Mạt Thế Đến Cũng Không Sợ, Tích Trữ Lương Thực Trước Rồi Đến Súng
Chương 38:
Tôi bảo đảm chuyện ngày hôm nay tôi chắc chắn sẽ không nói ra ngoài! Có phải là cậu cần tiền không? Nhà tôi có tiền, có rất nhiều tiền, tôi cho cậu một trăm vạn, cậu bỏ qua cho tôi có được không?”
Quý Tô Tô rơi nước mắt, miệng không ngừng cầu xin nhưng trong lòng lại hận không thể băm con tiện nhân trước mắt này ra thành trăm mảnh.
Nếu như cô ta có thể sống sót ra ngoài được, chắc chắn cô ta sẽ khiến cô chết rất thảm!
Khương Vưu để mặc cho bọn họ mắng chửi hoặc cầu xin, sắc mặt cô vẫn không có chút biến hóa nào, cô chỉ mỉm cười ngồi trên chiếc ghế gấp nhỏ.
Đợi bọn họ mắng đủ rồi, khóc đủ rồi.
Cô ném hai con dao vào trong lồng.
“Hôm nay, người có thể sống đi ra ngoài chỉ có một người.”
Lý Vi không thể tin nổi nhìn cô, sợ hãi không ngừng lui về sau, cô ta điên cuồng lắc đầu.
“Cái đồ điên này, có phải là mày điên rồi không? Mày làm thế này là phạm pháp mày biết không? Mau thả bọn tạo ra? Cứu mạng! Cứu mạng!”
So với Lý Vi hoảng loạn sợ hãi, Quý Tô Tô bình tĩnh hơn một chút.
Cô ta nhìn chằm chằm vào mắt Khương Vưu, xác nhận cô thật sự muốn bọn họ chết.
Cái con điên này, có phải là tâm lý biến thái không!
Cô thật sự không sợ ngồi tù à?
Nghĩ như vậy, Quý Tô Tô vì sự an toàn của bản thân vẫn là đánh đòn phủ đầu, cô ta túm lấy con dao vào trong tay trước.
Ai ngờ chỉ một động tác này đã hoàn toàn kích thích Lý Vi.
Cú sốc từ bạn thân biến thành chị em còn chưa qua, bây giờ lại giơ dao đối mặt với cô ta.
“Quý Tô Tô, con tiện nhân này! Mày muốn giết tao?”
“Tao đối với mày tốt như vậy mà mày lại lừa tao, bây giờ mày còn muốn giết tao!”
“A a a a, đồ con hoang đáng chết này!”
Tinh thần của Lý Vi có chút điên cuồng, cô ta túm lấy con dao còn lại dưới đất rồi xông tới chỗ Quý Tô Tô.
Quý Tô Tô vừa trốn tránh vừa hối hận, vừa nãy rõ ràng là có cơ hội, cô ta nên cầm cả hai con dao vào trong tay mới đúng!
Nhưng Lý Vi không quản được nhiều như vậy, bây giờ trong đầu cô ta tràn đầy sự phẫn nộ và sợ hãi, cả người đều có chút thần trí không tỉnh táo.
Cô ta cầm dao điên cuồng muốn đâm lên người Quý Tô Tô.
Quý Tô Tô sau khi bị thương một ít cũng sợ mình thật sự sẽ chết ở chỗ này liền bắt đầu khảng phán.
Mười mấy phút sau.
Lý Vi nằm trên đất, cả người từ trên xuống dưới không biết đã bị đâm bao nhiêu nhát dao.
Quý Tô Tô trên mặt trên người đều là vết thương, máu tươi chảy ròng ròng.
Trên bụng cô ta bị chọc mấy dao, cô ta dùng bàn tay tràn đầy máu tươi nắm lan can sắt, yếu ớt nhìn Khương Vưu.
"Mau mau cứu tôi, cậu đã đồng ý, chỉ có một người có thể đi ra ngoài. Cậu thả tôi đi đi, tôi thật sự sẽ không nói ra ngoài, tôi thề..."
Trên bụng không ngừng chảy máu, sắc mặt Quý Tô Tô cực kỳ tái nhợt.
Chiếc váy màu trắng bị nhuộm đỏ.
Khương Vưu nhìn chằm chằm cô ta mấy phút, sau đó mới mở miệng.
"Quý Tô Tô, quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu, cậu thật sự là một người độc ác, bạn thân mười mấy năm, nói giết là giết. Cậu tưởng là tôi không biết à? Lý Vi là một người đầu óc ngu xuẩn, cô ta biết nhắm vào tôi đều là do cậu ở sau lưng xúi giục. Lúc trước có hai bạn học, một người bị các người ép đến nhảy lầu tự sát, một người khác thì uất ức đến thôi học đều là do các người làm! Quý Tô Tô, cậu mới là con rắn độc chân chính."
"Tôi từng nói chỉ có một người có thể sống rời khỏi nơi này, nhưng là người kia, là tôi nha..."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Quý Tô Tô rơi nước mắt, miệng không ngừng cầu xin nhưng trong lòng lại hận không thể băm con tiện nhân trước mắt này ra thành trăm mảnh.
Nếu như cô ta có thể sống sót ra ngoài được, chắc chắn cô ta sẽ khiến cô chết rất thảm!
Khương Vưu để mặc cho bọn họ mắng chửi hoặc cầu xin, sắc mặt cô vẫn không có chút biến hóa nào, cô chỉ mỉm cười ngồi trên chiếc ghế gấp nhỏ.
Đợi bọn họ mắng đủ rồi, khóc đủ rồi.
Cô ném hai con dao vào trong lồng.
“Hôm nay, người có thể sống đi ra ngoài chỉ có một người.”
Lý Vi không thể tin nổi nhìn cô, sợ hãi không ngừng lui về sau, cô ta điên cuồng lắc đầu.
“Cái đồ điên này, có phải là mày điên rồi không? Mày làm thế này là phạm pháp mày biết không? Mau thả bọn tạo ra? Cứu mạng! Cứu mạng!”
So với Lý Vi hoảng loạn sợ hãi, Quý Tô Tô bình tĩnh hơn một chút.
Cô ta nhìn chằm chằm vào mắt Khương Vưu, xác nhận cô thật sự muốn bọn họ chết.
Cái con điên này, có phải là tâm lý biến thái không!
Cô thật sự không sợ ngồi tù à?
Nghĩ như vậy, Quý Tô Tô vì sự an toàn của bản thân vẫn là đánh đòn phủ đầu, cô ta túm lấy con dao vào trong tay trước.
Ai ngờ chỉ một động tác này đã hoàn toàn kích thích Lý Vi.
Cú sốc từ bạn thân biến thành chị em còn chưa qua, bây giờ lại giơ dao đối mặt với cô ta.
“Quý Tô Tô, con tiện nhân này! Mày muốn giết tao?”
“Tao đối với mày tốt như vậy mà mày lại lừa tao, bây giờ mày còn muốn giết tao!”
“A a a a, đồ con hoang đáng chết này!”
Tinh thần của Lý Vi có chút điên cuồng, cô ta túm lấy con dao còn lại dưới đất rồi xông tới chỗ Quý Tô Tô.
Quý Tô Tô vừa trốn tránh vừa hối hận, vừa nãy rõ ràng là có cơ hội, cô ta nên cầm cả hai con dao vào trong tay mới đúng!
Nhưng Lý Vi không quản được nhiều như vậy, bây giờ trong đầu cô ta tràn đầy sự phẫn nộ và sợ hãi, cả người đều có chút thần trí không tỉnh táo.
Cô ta cầm dao điên cuồng muốn đâm lên người Quý Tô Tô.
Quý Tô Tô sau khi bị thương một ít cũng sợ mình thật sự sẽ chết ở chỗ này liền bắt đầu khảng phán.
Mười mấy phút sau.
Lý Vi nằm trên đất, cả người từ trên xuống dưới không biết đã bị đâm bao nhiêu nhát dao.
Quý Tô Tô trên mặt trên người đều là vết thương, máu tươi chảy ròng ròng.
Trên bụng cô ta bị chọc mấy dao, cô ta dùng bàn tay tràn đầy máu tươi nắm lan can sắt, yếu ớt nhìn Khương Vưu.
"Mau mau cứu tôi, cậu đã đồng ý, chỉ có một người có thể đi ra ngoài. Cậu thả tôi đi đi, tôi thật sự sẽ không nói ra ngoài, tôi thề..."
Trên bụng không ngừng chảy máu, sắc mặt Quý Tô Tô cực kỳ tái nhợt.
Chiếc váy màu trắng bị nhuộm đỏ.
Khương Vưu nhìn chằm chằm cô ta mấy phút, sau đó mới mở miệng.
"Quý Tô Tô, quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu, cậu thật sự là một người độc ác, bạn thân mười mấy năm, nói giết là giết. Cậu tưởng là tôi không biết à? Lý Vi là một người đầu óc ngu xuẩn, cô ta biết nhắm vào tôi đều là do cậu ở sau lưng xúi giục. Lúc trước có hai bạn học, một người bị các người ép đến nhảy lầu tự sát, một người khác thì uất ức đến thôi học đều là do các người làm! Quý Tô Tô, cậu mới là con rắn độc chân chính."
"Tôi từng nói chỉ có một người có thể sống rời khỏi nơi này, nhưng là người kia, là tôi nha..."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất