Mạt Thế Đến Cũng Không Sợ, Tích Trữ Lương Thực Trước Rồi Đến Súng

Chương 18

Trước Sau
Cô khoanh hai tay trước ngực đứng dựa vào khung cửa nhìn Lý Thiên minh: “Mọi người như thế này là có ý gì? Không phải đã lấy tiền rồi chuyển đi rồi sao? Ăn vạ à?”

“Cái gì, ý gì thế?”

Lý Hạo Thần băng vải xô trên đầu, trên tay còn bó thạch cao trợn mắt nhìn cô.

“Mày là cái đồ bạch nhãn lang, lúc ba mẹ mày chết mày mới bốn, năm tuổi, là ba mẹ tao ngậm đắng nuốt cay nuôi mày lớn, mày ăn của chúng tao, uống của chúng tao, vừa lên đại học đã muốn đuổi hết chúng tao ra ngoài! Mày có còn lương tâm không?”

Các hàng xóm cũng không ưa cách làm này của Khương Vưu.

“Khương Vưu à, thế này là cháu không đúng rồi, mặc dù nói đây là nhà của cháu, nhưng tốt xấu gì cậu cháu cũng nuôi cháu mười mấy năm, cháu không thể trở mặt không nhận người như vậy được!”

“Đã nói rồi mà, quả nhiên là không thể nuôi con cho người khác, có đối tốt với cô ta cũng vô dụng.”

“Tục ngữ nói đúng, thịt dê thì không dán lên thân chó được*.”

*Ý của câu này là nói đến hai chuyện không liên quan đến nhau, bắt buộc kết hợp là hành vi không thể chấp nhận được. Ở đây hình dung mối quan hệ bất hòa, không thể sống chung được.

Lý Thiên Minh cũng bày ra vẻ mặt khổ sở nhìn Khương Vưu: “Tiểu Vưu, xin lỗi cháu, là cậu không tốt, không thể ngăn được mợ của cháu.”

Nói xong, ông ta đau khổ ôm đầu ngồi sụp xuống.

Lý Thiên Minh chính là như vậy, ông ta luôn giả làm người tốt, vĩnh viễn để lại một đường sống cho mọi chuyện.

Khương Vưu nhìn những người hàng xóm tự xưng là chính nghĩa đang chỉ trỏ cô.

Cô đang không có thời gian tới chỉnh bọn họ, cả nhà này lại tự mình dâng tới tận cửa.



Mặc dù không muốn giết chết bọn họ nhanh như vậy, điều này sẽ mang lại rất nhiều rắc rối cho cô.

Dù sao thì bây giờ vẫn đang là thời đại hòa bình.

Nhưng để xả một cục tức thì vẫn có thể.

Những năm này Cát Xuân Hoa vẫn luôn tuyên bố với bên ngoài là bọn bọ nuôi Khương Vưu, mỗi lần Lý Thiên Minh nghe thấy những lời này, mặc dù chưa từng thừa nhận trực tiếp nhưng cũng làm ra vẻ như có nỗi khổ.

Thời gian dài rồi, rất nhiều người cũng thật sự tin tưởng.

Hôm qua không lật mặt với Lý Thiên Minh là vì để thuận lợi lấy được vòng tay.

Hiện tại không còn gì để kiêng kỵ nữa, Khương Vưu cũng không thể làm cái bao trút giận được.

“Bọn họ nuôi tôi lớn? Đúng là một câu chuyện cười! Chuyện cả nhà bọn họ chuyển tới đây ở cũng đã mười ba năm rồi, lúc đó khi tới đây ở là dáng vẻ như thế nào chắc hẳn là vẫn có người nhớ chứ? Nghèo đến mức chỉ còn lại mấy bọc quần áo rách. Hai đứa nhỏ thiếu dinh dưỡng đến mức xanh xao vàng vọt, lúc trước hai người lớn bán mặt cho đất bán lưng cho trời, không khác dân tị nạn là bao. Lại nhìn bây giờ xem, ba đứa trẻ trắng trẻo sạch sẽ, hai vợ chồng bày ra cảm giác ưu việt của người trong thành phố. Chỉ sợ là đã không còn nhớ dáng vẻ như dân tị nạn của mình lúc đó nữa rồi! Nếu không phải là tôi, bọn họ có thể sống những ngày tháng tốt đẹp như vậy không?"

Lý Ánh Nguyệt giơ bàn tay lên định tát qua đó: “Mày đang nói linh tinh gì thế? Cái con bạch nhãn lang này!”

Khương Vưu nhanh tay nhanh mắt nghiêng người tránh đi, sau đó vung tay lên vả liên tục mười mấy cái, hai bên mặt cô ta đều được chăm sóc, vô cùng cân xứng.

Cô đánh đến mức mặt của Lý Ánh Nguyệt sưng lên như đầu heo, đánh đến cô ta ngơ ngác, đầu óc ong ong.

“Cô câm mồm lại cho tôi! Ở đây không có chỗ cho cô nói chuyện!”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau