Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Chương 38:

Trước Sau
Trời ơi, sao bà ta lại có suy nghĩ như vậy chứ, công chúa rõ ràng vẫn là công chúa yêu kiều đáng yêu như trước.

Bà ta nên lui ra ngoài hay đi vào đây?

Trương ma ma vốn cho rằng phò mã chưa tỉnh, lại là ban ngày ban mặt, hẳn là không cần phải nghe tuyên chỉ ngoài cửa.

"Ma ma, sao vậy?" Sở Du Ninh thu tay lại, thấy Trương ma ma đứng im không nhúc nhích, hỏi một câu, sau đó quay đầu nói với Thẩm Vô Cữu: "Ngươi bị sốt rồi, ngươi có biết không?"

Nói chính xác thì hắn vẫn luôn bị sốt, hẳn là vết thương có chút viêm nhiễm, đường sá thời xưa gập ghềnh, vết thương lại nặng như vậy, thế mà còn phải gấp rút chạy về, đúng là một kẻ ngoan cố.

Thẩm Vô Cữu thở phào nhẹ nhõm: "Sốt là gì?"

"À, là phát nhiệt?" Sở Du Ninh không chắc chắn nói.

Vậy nên, nàng đang quan tâm đến hắn sao? Nàng còn biết quan tâm đến người khác?

"Thái y đã kê thuốc cho ta, uống thuốc là khỏi." Thẩm Vô Cữu nhàn nhạt nói.

Sở Du Ninh gật đầu, xem ra y thuật thời xưa vẫn rất lợi hại.

"Thuốc đã sắc xong từ lâu, nô tì đi bưng cho phò mã." Trương ma ma nhét Tứ hoàng tử vào lòng Sở Du Ninh, nhanh chân rời đi.



Bà ta chỉ mong công chúa và phò mã ở chung nhiều hơn, hòa thuận vui vẻ.

Thẩm Vô Cữu nhìn đứa trẻ trắng trẻo mập mạp, đáng yêu như cục bột trong lòng Sở Du Ninh, thầm đoán già đoán non về lai lịch của đứa trẻ.

"Nhi tử của ta, giống không?" Sở Du Ninh áp mặt mình và cục bột lại với nhau, mỉm cười hỏi.

"Á..." Cục bột quay đầu lại hôn chụt một cái lên mặt tỷ tỷ, ôm tỷ tỷ nhảy cẫng lên vì vui.

Ánh mắt Thẩm Vô Cữu lướt qua lông mày hơi giống nhau của hai người, đôi mắt lóe lên: "Chúc mừng công chúa được quý tử."

"Ngươi cũng mừng đi, ngươi được làm cha rồi."

Sở Du Ninh nắm lấy bàn tay mũm mĩm của cục bột vẫy vẫy.

"Đây chính là lý do hoàng hậu trước khi lâm chung cũng muốn bệ hạ ban hôn?" Thẩm Vô Cữu nhàn nhạt hỏi.

"Đúng vậy! Ngạc nhiên không, kích thích không?" Sở Du Ninh phấn khởi nói.

"Ha, cưới một tặng một, ngược lại ta còn lời."



Thẩm Vô Cữu nói, đưa tay về phía cục bột: "Ngoan, gọi cha."

Sở Du Ninh kinh ngạc nhìn Thẩm Vô Cữu: "Ngươi không tức giận sao?"

Thời xưa, nam nhân hình như có thể cưới tam thê tứ thiếp, nữ nhân ngay cả nhìn nam nhân khác một cái cũng là đại tội, còn có một thứ gọi là trói vào lồng heo ném xuống sông, quá vô nhân đạo.

"Đừng nói là ngươi biết mình không được, vì vậy dứt khoát nhận luôn đứa con hời này nhé?" Ánh mắt Sở Du Ninh dừng lại trên vết thương của Thẩm Vô Cữu.

Thẩm Vô Cữu đen mặt: "Công chúa yên tâm, ta nhất định sẽ coi đứa trẻ này như con ruột."

Sở Du Ninh thấy mình đã đoán đúng: "Ngươi yên tâm, trong cơ thể người có hai quả thận, vết thương của ngươi xử lý tốt rồi, cho dù chỉ còn một quả vẫn có thể dùng, sinh bảy tám đứa cũng không thành vấn đề, đứa này thì thôi đi."

Cha ruột của cục bột vẫn còn sống khỏe trong cung, vì tốt cho Thẩm Vô Cữu, đứa con hời này vẫn nên không nhận thì hơn.

"Ngươi đã mang nó về nhà, vậy nó chính là con ta." Thẩm Vô Cữu nghiêm túc nói.

"Ồ. Vậy nó không phải con ta, cũng không thể thành con ngươi được."

Tự mình nói dối rồi tự mình vạch trần, Sở Du Ninh không hề ngượng ngùng.

Thẩm Vô Cữu đột nhiên ngẩn người, hắn còn đang nghĩ cách để nàng tự đào hố chôn mình thì nàng đã san bằng ngôi mộ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau