Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký
Chương 4: Không biết xấu hổ lớn nhỏ đều ăn
Gió đêm thổi qua hai má, mang theo cảm giác lành lạnh kỳ, thân là một tên lính đánh thuê từng chạy khắp nơi, cảm giác của Diệp Thần vô cùng sắc bén. Bước vào khu Bố Cát liền nhận thấy bốn phía có gì đó không thích hợp, trong không khí tràn ngập mùi vị ngòn ngọt của máu tương…mơ hồ lộ ra vài phần quái dị không nói thành lời, tim đập nhanh hơn, xa xa còn truyền đến tiếng hô của tang thi hay dị thú, vừa xa vừa gần rồi lại khó nói rõ từ chỗ nào phát ra?
Lúc này, Hứa Kham và Trần Sâm hẳn còn ở trong trạm hoang phế tìm nơi mình ngã xuống, đám người gần khu Bố Cát này có chút phức tạp, có thể nói là ngư long hỗn tạp, làm cho vào khoảng thời gian này không lúc nào yên tĩnh, đã xảy ra chuyện!
“Đoàng!”
“A!”
Chợt vang lên một tiếng súng, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết, Diệp Thần run lên, đề phòng tiến về phía trước, quét mắt nhìn kiến trúc xung quanh, cách chỗ này khoảng hai trăm mét.
Diệp Thần nắm chặt cây sắt trong tay, thân thể căng cứng, hơi nhíu mày, không nghĩ đến trong khu Bố Cát có tang thi ẩn nấp, có tang thi và dị thú cấp bậc không thấp trốn trong bóng tối. Tiếng súng vừa rồi là từ phía Bắc truyền đến, phía Bắc ở gần tường thành, khu Bố Cát ở cạnh thành Dương Chân, cách ngoại thành gần nhất, nơi đó lực lượng cảnh giới không tính là ít.
Tang thi tiến vào khu Bố Cát, ngoại thành chỉ sợ là sẽ thất thủ!
“Răng rắc…” Thanh âm gặm cắn, trong không khí truyền đến mùi máu tươi nồng đậm, điều này biểu thị cái gì, Diệp Thần không xa lạ, nhóm tang thi và dị thú bắt đầu hưởng thụ thành quả săn bắn…Cậu không xúc động ra tay, trong lòng yên lặng tính kế như thế nào lợi dụng thời gian ngắn nhất đột phá phòng tuyến, chạy về nơi ở.
Ngoại thành thất thủ, tin tức này nhất định truyền đến thành Dương Châu, chỉ cần kiên trì đến hừng đông, sẽ có dị năng giả và thể thuật giả đến thanh trừ tang thi, cậu không nhất thiết phải lấy cứng đối cứng.
Theo bản năng đem chính mình giấu đi, mùi hư thối, mùi máu tươi không lúc nào không lượn lờ quanh mũi, gió đêm lạnh lẻo, thanh sắt lạnh thấu xương, Diệp Thần bất an kéo quần áo đã rách trên người, bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu thảm thiết, phụ cận này nhất định ẩn tàng không ít người, bất quá, chưa có ai ra tay, hiển nhiên đều là cố kỵ lẫn nhau.
Chuyện không liên quan đến mình không cần ra tay, đây là nhân tính!
Cố gắng không phát ra tiếng động, ngay cả hô hấp cũng thả chậm, nửa ngày trôi qua làm cho bản thân có chút chết lặng, lòng bàn tay cầm thanh sắt đổ đầy mồ hôi, cũng không dám có chút lơ là, trong truyện không đều cập đến chuyện ngoại thành thất thủ, chuyện này sẽ phát triển theo hướng như thế nào cũng không biết, Diệp Thần không dám kết luận.
Cậu không muốn chết, nếu là thân thể kiếp trước, cậu còn dám nhào ra đọ sức, nhưng thân thể gầy yếu này, đừng nói là đọ sức, ngay cả một ít động tác đơn giản cũng không làm được.
Thình thịch, thình thịch.
Không biết qua bao lâu, tay phải Diệp Thần nắm chặt thanh sắt.
“Này…rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Anh không phải nói tang thi tuyệt đối sẽ không đột phá cảnh giới ngoại thành sao?” Trong bóng đêm truyền đến tiếng chất vấn bén nhọn, sau đó truyền đến tiếng súng liên tiếp.
“Hứa Kham?” Diệp Thần quay đầu đi, ngưng thở nghi hoặc nhìn về bên trái.
Hứa Kham đã từ trạm hoang phế trở lại? Từ từ, người đàn ông trung niên dây dưa cùng Hứa Kham là ai? Nương theo ánh sáng mỏng manh, Diệp Thần cảm thấy người trung niên đứng cùng Hứa Kham nhìn có chút quen mắt.
“Chủng loại biến dị…đánh bất ngờ…thất thủ.” Cách có chút xa, giọng người nọ lại ép xuống mức thấp, Diệp Thần chỉ mơ hồ nghe được mấy từ mấu chốt.
Người đàn ông nọ nói xong, sắc mặt Hứa Kham trở nên thập phần khó coi, dùng sức vuốt ve tay người nọ đặt ở bên hông, âm thanh lạnh lùng nói: “Tình huống của Bạch Vân võ quán như thế nào?”
“Đã tốt, bất quá lý lịch của em còn chưa đủ, qua vài ngày tôi sẽ tuyên bố một nhiệm vụ săn bắn…” Người nọ không để ý đến Hứa Kham từ chối, mạnh mẽ đem Hứa Kham đặt ở trên tường, đem chân chen giữa hai chân của Hứa Kham, “Đã lâu không thấy, chẳng lẽ em không muốn cho tôi hung hăng làm một chút, tiểu tử Trần Sâm kia sao có thể thỏa mãn được em?”
Nói xong người nọ ngẩng đầu, hắn thật mạnh ở trên cổ Hứa Kham, hình dáng khuôn mặt hiện lên rõ ràng, cùng Trần Sâm có bảy phần tương tự, khóe miệng Diệp Thần lệch đi, gì đây…thật là khẩu vị nặng! Cha con tranh đấu…
Trần Khuê, chủ của Trần gia, cha của Trần Sâm, là nhân vật một tay che trời ở khu Bố Cát.
“Trần Khuê anh đây là có ý gì?” Hứa Kham giãy dụa vài cái, nghiêm mặt trừng mắt nhìn Trần Khuê. Bên dưới lại luôn lơ đãng đụng chạm phía dưới của Trần Khuê, rất nhẹ, thật câu dẫn.
“Có ý gì à, chính làm tôi muốn làm em.” Trần Khuê hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Xúc động cái gì, chẳng lẽ em không muốn đi Giang Nam? Hay là muốn Trần Sâm thấy bộ dáng YD cong mông bị tôi làm của cậu? Còn không mau vểnh mông lên?”
Hứa Kham thay đổi sắc mặt, Trần Khuê không phải Trần Sâm, Hứa Kham không dám cự tuyệt quá mức, sợ Trần Khuê không chịu ra tay giúp cậu đến võ quán Bạch Vân, lại lo Trần Khuê trực tiếp lộ ra quan hệ của hai người, chỉ đành nghe lời cởi quần, nhón chân nâng cái mông vểnh lên: “Hừ! Anh không sợ đang làm liền bị mấy con tang thi và dị thú xé xác sao.”
“Sợ cái gì, không phải còn có tôi ở đây sao!” Trần Khuê cúi đầu, ngậm lấy môi của Hứa Kham, phía dưới đưa tay tiến vào cổ áo mở rộng của của Hứa Kham, bàn tay thô ráp không chút nhẹ nhàng ngắt nhéo, làm cho mặt Hứa Khám đều đỏ, miệng lại bị ngậm lấy, chỉ có thể phát ra âm thanh ‘ô ô’.
Bên trên bị đối đãi thô bạo, Hứa Kham bất mãn vặn vẹo vài cái, như vậy hắn rất khó hô hấp. Lại không biết hắn càng như vậy càng kích thích Trần Khuê mãnh liệt, cuối cùng Trần Khuê đã cảm thấy chưa đủ, trực tiếp giữ chặt thắt lưng Hứa Kham, nhanh chóng mở quần của mình, một cây gậy đã sớm dựng đứng mạnh mẽ vọt vào
“A…Trần Khuê anh mẹ nói là một con rùa!” Hứa Kham đau đến mắng thành tiếng, khuôn mặt trắng bệch, miệng đỏ tươi, Trần Khuê nhìn mà huyết mạch hưng phấn, khó có thể kiềm chế nữa.
“Thực chặt, thả lỏng chút, mẹ nó còn làm bộ thanh cao, rõ ràng đã làm nhiều như vậy.” Trần Khuê chế trụ hai tay Hứa Kham, phía dưới dùng sức ra vào.
Diệp Thần đứng trong bóng đêm đứng một giờ, nhìn thấy hai người kia không ngừng đổi tư thế đùa giỡn nhau, thiếu chút nữa đã bị đông cứng, rốt cục chờ đến lúc hai người tan cuộc nghỉ ngơi, động tĩnh hai người lớn như vậy lại không kinh động tang thi và dị thú, quả nhiên là truyện H cuối thời, ngay cả tang thi và dị thú đều mắt điếc tai mù, đừng nói đến mấy nhân vật phụ phối hợp diễn.
Diệp Thần không nói gì trở mặt mà xem thường, di chuyển thân mình, đột nhiên đụng phải một nơi cứng rắn, mỉm cười trên mặt cứng lại, khốn kiếp! Không phải chỉ là đứng nhìn đông cung miễn phí thôi sao, như thế nào lại có phản ứng? Này không khoa học! Cậu chính là thanh niên bình thường, như thế nào liền sa đoạ như vậy?
Nhìn chân trời dần sáng, DiệpThần cong hai chân, theo hướng định sẵn chạy đi.
Dọc theo đường đi, lợi dụng tinh thần lực mà né tránh nơi khả nghi, nhóm tang thi và dị thú đều tiến vào khu Bố Cát đông người, nên cả đường đi cậu cũng không gặp gỡ cương thi hay dị thú cường đại, ngẫu nhiên gặp phải một hai con cương thi mới dinh, bị Diệp Thần nhanh chóng giải quyết.
Trở lại nơi ở, dùng nước lau sạch thân thể và giặt quần áo sạch sẽ, vừa định tiến vào phòng ngủ nghỉ ngơi, chợt nghe tiếng đập cửa vang dội.
Diệp Than cau mày, tang thi?
“Là ai?” Cách một cánh cửa, Diệp Thần lạnh lùng hỏi.
“Là tôi, Trần Sâm, nhanh mở cửa.” Trần Sâm thở hổn hển quát.
Diệp Thần mở cửa, nhìn vào mắt Trần Sâm, không kiên nhẫn nói: “Có việc?”
Trần Sâm sửng sốt, Diệp Thần có chút kỳ lạ, trước kia chỉ cần mình xuất hiện Diệp Thần liền làm bộ dáng xấu hổ, như thế nào hôm nay lại trở nên lạnh lùng như vậy, trong lúc nhất thời Trần Sâm không hiểu sao cảm thấy được không thoải mái, bất quá rất nhanh hồi phục, hừ! Nghĩ là chỉ cần đổi biểu tình, mình sẽ coi trọng cậu sao, loại trò đùa này Diệp Thần cũng dám diễn.
“Trước đó cậu đi đâu? Hứa Kham có ở nhà không?” Trần Sâm lạnh lùng nhìn Diệp Thần, trong mắt hiện lên tia khinh thường, nhìn về phía cửa sổ dần dần hiện lên ánh sáng, khuôn mặt anh tuấn hiện lên sát ý.
“Tôi còn có thể đi đâu, ở nhà ngủ!” Diệp Thần thản nhiên nói: “Chân Hứa Kham mọc trên người hắn, tôi làm sao biết hắn đi đâu? Nói không chừng ra ngoài lêu lổng cùng đàn ông đi.”
“Cậu nói cái gì? Có giỏi nói lại lần nữa xem?” Trần Sâm nổi giận nhìn chằm chằm Diệp Thần, tên phế vật đáng chết này gám nói Hứa Kham như vậy, con mẹ nó, này không phải muốn chết thì là gì?
Nói xong liền giơ tay tính đánh Diệp Thần.
Cậu trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, trong mắt xẹt qua tia ghét bỏ, Diệp Thần trước đây nhìn cho kỹ người đàn ông mà cậu luôn mong nhớ này, vì Hứa Kham hắn có thể lấy mạng của cậu, cậu trả giá tất cả hắn cũng không để vào mắt.
“Trần Sâm anh đang làm cái gì?” Hứa Kham thản nhiên nói, khi liếc nhìn Diệp Thần, trong mắt xẹt qua một tia khác thường, Diệp Thần trở về lúc nào? Trước khi lấy được cái hộp bí mật ở khu quý tộc, Diệp Thần không thể chết.
Tay Trần Sâm dừng lại, hung hăng bỏ xuống, tiếng lên ôm lấy Diệp Thần, thân thiết đánh giá vài lần, trong mắt là quan tâm nồng đậm, nếu không phải Diệp Thần sớm hiểu được Hứa Kham là ai, nói không chừng sẽ vô cùng cảm động, hành động này, nếu ở Hollywood nhất định nổi tiếng, không hổ là diên viên có bàn tay vàng, có thể đùa giỡn các nam chính, làm cho bọn họ vì hắn cam tâm tình nguyện kính dâng hết thảy, chậc chậc…chuyện này đúng là làm người ta mở rộng con mắt nha!
“Tiểu Thần cậu không sao chứ? Trước đó cậu đi đâu? Tôi trở về cũng không thấy cậu, tuy bây giờ ở vào mạt thế, không thể so với trước kia, Tiểu Thần cũng không nên chạy loạn khắp nơi, anh hai bây giờ đã mất tích, khu Bố Cát không ai nguyện ý chiếu cố cậu, Ngoại thành thất thủ, tôi là một dị năng giả, hai ngày nữa tôi sẽ xin hoạt động săn bắn thanh trừ, tiểu Thần muốn đi cùng tôi không, tôi lo lắng khi để cậu ở nhà một mình.” hứa Kham vẻ mặt lo lắng, quan tâm và cử chỉ vừa đúng, rất khó làm cho người ta từ chối.
Trần Sâm ở bên cạnh không thể kiềm chế được, hung dữ lên tiếng: “Lần này ngoại thành thất thủ, phỏng chừng có liên quan đến chủng loại biến dị, cấp bậc dị năng của em không cao, dẫn cậu ta đi làm gì? Trừ bỏ cản trở cũng không làm được gì, đừng để đến lúc đó liên lụy chúng ta và mọi người.”
“Trần Sâm, đừng nói tiểu Thần như vậy.” Hứa Kham trừng mắt liếc nhìn Trần Sâm, ánh mắt nhu hòa nhìn Diệp Thần, bộ dáng thánh mẫu kia làm Diệp Thần run lên.
Diệp Thần khoanh tay, buồn cười nhìn hai người đó kẻ hát người hùa, lười mở miệng phản ứng với người không biết xấu hổ này. Cách đây không lâu còn cùng Trần Khuê ở cùng một chỗ, đảo mắt liền có thể cùng con của người ta đá lông nheo, tán tỉnh, hai người này nghĩ cậu ngốc sao, hay là người mù, nhìn không thấy cái tay của Trần Sâm đang đặt trên mông của Hứa Kham sao?
Chậc chậc…
Thật không hổ là H văn, diễn viên làm như thế nào, nơi kia cũng vĩnh viễn đều chặt, làm như thế, không mệt sao…nghĩ nghĩ, Diệp Thần nhìn mông Hứa Kham vài cái, trong đầu hồi tưởng lại một màn Trần Khuê mạnh mẽ làm Hứa Kham cách đây không lâu, mặc kệ là sức lực hay là tư thế đều là yêu cầu cao độ nha, suốt một giờ lận đó! Dị năng giả thời kì cuối thật đúng là mạnh mẽ, khiên chiến tư thế yêu cầu độ cao như vậy lại hoàn toàn không thành vấn đề. Ngay cả Hứa Kham cũng nhanh chóng khỏe lên như vậy, tên này đúng là có thiên phú dị bẩm a!
“Tiểu Thần, làm sao vậy?” Thấy ánh mắt Diệp Thần nhìn về phía mình rất kỳ lạ, Hứa Kham không được tự nhiên nhích nhích vài cái, nhìn vào đôi mắt màu nâu của cậu, Hứa Kham có cảm giác bị nhìn thấu, điều này làm cho hắn cảm thấy rất bất an.
“A…không có gì? Chắc còn chưa ngủ đã!” Nói xong, xoay người đi vào phòng mình, leo lên giường nằm, lười phản ứng với ánh mắt bối rối phức tạp của Hứa Kham.
Lúc này, Hứa Kham và Trần Sâm hẳn còn ở trong trạm hoang phế tìm nơi mình ngã xuống, đám người gần khu Bố Cát này có chút phức tạp, có thể nói là ngư long hỗn tạp, làm cho vào khoảng thời gian này không lúc nào yên tĩnh, đã xảy ra chuyện!
“Đoàng!”
“A!”
Chợt vang lên một tiếng súng, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết, Diệp Thần run lên, đề phòng tiến về phía trước, quét mắt nhìn kiến trúc xung quanh, cách chỗ này khoảng hai trăm mét.
Diệp Thần nắm chặt cây sắt trong tay, thân thể căng cứng, hơi nhíu mày, không nghĩ đến trong khu Bố Cát có tang thi ẩn nấp, có tang thi và dị thú cấp bậc không thấp trốn trong bóng tối. Tiếng súng vừa rồi là từ phía Bắc truyền đến, phía Bắc ở gần tường thành, khu Bố Cát ở cạnh thành Dương Chân, cách ngoại thành gần nhất, nơi đó lực lượng cảnh giới không tính là ít.
Tang thi tiến vào khu Bố Cát, ngoại thành chỉ sợ là sẽ thất thủ!
“Răng rắc…” Thanh âm gặm cắn, trong không khí truyền đến mùi máu tươi nồng đậm, điều này biểu thị cái gì, Diệp Thần không xa lạ, nhóm tang thi và dị thú bắt đầu hưởng thụ thành quả săn bắn…Cậu không xúc động ra tay, trong lòng yên lặng tính kế như thế nào lợi dụng thời gian ngắn nhất đột phá phòng tuyến, chạy về nơi ở.
Ngoại thành thất thủ, tin tức này nhất định truyền đến thành Dương Châu, chỉ cần kiên trì đến hừng đông, sẽ có dị năng giả và thể thuật giả đến thanh trừ tang thi, cậu không nhất thiết phải lấy cứng đối cứng.
Theo bản năng đem chính mình giấu đi, mùi hư thối, mùi máu tươi không lúc nào không lượn lờ quanh mũi, gió đêm lạnh lẻo, thanh sắt lạnh thấu xương, Diệp Thần bất an kéo quần áo đã rách trên người, bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu thảm thiết, phụ cận này nhất định ẩn tàng không ít người, bất quá, chưa có ai ra tay, hiển nhiên đều là cố kỵ lẫn nhau.
Chuyện không liên quan đến mình không cần ra tay, đây là nhân tính!
Cố gắng không phát ra tiếng động, ngay cả hô hấp cũng thả chậm, nửa ngày trôi qua làm cho bản thân có chút chết lặng, lòng bàn tay cầm thanh sắt đổ đầy mồ hôi, cũng không dám có chút lơ là, trong truyện không đều cập đến chuyện ngoại thành thất thủ, chuyện này sẽ phát triển theo hướng như thế nào cũng không biết, Diệp Thần không dám kết luận.
Cậu không muốn chết, nếu là thân thể kiếp trước, cậu còn dám nhào ra đọ sức, nhưng thân thể gầy yếu này, đừng nói là đọ sức, ngay cả một ít động tác đơn giản cũng không làm được.
Thình thịch, thình thịch.
Không biết qua bao lâu, tay phải Diệp Thần nắm chặt thanh sắt.
“Này…rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Anh không phải nói tang thi tuyệt đối sẽ không đột phá cảnh giới ngoại thành sao?” Trong bóng đêm truyền đến tiếng chất vấn bén nhọn, sau đó truyền đến tiếng súng liên tiếp.
“Hứa Kham?” Diệp Thần quay đầu đi, ngưng thở nghi hoặc nhìn về bên trái.
Hứa Kham đã từ trạm hoang phế trở lại? Từ từ, người đàn ông trung niên dây dưa cùng Hứa Kham là ai? Nương theo ánh sáng mỏng manh, Diệp Thần cảm thấy người trung niên đứng cùng Hứa Kham nhìn có chút quen mắt.
“Chủng loại biến dị…đánh bất ngờ…thất thủ.” Cách có chút xa, giọng người nọ lại ép xuống mức thấp, Diệp Thần chỉ mơ hồ nghe được mấy từ mấu chốt.
Người đàn ông nọ nói xong, sắc mặt Hứa Kham trở nên thập phần khó coi, dùng sức vuốt ve tay người nọ đặt ở bên hông, âm thanh lạnh lùng nói: “Tình huống của Bạch Vân võ quán như thế nào?”
“Đã tốt, bất quá lý lịch của em còn chưa đủ, qua vài ngày tôi sẽ tuyên bố một nhiệm vụ săn bắn…” Người nọ không để ý đến Hứa Kham từ chối, mạnh mẽ đem Hứa Kham đặt ở trên tường, đem chân chen giữa hai chân của Hứa Kham, “Đã lâu không thấy, chẳng lẽ em không muốn cho tôi hung hăng làm một chút, tiểu tử Trần Sâm kia sao có thể thỏa mãn được em?”
Nói xong người nọ ngẩng đầu, hắn thật mạnh ở trên cổ Hứa Kham, hình dáng khuôn mặt hiện lên rõ ràng, cùng Trần Sâm có bảy phần tương tự, khóe miệng Diệp Thần lệch đi, gì đây…thật là khẩu vị nặng! Cha con tranh đấu…
Trần Khuê, chủ của Trần gia, cha của Trần Sâm, là nhân vật một tay che trời ở khu Bố Cát.
“Trần Khuê anh đây là có ý gì?” Hứa Kham giãy dụa vài cái, nghiêm mặt trừng mắt nhìn Trần Khuê. Bên dưới lại luôn lơ đãng đụng chạm phía dưới của Trần Khuê, rất nhẹ, thật câu dẫn.
“Có ý gì à, chính làm tôi muốn làm em.” Trần Khuê hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Xúc động cái gì, chẳng lẽ em không muốn đi Giang Nam? Hay là muốn Trần Sâm thấy bộ dáng YD cong mông bị tôi làm của cậu? Còn không mau vểnh mông lên?”
Hứa Kham thay đổi sắc mặt, Trần Khuê không phải Trần Sâm, Hứa Kham không dám cự tuyệt quá mức, sợ Trần Khuê không chịu ra tay giúp cậu đến võ quán Bạch Vân, lại lo Trần Khuê trực tiếp lộ ra quan hệ của hai người, chỉ đành nghe lời cởi quần, nhón chân nâng cái mông vểnh lên: “Hừ! Anh không sợ đang làm liền bị mấy con tang thi và dị thú xé xác sao.”
“Sợ cái gì, không phải còn có tôi ở đây sao!” Trần Khuê cúi đầu, ngậm lấy môi của Hứa Kham, phía dưới đưa tay tiến vào cổ áo mở rộng của của Hứa Kham, bàn tay thô ráp không chút nhẹ nhàng ngắt nhéo, làm cho mặt Hứa Khám đều đỏ, miệng lại bị ngậm lấy, chỉ có thể phát ra âm thanh ‘ô ô’.
Bên trên bị đối đãi thô bạo, Hứa Kham bất mãn vặn vẹo vài cái, như vậy hắn rất khó hô hấp. Lại không biết hắn càng như vậy càng kích thích Trần Khuê mãnh liệt, cuối cùng Trần Khuê đã cảm thấy chưa đủ, trực tiếp giữ chặt thắt lưng Hứa Kham, nhanh chóng mở quần của mình, một cây gậy đã sớm dựng đứng mạnh mẽ vọt vào
“A…Trần Khuê anh mẹ nói là một con rùa!” Hứa Kham đau đến mắng thành tiếng, khuôn mặt trắng bệch, miệng đỏ tươi, Trần Khuê nhìn mà huyết mạch hưng phấn, khó có thể kiềm chế nữa.
“Thực chặt, thả lỏng chút, mẹ nó còn làm bộ thanh cao, rõ ràng đã làm nhiều như vậy.” Trần Khuê chế trụ hai tay Hứa Kham, phía dưới dùng sức ra vào.
Diệp Thần đứng trong bóng đêm đứng một giờ, nhìn thấy hai người kia không ngừng đổi tư thế đùa giỡn nhau, thiếu chút nữa đã bị đông cứng, rốt cục chờ đến lúc hai người tan cuộc nghỉ ngơi, động tĩnh hai người lớn như vậy lại không kinh động tang thi và dị thú, quả nhiên là truyện H cuối thời, ngay cả tang thi và dị thú đều mắt điếc tai mù, đừng nói đến mấy nhân vật phụ phối hợp diễn.
Diệp Thần không nói gì trở mặt mà xem thường, di chuyển thân mình, đột nhiên đụng phải một nơi cứng rắn, mỉm cười trên mặt cứng lại, khốn kiếp! Không phải chỉ là đứng nhìn đông cung miễn phí thôi sao, như thế nào lại có phản ứng? Này không khoa học! Cậu chính là thanh niên bình thường, như thế nào liền sa đoạ như vậy?
Nhìn chân trời dần sáng, DiệpThần cong hai chân, theo hướng định sẵn chạy đi.
Dọc theo đường đi, lợi dụng tinh thần lực mà né tránh nơi khả nghi, nhóm tang thi và dị thú đều tiến vào khu Bố Cát đông người, nên cả đường đi cậu cũng không gặp gỡ cương thi hay dị thú cường đại, ngẫu nhiên gặp phải một hai con cương thi mới dinh, bị Diệp Thần nhanh chóng giải quyết.
Trở lại nơi ở, dùng nước lau sạch thân thể và giặt quần áo sạch sẽ, vừa định tiến vào phòng ngủ nghỉ ngơi, chợt nghe tiếng đập cửa vang dội.
Diệp Than cau mày, tang thi?
“Là ai?” Cách một cánh cửa, Diệp Thần lạnh lùng hỏi.
“Là tôi, Trần Sâm, nhanh mở cửa.” Trần Sâm thở hổn hển quát.
Diệp Thần mở cửa, nhìn vào mắt Trần Sâm, không kiên nhẫn nói: “Có việc?”
Trần Sâm sửng sốt, Diệp Thần có chút kỳ lạ, trước kia chỉ cần mình xuất hiện Diệp Thần liền làm bộ dáng xấu hổ, như thế nào hôm nay lại trở nên lạnh lùng như vậy, trong lúc nhất thời Trần Sâm không hiểu sao cảm thấy được không thoải mái, bất quá rất nhanh hồi phục, hừ! Nghĩ là chỉ cần đổi biểu tình, mình sẽ coi trọng cậu sao, loại trò đùa này Diệp Thần cũng dám diễn.
“Trước đó cậu đi đâu? Hứa Kham có ở nhà không?” Trần Sâm lạnh lùng nhìn Diệp Thần, trong mắt hiện lên tia khinh thường, nhìn về phía cửa sổ dần dần hiện lên ánh sáng, khuôn mặt anh tuấn hiện lên sát ý.
“Tôi còn có thể đi đâu, ở nhà ngủ!” Diệp Thần thản nhiên nói: “Chân Hứa Kham mọc trên người hắn, tôi làm sao biết hắn đi đâu? Nói không chừng ra ngoài lêu lổng cùng đàn ông đi.”
“Cậu nói cái gì? Có giỏi nói lại lần nữa xem?” Trần Sâm nổi giận nhìn chằm chằm Diệp Thần, tên phế vật đáng chết này gám nói Hứa Kham như vậy, con mẹ nó, này không phải muốn chết thì là gì?
Nói xong liền giơ tay tính đánh Diệp Thần.
Cậu trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, trong mắt xẹt qua tia ghét bỏ, Diệp Thần trước đây nhìn cho kỹ người đàn ông mà cậu luôn mong nhớ này, vì Hứa Kham hắn có thể lấy mạng của cậu, cậu trả giá tất cả hắn cũng không để vào mắt.
“Trần Sâm anh đang làm cái gì?” Hứa Kham thản nhiên nói, khi liếc nhìn Diệp Thần, trong mắt xẹt qua một tia khác thường, Diệp Thần trở về lúc nào? Trước khi lấy được cái hộp bí mật ở khu quý tộc, Diệp Thần không thể chết.
Tay Trần Sâm dừng lại, hung hăng bỏ xuống, tiếng lên ôm lấy Diệp Thần, thân thiết đánh giá vài lần, trong mắt là quan tâm nồng đậm, nếu không phải Diệp Thần sớm hiểu được Hứa Kham là ai, nói không chừng sẽ vô cùng cảm động, hành động này, nếu ở Hollywood nhất định nổi tiếng, không hổ là diên viên có bàn tay vàng, có thể đùa giỡn các nam chính, làm cho bọn họ vì hắn cam tâm tình nguyện kính dâng hết thảy, chậc chậc…chuyện này đúng là làm người ta mở rộng con mắt nha!
“Tiểu Thần cậu không sao chứ? Trước đó cậu đi đâu? Tôi trở về cũng không thấy cậu, tuy bây giờ ở vào mạt thế, không thể so với trước kia, Tiểu Thần cũng không nên chạy loạn khắp nơi, anh hai bây giờ đã mất tích, khu Bố Cát không ai nguyện ý chiếu cố cậu, Ngoại thành thất thủ, tôi là một dị năng giả, hai ngày nữa tôi sẽ xin hoạt động săn bắn thanh trừ, tiểu Thần muốn đi cùng tôi không, tôi lo lắng khi để cậu ở nhà một mình.” hứa Kham vẻ mặt lo lắng, quan tâm và cử chỉ vừa đúng, rất khó làm cho người ta từ chối.
Trần Sâm ở bên cạnh không thể kiềm chế được, hung dữ lên tiếng: “Lần này ngoại thành thất thủ, phỏng chừng có liên quan đến chủng loại biến dị, cấp bậc dị năng của em không cao, dẫn cậu ta đi làm gì? Trừ bỏ cản trở cũng không làm được gì, đừng để đến lúc đó liên lụy chúng ta và mọi người.”
“Trần Sâm, đừng nói tiểu Thần như vậy.” Hứa Kham trừng mắt liếc nhìn Trần Sâm, ánh mắt nhu hòa nhìn Diệp Thần, bộ dáng thánh mẫu kia làm Diệp Thần run lên.
Diệp Thần khoanh tay, buồn cười nhìn hai người đó kẻ hát người hùa, lười mở miệng phản ứng với người không biết xấu hổ này. Cách đây không lâu còn cùng Trần Khuê ở cùng một chỗ, đảo mắt liền có thể cùng con của người ta đá lông nheo, tán tỉnh, hai người này nghĩ cậu ngốc sao, hay là người mù, nhìn không thấy cái tay của Trần Sâm đang đặt trên mông của Hứa Kham sao?
Chậc chậc…
Thật không hổ là H văn, diễn viên làm như thế nào, nơi kia cũng vĩnh viễn đều chặt, làm như thế, không mệt sao…nghĩ nghĩ, Diệp Thần nhìn mông Hứa Kham vài cái, trong đầu hồi tưởng lại một màn Trần Khuê mạnh mẽ làm Hứa Kham cách đây không lâu, mặc kệ là sức lực hay là tư thế đều là yêu cầu cao độ nha, suốt một giờ lận đó! Dị năng giả thời kì cuối thật đúng là mạnh mẽ, khiên chiến tư thế yêu cầu độ cao như vậy lại hoàn toàn không thành vấn đề. Ngay cả Hứa Kham cũng nhanh chóng khỏe lên như vậy, tên này đúng là có thiên phú dị bẩm a!
“Tiểu Thần, làm sao vậy?” Thấy ánh mắt Diệp Thần nhìn về phía mình rất kỳ lạ, Hứa Kham không được tự nhiên nhích nhích vài cái, nhìn vào đôi mắt màu nâu của cậu, Hứa Kham có cảm giác bị nhìn thấu, điều này làm cho hắn cảm thấy rất bất an.
“A…không có gì? Chắc còn chưa ngủ đã!” Nói xong, xoay người đi vào phòng mình, leo lên giường nằm, lười phản ứng với ánh mắt bối rối phức tạp của Hứa Kham.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất