Chương 20: Suy đoán
Trực giác mách bảo với Cảnh Lâm chuyện này có liên quan tới linh khí, liền hỏi: "Chỉ có một bông hoa này thôi sao? Còn phát hiện ra bông hoa nào khác không?"
undefined
Triệu Chí Văn lắc đầu: "Không rõ, chúng tớ đi vòng quanh ao một lần rồi, còn bên trong có hay không thì không biết, sợ là phải mang thuyền vào xem sao."
Nhà Triệu Chí Văn chỉ có một cái thuyền nhỏ, thuyền còn đang được buộc bên ao cá, cách hồ sen còn có một khoảng, lúc này ngày cũng không còn sớm, muốn vào ao xem còn phải đi mang thuyền sang, khá là phiền toái, vì thế hôm nay trước không đi. Lúc rời đi Triệu Thừa Hoài dùng cái móc gỗ câu mấy cái đài sen của hoa sen hồng vào bờ cho Nhạc Nhạc ăn.
Trên Đường Cảnh Lâm nắm tay Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc ôm Quạc Quạc, mấy người đồng thời đi tới nhà họ Triệu. Chu Ngọc cũng vừa mới trở về, hai bên tay kéo theo mấy bắp ngô vừa mới bẻ, Cảnh Lâm đem gà con nhà mình đặt lên thùng xe, cùng bọn họ nói một tiếng liền trở về, lúc đi Chu Ngọc còn cho mấy bắp ngô vừa mới bẻ nữa.
Vừa vào đến sân, Quạc Quạc nguyên bản vẫn vùi trước ngực Nhạc Nhạc đột nhiên nóng nảy, vươn dài cái cổ, dùng đôi cánh lông xù cũng chẳng nổi bật gì của nó muốn nhảy ra khỏi cái hộp, khiến Nhạc Nhạc sợ quá phải mau chóng ngồi xổm tại chỗ đem hộp giấy thả xuống, tựa như động viên mà sờ sờ đầu Quạc Quạc, "Quạc Quạc muốn làm gì đó?"
Quạc Quạc bay nhảy mấy lần đều không thể nhảy khỏi cái hộp giấy kia, trông qua đặc biệt nôn nóng, nó xoay chuyển vài vòng bên trong hộp giấy, sau đó ngước cổ lên kêu vài tiếng về phía Nhạc Nhạc, thanh âm cạc cạc mềm mại nghe vào tai đặc biệt đáng thương. Nhạc Nhạc nâng Quạc Quạc ra, mới vừa đặt nó xuống đất, đã thấy Quạc Quạc mặc dù nhỏ nhưng tốc độ không hề chậm, vài ba bước liền đâm vào đám cỏ trong ruộng đất không thấy đâu.
"Quạc Quạc!"
Quạc Quạc khác thường rõ ràng dọa sợ Nhạc Nhạc, cũng khiến Cảnh Lâm hoảng sợ. Cậu kéo lại Nhạc Nhạc muốn chui vào bên trong đám cỏ, bảo bé đừng vội, sau đó chính mình đẩy ra lùm cỏ từ từ tìm. Quạc Quạc màu vàng nhạt trong một mảnh xanh biếc rất dễ tìm ra, thời điểm Cảnh Lâm nhìn thấy nó, nó đang há mồm quắp lá cây xung quanh, một bộ ăn đặc biệt gấp.
Cảnh Lâm xoay người lại ôm Quạc Quạc, vừa mới ôm được một chút, Quạc Quạc liền ra sức giãy giụa, hai chân ngỗng liên tục đạp đá, hơn nữa nó còn không ngừng kêu thảm thiết, tình cảnh này khiến Cảnh Lâm cảm thấy phi thường vi diệu, cảm giác hai tay mình không phải tóm lấy một con ngỗng, mà là một đứa nhỏ cáu kỉnh.
"Cậu!" Nhạc Nhạc đứng phía sau cậu, vội vàng hỏi, "Quạc Quạc đâu?"
Cuối cùng Cảnh Lâm vẫn đem Quạc Quạc thả xuống, mặc cho nó ăn như hùm như sói bên trong lùm cỏ, tự mình ra tay đem đám cỏ tạp chung quanh nhổ sạch, thanh lý ra một không gian cho Nhạc Nhạc có thể đứng, để bé nhìn Quạc Quạc, còn bản thân thì lại tiến vào phòng tạp vật.
Trong nhà không có nơi nuôi gà, Cảnh Lâm tìm mấy tấm ván gỗ cũ kỹ, trước bị tháo ra để chuẩn bị làm củi đốt để trong phòng tạp vật, tại chính phòng tạp vật vây một khoảng không gian nho nhỏ, sau đó đem gà con bỏ vào, cậu nhớ tới một loạt phản ứng không bình thường vừa nãy của Quạc Quạc, nghĩ mình cũng nên chuẩn bị chút thức ăn cho gà con.
Cậu ra phòng tạp vật, sau đó đem ánh mắt đặt tại một mảnh cỏ tươi tốt trên sân sau kia. Phơi một ngày dưới ánh mặt trời, những cỏ dại này vẫn xanh tươi như cũ quá gây sự chú ý, không có nửa điểm khô héo ủ rũ vì bị phơi nắng trong thời gian dài, bất kể là lá cây hay cành cây, đều làm cho người ta có một loại cảm giác phi thường mọng nước. Cảnh Lâm ở bên trong đám cỏ nhổ ra lúc nãy chọn phần mềm nhất, cắt nát ra, sau đó nắm một nắm gạo xay, quấy chung vào với cỏ cắt, đồng thời đổ vào ba cái máng thức ăn cho gà, sau đó bỏ vào bên trong đám gà con.
Đám gà con vốn rúc vào một chỗ với nhau bất an kêu chiêm chiếp, vừa thấy cái máng thức ăn, nhất thời đều chen chúc vây qua, vùi đầu vào ăn thức ăn trong máng, dáng dấp kia không tốt hơn bao nhiêu so Quạc Quạc.
Cảnh Lâm tựa trên khung cửa, nhìn Quạc Quạc ở trong đống cỏ nhảy nhót lung tung, nơi này gặm một cái nơi kia ngoạm mấy phát tựa như đang rơi vào Thiên đường, không khỏi trầm tư. Những cỏ dại này rõ ràng không giống với đám bên trong đồng ruộng, lá rau trước đó Nhạc Nhạc để trong hộp giấy cũng không thấy Quạc Quạc ăn vui vẻ như vậy, tìm hiểu nguyên nhân, vẫn chung quy bởi vì cái Tụ Linh trận cậu bố trí trước đó.
Trước kia có lẽ thế gian này cũng tồn tại linh khí, nhưng tuyệt đối cực ít, vì thế bất kể là đối với người hay động thực vật, tác động của linh khí đều không hiển hiện rõ rệt, lá bùa cậu vẽ khi đó cũng không có một điểm biến hóa. Mà bây giờ trong không khí tăng lên những linh khí không rõ kia, sự thay đổi này sẽ khiến hoàn cảnh biến động rõ rệt, tỷ như Quạc Quạc có vẻ rất nhân tính hóa, giống hệt trong phim ảnh mở ra trí tuệ biến thành yêu, lại tỷ như dùng Tụ Linh trận tăng cường nồng độ linh khí khiến một đám cỏ sinh trưởng trong vòng một đêm.
Cảnh Lâm nhìn một mảng sân sau nửa ngày, lặng lẽ nghĩ thế giới này thật sự muốn biến đổi, cũng không biết là tốt hay xấu.
Thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, Cảnh Lâm làm tốt cơm tối, nếu không thì phải thắp đèn nấu cơm rồi, chung quy không tiện lắm. Giữa hai cái nồi lớn trên bếp củi là một cái nồi nhỏ, Cảnh Lâm ninh cháo bên trong nồi nhỏ ở giữa đó, một cái nồi còn lại xào rau, thời điểm đun nấu thì thuận tiện ở một nồi khác đun sôi nước, ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát là có thể trực tiếp tắm rửa.
Cảnh Lâm cắt mấy quả ớt xanh dài, tách hạt khỏi bắp ngô Chu Ngọc cho, xào một bát hạt ngô ớt xanh, sau đó mở ra một bình đồ hộp nấm ngâm ăn với cơm, coi như một món ăn.
Lúc ăn cơm, Nhạc Nhạc mang thêm một cái ghế đặt tại bên cạnh mình, sau đó đem hộp giấy đặt Quạc Quạc để lên. Thời điểm Cảnh Lâm xới cơm cho bé liếc mắt nhìn một cái, chỉ thấy Quạc Quạc ưỡn cái bụng nằm ngửa bên trong hộp giấy, thỉnh thoảng kêu một tiếng, tựa như thống khổ lại tựa như thoải mái.
Cảnh Lâm vươn tay đâm đâm cái bụng phình ra của Quạc Quạc, con ngỗng ngốc này không phải đem chính mình ăn no chết chứ?
Quạc Quạc bị đâm một hồi, lập tức hướng Cảnh Lâm kêu một tiếng, mắt đen như hạt đậu lườm cậu một cái, sau đó trở mình, nằm nghiêng.
Cảnh Lâm: "......" Thật sự cảm giác trong nhà mình có thêm một con yêu quái, vừa nãy cậu không nhìn lầm, con ngỗng này đang khinh bỉ cậu.
Nhạc Nhạc ở bên cạnh nói: "Quạc Quạc ăn no rồi, nó nói nó muốn nghỉ một lát lại khỏe thôi."
Cảnh Lâm câm lặng không biết nói gì, "Sao Nhạc Nhạc biết?"
"Quạc Quạc nói với cháu a." Nhạc Nhạc làm một vẻ mặt bình thường không thể bình thường hơn.
Động tác và cơm của Cảnh Lâm ngừng một phát, "Nhạc Nhạc có thể nghe hiểu Quạc Quạc nói sao?"
"Đúng ạ." Nhạc Nhạc cười nói, "Nó nói những cây cỏ kia ăn rất ngon."
Cảnh Lâm mím môi, nhìn Quạc Quạc đã ngủ say như chết trong hộp giấy, hỏi Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc có thể nghe hiểu đám gà con nói gì sao?"
"Không thể." Nhạc Nhạc nói, bé nhíu mày đầy mặt không rõ, "Những con vịt khác kêu cạc cạc, đám gà con chúng kêu chiêm chiếp, chỉ có Quạc Quạc không kêu cạc cạc thôi."
Bé nói không hề rõ ràng, nhưng Cảnh Lâm nghe lại hiểu, theo suy đoán của cậu, ngoại trừ con ngỗng ngốc Quạc Quạc này, những con ngỗng khác khi phát ra thanh âm vào tai bé sẽ thành tiếng cạc cạc, đám gà con chỉ đơn giản kêu chiêm chiếp, có mỗi mình Quạc Quạc, phát ra thanh âm Nhạc Nhạc có thể rất rõ ràng biết nó có ý nghĩa gì.
Như thế xem ra, tựa hồ lúc trước Nhạc Nhạc ngủ mê mệt một cách không bình thường đã có thể lý giải chút ít, hay là, đó chỉ là một quá trình linh khí cải tạo thân thể bé. Đây là suy đoán của Cảnh Lâm, nếu không phải vậy cậu cũng không có cách nào khác giải thích được tại sao Nhạc Nhạc nói với mình có thể nghe hiểu tiếng Quạc Quạc phát ra.
Đương nhiên, Cảnh Lâm xưa nay không hề hoài nghi Nhạc Nhạc nói lung tung, trẻ nhỏ là ngây thơ nhất, đứa bé lớn chừng này, trừ khi cố ý dạy dỗ thì mới rất khó nhận biết lời nào là thật lời nào là giả.
Đối với chuyện có thể nghe hiểu Quạc Quạc nói, Nhạc Nhạc rõ ràng rất cao hứng, và mấy miếng cơm liền liếc mắt nhìn Quạc Quạc. Lượng cơm hai ngày này của bé đã chuyển dần theo xu hướng bình thường, không còn giống như lúc vừa mới tỉnh lại nữa, khẩu vị ăn lớn đến mức đáng sợ.
Ăn cơm xong, Cảnh Lâm thu thập xong nhà bếp, sau đó rửa ráy cho Nhạc Nhạc, hiện tại một thân phát ban trên người Nhạc Nhạc đã hoàn toàn tiêu thất, tựa hồ trở thành luận chứng vững chắc cho suy đoán của Cảnh Lâm.
undefined
Triệu Chí Văn lắc đầu: "Không rõ, chúng tớ đi vòng quanh ao một lần rồi, còn bên trong có hay không thì không biết, sợ là phải mang thuyền vào xem sao."
Nhà Triệu Chí Văn chỉ có một cái thuyền nhỏ, thuyền còn đang được buộc bên ao cá, cách hồ sen còn có một khoảng, lúc này ngày cũng không còn sớm, muốn vào ao xem còn phải đi mang thuyền sang, khá là phiền toái, vì thế hôm nay trước không đi. Lúc rời đi Triệu Thừa Hoài dùng cái móc gỗ câu mấy cái đài sen của hoa sen hồng vào bờ cho Nhạc Nhạc ăn.
Trên Đường Cảnh Lâm nắm tay Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc ôm Quạc Quạc, mấy người đồng thời đi tới nhà họ Triệu. Chu Ngọc cũng vừa mới trở về, hai bên tay kéo theo mấy bắp ngô vừa mới bẻ, Cảnh Lâm đem gà con nhà mình đặt lên thùng xe, cùng bọn họ nói một tiếng liền trở về, lúc đi Chu Ngọc còn cho mấy bắp ngô vừa mới bẻ nữa.
Vừa vào đến sân, Quạc Quạc nguyên bản vẫn vùi trước ngực Nhạc Nhạc đột nhiên nóng nảy, vươn dài cái cổ, dùng đôi cánh lông xù cũng chẳng nổi bật gì của nó muốn nhảy ra khỏi cái hộp, khiến Nhạc Nhạc sợ quá phải mau chóng ngồi xổm tại chỗ đem hộp giấy thả xuống, tựa như động viên mà sờ sờ đầu Quạc Quạc, "Quạc Quạc muốn làm gì đó?"
Quạc Quạc bay nhảy mấy lần đều không thể nhảy khỏi cái hộp giấy kia, trông qua đặc biệt nôn nóng, nó xoay chuyển vài vòng bên trong hộp giấy, sau đó ngước cổ lên kêu vài tiếng về phía Nhạc Nhạc, thanh âm cạc cạc mềm mại nghe vào tai đặc biệt đáng thương. Nhạc Nhạc nâng Quạc Quạc ra, mới vừa đặt nó xuống đất, đã thấy Quạc Quạc mặc dù nhỏ nhưng tốc độ không hề chậm, vài ba bước liền đâm vào đám cỏ trong ruộng đất không thấy đâu.
"Quạc Quạc!"
Quạc Quạc khác thường rõ ràng dọa sợ Nhạc Nhạc, cũng khiến Cảnh Lâm hoảng sợ. Cậu kéo lại Nhạc Nhạc muốn chui vào bên trong đám cỏ, bảo bé đừng vội, sau đó chính mình đẩy ra lùm cỏ từ từ tìm. Quạc Quạc màu vàng nhạt trong một mảnh xanh biếc rất dễ tìm ra, thời điểm Cảnh Lâm nhìn thấy nó, nó đang há mồm quắp lá cây xung quanh, một bộ ăn đặc biệt gấp.
Cảnh Lâm xoay người lại ôm Quạc Quạc, vừa mới ôm được một chút, Quạc Quạc liền ra sức giãy giụa, hai chân ngỗng liên tục đạp đá, hơn nữa nó còn không ngừng kêu thảm thiết, tình cảnh này khiến Cảnh Lâm cảm thấy phi thường vi diệu, cảm giác hai tay mình không phải tóm lấy một con ngỗng, mà là một đứa nhỏ cáu kỉnh.
"Cậu!" Nhạc Nhạc đứng phía sau cậu, vội vàng hỏi, "Quạc Quạc đâu?"
Cuối cùng Cảnh Lâm vẫn đem Quạc Quạc thả xuống, mặc cho nó ăn như hùm như sói bên trong lùm cỏ, tự mình ra tay đem đám cỏ tạp chung quanh nhổ sạch, thanh lý ra một không gian cho Nhạc Nhạc có thể đứng, để bé nhìn Quạc Quạc, còn bản thân thì lại tiến vào phòng tạp vật.
Trong nhà không có nơi nuôi gà, Cảnh Lâm tìm mấy tấm ván gỗ cũ kỹ, trước bị tháo ra để chuẩn bị làm củi đốt để trong phòng tạp vật, tại chính phòng tạp vật vây một khoảng không gian nho nhỏ, sau đó đem gà con bỏ vào, cậu nhớ tới một loạt phản ứng không bình thường vừa nãy của Quạc Quạc, nghĩ mình cũng nên chuẩn bị chút thức ăn cho gà con.
Cậu ra phòng tạp vật, sau đó đem ánh mắt đặt tại một mảnh cỏ tươi tốt trên sân sau kia. Phơi một ngày dưới ánh mặt trời, những cỏ dại này vẫn xanh tươi như cũ quá gây sự chú ý, không có nửa điểm khô héo ủ rũ vì bị phơi nắng trong thời gian dài, bất kể là lá cây hay cành cây, đều làm cho người ta có một loại cảm giác phi thường mọng nước. Cảnh Lâm ở bên trong đám cỏ nhổ ra lúc nãy chọn phần mềm nhất, cắt nát ra, sau đó nắm một nắm gạo xay, quấy chung vào với cỏ cắt, đồng thời đổ vào ba cái máng thức ăn cho gà, sau đó bỏ vào bên trong đám gà con.
Đám gà con vốn rúc vào một chỗ với nhau bất an kêu chiêm chiếp, vừa thấy cái máng thức ăn, nhất thời đều chen chúc vây qua, vùi đầu vào ăn thức ăn trong máng, dáng dấp kia không tốt hơn bao nhiêu so Quạc Quạc.
Cảnh Lâm tựa trên khung cửa, nhìn Quạc Quạc ở trong đống cỏ nhảy nhót lung tung, nơi này gặm một cái nơi kia ngoạm mấy phát tựa như đang rơi vào Thiên đường, không khỏi trầm tư. Những cỏ dại này rõ ràng không giống với đám bên trong đồng ruộng, lá rau trước đó Nhạc Nhạc để trong hộp giấy cũng không thấy Quạc Quạc ăn vui vẻ như vậy, tìm hiểu nguyên nhân, vẫn chung quy bởi vì cái Tụ Linh trận cậu bố trí trước đó.
Trước kia có lẽ thế gian này cũng tồn tại linh khí, nhưng tuyệt đối cực ít, vì thế bất kể là đối với người hay động thực vật, tác động của linh khí đều không hiển hiện rõ rệt, lá bùa cậu vẽ khi đó cũng không có một điểm biến hóa. Mà bây giờ trong không khí tăng lên những linh khí không rõ kia, sự thay đổi này sẽ khiến hoàn cảnh biến động rõ rệt, tỷ như Quạc Quạc có vẻ rất nhân tính hóa, giống hệt trong phim ảnh mở ra trí tuệ biến thành yêu, lại tỷ như dùng Tụ Linh trận tăng cường nồng độ linh khí khiến một đám cỏ sinh trưởng trong vòng một đêm.
Cảnh Lâm nhìn một mảng sân sau nửa ngày, lặng lẽ nghĩ thế giới này thật sự muốn biến đổi, cũng không biết là tốt hay xấu.
Thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, Cảnh Lâm làm tốt cơm tối, nếu không thì phải thắp đèn nấu cơm rồi, chung quy không tiện lắm. Giữa hai cái nồi lớn trên bếp củi là một cái nồi nhỏ, Cảnh Lâm ninh cháo bên trong nồi nhỏ ở giữa đó, một cái nồi còn lại xào rau, thời điểm đun nấu thì thuận tiện ở một nồi khác đun sôi nước, ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát là có thể trực tiếp tắm rửa.
Cảnh Lâm cắt mấy quả ớt xanh dài, tách hạt khỏi bắp ngô Chu Ngọc cho, xào một bát hạt ngô ớt xanh, sau đó mở ra một bình đồ hộp nấm ngâm ăn với cơm, coi như một món ăn.
Lúc ăn cơm, Nhạc Nhạc mang thêm một cái ghế đặt tại bên cạnh mình, sau đó đem hộp giấy đặt Quạc Quạc để lên. Thời điểm Cảnh Lâm xới cơm cho bé liếc mắt nhìn một cái, chỉ thấy Quạc Quạc ưỡn cái bụng nằm ngửa bên trong hộp giấy, thỉnh thoảng kêu một tiếng, tựa như thống khổ lại tựa như thoải mái.
Cảnh Lâm vươn tay đâm đâm cái bụng phình ra của Quạc Quạc, con ngỗng ngốc này không phải đem chính mình ăn no chết chứ?
Quạc Quạc bị đâm một hồi, lập tức hướng Cảnh Lâm kêu một tiếng, mắt đen như hạt đậu lườm cậu một cái, sau đó trở mình, nằm nghiêng.
Cảnh Lâm: "......" Thật sự cảm giác trong nhà mình có thêm một con yêu quái, vừa nãy cậu không nhìn lầm, con ngỗng này đang khinh bỉ cậu.
Nhạc Nhạc ở bên cạnh nói: "Quạc Quạc ăn no rồi, nó nói nó muốn nghỉ một lát lại khỏe thôi."
Cảnh Lâm câm lặng không biết nói gì, "Sao Nhạc Nhạc biết?"
"Quạc Quạc nói với cháu a." Nhạc Nhạc làm một vẻ mặt bình thường không thể bình thường hơn.
Động tác và cơm của Cảnh Lâm ngừng một phát, "Nhạc Nhạc có thể nghe hiểu Quạc Quạc nói sao?"
"Đúng ạ." Nhạc Nhạc cười nói, "Nó nói những cây cỏ kia ăn rất ngon."
Cảnh Lâm mím môi, nhìn Quạc Quạc đã ngủ say như chết trong hộp giấy, hỏi Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc có thể nghe hiểu đám gà con nói gì sao?"
"Không thể." Nhạc Nhạc nói, bé nhíu mày đầy mặt không rõ, "Những con vịt khác kêu cạc cạc, đám gà con chúng kêu chiêm chiếp, chỉ có Quạc Quạc không kêu cạc cạc thôi."
Bé nói không hề rõ ràng, nhưng Cảnh Lâm nghe lại hiểu, theo suy đoán của cậu, ngoại trừ con ngỗng ngốc Quạc Quạc này, những con ngỗng khác khi phát ra thanh âm vào tai bé sẽ thành tiếng cạc cạc, đám gà con chỉ đơn giản kêu chiêm chiếp, có mỗi mình Quạc Quạc, phát ra thanh âm Nhạc Nhạc có thể rất rõ ràng biết nó có ý nghĩa gì.
Như thế xem ra, tựa hồ lúc trước Nhạc Nhạc ngủ mê mệt một cách không bình thường đã có thể lý giải chút ít, hay là, đó chỉ là một quá trình linh khí cải tạo thân thể bé. Đây là suy đoán của Cảnh Lâm, nếu không phải vậy cậu cũng không có cách nào khác giải thích được tại sao Nhạc Nhạc nói với mình có thể nghe hiểu tiếng Quạc Quạc phát ra.
Đương nhiên, Cảnh Lâm xưa nay không hề hoài nghi Nhạc Nhạc nói lung tung, trẻ nhỏ là ngây thơ nhất, đứa bé lớn chừng này, trừ khi cố ý dạy dỗ thì mới rất khó nhận biết lời nào là thật lời nào là giả.
Đối với chuyện có thể nghe hiểu Quạc Quạc nói, Nhạc Nhạc rõ ràng rất cao hứng, và mấy miếng cơm liền liếc mắt nhìn Quạc Quạc. Lượng cơm hai ngày này của bé đã chuyển dần theo xu hướng bình thường, không còn giống như lúc vừa mới tỉnh lại nữa, khẩu vị ăn lớn đến mức đáng sợ.
Ăn cơm xong, Cảnh Lâm thu thập xong nhà bếp, sau đó rửa ráy cho Nhạc Nhạc, hiện tại một thân phát ban trên người Nhạc Nhạc đã hoàn toàn tiêu thất, tựa hồ trở thành luận chứng vững chắc cho suy đoán của Cảnh Lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất