Chương 17: Quạc quạc
Bên này, đám Cảnh Lâm đã đến đất trồng rau.
Cảnh Lâm lấy ra ô che nắng từ trong gùi, bật mở cho Nhạc Nhạc, để bé che ô tìm nơi râm mát ngồi chơi, chính mình thì cùng Chu Ngọc mỗi người một luống hái đậu đũa.
Trước đây lúc ông nội Cảnh Lâm còn tại thế, những công việc lao động tay chân này Cảnh Lâm làm không thiếu, vì thế nên hái rau mới có thể cực kỳ lưu loát như vậy. Chờ hai ngươi đem hết thảy đậu đũa hái xong, trong gùi của hai người đã đầy ắp một nửa rồi. Sau đó lại đi tới một khối đất trồng loại rau quả khác, hái chút mướp đắng, dưa chuột, ớt xanh dài trở về, còn hái vài quả bí đao non nữa.
Lúc trở về, người một nhà Nghiêm Phi đã không còn ở đó nữa. Trên đường, trùng hợp gặp được đứa nhỏ một nhà ở trong thôn đang thả ngỗng tại rãnh nước bên cạnh ruộng, Nhạc Nhạc nhìn thấy, hơi hưng phấn chỉ sang bên kia, quay đầu tha thiết nhìn Cảnh Lâm: “Cậu ơi, quạc quạc!”
Nhạc Nhạc phi thường yêu thích con vịt, cặp sách nhỏ hình dáng con vịt, món đồ chơi cũng phải là con vịt nhỏ, ngay cả quần áo cũng thích hình con vịt, thiên về màu vàng. Lúc này nhìn đến một đoàn ngỗng non bé bằng lòng bàn tay mọc đầy lông vàng mao nhung nhung, bé không phân biệt được, tưởng rằng đó là con vịt, lúc này liền đứng ở nơi đó không chịu đi, nhìn chằm chằm ngỗng nhỏ không tha.
Cảnh Lâm sửa lại cho bé: “Đó là ngỗng, không phải vịt.”
Sự chú ý của Nhạc Nhạc không ở nơi đây, víu lấy vạt áo Cảnh Lâm lắc lắc, lần thứ hai nói: “Cậu ơi, quạc quạc.”
Cảnh Lâm cúi đầu, đối diện với đôi mắt mang theo khát vọng của Nhạc Nhạc, sau đó hiểu rõ cái gì, “Cậu mua cho cháu một con nhé?”
Nhạc Nhạc nhất thời cao hứng lại, thậm chí nhảy nhót hai cái tại chỗ, “Mua! Quạc quạc!”
Cảnh Lâm hiếm thấy Nhạc Nhạc có thời điểm cao hứng như thế, Chu Ngọc cũng vậy, bà cảm thấy Nhạc Nhạc quá điềm đạm, không giống như những đứa trẻ khác trong thôn, hiếu động nghịch ngợm như thế. Nghe thấy Nhạc Nhạc muốn mua con vịt nhỏ, Cảnh Lâm còn chưa mở miệng, bà liền không chờ đợi được nữa mà lên tiếng: “Bà nội mua cho Nhạc Nhạc!”
Nhà bà vẫn nuôi vài con gà đẻ trứng hàng ngày, những thứ như lợn này ngỗng này thì nhà lại không nuôi. Bà đi qua thương lượng với đứa bé kia, “Văn Kiệt à, bà Chu mua một con ngỗng nhà cháu được không?”
Văn Kiệt họ Vương, năm nay lên lớp sáu, ba mẹ đều đi làm công ở bên ngoài chưa trở lại. Từ lúc nhóc sinh ra liền theo bà nội sinh hoạt, bà nội sống tiết kiệm, bây giờ hơn 60 tuổi còn nhận một chút việc thủ công kiếm tiền tiêu vặt, mỗi lần mua gia cầm giống như ngỗng non này, cơ bản đều là Vương Văn Kiệt nuôi.
Bán ngỗng cho Chu Ngọc, điều này Vương Văn Kiệt không làm chủ được, phải hỏi bà nội nhóc mới được.
Chu Ngọc nói: “Bà Chu dùng 5 khối tiền mua một con ngỗng non nhà cháu nhé, cháu về nói với bà nội, bà nội cháu đồng ý cháu liền mang một con đến cho bà Chu, thời điểm đó lại đưa cháu tiền, được chứ?”
Bình thường một con ngỗng non có giá tầm ba, bốn đồng một con, ngỗng nhà Vương Văn Kiệt Chu Ngọc cũng biết, mới được mua về trước lúc bị cắt điện, năm đồng tiền mua từ chỗ đối phương cũng sẽ không thiệt thòi.
Đừng nhìn Vương Văn Kiệt tuổi còn nhỏ, nhưng đã cực kỳ hiểu chuyện. Nghe Chu Ngọc nói vậy, nhóc liền gật đầu, đáp ứng chờ nhóc thả xong ngỗng, lúc trở về sẽ hỏi bà nội, sau buổi cơm trưa, đến thời điểm đó bán hay không bán vẫn sẽ tới nói một tiếng cho Chu Ngọc.
Đáp ứng với Nhạc Nhạc mua ngỗng non cho bé, Nhạc Nhạc không tiếp tục nhìn chằm chằm không chịu đi nữa, trên đường Cảnh Lâm lần nữa sửa lại cho bé đó không là vịt mà là ngỗng, Nhạc Nhạc đều một bộ cái hiểu cái không, Cảnh Lâm liền biết Nhạc Nhạc vẫn không thể phân biệt được hai loại, nghĩ cứ mặc vậy đi, chờ mua về tự tay nuôi lớn, bé liền có thể phát hiện ra sự khác biệt giữa hai loại rồi.
Về đến nhà, Chu Ngọc bắt đầu làm bữa trưa, Cảnh Lâm thì ngồi bên giếng múc nước rửa đậu đũa mới hái về, đem những phần có lỗ sâu đục loại bỏ, quá già cũng phải ngắt đi, dùng về sau lưu hạt giống.
Giếng ở ngay bên ngoài phòng bếp, Chu Ngọc một bên nấu cơm một bên nói chuyện phiếm với Cảnh Lâm, nói: “Đều mấy ngày rồi cũng không thấy người bán thịt tới, Ngô đậu phụ cũng không tới nữa rồi.”
Nơi Cảnh Lâm tuy so những thôn khác có vẻ hẻo lánh hơn ít, thế nhưng chỉ cần không phải trời mưa to, mỗi ngày đều sẽ có người chạy xe ắc quy ba bánh đi khắp hang cùng ngõ hẻm buôn thịt buôn rau đi về phía bọn cậu, người trong thôn bước chân ra khỏi nhà là có thể mua được thịt, rau mới mẻ, Chu Ngọc nhắc tới Ngô đậu phụ chính là người bán đậu phụ mỗi ngày đều sẽ tới bên này.
Bây giờ thịt chưa thấy tới đây, đạp xe lên trấn mua thịt lại quá tốn, liền vẫn luôn ăn chay rau xào mỡ, mấy ngày rồi, trong miệng nhạt nhẽo rất nhiều.
Ngày mùa hè nóng bức, không có tủ lạnh, thịt chỉ có thể mua bao nhiêu ăn bấy nhiêu, tồn cũng không tồn được. Ngày hôm nay nhìn đến ngỗng non, Cảnh Lâm mới nghĩ tới hay là cậu dùng lương thực đổi chút gà con về nuôi, liền hỏi thăm Chu Ngọc.
Chu Ngọc nói: “Không phải thôn Ngọc Minh có hai nhà mở trang trại nuôi gà sao, trước mới nhìn thấy có xe kéo gà giống về, trời nóng như vậy, không có điện cũng không biết gà nhà ông ta còn có thể sống sót bao nhiêu, chúng ta đi nơi đó hỏi một chút.”
Cảnh Lâm liền nói được.
Cơm trưa đã làm xong, hai người nhà họ Triệu vẫn chưa trở lại. Chu Ngọc liền đem nồi rửa sạch sẽ đun nước, sau khi nước sôi liền thả đậu đũa Cảnh Lâm đã rửa sạch vào luộc. Trong khoảng thời gian đợi luộc, Chu Ngọc lau khô dây phơi quần áo trong sân, chờ đậu đũa đun sôi, sau đó vớt ra, lại treo lên trên dây phơi quần áo, phơi mấy ngày ánh mặt trời lớn là có thể thu lại, chờ sau này thời điểm muốn ăn lấy ra ngâm vào nước, cắt khúc xào với thịt ba chỉ là lựa chọn tốt nhất.
Đậu đũa phơi được một nửa, Cảnh Lâm nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh, vừa đi ra ngoài nhìn, là hai người Triệu Chí Văn trở về, có điều tình huống hai người không tốt lắm. Ống tay áo sơ mi Triệu Thừa Hoài mặc bị xé rách, khóe miệng Triệu Chí Văn sưng vều lên một khối, trên mu bàn tay có vết thương.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Cảnh Lâm vội vàng đi tới, quay đầu kêu một tiếng Chu Ngọc còn đang trong nhà bếp.
“Hôm nay suýt chút nữa không về được.” Triệu Thừa Hoài nói, ông cởi ra áo sơ mi rách nát, Cảnh Lâm nhìn thấy phía sau lưng ông có mấy dấu vết bầm tím.
Chu Ngọc vừa nhìn tình huống hai người này, lo lắng không chịu được, một bên hỏi tình huống một bên tìm rượu thuốc trong nhà xoa cho hai người. Cảnh Lâm cũng thoa rượu thuốc cho Triệu Chí Văn, chờ Triệu Chí Văn cởi quần áo ra, mới phát hiện phía sau lưng bị người xé ra một vết thương dài, thấm máu không nhiều, vết thương không sâu.
Rượu tiếp xúc với miệng vết thương đau vô cùng, Triệu Chí Văn vừa hút khí lạnh vừa nói: “Ngày hôm nay trong huyện thành hoàn toàn thay đổi hình hài khác so với mấy ngày trước, một nhà cửa tiệm cũng đều không có. Chúng tớ đi qua một đường, dọc theo đường đi thật nhiều cửa hàng đều bị cạy cửa, đồ vật đều bị cướp sạch, giữa đường đều là những mảnh vụn thủy tinh, rối tung rối mù. Lúc đó chúng tớ mới đi ra từ một xưởng gia công thực phẩm tại trấn Nam Khánh, thùng xe chứa không ít đồ vật, có thể là dọc đường bị người theo dõi, nên thời điểm xuống cầu đột nhiên lao ra một đám người tráng niên, có mấy tên tay cầm dao, yêu cầu chúng tớ dỡ đồ vật xuống mới thả cho đi.”
Đám Triệu Chí Văn đương nhiên không đồng ý, mặc dù đối phương có dao, thế nhưng đám Triệu Chí Văn cũng không phải không có chuẩn bị. Từ mấy ngày trước sau khi thấy có người đi cướp đồ, mỗi lần ra ngoài Triệu Chí Văn đều sẽ thả hai cái ống thép vào thùng xe, những thôn dân khác đi ra ngoài được hắn nhắc nhở cũng làm giống vậy. Hai phe người xảy ra tranh chấp, cuối cùng xông vào đánh nhau. Mặc dù đối phương đều cao to khỏe mạnh, thế nhưng Triệu Chí Văn bên này cũng không ngồi không, đều là hán tử quanh năm suốt tháng ở trong ruộng, sức lực trên tay đương nhiên không nhỏ, đánh nhau ai cũng không chiếm được tiện nghi.
Thời điểm Triệu Chí Văn thấy đối phương bổ một đao về phía Triệu Thừa Hoài liền xông lên giúp đỡ một cái, sau lưng mình bị cào thương, lúc đó con mắt Triệu Chí Văn đều đỏ, quyết tâm trở tay, một gậy đập lên lưng đối phương, đối phương kêu thảm nửa ngày quỳ trên đất không bò lên được.
Cuối cùng đối phương kinh sợ trước tiên, dìu theo gã đàn ông bị đánh ngã xuống kia ảo não chạy trốn, hai người Triệu Chí Văn quyết tâm chống đỡ, giờ dừng tay lại mới thấy nghĩ mà sợ, lập tức leo lên xe đạp chạy về nhà, mỗi kẻ tựa như không muốn sống mà dùng sức đạp bàn đạp xe, chỉ sợ đối phương lại kêu thêm người đuổi theo.
Đôi mắt Chu Ngọc đỏ hoe, thời điểm thoa rượu cho Triệu Thừa Hoài, đôi tay đều đang run, bà cũng một bộ nghĩ mà sợ, liên tiếp nói: “May không có chuyện gì, may không có chuyện gì.”
Cảnh Lâm không yên lòng, “Hay là đi chỗ ông Triệu nhìn một chút.” Dù sao vết thương cũng là do dao chém, vết thương không sâu nhưng rất dài, đối phương tốt xấu gì cũng là thầy thuốc, nghe đối phương dù sao cũng hơn chính mình mù quáng xử lý.
Chu Ngọc phản ứng lại, bận rộn nói: “Cảnh Lâm nói rất đúng, từ hôm qua chú hai Triệu đã không đi viện vệ sinh nữa, lúc này khẳng định đang ở nhà.” Niên kỷ của Triệu Thừa Hoài, thân thể cũng không thể so với người trẻ tuổi, vẫn phải để cho người cẩn thận xem qua mới yên tâm được.
Cuối cùng Chu Ngọc giúp đỡ hai người Triệu Chí Văn đi đến nhà thầy thuốc Triệu, Cảnh Lâm ở nhà giữ nhà, thuận tiện tiếp tục xử lý chỗ đậu đũa. Cậu nhìn Nhạc Nhạc ngoan ngoãn ngồi trên ghế đẩu nhỏ cạnh mình, trong lòng lo lắng, Nhạc Nhạc nhỏ như vậy, bản thân mình phải làm sao mới bảo vệ bé cho tốt đây.
Đợi một lúc, đám Chu Ngọc còn chưa trở lại, Vương Văn Kiệt lại đến nơi rồi, xách theo một cái giỏ nhỏ, bên trong chứa vài con ngỗng non. Mặt trời rất lớn, trán đứa nhỏ đều đầy mồ hôi, nhìn thấy Cảnh Lâm, lộ ra nụ cười có chút xấu hổ, đem giỏ đặt xuống dưới đất, nói: “Bà nội đồng ý bán, vài con này bà nội nói bề ngoài khá khỏe mạnh, để chú Lâm chọn một con vừa ý.”
Cảnh Lâm vắt một cái khăn bông để đứa nhỏ lau mặt, cho Nhạc Nhạc tự đi chọn. Nhóc con ngồi xổm một bên giỏ, hữu mô hữu dạng chọn đến nửa ngày, cảm giác con này đáng yêu, con kia cũng thích, có điều bà Chu nói chỉ cho mua một con, bé cuối cùng rốt cuộc lưu luyến không rời chọn một “Quạc Quạc” trong giỏ đặc biệt hiếu động kia, cẩn thận từng li từng tí một ôm vào trong ngực, gương mặt thỏa mãn.
Một đồng tiền trên người Cảnh Lâm cũng không có, liền bảo Vương Văn Kiệt chờ một lúc, đợi Chu Ngọc trở về. Thuận tiện để Nhạc Nhạc đi hỏi Vương Văn Kiệt làm sao nuôi “Quạc Quạc”.
Nhạc Nhạc cũng chỉ thân cận với đám người Cảnh Lâm thôi, ngoại trừ đi nhà trẻ, bên cạnh bé không có bạn cùng tuổi để chơi đùa, đối với bé như thế là không được, Vương Văn Kiệt tuy so Nhạc Nhạc lớn hơn vài tuổi, nhưng tính tình nhóc ôn hòa, coi như Vương Văn Kiệt không thể mang theo Nhạc Nhạc chơi, để Nhạc Nhạc nói chuyện nhiều hơn với người khác cũng rất tốt.
Nhạc Nhạc cực kỳ coi trọng “Quạc Quạc”, bé vào lúc này tựa như một người lớn, mặc dù có chút khiếp đảm, nhưng vẫn lấy dũng khí, nhỏ giọng hỏi Vương Văn Kiệt, cho quạc quạc ăn cái gì, mỗi ngày có phải chải lông cho nó không, có hay không còn phải dạy “Quạc Quạc” bơi lội vân vân.
Trong lúc đó Vương Văn Kiệt cũng nói cho Nhạc Nhạc đây là ngỗng, có điều Nhạc Nhạc vẫn một lần lại một lần gọi “Quạc Quạc”, cũng không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa, kiên nhẫn nói với bé một ít hạng mục công việc cần chú ý, Cảnh Lâm ở bên cạnh nghe, không thể không nói Vương Văn Kiệt tuy nhỏ, nhưng kinh nghiệm đối với các loại gia cầm có khả năng so người trưởng thành còn hiểu biết hơn nhiều lắm.
Đợi đám Chu Ngọc về, cầm tiền, Vương Văn Kiệt mới xách theo cái giỏ nhỏ trở về, thời điểm đi còn rất có dáng vẻ anh trai lớn sờ sờ đầu Nhạc Nhạc, nói chờ lúc nào có thời gian lại đến tìm Nhạc Nhạc chơi.
Thân thể Triệu Thừa Hoài không có chuyện gì, vết thương của Triệu Chí Văn chỉ cần không động vào nước cũng không có vấn đề gì lớn lao. Chu Ngọc cùng Cảnh Lâm bày cơm ra, người một nhà vừa ăn cơm vừa nói về tình hình bên ngoài, Chu Ngọc còn muốn lấy chút lương thực đi đổi gà giống, Triệu Thừa Hoài cùng Triệu Chí Văn đều biểu thị có thể.
Cảnh Lâm lấy ra ô che nắng từ trong gùi, bật mở cho Nhạc Nhạc, để bé che ô tìm nơi râm mát ngồi chơi, chính mình thì cùng Chu Ngọc mỗi người một luống hái đậu đũa.
Trước đây lúc ông nội Cảnh Lâm còn tại thế, những công việc lao động tay chân này Cảnh Lâm làm không thiếu, vì thế nên hái rau mới có thể cực kỳ lưu loát như vậy. Chờ hai ngươi đem hết thảy đậu đũa hái xong, trong gùi của hai người đã đầy ắp một nửa rồi. Sau đó lại đi tới một khối đất trồng loại rau quả khác, hái chút mướp đắng, dưa chuột, ớt xanh dài trở về, còn hái vài quả bí đao non nữa.
Lúc trở về, người một nhà Nghiêm Phi đã không còn ở đó nữa. Trên đường, trùng hợp gặp được đứa nhỏ một nhà ở trong thôn đang thả ngỗng tại rãnh nước bên cạnh ruộng, Nhạc Nhạc nhìn thấy, hơi hưng phấn chỉ sang bên kia, quay đầu tha thiết nhìn Cảnh Lâm: “Cậu ơi, quạc quạc!”
Nhạc Nhạc phi thường yêu thích con vịt, cặp sách nhỏ hình dáng con vịt, món đồ chơi cũng phải là con vịt nhỏ, ngay cả quần áo cũng thích hình con vịt, thiên về màu vàng. Lúc này nhìn đến một đoàn ngỗng non bé bằng lòng bàn tay mọc đầy lông vàng mao nhung nhung, bé không phân biệt được, tưởng rằng đó là con vịt, lúc này liền đứng ở nơi đó không chịu đi, nhìn chằm chằm ngỗng nhỏ không tha.
Cảnh Lâm sửa lại cho bé: “Đó là ngỗng, không phải vịt.”
Sự chú ý của Nhạc Nhạc không ở nơi đây, víu lấy vạt áo Cảnh Lâm lắc lắc, lần thứ hai nói: “Cậu ơi, quạc quạc.”
Cảnh Lâm cúi đầu, đối diện với đôi mắt mang theo khát vọng của Nhạc Nhạc, sau đó hiểu rõ cái gì, “Cậu mua cho cháu một con nhé?”
Nhạc Nhạc nhất thời cao hứng lại, thậm chí nhảy nhót hai cái tại chỗ, “Mua! Quạc quạc!”
Cảnh Lâm hiếm thấy Nhạc Nhạc có thời điểm cao hứng như thế, Chu Ngọc cũng vậy, bà cảm thấy Nhạc Nhạc quá điềm đạm, không giống như những đứa trẻ khác trong thôn, hiếu động nghịch ngợm như thế. Nghe thấy Nhạc Nhạc muốn mua con vịt nhỏ, Cảnh Lâm còn chưa mở miệng, bà liền không chờ đợi được nữa mà lên tiếng: “Bà nội mua cho Nhạc Nhạc!”
Nhà bà vẫn nuôi vài con gà đẻ trứng hàng ngày, những thứ như lợn này ngỗng này thì nhà lại không nuôi. Bà đi qua thương lượng với đứa bé kia, “Văn Kiệt à, bà Chu mua một con ngỗng nhà cháu được không?”
Văn Kiệt họ Vương, năm nay lên lớp sáu, ba mẹ đều đi làm công ở bên ngoài chưa trở lại. Từ lúc nhóc sinh ra liền theo bà nội sinh hoạt, bà nội sống tiết kiệm, bây giờ hơn 60 tuổi còn nhận một chút việc thủ công kiếm tiền tiêu vặt, mỗi lần mua gia cầm giống như ngỗng non này, cơ bản đều là Vương Văn Kiệt nuôi.
Bán ngỗng cho Chu Ngọc, điều này Vương Văn Kiệt không làm chủ được, phải hỏi bà nội nhóc mới được.
Chu Ngọc nói: “Bà Chu dùng 5 khối tiền mua một con ngỗng non nhà cháu nhé, cháu về nói với bà nội, bà nội cháu đồng ý cháu liền mang một con đến cho bà Chu, thời điểm đó lại đưa cháu tiền, được chứ?”
Bình thường một con ngỗng non có giá tầm ba, bốn đồng một con, ngỗng nhà Vương Văn Kiệt Chu Ngọc cũng biết, mới được mua về trước lúc bị cắt điện, năm đồng tiền mua từ chỗ đối phương cũng sẽ không thiệt thòi.
Đừng nhìn Vương Văn Kiệt tuổi còn nhỏ, nhưng đã cực kỳ hiểu chuyện. Nghe Chu Ngọc nói vậy, nhóc liền gật đầu, đáp ứng chờ nhóc thả xong ngỗng, lúc trở về sẽ hỏi bà nội, sau buổi cơm trưa, đến thời điểm đó bán hay không bán vẫn sẽ tới nói một tiếng cho Chu Ngọc.
Đáp ứng với Nhạc Nhạc mua ngỗng non cho bé, Nhạc Nhạc không tiếp tục nhìn chằm chằm không chịu đi nữa, trên đường Cảnh Lâm lần nữa sửa lại cho bé đó không là vịt mà là ngỗng, Nhạc Nhạc đều một bộ cái hiểu cái không, Cảnh Lâm liền biết Nhạc Nhạc vẫn không thể phân biệt được hai loại, nghĩ cứ mặc vậy đi, chờ mua về tự tay nuôi lớn, bé liền có thể phát hiện ra sự khác biệt giữa hai loại rồi.
Về đến nhà, Chu Ngọc bắt đầu làm bữa trưa, Cảnh Lâm thì ngồi bên giếng múc nước rửa đậu đũa mới hái về, đem những phần có lỗ sâu đục loại bỏ, quá già cũng phải ngắt đi, dùng về sau lưu hạt giống.
Giếng ở ngay bên ngoài phòng bếp, Chu Ngọc một bên nấu cơm một bên nói chuyện phiếm với Cảnh Lâm, nói: “Đều mấy ngày rồi cũng không thấy người bán thịt tới, Ngô đậu phụ cũng không tới nữa rồi.”
Nơi Cảnh Lâm tuy so những thôn khác có vẻ hẻo lánh hơn ít, thế nhưng chỉ cần không phải trời mưa to, mỗi ngày đều sẽ có người chạy xe ắc quy ba bánh đi khắp hang cùng ngõ hẻm buôn thịt buôn rau đi về phía bọn cậu, người trong thôn bước chân ra khỏi nhà là có thể mua được thịt, rau mới mẻ, Chu Ngọc nhắc tới Ngô đậu phụ chính là người bán đậu phụ mỗi ngày đều sẽ tới bên này.
Bây giờ thịt chưa thấy tới đây, đạp xe lên trấn mua thịt lại quá tốn, liền vẫn luôn ăn chay rau xào mỡ, mấy ngày rồi, trong miệng nhạt nhẽo rất nhiều.
Ngày mùa hè nóng bức, không có tủ lạnh, thịt chỉ có thể mua bao nhiêu ăn bấy nhiêu, tồn cũng không tồn được. Ngày hôm nay nhìn đến ngỗng non, Cảnh Lâm mới nghĩ tới hay là cậu dùng lương thực đổi chút gà con về nuôi, liền hỏi thăm Chu Ngọc.
Chu Ngọc nói: “Không phải thôn Ngọc Minh có hai nhà mở trang trại nuôi gà sao, trước mới nhìn thấy có xe kéo gà giống về, trời nóng như vậy, không có điện cũng không biết gà nhà ông ta còn có thể sống sót bao nhiêu, chúng ta đi nơi đó hỏi một chút.”
Cảnh Lâm liền nói được.
Cơm trưa đã làm xong, hai người nhà họ Triệu vẫn chưa trở lại. Chu Ngọc liền đem nồi rửa sạch sẽ đun nước, sau khi nước sôi liền thả đậu đũa Cảnh Lâm đã rửa sạch vào luộc. Trong khoảng thời gian đợi luộc, Chu Ngọc lau khô dây phơi quần áo trong sân, chờ đậu đũa đun sôi, sau đó vớt ra, lại treo lên trên dây phơi quần áo, phơi mấy ngày ánh mặt trời lớn là có thể thu lại, chờ sau này thời điểm muốn ăn lấy ra ngâm vào nước, cắt khúc xào với thịt ba chỉ là lựa chọn tốt nhất.
Đậu đũa phơi được một nửa, Cảnh Lâm nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh, vừa đi ra ngoài nhìn, là hai người Triệu Chí Văn trở về, có điều tình huống hai người không tốt lắm. Ống tay áo sơ mi Triệu Thừa Hoài mặc bị xé rách, khóe miệng Triệu Chí Văn sưng vều lên một khối, trên mu bàn tay có vết thương.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Cảnh Lâm vội vàng đi tới, quay đầu kêu một tiếng Chu Ngọc còn đang trong nhà bếp.
“Hôm nay suýt chút nữa không về được.” Triệu Thừa Hoài nói, ông cởi ra áo sơ mi rách nát, Cảnh Lâm nhìn thấy phía sau lưng ông có mấy dấu vết bầm tím.
Chu Ngọc vừa nhìn tình huống hai người này, lo lắng không chịu được, một bên hỏi tình huống một bên tìm rượu thuốc trong nhà xoa cho hai người. Cảnh Lâm cũng thoa rượu thuốc cho Triệu Chí Văn, chờ Triệu Chí Văn cởi quần áo ra, mới phát hiện phía sau lưng bị người xé ra một vết thương dài, thấm máu không nhiều, vết thương không sâu.
Rượu tiếp xúc với miệng vết thương đau vô cùng, Triệu Chí Văn vừa hút khí lạnh vừa nói: “Ngày hôm nay trong huyện thành hoàn toàn thay đổi hình hài khác so với mấy ngày trước, một nhà cửa tiệm cũng đều không có. Chúng tớ đi qua một đường, dọc theo đường đi thật nhiều cửa hàng đều bị cạy cửa, đồ vật đều bị cướp sạch, giữa đường đều là những mảnh vụn thủy tinh, rối tung rối mù. Lúc đó chúng tớ mới đi ra từ một xưởng gia công thực phẩm tại trấn Nam Khánh, thùng xe chứa không ít đồ vật, có thể là dọc đường bị người theo dõi, nên thời điểm xuống cầu đột nhiên lao ra một đám người tráng niên, có mấy tên tay cầm dao, yêu cầu chúng tớ dỡ đồ vật xuống mới thả cho đi.”
Đám Triệu Chí Văn đương nhiên không đồng ý, mặc dù đối phương có dao, thế nhưng đám Triệu Chí Văn cũng không phải không có chuẩn bị. Từ mấy ngày trước sau khi thấy có người đi cướp đồ, mỗi lần ra ngoài Triệu Chí Văn đều sẽ thả hai cái ống thép vào thùng xe, những thôn dân khác đi ra ngoài được hắn nhắc nhở cũng làm giống vậy. Hai phe người xảy ra tranh chấp, cuối cùng xông vào đánh nhau. Mặc dù đối phương đều cao to khỏe mạnh, thế nhưng Triệu Chí Văn bên này cũng không ngồi không, đều là hán tử quanh năm suốt tháng ở trong ruộng, sức lực trên tay đương nhiên không nhỏ, đánh nhau ai cũng không chiếm được tiện nghi.
Thời điểm Triệu Chí Văn thấy đối phương bổ một đao về phía Triệu Thừa Hoài liền xông lên giúp đỡ một cái, sau lưng mình bị cào thương, lúc đó con mắt Triệu Chí Văn đều đỏ, quyết tâm trở tay, một gậy đập lên lưng đối phương, đối phương kêu thảm nửa ngày quỳ trên đất không bò lên được.
Cuối cùng đối phương kinh sợ trước tiên, dìu theo gã đàn ông bị đánh ngã xuống kia ảo não chạy trốn, hai người Triệu Chí Văn quyết tâm chống đỡ, giờ dừng tay lại mới thấy nghĩ mà sợ, lập tức leo lên xe đạp chạy về nhà, mỗi kẻ tựa như không muốn sống mà dùng sức đạp bàn đạp xe, chỉ sợ đối phương lại kêu thêm người đuổi theo.
Đôi mắt Chu Ngọc đỏ hoe, thời điểm thoa rượu cho Triệu Thừa Hoài, đôi tay đều đang run, bà cũng một bộ nghĩ mà sợ, liên tiếp nói: “May không có chuyện gì, may không có chuyện gì.”
Cảnh Lâm không yên lòng, “Hay là đi chỗ ông Triệu nhìn một chút.” Dù sao vết thương cũng là do dao chém, vết thương không sâu nhưng rất dài, đối phương tốt xấu gì cũng là thầy thuốc, nghe đối phương dù sao cũng hơn chính mình mù quáng xử lý.
Chu Ngọc phản ứng lại, bận rộn nói: “Cảnh Lâm nói rất đúng, từ hôm qua chú hai Triệu đã không đi viện vệ sinh nữa, lúc này khẳng định đang ở nhà.” Niên kỷ của Triệu Thừa Hoài, thân thể cũng không thể so với người trẻ tuổi, vẫn phải để cho người cẩn thận xem qua mới yên tâm được.
Cuối cùng Chu Ngọc giúp đỡ hai người Triệu Chí Văn đi đến nhà thầy thuốc Triệu, Cảnh Lâm ở nhà giữ nhà, thuận tiện tiếp tục xử lý chỗ đậu đũa. Cậu nhìn Nhạc Nhạc ngoan ngoãn ngồi trên ghế đẩu nhỏ cạnh mình, trong lòng lo lắng, Nhạc Nhạc nhỏ như vậy, bản thân mình phải làm sao mới bảo vệ bé cho tốt đây.
Đợi một lúc, đám Chu Ngọc còn chưa trở lại, Vương Văn Kiệt lại đến nơi rồi, xách theo một cái giỏ nhỏ, bên trong chứa vài con ngỗng non. Mặt trời rất lớn, trán đứa nhỏ đều đầy mồ hôi, nhìn thấy Cảnh Lâm, lộ ra nụ cười có chút xấu hổ, đem giỏ đặt xuống dưới đất, nói: “Bà nội đồng ý bán, vài con này bà nội nói bề ngoài khá khỏe mạnh, để chú Lâm chọn một con vừa ý.”
Cảnh Lâm vắt một cái khăn bông để đứa nhỏ lau mặt, cho Nhạc Nhạc tự đi chọn. Nhóc con ngồi xổm một bên giỏ, hữu mô hữu dạng chọn đến nửa ngày, cảm giác con này đáng yêu, con kia cũng thích, có điều bà Chu nói chỉ cho mua một con, bé cuối cùng rốt cuộc lưu luyến không rời chọn một “Quạc Quạc” trong giỏ đặc biệt hiếu động kia, cẩn thận từng li từng tí một ôm vào trong ngực, gương mặt thỏa mãn.
Một đồng tiền trên người Cảnh Lâm cũng không có, liền bảo Vương Văn Kiệt chờ một lúc, đợi Chu Ngọc trở về. Thuận tiện để Nhạc Nhạc đi hỏi Vương Văn Kiệt làm sao nuôi “Quạc Quạc”.
Nhạc Nhạc cũng chỉ thân cận với đám người Cảnh Lâm thôi, ngoại trừ đi nhà trẻ, bên cạnh bé không có bạn cùng tuổi để chơi đùa, đối với bé như thế là không được, Vương Văn Kiệt tuy so Nhạc Nhạc lớn hơn vài tuổi, nhưng tính tình nhóc ôn hòa, coi như Vương Văn Kiệt không thể mang theo Nhạc Nhạc chơi, để Nhạc Nhạc nói chuyện nhiều hơn với người khác cũng rất tốt.
Nhạc Nhạc cực kỳ coi trọng “Quạc Quạc”, bé vào lúc này tựa như một người lớn, mặc dù có chút khiếp đảm, nhưng vẫn lấy dũng khí, nhỏ giọng hỏi Vương Văn Kiệt, cho quạc quạc ăn cái gì, mỗi ngày có phải chải lông cho nó không, có hay không còn phải dạy “Quạc Quạc” bơi lội vân vân.
Trong lúc đó Vương Văn Kiệt cũng nói cho Nhạc Nhạc đây là ngỗng, có điều Nhạc Nhạc vẫn một lần lại một lần gọi “Quạc Quạc”, cũng không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa, kiên nhẫn nói với bé một ít hạng mục công việc cần chú ý, Cảnh Lâm ở bên cạnh nghe, không thể không nói Vương Văn Kiệt tuy nhỏ, nhưng kinh nghiệm đối với các loại gia cầm có khả năng so người trưởng thành còn hiểu biết hơn nhiều lắm.
Đợi đám Chu Ngọc về, cầm tiền, Vương Văn Kiệt mới xách theo cái giỏ nhỏ trở về, thời điểm đi còn rất có dáng vẻ anh trai lớn sờ sờ đầu Nhạc Nhạc, nói chờ lúc nào có thời gian lại đến tìm Nhạc Nhạc chơi.
Thân thể Triệu Thừa Hoài không có chuyện gì, vết thương của Triệu Chí Văn chỉ cần không động vào nước cũng không có vấn đề gì lớn lao. Chu Ngọc cùng Cảnh Lâm bày cơm ra, người một nhà vừa ăn cơm vừa nói về tình hình bên ngoài, Chu Ngọc còn muốn lấy chút lương thực đi đổi gà giống, Triệu Thừa Hoài cùng Triệu Chí Văn đều biểu thị có thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất