Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký
Chương 56: Ngẫu ngộ Tống Tiểu Ngọc
“A! Là dị thú cao cấp, anh Mông, cẩn thận!”
Nam tử trung niên thần sắc thay đổi, vội vàng hô to một tiếng, nhắc nhở mọi người chú ý, hai tay nháy mắt hóa thú, đón lấy dị thú gần nhất. Đem Mông Ba bên cạnh đẩy ra một bên, còn chưa kịp hít thở thì một con dị thú khác đã tấn công đến.
“Dị thú triều lần này, sao lại có nhiều dị thú cao cấp đến vậy?” Quyết Năng nói, bất giác hít một ngụm khí lạnh, vội vàng bảo vệ Trác Dư và Phan Khởi liên tục lùi về phía sau, nhìn về Mông Lương Đống ở bên cạnh, không nhìn thì thôi, vừa nhìn máu suýt nữa chảy ngược rồi.
“Trời ạ! Kia…tất cả đều là dị thú cao cấp?” Hai tròng mắt Trác Dư xem chút nữa rớt ra, da đầu run lên, da gà toàn thân tiên tiếp nổi lên, dùng mắt thường có thể nhìn thấy là đã có không dưới trăm con dị thú.
Trước kia, chốn đào nguyên tuy có gặp dị thú vây công, nhiều nhất là hai đến ba mươi con, như trăm con lần này là chuyện chưa gặp bao giờ.
“Này, điều này sao có thể?”
“Sẽ bị phân thây…”
“Trốn đi!”
Có không ít chủng loại biến dị lộ ra vẻ sợ hãi, kinh hô muốn trốn đi.
Dưới công kích của dị thú, chủng loại biến dị hơi yếu một chút căn bản không thể chịu nổi một đòn.
“Quyết Năng, tôi cần một lời giải thích?” Mông Lương Đống lạnh nhạt nói, sắc mặt xanh mét nhìn chăm chú tình huống bốn phía, này rõ ràng không thích hợp!
Quyết Năng nói: “Tôi thu được tình báo, dị thú triều lần này đến, không rõ nguyên nhân.”
“Chết tiệt.” Mông Lương Đống thấp giọng nói.
“Dị thú nổi điên.” Ben trần thuật nói, trong giọng nói bình thản mang theo chút lo âu, dị thú triều lần này rất không bình thường, địa thế ở chốn đào nguyên độc đáo, gần đây không có khả năng tụ tập nhiều dị thú như vậy.
“Ben, có ý gì?” Quyết Năng nói.
Ben nói: “Hiển nhiên, có người ở gần chốn đào nguyên để lại một vài thứ.” Ben ngồi xổm xuống, mang bao tay vào, bắt đầu đào đất, ngửi mùi, “Mùi máu thật nồng! Hương vị ngọt ngào như cam lộ, khó trách có nhiều dị thú chạy đến chốn đào nguyên cạnh tranh.”
“Cái gì?” Quyết Năng kinh hãi.
Diệp Thần tay cầm thanh thép mỏng, giống như là bươm bướm vờn quanh những bông hoa, không khí bốn phía sinh ra vài đạo tàn ảnh mơ hồ.
Mau!
“Răng rắc!”
Thanh thép cực nhỏ lướt nhanh, mơ hồ mang theo âm thanh xé gió, mỗi lần hạ xuống đề giống như kiếm mỏng lướt qua thân thể dị thú, tinh chuẩn vô cùng, phối hợp cùng sự chuyển động quỷ mị của Diệp Thần, uy lực kinh người.
Dị thú rất nhiều, Diệp Thần không cố kỵ những người khác.
Khi cậu giết chết một dị thú, liền nhanh chóng dùng thân thể dị thú khác che giấu hành tùng của mình, tránh sự va chạm của dị thú. Đối với năng lực nhạy cảm với nguy hiểm, làm cho chủng loại biến dị xung quanh không thể theo kịp.
“Thất thần cái gì, đều mẹ nó động thủ đi chứ!” Diệp Thần quát.
Đôi mắt thị huyết, tự như mãnh thú vây khốn, phần đông chủng loại biến dị không chút nghi ngờ, chỉ cần bọn họ có chút dị động, thanh thép nhiễm máu tươi trong tay Diệp Thần sẽ không chút do dự đâm vào cổ họng của họ, một kích chí mạng.
“Động thủ trước, chuyện khác tính sau.” Quyết Năng nói.
Không có biện pháp, không giải quyết được đám dị thú này, hôm nay bọn họ không ai sống sót được.
Thoáng chốc, cả khe núi tràn đầy mùi máu.
“Trải qua mấy ngày tôi luyện, thân pháp của mình đã tiến bộ vượt bậc.” Diệp Thần thầm nghĩ, khoảng thời gian ở chốn đào nguyên, Diệp Thần đã ngăn chặn dị năng, chỉ dùng lực lượng điều động thân thể, có tinh thần lực rèn luyện, Diệp Thần nhạy cảm nhận ra được công phu của mình trong những ngày này đã tang lên một bậc.
Hiện tại chính là thời gian kiểm tra!
Chiến đấu nháy mắt thăng cấp, nhìn thấy dị thú ngày càng đông hơn, Phan Khởi tiến đến bên người Diệp Thần, hai người tựa lưng đứng chung một chỗ, Phan Khởi thấp giọng nói:” Nếu tình huống mất khi khống chế…bất kể chuyện gì…chạy trước đi.”
“Ân?” Diệp Thần kinh ngạc nói.
“Sự tình so với trong tưởng tượng phức tạp hơn, dị thú triều lần này rất có thể là có người tạo ra…” Phan Khởi không nói nhiều lời, nhưng ý từ trong lời nói, cũng đủ cho Diệp Thần hiểu được hắn muốn nói gì.
Diệp Thần gật đầu, nói: “Ân!”
Xì! Xì!
Trước mặt huyết nhục bay tứ tung, bên tai tràn ngập tiếng kêu kiến người phát lạnh.
“Cẩn thận.” Không biết là ai gào to một tiếng.
“Tê tê…” Hoàng ban song đầu xà, hai cái đầu thật lớn cùng đôi mắt lạnh như băng khiến người ta phát lạnh, lần lượt mở ra cái miệng đỏ như máu nhắm vào bọn họ, dưới sự khởi xướng công kích của song đầu xàm những dị thú cao cấp khác đang vận sức chờ vận động cũng gia nhập cuộc chiến.
Phan Khởi, Trác Dư và Quyết Năng lạnh lùng cười, không nhiều lời, nhanh chóng trốn đến những phương hướng khác nhau, chủng loại biến dị ở đây ai cũng không phải là kẻ ngốc, họ so với người khác lạnh lùng vô cùng, chỉ cần nguy hiểm đến tính mạng, bọn họ có thể bỏ qua hết thảy, dưới sự gia nhập vào cuộc chiến của dị thú cao cấp, tất cả chủng loại biến dị đang chiến đấu đều tan rã.
Trốn!
Đó là điều thứ nhất mà bọn họ ghi nhớ!
“Chính là lúc này.” Diệp Thần nói, nháy mắt thân ảnh hóa thành tàn ảnh hướng về lùm cây bên trái nhanh chóng chạy đi. Theo sát sau cậu, Mông Lương Đống bĩu môi ra hiệu, che chở Mông Ba trốn đi.
“Hừ!” Diệp Thần hừ lạnh một tiếng.
Sưu sưu!
Thân ảnh cực nhanh, chạy thẳng đến một hướng nào đó, sau cậu là mấy cái đuôi, khóe miệng Diệp Thần nhếch lên, liếc mắt nhìn địa thế khe núi bốn phía, nhanh chóng tìm được nơi ẩn thân.
Sau khi ẩn núp, Diệp Thần cùng tinh thần lực nhanh chóng phân tích tình huống bốn phía, hai tên chủng loại biến dị ở gần đó là người của Mông Lương Đống.
“Diệp Thần kia thật đủ can đảm, dám khiêu khích anh Mông, ai chẳng biết anh Mông ở chốn đào nguyên có địa vị gì chứ?” Trương Lộ hùng hồn mở miệng, Lý Tiêu nói: “Không biết sống chết, anh Mông nói, lần này nếu chúng ta có thể giải quyết được Diệp Thần thì có thể thăng lên thành chủng loại biến dị trung cấp.”
Trương Lộ cười nhạo một tiếng, sắc mặt hơi đổi, Lý Tiêu sau đó cũng đổi sắc.
Phía trước, bọn họ đã mất đi tung tích của Diệp Thần.
“Người đâu?” Hai người nhìn nhau, Lý Tiêu nhíu mày nói: “Không có, đây là có chuyện gì?”
Hàng năm sống trong sinh tử, bọn họ đương nhiên nhạy cảm đối với nguy hiểm, huống chi…sự tình hiện tại, vô cùng không thích hợp!
“Có thể nào đã che giấu khí tức không?” Trương Lộ thấp giọng nói.
“Có thể.” Lý Tiêu gật đầu, nói: “Bốn phía quanh đây địa thế phức tạp, trước đó một chút là miệng núi lửa chết, dị thú ở quanh đây đã bị thanh tẩy, anh Mông đã ra lệnh, cẩn thận một chút.”
“Ân!” Trương Lộ cầm súng sinh hóa, hai người trở nên phòng bị.
“Cái gì cũng không có.” Hai người nhìn nhau, sau khi cẩn thận kiểm tra bốn phía, ngay cả một nửa tàn ảnh cũng không thấy được, bất giác buông lỏng phòng bị.
Đúng lúc này!
“Sưu sưu!”
Thân ảnh mau lẹ của Diệp Thần, nhanh chóng lướt qua, thanh thép trong tay cắt qua cổ Trương Lộ, máu tươi hồng nhạt phun ra.
“Ách…” Trương Lộ trừng lớn đôi mắt, căn bản không thể phát ra âm thanh.
Hai tay ôm chặt yết hầu, muốn ngăn chặn máu tươi đang điên cuồng phun ra, lại không thể làm gì, Trương Lộ rõ ràng cảm thụ được sinh mệnh của mình đang chậm rãi trôi đi…
Lý Tiêu lùi vài bước, tránh được tập kích của Diệp Thần.
Lạnh lùng nhìn Trương Lộ chết không nhắm mắt, một bóng người xuất hiện trước mặt hắn, đôi mắt lạnh như băng.
Diệp Thần.
Người vừa tới chính là Diệp Thần đã biến mất trong tầm mắt của họ không bao lâu trước đó.
Lý Tiêu nâng tay nổ súng, bỗng nhiên, một khối đá từ bên cạnh bay qua, đập về phía Lý Tiêu, hắn la lên rồi ngã xuống đất, hai chân bị đá to đập trúng, máu tươi nháy mắt tràn ra.
“A…” Lý Tiêu ăn đau kêu to.
Dị năng giả…
Diệp Thần dĩ nhiên là dị năng giả! Điều này vượt qua nhận thức của Lý Tiêu, số lượng dị năng giả trong chốn đào nguyên không nhiều lắm.
“Dị năng giả…như thế nào có thể?” Lý Tiêu lâm vào điên cuồng, Mông Lương Đống tâm ngoan thủ lạt, nhiệm vụ lần này nếu bị thất bại, chờ đợi hắn nhất định sẽ không đơn giản chỉ là cái chết.
Ánh mắt chạm đến địa lôi bên người, khuôn mặt tràn đầy điên cuồng.
Đồng tử Diệp Thần co lại.
Đáng chết!
Cậu không nghĩ đến Lý Tiêu lại mang theo địa lên bên người, thứ đồ chơi này quản chết rất chặt, người bình thường không lấy được, hắn từ nơi nào có nó?
— Mông Lương Đống.
Lý Tiêu mở địa lôi, ném về phía Diệp Thần.
“Cẩn thận!” Diệp Cẩn rống ro, thân mình mạnh mẽ kéo lấy Diệp Thần.
Ầm ầm…
Nháy mắt, khói bốc lên cao.
Ầm…
Diệp Cẩn kéo Diệp Thần, hai người bị nổ văng ra ngoài ba mươi thước, bay lên cao, sau đó rơi vào trong miệng núi lửa, từ trên lăn xuống dưới…
“Ân a…” Thân thể va chạm với đất đá, tạo ra rất nhiều vết thương nhỏ.
Diệp Thần được Diệp Cẩn bảo hộ trong lòng, không hề bị thương.
Không biết qua bao lâu, hai người mới dừng lại.
“Ầm!” Một tiếng va chạm vang lên, sau đó là tiếng Diệp Cẩn hừ nhẹ “Ân!”
“Diệp Cẩn, Diệp Cẩn anh không sao chứ?” Diệp Thần vội la lên, từ trên người Diệp Cẩn ngồi dậy.
“Ân, còn sống được!” Diệp Cẩn nói.
Diệp Cẩn nhắm mắt thở ra, nằm trên hòn đá ở trong động dung nham, cởi áo khoác, cánh tay cân xứng có lực, trên người chỉ mặc mỗi áo lót màu trắng, là vải bông, vô cùng ôm sát người.
Diệp Thần nhướng mi, dùng tay nhặt lên ba lô dơ bẩn bị vứt ở một bên, lấy ra thuốc mỡ, đến gần thoa cho Diệp Cẩn, nói: “Thật sự là nơi tốt! Ở mạt thế rất khó có được không phải sao? Sao anh lại đến đây?”
Diệp Thần đem quần áo còn sót lại trên người Diệp Cẩn cở ra, chỉ còn lại mỗi cái quần đùi đen, chậm rãi đem thuốc mỡ bôi lên toàn bộ vết thương, sau đó mới đứng dậy đánh giá thạch động dung nham, là một núi lửa chết, độ ấm ao, sườn đá hai bên tản ra hơi thở ấm áp thản nhiên, nóng hơn cả bên ngoài, ở đây chính là giữa hè.
Nơi cách bọn họ không xa, có một đầm nước, là do thẩm thấu từ khe hở thạch bích, tiện đà lưu giữ. Dùng quần áo rách thấm nước, nhẹ nhàng lau lên mặt Diệp Cẩn. Cảm giác được sự ẩm ướt, mí mắt Diệp Cẩn nhúc nhích, tỉnh lại.
Diệp Cẩn ra tay mau lẹ, nhanh chóng bóp chặt họng Diệp Thần.
Bỗng nhiên, thấy rõ bên cạnh y chính là Diệp Thần, nhanh chóng buông tay, nhào đến gần cậu, nói: “Không có việc gì! Anh vừa rồi không nhìn thấy rõ là em, đầu óc anh còn chưa rõ ràng…”
Diệp Thần gật đầu, vỗ tay Diệp Cẩn: “Em không sao, anh hiện tại cảm thấy thế nào, có cảm giác gì không?” Nói xong Diệp Thần tinh tế đánh giá Diệp Cẩn, ánh sáng từ trên cửa động hắt xuống không ít, ánh mặt trời tà tà chiếu lên khuôn mặt tuấn lãng của Diệp Cẩn, ngũ quan cứng rắn như gọt dũa, mang theo sự anh tuấn.
Đôi mắt như sao trời, khiến người trầm luân.
Da thịt do rèn luyện nhiều năm, lộ ra làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, áo lót vây lấy thân thể cường tráng, vai rộng lưng dày, cường kiện có lực, tám khối cơ bụng, đường cong mê người mạnh mẽ. Độ ấm trong động cao, quần đùi của Diệp Cẩn nhanh chóng bị mồ hôi tẩm ướt, quần đùi trên người dần trở nên trong suốt, ôm chặt thân thể khêu gợi.
Diệp Cẩn nói: “Còn tốt, đầu có chút nặng. Hoàng Thạch nhận được tin tức của Quyết Năng truyền đến, nói mọi người có thể đã xảy ra chuyện…” Vặn cổ, hầu kết di chuyển theo lời nói, dưới sự chữa trị của thuốc cầm máu, miệng vết thương nhỏ trên người Diệp Cẩn dần dần khép lại.
“Nơi này thật nóng!” Diệp Thần nói. Cởi ra áo khoát trên người, trán cũng đổ đầy mồ hôi.
“So với bên ngoài, nơi này thoải mái hơn nhiều không phải sao?” Diệp Cẩn nói.
Tuy ở đây là núi lửa chết, độ ấm bên trong lại vô cùng hợp lòng người, bất quá đối với những người đã thích ứng với rét lạnh ở bên ngoài như bọn họ mà nói, độ ấm nơi này cũng không phải quá thích hợp.
“Thoải mái? Loại độ ấm này sẽ làm chúng ta tiêu hao thể năng, khiến chúng ta chết nhanh hơn.” Diệp Thần lạnh lùng nói, thời tiết bên ngoài tuy rằng rét lạnh nhưng lại không tiêu hao thể năng nhiều.
“Chúng ta sẽ không chết.” Diệp Cẩn nói.
Thanh âm bình tĩnh, lại mang theo sự quả quyết kiên định. Sau khi nghỉ ngơi, sức lực dần khôi phục, Diệp Cẩn nhận lấy mảnh vải ướt trên tay Diệp Thần, đem mồ hôi toàn thân lau sơ qua, sau đó nhặt lên quần áo bị Diệp Thần cởi ra trước đó mà mặc lại.
“Đương nhiên.” Diệp Thần trầm ổn nói.
Đôi mắt u tối, lạnh như hàn đam, ánh mắt cố định, chất chứa tín niệm chân thành.
“Có động tĩnh!” Diệp Cẩn động tác mau lẹ, ôm lấy Diệp Thần, đưa cậu ra sau bảo vệ. Nhặt lên súng sính hóa bên cạnh, tiến ra sau thạch nham, đem thân ảnh hai người giấu đi.
“Hỗn đản, nhanh buông ra…còn có, đem đồ chơi của anh thu lại, chọt tôi không thoải mái tý nào,” Tư Tu Ngạn quát khẽ, thân mình bị Tống Tiểu Ngọc dùng đuôi rắn quấn lấy, không thể động đậy. Thoáng nhìn vào đôi mắt xanh thẫm của Tống Tiểu Ngọc, có dấu hiệu trở nên đậm lên, Tư Tu Ngạn nổi giận, hỗn đãn này động dục 24 giờ luôn a…
“Ngạn, muốn…” Tống Tiểu Ngọc mở miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn, đuôi rắn đập mạnh lên mặt đất, giấu hai cái đồ chơi đang rục rịch, rắn là loại động vậy tràn đầy tinh lực. Thân thể Tống Tiểu Ngọc bị tiêm vào gen của dị thú rắn, nên xao động so với rắn bình thường càng mãnh liệt hơn, cũng mạnh hơn.
“Hỗn đãn, anh không thể an phận chút sao?” Tư Tu Ngạn hổn hển quát.
Bộ đồ này của hắn chính là cái cuối cùng, nếu như bị Tống Tiểu Ngọc xé bỏ thì hắn chỉ có thể khỏa thân đi đường. Đây là một núi lửa chết, độ ấm rõ ràng cao hơn so với bên ngoài, bị Tống Tiểu Ngọc bám lấy, cả người Tư Tu Ngạn như là đang bị nướng trên ngọn lửa.
“Rống rống…” Tống Tiểu Ngọc rít gào, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Cẩn đang trốn, đuôi rắn khuấy động, đem Tư Tu Ngạn giấu kín đi.
“Dị thú và người?” Diệp Cẩn cười nhẹ. Mười phần thú vị nhìn chăm chú vào hai người đang đứng cách bọn họ không xa, trong mắt xẹt qua chút dị sắc, “Tư Tu Ngạn, là người trẻ tuổi ưu tú nhất trong thế hệ này của Tư gia, thực lực xếp hạng trước ba mươi trên bảng tân nhân loại đời thứ nhất, không thể khinh thường.”
“Cái gì?” Diệp Thần giật mình không thôi, ánh mắt quét qua.
Con bươm bướm là cậu rốt cuộc đã cải biến một biệc, ít nhất lần này Hứa Kham không ở cùng một chỗ với Tư Tu Ngạn, điều này cũng có nghĩa là Hứa Kham không có biện phát được Tư gia viện trợ, không có Tư gia trợ giúp chế tạo, liệu Hứa Kham có thuận lợi đi đến vị trí kia không? Điểm này, còn phải cân nhắc lại?
“Ai? Đi ra.” Tư Tu Ngạn cảnh giác.
“Ha hả…” Diệp Cẩn cười khẽ, cầm súng đi ra, lạnh lùng nói: “Tư gia nếu biết người thừa kế ưu tú nhất của bọn họ cùng dị thú ở chung một chỗ…không biết sẽ như thế nào?”
“Diệp Cẩn?” Tư Tu Ngạn nghiên đầu, sau khi thấy rõ là Diệp Cẩn, đồng tử căng thẳng, thanh danh của Diệp Cẩn khu Bố Cát ở liên minh không thấp, Tư Tu Ngạn nhận thức được y chẳng có gì lạ.
Diệp Cẩn khu Bố Cát, một năm trước vô cớ mất tích, việc này khiến cho liên minh oanh động không nhỏ. Diệp Cẩn có thiên phú cao, lúc trước ở khu Bố Cát, có không ít thế lực có ý đồ kéo y vào phe mình, trong đó có cả Tư gia.
“Ân hừ!” Diệp Cẩn tùy ý nhùn vai, xem ra thân phận bị lộ ra ngoài cũng không phải chuyện gì lớn, cùng lắm thì loại bỏ Tư Tu Ngạn, hai chữ Tư gia ở quân đội liên minh có thể dùng, nhưng giờ bọn họ đang ở sâu trong khu hoang dã, sinh tử đối với bọn họ mà nói, bất quá chí là một cái hít thở.
“Anh có mục đích gì?” Tư Tu Ngạn nói.
Diệp Thần hỏi: “Đó là cái gì vậy?” Nâng tay chỉ vào Tống Tiểu Ngọc đang gắt gao quấn lấy Tư Tu Ngạn, ánh mắt run lên, Diệp Thần luôn cảm thấy được ‘quái vật’ này có cảm giác quen mắt, nhất là đôi mắt xanh thẫm kia, Diệp Thần cho rằng ở lúc nào đó cậu đã từng gặp qua ánh mắt tương tự như vậy.
“Như cậu nhìn thấy, không phải là dị thú sao?” Tư Tu Ngạn đưa tay vuốt ve Tống Tiểu Ngọc, ý bảo anh tỉnh lại. Nhưng, ngoài dự đoán của hắn, Tống Tiểu Ngọc cũng không có giận dữ, ngược lại mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm Diệp Thần, ánh mắt lộ ra chút mê man.
“Dã, Dã Thành…” (Diệp Thần) Tống Tiểu Ngọc há miệng nhìn về phía Diệp Thần nói cái gì đó, đuôi rắn dài ba bốn thước dần biến mất, một đôi chân che kín vảy rắn xuất hiện trước mặt mọi người.
Ánh mắt Diệp Cẩn thay đổi, nhanh chóng nhìn chằm chằm Tống Tiểu Ngọc, sau khi đánh giá vài cái, nói: “Tống Tiểu Ngọc.”
“Hắn…Tống Tiểu Ngọc?” Diệp Thần cả kinh, đưa tay che lại khóe miệng không ngừng run rẩy, nhưng biểu tình kia thấy thế nào cũng là đang vui vẻ.
‘Quái vật’ trước mắt này, thân cao hai thước, toàn cơ thể che kín vảy rắn là Tống Tiểu Ngọc? Hạ thân có thể thay đổi giữa hai chân và đuôi rắn, thứ này thật kinh người! Trong truyện cũng từng có miêu tả qua thực nghiệm trên cơ thể sống, nhưng lúc tận mắt chứng kiến, vẫn vô cùng kinh ngạc.
“Có thể.” Diệp Cẩn nói.
Tư Tu Ngạn lảo đảo hai cái, nhanh chống đỡ lấy nham thạch để đứng vững, tầm mắt dừng ở trên người Tống Tiểu Ngọc, hỏi: “Người thừa kế Tống gia ở Giang Nam, Tống Tiểu Ngọc, các người nói giỡn à?”
Diệp Thần tiến lên, dừng trước mặt Tống Tiểu Ngọc, nói: “Cúi đầu.”
Ý bảo Tống Tiểu Ngọc cúi đầu, anh so với cậu cao hơn rất nhiều, cộng thêm vảy rắn làm cậu nhìn không rõ.
“Rống rống…” Tống Tiểu Ngọc la lên, nghe lời ngồi xuống, ánh mắt mê mang nhìn Diệp Thần, cậu cho anh cảm giác vô cùng quen thuộc, anh không bài xích cậu.
“Không sai được, là Tống Tiểu Ngọc.” Diệp Thần nói: “Trở thành như vậy là do thực nghiệm trên cơ thể sống?”
Diệp Cẩn gật đầu nói: “Phỏng chừng là do gen của dị thú rắn, có thể là vừa mới được giải phẫu xong không lâu, di chứng chính là vảy rắn này, phỏng chừng qua thêm một đoạn thời gian, vảy rắn sẽ biến mất.”
“Này rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?” Tư Tu Ngạn hỏi.
“Không rõ lắm, hắn mất tích sau cuộc chiến ở Quốc An Cửu Cục, lần cuối tôi nhìn thấy anh ta chính là ở gần với Hứa Kham…”
Nam tử trung niên thần sắc thay đổi, vội vàng hô to một tiếng, nhắc nhở mọi người chú ý, hai tay nháy mắt hóa thú, đón lấy dị thú gần nhất. Đem Mông Ba bên cạnh đẩy ra một bên, còn chưa kịp hít thở thì một con dị thú khác đã tấn công đến.
“Dị thú triều lần này, sao lại có nhiều dị thú cao cấp đến vậy?” Quyết Năng nói, bất giác hít một ngụm khí lạnh, vội vàng bảo vệ Trác Dư và Phan Khởi liên tục lùi về phía sau, nhìn về Mông Lương Đống ở bên cạnh, không nhìn thì thôi, vừa nhìn máu suýt nữa chảy ngược rồi.
“Trời ạ! Kia…tất cả đều là dị thú cao cấp?” Hai tròng mắt Trác Dư xem chút nữa rớt ra, da đầu run lên, da gà toàn thân tiên tiếp nổi lên, dùng mắt thường có thể nhìn thấy là đã có không dưới trăm con dị thú.
Trước kia, chốn đào nguyên tuy có gặp dị thú vây công, nhiều nhất là hai đến ba mươi con, như trăm con lần này là chuyện chưa gặp bao giờ.
“Này, điều này sao có thể?”
“Sẽ bị phân thây…”
“Trốn đi!”
Có không ít chủng loại biến dị lộ ra vẻ sợ hãi, kinh hô muốn trốn đi.
Dưới công kích của dị thú, chủng loại biến dị hơi yếu một chút căn bản không thể chịu nổi một đòn.
“Quyết Năng, tôi cần một lời giải thích?” Mông Lương Đống lạnh nhạt nói, sắc mặt xanh mét nhìn chăm chú tình huống bốn phía, này rõ ràng không thích hợp!
Quyết Năng nói: “Tôi thu được tình báo, dị thú triều lần này đến, không rõ nguyên nhân.”
“Chết tiệt.” Mông Lương Đống thấp giọng nói.
“Dị thú nổi điên.” Ben trần thuật nói, trong giọng nói bình thản mang theo chút lo âu, dị thú triều lần này rất không bình thường, địa thế ở chốn đào nguyên độc đáo, gần đây không có khả năng tụ tập nhiều dị thú như vậy.
“Ben, có ý gì?” Quyết Năng nói.
Ben nói: “Hiển nhiên, có người ở gần chốn đào nguyên để lại một vài thứ.” Ben ngồi xổm xuống, mang bao tay vào, bắt đầu đào đất, ngửi mùi, “Mùi máu thật nồng! Hương vị ngọt ngào như cam lộ, khó trách có nhiều dị thú chạy đến chốn đào nguyên cạnh tranh.”
“Cái gì?” Quyết Năng kinh hãi.
Diệp Thần tay cầm thanh thép mỏng, giống như là bươm bướm vờn quanh những bông hoa, không khí bốn phía sinh ra vài đạo tàn ảnh mơ hồ.
Mau!
“Răng rắc!”
Thanh thép cực nhỏ lướt nhanh, mơ hồ mang theo âm thanh xé gió, mỗi lần hạ xuống đề giống như kiếm mỏng lướt qua thân thể dị thú, tinh chuẩn vô cùng, phối hợp cùng sự chuyển động quỷ mị của Diệp Thần, uy lực kinh người.
Dị thú rất nhiều, Diệp Thần không cố kỵ những người khác.
Khi cậu giết chết một dị thú, liền nhanh chóng dùng thân thể dị thú khác che giấu hành tùng của mình, tránh sự va chạm của dị thú. Đối với năng lực nhạy cảm với nguy hiểm, làm cho chủng loại biến dị xung quanh không thể theo kịp.
“Thất thần cái gì, đều mẹ nó động thủ đi chứ!” Diệp Thần quát.
Đôi mắt thị huyết, tự như mãnh thú vây khốn, phần đông chủng loại biến dị không chút nghi ngờ, chỉ cần bọn họ có chút dị động, thanh thép nhiễm máu tươi trong tay Diệp Thần sẽ không chút do dự đâm vào cổ họng của họ, một kích chí mạng.
“Động thủ trước, chuyện khác tính sau.” Quyết Năng nói.
Không có biện pháp, không giải quyết được đám dị thú này, hôm nay bọn họ không ai sống sót được.
Thoáng chốc, cả khe núi tràn đầy mùi máu.
“Trải qua mấy ngày tôi luyện, thân pháp của mình đã tiến bộ vượt bậc.” Diệp Thần thầm nghĩ, khoảng thời gian ở chốn đào nguyên, Diệp Thần đã ngăn chặn dị năng, chỉ dùng lực lượng điều động thân thể, có tinh thần lực rèn luyện, Diệp Thần nhạy cảm nhận ra được công phu của mình trong những ngày này đã tang lên một bậc.
Hiện tại chính là thời gian kiểm tra!
Chiến đấu nháy mắt thăng cấp, nhìn thấy dị thú ngày càng đông hơn, Phan Khởi tiến đến bên người Diệp Thần, hai người tựa lưng đứng chung một chỗ, Phan Khởi thấp giọng nói:” Nếu tình huống mất khi khống chế…bất kể chuyện gì…chạy trước đi.”
“Ân?” Diệp Thần kinh ngạc nói.
“Sự tình so với trong tưởng tượng phức tạp hơn, dị thú triều lần này rất có thể là có người tạo ra…” Phan Khởi không nói nhiều lời, nhưng ý từ trong lời nói, cũng đủ cho Diệp Thần hiểu được hắn muốn nói gì.
Diệp Thần gật đầu, nói: “Ân!”
Xì! Xì!
Trước mặt huyết nhục bay tứ tung, bên tai tràn ngập tiếng kêu kiến người phát lạnh.
“Cẩn thận.” Không biết là ai gào to một tiếng.
“Tê tê…” Hoàng ban song đầu xà, hai cái đầu thật lớn cùng đôi mắt lạnh như băng khiến người ta phát lạnh, lần lượt mở ra cái miệng đỏ như máu nhắm vào bọn họ, dưới sự khởi xướng công kích của song đầu xàm những dị thú cao cấp khác đang vận sức chờ vận động cũng gia nhập cuộc chiến.
Phan Khởi, Trác Dư và Quyết Năng lạnh lùng cười, không nhiều lời, nhanh chóng trốn đến những phương hướng khác nhau, chủng loại biến dị ở đây ai cũng không phải là kẻ ngốc, họ so với người khác lạnh lùng vô cùng, chỉ cần nguy hiểm đến tính mạng, bọn họ có thể bỏ qua hết thảy, dưới sự gia nhập vào cuộc chiến của dị thú cao cấp, tất cả chủng loại biến dị đang chiến đấu đều tan rã.
Trốn!
Đó là điều thứ nhất mà bọn họ ghi nhớ!
“Chính là lúc này.” Diệp Thần nói, nháy mắt thân ảnh hóa thành tàn ảnh hướng về lùm cây bên trái nhanh chóng chạy đi. Theo sát sau cậu, Mông Lương Đống bĩu môi ra hiệu, che chở Mông Ba trốn đi.
“Hừ!” Diệp Thần hừ lạnh một tiếng.
Sưu sưu!
Thân ảnh cực nhanh, chạy thẳng đến một hướng nào đó, sau cậu là mấy cái đuôi, khóe miệng Diệp Thần nhếch lên, liếc mắt nhìn địa thế khe núi bốn phía, nhanh chóng tìm được nơi ẩn thân.
Sau khi ẩn núp, Diệp Thần cùng tinh thần lực nhanh chóng phân tích tình huống bốn phía, hai tên chủng loại biến dị ở gần đó là người của Mông Lương Đống.
“Diệp Thần kia thật đủ can đảm, dám khiêu khích anh Mông, ai chẳng biết anh Mông ở chốn đào nguyên có địa vị gì chứ?” Trương Lộ hùng hồn mở miệng, Lý Tiêu nói: “Không biết sống chết, anh Mông nói, lần này nếu chúng ta có thể giải quyết được Diệp Thần thì có thể thăng lên thành chủng loại biến dị trung cấp.”
Trương Lộ cười nhạo một tiếng, sắc mặt hơi đổi, Lý Tiêu sau đó cũng đổi sắc.
Phía trước, bọn họ đã mất đi tung tích của Diệp Thần.
“Người đâu?” Hai người nhìn nhau, Lý Tiêu nhíu mày nói: “Không có, đây là có chuyện gì?”
Hàng năm sống trong sinh tử, bọn họ đương nhiên nhạy cảm đối với nguy hiểm, huống chi…sự tình hiện tại, vô cùng không thích hợp!
“Có thể nào đã che giấu khí tức không?” Trương Lộ thấp giọng nói.
“Có thể.” Lý Tiêu gật đầu, nói: “Bốn phía quanh đây địa thế phức tạp, trước đó một chút là miệng núi lửa chết, dị thú ở quanh đây đã bị thanh tẩy, anh Mông đã ra lệnh, cẩn thận một chút.”
“Ân!” Trương Lộ cầm súng sinh hóa, hai người trở nên phòng bị.
“Cái gì cũng không có.” Hai người nhìn nhau, sau khi cẩn thận kiểm tra bốn phía, ngay cả một nửa tàn ảnh cũng không thấy được, bất giác buông lỏng phòng bị.
Đúng lúc này!
“Sưu sưu!”
Thân ảnh mau lẹ của Diệp Thần, nhanh chóng lướt qua, thanh thép trong tay cắt qua cổ Trương Lộ, máu tươi hồng nhạt phun ra.
“Ách…” Trương Lộ trừng lớn đôi mắt, căn bản không thể phát ra âm thanh.
Hai tay ôm chặt yết hầu, muốn ngăn chặn máu tươi đang điên cuồng phun ra, lại không thể làm gì, Trương Lộ rõ ràng cảm thụ được sinh mệnh của mình đang chậm rãi trôi đi…
Lý Tiêu lùi vài bước, tránh được tập kích của Diệp Thần.
Lạnh lùng nhìn Trương Lộ chết không nhắm mắt, một bóng người xuất hiện trước mặt hắn, đôi mắt lạnh như băng.
Diệp Thần.
Người vừa tới chính là Diệp Thần đã biến mất trong tầm mắt của họ không bao lâu trước đó.
Lý Tiêu nâng tay nổ súng, bỗng nhiên, một khối đá từ bên cạnh bay qua, đập về phía Lý Tiêu, hắn la lên rồi ngã xuống đất, hai chân bị đá to đập trúng, máu tươi nháy mắt tràn ra.
“A…” Lý Tiêu ăn đau kêu to.
Dị năng giả…
Diệp Thần dĩ nhiên là dị năng giả! Điều này vượt qua nhận thức của Lý Tiêu, số lượng dị năng giả trong chốn đào nguyên không nhiều lắm.
“Dị năng giả…như thế nào có thể?” Lý Tiêu lâm vào điên cuồng, Mông Lương Đống tâm ngoan thủ lạt, nhiệm vụ lần này nếu bị thất bại, chờ đợi hắn nhất định sẽ không đơn giản chỉ là cái chết.
Ánh mắt chạm đến địa lôi bên người, khuôn mặt tràn đầy điên cuồng.
Đồng tử Diệp Thần co lại.
Đáng chết!
Cậu không nghĩ đến Lý Tiêu lại mang theo địa lên bên người, thứ đồ chơi này quản chết rất chặt, người bình thường không lấy được, hắn từ nơi nào có nó?
— Mông Lương Đống.
Lý Tiêu mở địa lôi, ném về phía Diệp Thần.
“Cẩn thận!” Diệp Cẩn rống ro, thân mình mạnh mẽ kéo lấy Diệp Thần.
Ầm ầm…
Nháy mắt, khói bốc lên cao.
Ầm…
Diệp Cẩn kéo Diệp Thần, hai người bị nổ văng ra ngoài ba mươi thước, bay lên cao, sau đó rơi vào trong miệng núi lửa, từ trên lăn xuống dưới…
“Ân a…” Thân thể va chạm với đất đá, tạo ra rất nhiều vết thương nhỏ.
Diệp Thần được Diệp Cẩn bảo hộ trong lòng, không hề bị thương.
Không biết qua bao lâu, hai người mới dừng lại.
“Ầm!” Một tiếng va chạm vang lên, sau đó là tiếng Diệp Cẩn hừ nhẹ “Ân!”
“Diệp Cẩn, Diệp Cẩn anh không sao chứ?” Diệp Thần vội la lên, từ trên người Diệp Cẩn ngồi dậy.
“Ân, còn sống được!” Diệp Cẩn nói.
Diệp Cẩn nhắm mắt thở ra, nằm trên hòn đá ở trong động dung nham, cởi áo khoác, cánh tay cân xứng có lực, trên người chỉ mặc mỗi áo lót màu trắng, là vải bông, vô cùng ôm sát người.
Diệp Thần nhướng mi, dùng tay nhặt lên ba lô dơ bẩn bị vứt ở một bên, lấy ra thuốc mỡ, đến gần thoa cho Diệp Cẩn, nói: “Thật sự là nơi tốt! Ở mạt thế rất khó có được không phải sao? Sao anh lại đến đây?”
Diệp Thần đem quần áo còn sót lại trên người Diệp Cẩn cở ra, chỉ còn lại mỗi cái quần đùi đen, chậm rãi đem thuốc mỡ bôi lên toàn bộ vết thương, sau đó mới đứng dậy đánh giá thạch động dung nham, là một núi lửa chết, độ ấm ao, sườn đá hai bên tản ra hơi thở ấm áp thản nhiên, nóng hơn cả bên ngoài, ở đây chính là giữa hè.
Nơi cách bọn họ không xa, có một đầm nước, là do thẩm thấu từ khe hở thạch bích, tiện đà lưu giữ. Dùng quần áo rách thấm nước, nhẹ nhàng lau lên mặt Diệp Cẩn. Cảm giác được sự ẩm ướt, mí mắt Diệp Cẩn nhúc nhích, tỉnh lại.
Diệp Cẩn ra tay mau lẹ, nhanh chóng bóp chặt họng Diệp Thần.
Bỗng nhiên, thấy rõ bên cạnh y chính là Diệp Thần, nhanh chóng buông tay, nhào đến gần cậu, nói: “Không có việc gì! Anh vừa rồi không nhìn thấy rõ là em, đầu óc anh còn chưa rõ ràng…”
Diệp Thần gật đầu, vỗ tay Diệp Cẩn: “Em không sao, anh hiện tại cảm thấy thế nào, có cảm giác gì không?” Nói xong Diệp Thần tinh tế đánh giá Diệp Cẩn, ánh sáng từ trên cửa động hắt xuống không ít, ánh mặt trời tà tà chiếu lên khuôn mặt tuấn lãng của Diệp Cẩn, ngũ quan cứng rắn như gọt dũa, mang theo sự anh tuấn.
Đôi mắt như sao trời, khiến người trầm luân.
Da thịt do rèn luyện nhiều năm, lộ ra làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, áo lót vây lấy thân thể cường tráng, vai rộng lưng dày, cường kiện có lực, tám khối cơ bụng, đường cong mê người mạnh mẽ. Độ ấm trong động cao, quần đùi của Diệp Cẩn nhanh chóng bị mồ hôi tẩm ướt, quần đùi trên người dần trở nên trong suốt, ôm chặt thân thể khêu gợi.
Diệp Cẩn nói: “Còn tốt, đầu có chút nặng. Hoàng Thạch nhận được tin tức của Quyết Năng truyền đến, nói mọi người có thể đã xảy ra chuyện…” Vặn cổ, hầu kết di chuyển theo lời nói, dưới sự chữa trị của thuốc cầm máu, miệng vết thương nhỏ trên người Diệp Cẩn dần dần khép lại.
“Nơi này thật nóng!” Diệp Thần nói. Cởi ra áo khoát trên người, trán cũng đổ đầy mồ hôi.
“So với bên ngoài, nơi này thoải mái hơn nhiều không phải sao?” Diệp Cẩn nói.
Tuy ở đây là núi lửa chết, độ ấm bên trong lại vô cùng hợp lòng người, bất quá đối với những người đã thích ứng với rét lạnh ở bên ngoài như bọn họ mà nói, độ ấm nơi này cũng không phải quá thích hợp.
“Thoải mái? Loại độ ấm này sẽ làm chúng ta tiêu hao thể năng, khiến chúng ta chết nhanh hơn.” Diệp Thần lạnh lùng nói, thời tiết bên ngoài tuy rằng rét lạnh nhưng lại không tiêu hao thể năng nhiều.
“Chúng ta sẽ không chết.” Diệp Cẩn nói.
Thanh âm bình tĩnh, lại mang theo sự quả quyết kiên định. Sau khi nghỉ ngơi, sức lực dần khôi phục, Diệp Cẩn nhận lấy mảnh vải ướt trên tay Diệp Thần, đem mồ hôi toàn thân lau sơ qua, sau đó nhặt lên quần áo bị Diệp Thần cởi ra trước đó mà mặc lại.
“Đương nhiên.” Diệp Thần trầm ổn nói.
Đôi mắt u tối, lạnh như hàn đam, ánh mắt cố định, chất chứa tín niệm chân thành.
“Có động tĩnh!” Diệp Cẩn động tác mau lẹ, ôm lấy Diệp Thần, đưa cậu ra sau bảo vệ. Nhặt lên súng sính hóa bên cạnh, tiến ra sau thạch nham, đem thân ảnh hai người giấu đi.
“Hỗn đản, nhanh buông ra…còn có, đem đồ chơi của anh thu lại, chọt tôi không thoải mái tý nào,” Tư Tu Ngạn quát khẽ, thân mình bị Tống Tiểu Ngọc dùng đuôi rắn quấn lấy, không thể động đậy. Thoáng nhìn vào đôi mắt xanh thẫm của Tống Tiểu Ngọc, có dấu hiệu trở nên đậm lên, Tư Tu Ngạn nổi giận, hỗn đãn này động dục 24 giờ luôn a…
“Ngạn, muốn…” Tống Tiểu Ngọc mở miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn, đuôi rắn đập mạnh lên mặt đất, giấu hai cái đồ chơi đang rục rịch, rắn là loại động vậy tràn đầy tinh lực. Thân thể Tống Tiểu Ngọc bị tiêm vào gen của dị thú rắn, nên xao động so với rắn bình thường càng mãnh liệt hơn, cũng mạnh hơn.
“Hỗn đãn, anh không thể an phận chút sao?” Tư Tu Ngạn hổn hển quát.
Bộ đồ này của hắn chính là cái cuối cùng, nếu như bị Tống Tiểu Ngọc xé bỏ thì hắn chỉ có thể khỏa thân đi đường. Đây là một núi lửa chết, độ ấm rõ ràng cao hơn so với bên ngoài, bị Tống Tiểu Ngọc bám lấy, cả người Tư Tu Ngạn như là đang bị nướng trên ngọn lửa.
“Rống rống…” Tống Tiểu Ngọc rít gào, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Cẩn đang trốn, đuôi rắn khuấy động, đem Tư Tu Ngạn giấu kín đi.
“Dị thú và người?” Diệp Cẩn cười nhẹ. Mười phần thú vị nhìn chăm chú vào hai người đang đứng cách bọn họ không xa, trong mắt xẹt qua chút dị sắc, “Tư Tu Ngạn, là người trẻ tuổi ưu tú nhất trong thế hệ này của Tư gia, thực lực xếp hạng trước ba mươi trên bảng tân nhân loại đời thứ nhất, không thể khinh thường.”
“Cái gì?” Diệp Thần giật mình không thôi, ánh mắt quét qua.
Con bươm bướm là cậu rốt cuộc đã cải biến một biệc, ít nhất lần này Hứa Kham không ở cùng một chỗ với Tư Tu Ngạn, điều này cũng có nghĩa là Hứa Kham không có biện phát được Tư gia viện trợ, không có Tư gia trợ giúp chế tạo, liệu Hứa Kham có thuận lợi đi đến vị trí kia không? Điểm này, còn phải cân nhắc lại?
“Ai? Đi ra.” Tư Tu Ngạn cảnh giác.
“Ha hả…” Diệp Cẩn cười khẽ, cầm súng đi ra, lạnh lùng nói: “Tư gia nếu biết người thừa kế ưu tú nhất của bọn họ cùng dị thú ở chung một chỗ…không biết sẽ như thế nào?”
“Diệp Cẩn?” Tư Tu Ngạn nghiên đầu, sau khi thấy rõ là Diệp Cẩn, đồng tử căng thẳng, thanh danh của Diệp Cẩn khu Bố Cát ở liên minh không thấp, Tư Tu Ngạn nhận thức được y chẳng có gì lạ.
Diệp Cẩn khu Bố Cát, một năm trước vô cớ mất tích, việc này khiến cho liên minh oanh động không nhỏ. Diệp Cẩn có thiên phú cao, lúc trước ở khu Bố Cát, có không ít thế lực có ý đồ kéo y vào phe mình, trong đó có cả Tư gia.
“Ân hừ!” Diệp Cẩn tùy ý nhùn vai, xem ra thân phận bị lộ ra ngoài cũng không phải chuyện gì lớn, cùng lắm thì loại bỏ Tư Tu Ngạn, hai chữ Tư gia ở quân đội liên minh có thể dùng, nhưng giờ bọn họ đang ở sâu trong khu hoang dã, sinh tử đối với bọn họ mà nói, bất quá chí là một cái hít thở.
“Anh có mục đích gì?” Tư Tu Ngạn nói.
Diệp Thần hỏi: “Đó là cái gì vậy?” Nâng tay chỉ vào Tống Tiểu Ngọc đang gắt gao quấn lấy Tư Tu Ngạn, ánh mắt run lên, Diệp Thần luôn cảm thấy được ‘quái vật’ này có cảm giác quen mắt, nhất là đôi mắt xanh thẫm kia, Diệp Thần cho rằng ở lúc nào đó cậu đã từng gặp qua ánh mắt tương tự như vậy.
“Như cậu nhìn thấy, không phải là dị thú sao?” Tư Tu Ngạn đưa tay vuốt ve Tống Tiểu Ngọc, ý bảo anh tỉnh lại. Nhưng, ngoài dự đoán của hắn, Tống Tiểu Ngọc cũng không có giận dữ, ngược lại mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm Diệp Thần, ánh mắt lộ ra chút mê man.
“Dã, Dã Thành…” (Diệp Thần) Tống Tiểu Ngọc há miệng nhìn về phía Diệp Thần nói cái gì đó, đuôi rắn dài ba bốn thước dần biến mất, một đôi chân che kín vảy rắn xuất hiện trước mặt mọi người.
Ánh mắt Diệp Cẩn thay đổi, nhanh chóng nhìn chằm chằm Tống Tiểu Ngọc, sau khi đánh giá vài cái, nói: “Tống Tiểu Ngọc.”
“Hắn…Tống Tiểu Ngọc?” Diệp Thần cả kinh, đưa tay che lại khóe miệng không ngừng run rẩy, nhưng biểu tình kia thấy thế nào cũng là đang vui vẻ.
‘Quái vật’ trước mắt này, thân cao hai thước, toàn cơ thể che kín vảy rắn là Tống Tiểu Ngọc? Hạ thân có thể thay đổi giữa hai chân và đuôi rắn, thứ này thật kinh người! Trong truyện cũng từng có miêu tả qua thực nghiệm trên cơ thể sống, nhưng lúc tận mắt chứng kiến, vẫn vô cùng kinh ngạc.
“Có thể.” Diệp Cẩn nói.
Tư Tu Ngạn lảo đảo hai cái, nhanh chống đỡ lấy nham thạch để đứng vững, tầm mắt dừng ở trên người Tống Tiểu Ngọc, hỏi: “Người thừa kế Tống gia ở Giang Nam, Tống Tiểu Ngọc, các người nói giỡn à?”
Diệp Thần tiến lên, dừng trước mặt Tống Tiểu Ngọc, nói: “Cúi đầu.”
Ý bảo Tống Tiểu Ngọc cúi đầu, anh so với cậu cao hơn rất nhiều, cộng thêm vảy rắn làm cậu nhìn không rõ.
“Rống rống…” Tống Tiểu Ngọc la lên, nghe lời ngồi xuống, ánh mắt mê mang nhìn Diệp Thần, cậu cho anh cảm giác vô cùng quen thuộc, anh không bài xích cậu.
“Không sai được, là Tống Tiểu Ngọc.” Diệp Thần nói: “Trở thành như vậy là do thực nghiệm trên cơ thể sống?”
Diệp Cẩn gật đầu nói: “Phỏng chừng là do gen của dị thú rắn, có thể là vừa mới được giải phẫu xong không lâu, di chứng chính là vảy rắn này, phỏng chừng qua thêm một đoạn thời gian, vảy rắn sẽ biến mất.”
“Này rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?” Tư Tu Ngạn hỏi.
“Không rõ lắm, hắn mất tích sau cuộc chiến ở Quốc An Cửu Cục, lần cuối tôi nhìn thấy anh ta chính là ở gần với Hứa Kham…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất