Mạt Thế Đến Cũng Không Sợ, Tích Trữ Lương Thực Trước Rồi Đến Súng
Chương 21
Sau đó cô gọi điện thoại tìm hai người cùng thành phố tới làm việc tay chân.
“Alo, xin chào, chỗ tôi cần chuyển một vài thứ đồ lên xe, đúng đúng đúng, đồ dễ vỡ, xe ở ngay dưới nhà. Cần hai người, được. Địa chỉ là...”
Khương Vưu dùng cây lau nhà trong nhà vệ sinh lau dọn sàn nhà sạch sẽ.
Mấy phút sau, người dọn nhà giúp tới.
Là một đôi nam nữ trẻ tuổi.
Hai người nhìn mấy cái bao da to trên nền nhà, hai người mỗi người túm một đầu rồi nhấc lên.
Vừa nhấc bao tải lên, một vài đồ gốm sứ như bát đũa ở bên trong đã lách cách vang lên.
Vẻ mặt vốn thoải mái của người đàn ông hơi biến, nghiến răng nâng cái túi dưới đất lên.
“Này, em gái, cái bao này của em thật sự là đủ nặng đấy, nghe tiếng thôi đã biết là em đựng hết xoong nồi, gáo chậu vào trong hết đúng không?”
Người phụ nữ lườm anh ta một cái: “Anh thì biết cái gì, như vậy mới gọi là cuộc sống! Không chuyển đi, đi tới chỗ mới lại phải bỏ tiền ra mua! Lần trước lúc chúng ta chuyển nhà, em không cầm mấy cái nồi ở trong phòng bếp theo, vẫn luôn hối hận đến giờ đây này!”
Khương Vưu cười: “Nên tiết kiệm thì tiết kiệm, nên tiêu thì tiêu.”
Trong thời gian bọn họ chuyển đồ xuống nhà, bà bác cách vách cắn hạt dưa mở cửa ra.
“Khương Vưu, cháu đang làm gì thế?”
Khương Vưu cúi đầu, giọng nói có chút buồn bã: “Cậu cháu bọn họ nói là anh họ phải kết hôn, bảo cháu chuyển ra ngoài ở...”
Bà bác nhổ vỏ hạt dưa xuống đất.
“Bác đã nói là cháu không đấu lại bọn họ mà, thật đáng thương.”
Miệng thì nói lời đồng cảm nhưng đáy mắt chính là cười trên sự đau khổ của người khác.
Khương Vưu cũng không tranh cãi với bà ta, “mất hết ý chí” đưa người chuyển nhà đi.
Cô mở cốp xe đằng sau ra, trải phẳng ghế sau rồi bảo hai người kia bỏ hết các túi lên xe.
Tổng cộng có năm cái bao, bốn cái bao to, một cái bao nhỏ, vừa đủ để nhét đầy xe.
Sau đó lái xe thẳng một đường tới công trường Lạn Vĩ Lâu ở giữa sườn núi hẻo lánh.
Vị trí này khá hẻo lánh, nằm ở vùng núi ngoại ô.
Vốn dĩ ở đây định xây dựng khu biệt thự cao cấp, nhưng bắt đầu từ mấy năm trước dừng công trình thì vẫn luôn để hoang.
Khương Vưu đi xuyên qua bãi cỏ hoang cao quá nửa người, trực tiếp lái xe vào bên trong cùng.
Dưới mặt đất của Lạn Vĩ Lâu có vài chỗ gồ ghề, trong lúc xe lắc lư mấy người trong bao tải cũng đã tỉnh lại.
Bởi vì người bên trong giãy giụa mà bao tải không ngừng biến hóa thành các hình dạng.
Khương Vưu liếc nhìn kính chiếu hậu một cái, cô bình tĩnh lái xe đi tiếp vào bên trong.
Sau khi Lý Thiên Minh tỉnh lại, ông ta sợ hãi phát hiện mình đã bị trói lại.
Trong miệng giống như bị nhét thứ đồ gì đó, căn bản không thể nói chuyện được.
Xung quanh là một mảng tối đen, ông ta bị nhét vào trong bao tải à?
Người chao đảo lắc lư không biết sẽ bị đưa đến nơi nào, trong nháy mắt, vô số vụ án giết người ly kỳ trên chương trình truyền hình phổ biến pháp luật đã từng xem qua tràn ngập trong đầu ông ta.
Ông ta không ngừng giãy giụa, phát ra âm thanh cầu cứu.
“Hu hu hu!”
"Hu hu! !"
Rõ ràng xung quanh còn có người khác cũng bị trói lại, ông ta nghe thấy tiếng nghẹn ngào của người khác.
Sao ông ta lại ở đây?
Khương Vưu!
Đúng rồi, người cuối cùng ông ta nhìn thấy trước khi ngất đi chính là Khương Vưu.
Chắc chắn là tiểu tiện nhân này, cô muốn làm gì?
Muốn giết người diệt khẩu sao?
Ông ta chắc chắn là cô muốn bán bọn họ ra nước ngoài để cắt nội tạng!
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
“Alo, xin chào, chỗ tôi cần chuyển một vài thứ đồ lên xe, đúng đúng đúng, đồ dễ vỡ, xe ở ngay dưới nhà. Cần hai người, được. Địa chỉ là...”
Khương Vưu dùng cây lau nhà trong nhà vệ sinh lau dọn sàn nhà sạch sẽ.
Mấy phút sau, người dọn nhà giúp tới.
Là một đôi nam nữ trẻ tuổi.
Hai người nhìn mấy cái bao da to trên nền nhà, hai người mỗi người túm một đầu rồi nhấc lên.
Vừa nhấc bao tải lên, một vài đồ gốm sứ như bát đũa ở bên trong đã lách cách vang lên.
Vẻ mặt vốn thoải mái của người đàn ông hơi biến, nghiến răng nâng cái túi dưới đất lên.
“Này, em gái, cái bao này của em thật sự là đủ nặng đấy, nghe tiếng thôi đã biết là em đựng hết xoong nồi, gáo chậu vào trong hết đúng không?”
Người phụ nữ lườm anh ta một cái: “Anh thì biết cái gì, như vậy mới gọi là cuộc sống! Không chuyển đi, đi tới chỗ mới lại phải bỏ tiền ra mua! Lần trước lúc chúng ta chuyển nhà, em không cầm mấy cái nồi ở trong phòng bếp theo, vẫn luôn hối hận đến giờ đây này!”
Khương Vưu cười: “Nên tiết kiệm thì tiết kiệm, nên tiêu thì tiêu.”
Trong thời gian bọn họ chuyển đồ xuống nhà, bà bác cách vách cắn hạt dưa mở cửa ra.
“Khương Vưu, cháu đang làm gì thế?”
Khương Vưu cúi đầu, giọng nói có chút buồn bã: “Cậu cháu bọn họ nói là anh họ phải kết hôn, bảo cháu chuyển ra ngoài ở...”
Bà bác nhổ vỏ hạt dưa xuống đất.
“Bác đã nói là cháu không đấu lại bọn họ mà, thật đáng thương.”
Miệng thì nói lời đồng cảm nhưng đáy mắt chính là cười trên sự đau khổ của người khác.
Khương Vưu cũng không tranh cãi với bà ta, “mất hết ý chí” đưa người chuyển nhà đi.
Cô mở cốp xe đằng sau ra, trải phẳng ghế sau rồi bảo hai người kia bỏ hết các túi lên xe.
Tổng cộng có năm cái bao, bốn cái bao to, một cái bao nhỏ, vừa đủ để nhét đầy xe.
Sau đó lái xe thẳng một đường tới công trường Lạn Vĩ Lâu ở giữa sườn núi hẻo lánh.
Vị trí này khá hẻo lánh, nằm ở vùng núi ngoại ô.
Vốn dĩ ở đây định xây dựng khu biệt thự cao cấp, nhưng bắt đầu từ mấy năm trước dừng công trình thì vẫn luôn để hoang.
Khương Vưu đi xuyên qua bãi cỏ hoang cao quá nửa người, trực tiếp lái xe vào bên trong cùng.
Dưới mặt đất của Lạn Vĩ Lâu có vài chỗ gồ ghề, trong lúc xe lắc lư mấy người trong bao tải cũng đã tỉnh lại.
Bởi vì người bên trong giãy giụa mà bao tải không ngừng biến hóa thành các hình dạng.
Khương Vưu liếc nhìn kính chiếu hậu một cái, cô bình tĩnh lái xe đi tiếp vào bên trong.
Sau khi Lý Thiên Minh tỉnh lại, ông ta sợ hãi phát hiện mình đã bị trói lại.
Trong miệng giống như bị nhét thứ đồ gì đó, căn bản không thể nói chuyện được.
Xung quanh là một mảng tối đen, ông ta bị nhét vào trong bao tải à?
Người chao đảo lắc lư không biết sẽ bị đưa đến nơi nào, trong nháy mắt, vô số vụ án giết người ly kỳ trên chương trình truyền hình phổ biến pháp luật đã từng xem qua tràn ngập trong đầu ông ta.
Ông ta không ngừng giãy giụa, phát ra âm thanh cầu cứu.
“Hu hu hu!”
"Hu hu! !"
Rõ ràng xung quanh còn có người khác cũng bị trói lại, ông ta nghe thấy tiếng nghẹn ngào của người khác.
Sao ông ta lại ở đây?
Khương Vưu!
Đúng rồi, người cuối cùng ông ta nhìn thấy trước khi ngất đi chính là Khương Vưu.
Chắc chắn là tiểu tiện nhân này, cô muốn làm gì?
Muốn giết người diệt khẩu sao?
Ông ta chắc chắn là cô muốn bán bọn họ ra nước ngoài để cắt nội tạng!
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất