Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh
Chương 87: Chương 87
Trên đường quay về thành B Trương Thư Hạc thay một bộ quần áo, thiêu hủy bộ áo corton dính dịch thể huyết đằng kia. Đi đường cả một buổi chiều, rốt cục đã đến phạm vi trung tâm căn cứ thành B trước trời tối, kết quả lọt vào trong tầm mắt chính là một vùng thi thể tang thi đầu chân vỡ vụn văng tứ tung, trên mặt đất thì bắn tung tóe một tầng máu đỏ đen, hiển nhiên không lâu trước đó căn cứ đã từng gặp phải một vòng tang thi triều công kích mãnh liệt.
Lúc này, trong căn cứ đang phái ra hơn mười tiểu đội quét dọn trong quân đội, bắt đầu dùng xe tải xúc thu thập diện tích lớn thi thể nát vụn của tang thi tiến hành tập trung tiêu hủy, đồng thời bắt đầu tiến hành rải thuốc phun sương tiêu độc cường lực được chuyên biệt nghiên cứu chế tạo ra với mặt đất có ô nhiễm máu tang thi, nếu không, một khi mưa xuống, máu mang theo bệnh độc đó sẽ nhanh chóng thấm vào tầng đất, do đó khiến cho đất trong căn cứ cũng bị bệnh độc tang thi lây nhiễm.
Trương Thư Hạc vòng qua một số tang thi bị lửa đạn oanh thành thịt máu nhão chưa được quét sạch, đi đến lối vào căn cứ. Vốn hai cánh cửa ra vào, một cánh cửa đã đóng, tạm thời chỉ cho phép người của căn cứ ra ngoài săn bắt cầm ra thẻ chứng minh quay về căn cứ.
Khi xếp hàng, nghe mấy người phía trước nghị luận tang thi triều ngày hôm qua, nói rằng trình độ lợi hại vượt xa bất cứ một lần nào trước đây, đẩy sập cả một chỗ tường thành ở mặt bắc căn cứ, cũng may có quân đội đúng lúc tiến hành bao vây tiễu trừ, nhưng dưới tình huống đúng lúc, vẫn chết mấy chục người, cũng tiến hành cách ly những địa phương đã bị tang thi bước qua.
Khi đến phiên Trương Thư Hạc, người kiểm tra viên kia trước tiên lấy qua thẻ chứng minh thân phận, tra xét một chút trong máy, kế đó thấy mốc thời gian làm nhiệm vụ cuối cùng của y, không khỏi kinh ngạc, vậy mà là hai năm trước, thời gian này thực sự quá dài, thời gian dài như thế vậy mà người này đều không quay về căn cứ. Bất quá, cũng thường xuyên sẽ phát sinh tình huống một số thợ săn ở lại căn cứ khác một đoạn thời gian, nên cũng không tiếp tục tra xét tỉ mỉ.
Sau đó yêu cầu mở ba lô trên người y ra kiểm tra một chút, nhớ mấy năm trước khi vào căn cứ, kiểm tra tuyệt không nghiêm khắc như thế, chỉ cần đứng vào trong máy kiểm tra độc tang thi một chút, xác nhận không mang theo bệnh độc là được, bất quá nghi vấn chỉ là suy nghĩ chợt hiện, hơi trầm mặc, vẫn đưa ba lô qua.
Nếu là Trương Thư Hạc những năm trước kia, y kiên quyết sẽ không giao vật quan trọng vào tay người khác, thế nhưng hiện tại, năng lực quyết định hành vi, y đã có năng lực tự bảo vệ mình, đồng thời có sự nắm chắc đầy đủ, khi phát hiện điều bất thường sẽ thu hồi hết thảy đồ của y trước tiên, vì vậy tuyệt không có nửa phần lo lắng.
Vị kiểm tra viên kia mở ba lô ra, hiển nhiên sửng sốt một chút, mang vẻ không ngờ đến ngẩng đầu nhìn Trương Thư Hạc. Trước kia những thứ người săn bắt mang về dĩ nhiên có đủ thứ kỳ quái, thế nhưng trong một ba lô có tận hai con thú non hoang dại cực kỳ thưa thớt, vẫn là rất ít thấy. Huống hồ, một con là báo con hơn một tháng, một con lại là bá chủ bầu trời, cánh bị thương, hiển nhiên là dùng súng bắn được, thế này phải có vận khí tốt cỡ nào mới có thể trúng thầu, hơn nữa còn là hai con đồng thời xuất hiện trong tay một người.
Kinh ngạc chỉ là trong nháy mắt, kiểm tra viên kia rất nhanh khôi phục thần sắc bình thường, kế đó đeo bao tay cảm ứng đặc thù tiến hành kiểm tra ba lô, sau khi xác nhận không còn đồ nào khác, lúc này mới nói: “Căn cứ có quy định, phàm là loài phi cầm tiến vào căn cứ nhất định phải lắp đặt thiết bị cảm biến trên đùi nó, nếu không lắp đặt, phi cầm của anh một khi bay tới vị trí phong tỏa sát rìa căn cứ, sẽ trực tiếp bị đạn bắn quét đã được lập trình sẵn trên không trung bắn chết.”
Trương Thư Hạc sau khi nghe xong hơi do dự, xem ra hai năm gần đây phương tiện của căn cứ càng ngày càng hoàn thiện, ngay cả không trung cũng tiến hành phòng hộ. Cũng khó trách, hiện tại tang thi cao cấp ngay cả tường thành cũng có thể nhảy lên.
“Thiết bị cảm biến này khi anh muốn ra khỏi căn cứ sẽ được tháo xuống, nơi này có chốt mở, hơn nữa là không thấm nước, khi anh tắm cho nó cũng không cần tháo xuống, đương nhiên anh cũng có thể tự mình lấy xuống thiết bị cảm biến, thế nhưng nếu con đại bàng này phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ không thuộc phạm vi chúng tôi quản lý.”
Nghe đến đó Trương Thư Hạc gật đầu: “Nếu là vì an toàn, vậy lắp lên đi.”
“Tốt, một bộ thiết bị cảm biến cần trả năm mươi tấm phiếu đỏ, cộng thêm phí chiếm diện tích, phí không gian của hắc báo với đại bàng con này, tổng cộng là bảy mươi tấm phiếu đỏ.” Kiểm tra viên giải thích không ngại phiền phức.
Trương Thư Hạc có chứng minh thân phận căn cứ, vì vậy ra vào là miễn phí, thế nhưng nếu mang theo động vật vậy thì khác. Người có tính tự hạn chế, dễ quản lý, động vật lại không giống, một số căn cứ nhỏ đều không cho phép động vật tùy ý tiến vào, đây cũng là chỗ nhân tính hóa của căn cứ thành B, thế nhưng cũng nhất định phải thu phí vào thành đắt đỏ. Bảy mươi tấm phiếu đỏ, đây là khẩu phần lương thực trong hai năm của ba mươi người thường trong căn cứ, vì vậy nói, ở mạt thế không có năng lực là nuôi không nổi thú cưng, cho dù là một con dế mèn nho nhỏ.
Bảy mươi tấm phiếu đỏ, đầu mi Trương Thư Hạc không hề nhíu một chút, liền đưa qua, phía sau còn lại hai người, thấy sấp lớn phiếu đỏ chỉnh tề được lấy ra, ánh mắt đều nhìn chằm chằm, trong lòng không khỏi suy đoán người nọ có lai lịch ra sao, hiện tại muốn lăn lộn tốt một chút trong căn cứ, thật sự là quá khó khăn, huống hồ còn nuôi hai con thú cưng, trong tay có sấp lớn tiền.
Kiểm tra viên kia sau khi thu lấy, liền cài một cái chốt màu bạc lên đùi kim điêu, trong quá trình đương nhiên kim điêu không chịu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, kiểm tra viên đành phải chỉ phương pháp cho Trương Thư Hạc, do y tự tay cài, mới coi như làm xong. Cài xong kim điêu còn đáng thương hề hề kêu hai tiếng bi thương với Trương Thư Hạc, không ngừng dùng cánh vỗ mặt bàn, hai cái chân cũng không ngừng xê dịch trên bàn, muốn hất ra món đồ xa lạ đột nhiên khóa trên đùi.
Kết quả kim điêu dùng sức quá mạnh, chiếc bàn gỗ kia bị cánh của nó vỗ vài cái tung bay vụn gỗ, móng vuốt cũng cào ra mấy lỗ, đây còn chẳng qua chỉ là đại bàng vị thành niên, nếu đã thành niên, một vuốt là đã có thể cào nát bàn.
Kiểm tra viên kia ngược lại cũng không kêu Trương Thư Hạc bồi thường, chỉ kêu y thu hồi ba lô đến chỗ thiết bị chuyên biệt kiểm tra bệnh độc phía sau để tiến hành kiểm tra, đây cũng là một tiêu biểu trong những cách cưỡng chế thu phí của căn cứ, bất kể có bị lây nhiễm bệnh độc hay không, đều phải giao đủ phí dụng trước, sau đó mới tiến hành kiểm tra, cho dù sau khi kiểm tra xong có thú cưng lây nhiễm bệnh độc, cũng sẽ không trả lại phí dụng.
Trương Thư Hạc đeo ba lô vội vã đi về phương hướng nơi ở. Rõ ràng người trong căn cứ lại nhiều hơn không ít, thế nhưng trạng thái tinh thần lại không như hai năm trước, mỗi người xanh xao vàng vọt, dựng cái lều sống giản dị trên đường phố cũng vô số kể, dù sao nhiều năm ăn bánh đậu xanh, duy trì sự sống cũng không phải kế lâu dài, lại không có năng lực đi kiếm thêm tiền mua đồ ăn tốt, vì vậy trong mười người thì có tám người suy dinh dưỡng.
Khi Trương Thư Hạc đi ngang qua, vừa vặn thấy ven đường có một người phụ nữ tóc rối bù bẩn thỉu cẩn thận bẻ nửa miếng bã đậu, bỏ phân nửa trong đó vào trong bát chứa nước lạnh, nửa còn lại thì cất đi, dường như giữ lại ngày mai ăn, một chén nước ngâm nửa cái bánh, ngâm ra thì cứ giống như cháo bắp bỏ nhiều nước, mặt nước đều có thể soi được bóng người. Tình huống như vậy đã là rất tệ rồi, thế nhưng dưới tình huống huyết đằng tràn lan bên ngoài, qua không bao lâu rất có thể ngay cả nửa miếng bánh bột ngô cũng là hy vọng xa vời.
Mặc dù căn cứ đã có kỹ thuật viên chuyên biệt nghiên cứu ra kỹ thuật nuôi trồng không đất, thế nhưng hoàn cảnh ác liệt vượt xa thời gian hạt giống nẩy mầm lớn thành thức ăn, trồng nhiều thế nào cũng là cung không đủ cầu.
Trương Thư Hạc liếc nhìn một cái, thức ăn dường như thiếu thốn càng nghiêm trọng, bên cạnh có không ít người đều là như thế, khiến y không khỏi nghĩ đến Ngụy lão đầu, trước khi đi y có cho một số rau với gạo và bột mì chắc bụng, nhưng bởi vì không gian có hạn, vì vậy cho cũng không nhiều, hơn nữa lúc đó không ngờ tới sẽ xa cách lâu như vậy mới về, không biết những thức ăn đó có đủ ăn không, hay hiện tại cũng phải chịu đói giống những người kia.
Địa chỉ chọn khi mua nhà trước đây xác thực không tồi, ở chỗ hơi chếch trung tâm căn cứ, cách tổng bộ quân đội cũng không xa, an toàn thường ngày đầy đủ, xung quanh cũng không có những người tạp nham. Trương Thư Hạc vội vã lên lầu, chỉ thấy gian nhà của Ngụy lão đầu đóng cửa. Trương Thư Hạc hơi do dự, kế đó quyết định về phòng tắm rửa trước rồi nói. Sau khi ấn khóa dấu vân tay, cửa được mở ra, Trương Thư Hạc đi vào, bên trong bày biện vẫn giống bình thường, y đi lên ném vài tấm phù khử bụi, hơn nữa là không gian phong bế, không có bao nhiêu bụi.
Trương Thư Hạc đóng cửa lại, đặt ba lô xuống, sau đó nâng hắc báo với kim điêu ra, tấm thảm lông dê chuyên thuộc của hắc báo trong phòng ngủ vẫn ở chỗ cũ, kế đó xách sau cổ nó đặt lên tấm thảm đó, khi đặt không đặt đúng, làm cho đầu ngửa hướng lên, lộ ra cái bụng, lông trên bụng đã không còn là lông tơ trắng trước đây, mà là màu xám nhạt. Trương Thư Hạc vô ý thức vươn tay cào cào cái bụng cho nó, kết quả tứ chi lại càng cuộn chặt, rất có ý một khi Trương Thư Hạc buông tay ra, nó sẽ treo trên tay y. Trương Thư Hạc không khỏi cười thầm, kế đó lại cào hai cái, lật nó trở lại như con rùa, tựa lên thảm.
Mà bé đại bàng chỉ là cánh bị thương, lúc mới đầu chỉ theo bên chân Trương Thư Hạc, sau khi phát hiện trong phòng không còn ai, liền bắt đầu pạch pạch pạch bước lên sàn nhà đi lại mọi nơi, cái đầu nhỏ nhìn nhìn đông nhìn nhìn tây, tinh thần tốt hơn nhiều so với khi bị thương.
Trương Thư Hạc cũng không quản nó, mặc nó đi bộ xung quanh, kế đó cởi áo khoác đi tắm, mới thay một chiếc áo T shirt dài tay với quần jean sạch sẽ đi ra, chợt nghe thấy cửa vang lên tiếng gõ vội vàng.
Y đang dùng khăn mặt lau tóc, thấy thế liền buông khăn mặt, mang theo mái tóc hơi có chút mất trật tự nửa ướt nửa dài mở cửa ra, chỉ thấy Ngụy lão đầu đang đứng ngoài cửa, nhìn thấy Trương Thư Hạc, nhất thời có chút kích động mắng câu: “Thằng nhóc thối, đã trở về cũng không biết chi một tiếng, nếu không phải Nữu Nữu nói cho ông biết, con bé nghe thấy đối diện có thanh âm, ông còn không biết mi đã trở về...”
Trương Thư Hạc thấy tâm tình Ngụy lão đầu dao động có chút lớn, lập tức tiếp lời: “Cháu cũng vừa mới trở về, chuẩn bị tắm rửa xong liền đi xem ông, lát nữa chuẩn bị chút cơm nước, cũng kêu Lưu Hải lên đây cùng nhau tụ họp.”
“Hừ, đừng chuyển hướng câu chuyện, chuyện lát nữa thì lát nữa nói, thằng nhóc Lưu Hải đó cũng vậy, cũng học xấu theo mi rồi, suốt ngày thấy đầu không thấy đuôi, cũng không biết đang bận bịu chuyện gì.” Ngụy lão đầu lải nhải một câu, kế đó muốn bước chân vào nhà, nhưng nghĩ đến báo, lại lùi chân về, nhìn sang phòng ngủ, thấy trên tấm thảm ở cửa lộ ra một cái đuôi, nhất thời vươn tay kéo Trương Thư Hạc đi đến phía đối diện nói: “Tiểu Hắc ở trong phòng đúng không? Đến đến, đến trong phòng ông nói chuyện, trước đó mi đi làm nhiệm vụ, nếu thực sự có chuyện ở bên ngoài không thể trở về, chí ít cũng phải nhờ người mang hộ tin tức cho ông chứ, thế nhưng thằng nhóc nhà mi, im hơi lặng tiếng, nếu là người khác sớm đã nghĩ mi chết rồi, cũng may ông vẫn luôn kêu Lưu Hải tìm người hỗ trợ nghe ngóng, một năm trước có người nói thấy mi ở phụ cận nhà máy hóa chất đồng hành với những người khác, thực đúng là thằng nhóc không bớt lo mà, đều đã đến phụ cận thành B, cũng không biết trở về một chuyến.”
Trương Thư Hạc đã bao nhiêu năm không nghe thấy tiếng lải nhải này, lúc này ngược lại có chút tưởng niệm, khiến y cảm thấy vui mừng chính là, lần này trở về tinh thần Ngụy lão đầu tốt hơn nhiều so với trước, tóc bạc trên đầu cũng đen hơn không ít, xem ra thực sự chưa hề ngừng uống rượu trái cây.
Mới đi tới cửa, Nữu Nữu liền mở cửa ra. Hai năm không gặp, Nữu Nữu cũng đã trưởng thành, chiều cao hơn một mét năm, khi còn bé ăn nhiều như vậy, vậy mà còn gầy như thế, thế nhưng sắc mặt hồng nhuận, hiển nhiên Ngụy lão đầu cũng không để cho cô bé chịu ủy khuất gì ở phương diện sinh hoạt.
Trước đây thấy Trương Thư Hạc đều là trốn ở phía sau Ngụy lão đầu len lén nhìn y, hiện tại đã trưởng thành, vẫn có chút ngại ngùng, bất quá cũng mở miệng nhỏ giọng gọi một tiếng Trương thúc.
Bởi vì tuổi tác, Trương Thư Hạc ngược lại không thể thân mật sờ tóc cô bé giống như trước nữa, đành phải cười nói: “Lần này trở về, quên mang quà cho Nữu Nữu, như vậy, đợi lát nữa ăn cơm xong thúc thúc sẽ cho cháu một bao lì xì.”
Nữu Nữu vội vàng xua tay nói: “Không cần, Trương thúc không cần tốn kém, cháu không cần...”
Bao lì xì bất quá chỉ là thuận tay lấy lòng con nít, không đáng gì, Trương Thư Hạc cười cười, kế đó ánh mắt nhìn về phía một người khác vẫn luôn đứng ở phía sau Nữu Nữu trong phòng, quay đầu lại hỏi: “Ngụy gia, vị này là?”
Ngụy lão đầu lập tức nói: “Nga, quên giới thiệu, vị này chính là Khấu lão sư trong trường học ở căn cứ của Nữu Nữu, hôm nay là tới dạy bù cho Nữu Nữu. Nữu Nữu đứa bé này học số học rất thông minh, thế nhưng mấy môn khoa học xã hội thì kém một chút, lần trước thi không quá tốt, vì vậy ông liền mời Khấu lão sư tới dạy bù cho Nữu Nữu.”
Trương Thư Hạc sau khi nghe xong hơi dừng lại, hiện nay đều đã mạt thế, đối với việc học của trẻ con cơ bản đều là được chăng hay chớ, chỉ cần không phải mù chữ là được, nhưng như vậy mà còn ‘không quá tốt’, vậy tới cùng môn khoa học xã hội của Nữu Nữu kém tới trình độ nào?
Thấy ánh mắt Trương Thư Hạc như có chút đăm chiêu nhìn qua, Nữu Nữu xấu hổ mặt đều đỏ.
Mà vị Khấu lão sư khoảng ba mươi tuổi kia từ sau khi Nữu Nữu mở cửa ra, ánh mắt vẫn luôn dính lên trên người Trương Thư Hạc không buông. Gã trước mạt thế đã là một đồng tính nam, thế nhưng là loại thà ít chứ không ẩu, sau mạt thế, người trúng tâm ý lại càng ít, tâm tư này liền dần dần ngưng nghỉ, toàn tâm toàn ý bắt đầu làm thầy giáo, dạy một đám nhóc con. Thế nhưng lại không ngờ rằng, trong nháy mắt khi nhìn thấy Trương Thư Hạc, đầu quả tim cuối cùng cũng đập mạnh hai nhịp.
Tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn đối phương chỉ nói mấy câu, thế nhưng bất kể là thần sắc hay khí chất đều cực kỳ linh động, khiến gã làm sao cũng không cách nào dời được đường nhìn, nhìn con người tựa như bước ra từ trong tranh trước mắt, khiến gã trong nháy mắt tin trên đời thực sự có nhất kiến chung tình.
Lúc này, trong căn cứ đang phái ra hơn mười tiểu đội quét dọn trong quân đội, bắt đầu dùng xe tải xúc thu thập diện tích lớn thi thể nát vụn của tang thi tiến hành tập trung tiêu hủy, đồng thời bắt đầu tiến hành rải thuốc phun sương tiêu độc cường lực được chuyên biệt nghiên cứu chế tạo ra với mặt đất có ô nhiễm máu tang thi, nếu không, một khi mưa xuống, máu mang theo bệnh độc đó sẽ nhanh chóng thấm vào tầng đất, do đó khiến cho đất trong căn cứ cũng bị bệnh độc tang thi lây nhiễm.
Trương Thư Hạc vòng qua một số tang thi bị lửa đạn oanh thành thịt máu nhão chưa được quét sạch, đi đến lối vào căn cứ. Vốn hai cánh cửa ra vào, một cánh cửa đã đóng, tạm thời chỉ cho phép người của căn cứ ra ngoài săn bắt cầm ra thẻ chứng minh quay về căn cứ.
Khi xếp hàng, nghe mấy người phía trước nghị luận tang thi triều ngày hôm qua, nói rằng trình độ lợi hại vượt xa bất cứ một lần nào trước đây, đẩy sập cả một chỗ tường thành ở mặt bắc căn cứ, cũng may có quân đội đúng lúc tiến hành bao vây tiễu trừ, nhưng dưới tình huống đúng lúc, vẫn chết mấy chục người, cũng tiến hành cách ly những địa phương đã bị tang thi bước qua.
Khi đến phiên Trương Thư Hạc, người kiểm tra viên kia trước tiên lấy qua thẻ chứng minh thân phận, tra xét một chút trong máy, kế đó thấy mốc thời gian làm nhiệm vụ cuối cùng của y, không khỏi kinh ngạc, vậy mà là hai năm trước, thời gian này thực sự quá dài, thời gian dài như thế vậy mà người này đều không quay về căn cứ. Bất quá, cũng thường xuyên sẽ phát sinh tình huống một số thợ săn ở lại căn cứ khác một đoạn thời gian, nên cũng không tiếp tục tra xét tỉ mỉ.
Sau đó yêu cầu mở ba lô trên người y ra kiểm tra một chút, nhớ mấy năm trước khi vào căn cứ, kiểm tra tuyệt không nghiêm khắc như thế, chỉ cần đứng vào trong máy kiểm tra độc tang thi một chút, xác nhận không mang theo bệnh độc là được, bất quá nghi vấn chỉ là suy nghĩ chợt hiện, hơi trầm mặc, vẫn đưa ba lô qua.
Nếu là Trương Thư Hạc những năm trước kia, y kiên quyết sẽ không giao vật quan trọng vào tay người khác, thế nhưng hiện tại, năng lực quyết định hành vi, y đã có năng lực tự bảo vệ mình, đồng thời có sự nắm chắc đầy đủ, khi phát hiện điều bất thường sẽ thu hồi hết thảy đồ của y trước tiên, vì vậy tuyệt không có nửa phần lo lắng.
Vị kiểm tra viên kia mở ba lô ra, hiển nhiên sửng sốt một chút, mang vẻ không ngờ đến ngẩng đầu nhìn Trương Thư Hạc. Trước kia những thứ người săn bắt mang về dĩ nhiên có đủ thứ kỳ quái, thế nhưng trong một ba lô có tận hai con thú non hoang dại cực kỳ thưa thớt, vẫn là rất ít thấy. Huống hồ, một con là báo con hơn một tháng, một con lại là bá chủ bầu trời, cánh bị thương, hiển nhiên là dùng súng bắn được, thế này phải có vận khí tốt cỡ nào mới có thể trúng thầu, hơn nữa còn là hai con đồng thời xuất hiện trong tay một người.
Kinh ngạc chỉ là trong nháy mắt, kiểm tra viên kia rất nhanh khôi phục thần sắc bình thường, kế đó đeo bao tay cảm ứng đặc thù tiến hành kiểm tra ba lô, sau khi xác nhận không còn đồ nào khác, lúc này mới nói: “Căn cứ có quy định, phàm là loài phi cầm tiến vào căn cứ nhất định phải lắp đặt thiết bị cảm biến trên đùi nó, nếu không lắp đặt, phi cầm của anh một khi bay tới vị trí phong tỏa sát rìa căn cứ, sẽ trực tiếp bị đạn bắn quét đã được lập trình sẵn trên không trung bắn chết.”
Trương Thư Hạc sau khi nghe xong hơi do dự, xem ra hai năm gần đây phương tiện của căn cứ càng ngày càng hoàn thiện, ngay cả không trung cũng tiến hành phòng hộ. Cũng khó trách, hiện tại tang thi cao cấp ngay cả tường thành cũng có thể nhảy lên.
“Thiết bị cảm biến này khi anh muốn ra khỏi căn cứ sẽ được tháo xuống, nơi này có chốt mở, hơn nữa là không thấm nước, khi anh tắm cho nó cũng không cần tháo xuống, đương nhiên anh cũng có thể tự mình lấy xuống thiết bị cảm biến, thế nhưng nếu con đại bàng này phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ không thuộc phạm vi chúng tôi quản lý.”
Nghe đến đó Trương Thư Hạc gật đầu: “Nếu là vì an toàn, vậy lắp lên đi.”
“Tốt, một bộ thiết bị cảm biến cần trả năm mươi tấm phiếu đỏ, cộng thêm phí chiếm diện tích, phí không gian của hắc báo với đại bàng con này, tổng cộng là bảy mươi tấm phiếu đỏ.” Kiểm tra viên giải thích không ngại phiền phức.
Trương Thư Hạc có chứng minh thân phận căn cứ, vì vậy ra vào là miễn phí, thế nhưng nếu mang theo động vật vậy thì khác. Người có tính tự hạn chế, dễ quản lý, động vật lại không giống, một số căn cứ nhỏ đều không cho phép động vật tùy ý tiến vào, đây cũng là chỗ nhân tính hóa của căn cứ thành B, thế nhưng cũng nhất định phải thu phí vào thành đắt đỏ. Bảy mươi tấm phiếu đỏ, đây là khẩu phần lương thực trong hai năm của ba mươi người thường trong căn cứ, vì vậy nói, ở mạt thế không có năng lực là nuôi không nổi thú cưng, cho dù là một con dế mèn nho nhỏ.
Bảy mươi tấm phiếu đỏ, đầu mi Trương Thư Hạc không hề nhíu một chút, liền đưa qua, phía sau còn lại hai người, thấy sấp lớn phiếu đỏ chỉnh tề được lấy ra, ánh mắt đều nhìn chằm chằm, trong lòng không khỏi suy đoán người nọ có lai lịch ra sao, hiện tại muốn lăn lộn tốt một chút trong căn cứ, thật sự là quá khó khăn, huống hồ còn nuôi hai con thú cưng, trong tay có sấp lớn tiền.
Kiểm tra viên kia sau khi thu lấy, liền cài một cái chốt màu bạc lên đùi kim điêu, trong quá trình đương nhiên kim điêu không chịu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, kiểm tra viên đành phải chỉ phương pháp cho Trương Thư Hạc, do y tự tay cài, mới coi như làm xong. Cài xong kim điêu còn đáng thương hề hề kêu hai tiếng bi thương với Trương Thư Hạc, không ngừng dùng cánh vỗ mặt bàn, hai cái chân cũng không ngừng xê dịch trên bàn, muốn hất ra món đồ xa lạ đột nhiên khóa trên đùi.
Kết quả kim điêu dùng sức quá mạnh, chiếc bàn gỗ kia bị cánh của nó vỗ vài cái tung bay vụn gỗ, móng vuốt cũng cào ra mấy lỗ, đây còn chẳng qua chỉ là đại bàng vị thành niên, nếu đã thành niên, một vuốt là đã có thể cào nát bàn.
Kiểm tra viên kia ngược lại cũng không kêu Trương Thư Hạc bồi thường, chỉ kêu y thu hồi ba lô đến chỗ thiết bị chuyên biệt kiểm tra bệnh độc phía sau để tiến hành kiểm tra, đây cũng là một tiêu biểu trong những cách cưỡng chế thu phí của căn cứ, bất kể có bị lây nhiễm bệnh độc hay không, đều phải giao đủ phí dụng trước, sau đó mới tiến hành kiểm tra, cho dù sau khi kiểm tra xong có thú cưng lây nhiễm bệnh độc, cũng sẽ không trả lại phí dụng.
Trương Thư Hạc đeo ba lô vội vã đi về phương hướng nơi ở. Rõ ràng người trong căn cứ lại nhiều hơn không ít, thế nhưng trạng thái tinh thần lại không như hai năm trước, mỗi người xanh xao vàng vọt, dựng cái lều sống giản dị trên đường phố cũng vô số kể, dù sao nhiều năm ăn bánh đậu xanh, duy trì sự sống cũng không phải kế lâu dài, lại không có năng lực đi kiếm thêm tiền mua đồ ăn tốt, vì vậy trong mười người thì có tám người suy dinh dưỡng.
Khi Trương Thư Hạc đi ngang qua, vừa vặn thấy ven đường có một người phụ nữ tóc rối bù bẩn thỉu cẩn thận bẻ nửa miếng bã đậu, bỏ phân nửa trong đó vào trong bát chứa nước lạnh, nửa còn lại thì cất đi, dường như giữ lại ngày mai ăn, một chén nước ngâm nửa cái bánh, ngâm ra thì cứ giống như cháo bắp bỏ nhiều nước, mặt nước đều có thể soi được bóng người. Tình huống như vậy đã là rất tệ rồi, thế nhưng dưới tình huống huyết đằng tràn lan bên ngoài, qua không bao lâu rất có thể ngay cả nửa miếng bánh bột ngô cũng là hy vọng xa vời.
Mặc dù căn cứ đã có kỹ thuật viên chuyên biệt nghiên cứu ra kỹ thuật nuôi trồng không đất, thế nhưng hoàn cảnh ác liệt vượt xa thời gian hạt giống nẩy mầm lớn thành thức ăn, trồng nhiều thế nào cũng là cung không đủ cầu.
Trương Thư Hạc liếc nhìn một cái, thức ăn dường như thiếu thốn càng nghiêm trọng, bên cạnh có không ít người đều là như thế, khiến y không khỏi nghĩ đến Ngụy lão đầu, trước khi đi y có cho một số rau với gạo và bột mì chắc bụng, nhưng bởi vì không gian có hạn, vì vậy cho cũng không nhiều, hơn nữa lúc đó không ngờ tới sẽ xa cách lâu như vậy mới về, không biết những thức ăn đó có đủ ăn không, hay hiện tại cũng phải chịu đói giống những người kia.
Địa chỉ chọn khi mua nhà trước đây xác thực không tồi, ở chỗ hơi chếch trung tâm căn cứ, cách tổng bộ quân đội cũng không xa, an toàn thường ngày đầy đủ, xung quanh cũng không có những người tạp nham. Trương Thư Hạc vội vã lên lầu, chỉ thấy gian nhà của Ngụy lão đầu đóng cửa. Trương Thư Hạc hơi do dự, kế đó quyết định về phòng tắm rửa trước rồi nói. Sau khi ấn khóa dấu vân tay, cửa được mở ra, Trương Thư Hạc đi vào, bên trong bày biện vẫn giống bình thường, y đi lên ném vài tấm phù khử bụi, hơn nữa là không gian phong bế, không có bao nhiêu bụi.
Trương Thư Hạc đóng cửa lại, đặt ba lô xuống, sau đó nâng hắc báo với kim điêu ra, tấm thảm lông dê chuyên thuộc của hắc báo trong phòng ngủ vẫn ở chỗ cũ, kế đó xách sau cổ nó đặt lên tấm thảm đó, khi đặt không đặt đúng, làm cho đầu ngửa hướng lên, lộ ra cái bụng, lông trên bụng đã không còn là lông tơ trắng trước đây, mà là màu xám nhạt. Trương Thư Hạc vô ý thức vươn tay cào cào cái bụng cho nó, kết quả tứ chi lại càng cuộn chặt, rất có ý một khi Trương Thư Hạc buông tay ra, nó sẽ treo trên tay y. Trương Thư Hạc không khỏi cười thầm, kế đó lại cào hai cái, lật nó trở lại như con rùa, tựa lên thảm.
Mà bé đại bàng chỉ là cánh bị thương, lúc mới đầu chỉ theo bên chân Trương Thư Hạc, sau khi phát hiện trong phòng không còn ai, liền bắt đầu pạch pạch pạch bước lên sàn nhà đi lại mọi nơi, cái đầu nhỏ nhìn nhìn đông nhìn nhìn tây, tinh thần tốt hơn nhiều so với khi bị thương.
Trương Thư Hạc cũng không quản nó, mặc nó đi bộ xung quanh, kế đó cởi áo khoác đi tắm, mới thay một chiếc áo T shirt dài tay với quần jean sạch sẽ đi ra, chợt nghe thấy cửa vang lên tiếng gõ vội vàng.
Y đang dùng khăn mặt lau tóc, thấy thế liền buông khăn mặt, mang theo mái tóc hơi có chút mất trật tự nửa ướt nửa dài mở cửa ra, chỉ thấy Ngụy lão đầu đang đứng ngoài cửa, nhìn thấy Trương Thư Hạc, nhất thời có chút kích động mắng câu: “Thằng nhóc thối, đã trở về cũng không biết chi một tiếng, nếu không phải Nữu Nữu nói cho ông biết, con bé nghe thấy đối diện có thanh âm, ông còn không biết mi đã trở về...”
Trương Thư Hạc thấy tâm tình Ngụy lão đầu dao động có chút lớn, lập tức tiếp lời: “Cháu cũng vừa mới trở về, chuẩn bị tắm rửa xong liền đi xem ông, lát nữa chuẩn bị chút cơm nước, cũng kêu Lưu Hải lên đây cùng nhau tụ họp.”
“Hừ, đừng chuyển hướng câu chuyện, chuyện lát nữa thì lát nữa nói, thằng nhóc Lưu Hải đó cũng vậy, cũng học xấu theo mi rồi, suốt ngày thấy đầu không thấy đuôi, cũng không biết đang bận bịu chuyện gì.” Ngụy lão đầu lải nhải một câu, kế đó muốn bước chân vào nhà, nhưng nghĩ đến báo, lại lùi chân về, nhìn sang phòng ngủ, thấy trên tấm thảm ở cửa lộ ra một cái đuôi, nhất thời vươn tay kéo Trương Thư Hạc đi đến phía đối diện nói: “Tiểu Hắc ở trong phòng đúng không? Đến đến, đến trong phòng ông nói chuyện, trước đó mi đi làm nhiệm vụ, nếu thực sự có chuyện ở bên ngoài không thể trở về, chí ít cũng phải nhờ người mang hộ tin tức cho ông chứ, thế nhưng thằng nhóc nhà mi, im hơi lặng tiếng, nếu là người khác sớm đã nghĩ mi chết rồi, cũng may ông vẫn luôn kêu Lưu Hải tìm người hỗ trợ nghe ngóng, một năm trước có người nói thấy mi ở phụ cận nhà máy hóa chất đồng hành với những người khác, thực đúng là thằng nhóc không bớt lo mà, đều đã đến phụ cận thành B, cũng không biết trở về một chuyến.”
Trương Thư Hạc đã bao nhiêu năm không nghe thấy tiếng lải nhải này, lúc này ngược lại có chút tưởng niệm, khiến y cảm thấy vui mừng chính là, lần này trở về tinh thần Ngụy lão đầu tốt hơn nhiều so với trước, tóc bạc trên đầu cũng đen hơn không ít, xem ra thực sự chưa hề ngừng uống rượu trái cây.
Mới đi tới cửa, Nữu Nữu liền mở cửa ra. Hai năm không gặp, Nữu Nữu cũng đã trưởng thành, chiều cao hơn một mét năm, khi còn bé ăn nhiều như vậy, vậy mà còn gầy như thế, thế nhưng sắc mặt hồng nhuận, hiển nhiên Ngụy lão đầu cũng không để cho cô bé chịu ủy khuất gì ở phương diện sinh hoạt.
Trước đây thấy Trương Thư Hạc đều là trốn ở phía sau Ngụy lão đầu len lén nhìn y, hiện tại đã trưởng thành, vẫn có chút ngại ngùng, bất quá cũng mở miệng nhỏ giọng gọi một tiếng Trương thúc.
Bởi vì tuổi tác, Trương Thư Hạc ngược lại không thể thân mật sờ tóc cô bé giống như trước nữa, đành phải cười nói: “Lần này trở về, quên mang quà cho Nữu Nữu, như vậy, đợi lát nữa ăn cơm xong thúc thúc sẽ cho cháu một bao lì xì.”
Nữu Nữu vội vàng xua tay nói: “Không cần, Trương thúc không cần tốn kém, cháu không cần...”
Bao lì xì bất quá chỉ là thuận tay lấy lòng con nít, không đáng gì, Trương Thư Hạc cười cười, kế đó ánh mắt nhìn về phía một người khác vẫn luôn đứng ở phía sau Nữu Nữu trong phòng, quay đầu lại hỏi: “Ngụy gia, vị này là?”
Ngụy lão đầu lập tức nói: “Nga, quên giới thiệu, vị này chính là Khấu lão sư trong trường học ở căn cứ của Nữu Nữu, hôm nay là tới dạy bù cho Nữu Nữu. Nữu Nữu đứa bé này học số học rất thông minh, thế nhưng mấy môn khoa học xã hội thì kém một chút, lần trước thi không quá tốt, vì vậy ông liền mời Khấu lão sư tới dạy bù cho Nữu Nữu.”
Trương Thư Hạc sau khi nghe xong hơi dừng lại, hiện nay đều đã mạt thế, đối với việc học của trẻ con cơ bản đều là được chăng hay chớ, chỉ cần không phải mù chữ là được, nhưng như vậy mà còn ‘không quá tốt’, vậy tới cùng môn khoa học xã hội của Nữu Nữu kém tới trình độ nào?
Thấy ánh mắt Trương Thư Hạc như có chút đăm chiêu nhìn qua, Nữu Nữu xấu hổ mặt đều đỏ.
Mà vị Khấu lão sư khoảng ba mươi tuổi kia từ sau khi Nữu Nữu mở cửa ra, ánh mắt vẫn luôn dính lên trên người Trương Thư Hạc không buông. Gã trước mạt thế đã là một đồng tính nam, thế nhưng là loại thà ít chứ không ẩu, sau mạt thế, người trúng tâm ý lại càng ít, tâm tư này liền dần dần ngưng nghỉ, toàn tâm toàn ý bắt đầu làm thầy giáo, dạy một đám nhóc con. Thế nhưng lại không ngờ rằng, trong nháy mắt khi nhìn thấy Trương Thư Hạc, đầu quả tim cuối cùng cũng đập mạnh hai nhịp.
Tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn đối phương chỉ nói mấy câu, thế nhưng bất kể là thần sắc hay khí chất đều cực kỳ linh động, khiến gã làm sao cũng không cách nào dời được đường nhìn, nhìn con người tựa như bước ra từ trong tranh trước mắt, khiến gã trong nháy mắt tin trên đời thực sự có nhất kiến chung tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất