Chương 37
Vừa nghe thấy chuyện lấy đi hai phần ba lương thực, sắc mặt Vương Gia Cường cùng Trương Diễm Diễm đều đen. Theo ý của Vương Gia Cường, Ngô Mỹ Lệ muốn thằng con thì đưa cô ta là được rồi, gã quanh năm làm công ở bên ngoài, con trai cũng chỉ đến ăn Tết mới được gặp mặt trong khoảng một thời gian ngắn, cao hứng thì trêu đùa vài câu, mất hứng liền ném cho hai người phụ nữ trong nhà chăm sóc, tình cảm với con trai cũng không sâu.
Mà Trương Diễm Diễm thì sao, cô ta sở dĩ mặt dày mày dạn theo Vương Gia Cường trở về, chính là bởi vì coi trọng thân phận người nông thôn của gã. Người nông thôn mà, mặc dù có chút keo kiệt, thế nhưng mỗi nhà đều có ruộng đất a, phải biết thời điểm cô ta được Vương Gia Cường cứu, cô ta bởi vì không tìm được thức ăn đã bị đói bụng ròng rã hai ngày rồi, ngay cả một ngụm nước uống cũng không có, tư vị đó cô ta về sau cũng không muốn được thể nghiệm thêm một lần nữa, nếu Ngô Mỹ Lệ đem đi thằng con trai, thì trong nhà ít đi một đứa con ghẻ, thiếu một phần lương thực bị tiêu hao, cuộc sống sau này càng thoải mái chút. Tiếc rằng bà lão trong nhà chết sống không buông tay, Trương Diễm Diễm cũng không dám ở trước mọi người lộ ra một mặt ích kỷ của bản thân, chỉ có thể nói lời trái lương tâm khuyên nhủ Vương Gia Cường, nếu mẹ gã không nỡ, vậy lưu lại đứa bé đi. Còn lương thực đưa cho đi, một hai tháng nữa, là có lương thực mới thu về rồi.
Vì thế, hai phe đạt thành thỏa thuận, đứa bé về nhà họ Vương, Ngô Mỹ Lệ lấy đi hai phần ba số lương thực tích trữ trong nhà.
Nhà họ Vương có bao nhiêu lương thực tích trữ, nhà họ Ngô biết cực rõ ràng, dù sao lúc ban đầu cũng do một tay bọn họ chọn mua, có điều vì sợ Vương Gia Cường giấu nhẹm lương thực rồi chết sống không chịu nhận, nên lúc này Liêu Thục Phân nhờ người thôn thứ tám hỗ trợ vận chuyển lương thực trở về, thù lao một người năm cân tiểu mạch.
Năm cân tiểu mạch, đặt tại trước đây, không lọt nổi mắt xanh của bất cứ ai. Thế nhưng hiện tại, tất cả mọi người lại hận không thể sở hữu lương thực càng nhiều càng tốt, hơn nữa đều đang nhàn rỗi, do đó liền đồng ý giúp đỡ, đạp các loại xe đạp, xe ba bánh nhà mình, thậm chí có cả người đẩy cả xe gỗ kéo đến giúp đỡ nữa.
Lúc rời đi, Ngô Mỹ Lệ cùng Liêu Thục Phân đều vụng trộm thở phào một hơi.
Ngô Mỹ Lệ cũng biết, chính mình thân là một đứa con gái đã gả ra ngoài rồi lại bị nhà chồng đuổi về, ở nhà mẹ đẻ trong thời gian ngắn còn có thể, chứ ở lại lâu dài nhất định sẽ sinh mâu thuẫn, đặc biệt dưới tình hình cô ta còn biết rõ người trong nhà có tính nết như thế nào. Lương thực càng nhiều, đối với bản thân càng có đảm bảo. Mà Liêu Thục Phân, ý tưởng giống với Trương Diễm Diễm, thiếu một người tiêu hao lương thực là chuyện rất tốt. Mặc dù là cháu ngoại của bà, nhưng cháu ngoại là cháu ngoại, bên trong còn chiếm cứ một chữ "ngoại" đó. (ngoại: ngoài, bên ngoài, người ngoài)
Chờ người nhà họ Ngô đều trở về thôn, Chu Ngọc đem những chuyện bát quái mình nghe được kể lại cho đám Cảnh Lâm, rồi chậc chậc hai tiếng: "Cô ta làm mẹ cũng thật nhẫn tâm." Người nhà họ Ngô đều vì tư lợi, Ngô Mỹ Lệ làm loại chuyện lấy con trai đổi lương thực này, mọi người đều có thể dự đoán được, đừng nói là hành động bất đắc dĩ cái gì, nếu đổi là bà, không đem con trai trả lại cho bà, thì đừng nghĩ được sống yên ổn.
Bởi vì không liên quan đến chuyện của mình, nên đối với bọn cậu mà nói, việc này cũng chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn. Quan trọng là tin tức của những người trong thôn.
Thành phố người trong thôn ở trọ làm công, quanh năm đều sẽ có rối loạn, vì thế, nếu gặp chuyện loạn lạc gì, thì nơi đó sẽ là nơi xảy ra trước những thành phố khác. Phương thức đám Vương Gia Cường rời đi giống với Cảnh Lâm, đều là đạp xe về, phía sau xe buộc chặt thức ăn. Đi chưa tới hai ngày, ở trên đường vô tình gặp được người trong thôn, hai bên thật ra không thể nói đến mức quen biết, nhưng đều đã chạm mặt nhau rồi, vì thế mọi người còn rất cao hứng, nhiều người kết bạn mà đi càng thêm an toàn.
Cứ một đường đi như vậy chừng mấy ngày, trận động đất nửa đêm kéo đến, mọi người còn vui mừng nghỉ ngơi tại dã ngoại hòng tránh nguy hiểm nhà cửa đổ xuống đè chết. Hôm sau nổi lên sương mù dày đặc, tuy khiến mọi người sợ sệt lo lắng, nhưng vẫn an ủi lẫn nhau cùng chậm rãi di chuyển trong màn sương, đến lúc này mọi người vẫn còn đông đủ.
Rồi đột nhiên đến một ngày nào đó, sau khi bọn họ tỉnh lại tại một nhà khách sạn đã không còn ai, liền phát hiện thế giới thay đổi. Con người đột nhiên trở nên cực nhỏ bé, một con lạc đà cao hai tầng lầu từ trước mặt bọn họ đi qua, tất cả mọi người bị dọa sợ choáng váng.
Lộ trình về sau, dị thường gian khổ. Con đường nhấp nhấp nhô nhô, chung quanh tất cả đều là cỏ dại so với người còn cao hơn, xe căn bản không cách nào tiếp tục sử dụng được nữa. Dọc đường không chỉ gặp phải rất nhiều động thực vật hình thù kỳ quái, nhiều lần còn bị rượt đuổi chật vật mà chạy trốn. Bọn họ không chỉ phải cẩn thận tránh né những thứ đó, còn lâm vào hai lần đánh cướp trên đường, có điều bởi vì bọn họ nhiều người, gom lại đều hơn ba mươi mấy, nên kẻ chặn đường không những không cướp được đồ đạc, thậm chí còn bị người bên mình cướp ngược lại.
Sau đó bọn họ còn chưa kịp kinh hỉ bởi những đồ ăn thu hoạch được, đã bị đàn kiến to lớn xông đến đánh cho không kịp trở tay, con kiến to lớn cực kỳ hung ác, số lượng lại nhiều, trong tình trạng lo sợ hoảng hốt, mọi người đều tránh né chạy tán ra, vì vậy rất nhiều người đều đi rời khỏi đoàn. Đám người Vương Gia Cường trở về này cũng không phải toàn bộ số người đi làm công trong thôn bọn gã.
Đến đây, mọi người cũng chỉ có thể tiếp tục tự an ủi bản thân, nếu là đi tán ra trên đường, Vương Gia Cường có thể trở về, thì người nhà mình cũng sắp về đến nơi rồi.
Mà Cảnh Lâm lao động liên tục chừng mấy ngày, tại trước đợt thu hoạch vụ thu, trở nên hoàn toàn nhàn rỗi.
Rau dưa trồng tại sân sau, như rau xà lách và hành lá đều đã nhú mầm. Hướng phát triển của rau xà lách có xu thế giống với lá sen, tất cả các lá đều mọc thẳng xòe rộng ra bên ngoài, xếp đều hình thành một vòng tròn, còn hành lá, Cảnh Lâm bấm một cái, phát hiện lá hành đáng lẽ ra rỗng ruột, lại thực sự biến thành đặc ruột, ngửi mùi so ngày trước cũng không có biến hóa gì. Hai loại rau này cơ bản một ngày một biến hóa, tốc độ lớn so cải thảo chậm hơn nhiều, mỗi ngày dài ra một khúc, đại khái một khúc tựa như một ngón tay.
Cây cà chua và ớt chỉ thiên thì không có biến hóa gì.
Vào lúc này Cảnh Lâm đang giã hạt ớt chỉ thiên.
Hạt ớt chỉ thiên trải qua mấy ngày phơi nắng, đã triệt để khô rồi. Cậu đem hạt ớt khô cho vào nồi rang, sau đó múc ra bỏ vào bên trong cối đá đã được rửa sạch sẽ và hong khô, dùng chày đá giã nát.
Cối đá rất nhỏ, cái này là do ông nội trước đây tìm thợ già chuyên đẽo đá làm, kích cỡ vừa vặn lớn bằng một bàn tay cậu. Sau những ngày ăn Tết, người một nhà đều thích cho hạt lạc đã rang chín bỏ vào cối cùng với đường nâu, giã nhuyễn thành nhân bánh mang đi gói bánh trôi.
Hạt ớt chỉ thiên sau khi rang vẫn như trước đặc biệt thơm, toàn bộ đều rất giòn, giã một phát liền nát. Đem hạt ớt giã nát thành bột phấn trút vào trong bình thủy tinh sạch sẽ để bảo tồn, đổ cũng đầy gần một nửa bình thủy tinh cao cỡ bàn tay. Cảnh Lâm còn nếm thử một cái, chỉ có một chút vị cay, còn có một tia vị ngọt của quả ớt nữa.
Biết Cảnh Lâm phải ra khỏi nhà, Nhạc Nhạc đã chờ sẵn ở cửa rồi, Ộp Ộp chừng mấy ngày chưa về nhà cũng đã trở về, giờ đang ngồi xổm bên cạnh Nhạc Nhạc, trên lưng cõng Quạc Quạc.
Nhắc tới mới nhớ, mấy ngày nay danh tiếng của Ộp Ộp cũng rất lớn. Từ sau khi đem nó đưa tới nhà Triệu Chí Văn và Nghiêm Phi, muỗi tại hai nhà chưa một lần xuất hiện lại. Vì vậy mà ngủ được ngon giấc, mà những người khác trong thôn lại bất đồng, mỗi đêm đều bị con muỗi đốt, phải chịu tội một phen, mỗi ngày mang theo một thân nốt hồng đi ra ngoài, mà nhà họ Triệu cùng nhà họ Nghiêm thì ngược lại, trước còn nhìn thấy trên mặt có nốt hồng hồng, mấy ngày này đã không nhìn thấy, thế nên liền dồn dập hỏi nhà bọn họ có phải có tuyệt chiêu đuổi muỗi gì không.
Người hai nhà đã hỏi qua ý kiến Cảnh Lâm, sau khi đạt được sự đồng ý của cậu và Ộp Ộp, liền đem Ộp Ộp lộ diện trước mặt mọi người.
Tất cả mọi người còn cho rằng hai nhà đang nói đùa, một con cóc trông dọa người như vậy, không mau đánh chết nó đi còn nuôi dưỡng làm gì, muốn để chính mình đem nó ôm về, độ khó rất cao a. Vẫn Là Triệu Thiểu Kiền kẻ đầu tiên chen lên trước, không nói hai lời ôm Ộp Ộp đi. Nước thuốc phối chế trước đó miễn cưỡng có chút tác dụng, thế nhưng đã sớm dùng hết rồi, thời gian gần đây người trong nhà bị cắn đến độ bị ám ảnh tâm lý, tất cả đều sợ buổi tối buông xuống. Hắn tin Cảnh Lâm, Cảnh Lâm nói con cóc này không hại người còn bắt được muỗi, vậy thì chần chờ chi nữa, thừa dịp người khác còn đang ghét bỏ do dự, nhanh chóng ôm trở về.
Chưa ai động tất cả liền bất động, nhưng một khi có người động thì mọi người đều bắt đầu nhao nhao lên. Mã Thuần Chính lập tức đuổi theo, trong miệng còn lớn tiếng hô hào: "Muốn dùng Ộp Ộp mau mau xếp hàng, tôi là người đầu tiên xếp sau nhà Thiểu Kiền."
Theo sát bước chân cháu trai mình chính là Mã Nhân Thông, rồi mới đến các thôn dân khác sau khi phản ứng lại.
Nhắc tới cũng kỳ, chỉ cần Ộp Ộp từng đi qua nhà ai, sau này cũng sẽ không bao giờ xuất hiện con muỗi nữa. Mà Ộp Ộp mấy ngày này ngồi xổm nhà nọ chạy một chút nhà kia, đại khái là được ăn uống rất tốt, nên Cảnh Lâm cảm giác nó tựa hồ béo hẳn một vòng.
Ngày hôm nay đã hẹn xong muốn đi nhìn một chút ao cá. Cảnh Lâm mang theo Nhạc Nhạc còn có một ngỗng một cóc, trực tiếp đi tới nhà Nghiêm Phi.
Sau lần nói chuyện dưới ruộng ngày đó, quan hệ giữa cậu và Nghiêm Phi xác thực không xa cách như trước đây nữa. Thời điểm tới nhà Nghiêm Phi, Nghiêm Phi đang so chiêu với Nghiêm Lộ. Khí lực Nghiêm Lộ lớn, thế nhưng đụng tới Nghiêm Phi khí lực lớn thôi cũng chưa đủ, hai người ngươi tới ta lui bên trong phòng khách không tính rộng rãi bày cả bàn với băng ghế, đánh đến mức bất diệc nhạc hồ(không biết trời đâu đất đâu). Chu Phỉ Phỉ cùng Nghiêm Nhuệ Phong ở bên cạnh quan sát đến say sưa ngon lành.
Thấy Cảnh Lâm đã tới, Nghiêm Phi né một cái tránh thoát khỏi nấm đấm Nghiêm Lộ vung sang, đánh một thủ thế dừng lại.
Nghiêm Phi dùng khăn mặt lau mồ hôi, nói: "Hiếm lắm mới được nghỉ, sao em thức dậy sớm vậy? Nhà anh vừa nấu cơm xong, ăn chưa?"
"Đã quen dậy sớm, chúng tôi ăn rồi mới tới." Cảnh Lâm nói, cậu đã thành thói quen tu luyện mỗi sáng sớm lúc mặt trời mọc, đến thời điểm tự nhiên sẽ tỉnh lại, sau khi tu luyện xong tinh thần cực kỳ dồi dào, so với ngủ tốt hơn nhiều lắm.
"Vậy em ngồi chờ anh một lúc, anh ra một thân mồ hôi, muốn giội người cái."
"Chờ chút." Cảnh Lâm gọi lại Nghiêm Phi đã xoay người đi, "Anh có thể so hai chiêu với tôi hay không?"
Nghiêm Phi nhướn mày: "Có thể." Nếu như y không nhớ lầm, lúc lên trấn Hoàng Đài Cảnh Lâm còn một bộ không biết đánh nhau đấy, có điều, cùng người mình thích chơi đùa một lúc cũng không có chuyện gì, nhường em ấy là được rồi.
Nghiêm Phi nghĩ như vậy, liền vung tay về phía Cảnh Lâm.
Tại thời điểm Nghiêm Phi sắp đụng tới chính mình, Cảnh Lâm ra tay hóa giải chiêu của y, nhìn Nghiêm Phi hơi kinh ngạc, liền nhắc nhở: "Anh nghiêm túc chút, coi như cùng đánh với Lộ Lộ."
"Được." Nghiêm Phi cũng nghiêm túc lại. Vừa rồi y ra tay nhìn như một kích tùy hứng, nhưng tại trước lúc ra chiêu chính y đã nghĩ tốt phương thức đối ứng, nếu như Cảnh Lâm ra tay phản kích, y có thể biến đổi thế tiến công, lật lại nắm chặt cổ tay cậu, không nghĩ tới Cảnh Lâm có thể ra tay nhanh như vậy, tốc độ phản kích của y không đuổi theo kịp.
Mà trong mắt Cảnh Lâm, vừa nãy Nghiêm Phi không phải trong trạng thái đối chiến với Nghiêm Lộ lúc trước, dưới cái nhìn của cậu, hành động của hai người đều quá chậm, nếu tốc độ của cậu nhanh hơn, là có thể ở tình huống đối phương mới xuất ra một chiêu đã phản kích lại được hai lần. Trước trên trấn Hoàng Đài cậu còn chưa có khả năng quan sát dạng này, có thể xuất hiện biến hóa lớn như vậy, công lao của việc tu tập tâm pháp là không thể không nhắc tới.
Mà tại thời điểm chiêu của Nghiêm Phi bị Cảnh Lâm hóa giải, Nghiêm Lộ vốn đang ở một bên thờ ơ cũng phải cẩn thận quan sát. Phải biết thiên tư tập võ của anh nàng rất tốt, lúc trước còn được một huấn luyện viên võ thuật chuyên nghiệp coi trọng, muốn đem về bồi dưỡng thật tốt, nhưng anh nàng lại từ chối lời đề nghị đó. Mặc dù vậy, thân thủ của anh nàng vẫn không thua gì rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp khác. Nếu như anh nàng nghiêm túc, thời gian nàng có thể kiên trì dưới tay y tuyệt không vượt quá mười phút, mà bây giờ đã mười phút rồi, Cảnh Lâm ứng đối còn rất dễ dàng, đã qua lâu như vậy anh nàng còn chưa từng đụng tới góc áo Cảnh Lâm, ngược lại lãnh phải mấy lần Cảnh Lâm công kích.
Mà Cảnh Lâm tuy có sức quan sát kinh người, thế nhưng thân thể còn chưa cân đối được với năng lực, tốc độ ra tay cùng ý nghĩ trong đầu không đồng bộ với nhau. Dần dần, khi Nghiêm Phi càng ngày càng nghiêm túc, các bước công kích càng ngày càng quỷ dị khó lường, thì phản ứng thân thể Cảnh Lâm càng không thể theo kịp những gì đầu óc truyền lại, cuối cùng bị Nghiêm Phi một chiêu khóa sau lưng, bị giam cầm trong lồng ngực của y không thể động đậy.
Nghiêm Phi sờ soạng trên cổ cậu một cái, sau đó buông cậu ra, trong mắt không hề che dấu sự tán thưởng: "Em rất lợi hại, rèn luyện nhiều hơn nữa, anh sẽ không thể đánh lại em." Không nghĩ tới Cảnh Lâm xuất sắc như vậy, trái tim Nghiêm Phi lại tràn ngập tình yêu, thình thịch đập kịch liệt.
Gần đây tố chất thân thể Cảnh Lâm đã tốt hơn rất nhiều, nhưng sau khi trải qua một phen đối chiến vừa rồi, thể lực vẫn có chút không theo kịp, lúc này còn có chút thở dốc. Cậu ngại ngùng cười: "So với anh còn kém nhiều lắm."
Nghiêm Phi nói: "Cũng do anh trước đây không nghĩ tới vấn đề ấy. Như vậy đi, về sau mỗi ngày em dành ra chút thời gian, anh dạy em đấu đối kháng." Muốn cùng người mình thích ở riêng là thật lòng, muốn dậy cậu đánh đối kháng cũng là thật lòng.
Cảnh Lâm đang có ý này, liền vui vẻ gật đầu: "Vậy làm phiền anh."
Nghiêm Phi bất đắc dĩ nói: "Có gì phiền toái chứ, em lại đang khách sáo với anh."
Sau đó Nghiêm Phi cùng Nghiêm Lộ đều lần lượt đi tắm rửa, Cảnh Lâm ngồi trong phòng khách nhà y cùng Chu Phỉ Phỉ và Nghiêm Nhuệ Phong tán gẫu.
Chu Phỉ Phỉ hỏi Cảnh Lâm: "A Lâm này, cháu có nghĩ tới chuyện về sau tìm bầu bạn như thế nào không?"
Ở chung lâu như vậy, Cảnh Lâm cũng biết Chu Phỉ Phỉ có dự định thông gia với nhà họ Triệu, cũng không tiếp tục cho rằng đối phương muốn đề cử con gái với mình, nên nghe vậy liền nói: "Những mặt khác còn chưa cẩn thận nghĩ tới, nhưng ít nhất phải không ngại Nhạc Nhạc mới được."
Nhạc Nhạc đang ở trước cửa chơi cùng Quạc Quạc còn có Ộp Ộp nữa, cuộc đối thoại bé không nghe thấy. Nếu không, bình thường Cảnh Lâm không thích ở trước mặt Nhạc Nhạc đề cập đến những chuyện kiểu này.
Chu Phỉ Phỉ vội vàng nói: "Đó là đương nhiên, người không thích Nhạc Nhạc của chúng ta thì không thể đủ điều kiện được, cháu nói đúng không."
Cảnh Lâm cười cười.
Chu Phỉ Phỉ thở dài: "Ôi, chuyện yêu đương của thằng con trai thúi nhà ta khiến kẻ làm mẹ đây sầu lo cực kỳ." Đây cũng không phải giả vờ giả vịt gì, bà xác thực rất lo lắng a.
Cảnh Lâm an ủi bà: "Con cháu tự có phúc của con cháu, mọi mặt A Phi đều rất xuất sắc, về phương diện này cô Phỉ không cần quá lo lắng."
"Làm sao không lo lắng được!" Chu Phỉ Phỉ nói, "Nhiều năm như vậy cũng không thấy mang người về cho cô nhìn một cái, cho dù là nam nhân, cô cũng đồng ý a!" Nói xong, không chút biến sắc xem xét sắc mặt Cảnh Lâm.
Nghiêm Nhuệ Phong ở bên cạnh cực kỳ tán đồng mà gật gù.
Vẻ mặt Cảnh Lâm sững sờ, bình thường cha mẹ nếu như thấy con trai mình mang một nam nhân khác trở về không phải sẽ tức giận bạo hỏa sao, không nghĩ tới cô Phỉ cùng chú Phong có thể rộng lượng như vậy.
Chu Phỉ Phỉ không chắc vẻ mặt kia của Cảnh Lâm là ngộ ra được chút gì đó hay là có phản cảm với lời nói của bà, đành thăm dò hỏi: "Nói mới nhớ, A Lâm đối chuyện hai người đàn ông sống cùng nhau có cái nhìn gì a?" Cũng muốn tiết lộ chút tin tức về con trai mình cho cậu biết.
Mà ngoài cửa thông ra sân sau, Nghiêm Phi đã tắm rửa sạch sẽ giờ đang lau tóc phải ngừng lại động tác, nín thở lắng nghe cho rõ ràng.
Cảnh Lâm cũng xác thực từ trong lời Chu Phỉ Phỉ nghe hiểu một số chuyện, Chủ Phỉ Phỉ sẽ không vô duyên vô cớ hỏi vấn đề kiểu này, khả năng lớn nhất chính là Nghiêm Phi con trai bà, thiên hướng tình dục là nam.
Mà Trương Diễm Diễm thì sao, cô ta sở dĩ mặt dày mày dạn theo Vương Gia Cường trở về, chính là bởi vì coi trọng thân phận người nông thôn của gã. Người nông thôn mà, mặc dù có chút keo kiệt, thế nhưng mỗi nhà đều có ruộng đất a, phải biết thời điểm cô ta được Vương Gia Cường cứu, cô ta bởi vì không tìm được thức ăn đã bị đói bụng ròng rã hai ngày rồi, ngay cả một ngụm nước uống cũng không có, tư vị đó cô ta về sau cũng không muốn được thể nghiệm thêm một lần nữa, nếu Ngô Mỹ Lệ đem đi thằng con trai, thì trong nhà ít đi một đứa con ghẻ, thiếu một phần lương thực bị tiêu hao, cuộc sống sau này càng thoải mái chút. Tiếc rằng bà lão trong nhà chết sống không buông tay, Trương Diễm Diễm cũng không dám ở trước mọi người lộ ra một mặt ích kỷ của bản thân, chỉ có thể nói lời trái lương tâm khuyên nhủ Vương Gia Cường, nếu mẹ gã không nỡ, vậy lưu lại đứa bé đi. Còn lương thực đưa cho đi, một hai tháng nữa, là có lương thực mới thu về rồi.
Vì thế, hai phe đạt thành thỏa thuận, đứa bé về nhà họ Vương, Ngô Mỹ Lệ lấy đi hai phần ba số lương thực tích trữ trong nhà.
Nhà họ Vương có bao nhiêu lương thực tích trữ, nhà họ Ngô biết cực rõ ràng, dù sao lúc ban đầu cũng do một tay bọn họ chọn mua, có điều vì sợ Vương Gia Cường giấu nhẹm lương thực rồi chết sống không chịu nhận, nên lúc này Liêu Thục Phân nhờ người thôn thứ tám hỗ trợ vận chuyển lương thực trở về, thù lao một người năm cân tiểu mạch.
Năm cân tiểu mạch, đặt tại trước đây, không lọt nổi mắt xanh của bất cứ ai. Thế nhưng hiện tại, tất cả mọi người lại hận không thể sở hữu lương thực càng nhiều càng tốt, hơn nữa đều đang nhàn rỗi, do đó liền đồng ý giúp đỡ, đạp các loại xe đạp, xe ba bánh nhà mình, thậm chí có cả người đẩy cả xe gỗ kéo đến giúp đỡ nữa.
Lúc rời đi, Ngô Mỹ Lệ cùng Liêu Thục Phân đều vụng trộm thở phào một hơi.
Ngô Mỹ Lệ cũng biết, chính mình thân là một đứa con gái đã gả ra ngoài rồi lại bị nhà chồng đuổi về, ở nhà mẹ đẻ trong thời gian ngắn còn có thể, chứ ở lại lâu dài nhất định sẽ sinh mâu thuẫn, đặc biệt dưới tình hình cô ta còn biết rõ người trong nhà có tính nết như thế nào. Lương thực càng nhiều, đối với bản thân càng có đảm bảo. Mà Liêu Thục Phân, ý tưởng giống với Trương Diễm Diễm, thiếu một người tiêu hao lương thực là chuyện rất tốt. Mặc dù là cháu ngoại của bà, nhưng cháu ngoại là cháu ngoại, bên trong còn chiếm cứ một chữ "ngoại" đó. (ngoại: ngoài, bên ngoài, người ngoài)
Chờ người nhà họ Ngô đều trở về thôn, Chu Ngọc đem những chuyện bát quái mình nghe được kể lại cho đám Cảnh Lâm, rồi chậc chậc hai tiếng: "Cô ta làm mẹ cũng thật nhẫn tâm." Người nhà họ Ngô đều vì tư lợi, Ngô Mỹ Lệ làm loại chuyện lấy con trai đổi lương thực này, mọi người đều có thể dự đoán được, đừng nói là hành động bất đắc dĩ cái gì, nếu đổi là bà, không đem con trai trả lại cho bà, thì đừng nghĩ được sống yên ổn.
Bởi vì không liên quan đến chuyện của mình, nên đối với bọn cậu mà nói, việc này cũng chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn. Quan trọng là tin tức của những người trong thôn.
Thành phố người trong thôn ở trọ làm công, quanh năm đều sẽ có rối loạn, vì thế, nếu gặp chuyện loạn lạc gì, thì nơi đó sẽ là nơi xảy ra trước những thành phố khác. Phương thức đám Vương Gia Cường rời đi giống với Cảnh Lâm, đều là đạp xe về, phía sau xe buộc chặt thức ăn. Đi chưa tới hai ngày, ở trên đường vô tình gặp được người trong thôn, hai bên thật ra không thể nói đến mức quen biết, nhưng đều đã chạm mặt nhau rồi, vì thế mọi người còn rất cao hứng, nhiều người kết bạn mà đi càng thêm an toàn.
Cứ một đường đi như vậy chừng mấy ngày, trận động đất nửa đêm kéo đến, mọi người còn vui mừng nghỉ ngơi tại dã ngoại hòng tránh nguy hiểm nhà cửa đổ xuống đè chết. Hôm sau nổi lên sương mù dày đặc, tuy khiến mọi người sợ sệt lo lắng, nhưng vẫn an ủi lẫn nhau cùng chậm rãi di chuyển trong màn sương, đến lúc này mọi người vẫn còn đông đủ.
Rồi đột nhiên đến một ngày nào đó, sau khi bọn họ tỉnh lại tại một nhà khách sạn đã không còn ai, liền phát hiện thế giới thay đổi. Con người đột nhiên trở nên cực nhỏ bé, một con lạc đà cao hai tầng lầu từ trước mặt bọn họ đi qua, tất cả mọi người bị dọa sợ choáng váng.
Lộ trình về sau, dị thường gian khổ. Con đường nhấp nhấp nhô nhô, chung quanh tất cả đều là cỏ dại so với người còn cao hơn, xe căn bản không cách nào tiếp tục sử dụng được nữa. Dọc đường không chỉ gặp phải rất nhiều động thực vật hình thù kỳ quái, nhiều lần còn bị rượt đuổi chật vật mà chạy trốn. Bọn họ không chỉ phải cẩn thận tránh né những thứ đó, còn lâm vào hai lần đánh cướp trên đường, có điều bởi vì bọn họ nhiều người, gom lại đều hơn ba mươi mấy, nên kẻ chặn đường không những không cướp được đồ đạc, thậm chí còn bị người bên mình cướp ngược lại.
Sau đó bọn họ còn chưa kịp kinh hỉ bởi những đồ ăn thu hoạch được, đã bị đàn kiến to lớn xông đến đánh cho không kịp trở tay, con kiến to lớn cực kỳ hung ác, số lượng lại nhiều, trong tình trạng lo sợ hoảng hốt, mọi người đều tránh né chạy tán ra, vì vậy rất nhiều người đều đi rời khỏi đoàn. Đám người Vương Gia Cường trở về này cũng không phải toàn bộ số người đi làm công trong thôn bọn gã.
Đến đây, mọi người cũng chỉ có thể tiếp tục tự an ủi bản thân, nếu là đi tán ra trên đường, Vương Gia Cường có thể trở về, thì người nhà mình cũng sắp về đến nơi rồi.
Mà Cảnh Lâm lao động liên tục chừng mấy ngày, tại trước đợt thu hoạch vụ thu, trở nên hoàn toàn nhàn rỗi.
Rau dưa trồng tại sân sau, như rau xà lách và hành lá đều đã nhú mầm. Hướng phát triển của rau xà lách có xu thế giống với lá sen, tất cả các lá đều mọc thẳng xòe rộng ra bên ngoài, xếp đều hình thành một vòng tròn, còn hành lá, Cảnh Lâm bấm một cái, phát hiện lá hành đáng lẽ ra rỗng ruột, lại thực sự biến thành đặc ruột, ngửi mùi so ngày trước cũng không có biến hóa gì. Hai loại rau này cơ bản một ngày một biến hóa, tốc độ lớn so cải thảo chậm hơn nhiều, mỗi ngày dài ra một khúc, đại khái một khúc tựa như một ngón tay.
Cây cà chua và ớt chỉ thiên thì không có biến hóa gì.
Vào lúc này Cảnh Lâm đang giã hạt ớt chỉ thiên.
Hạt ớt chỉ thiên trải qua mấy ngày phơi nắng, đã triệt để khô rồi. Cậu đem hạt ớt khô cho vào nồi rang, sau đó múc ra bỏ vào bên trong cối đá đã được rửa sạch sẽ và hong khô, dùng chày đá giã nát.
Cối đá rất nhỏ, cái này là do ông nội trước đây tìm thợ già chuyên đẽo đá làm, kích cỡ vừa vặn lớn bằng một bàn tay cậu. Sau những ngày ăn Tết, người một nhà đều thích cho hạt lạc đã rang chín bỏ vào cối cùng với đường nâu, giã nhuyễn thành nhân bánh mang đi gói bánh trôi.
Hạt ớt chỉ thiên sau khi rang vẫn như trước đặc biệt thơm, toàn bộ đều rất giòn, giã một phát liền nát. Đem hạt ớt giã nát thành bột phấn trút vào trong bình thủy tinh sạch sẽ để bảo tồn, đổ cũng đầy gần một nửa bình thủy tinh cao cỡ bàn tay. Cảnh Lâm còn nếm thử một cái, chỉ có một chút vị cay, còn có một tia vị ngọt của quả ớt nữa.
Biết Cảnh Lâm phải ra khỏi nhà, Nhạc Nhạc đã chờ sẵn ở cửa rồi, Ộp Ộp chừng mấy ngày chưa về nhà cũng đã trở về, giờ đang ngồi xổm bên cạnh Nhạc Nhạc, trên lưng cõng Quạc Quạc.
Nhắc tới mới nhớ, mấy ngày nay danh tiếng của Ộp Ộp cũng rất lớn. Từ sau khi đem nó đưa tới nhà Triệu Chí Văn và Nghiêm Phi, muỗi tại hai nhà chưa một lần xuất hiện lại. Vì vậy mà ngủ được ngon giấc, mà những người khác trong thôn lại bất đồng, mỗi đêm đều bị con muỗi đốt, phải chịu tội một phen, mỗi ngày mang theo một thân nốt hồng đi ra ngoài, mà nhà họ Triệu cùng nhà họ Nghiêm thì ngược lại, trước còn nhìn thấy trên mặt có nốt hồng hồng, mấy ngày này đã không nhìn thấy, thế nên liền dồn dập hỏi nhà bọn họ có phải có tuyệt chiêu đuổi muỗi gì không.
Người hai nhà đã hỏi qua ý kiến Cảnh Lâm, sau khi đạt được sự đồng ý của cậu và Ộp Ộp, liền đem Ộp Ộp lộ diện trước mặt mọi người.
Tất cả mọi người còn cho rằng hai nhà đang nói đùa, một con cóc trông dọa người như vậy, không mau đánh chết nó đi còn nuôi dưỡng làm gì, muốn để chính mình đem nó ôm về, độ khó rất cao a. Vẫn Là Triệu Thiểu Kiền kẻ đầu tiên chen lên trước, không nói hai lời ôm Ộp Ộp đi. Nước thuốc phối chế trước đó miễn cưỡng có chút tác dụng, thế nhưng đã sớm dùng hết rồi, thời gian gần đây người trong nhà bị cắn đến độ bị ám ảnh tâm lý, tất cả đều sợ buổi tối buông xuống. Hắn tin Cảnh Lâm, Cảnh Lâm nói con cóc này không hại người còn bắt được muỗi, vậy thì chần chờ chi nữa, thừa dịp người khác còn đang ghét bỏ do dự, nhanh chóng ôm trở về.
Chưa ai động tất cả liền bất động, nhưng một khi có người động thì mọi người đều bắt đầu nhao nhao lên. Mã Thuần Chính lập tức đuổi theo, trong miệng còn lớn tiếng hô hào: "Muốn dùng Ộp Ộp mau mau xếp hàng, tôi là người đầu tiên xếp sau nhà Thiểu Kiền."
Theo sát bước chân cháu trai mình chính là Mã Nhân Thông, rồi mới đến các thôn dân khác sau khi phản ứng lại.
Nhắc tới cũng kỳ, chỉ cần Ộp Ộp từng đi qua nhà ai, sau này cũng sẽ không bao giờ xuất hiện con muỗi nữa. Mà Ộp Ộp mấy ngày này ngồi xổm nhà nọ chạy một chút nhà kia, đại khái là được ăn uống rất tốt, nên Cảnh Lâm cảm giác nó tựa hồ béo hẳn một vòng.
Ngày hôm nay đã hẹn xong muốn đi nhìn một chút ao cá. Cảnh Lâm mang theo Nhạc Nhạc còn có một ngỗng một cóc, trực tiếp đi tới nhà Nghiêm Phi.
Sau lần nói chuyện dưới ruộng ngày đó, quan hệ giữa cậu và Nghiêm Phi xác thực không xa cách như trước đây nữa. Thời điểm tới nhà Nghiêm Phi, Nghiêm Phi đang so chiêu với Nghiêm Lộ. Khí lực Nghiêm Lộ lớn, thế nhưng đụng tới Nghiêm Phi khí lực lớn thôi cũng chưa đủ, hai người ngươi tới ta lui bên trong phòng khách không tính rộng rãi bày cả bàn với băng ghế, đánh đến mức bất diệc nhạc hồ(không biết trời đâu đất đâu). Chu Phỉ Phỉ cùng Nghiêm Nhuệ Phong ở bên cạnh quan sát đến say sưa ngon lành.
Thấy Cảnh Lâm đã tới, Nghiêm Phi né một cái tránh thoát khỏi nấm đấm Nghiêm Lộ vung sang, đánh một thủ thế dừng lại.
Nghiêm Phi dùng khăn mặt lau mồ hôi, nói: "Hiếm lắm mới được nghỉ, sao em thức dậy sớm vậy? Nhà anh vừa nấu cơm xong, ăn chưa?"
"Đã quen dậy sớm, chúng tôi ăn rồi mới tới." Cảnh Lâm nói, cậu đã thành thói quen tu luyện mỗi sáng sớm lúc mặt trời mọc, đến thời điểm tự nhiên sẽ tỉnh lại, sau khi tu luyện xong tinh thần cực kỳ dồi dào, so với ngủ tốt hơn nhiều lắm.
"Vậy em ngồi chờ anh một lúc, anh ra một thân mồ hôi, muốn giội người cái."
"Chờ chút." Cảnh Lâm gọi lại Nghiêm Phi đã xoay người đi, "Anh có thể so hai chiêu với tôi hay không?"
Nghiêm Phi nhướn mày: "Có thể." Nếu như y không nhớ lầm, lúc lên trấn Hoàng Đài Cảnh Lâm còn một bộ không biết đánh nhau đấy, có điều, cùng người mình thích chơi đùa một lúc cũng không có chuyện gì, nhường em ấy là được rồi.
Nghiêm Phi nghĩ như vậy, liền vung tay về phía Cảnh Lâm.
Tại thời điểm Nghiêm Phi sắp đụng tới chính mình, Cảnh Lâm ra tay hóa giải chiêu của y, nhìn Nghiêm Phi hơi kinh ngạc, liền nhắc nhở: "Anh nghiêm túc chút, coi như cùng đánh với Lộ Lộ."
"Được." Nghiêm Phi cũng nghiêm túc lại. Vừa rồi y ra tay nhìn như một kích tùy hứng, nhưng tại trước lúc ra chiêu chính y đã nghĩ tốt phương thức đối ứng, nếu như Cảnh Lâm ra tay phản kích, y có thể biến đổi thế tiến công, lật lại nắm chặt cổ tay cậu, không nghĩ tới Cảnh Lâm có thể ra tay nhanh như vậy, tốc độ phản kích của y không đuổi theo kịp.
Mà trong mắt Cảnh Lâm, vừa nãy Nghiêm Phi không phải trong trạng thái đối chiến với Nghiêm Lộ lúc trước, dưới cái nhìn của cậu, hành động của hai người đều quá chậm, nếu tốc độ của cậu nhanh hơn, là có thể ở tình huống đối phương mới xuất ra một chiêu đã phản kích lại được hai lần. Trước trên trấn Hoàng Đài cậu còn chưa có khả năng quan sát dạng này, có thể xuất hiện biến hóa lớn như vậy, công lao của việc tu tập tâm pháp là không thể không nhắc tới.
Mà tại thời điểm chiêu của Nghiêm Phi bị Cảnh Lâm hóa giải, Nghiêm Lộ vốn đang ở một bên thờ ơ cũng phải cẩn thận quan sát. Phải biết thiên tư tập võ của anh nàng rất tốt, lúc trước còn được một huấn luyện viên võ thuật chuyên nghiệp coi trọng, muốn đem về bồi dưỡng thật tốt, nhưng anh nàng lại từ chối lời đề nghị đó. Mặc dù vậy, thân thủ của anh nàng vẫn không thua gì rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp khác. Nếu như anh nàng nghiêm túc, thời gian nàng có thể kiên trì dưới tay y tuyệt không vượt quá mười phút, mà bây giờ đã mười phút rồi, Cảnh Lâm ứng đối còn rất dễ dàng, đã qua lâu như vậy anh nàng còn chưa từng đụng tới góc áo Cảnh Lâm, ngược lại lãnh phải mấy lần Cảnh Lâm công kích.
Mà Cảnh Lâm tuy có sức quan sát kinh người, thế nhưng thân thể còn chưa cân đối được với năng lực, tốc độ ra tay cùng ý nghĩ trong đầu không đồng bộ với nhau. Dần dần, khi Nghiêm Phi càng ngày càng nghiêm túc, các bước công kích càng ngày càng quỷ dị khó lường, thì phản ứng thân thể Cảnh Lâm càng không thể theo kịp những gì đầu óc truyền lại, cuối cùng bị Nghiêm Phi một chiêu khóa sau lưng, bị giam cầm trong lồng ngực của y không thể động đậy.
Nghiêm Phi sờ soạng trên cổ cậu một cái, sau đó buông cậu ra, trong mắt không hề che dấu sự tán thưởng: "Em rất lợi hại, rèn luyện nhiều hơn nữa, anh sẽ không thể đánh lại em." Không nghĩ tới Cảnh Lâm xuất sắc như vậy, trái tim Nghiêm Phi lại tràn ngập tình yêu, thình thịch đập kịch liệt.
Gần đây tố chất thân thể Cảnh Lâm đã tốt hơn rất nhiều, nhưng sau khi trải qua một phen đối chiến vừa rồi, thể lực vẫn có chút không theo kịp, lúc này còn có chút thở dốc. Cậu ngại ngùng cười: "So với anh còn kém nhiều lắm."
Nghiêm Phi nói: "Cũng do anh trước đây không nghĩ tới vấn đề ấy. Như vậy đi, về sau mỗi ngày em dành ra chút thời gian, anh dạy em đấu đối kháng." Muốn cùng người mình thích ở riêng là thật lòng, muốn dậy cậu đánh đối kháng cũng là thật lòng.
Cảnh Lâm đang có ý này, liền vui vẻ gật đầu: "Vậy làm phiền anh."
Nghiêm Phi bất đắc dĩ nói: "Có gì phiền toái chứ, em lại đang khách sáo với anh."
Sau đó Nghiêm Phi cùng Nghiêm Lộ đều lần lượt đi tắm rửa, Cảnh Lâm ngồi trong phòng khách nhà y cùng Chu Phỉ Phỉ và Nghiêm Nhuệ Phong tán gẫu.
Chu Phỉ Phỉ hỏi Cảnh Lâm: "A Lâm này, cháu có nghĩ tới chuyện về sau tìm bầu bạn như thế nào không?"
Ở chung lâu như vậy, Cảnh Lâm cũng biết Chu Phỉ Phỉ có dự định thông gia với nhà họ Triệu, cũng không tiếp tục cho rằng đối phương muốn đề cử con gái với mình, nên nghe vậy liền nói: "Những mặt khác còn chưa cẩn thận nghĩ tới, nhưng ít nhất phải không ngại Nhạc Nhạc mới được."
Nhạc Nhạc đang ở trước cửa chơi cùng Quạc Quạc còn có Ộp Ộp nữa, cuộc đối thoại bé không nghe thấy. Nếu không, bình thường Cảnh Lâm không thích ở trước mặt Nhạc Nhạc đề cập đến những chuyện kiểu này.
Chu Phỉ Phỉ vội vàng nói: "Đó là đương nhiên, người không thích Nhạc Nhạc của chúng ta thì không thể đủ điều kiện được, cháu nói đúng không."
Cảnh Lâm cười cười.
Chu Phỉ Phỉ thở dài: "Ôi, chuyện yêu đương của thằng con trai thúi nhà ta khiến kẻ làm mẹ đây sầu lo cực kỳ." Đây cũng không phải giả vờ giả vịt gì, bà xác thực rất lo lắng a.
Cảnh Lâm an ủi bà: "Con cháu tự có phúc của con cháu, mọi mặt A Phi đều rất xuất sắc, về phương diện này cô Phỉ không cần quá lo lắng."
"Làm sao không lo lắng được!" Chu Phỉ Phỉ nói, "Nhiều năm như vậy cũng không thấy mang người về cho cô nhìn một cái, cho dù là nam nhân, cô cũng đồng ý a!" Nói xong, không chút biến sắc xem xét sắc mặt Cảnh Lâm.
Nghiêm Nhuệ Phong ở bên cạnh cực kỳ tán đồng mà gật gù.
Vẻ mặt Cảnh Lâm sững sờ, bình thường cha mẹ nếu như thấy con trai mình mang một nam nhân khác trở về không phải sẽ tức giận bạo hỏa sao, không nghĩ tới cô Phỉ cùng chú Phong có thể rộng lượng như vậy.
Chu Phỉ Phỉ không chắc vẻ mặt kia của Cảnh Lâm là ngộ ra được chút gì đó hay là có phản cảm với lời nói của bà, đành thăm dò hỏi: "Nói mới nhớ, A Lâm đối chuyện hai người đàn ông sống cùng nhau có cái nhìn gì a?" Cũng muốn tiết lộ chút tin tức về con trai mình cho cậu biết.
Mà ngoài cửa thông ra sân sau, Nghiêm Phi đã tắm rửa sạch sẽ giờ đang lau tóc phải ngừng lại động tác, nín thở lắng nghe cho rõ ràng.
Cảnh Lâm cũng xác thực từ trong lời Chu Phỉ Phỉ nghe hiểu một số chuyện, Chủ Phỉ Phỉ sẽ không vô duyên vô cớ hỏi vấn đề kiểu này, khả năng lớn nhất chính là Nghiêm Phi con trai bà, thiên hướng tình dục là nam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất