Chương 134
Sau khi trên trấn không còn nỗi lo về dự trữ lương thực, những tiểu đội săn bắn trong trấn kia, cũng không bị hạn chế phạm vi đi lại trong địa phương là xung quanh thị trấn nữa, mà chậm rãi không ngừng khuếch tán ra bên ngoài. Nhờ đó có rất nhiều thôn nhỏ hoặc căn cứ nhỏ vẫn còn tồn tại, trong lúc vô tình sẽ được đội săn bắn phát hiện ra. Sau khi thông qua bọn họ biết được tin tức căn cứ, đều sôi nổi tới nương nhờ.
Trước đây trấn vẫn luôn làm quy hoạch nội thành, một vài đất đã bị vây vào trong, nương theo số người xin gia nhập ngày càng nhiều, Thi Lỗi bắt đầu bắt tay vào việc lên kế hoạch xây dựng thêm thị trấn, trước tiến hành từ chuyện thành lập môn phái. Vị trí tuyển chọn môn phái? Là bên dưới ngọn núi Lôi Minh gần thị trấn nhất, mấy lò gạch quanh thị trấn, các nhà máy xi măng cùng nhà xưởng vật liệu xây dựng có liên quan từ sớm đã đi vào hoạt động lại, vì xây dựng thêm, càng mở thêm mấy nhà xưởng nữa. Nửa năm trước thị trấn cũng bắt đầu chăn nuôi biến dị thú bằng nhân công, tuyển chọn đều là những biến dị thú tính tình dịu ngoan mà khí lực lại lớn, như vậy sẽ ngăn ngừa khả năng xuất hiện tình huống biến dị thú đả thương người, nhưng nhiều hơn vẫn là dùng nhân công trong chuyện chuẩn bị vật liệu xây dựng, bởi vậy cũng cung cấp cho cư dân thị trấn không ít vị trí công tác.
Tâm Thi Lỗi quá hỗn tạp, dù đạt được truyền thừa, nhưng không an tâm được, nên con đường kiếm tu của hắn cũng không đi được quá nhiều, bởi vậy, hắn chưa bao giờ quên lôi kéo những người giao hảo cùng hắn trước kia, Khúc Chính Siêu là người đầu tiên.
Khúc Chính Siêu làm người cương trực, tuy có nhiệt huyết nhưng không màng danh lợi. Thi Lỗi dám khẳng định, dù tương lai tu vi của Khúc Chính Siêu cao hơn hắn, chỉ cần hắn vẫn kiên trì con đường tạo phúc cho nhân dân, thì Khúc Chính Siêu sẽ vẫn luôn kiên trì ủng hộ hắn.
Tiếp theo chính là Ngụy Chân.
Ngụy Chân tuy được mấy người Cảnh Lâm cứu, nhưng tại thời điểm khốn cùng nhất, là Thi Lỗi chứa chấp anh ta. Tương lai hắn gặp phải chuyện phiền phức, Ngụy Chân cũng sẽ tuyệt không khoanh tay đứng nhìn.
Cuối cùng chính là mấy người Cảnh Lâm rồi. Giữa bọn hắn thuần túy là quan hệ hợp tác, nhưng bởi vì Thi Lỗi biết dã tâm của Cảnh Lâm không nhiều lắm, chỉ cần đảm bảo tương lai cậu có chỗ đặt chân và không bị những người khác hoặc thế lực khác ức hiếp là đủ rồi, này đồng dạng là một tấm vương bài của Thi Lỗi.
Nhiều tấm bài tốt như vậy trong tay, chỉ cần Thi Lỗi không tìm đường chết, thì tương lai hắn tuyệt đối không chỉ làm trưởng căn cứ của một thị trấn thôi đâu.
Mà Ngụy Chân, sau khi bỏ ra thời gian hơn nửa năm, đã miễn cưỡng tập hợp được phần lớn tài liệu cần thiết để chữa trị kinh mạch, liền đi tìm Cảnh Lâm.
Anh còn thiếu một kỳ dược cực kỳ trọng yếu —— Huyết Linh Chi.
Từ trong truyền thừa biết được, Huyết Linh Chi có tác dụng chữa trị rất cường đại, thời gian sinh trưởng càng lâu thì hiệu quả càng mạnh. Trước Ngụy Chân tới nhà Cảnh Lâm, may mắn một lần thấy được Linh Chi trong vườn rau nhà cậu, giống như đúc gốc Linh Chi được họa bên trong truyền thừa.
Vì lấy được Linh Chi, Ngụy Chân đem tất cả mọi thứ anh lấy được từ bên trong rừng núi không gian cho Cảnh Lâm.
Từ trước gốc linh chi này tạo ra sức hấp dẫn với Cảnh Lâm đã nhìn ra được nó không hề tầm thường, sau lại qua lời Ngụy Chân biết được hiệu quả kỳ diệu của nó thì càng thêm quý giá. Nhưng mấy người Cảnh Lâm có thể đạt được truyền thừa, tất cả đều bởi vì Ngụy Chân tặng cho một tấm mộc bài, mấy người Cảnh Lâm đều thiếu nợ Ngụy Chân một ân huệ lớn, cho nên mấy người gần như không cần thương lượng, tất cả đều nói Ngụy Chân dùng tới thì cho anh là được. Vì thế Cảnh Lâm liền cẩn thận đào Linh Chi lên cho Ngụy Chân, cũng chia phần số đồ đạc Ngụy Chân đưa tới, thành bốn phần, ba cho ba người còn lại, chính mình một phần, cả phần của mấy đứa nhỏ hỗ trợ lần đó cũng có trong phân của cậu, nếu như có thứ gì coi trọng chỉ cần nói là được.
Ngụy Chân mới cho Cảnh Lâm một tấm mộc bài thôi, kỳ thực cũng hi vọng đối phương xem tại chuyện này, sau có thể thực hiện giúp anh nguyện vọng báo thù, tin tưởng mấy người Cảnh Lâm cũng có thể đoán ra. Nhưng anh không nghĩ tới cũng bởi vậy mà mình có thể dễ dàng lấy được Huyết Linh Chi như thế, trong lòng vô cùng kích động, có điều bởi quá mức kích động mà trái lại gương mặt không biểu hiện ra gì cả. Anh cũng không hứa hẹn tương lai nhất định sẽ báo đáp cái gì, mà đợi sau khi anh khôi phục được thì khắc sẽ có hành động thôi.
Vì thế tại cực cực lâu về sau, nhân dân tinh tế đều không thể lý giải được, vì sao để vô số người chạy theo, có một tay y thuật quỷ dị, được nhân dân tinh tế gọi là Ngụy tiên sư môn chủ Quỷ Y, lại có quan hệ rất hữu nghị với Tông Chủ Cảnh Lâm thiên sư của Thương Khung Tông, đệ tử hai môn phái sống chung với nhau cũng vô cùng hòa thuận, hoàn toàn khác với những môn phái lớn khác ngầm đánh nhau tới một mất một còn, thậm chí Chưởng môn hai bên còn trực tiếp trở mặt.
Bây giờ bọn cậu ở trấn Giai Lâm tuy đạt được truyền thừa, nhưng lúc này vẫn là mấy người vô danh tiểu tốt mà thôi, chờ tới tương lai sau khi Giai Lâm đổi thành Tiên Đô, thì không có ai lại không phải nhân vật lớn đi ra ngoài chỉ cần giậm chân một cái thế giới phải rung chuyển hai lần cả, đại khái đã quen với sự bé nhỏ, nên tương lai không lâu sau, bọn cậu sẽ kết thành một liên minh khổng lồ khiến người người sợ hãi, vững vàng chiếm lấy một mảnh thiên địa này, ai cũng không có cách nào lay động nửa phân.
Đương nhiên, bọn cậu bây giờ còn đang vì một việc nhỏ mà cực kỳ buồn phiền.
Ví dụ như Long Chương, một vị Chưởng Môn tuổi trẻ luyện khí trong tương lai, hiện đang nằm xiêu xiêu vẹo vẹo trên ghế sô pha nhà Cảnh Lâm, ôm cái bụng vừa mới ăn được năm quả cà chua, sờ đầu Giun Bảo Bảo, hướng về phía Cảnh Lâm oán giận sinh hoạt luyện khí khô khan gần đây.
“Thật sự quá phiền a!” Long Chương lầm bầm, “Tôi đã nghĩ ngồi không trong nhà có ăn có uống, thoải mái nhường nào, còn muốn xây dựng môn phái gì chứ. Tôi vì luyện chế một cây cung Xa Duyệt, mà phải dẫn theo Giun Bảo Bảo đi vào núi rừng ngồi canh năm ngày, năm ngày đấy, hiện tại lại lạnh như thế, tôi đều bị lạnh cứng đến không chịu nổi mới chết sống tìm được tảng đá thích hợp. Lúc ra khỏi rừng, vừa vặn gặp được tiểu đội săn bắn của Phương Á Châu, thấy tôi ôm tảng đá về liền đi nói với trưởng căn cứ Thi, lập tức liền cho người tới gõ cửa nhà tôi, thương lượng với tôi chuyện loại đá này.”
Cảnh Lâm khắc một Noãn Khí trận vào bên trong ngọc thạch, nghe vậy cười ha ha nói: “Thi Lỗi cho cậu không ít chỗ tốt đúng chứ?”
Long Chương đắc ý nói: “Đó là tất nhiên, về sau nơi hắn có vật chất gì mới cũng sẽ đưa tôi một phần, bớt việc bớt phiền phức tôi phải đi ra ngoài tìm tài liệu.”
Có điều nói thì nói vậy, chờ chỗ Thi Lỗi có thứ cậu ta cần, thì loại đó còn chưa tới mức Long Chương phải tự thân đi ra ngoài tìm, dù sao làm Luyện Khí Sư, những giới thiệu giải thích liên quan với các tài liệu trong truyền thừa thực sự quá nhiều, không phải chuyện người ngoài có thể dễ dàng biết tới.
Long Chương ngắm Cảnh Lâm hiện tại khắc trận pháp chỉ cần nhẹ nhàng như vậy đã thành công, liền gục đầu bên cạnh cậu, nói: “Cảnh đại ca, cho tôi mấy phù trận Noãn Khí đi, lần sau tôi ra ngoài cũng thiếu phải chịu tội.”
“Được a.” Cảnh Lâm đáp, “Có điều cậu sẽ luyện cho tôi một cái bút vẽ bùa được chứ?”
Long Chương vẻ mặt đau khổ đáp: “Tôi vừa mới bước vào cửa luyện khí a, còn không biết có thể luyện ra hay không đây?”
Cảnh Lâm nói: “Không vấn đề gì, cậu cứ bình tĩnh làm.”
Bút mà ông nội lưu lại, hiện đã có chút không gánh chịu nổi linh lực một vài lá bùa cần thiết mà Cảnh Lâm mới tiếp xúc gần đây, Cảnh Lâm sợ lại dùng tiếp cây bút này thì nó sẽ hỏng mất. Đây là đồ ông nội lưu lại, mặc dù không dùng tới được cũng phải cất giữ thật tốt.
Long Chương lại mở miệng đòi Cảnh Lâm một vài loại bùa khác. Chờ sau khi Cảnh Lâm chuẩn bị xong hết cho cậu ta, Long Chương nói: “Trong cửa hàng nhà anh còn chưa bán loại phù trận này sao?”
Cảnh Lâm đáp: “Chưa có, đều bị Thi Lỗi đặt hàng rồi, hắn còn nói với tôi hiện giờ hoàn toàn chưa đủ, nào có dư thừa mà cầm đi bán.”
Loại phù trận này đặc biệt tiêu hao tinh lực, mỗi ngày Cảnh Lâm có thể khắc ra phù trận đều có số lượng quy định riêng. Thi Lỗi là ngay cả sản phẩm luyện tập của cậu cũng không chịu buông tha, tất cả số ngọc thạch này đều do Thi Lỗi cung cấp, Cảnh Lâm cũng vui vẻ tiếp thu, cậu đang lo không có đủ đồ để dùng đây.
Tại lúc bọn cậu nói chuyện, Nghiêm Phi ra ngoài để giác ngộ kiếm thuật cũng đã trở về.
Khi Nghiêm Phi càng ngày càng ngộ ra nhiều loại kiếm thuật, đồng thời liên quan tới tâm pháp tu luyện của y, tuy vẻ mặt, cách nói chuyện, ngữ khí của y vẫn không hề thay đổi so trước đây, nhưng bất tri bất giác y luyện kiếm, thì chính bản thân y cũng càng ngày càng giống thanh kiếm, hiện tại cả người y đều có chút khí thế lãnh liệt, tựa hồ quanh thân quanh quẩn vô số ánh kiếm, chỉ cần hơi hơi tới gần, cũng sẽ bị cắt đến.
“Đã về?” Cảnh Lâm thấy Nghiêm Phi, lộ ra nụ cười, nhìn thấy y luyện ra một thân mồ hôi, nhanh chóng cầm khăn mặt tới cho y.
Nghiêm Phi đáp một tiếng, vừa sát mồ hôi trên tóc, vừa chỉ chỉ ngoài cửa, “Hôm nay mang về vài con gà rừng thỏ rừng, nhà Chí Văn cùng nhà anh đã đưa chút qua rồi, giữ lại vài con còn sống đợi lát nữa Tiểu Chương mang về đi.”
Nhắc tới cũng lạ, như để cảm tạ mấy người Cảnh Lâm bố trí Tụ Linh trận, chỉ cần mỗi lần bọn cậu vào núi, liền luôn có động vật mở ra linh trí nắm bắt chút con mồi ngu dốt ngậm tới bên chân bọn cậu, mỗi lần Nhạc Nhạc ra ngoài cũng đều mang về cả đống, bên trong số đó còn có rất nhiều con đã từng là đồng loại với chúng. Nhưng một khi chúng có linh trí, thì loại nhận thức đó không còn tồn tại nữa, trong mắt chúng, hai bên đã hoàn toàn bất đồng rồi.
Long Chương hì hì nói: “Vậy tôi không khách khí nữa.” Loại động vật nuôi dưỡng trong Tụ Linh trận này hoàn toàn khác với những động vật sống ở bên ngoài trên các ngọn núi khác, thế nào đi nữa thì cũng đã được hấp thu linh khí mấy ngày, chất thịt càng tươi ngon.
Long Chương về rồi, không bao lâu sau mấy người Cảnh Lâm bắt đầu chuẩn bị cơm tối.
Chu Chu không ở, gia đình bé nhớ Chu Chu, vì thế sau một thời gian ngắn ở đây, Cảnh Lâm liền đưa bé trở về, chờ một đoạn thời gian nữa lại đón lại đây.
Lúc cơm làm gần xong, Nhạc Nhạc cũng dẫn theo đám nhỏ về nhà. Hiện nồng độ linh khí trong núi cùng trong thôn cũng không có khác biệt gì, đến cùng thì đám biến dị thú càng yêu thích tự nhiên hơn, hiện tại không chỉ mỗi Nhạc Nhạc sẽ đi sớm về muộn, không tới trời tối thì không trở về.
Lúc trở về, Quạc Quạc như thường ngày, trên lưng gánh một đòn gánh, hai bên đòn là một cái sọt, bên trong chứa các loại con mồi.
Quạc Quạc cũng không tình nguyện làm thế này, nhưng khổ người lớn trong nhà, ngoại trừ nó thì còn có Tông Tông và Tố Trinh, mà sáu con mèo biến dị mới tới thì tự do tự tại quen rồi, từ khi ngọn núi có Tụ Linh trận liền an ổn trong núi luôn, rất ít theo về nhà.
Tố Trinh thì đừng nghĩ nó gánh, Cảnh Lâm đã nói với các thành viên trong nhà rằng Tố Trinh cùng Tông Tông là con gái, là người mà con trai phải bảo vệ, Quạc Quạc không dám đẩy việc lên người nó, tuy vóc dáng Tông Tông cũng to lớn đấy, nhìn qua còn ngu ngơ, nhưng giống vậy cũng là con gái, hơn nữa tuy rằng xưa nay Tố Trinh đối với nó luôn một mặt ghét bỏ nhưng kỳ thực cực kỳ bao che cho nó, Ộp Ộp lại quá thấp không khiêng nổi, cái tên Tiểu Hắc Long này vừa xuống núi cái liền chạy tới bên Nhạc Nhạc nằm sấp trên vai bé, có kêu nó ra sao cũng làm như không nghe thấy.
Quạc Quạc cảm giác số mình quá khổ a! Nó xinh đẹp như vậy, lại phải gánh hai cái sọt xấu xí trên lưng, quả thực hủy hết hình tượng của nó rồi!
Vừa về tới nhà, Quạc Quạc liền đặt sọt xuống, mặt mũi khó chịu nhìn lông vũ của mình, chỉ lo bị hỏng một cọng nào.
Đến lúc ăn cơm, nó còn vỗ bát để Cảnh Lâm xới nhiều cơm cho nó nhất, nó quá mệt mỏi rồi, phải thêm đồ ăn bù đắp.
Cảnh Lâm nín cười lấy cơm thành ngọn vào bát cho nó, nó mới gật gù hài lòng.
Đợi đến phiên Tiểu Hắc Long, Cảnh Lâm thấy nó không giống như thường ngày dùng đuôi câu cổ tay mình với ý chào hỏi, mà trái lại ỉu xìu cúi thấp đầu, một bộ ta rất không cao hứng.
“Làm sao thế?” Cảnh Lâm sờ sờ đầu nó, bị Tiểu Hắc Long hừ một tiếng lắc đầu đi.
“Giận dỗi với ai rồi?” Nghiêm Phi đi tới. Ở trong mắt y, Tiểu Hắc Long chỉ nho nhỏ có vậy, tuy năng lực xuất chúng, thế nhưng hoàn toàn là tâm tính trẻ con, là đứa bé nhất trong nhà trừ Nhạc Nhạc.
Các thành viên khác trong nhà đã chóp chép ăn cơm bên kia, có điều vẫn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thân rồng của Tiểu Hắc Long.
Nhạc Nhạc nói: “Buổi chiều cậu ấy cũng như vậy, vẫn không nói chuyện lần nào.”
Cảnh Lâm liền lo lắng, nhặt Tiểu Hắc Long để lên tay trái, tay phải cẩn thận véo nhẹ Tiểu Hắc Long một cái: “Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Lần này Tiểu Hắc Long giật giật đuôi, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm mấy người Cảnh Lâm, lộ ra chút oan ức: “Trong nhà chỉ có ta không có tên.”
Cảnh Lâm ngây người một chút, sau mới nhớ thực có chuyện như vậy. Có điều đây cũng là bởi vì lúc trước Tiểu Hắc Long cứ thẳng thừng cường điệu bản thân là một con rồng uy phong lẫm lẫm, Cảnh Lâm cho rằng nó càng thích bọn cậu gọi nó như hiện tại hơn.
Quạc Quạc còn nhớ tới buổi chiều Tiểu Hắc Long không phản ứng nó, cánh vỗ cái bát leng keng leng keng, cực kỳ ác liệt cười to: “Aha, vậy gọi ngươi là A Hắc được đấy, trái lại ngươi vốn đen mà!”
Hừ, ngoại trừ trắng ra thì thứ khác đều xấu.
Con ngươi Tiểu Hắc Long dựng lên, thở phì phò nhìn Quạc Quạc, Cảnh Lâm cảm giác nó sắp khóc rồi.
Nghiêm Phi vươn tay vỗ nhẹ Quạc Quạc một cái, “Ngậm miệng, ăn cơm đi.”
Quạc Quạc hừ một tiếng, hóa bi phẫn thành ham muốn ăn uống, sau một trận cuồng ăn, lại không cam lòng chêm câu: “A Hắc nghe không êm tai, vậy thì A Giác là được, ngươi mọc ra sừng đây thây.”
Mới vừa nói xong nó đã bị Tố Trinh dùng đuôi đánh lăn. Tố Trinh liếc mắt nhìn tên gia hỏa ồn ào này, trên đầu nó cũng có sừng đấy, cái tên này muốn ám chỉ điều gì chứ.
Cảnh Lâm vỗ nhẹ đầu Tiểu Hắc Long một hồi, nhìn nó giận hờn mà quay đầu đi không ngó ngàng bất luận một ai, liền nói ra một cái tên: “Trục Phong thế nào?”
Rồng, lên trời xuống đất, dời sông lấp biển, cưỡi gió mà bay.
Đuôi rồng nhọn nhọn của Tiểu Hắc Long quăng quật một hồi, đầu cũng giật giật, hé mắt trộm nhìn Cảnh Lâm.
Nhạc Nhạc vỗ tay: “Cái tên này thật uy phong a!”
Nghiêm Phi cũng dụ dỗ nói: “Ừ, rất êm tai, rất phù hợp khí chất của ngươi.”
Quạc Quạc không chịu cô đơn: “Hừ, người ta cũng phải đổi tên.”
Nhạc Nhạc vuốt lông nó: “Quạc Quạc nghe cũng rất êm tai mà.”
Được người bạn nhỏ thân nhất khen ngợi, Quạc Quạc duỗi cổ một cái, lông vũ trên đầu cũng quơ quơ theo, nhìn cực kỳ tinh thần: “Ờ, vậy cũng được, trái lại mình nghe cũng quen rồi.”
Cuối cùng Tiểu Hắc Long nhận cái tên Trục Phong này, tâm tình chuyển âm u sang quang đãng, từ trên tay Cảnh Lâm chạy tới bên bát cơm của mình, cao hứng vùi đầu vào ăn.
Sau cơm tối, vẫn là đọc truyện trước khi ngủ. Bất quá bây giờ đã không cần hai người lớn kể chuyện cho nữa, tuy Cảnh Lâm cảm thấy về sau Nhạc Nhạc làm chức vị Môn chủ một môn phái không cần học tập cũng có thể sống rất tốt, thế nhưng Cảnh Lâm vẫn như cũ không để Nhạc Nhạc từ bỏ chuyện học tập, mỗi ngày đều sẽ dành ra một giờ để Nhạc Nhạc học chữ, thành viên khác trong nhà cũng đều theo học, hiện tại mỗi khi trời tối, trước mỗi người đều sẽ đặt một quyển sách, trong nhà có nhiều sách như vậy, Cảnh Lâm cũng để chúng nó tự chọn quyển mình thích.
Trường học trên trấn phải đợi thêm một hai năm nữa mới được xây lại, mà khi đó, Nhạc Nhạc cũng mới tới tuổi học tiểu học thôi, vì thế sau đó, đại khái Nhạc Nhạc sẽ là môn chủ duy nhất thành lập môn phái nhưng vẫn còn phải mỗi ngày đến trường đọc sách học tập rồi.
Lúc này, trên ghế sô pha, trên sàn nhà, trên bàn trà trong nhà, tất cả đứa nhỏ đều hoặc ngồi hoặc nằm tập trung đọc sách, tất cả mọi người đọc rất say mê, thế nên không gian hóa yên tĩnh.
Đồ vật chiếu sáng trong nhà hiện nay là một loại hoa rất thần kỳ, cả cây thực vật bất quá cũng chỉ dài bằng lòng bàn tay người trưởng thành thôi, đóa hoa lại giống như đèn lồng, to bằng nắm tay, ban ngày cánh hoa khép lại như nghỉ ngơi dưỡng sức, một khi trời tối, cánh hoa của nó sẽ tự động mở ra, cánh hoa sẽ tỏa ra những tia sáng óng ánh, ôn hòa mà không sáng chói, chỉ cần treo một cây trong nhà, thì trong phòng sẽ cực kỳ sáng sủa. Nếu muốn đi ngủ, dùng mấy miếng vải đen che lại là được.
Cảnh Lâm và Nghiêm Phi cũng đang đọc sách, đương nhiên bọn cậu không đọc sách truyện, mà là sách liên quan tới công pháp. Nghiêm Phi đã ngừng tu luyện tâm pháp Tiểu Hạo Thiên, thế nhưng y vẫn còn tiếp tục vẽ bùa, đọc sách cũng đều là cơ sở trận thuật mà Cảnh Lâm lặng lẽ chép ra. Mà Cảnh Lâm, thì đang nghiên cứu Đại Trận Hộ Sơn.
Trước khi chưa có được truyền thừa, Cảnh Lâm cho rằng Đại Trận Hộ Sơn này hẳn là trận pháp lợi hại nhất, không nghĩ tới bây giờ mới biết được, Đại Trận Hộ Sơn cũng sẽ phân loại ra, hơn nữa trận pháp mà cậu được tiếp xúc trước đó, vẫn là trụ cột nhất.
Đại Trận Hộ Sơn trụ cột nhất có thể dựa vào trận phù để hoàn thành việc bố trí, thế nhưng khả năng phòng ngự cùng công kích đều tương tự nhau, mặc dù có tính ổn định, nhưng nếu gặp phải một con biến dị thú lợi hại chút đến phá hoại, giả dụ như bất cứ đứa biến dị thú nào trong nhà cậu, thì phiên bản đại trận cơ sở này chúng nó chỉ cần một cái móng vuốt là có thể quấy phá.
Nếu trận pháp này đặt tại thế giới trước đây, thì đúng là một thủ đoạn cực kỳ lợi hại, nhưng không ngăn nổi hiện tại động vật đều biến dị, rất nhiều người cũng đã thay đổi mà sở hữu các loại năng lực cao cường khác nhau.
Mà phiên bản trận pháp cơ sở tự tăng cấp tối cao này nhất định phải phối hợp các loại vũ khí công kích cùng pháp lực công kích mới có thể hoàn thành. Đơn giản mà nói, vũ khí công kích cần đại sư luyện khí phụ trợ, pháp khí cao cấp khi gặp phải công kích vượt qua một trình độ nhất định liền có thể tự động phòng ngự lẫn phản kích, pháp lực công kích thì nói rõ hơn chính là công kích bằng linh lực, cũng có thể sử dụng kiếm khí từ việc tu kiếm như của Nghiêm Phi. Nó còn có thể có tác dụng kiểm tra đo lường nữa, chỉ cần trong phạm vi của nó, nếu phát sinh sóng linh lực bất kỳ nào hơi mạnh một chút, đều sẽ bị trấn áp. Điều này là một ràng buộc rất tốt cho những tu sĩ về sau —— còn những người bình thường đánh nhau, thì sẽ không trong phạm vi kiểm tra đo lường, nhưng căn cứ có quy định phép tắc, còn có tiểu đội tuần tra quản lý nữa.
Nói chung, bước đi của trận pháp Đại Trận Hộ Sơn này, sự rườm rà phức tạp vượt xa tưởng tượng của Cảnh Lâm.
Có điều cũng bởi vì trình độ khó của nó, ngược lại lại khơi dậy ý chí chiến đấu của Cảnh Lâm. Sau mấy lần nghiên cứu, cậu phát hiện lấy tu vi hiện tại của mình, tốn nhiều thời gian chút, thì muốn hoàn thành một Đại Trận Hộ Sơn cấp trung đẳng cũng không phải không thể, sau đó liền toàn tâm toàn ý nghiên cứu.
Vì thế, Cảnh Lâm còn cố ý nói một tiếng với Long Chương, để cậu ta thử luyện chế vũ khí về phương diện này.
Đáng thương cho Long Chương còn chưa luyện ra được bút đưa Cảnh Lâm, thì lại phải vội vàng làm chuyện khác, quả thực đầu đều phải to ra rồi, muốn ôm Giun Bảo Bảo mà khóc rống a.
Nghiêm Phi càng thêm nỗ lực luyện tập kiếm thuật, Cảnh Lâm còn chờ thu thập kiếm khí của y để thu nạp lại dùng trong đại trận, trình độ công kích của kiếm khí phân ra ba loại: cảnh cáo, trọng thương, giết chết, đại trận sẽ căn cứ trình độ ngươi làm ác để quyết định thuộc loại phản kích nào.
Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ sau khi nghe nói xong, cũng thấy hào hứng hỏi có cần bọn họ giúp đỡ gì không. Bọn họ nhìn như chỉ có một thân thô bạo, nhưng nắm đấm lại uy vũ đầy sinh lực, một quyền đấm ra gió táp kéo theo cũng rất bá đạo. Có điều rốt cuộc thì luyện võ cũng là về sau mới nhập đạo, không thể bằng loại mà mấy người Nghiêm Phi đang luyện nhập đạo trước này. Cho dù một kích gió táp đánh ra lớn nhất của Nghiêm Lộ, cũng không bằng một đạo kiếm khí mà Nghiêm Phi tùy ý chém ra, vì thế năng lực bây giờ của bọn họ đúng là chưa giúp được Cảnh Lâm chuyện gì.
Mấy tháng sau, Cảnh Lâm đã nghiên cứu triệt để các bước đi bày trận của đại trận hộ pháp, liền bắt đầu luyện tập vẽ bùa.
Lưu sư đệ kia của Ngụy Chân, được tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng từ trong lời nói của những người ngoài mà xét, thì việc gã ta vẽ bùa được hẳn là thời gian dài ỷ lại vào vật bên ngoài, tỷ như các loại huyết dịch có thể khóa lại linh khí. Nhưng Cảnh Lâm biết, dù tài liệu có lợi hại tới đâu, cuối cùng tấm bùa vẽ ra trước sau vẫn sẽ bị ngoại vật làm hỗn tạp, không thể thuần túy được. Cậu cho rằng từ đầu đến cuối hoàn toàn do linh khí ngưng tụ lại vẽ ra thì mới chân chính là một lá bùa hoàn chỉnh, còn về phần nó có thể phát huy năng lực thế nào, thì được quyết định bởi nồng độ linh lực, đồng thời lá bùa có linh lực càng nồng đậm, thì tính ổn định càng cao, thời gian duy trì trận pháp càng dài.
Từ sau khi Cảnh Lâm học được bùa hư không, sẽ không còn lợi dụng ngoại vật nữa. Có điều lúc đang luyện tập vẽ bùa của đại trận này, cũng như trở lại lúc bắt đầu luyện tập bùa hư không, chỉ cần không chú ý một chút là quỹ tích trận pháp liền hoàn toàn sụp đổ.
Kỳ thực đại sư trận thuật xác thực lợi hại, thì chỉ bằng việc dẫn dắt linh khí là hoàn toàn có thể bố trí một trận pháp, tuy Cảnh Lâm miễn đi được các bước tiến mệt nhọc, nhưng vẫn phải dựa vào bùa thành phẩm mới có thể lập xong một trận pháp.
Bất quá hiện tại cậu biết mình đời này có tuổi thọ rất dài, nên cũng đầy đủ thời gian để cậu tại tương lai đi đến trình độ kia, vì thế không thấy gấp gáp gì.
Tại thời điểm mấy người Cảnh Lâm đều vội vàng, Ngụy Chân rốt cuộc cũng khôi phục thân phận tu sĩ đã từng của mình. Kỳ thực anh bây giờ đối với chuyện bản thân có thể tu luyện hay không cũng không để ý lắm, điều anh quan tâm chính là báo thù cho cái chết thảm của sư phụ cùng rất nhiều sư đệ sư muội, không cần phải ký thác nguyện vọng báo thù cho người khác, cái loại cảm giác không thể ra sức kia, một lần khóc rống đó cũng là vì vậy mà có. Anh vốn đã có môn phái, thời điểm bên trong linh bia phải lập lời thề tâm ma, nhưng anh không hề do dự chút nào. So với thâm cừu huyết hận, thì những chuyện khác hoàn toàn là chuyện nhỏ không đáng kể, sư phụ anh cũng không phải kiểu người chấp nhất với một môn phái thuộc về ngươi, ông sẽ hiểu giúp anh.
Cảm giác trong thân thể một lần nữa có linh lực lưu động, thân thể Ngụy Chân vốn già yếu cũng chầm chậm khôi phục tuổi trẻ dĩ vãng, chỉ là có khả năng sẽ không thể quay về như lúc trước nữa, Ngụy Chân cũng không quan tâm, cực kỳ phóng khoáng.
Bởi vì có nghe nói chuyện liên quan tới truyền thừa của Cảnh Lâm, nên biết hóa ra Huyền Thiên chỉ là một nhánh hệ trong Khung Thương tông thôi. Biết được tin này, không thể không nói Ngụy Chân thực sự rất thất lạc. Lần này anh tìm tới Cảnh Lâm, khẩn cầu cậu đợi về sau cậu có thành lập môn phái, nếu như gặp gỡ đồ đệ vô cùng hứng thú với một hệ Huyền Thiên, thì có thể hay không truyền danh hiệu Chưởng môn Huyền Thiên đời kế tiếp cho người đó. Huyền Thiên môn không thể cứ thế biến mất được, đây là điều anh chấp nhất, cũng là nguyện vọng của sư phụ anh.
Đương nhiên Cảnh Lâm đáp ứng, trước chưa có truyền thừa cậu vốn đã chuẩn bị trùng kiến Huyền Thiên môn rồi, hiện tại không thể không xây dựng lại Khung Thương tông, đề nghị này của Ngụy Chân ngược lại rất tốt, tương đương với việc về sau Huyền Thiên môn trực thuộc môn phái Khung Thương tông, còn về phần đồ đệ sẽ nhậm chức vị kia, cậu lại càng không cần phải lo, nhất định Ngụy Chân sẽ đặc biệt chăm sóc một hai phân, cũng sẽ không bạc đãi người đó.
Sau khi được Cảnh Lâm cho phép, Ngụy Chân an tâm rời khỏi thôn, trở lại chuyên tâm nghiên cứu con đường Quỷ y của anh.
Không qua mấy ngày, Quan Song Song tìm tới cửa.
Trước đây trấn vẫn luôn làm quy hoạch nội thành, một vài đất đã bị vây vào trong, nương theo số người xin gia nhập ngày càng nhiều, Thi Lỗi bắt đầu bắt tay vào việc lên kế hoạch xây dựng thêm thị trấn, trước tiến hành từ chuyện thành lập môn phái. Vị trí tuyển chọn môn phái? Là bên dưới ngọn núi Lôi Minh gần thị trấn nhất, mấy lò gạch quanh thị trấn, các nhà máy xi măng cùng nhà xưởng vật liệu xây dựng có liên quan từ sớm đã đi vào hoạt động lại, vì xây dựng thêm, càng mở thêm mấy nhà xưởng nữa. Nửa năm trước thị trấn cũng bắt đầu chăn nuôi biến dị thú bằng nhân công, tuyển chọn đều là những biến dị thú tính tình dịu ngoan mà khí lực lại lớn, như vậy sẽ ngăn ngừa khả năng xuất hiện tình huống biến dị thú đả thương người, nhưng nhiều hơn vẫn là dùng nhân công trong chuyện chuẩn bị vật liệu xây dựng, bởi vậy cũng cung cấp cho cư dân thị trấn không ít vị trí công tác.
Tâm Thi Lỗi quá hỗn tạp, dù đạt được truyền thừa, nhưng không an tâm được, nên con đường kiếm tu của hắn cũng không đi được quá nhiều, bởi vậy, hắn chưa bao giờ quên lôi kéo những người giao hảo cùng hắn trước kia, Khúc Chính Siêu là người đầu tiên.
Khúc Chính Siêu làm người cương trực, tuy có nhiệt huyết nhưng không màng danh lợi. Thi Lỗi dám khẳng định, dù tương lai tu vi của Khúc Chính Siêu cao hơn hắn, chỉ cần hắn vẫn kiên trì con đường tạo phúc cho nhân dân, thì Khúc Chính Siêu sẽ vẫn luôn kiên trì ủng hộ hắn.
Tiếp theo chính là Ngụy Chân.
Ngụy Chân tuy được mấy người Cảnh Lâm cứu, nhưng tại thời điểm khốn cùng nhất, là Thi Lỗi chứa chấp anh ta. Tương lai hắn gặp phải chuyện phiền phức, Ngụy Chân cũng sẽ tuyệt không khoanh tay đứng nhìn.
Cuối cùng chính là mấy người Cảnh Lâm rồi. Giữa bọn hắn thuần túy là quan hệ hợp tác, nhưng bởi vì Thi Lỗi biết dã tâm của Cảnh Lâm không nhiều lắm, chỉ cần đảm bảo tương lai cậu có chỗ đặt chân và không bị những người khác hoặc thế lực khác ức hiếp là đủ rồi, này đồng dạng là một tấm vương bài của Thi Lỗi.
Nhiều tấm bài tốt như vậy trong tay, chỉ cần Thi Lỗi không tìm đường chết, thì tương lai hắn tuyệt đối không chỉ làm trưởng căn cứ của một thị trấn thôi đâu.
Mà Ngụy Chân, sau khi bỏ ra thời gian hơn nửa năm, đã miễn cưỡng tập hợp được phần lớn tài liệu cần thiết để chữa trị kinh mạch, liền đi tìm Cảnh Lâm.
Anh còn thiếu một kỳ dược cực kỳ trọng yếu —— Huyết Linh Chi.
Từ trong truyền thừa biết được, Huyết Linh Chi có tác dụng chữa trị rất cường đại, thời gian sinh trưởng càng lâu thì hiệu quả càng mạnh. Trước Ngụy Chân tới nhà Cảnh Lâm, may mắn một lần thấy được Linh Chi trong vườn rau nhà cậu, giống như đúc gốc Linh Chi được họa bên trong truyền thừa.
Vì lấy được Linh Chi, Ngụy Chân đem tất cả mọi thứ anh lấy được từ bên trong rừng núi không gian cho Cảnh Lâm.
Từ trước gốc linh chi này tạo ra sức hấp dẫn với Cảnh Lâm đã nhìn ra được nó không hề tầm thường, sau lại qua lời Ngụy Chân biết được hiệu quả kỳ diệu của nó thì càng thêm quý giá. Nhưng mấy người Cảnh Lâm có thể đạt được truyền thừa, tất cả đều bởi vì Ngụy Chân tặng cho một tấm mộc bài, mấy người Cảnh Lâm đều thiếu nợ Ngụy Chân một ân huệ lớn, cho nên mấy người gần như không cần thương lượng, tất cả đều nói Ngụy Chân dùng tới thì cho anh là được. Vì thế Cảnh Lâm liền cẩn thận đào Linh Chi lên cho Ngụy Chân, cũng chia phần số đồ đạc Ngụy Chân đưa tới, thành bốn phần, ba cho ba người còn lại, chính mình một phần, cả phần của mấy đứa nhỏ hỗ trợ lần đó cũng có trong phân của cậu, nếu như có thứ gì coi trọng chỉ cần nói là được.
Ngụy Chân mới cho Cảnh Lâm một tấm mộc bài thôi, kỳ thực cũng hi vọng đối phương xem tại chuyện này, sau có thể thực hiện giúp anh nguyện vọng báo thù, tin tưởng mấy người Cảnh Lâm cũng có thể đoán ra. Nhưng anh không nghĩ tới cũng bởi vậy mà mình có thể dễ dàng lấy được Huyết Linh Chi như thế, trong lòng vô cùng kích động, có điều bởi quá mức kích động mà trái lại gương mặt không biểu hiện ra gì cả. Anh cũng không hứa hẹn tương lai nhất định sẽ báo đáp cái gì, mà đợi sau khi anh khôi phục được thì khắc sẽ có hành động thôi.
Vì thế tại cực cực lâu về sau, nhân dân tinh tế đều không thể lý giải được, vì sao để vô số người chạy theo, có một tay y thuật quỷ dị, được nhân dân tinh tế gọi là Ngụy tiên sư môn chủ Quỷ Y, lại có quan hệ rất hữu nghị với Tông Chủ Cảnh Lâm thiên sư của Thương Khung Tông, đệ tử hai môn phái sống chung với nhau cũng vô cùng hòa thuận, hoàn toàn khác với những môn phái lớn khác ngầm đánh nhau tới một mất một còn, thậm chí Chưởng môn hai bên còn trực tiếp trở mặt.
Bây giờ bọn cậu ở trấn Giai Lâm tuy đạt được truyền thừa, nhưng lúc này vẫn là mấy người vô danh tiểu tốt mà thôi, chờ tới tương lai sau khi Giai Lâm đổi thành Tiên Đô, thì không có ai lại không phải nhân vật lớn đi ra ngoài chỉ cần giậm chân một cái thế giới phải rung chuyển hai lần cả, đại khái đã quen với sự bé nhỏ, nên tương lai không lâu sau, bọn cậu sẽ kết thành một liên minh khổng lồ khiến người người sợ hãi, vững vàng chiếm lấy một mảnh thiên địa này, ai cũng không có cách nào lay động nửa phân.
Đương nhiên, bọn cậu bây giờ còn đang vì một việc nhỏ mà cực kỳ buồn phiền.
Ví dụ như Long Chương, một vị Chưởng Môn tuổi trẻ luyện khí trong tương lai, hiện đang nằm xiêu xiêu vẹo vẹo trên ghế sô pha nhà Cảnh Lâm, ôm cái bụng vừa mới ăn được năm quả cà chua, sờ đầu Giun Bảo Bảo, hướng về phía Cảnh Lâm oán giận sinh hoạt luyện khí khô khan gần đây.
“Thật sự quá phiền a!” Long Chương lầm bầm, “Tôi đã nghĩ ngồi không trong nhà có ăn có uống, thoải mái nhường nào, còn muốn xây dựng môn phái gì chứ. Tôi vì luyện chế một cây cung Xa Duyệt, mà phải dẫn theo Giun Bảo Bảo đi vào núi rừng ngồi canh năm ngày, năm ngày đấy, hiện tại lại lạnh như thế, tôi đều bị lạnh cứng đến không chịu nổi mới chết sống tìm được tảng đá thích hợp. Lúc ra khỏi rừng, vừa vặn gặp được tiểu đội săn bắn của Phương Á Châu, thấy tôi ôm tảng đá về liền đi nói với trưởng căn cứ Thi, lập tức liền cho người tới gõ cửa nhà tôi, thương lượng với tôi chuyện loại đá này.”
Cảnh Lâm khắc một Noãn Khí trận vào bên trong ngọc thạch, nghe vậy cười ha ha nói: “Thi Lỗi cho cậu không ít chỗ tốt đúng chứ?”
Long Chương đắc ý nói: “Đó là tất nhiên, về sau nơi hắn có vật chất gì mới cũng sẽ đưa tôi một phần, bớt việc bớt phiền phức tôi phải đi ra ngoài tìm tài liệu.”
Có điều nói thì nói vậy, chờ chỗ Thi Lỗi có thứ cậu ta cần, thì loại đó còn chưa tới mức Long Chương phải tự thân đi ra ngoài tìm, dù sao làm Luyện Khí Sư, những giới thiệu giải thích liên quan với các tài liệu trong truyền thừa thực sự quá nhiều, không phải chuyện người ngoài có thể dễ dàng biết tới.
Long Chương ngắm Cảnh Lâm hiện tại khắc trận pháp chỉ cần nhẹ nhàng như vậy đã thành công, liền gục đầu bên cạnh cậu, nói: “Cảnh đại ca, cho tôi mấy phù trận Noãn Khí đi, lần sau tôi ra ngoài cũng thiếu phải chịu tội.”
“Được a.” Cảnh Lâm đáp, “Có điều cậu sẽ luyện cho tôi một cái bút vẽ bùa được chứ?”
Long Chương vẻ mặt đau khổ đáp: “Tôi vừa mới bước vào cửa luyện khí a, còn không biết có thể luyện ra hay không đây?”
Cảnh Lâm nói: “Không vấn đề gì, cậu cứ bình tĩnh làm.”
Bút mà ông nội lưu lại, hiện đã có chút không gánh chịu nổi linh lực một vài lá bùa cần thiết mà Cảnh Lâm mới tiếp xúc gần đây, Cảnh Lâm sợ lại dùng tiếp cây bút này thì nó sẽ hỏng mất. Đây là đồ ông nội lưu lại, mặc dù không dùng tới được cũng phải cất giữ thật tốt.
Long Chương lại mở miệng đòi Cảnh Lâm một vài loại bùa khác. Chờ sau khi Cảnh Lâm chuẩn bị xong hết cho cậu ta, Long Chương nói: “Trong cửa hàng nhà anh còn chưa bán loại phù trận này sao?”
Cảnh Lâm đáp: “Chưa có, đều bị Thi Lỗi đặt hàng rồi, hắn còn nói với tôi hiện giờ hoàn toàn chưa đủ, nào có dư thừa mà cầm đi bán.”
Loại phù trận này đặc biệt tiêu hao tinh lực, mỗi ngày Cảnh Lâm có thể khắc ra phù trận đều có số lượng quy định riêng. Thi Lỗi là ngay cả sản phẩm luyện tập của cậu cũng không chịu buông tha, tất cả số ngọc thạch này đều do Thi Lỗi cung cấp, Cảnh Lâm cũng vui vẻ tiếp thu, cậu đang lo không có đủ đồ để dùng đây.
Tại lúc bọn cậu nói chuyện, Nghiêm Phi ra ngoài để giác ngộ kiếm thuật cũng đã trở về.
Khi Nghiêm Phi càng ngày càng ngộ ra nhiều loại kiếm thuật, đồng thời liên quan tới tâm pháp tu luyện của y, tuy vẻ mặt, cách nói chuyện, ngữ khí của y vẫn không hề thay đổi so trước đây, nhưng bất tri bất giác y luyện kiếm, thì chính bản thân y cũng càng ngày càng giống thanh kiếm, hiện tại cả người y đều có chút khí thế lãnh liệt, tựa hồ quanh thân quanh quẩn vô số ánh kiếm, chỉ cần hơi hơi tới gần, cũng sẽ bị cắt đến.
“Đã về?” Cảnh Lâm thấy Nghiêm Phi, lộ ra nụ cười, nhìn thấy y luyện ra một thân mồ hôi, nhanh chóng cầm khăn mặt tới cho y.
Nghiêm Phi đáp một tiếng, vừa sát mồ hôi trên tóc, vừa chỉ chỉ ngoài cửa, “Hôm nay mang về vài con gà rừng thỏ rừng, nhà Chí Văn cùng nhà anh đã đưa chút qua rồi, giữ lại vài con còn sống đợi lát nữa Tiểu Chương mang về đi.”
Nhắc tới cũng lạ, như để cảm tạ mấy người Cảnh Lâm bố trí Tụ Linh trận, chỉ cần mỗi lần bọn cậu vào núi, liền luôn có động vật mở ra linh trí nắm bắt chút con mồi ngu dốt ngậm tới bên chân bọn cậu, mỗi lần Nhạc Nhạc ra ngoài cũng đều mang về cả đống, bên trong số đó còn có rất nhiều con đã từng là đồng loại với chúng. Nhưng một khi chúng có linh trí, thì loại nhận thức đó không còn tồn tại nữa, trong mắt chúng, hai bên đã hoàn toàn bất đồng rồi.
Long Chương hì hì nói: “Vậy tôi không khách khí nữa.” Loại động vật nuôi dưỡng trong Tụ Linh trận này hoàn toàn khác với những động vật sống ở bên ngoài trên các ngọn núi khác, thế nào đi nữa thì cũng đã được hấp thu linh khí mấy ngày, chất thịt càng tươi ngon.
Long Chương về rồi, không bao lâu sau mấy người Cảnh Lâm bắt đầu chuẩn bị cơm tối.
Chu Chu không ở, gia đình bé nhớ Chu Chu, vì thế sau một thời gian ngắn ở đây, Cảnh Lâm liền đưa bé trở về, chờ một đoạn thời gian nữa lại đón lại đây.
Lúc cơm làm gần xong, Nhạc Nhạc cũng dẫn theo đám nhỏ về nhà. Hiện nồng độ linh khí trong núi cùng trong thôn cũng không có khác biệt gì, đến cùng thì đám biến dị thú càng yêu thích tự nhiên hơn, hiện tại không chỉ mỗi Nhạc Nhạc sẽ đi sớm về muộn, không tới trời tối thì không trở về.
Lúc trở về, Quạc Quạc như thường ngày, trên lưng gánh một đòn gánh, hai bên đòn là một cái sọt, bên trong chứa các loại con mồi.
Quạc Quạc cũng không tình nguyện làm thế này, nhưng khổ người lớn trong nhà, ngoại trừ nó thì còn có Tông Tông và Tố Trinh, mà sáu con mèo biến dị mới tới thì tự do tự tại quen rồi, từ khi ngọn núi có Tụ Linh trận liền an ổn trong núi luôn, rất ít theo về nhà.
Tố Trinh thì đừng nghĩ nó gánh, Cảnh Lâm đã nói với các thành viên trong nhà rằng Tố Trinh cùng Tông Tông là con gái, là người mà con trai phải bảo vệ, Quạc Quạc không dám đẩy việc lên người nó, tuy vóc dáng Tông Tông cũng to lớn đấy, nhìn qua còn ngu ngơ, nhưng giống vậy cũng là con gái, hơn nữa tuy rằng xưa nay Tố Trinh đối với nó luôn một mặt ghét bỏ nhưng kỳ thực cực kỳ bao che cho nó, Ộp Ộp lại quá thấp không khiêng nổi, cái tên Tiểu Hắc Long này vừa xuống núi cái liền chạy tới bên Nhạc Nhạc nằm sấp trên vai bé, có kêu nó ra sao cũng làm như không nghe thấy.
Quạc Quạc cảm giác số mình quá khổ a! Nó xinh đẹp như vậy, lại phải gánh hai cái sọt xấu xí trên lưng, quả thực hủy hết hình tượng của nó rồi!
Vừa về tới nhà, Quạc Quạc liền đặt sọt xuống, mặt mũi khó chịu nhìn lông vũ của mình, chỉ lo bị hỏng một cọng nào.
Đến lúc ăn cơm, nó còn vỗ bát để Cảnh Lâm xới nhiều cơm cho nó nhất, nó quá mệt mỏi rồi, phải thêm đồ ăn bù đắp.
Cảnh Lâm nín cười lấy cơm thành ngọn vào bát cho nó, nó mới gật gù hài lòng.
Đợi đến phiên Tiểu Hắc Long, Cảnh Lâm thấy nó không giống như thường ngày dùng đuôi câu cổ tay mình với ý chào hỏi, mà trái lại ỉu xìu cúi thấp đầu, một bộ ta rất không cao hứng.
“Làm sao thế?” Cảnh Lâm sờ sờ đầu nó, bị Tiểu Hắc Long hừ một tiếng lắc đầu đi.
“Giận dỗi với ai rồi?” Nghiêm Phi đi tới. Ở trong mắt y, Tiểu Hắc Long chỉ nho nhỏ có vậy, tuy năng lực xuất chúng, thế nhưng hoàn toàn là tâm tính trẻ con, là đứa bé nhất trong nhà trừ Nhạc Nhạc.
Các thành viên khác trong nhà đã chóp chép ăn cơm bên kia, có điều vẫn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thân rồng của Tiểu Hắc Long.
Nhạc Nhạc nói: “Buổi chiều cậu ấy cũng như vậy, vẫn không nói chuyện lần nào.”
Cảnh Lâm liền lo lắng, nhặt Tiểu Hắc Long để lên tay trái, tay phải cẩn thận véo nhẹ Tiểu Hắc Long một cái: “Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Lần này Tiểu Hắc Long giật giật đuôi, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm mấy người Cảnh Lâm, lộ ra chút oan ức: “Trong nhà chỉ có ta không có tên.”
Cảnh Lâm ngây người một chút, sau mới nhớ thực có chuyện như vậy. Có điều đây cũng là bởi vì lúc trước Tiểu Hắc Long cứ thẳng thừng cường điệu bản thân là một con rồng uy phong lẫm lẫm, Cảnh Lâm cho rằng nó càng thích bọn cậu gọi nó như hiện tại hơn.
Quạc Quạc còn nhớ tới buổi chiều Tiểu Hắc Long không phản ứng nó, cánh vỗ cái bát leng keng leng keng, cực kỳ ác liệt cười to: “Aha, vậy gọi ngươi là A Hắc được đấy, trái lại ngươi vốn đen mà!”
Hừ, ngoại trừ trắng ra thì thứ khác đều xấu.
Con ngươi Tiểu Hắc Long dựng lên, thở phì phò nhìn Quạc Quạc, Cảnh Lâm cảm giác nó sắp khóc rồi.
Nghiêm Phi vươn tay vỗ nhẹ Quạc Quạc một cái, “Ngậm miệng, ăn cơm đi.”
Quạc Quạc hừ một tiếng, hóa bi phẫn thành ham muốn ăn uống, sau một trận cuồng ăn, lại không cam lòng chêm câu: “A Hắc nghe không êm tai, vậy thì A Giác là được, ngươi mọc ra sừng đây thây.”
Mới vừa nói xong nó đã bị Tố Trinh dùng đuôi đánh lăn. Tố Trinh liếc mắt nhìn tên gia hỏa ồn ào này, trên đầu nó cũng có sừng đấy, cái tên này muốn ám chỉ điều gì chứ.
Cảnh Lâm vỗ nhẹ đầu Tiểu Hắc Long một hồi, nhìn nó giận hờn mà quay đầu đi không ngó ngàng bất luận một ai, liền nói ra một cái tên: “Trục Phong thế nào?”
Rồng, lên trời xuống đất, dời sông lấp biển, cưỡi gió mà bay.
Đuôi rồng nhọn nhọn của Tiểu Hắc Long quăng quật một hồi, đầu cũng giật giật, hé mắt trộm nhìn Cảnh Lâm.
Nhạc Nhạc vỗ tay: “Cái tên này thật uy phong a!”
Nghiêm Phi cũng dụ dỗ nói: “Ừ, rất êm tai, rất phù hợp khí chất của ngươi.”
Quạc Quạc không chịu cô đơn: “Hừ, người ta cũng phải đổi tên.”
Nhạc Nhạc vuốt lông nó: “Quạc Quạc nghe cũng rất êm tai mà.”
Được người bạn nhỏ thân nhất khen ngợi, Quạc Quạc duỗi cổ một cái, lông vũ trên đầu cũng quơ quơ theo, nhìn cực kỳ tinh thần: “Ờ, vậy cũng được, trái lại mình nghe cũng quen rồi.”
Cuối cùng Tiểu Hắc Long nhận cái tên Trục Phong này, tâm tình chuyển âm u sang quang đãng, từ trên tay Cảnh Lâm chạy tới bên bát cơm của mình, cao hứng vùi đầu vào ăn.
Sau cơm tối, vẫn là đọc truyện trước khi ngủ. Bất quá bây giờ đã không cần hai người lớn kể chuyện cho nữa, tuy Cảnh Lâm cảm thấy về sau Nhạc Nhạc làm chức vị Môn chủ một môn phái không cần học tập cũng có thể sống rất tốt, thế nhưng Cảnh Lâm vẫn như cũ không để Nhạc Nhạc từ bỏ chuyện học tập, mỗi ngày đều sẽ dành ra một giờ để Nhạc Nhạc học chữ, thành viên khác trong nhà cũng đều theo học, hiện tại mỗi khi trời tối, trước mỗi người đều sẽ đặt một quyển sách, trong nhà có nhiều sách như vậy, Cảnh Lâm cũng để chúng nó tự chọn quyển mình thích.
Trường học trên trấn phải đợi thêm một hai năm nữa mới được xây lại, mà khi đó, Nhạc Nhạc cũng mới tới tuổi học tiểu học thôi, vì thế sau đó, đại khái Nhạc Nhạc sẽ là môn chủ duy nhất thành lập môn phái nhưng vẫn còn phải mỗi ngày đến trường đọc sách học tập rồi.
Lúc này, trên ghế sô pha, trên sàn nhà, trên bàn trà trong nhà, tất cả đứa nhỏ đều hoặc ngồi hoặc nằm tập trung đọc sách, tất cả mọi người đọc rất say mê, thế nên không gian hóa yên tĩnh.
Đồ vật chiếu sáng trong nhà hiện nay là một loại hoa rất thần kỳ, cả cây thực vật bất quá cũng chỉ dài bằng lòng bàn tay người trưởng thành thôi, đóa hoa lại giống như đèn lồng, to bằng nắm tay, ban ngày cánh hoa khép lại như nghỉ ngơi dưỡng sức, một khi trời tối, cánh hoa của nó sẽ tự động mở ra, cánh hoa sẽ tỏa ra những tia sáng óng ánh, ôn hòa mà không sáng chói, chỉ cần treo một cây trong nhà, thì trong phòng sẽ cực kỳ sáng sủa. Nếu muốn đi ngủ, dùng mấy miếng vải đen che lại là được.
Cảnh Lâm và Nghiêm Phi cũng đang đọc sách, đương nhiên bọn cậu không đọc sách truyện, mà là sách liên quan tới công pháp. Nghiêm Phi đã ngừng tu luyện tâm pháp Tiểu Hạo Thiên, thế nhưng y vẫn còn tiếp tục vẽ bùa, đọc sách cũng đều là cơ sở trận thuật mà Cảnh Lâm lặng lẽ chép ra. Mà Cảnh Lâm, thì đang nghiên cứu Đại Trận Hộ Sơn.
Trước khi chưa có được truyền thừa, Cảnh Lâm cho rằng Đại Trận Hộ Sơn này hẳn là trận pháp lợi hại nhất, không nghĩ tới bây giờ mới biết được, Đại Trận Hộ Sơn cũng sẽ phân loại ra, hơn nữa trận pháp mà cậu được tiếp xúc trước đó, vẫn là trụ cột nhất.
Đại Trận Hộ Sơn trụ cột nhất có thể dựa vào trận phù để hoàn thành việc bố trí, thế nhưng khả năng phòng ngự cùng công kích đều tương tự nhau, mặc dù có tính ổn định, nhưng nếu gặp phải một con biến dị thú lợi hại chút đến phá hoại, giả dụ như bất cứ đứa biến dị thú nào trong nhà cậu, thì phiên bản đại trận cơ sở này chúng nó chỉ cần một cái móng vuốt là có thể quấy phá.
Nếu trận pháp này đặt tại thế giới trước đây, thì đúng là một thủ đoạn cực kỳ lợi hại, nhưng không ngăn nổi hiện tại động vật đều biến dị, rất nhiều người cũng đã thay đổi mà sở hữu các loại năng lực cao cường khác nhau.
Mà phiên bản trận pháp cơ sở tự tăng cấp tối cao này nhất định phải phối hợp các loại vũ khí công kích cùng pháp lực công kích mới có thể hoàn thành. Đơn giản mà nói, vũ khí công kích cần đại sư luyện khí phụ trợ, pháp khí cao cấp khi gặp phải công kích vượt qua một trình độ nhất định liền có thể tự động phòng ngự lẫn phản kích, pháp lực công kích thì nói rõ hơn chính là công kích bằng linh lực, cũng có thể sử dụng kiếm khí từ việc tu kiếm như của Nghiêm Phi. Nó còn có thể có tác dụng kiểm tra đo lường nữa, chỉ cần trong phạm vi của nó, nếu phát sinh sóng linh lực bất kỳ nào hơi mạnh một chút, đều sẽ bị trấn áp. Điều này là một ràng buộc rất tốt cho những tu sĩ về sau —— còn những người bình thường đánh nhau, thì sẽ không trong phạm vi kiểm tra đo lường, nhưng căn cứ có quy định phép tắc, còn có tiểu đội tuần tra quản lý nữa.
Nói chung, bước đi của trận pháp Đại Trận Hộ Sơn này, sự rườm rà phức tạp vượt xa tưởng tượng của Cảnh Lâm.
Có điều cũng bởi vì trình độ khó của nó, ngược lại lại khơi dậy ý chí chiến đấu của Cảnh Lâm. Sau mấy lần nghiên cứu, cậu phát hiện lấy tu vi hiện tại của mình, tốn nhiều thời gian chút, thì muốn hoàn thành một Đại Trận Hộ Sơn cấp trung đẳng cũng không phải không thể, sau đó liền toàn tâm toàn ý nghiên cứu.
Vì thế, Cảnh Lâm còn cố ý nói một tiếng với Long Chương, để cậu ta thử luyện chế vũ khí về phương diện này.
Đáng thương cho Long Chương còn chưa luyện ra được bút đưa Cảnh Lâm, thì lại phải vội vàng làm chuyện khác, quả thực đầu đều phải to ra rồi, muốn ôm Giun Bảo Bảo mà khóc rống a.
Nghiêm Phi càng thêm nỗ lực luyện tập kiếm thuật, Cảnh Lâm còn chờ thu thập kiếm khí của y để thu nạp lại dùng trong đại trận, trình độ công kích của kiếm khí phân ra ba loại: cảnh cáo, trọng thương, giết chết, đại trận sẽ căn cứ trình độ ngươi làm ác để quyết định thuộc loại phản kích nào.
Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ sau khi nghe nói xong, cũng thấy hào hứng hỏi có cần bọn họ giúp đỡ gì không. Bọn họ nhìn như chỉ có một thân thô bạo, nhưng nắm đấm lại uy vũ đầy sinh lực, một quyền đấm ra gió táp kéo theo cũng rất bá đạo. Có điều rốt cuộc thì luyện võ cũng là về sau mới nhập đạo, không thể bằng loại mà mấy người Nghiêm Phi đang luyện nhập đạo trước này. Cho dù một kích gió táp đánh ra lớn nhất của Nghiêm Lộ, cũng không bằng một đạo kiếm khí mà Nghiêm Phi tùy ý chém ra, vì thế năng lực bây giờ của bọn họ đúng là chưa giúp được Cảnh Lâm chuyện gì.
Mấy tháng sau, Cảnh Lâm đã nghiên cứu triệt để các bước đi bày trận của đại trận hộ pháp, liền bắt đầu luyện tập vẽ bùa.
Lưu sư đệ kia của Ngụy Chân, được tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng từ trong lời nói của những người ngoài mà xét, thì việc gã ta vẽ bùa được hẳn là thời gian dài ỷ lại vào vật bên ngoài, tỷ như các loại huyết dịch có thể khóa lại linh khí. Nhưng Cảnh Lâm biết, dù tài liệu có lợi hại tới đâu, cuối cùng tấm bùa vẽ ra trước sau vẫn sẽ bị ngoại vật làm hỗn tạp, không thể thuần túy được. Cậu cho rằng từ đầu đến cuối hoàn toàn do linh khí ngưng tụ lại vẽ ra thì mới chân chính là một lá bùa hoàn chỉnh, còn về phần nó có thể phát huy năng lực thế nào, thì được quyết định bởi nồng độ linh lực, đồng thời lá bùa có linh lực càng nồng đậm, thì tính ổn định càng cao, thời gian duy trì trận pháp càng dài.
Từ sau khi Cảnh Lâm học được bùa hư không, sẽ không còn lợi dụng ngoại vật nữa. Có điều lúc đang luyện tập vẽ bùa của đại trận này, cũng như trở lại lúc bắt đầu luyện tập bùa hư không, chỉ cần không chú ý một chút là quỹ tích trận pháp liền hoàn toàn sụp đổ.
Kỳ thực đại sư trận thuật xác thực lợi hại, thì chỉ bằng việc dẫn dắt linh khí là hoàn toàn có thể bố trí một trận pháp, tuy Cảnh Lâm miễn đi được các bước tiến mệt nhọc, nhưng vẫn phải dựa vào bùa thành phẩm mới có thể lập xong một trận pháp.
Bất quá hiện tại cậu biết mình đời này có tuổi thọ rất dài, nên cũng đầy đủ thời gian để cậu tại tương lai đi đến trình độ kia, vì thế không thấy gấp gáp gì.
Tại thời điểm mấy người Cảnh Lâm đều vội vàng, Ngụy Chân rốt cuộc cũng khôi phục thân phận tu sĩ đã từng của mình. Kỳ thực anh bây giờ đối với chuyện bản thân có thể tu luyện hay không cũng không để ý lắm, điều anh quan tâm chính là báo thù cho cái chết thảm của sư phụ cùng rất nhiều sư đệ sư muội, không cần phải ký thác nguyện vọng báo thù cho người khác, cái loại cảm giác không thể ra sức kia, một lần khóc rống đó cũng là vì vậy mà có. Anh vốn đã có môn phái, thời điểm bên trong linh bia phải lập lời thề tâm ma, nhưng anh không hề do dự chút nào. So với thâm cừu huyết hận, thì những chuyện khác hoàn toàn là chuyện nhỏ không đáng kể, sư phụ anh cũng không phải kiểu người chấp nhất với một môn phái thuộc về ngươi, ông sẽ hiểu giúp anh.
Cảm giác trong thân thể một lần nữa có linh lực lưu động, thân thể Ngụy Chân vốn già yếu cũng chầm chậm khôi phục tuổi trẻ dĩ vãng, chỉ là có khả năng sẽ không thể quay về như lúc trước nữa, Ngụy Chân cũng không quan tâm, cực kỳ phóng khoáng.
Bởi vì có nghe nói chuyện liên quan tới truyền thừa của Cảnh Lâm, nên biết hóa ra Huyền Thiên chỉ là một nhánh hệ trong Khung Thương tông thôi. Biết được tin này, không thể không nói Ngụy Chân thực sự rất thất lạc. Lần này anh tìm tới Cảnh Lâm, khẩn cầu cậu đợi về sau cậu có thành lập môn phái, nếu như gặp gỡ đồ đệ vô cùng hứng thú với một hệ Huyền Thiên, thì có thể hay không truyền danh hiệu Chưởng môn Huyền Thiên đời kế tiếp cho người đó. Huyền Thiên môn không thể cứ thế biến mất được, đây là điều anh chấp nhất, cũng là nguyện vọng của sư phụ anh.
Đương nhiên Cảnh Lâm đáp ứng, trước chưa có truyền thừa cậu vốn đã chuẩn bị trùng kiến Huyền Thiên môn rồi, hiện tại không thể không xây dựng lại Khung Thương tông, đề nghị này của Ngụy Chân ngược lại rất tốt, tương đương với việc về sau Huyền Thiên môn trực thuộc môn phái Khung Thương tông, còn về phần đồ đệ sẽ nhậm chức vị kia, cậu lại càng không cần phải lo, nhất định Ngụy Chân sẽ đặc biệt chăm sóc một hai phân, cũng sẽ không bạc đãi người đó.
Sau khi được Cảnh Lâm cho phép, Ngụy Chân an tâm rời khỏi thôn, trở lại chuyên tâm nghiên cứu con đường Quỷ y của anh.
Không qua mấy ngày, Quan Song Song tìm tới cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất