Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký
Chương 39: Vô sỉ, không biết xấu hổ
Đêm càng khuya, mưa ngoài động ngày càng lớn hơn, bông tuyết cũng rơi xuống cùng mưa, độ ấm đột nhiên giảm xuống. Cho dù là ở sâu trong động, thì tiếng kêu của tang thi và dị thú vẫn nương theo tiếng gió lọt vào trong tai mọi người. Thân mình Diệp Cẩn run lên, tiết ở trong thân thể Diệp Thần.
Đem phân thân chậm rãi từ trong cơ thể Diệp Thần lui ra, do đã phát tiết nên phân thân đã mềm một nửa, Diệp Cẩn tìm trong ba lô một miếng vải sạch, cẩn thận lâu cho Diệp Thần. Sau đó lấy ra một bộ quần áo sạch, Diệp Thần không lên tiếng, tùy ý Diệp Cẩn gây sức ép.
Hai người sau khi lau sạch sẽ, Diệp Cẩn xóa bỏ hắc vụ ở cửa động, một làn sương bao lấy tất cả mùi hương trong huyệt động bay ra ngoài, ba người bên ngoài vô cùng nghiêm túc, thấy Diệp Cẩn bỏ đi hắc vụ, liền dẫn theo cái thứ quái dị bên ngoài đến. Cả bọn đều nhìn về phần dưới của Diệp Thần, nhưng không có hỏi nhiều
“Lão đại, thứ này rất kỳ lạ.” Mạc Phong nhíu mày, nhìn về hướng Diệp Cẩn giải thích.
Bác Tạp cùng Klose chuẩn bị đồ ăn, chẻ cây củi thành mấy khúc nhỏ, tạo thành một đống lửa đơn giản, Klose lấy ra một chút gia vị, dùng để rửa sạch thịt dị thú, chuẩn bị nướng thịt. Ở bên ngoài không có gì đáng chú ý, tốt nhất vẫn là nên ăn cho no bụng.
“Như thế nào?” Diệp Cẩn ngẩng đầu lên, theo phương hướng Mạc Phong chỉ mà nhìn qua, chỉ thấy ở phía trên động có một bóng đen đang nằm, nó có vẻ bự, nghe Mạc Phong giải thích, thứ này sau khi chết đi sống lại nhiều lần liền thành công tiến hóa thành hình thể hiện tại. Tứ chi hóa thành lợi trảo sắc bén, ở mông còn tiến hóa ra cái đuôi dài nhỏ, ở cuối đuôi còn rất nhọn giống như vũ khí.
Diệp Thần dựa vào vách tường, yên lặng khôi phục thể năng, trong lòng bàn tay đang cầm dị hạch của con khỉ đầu chó, toàn lực cắn nuốt, cậu muốn mượn cơ hội này để lên cấp năm. Hấp thu dị hạch cùng cấp làm cho cậu thăng cấp thuận lợi hơn, nước chảy thành sông, hoàn toàn không có cảm giác sống không bằng chết như lần trước.
“Ầm!” Một lát sau liền thuận lợi đả thông kinh mạch, thành công trở thành dị năng giả cấp năm. Sau khi bước vào cánh cửa cấp năm, Diệp Thần cảm thấy được cảm giác của mình tăng lên, ngũ giác trở nên mạnh hơn! Tinh thần lực kết lưới phóng ra khắp động, nhanh chóng tập trung lên cái bóng đen nằm ở trên đỉnh huyệt động.
“Đây là thứ quái vật gì?” Diệp Thần mở mắt, nhìn về bóng đen đó, theo ánh sáng trong động, y có thể nhìn rõ toàn thân của nó. Tứ chi thon dài hóa thành lợi trảo, bám chặt như con thằn lằn, sau lưng có một cái đuôi dài nhỏ, hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết của nhân loại, miệng rộng đến tai, trên cái cổ lộ ra bên ngoài, có mấy dấu vết bầm xanh tím như là dấu ngón tay…
“Không biết, tôi lúc nhìn thấy nó đã có hình dáng như vậy, cao tầm 1m7…sau khi chết vài lần, liền trở thành thứ ghê tởm này!” Klose nhún vai, bắt đầu làm thịt nướng, mỡ rơi trên lửa phát ra âm thanh tách tách, nói xong, còn dựa sát vào người Bác Tạp, hiển nhiên cảm thấy thứ này thật ghê tởm.
“1m7?” Diệp Thần đỡ vách đá đứng dậy, nhìn chằm chằm cổ của con quái vật đang nằm trên đá, dưới ánh huỳnh quang càng nhìn thấy rõ ràng hơn. Diệp Thần xoa nhẹ thái dương, mấy dấu tay này không hề xa lạ với cậu.
Quái vật sau khi nhìn thấy Diệp Thần đứng lên, liền mở cái miệng rộng kêu lên từng tiếng bén nhọn, đầu lưỡi ẩm ướt lộ ra, giống như liếm lên vách đá, mơ hồ còn thấy được xước mang rô ở trên đầu lưỡi.
“Tôi nghĩ, tôi có thể quen biết con quái vật này!” Diệp Thần chần chờ nói, nghi ngờ trong mắt càng đậm, trầm tư một lát, ngẩng đầu nói: “Trước khi các người đến, tôi cùng Trương Như Anh gặp Long Tường Thiên và Lý Huân ở gần ngã ba, sau đó gặp dị thú triều, rồi lúc ở trước trạm xăng dầu trong huyện An Bình thì gặp phải tang thi chuột, bất đắc dĩ nên chúng tôi lui về động Tử Hà, trải qua mấy giờ chiến đấu, chúng tôi đánh thắng tang thi chuột. Đương nhiên bọn tôi cũng trả giá không nhỏ, lúc mọi người phân chia tìm đường, Lý Huân đã tiêm thuốc an thần và thuốc tê cho tôi, trước khi lâm vào hôn mê, tôi đã dùng sức bóp nát cổ Lý Huân, chính là vị trí đó…” Nói xong, chỉ vào cổ của nó.
“Cậu nói quái vật này chính là tiến sĩ Lý Huân của liên minh?” Mạc Phong kinh ngạc nói.
Danh vọng của Lý Huân trong liên minh không nhỏ, đương nhiên nguyên do trong đó không thể thiếu sự hỗ trợ của Long Tường Thiên, năm đó Đường Ngân sụp đổ, Lý Huân không những không bị liên lụy ngược lại mọi chuyện còn không liên quan đến hắn. Nếu không có Long Tường Thiên giúp hắn, Lý Huân sao có thể tiêu diêu tự tại như bây giờ?
“Trong động đã bị chúng ta càn quét quá, không có dị thú hoặc tang thi khác tồn tại, nhưng vì cái gì mà sau khi Lý Huân chết lại biến thành bộ dạng này thì tôi không biết, nó có thể là vì đuổi theo tôi mà đến.” Ánh mắt sắc bén của Diệp Thần nhìn chăm chú vào quái vật, dừng một chút lại nói: “Lý Huân là tiến sĩ sinh hóa, ai cũng không biết hắn có ở trên người mình làm cái gì không chứ? Năm đó hắn là trợ thụ đáng tin cậy nhất bên người Đường Ngân, nói thí nghiệm trên cơ thể sống nửa điểm cũng không liên quan đến hắn, tôi không tin!”
“Muốn giải quyết nó luôn không?” Diệp Cẩn hỏi, bộ dáng tuy dữ tợn nhưng thực lực không mạnh, chỉ là có hơi khó chơi.
“Không cần, đem nó giao cho Long Tường Thiên, em nghĩ y sẽ giải thích cho chúng ta.” Diệp Thần hạ mắt, bọn họ đã mất tích mấy giờ, lấy sự coi trọng của Long Tường Thiên đối với Lý Huân, y không có khả năng cái gì cũng không làm, chẳng lẽ bên kia đã xảy ra chuyện gì?
“Tích tích!” Lúc này, máy liên lạc của Diệp Cẩn vang lên. Y nhấc mắt. “Là tôi, có việc?”
“Dị thú triều lần này lan truyền phạm vi rất rộng, quân đội liên minh đã nhúng tay vào, chúng ta nên làm như thế nào?” Thanh âm của Hàn Ninh thông qua máy liên lạc truyền đến, mang theo chút vội vàng.
Sự thành lập của liên minh, ở mặt ngoài thì mấy đại gia tộc có thể khống chế, hô mây gọi gió, sau lưng thì có rất nhiều bí mật không muốn người khác biết đến. Mười ba cái ghế liên minh, ai cũng muốn chia một chén nước, dưới làn nước yên ả, bình tĩnh che dấu những ngọn sóng lớn, từ khi virus T khuếch tán đến lúc bị ức chế, dục vọng mỗi người đều dần dần bành trướng lên. Tranh đấu vẫn luôn tồn tại, để đạt được lợi ích lớn nhất trong tân thế giới về sau, hiện nay các thế lực đang khẩn cấp đưa người vào liên minh.
“Người nhà ai?” Diệp Cẩn bình tĩnh hỏi, quân đội liên minh nhúng tay vào khu hoang dã là chuyện sớm hay muộn, nguy hiểm đi cùng với ích lợi. Khu hoang dã đã từng là đô thị phồn hoa của nhân loại, cho dù hoang phế mười năm, nhưng cũng có không ít đồ vẫn còn có thể sử dụng, huống chi còn có cả vật tư và thiết bị máy móc.
“Liễu gia, Tư gia.” Hàn Ninh nói ra bốn chữ.
Liễu gia có Liễu Như Phong, Tư gia ở trước mạt thế chính là quân sự thế gia, hai nhà không hề đơn giản.
“Người được hai nhà phái tới là ai? Bên ông già kia có tin tức gì không?” Nghe bốn chữ đó, Diệp Cẩn hơi nhíu mày, không nghĩ đến những người đó xuống tay nhanh như vậy, chuyện ở trung bộ khu hoang dã y vừa giải quyết xong thì bọn họ đã muốn nhúng tay, thật sự là lòng tham không đáy!
“Liễu gia chính là Liễu Dịch Kỳ, còn Tư gia là Tư Tu Ngạn, thượng tướng không có truyền đến tin gì mới, cần tôi liên hệ thử xem sao không?” Hàn Ninh đáp, hồ nước ở thành phố Bắc Bình rất sâu, thượng tướng không cho phép bọn họ nhúng tay vào, chỉ nói thời điểm chưa tới nên không cần gấp. Chờ thời cơ đến, ông tự nhiên sẽ liên hệ để bọn họ ra tay đảo loạn hồ nước ở Bắc Bình.
“Thật đúng là hạ vốn gốc mà, hai nhà không sợ bọn họ có đi không có về à?” Sát khí trong mắt Diệp Cẩn nổi lên, ánh mắt hiện ra hồng quang, “Ông ta không chủ động liên hệ thì cậu đừng ra tay, miễn cho lộ dấu vết, thế lực sau lưng căn cứ tiếp viện còn chưa thăm dò rõ ràng, tùy tiện ra tay sẽ mất ưu thế. Trước cứ án binh bất động, người hai nhà kia không cần để ý tới, khu hoang dã cũng không phải Bắc Bình, không có chuyện bọn họ thích làm gì thì làm.”
“Tôi đã biết!” Hàn Ninh gật đầu, sau đó chỉ đơn giản nói vài câu rồi ngắt liên lạc.
Diệp Thần im lặng nghe cuộc đối thoại giữa Diệp Cẩn và Hàn Ninh, trong mắt có hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ, quả nhiên đọc truyện và tự thân trải qua là hoàn toàn khác nhau. Lúc cậu đọc truyện, khi nhìn thấy Hứa Kham thông đồng với đàn ông, ngoại trừ làm vẫn là làm, dị năng luôn thăng cấp, đại sát tứ phương thu phục rất nhiều đàn ông và tiểu đệ, nhưng hôm nay chính bản thân trải nghiệm, giật mình phát hiện hết thảy không đơn giản như đã nghĩ.
Thế giới này giống như một bí ẩn thật lớn, biết càng nhiều lại càng mê mang. Ngay cả Diệp Cẩn cũng không đơn giản như bề ngoài, gì mà một trong năm đại cao thủ của khu Bố Cát, hơn phân nửa chỉ là một cái bẫy. Chỉ dựa vào thời gian gần đây cậu cũng đủ hiểu, không khó nhận ra thực lực của y chỉ khoảng cấp sáu như đã đề cập, hơn nữa mấy người bên cạnh y cũng đều rất mạnh.
Hơn nữa, Diệp Cẩn rất hiểu Hứa Kham, đây mới là điều khiến Diệp Thần kiêng kị.
Thấy ánh mắt mang theo sự phòng bị của Diệp Thần, Diệp Cẩn cứng đờ, sau đó cười nhẹ nói: “Tiểu Thần, có một số chuyện tạm thời không thể nói cho em, nhưng anh sẽ không hại em, cho nên em không cần đề phòng anh như vậy.”
Diệp Thần từ chối cho ý kiến, cầm lấy thịt dị thú mà Klose đã nướng chín, âm thanh tách tách của lửa, mùi thơm của thịt nướng tràn ngập huyệt động. Vì phòng ngừa bị đánh lén, Diệp Cẩn đã phong kín cửa huyệt động.
Một lát sau, Diệp Cẩn đột nhiên đề phòng!
“Chú ý! Có người đến đây?” Diệp Cẩn buông thịt nướng trên tay, một đoàn hắc vụ bao lấy toàn thân y, sau khi hắc vụ tan biến thì Dung Tuyên xuất hiện ở trước mắt mọi người, ngay cả quần áo cũng đổi màu, đỏ tươi như máu. Hắc vụ ở cửa huyệt động đã tan mất, mọi người thấy cách hơn năm mươi mét có một nhóm người chật vật.
“Rống rống…” Quái vật nằm sấp trên đỉnh chóp, đột nhiên phát ra tiếng kêu bén nhọn, cảnh cáo nhân loại đang tiến đến gần, cái miệng mở ra thật to, chiếc lưỡi mạnh mẽ đâm xuyên qua thạch nhũ. Trong nháy mắt, thạch nhũ từ trên rơi xuống chân đám người đang đi tới.
“A! Thứ quái quỷ gì thế?” Một giọng nam kêu lên, sau lưng người nọ hiện ra một bóng đen, chém mạnh lên con quái vật phía trên, lúc sau, nó liên tục lui về, trốn trong khe hở nứt ra của vách đá.
“Sakiko Suzuki, quái vật chết tiệt, phế vật…Vừa rồi làm hại ta xấu mặt, sao mày không chết đi?” Nam nhân được mọi người bảo hộ ở giữa thét lên, cô gái bị chất vấn có khuôn mặt lạnh lùng, hắn cảm thấy vô cùng giận dữ, roi đen trên tay huơ lên đánh về phía cô gái, mắng: “Đều là tại quái vật như mày, nếu không phải mày, chúng ta đã sớm hoàn thành nhiệm vụ của Thiên Hoàng, trở về đất nước.”
Cô gái chịu đánh, chịu mắng, hoàn toàn không giống dáng vẻ mạnh mẽ như vừa rồi, quỳ trên mặt đất tùy ý người nọ dùng roi đánh lên người mình, vết roi che kín toàn thân, khuôn mặt chết lặng không có sức sống.
Đám người Diệp Thần trầm mặc nghe âm thanh chửi bậy của người nam nhân đó, tốc độ nói chuyện của hắn rất nhanh, roi đen trên tay không ngừng đánh vào thân thể mềm mại của cô gái, kimôno trên người của cô đã rách nát, lộ ra da thịt bầm tím, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên nam nhân kia làm vậy. Những người bên cạnh mang theo khuôn mặt lạnh như băng, ghét bỏ nhìn cô gái, không hề có ý định ngăn cản.
“Bọn họ nói cái gì?” Mạc Phong nhìn về phía Klose, Klose là con lai Trung Mỹ, hiểu được bốn loại ngôn ngữ Anh, Pháp, Trung, Ý. Không giống Mạc Phong, ngay cả tiếng Anh cũng chỉ nghe hiểu đối thoại đơn giản.
Klose lắc đầu nói: “Nghe không hiểu, bất quá hình như đang mắng người.”
Mạc Phong liếc mắt xem thường, khuôn mặt nam tử vặn vẹo, dùng roi đánh người, ai cũng biết hắn đang mắng người.
“Tiếng Nhật, những người này hẳn là người Nhật. Nhưng mà tại sao họ lại ở đây?” Diệp Thần nhíu mày nhớ tới lúc virus T bùng nổ, các quốc gia nhanh chóng phong tỏa thông đạo ở biên giới. Người nước ngoài đang ở quốc nội không thể về nước, nên bọn họ tụ tập lại một hải cảng, đây là trí nhớ của đời trước. Người trong nước đều tin rằng: Không phải tộc ta thì phải giết! Hải cảng giống như cái lồng giam của người ngoại quốc, ra vào đều cần đăng ký.
“Khuôn mặt của những người này đều vô cùng xa lạ.” Diệp Cẩn lạnh giọng, mười năm trước virus T đột nhiên bùng nổ, dân cư của các quốc gia khác đều tụ tập ở hải cảng, một khi bọn họ rời khỏi hải cảng, thì liên minh sẽ đưa ra thông báo. Mà hiển nhiên những người này cũng không nằm trong danh sách thông báo, có thể là người nhập cư trái phép.
Dân cư khác tụ tập lại ở hải cảng, ra vào cũng báo cáo, Diệp Cẩn nói đây là những khuôn mặt xa lạ, thực hiển nhiên những người này không phải đến từ hải cảng, còn việc đến từ đâu thì cần phải xét lại!
“Còn cô gái kia làm sao vậy? Như thế nào lại không phản kháng.” Mạc Phong liếc mắt nhìn người nọ, rõ ràng có thể cảm nhận thực lực mạnh mẽ của cô gái kia, lại để một người bình thường đánh mắng này làm cho một người luôn giãy dụa trong mạt thế như hắn không thể hiểu được, thực lực ở mạt thế là quan trọng nhất, cô gái có thực lực vì sao không phản kháng?
“Cô gái kia là một người hầu, trong những đại gia tộc có truyền thừa lâu đời sẽ bồi dưỡng một vài thị nữ cận thân cho thành viên trực hệ, cô gái bị đánh hẳn là thị nữ của người nam nhân đó, anh không thấy bộ mặt lạnh lùng của những người khác sao?” Diệp Thần thản nhiên nói, cô gái kìa quỳ ở trên mặt đất tùy người nọ đánh, khuôn mặt xinh đẹp không hề có sức sống, giống như một con búp bê rách, trên người chằng chịt vết bầm, chỉ sợ trận đòn như thế này, cô chịu không ít.
“Dân tộc biến thái!” Mạc Phong thay đổi khuôn mặt, nhưng Bác Tạp cùng Klose như kẻ trộm nở nụ cười, ngượng ngùng nói: “Chậc chậc! Thực hâm mộ tên biến thái này! Khuôn mặt trẻ con bộ ngực người lớn và những thứ khác, đúng là nữ thần của đàn ông a!”
Nam tử đánh mệt mỏi, đưa roi cho một cô gái khác bên cạnh, ngẩng đầy nhìn về đám Diệp Thần.
“Chào mọi người, tôi là Chân Hàn Tử.” Nam tử phun nước miếng lên người cô gái, khuôn mặt nịnh nọt nhìn về phía bọn Diệp Thần. Hoàn toàn không còn tư thái cao ngạo trước đó, thấy mấy người Diệp Thần không nói gì, không thể không nói người của nước này thật am hiểu thay đổi sắc mặt, tốc độ biến sắc này đã theo kịp kịch ở Tứ Xuyên – Đổi mặt.
Thấy hai người Diệp Cẩn và Diệp Thần không có ý đứng dậy, Klose cùng Bác Tạp vẫn nhìn chằm chằm cô gái kia, Mạc Phong cảm thấy mệt mỏi: “Tôi là Mạc Phong, các người đang đi đâu?”
“Diêm Hồ, còn các người?” Chân Hàn Tử xoa tay, ánh mắt thật nhỏ liếc Klose cùng Bác Tạp đang nhìn chằm chằm cô gái sau lưng mình, trong mắt xẹt qua tính kế, cười quyến rũ nói: “Yoko, Michiko đến đây, gặp mấy vị đại nhân.”
Chân Hàn Tử không phải tên ngu, những người này dám nghỉ ngơi ở nơi gần quái vật như thế, khẳng định có thực lực không tệ, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ Thiên Hoàng giao cho, hắn cần kết giao càng nhiều cường giả hơn nữa. Lần này lén vượt biên, chỉ dẫn theo mười người có năng lực, chiến đấu một đường, giờ chỉ còn lại sáu trong đó còn có con quái vật kia, nghĩ thế liền trừng mắt nhìn về Sakiko Suzuki. Đều do phế vật vô năng này làm hại, khiến hắn tổn thất thảm trọng.
Nghe thấy hắn gọi, hai cô gái dáng người đầy đặn hiện ra, lắc mông đến gần, nhân tiện nháy mắt với Klose và Bác Tạp. Diệp Cẩn và Diệp Thần đứng ở chỗ tối, đoàn người Chân Hàn Tử nhìn không kỹ, cũng không phát hiện ở trong góc tối còn có hai người đang ngồi, lúc tiến vào mới phát hiện có nhiều thêm hai người, hơn nữa còn là nam nhân diện mạo tuấn mỹ, nhất thời hoa mắt!
Chân Hàn Tử tên thật là Takamoto, là người của gia tộc Panasonic, lần này phụng mệnh Thiên Hoàng lén vượt biên đến đây chấp hành nhiệm vụ bí mật. Takamoto trời sinh chính là một tên gay, đặc biệt thích ngược đãi, nam thị bị hắn tra tấn đến chết không đến một trăm cũng có mấy chục, khi nhìn thấy hai người Diệp Cẩn ngồi ở chỗ tối, hạ thân hắn nhanh chóng đứng lên, nếu không phải trên người mặc áo bông rộng rãi, chỉ sợ đã sớm bị lộ nguyên hình.
Cảm nhận được tầm mắt của Takamoto, sắc mặt hai người Diệp Cẩn liền lạnh xuống.
“Hừ!” Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, tinh thần lực tính công kích thẳng vào đầu Takamoto chuyển hướng. Sau đó ngưng tụ tinh thần lực lại thành một đoàn, tát mạnh hai cái lên mặt Takamoto. Âm thanh này ở trong huyệt động vô cùng vang dội, Diệp Thần lạnh lùng nói: “Quản tốt đôi mắt của anh, bằng không tôi thay anh móc ra.”
“A…phải, phải!” Takamoto kêu thảm thiết mấy tiếng, hắn không những bỏ lỡ cơ hội vuốt mông ngựa lại còn bị Diệp Thần giáo huấn, làm sao còn dám cãi lại, ngăn lại mấy người có năng lực ở đằng sau muốn ra mặt cho hắn, liên tục chân chó giải thích, khuôn mặt bị tát bảy tám cái bạt tay, giờ đang sưng như đầu heo, nịnh nọt nói: “Là mắt chó tôi bị điên, mạo phạm hai vị đại nhân, thỉnh đại nhân đại lượng không nhớ lỗi tiểu nhân, đừng để ý!”
Nói xong liền liên tục lui về sau, giống như là lo lắng đụng chạm với Diệp Thần.
Nhìn thấy biểu tình này của Takamoto, lo lắng của Diệp Thần không hề giảm bớt, ngược lại còn lo thêm. Không hổ là người của đại dân tộc, đủ vô sỉ! Đủ không biết xấu hổ! Người như thế tựa như con rắn độc, thập phần nguy hiểm!
Diệp Cẩn cũng nhíu mày, nhìn mấy người Mạc Phong ra hiệu, ý bảo bọn họ làm việc cẩn thận! Coi chừng bọn họ. Hai nữ nhân kia sau khi đi vào huyệt động, rất nhanh bắt đầu chuẩn bị, sắp xếp lại huyệt động không lớn lắm, sau đó quỳ trên mặt đất chuẩn bị đồ ăn.
So với thịt nướng đơn giản của nhóm người Diệp Thần, đồ ăn của nhóm Takamoto tinh xảo hơn rất nhiều.
Có bàn nhỏ, thậm chí bọn họ còn mang theo dụng cụ nấu cơm, điều này làm cho nhóm Diệp Thần có chút kinh ngạc, mấy thứ này không có khả năng tùy thân mang theo, như vậy…nhất định có cả dị năng giả! Tầm mắt đột nhiên rơi xuống trên người Sakiko Suzuki đã bị Takamoto đánh trước đó, nữ nhân kia vẫn an phận lui ở một góc, hai nữ nhân kia quỳ bên cạnh cô chuẩn bị, mỗi lần hai cô gái kia nói với cô cái gì, sau đó sẽ có đồ xuất hiện.
“Dị năng giả không gian.” Diệp Thần nhẹ giọng nói.
Diệp Cẩn gật đầu, “Đúng vậy, không nghĩ đến ở đây lại có một dị năng giả không gian.” Diệp Cẩn có chút kỳ quái, ở trong liên minh, mỗi một dị năng giả không gian đều là mục tiêu tranh giành của các thể lực khắp nơi. Không nghĩ đến ở chỗ tên đàn ông biến thái này lại xem dị năng giả không gian như là phế vật, còn bị đánh, đúng là mấy tên mù!
“Muốn làm cái gì?” Diệp Thần nhướng mày nhìn Diệp Cẩn, khuôn mặt của Dung Tuyên rất đẹp, nhưng nụ cười kia thấy thế nào cũng kỳ lạ, cậu biết Diệp Cẩn đã nổi lên ý xấu.
“Em sẽ biết.” Diệp Cẩn cầm tay Diệp Thần, nhìn về đám người Takamoto. Thời gian trước, ông già kia có truyền đến tin tức, nói là người hải cảng không an phận, có người có ý đồ tập kích hải cảng, muốn thâu tóm nơi đó. Không nghĩ đến hiện tại y liền gặp phải nhóm này, liền biết đây là nhóm người không an phận, lúc trước không nên giữ lại, Diêm hồ và hải cảng chỉ cách một vùng biển, cái người đàn ông gọi là Chân Hàn Tử này, nếu không có tính kế, thì ai mà tin chứ? Hơn nữa vừa nghe liền biết cái tên Chân Hàn Tử này là giả rồi.
Đem phân thân chậm rãi từ trong cơ thể Diệp Thần lui ra, do đã phát tiết nên phân thân đã mềm một nửa, Diệp Cẩn tìm trong ba lô một miếng vải sạch, cẩn thận lâu cho Diệp Thần. Sau đó lấy ra một bộ quần áo sạch, Diệp Thần không lên tiếng, tùy ý Diệp Cẩn gây sức ép.
Hai người sau khi lau sạch sẽ, Diệp Cẩn xóa bỏ hắc vụ ở cửa động, một làn sương bao lấy tất cả mùi hương trong huyệt động bay ra ngoài, ba người bên ngoài vô cùng nghiêm túc, thấy Diệp Cẩn bỏ đi hắc vụ, liền dẫn theo cái thứ quái dị bên ngoài đến. Cả bọn đều nhìn về phần dưới của Diệp Thần, nhưng không có hỏi nhiều
“Lão đại, thứ này rất kỳ lạ.” Mạc Phong nhíu mày, nhìn về hướng Diệp Cẩn giải thích.
Bác Tạp cùng Klose chuẩn bị đồ ăn, chẻ cây củi thành mấy khúc nhỏ, tạo thành một đống lửa đơn giản, Klose lấy ra một chút gia vị, dùng để rửa sạch thịt dị thú, chuẩn bị nướng thịt. Ở bên ngoài không có gì đáng chú ý, tốt nhất vẫn là nên ăn cho no bụng.
“Như thế nào?” Diệp Cẩn ngẩng đầu lên, theo phương hướng Mạc Phong chỉ mà nhìn qua, chỉ thấy ở phía trên động có một bóng đen đang nằm, nó có vẻ bự, nghe Mạc Phong giải thích, thứ này sau khi chết đi sống lại nhiều lần liền thành công tiến hóa thành hình thể hiện tại. Tứ chi hóa thành lợi trảo sắc bén, ở mông còn tiến hóa ra cái đuôi dài nhỏ, ở cuối đuôi còn rất nhọn giống như vũ khí.
Diệp Thần dựa vào vách tường, yên lặng khôi phục thể năng, trong lòng bàn tay đang cầm dị hạch của con khỉ đầu chó, toàn lực cắn nuốt, cậu muốn mượn cơ hội này để lên cấp năm. Hấp thu dị hạch cùng cấp làm cho cậu thăng cấp thuận lợi hơn, nước chảy thành sông, hoàn toàn không có cảm giác sống không bằng chết như lần trước.
“Ầm!” Một lát sau liền thuận lợi đả thông kinh mạch, thành công trở thành dị năng giả cấp năm. Sau khi bước vào cánh cửa cấp năm, Diệp Thần cảm thấy được cảm giác của mình tăng lên, ngũ giác trở nên mạnh hơn! Tinh thần lực kết lưới phóng ra khắp động, nhanh chóng tập trung lên cái bóng đen nằm ở trên đỉnh huyệt động.
“Đây là thứ quái vật gì?” Diệp Thần mở mắt, nhìn về bóng đen đó, theo ánh sáng trong động, y có thể nhìn rõ toàn thân của nó. Tứ chi thon dài hóa thành lợi trảo, bám chặt như con thằn lằn, sau lưng có một cái đuôi dài nhỏ, hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết của nhân loại, miệng rộng đến tai, trên cái cổ lộ ra bên ngoài, có mấy dấu vết bầm xanh tím như là dấu ngón tay…
“Không biết, tôi lúc nhìn thấy nó đã có hình dáng như vậy, cao tầm 1m7…sau khi chết vài lần, liền trở thành thứ ghê tởm này!” Klose nhún vai, bắt đầu làm thịt nướng, mỡ rơi trên lửa phát ra âm thanh tách tách, nói xong, còn dựa sát vào người Bác Tạp, hiển nhiên cảm thấy thứ này thật ghê tởm.
“1m7?” Diệp Thần đỡ vách đá đứng dậy, nhìn chằm chằm cổ của con quái vật đang nằm trên đá, dưới ánh huỳnh quang càng nhìn thấy rõ ràng hơn. Diệp Thần xoa nhẹ thái dương, mấy dấu tay này không hề xa lạ với cậu.
Quái vật sau khi nhìn thấy Diệp Thần đứng lên, liền mở cái miệng rộng kêu lên từng tiếng bén nhọn, đầu lưỡi ẩm ướt lộ ra, giống như liếm lên vách đá, mơ hồ còn thấy được xước mang rô ở trên đầu lưỡi.
“Tôi nghĩ, tôi có thể quen biết con quái vật này!” Diệp Thần chần chờ nói, nghi ngờ trong mắt càng đậm, trầm tư một lát, ngẩng đầu nói: “Trước khi các người đến, tôi cùng Trương Như Anh gặp Long Tường Thiên và Lý Huân ở gần ngã ba, sau đó gặp dị thú triều, rồi lúc ở trước trạm xăng dầu trong huyện An Bình thì gặp phải tang thi chuột, bất đắc dĩ nên chúng tôi lui về động Tử Hà, trải qua mấy giờ chiến đấu, chúng tôi đánh thắng tang thi chuột. Đương nhiên bọn tôi cũng trả giá không nhỏ, lúc mọi người phân chia tìm đường, Lý Huân đã tiêm thuốc an thần và thuốc tê cho tôi, trước khi lâm vào hôn mê, tôi đã dùng sức bóp nát cổ Lý Huân, chính là vị trí đó…” Nói xong, chỉ vào cổ của nó.
“Cậu nói quái vật này chính là tiến sĩ Lý Huân của liên minh?” Mạc Phong kinh ngạc nói.
Danh vọng của Lý Huân trong liên minh không nhỏ, đương nhiên nguyên do trong đó không thể thiếu sự hỗ trợ của Long Tường Thiên, năm đó Đường Ngân sụp đổ, Lý Huân không những không bị liên lụy ngược lại mọi chuyện còn không liên quan đến hắn. Nếu không có Long Tường Thiên giúp hắn, Lý Huân sao có thể tiêu diêu tự tại như bây giờ?
“Trong động đã bị chúng ta càn quét quá, không có dị thú hoặc tang thi khác tồn tại, nhưng vì cái gì mà sau khi Lý Huân chết lại biến thành bộ dạng này thì tôi không biết, nó có thể là vì đuổi theo tôi mà đến.” Ánh mắt sắc bén của Diệp Thần nhìn chăm chú vào quái vật, dừng một chút lại nói: “Lý Huân là tiến sĩ sinh hóa, ai cũng không biết hắn có ở trên người mình làm cái gì không chứ? Năm đó hắn là trợ thụ đáng tin cậy nhất bên người Đường Ngân, nói thí nghiệm trên cơ thể sống nửa điểm cũng không liên quan đến hắn, tôi không tin!”
“Muốn giải quyết nó luôn không?” Diệp Cẩn hỏi, bộ dáng tuy dữ tợn nhưng thực lực không mạnh, chỉ là có hơi khó chơi.
“Không cần, đem nó giao cho Long Tường Thiên, em nghĩ y sẽ giải thích cho chúng ta.” Diệp Thần hạ mắt, bọn họ đã mất tích mấy giờ, lấy sự coi trọng của Long Tường Thiên đối với Lý Huân, y không có khả năng cái gì cũng không làm, chẳng lẽ bên kia đã xảy ra chuyện gì?
“Tích tích!” Lúc này, máy liên lạc của Diệp Cẩn vang lên. Y nhấc mắt. “Là tôi, có việc?”
“Dị thú triều lần này lan truyền phạm vi rất rộng, quân đội liên minh đã nhúng tay vào, chúng ta nên làm như thế nào?” Thanh âm của Hàn Ninh thông qua máy liên lạc truyền đến, mang theo chút vội vàng.
Sự thành lập của liên minh, ở mặt ngoài thì mấy đại gia tộc có thể khống chế, hô mây gọi gió, sau lưng thì có rất nhiều bí mật không muốn người khác biết đến. Mười ba cái ghế liên minh, ai cũng muốn chia một chén nước, dưới làn nước yên ả, bình tĩnh che dấu những ngọn sóng lớn, từ khi virus T khuếch tán đến lúc bị ức chế, dục vọng mỗi người đều dần dần bành trướng lên. Tranh đấu vẫn luôn tồn tại, để đạt được lợi ích lớn nhất trong tân thế giới về sau, hiện nay các thế lực đang khẩn cấp đưa người vào liên minh.
“Người nhà ai?” Diệp Cẩn bình tĩnh hỏi, quân đội liên minh nhúng tay vào khu hoang dã là chuyện sớm hay muộn, nguy hiểm đi cùng với ích lợi. Khu hoang dã đã từng là đô thị phồn hoa của nhân loại, cho dù hoang phế mười năm, nhưng cũng có không ít đồ vẫn còn có thể sử dụng, huống chi còn có cả vật tư và thiết bị máy móc.
“Liễu gia, Tư gia.” Hàn Ninh nói ra bốn chữ.
Liễu gia có Liễu Như Phong, Tư gia ở trước mạt thế chính là quân sự thế gia, hai nhà không hề đơn giản.
“Người được hai nhà phái tới là ai? Bên ông già kia có tin tức gì không?” Nghe bốn chữ đó, Diệp Cẩn hơi nhíu mày, không nghĩ đến những người đó xuống tay nhanh như vậy, chuyện ở trung bộ khu hoang dã y vừa giải quyết xong thì bọn họ đã muốn nhúng tay, thật sự là lòng tham không đáy!
“Liễu gia chính là Liễu Dịch Kỳ, còn Tư gia là Tư Tu Ngạn, thượng tướng không có truyền đến tin gì mới, cần tôi liên hệ thử xem sao không?” Hàn Ninh đáp, hồ nước ở thành phố Bắc Bình rất sâu, thượng tướng không cho phép bọn họ nhúng tay vào, chỉ nói thời điểm chưa tới nên không cần gấp. Chờ thời cơ đến, ông tự nhiên sẽ liên hệ để bọn họ ra tay đảo loạn hồ nước ở Bắc Bình.
“Thật đúng là hạ vốn gốc mà, hai nhà không sợ bọn họ có đi không có về à?” Sát khí trong mắt Diệp Cẩn nổi lên, ánh mắt hiện ra hồng quang, “Ông ta không chủ động liên hệ thì cậu đừng ra tay, miễn cho lộ dấu vết, thế lực sau lưng căn cứ tiếp viện còn chưa thăm dò rõ ràng, tùy tiện ra tay sẽ mất ưu thế. Trước cứ án binh bất động, người hai nhà kia không cần để ý tới, khu hoang dã cũng không phải Bắc Bình, không có chuyện bọn họ thích làm gì thì làm.”
“Tôi đã biết!” Hàn Ninh gật đầu, sau đó chỉ đơn giản nói vài câu rồi ngắt liên lạc.
Diệp Thần im lặng nghe cuộc đối thoại giữa Diệp Cẩn và Hàn Ninh, trong mắt có hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ, quả nhiên đọc truyện và tự thân trải qua là hoàn toàn khác nhau. Lúc cậu đọc truyện, khi nhìn thấy Hứa Kham thông đồng với đàn ông, ngoại trừ làm vẫn là làm, dị năng luôn thăng cấp, đại sát tứ phương thu phục rất nhiều đàn ông và tiểu đệ, nhưng hôm nay chính bản thân trải nghiệm, giật mình phát hiện hết thảy không đơn giản như đã nghĩ.
Thế giới này giống như một bí ẩn thật lớn, biết càng nhiều lại càng mê mang. Ngay cả Diệp Cẩn cũng không đơn giản như bề ngoài, gì mà một trong năm đại cao thủ của khu Bố Cát, hơn phân nửa chỉ là một cái bẫy. Chỉ dựa vào thời gian gần đây cậu cũng đủ hiểu, không khó nhận ra thực lực của y chỉ khoảng cấp sáu như đã đề cập, hơn nữa mấy người bên cạnh y cũng đều rất mạnh.
Hơn nữa, Diệp Cẩn rất hiểu Hứa Kham, đây mới là điều khiến Diệp Thần kiêng kị.
Thấy ánh mắt mang theo sự phòng bị của Diệp Thần, Diệp Cẩn cứng đờ, sau đó cười nhẹ nói: “Tiểu Thần, có một số chuyện tạm thời không thể nói cho em, nhưng anh sẽ không hại em, cho nên em không cần đề phòng anh như vậy.”
Diệp Thần từ chối cho ý kiến, cầm lấy thịt dị thú mà Klose đã nướng chín, âm thanh tách tách của lửa, mùi thơm của thịt nướng tràn ngập huyệt động. Vì phòng ngừa bị đánh lén, Diệp Cẩn đã phong kín cửa huyệt động.
Một lát sau, Diệp Cẩn đột nhiên đề phòng!
“Chú ý! Có người đến đây?” Diệp Cẩn buông thịt nướng trên tay, một đoàn hắc vụ bao lấy toàn thân y, sau khi hắc vụ tan biến thì Dung Tuyên xuất hiện ở trước mắt mọi người, ngay cả quần áo cũng đổi màu, đỏ tươi như máu. Hắc vụ ở cửa huyệt động đã tan mất, mọi người thấy cách hơn năm mươi mét có một nhóm người chật vật.
“Rống rống…” Quái vật nằm sấp trên đỉnh chóp, đột nhiên phát ra tiếng kêu bén nhọn, cảnh cáo nhân loại đang tiến đến gần, cái miệng mở ra thật to, chiếc lưỡi mạnh mẽ đâm xuyên qua thạch nhũ. Trong nháy mắt, thạch nhũ từ trên rơi xuống chân đám người đang đi tới.
“A! Thứ quái quỷ gì thế?” Một giọng nam kêu lên, sau lưng người nọ hiện ra một bóng đen, chém mạnh lên con quái vật phía trên, lúc sau, nó liên tục lui về, trốn trong khe hở nứt ra của vách đá.
“Sakiko Suzuki, quái vật chết tiệt, phế vật…Vừa rồi làm hại ta xấu mặt, sao mày không chết đi?” Nam nhân được mọi người bảo hộ ở giữa thét lên, cô gái bị chất vấn có khuôn mặt lạnh lùng, hắn cảm thấy vô cùng giận dữ, roi đen trên tay huơ lên đánh về phía cô gái, mắng: “Đều là tại quái vật như mày, nếu không phải mày, chúng ta đã sớm hoàn thành nhiệm vụ của Thiên Hoàng, trở về đất nước.”
Cô gái chịu đánh, chịu mắng, hoàn toàn không giống dáng vẻ mạnh mẽ như vừa rồi, quỳ trên mặt đất tùy ý người nọ dùng roi đánh lên người mình, vết roi che kín toàn thân, khuôn mặt chết lặng không có sức sống.
Đám người Diệp Thần trầm mặc nghe âm thanh chửi bậy của người nam nhân đó, tốc độ nói chuyện của hắn rất nhanh, roi đen trên tay không ngừng đánh vào thân thể mềm mại của cô gái, kimôno trên người của cô đã rách nát, lộ ra da thịt bầm tím, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên nam nhân kia làm vậy. Những người bên cạnh mang theo khuôn mặt lạnh như băng, ghét bỏ nhìn cô gái, không hề có ý định ngăn cản.
“Bọn họ nói cái gì?” Mạc Phong nhìn về phía Klose, Klose là con lai Trung Mỹ, hiểu được bốn loại ngôn ngữ Anh, Pháp, Trung, Ý. Không giống Mạc Phong, ngay cả tiếng Anh cũng chỉ nghe hiểu đối thoại đơn giản.
Klose lắc đầu nói: “Nghe không hiểu, bất quá hình như đang mắng người.”
Mạc Phong liếc mắt xem thường, khuôn mặt nam tử vặn vẹo, dùng roi đánh người, ai cũng biết hắn đang mắng người.
“Tiếng Nhật, những người này hẳn là người Nhật. Nhưng mà tại sao họ lại ở đây?” Diệp Thần nhíu mày nhớ tới lúc virus T bùng nổ, các quốc gia nhanh chóng phong tỏa thông đạo ở biên giới. Người nước ngoài đang ở quốc nội không thể về nước, nên bọn họ tụ tập lại một hải cảng, đây là trí nhớ của đời trước. Người trong nước đều tin rằng: Không phải tộc ta thì phải giết! Hải cảng giống như cái lồng giam của người ngoại quốc, ra vào đều cần đăng ký.
“Khuôn mặt của những người này đều vô cùng xa lạ.” Diệp Cẩn lạnh giọng, mười năm trước virus T đột nhiên bùng nổ, dân cư của các quốc gia khác đều tụ tập ở hải cảng, một khi bọn họ rời khỏi hải cảng, thì liên minh sẽ đưa ra thông báo. Mà hiển nhiên những người này cũng không nằm trong danh sách thông báo, có thể là người nhập cư trái phép.
Dân cư khác tụ tập lại ở hải cảng, ra vào cũng báo cáo, Diệp Cẩn nói đây là những khuôn mặt xa lạ, thực hiển nhiên những người này không phải đến từ hải cảng, còn việc đến từ đâu thì cần phải xét lại!
“Còn cô gái kia làm sao vậy? Như thế nào lại không phản kháng.” Mạc Phong liếc mắt nhìn người nọ, rõ ràng có thể cảm nhận thực lực mạnh mẽ của cô gái kia, lại để một người bình thường đánh mắng này làm cho một người luôn giãy dụa trong mạt thế như hắn không thể hiểu được, thực lực ở mạt thế là quan trọng nhất, cô gái có thực lực vì sao không phản kháng?
“Cô gái kia là một người hầu, trong những đại gia tộc có truyền thừa lâu đời sẽ bồi dưỡng một vài thị nữ cận thân cho thành viên trực hệ, cô gái bị đánh hẳn là thị nữ của người nam nhân đó, anh không thấy bộ mặt lạnh lùng của những người khác sao?” Diệp Thần thản nhiên nói, cô gái kìa quỳ ở trên mặt đất tùy người nọ đánh, khuôn mặt xinh đẹp không hề có sức sống, giống như một con búp bê rách, trên người chằng chịt vết bầm, chỉ sợ trận đòn như thế này, cô chịu không ít.
“Dân tộc biến thái!” Mạc Phong thay đổi khuôn mặt, nhưng Bác Tạp cùng Klose như kẻ trộm nở nụ cười, ngượng ngùng nói: “Chậc chậc! Thực hâm mộ tên biến thái này! Khuôn mặt trẻ con bộ ngực người lớn và những thứ khác, đúng là nữ thần của đàn ông a!”
Nam tử đánh mệt mỏi, đưa roi cho một cô gái khác bên cạnh, ngẩng đầy nhìn về đám Diệp Thần.
“Chào mọi người, tôi là Chân Hàn Tử.” Nam tử phun nước miếng lên người cô gái, khuôn mặt nịnh nọt nhìn về phía bọn Diệp Thần. Hoàn toàn không còn tư thái cao ngạo trước đó, thấy mấy người Diệp Thần không nói gì, không thể không nói người của nước này thật am hiểu thay đổi sắc mặt, tốc độ biến sắc này đã theo kịp kịch ở Tứ Xuyên – Đổi mặt.
Thấy hai người Diệp Cẩn và Diệp Thần không có ý đứng dậy, Klose cùng Bác Tạp vẫn nhìn chằm chằm cô gái kia, Mạc Phong cảm thấy mệt mỏi: “Tôi là Mạc Phong, các người đang đi đâu?”
“Diêm Hồ, còn các người?” Chân Hàn Tử xoa tay, ánh mắt thật nhỏ liếc Klose cùng Bác Tạp đang nhìn chằm chằm cô gái sau lưng mình, trong mắt xẹt qua tính kế, cười quyến rũ nói: “Yoko, Michiko đến đây, gặp mấy vị đại nhân.”
Chân Hàn Tử không phải tên ngu, những người này dám nghỉ ngơi ở nơi gần quái vật như thế, khẳng định có thực lực không tệ, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ Thiên Hoàng giao cho, hắn cần kết giao càng nhiều cường giả hơn nữa. Lần này lén vượt biên, chỉ dẫn theo mười người có năng lực, chiến đấu một đường, giờ chỉ còn lại sáu trong đó còn có con quái vật kia, nghĩ thế liền trừng mắt nhìn về Sakiko Suzuki. Đều do phế vật vô năng này làm hại, khiến hắn tổn thất thảm trọng.
Nghe thấy hắn gọi, hai cô gái dáng người đầy đặn hiện ra, lắc mông đến gần, nhân tiện nháy mắt với Klose và Bác Tạp. Diệp Cẩn và Diệp Thần đứng ở chỗ tối, đoàn người Chân Hàn Tử nhìn không kỹ, cũng không phát hiện ở trong góc tối còn có hai người đang ngồi, lúc tiến vào mới phát hiện có nhiều thêm hai người, hơn nữa còn là nam nhân diện mạo tuấn mỹ, nhất thời hoa mắt!
Chân Hàn Tử tên thật là Takamoto, là người của gia tộc Panasonic, lần này phụng mệnh Thiên Hoàng lén vượt biên đến đây chấp hành nhiệm vụ bí mật. Takamoto trời sinh chính là một tên gay, đặc biệt thích ngược đãi, nam thị bị hắn tra tấn đến chết không đến một trăm cũng có mấy chục, khi nhìn thấy hai người Diệp Cẩn ngồi ở chỗ tối, hạ thân hắn nhanh chóng đứng lên, nếu không phải trên người mặc áo bông rộng rãi, chỉ sợ đã sớm bị lộ nguyên hình.
Cảm nhận được tầm mắt của Takamoto, sắc mặt hai người Diệp Cẩn liền lạnh xuống.
“Hừ!” Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, tinh thần lực tính công kích thẳng vào đầu Takamoto chuyển hướng. Sau đó ngưng tụ tinh thần lực lại thành một đoàn, tát mạnh hai cái lên mặt Takamoto. Âm thanh này ở trong huyệt động vô cùng vang dội, Diệp Thần lạnh lùng nói: “Quản tốt đôi mắt của anh, bằng không tôi thay anh móc ra.”
“A…phải, phải!” Takamoto kêu thảm thiết mấy tiếng, hắn không những bỏ lỡ cơ hội vuốt mông ngựa lại còn bị Diệp Thần giáo huấn, làm sao còn dám cãi lại, ngăn lại mấy người có năng lực ở đằng sau muốn ra mặt cho hắn, liên tục chân chó giải thích, khuôn mặt bị tát bảy tám cái bạt tay, giờ đang sưng như đầu heo, nịnh nọt nói: “Là mắt chó tôi bị điên, mạo phạm hai vị đại nhân, thỉnh đại nhân đại lượng không nhớ lỗi tiểu nhân, đừng để ý!”
Nói xong liền liên tục lui về sau, giống như là lo lắng đụng chạm với Diệp Thần.
Nhìn thấy biểu tình này của Takamoto, lo lắng của Diệp Thần không hề giảm bớt, ngược lại còn lo thêm. Không hổ là người của đại dân tộc, đủ vô sỉ! Đủ không biết xấu hổ! Người như thế tựa như con rắn độc, thập phần nguy hiểm!
Diệp Cẩn cũng nhíu mày, nhìn mấy người Mạc Phong ra hiệu, ý bảo bọn họ làm việc cẩn thận! Coi chừng bọn họ. Hai nữ nhân kia sau khi đi vào huyệt động, rất nhanh bắt đầu chuẩn bị, sắp xếp lại huyệt động không lớn lắm, sau đó quỳ trên mặt đất chuẩn bị đồ ăn.
So với thịt nướng đơn giản của nhóm người Diệp Thần, đồ ăn của nhóm Takamoto tinh xảo hơn rất nhiều.
Có bàn nhỏ, thậm chí bọn họ còn mang theo dụng cụ nấu cơm, điều này làm cho nhóm Diệp Thần có chút kinh ngạc, mấy thứ này không có khả năng tùy thân mang theo, như vậy…nhất định có cả dị năng giả! Tầm mắt đột nhiên rơi xuống trên người Sakiko Suzuki đã bị Takamoto đánh trước đó, nữ nhân kia vẫn an phận lui ở một góc, hai nữ nhân kia quỳ bên cạnh cô chuẩn bị, mỗi lần hai cô gái kia nói với cô cái gì, sau đó sẽ có đồ xuất hiện.
“Dị năng giả không gian.” Diệp Thần nhẹ giọng nói.
Diệp Cẩn gật đầu, “Đúng vậy, không nghĩ đến ở đây lại có một dị năng giả không gian.” Diệp Cẩn có chút kỳ quái, ở trong liên minh, mỗi một dị năng giả không gian đều là mục tiêu tranh giành của các thể lực khắp nơi. Không nghĩ đến ở chỗ tên đàn ông biến thái này lại xem dị năng giả không gian như là phế vật, còn bị đánh, đúng là mấy tên mù!
“Muốn làm cái gì?” Diệp Thần nhướng mày nhìn Diệp Cẩn, khuôn mặt của Dung Tuyên rất đẹp, nhưng nụ cười kia thấy thế nào cũng kỳ lạ, cậu biết Diệp Cẩn đã nổi lên ý xấu.
“Em sẽ biết.” Diệp Cẩn cầm tay Diệp Thần, nhìn về đám người Takamoto. Thời gian trước, ông già kia có truyền đến tin tức, nói là người hải cảng không an phận, có người có ý đồ tập kích hải cảng, muốn thâu tóm nơi đó. Không nghĩ đến hiện tại y liền gặp phải nhóm này, liền biết đây là nhóm người không an phận, lúc trước không nên giữ lại, Diêm hồ và hải cảng chỉ cách một vùng biển, cái người đàn ông gọi là Chân Hàn Tử này, nếu không có tính kế, thì ai mà tin chứ? Hơn nữa vừa nghe liền biết cái tên Chân Hàn Tử này là giả rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất