở từ ống tay áo bện từ cỏ, sau đó không ngừng tìm kiếm, sau cùng tìm được một thứ đưa cho Trần Hạc, “Xem...” Nói xong nhét vở cho Trần Hạc, tiếp theo không coi ai ra gì cầm trái cây hồng nhạt mà ban nãy Trần Hạc bóp nứt vỏ trên mặt đất, sau đó dùng miệng đã rớt hai cái răng gặm ăn.
Trần Hạc quét nhìn bọn họ một thoáng, hiển nhiên trong mắt mấy người phía sau lão đầu đều mang theo ánh mắt mong đợi nhìn y, y nghi hoặc chuyển ánh mắt qua quyển vở, hiển nhiên đây là một bản viết tay, đại khái là dùng nguyên liệu lá cây đặc thù nào đó chế thành, tương tự giấy nhưng rắn chắc hơn, bên trên có người viết một vài thứ, nhìn kỹ, hẳn là do một tu sĩ Võ quốc thượng cổ ghi chép, bên trong có giải thích và phiên dịch ngôn ngữ trên đảo, ghi chép cực kỳ tỉ mỉ.
Vở dày chừng hai ngón cái, tốc độ Trần Hạc xem cực nhanh, chỉ tốn nửa canh giờ đã đọc xong hết quyển vở, sau đó thu về giao trả lại cho lão đầu, sau đó nhắm mắt, củng cố lại nội dung xem ban nãy ở trong đầu. Nguyên thần của người tu tiên mạnh mẽ, quả thực có thể làm được việc đã gặp qua là không quên được, đồng thời một khi đã hấp thu nội dung thì có thể tùy thời lấy ra dùng.
?
Một lát sau, y đã có thể nói được tám chín phần mười ngôn ngữ thường dùng trên đảo, chỉ cần đối chiếu trùng khớp ý nghĩa của hai loại ngôn ngữ, đối thoại hằng ngày cũng không thành vấn đề, giao tiếp cơ bản không có gì trở ngại. Sau khi Trần Hạc mở miệng nói câu đầu tiên, mấy người phía sau nhất thời nhìn nhau, sau đó cao hứng hoan hô.
Nữ tử hơn ba mươi tuổi kia lập tức đi lên trước, kích động nói: “Cao nhân, tôi kêu Tuyết Lệ, ngài gọi tôi A Lệ là được rồi, tôi là tộc trưởng thứ một trăm sáu mươi chín trong tộc, hòn đảo Thạch Ngưu này đã rất lâu rồi không có người đến thăm, ngài là người đầu tiên trong mấy trăm năm qua, chúng tôi đều cực kỳ hoan nghênh ngài, hiện tại sắc trời đã muộn, ngài nhất định đã đói, ban nãy người trong tộc đã chuẩn bị cho ngài bữa tối phong phú, có thể mời ngài cùng dùng bữa tối với tộc nhân chúng tôi không...”
Đối với sự nhiệt tình của đối phương, Trần Hạc rất không quen, đồng thời hiện tại nghe ngôn ngữ trên đảo vẫn còn thoáng có chút lao lực, bất quá thứ này giao tiếp nhiều sẽ có thể dần quen thuộc, Trần Hạc chủ yếu là muốn hiểu rõ hơn về tình hình khu vực xung quanh, đương nhiên phải nghe ngóng từ người trên đảo, đối với đề nghị này cũng không cự tuyệt, nhập gia tùy tục, đi một bước tính một bước, tiếp theo đi theo mấy người vào trong đảo. Hòn đảo này vô cùng nhỏ, ngoại trừ tảng lớn bụi cây, địa phương cho người cư trú có hạn, chỉ có mấy căn nhà xây bằng đá.
Xung quanh mỗi căn nhà đều có phơi rất nhiều quả khô chín, xung quanh cũng có xâu một số thịt, đỏ đỏ xanh xanh cực kỳ vui mắt, ngay cả nóc nhà cũng trải một tầng gì đó tương tự linh cốc dày dày, hơi thở sinh hoạt cực kỳ nồng đậm. Còn có mấy nam tử cũng mặc áo cỏ khô đứng ở cửa, thấy Trần Hạc thì đều khom lưng không dám ngẩng đầu tùy ý nhìn xung quanh. Mấy người này chỉ là tu vi Luyện Khí Kỳ, nhưng dựa vào công pháp Toàn Linh của Trần Hạc có thể cảm giác được linh căn trên người bọn họ cực kỳ thấp kém, đến tột cùng kém bao nhiêu, sợ rằng cũng không thể tốt hơn y bao nhiêu, thậm chí còn kém hơn mấy phần, cơ bản không khác phàm nhân.
Nhưng mấy người này thấp nhất cũng là Luyện Khí Kỳ tầng năm, cao nhất chính là Luyện Khí Kỳ tầng mười, Trần Hạc không khỏi nhìn bọn họ thêm hai lượt. Tu sĩ ngũ linh căn kém cỏi cơ bản sẽ dừng lại ở Luyện Khí Kỳ tầng một hai không tiến được nữa, tối đa có thể tu luyện đến tầng năm, việc này còn là phải có lượng lớn linh đan phụ trợ mới có thể làm được, nhưng muốn vượt qua được cột mốc tầng năm này, không có cơ duyên nhất định thì căn bản không có khả năng, không ngờ trên đảo nhỏ này vậy mà sẽ có ngũ linh căn thấp kém tu luyện tới Luyện Khí Kỳ tầng mười, thật sự là ngoài dự liệu của y.
Theo mấy người tiến vào căn nhà cao nhất, bên trong bố trí cực kỳ đơn giản, nhưng lại mát mẻ thoải mái hơn rất nhiều, một số bàn ghế đan bện từ cỏ dây mây, đa dạng phong phú cực kỳ khéo tay, trên tường còn có một số cung tiễn phàm nhân dùng và dây thừng dệt từ cỏ mềm dai, trải trên mặt đất là một số da lông động vật, bên mép đều được cắt sửa cực kỳ chỉnh tề, trên tường thậm chí còn treo một số đóa hoa bện bằng tay, mang đến cho gian nhà đơn điệu vài phần xinh xắn, trên bàn lúc này đã bày đầy thức ăn.
Cho dù là Trần Hạc có kiến thức về phương diện thức ăn không ít, lúc này thấy thức ăn trên bàn cũng có phân nửa không thể nói rõ được. Hắc báo từ khi vào đảo thì mỗi bước một đi theo Trần Hạc, vừa đi theo vừa nhe răng gầm nhẹ với những người nhìn y, địch ý cực nồng, dùng hành động để cảnh cáo những người khác, ai cũng không được cho phép tới gần Trần Hạc.
Người trên đảo chưa từng thấy qua sinh vật loại báo, đồng thời còn là một con báo màu tím, thấy nó là do vị tu sĩ ăn mặc tỉ mỉ này mang đến, không khỏi đều có chút kính ý, lại thấy nó uy vũ mạnh mẽ, bộ lông trên người có khí tím trùng thiên, vừa bóng vừa sáng, được nuôi vô cùng tốt, còn khí thế hơn mười phần so với con hổ Á Lan trên đảo, mấy người đương nhiên không dám trêu chọc, đều yên lặng rời khỏi cửa phòng.
Trần Hạc thoáng khuyên răn hắc báo hai tiếng, hắc báo lại không cam tâm rống lên một tiếng với y, nhưng sau đó cũng thoáng thu liễm lại, nhưng mắt tím vẫn nhìn chằm chằm mấy người khác. Nữ tộc trưởng hơn ba mươi tuổi nhìn thấy cử chỉ của hắc báo với Trần Hạc, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, mấy người khác cũng có chút ngây người, không ngờ sinh vật kỳ lạ này có linh trí cao như thế, có thể nghe hiểu được tiếng người, còn có thể cãi nhau với chủ nhân, thực sự là rất hiếm lạ.
Trên đảo cũng có người từng thuần phục yêu thú, nhưng những yêu thú đó đều ngốc nghếch không có tinh thần, nào dồi dào sinh khí được như con trước mắt này, đồng thời tính tình vô cùng dũng mãnh, tuyệt không sợ chủ nhân, bị chủ nhân răn dạy còn có thể biểu đạt bất mãn, thậm chí như thế vẫn còn canh giữ bên cạnh Trần Hạc, loài thú rõ ràng hộ chủ thế này thật sự khiến mấy người thấy hâm mộ không thôi.
Trần Hạc đã quen tính tình quật cường của hắc báo, nói đến nói đi cũng đều do mình nuông chiều, chỉ có thể chịu, kế đó ngồi xuống vị trí, ánh mắt chuyển dời đến thức ăn trên bàn, trong đó các loại rau quả chiếm hơn phân nửa, bất kể màu sắc hay cách thức đều vô cùng đặc sắc, nhưng con linh dương nướng chính giữa lại hút đủ lực chú ý của y. Vừa rồi còn tức giận một hồi, đảo mắt trong lòng lại nghĩ đến, nếu thức ăn không có vấn đề gì, xé một chân thức ăn cho hắc báo, mấy ngày nay chỉ lo chạy đi, đã bỏ đói nó khá lâu, mà lúc này ánh mắt của hắc báo cũng nhìn chằm chằm con linh dương nướng kia, vẻ mặt đói khát của một người một báo đều như nhau, tâm tư gần như không chênh lệch bao nhiêu.
Tuyết Lệ kia cũng là một người biết quan sát sắc mặt, lập tức gọi một đứa bé trai hơn mười tuổi tới đem linh dương nướng kia cho báo của Trần Hạc, mà hắc báo cực kỳ kén chọn, khi bụng đói kêu vang cũng rất kiêng ăn, ăn mấy miếng đã dùng móng vuốt đẩy ra, đẩy bộ phận còn lại của con linh dương nướng qua một bên, đầu dương lăn lông lốc trên mặt đất. Trên mặt mấy người mặc y sam đơn sơ trên bàn nhất thời đều lộ ra cùng một biểu cảm, đó chính là đau lòng, thịt bên gương mặt một đại hán còn co giật theo một chút.
Tuyết Lệ lập tức kêu bé trai mười tuổi chuyển đồ ăn cho Trần Hạc, sau đó lại kêu người ta mang tới một thùng rượu trái cây, mỗi người rót một chén. Trần Hạc thấy rượu trái cây không có vấn đề thì uống một ngụm, hương vị rất kỳ lạ, nghĩ chắc do phương pháp sản xuất khác nhau, nhưng vị lại rất không tệ, đồng thời linh khí nồng đậm đến mức còn mạnh hơn Ô Long Tiên Tửu mà y ủ ba phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất