Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký
Chương 81
“Nếu không… ta đi tiếp ứng bọn họ.” Đường Bưu chần chờ nói, huyện Uy Hưng nguy cơ tứ phía, liên minh còn chậm chạp chưa cho câu trả lời thuyết phục, những người bọn họ chỉ có thể đi theo Long Tường Thiên thủ tại đây, ai cũng không biết khi nào sẽ bị phá, bóng ma tử vong gắt gao quanh quẩn bốn phía, làm cho người ta khó có thể hít thở.
“Không cần, bọn họ sẽ nhanh đến thôi.” Long Tường Thiên cúi đầu ngồi xuống, thần thái nhàn nhã cùng với lúc trước hoàn toàn khác biệt. Mọi người ở trong phòng không hiểu ra sao, cũng không biết y đang có tính toán gì.
Bên kia, Mộc Văn Ngạn thấy huyện Uy Hưng tạm thời không có tai họa ngầm gì, mặc vào áo blouse trắng, trở về phòng nghiên cứu của mình. Thấy hai người họ không lo lắng như trước, những người khác cũng không hiểu ra sao, dần dần cũng khôi phục lại sự bình tĩnh, đều đi làm việc của mình.
“Hạ Lưu, bọn họ còn bao lâu nữa sẽ đến bức tường thứ ba?” Đường Bưu xoa hai tay, vẻ mặt nóng nảy, biểu tình tựa hồ như hận không thể đứng dậy đi chém giết một phen. Kỳ thật, không chỉ có mỗi Đường Bưu có suy nghĩ như vậy, mà phần đông dị năng giả trong bức tường thứ ba đều có ý niệm này trong đầu, đa số bọn họ đều đã quen chém giết, đột nhiên dừng lại, luôn cảm thấy có cái gì đó khác thường, luôn thấy thiếu cái gì đó, cả người đều trở nên không thích hợp.
Hạ Lưu mím môi, chần chờ một lát, “Theo như tình hình của bọn họ, đại khái tầm một tiếng.”
“Đúng, bọn họ chỉ cần một tiếng.” Đường Bưu gật đầu, đồng ý với lời của Hạ Lưu, từ sau khi từ huyện An Bình trở về, đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Lưu mở miệng nói nhiều như vậy, Đường Bưu vui không kiềm chết được.
“Cám ơn…” Hạ Lưu cúi đầu, nhẹ giọng nói một câu, trong khoảng thời gian này Đường Bưu làm rất nhiều cho cậu, cậu đều ghi tạc ở trong lòng. Mặc kệ là Đường Bưu vì cái gì đối tốt với mình, nhưng cậu cũng không phải người vong ân phụ nghĩa, cậu đều nhớ kỹ.
Đường Bưu sửng sốt, sau đó phục hồi tinh thần, đưa tay lên, cuối cùng dừng lại trên đầu Hạ Lưu, xoa nhẹ vài cái, cười nói: “Đối với anh, em không cần cảm ơn… thật xin lỗi! Về sau anh sẽ đối tới với em, em muốn đối phó với Hứa Kham anh sẽ giúp em, em đừng lo lắng. Chuyện ở huyện An Bình, quên là được rồi, chuyện khác sẽ tốt thôi…”
Hạ Lưu nhắm mắt lại, quên… nếu có thể dễ quên thì tốt rồi!
Trần Sâm đã chết, Trần Khuê sẽ không từ bỏ ý đồ, trong khoảng thời gian này nếu không có Long Tường Thiên che chở hai người bọn họ thì Trần Khuê đáng sợ kia sẽ không nhẫn lại lâu như vậy. Cậu không sợ chết, cũng không cam tâm phải chết như vậy, Hứa Kham không chết thì cậu không bỏ xuống được! Nhưng bản thân quá yếu.
Nếu… có thể mạnh hơn thì tốt biết bao nhiêu!
Ở dưới góc độ mà Đường Bưu không chú ý, ánh mắt tối đen của Hạ Lưu dần dần nhiễm đỏ, phóng ra lệ khí khiến người ta sợ hãi, tựa như mãnh thú lâm vào tuyệt cảnh, đang muốn vồ lấy ai đó.
Hai người im lặng đứng, ánh mắt Hạ Lưu dừng ở bên cạnh màn hình, đó là một hành lang thực dài, cuối hành lang là một cánh cửa, thông đến phòng nghiên cứu của của Mộc Văn Ngạn. Gần nhất, Mộc Văn Ngạn luôn nghiên cứu virus T, Mộc Văn Ngạn ngoại trừ là một dị năng giả hệ mộc thì còn là bác sĩ virus rất nổi tiếng, thành tựu trên nghiên cứu khoa học về virus không thua gì Lý Huân, Hạ Lưu biết nghiên cứu của Mộc Văn Ngạn đã đến bình cảnh. Hơn nữa cậu còn biết đến thứ khiến anh lâm vào bình cảnh chính là bình thuốc màu lam trong phòng nghiên cứu.
“Tôi biết.” Hạ Lưu gật đầu, lại suy nghĩ theo hướng khác, lấy thực lực của cậu, không biết khi nào mới có năng lực đối kháng với Trần Khuê, tìm Hứa Kham báo thù, nếu cậu có thể lấy được bình thuốc lam kia, có lẽ cậu còn có cơ hội.
Nghe được lời Hạ Lưu nói, Đường Bưu vui sướng vạn phần, trong khoảng thời gian này hắn luôn lo lắng đề phòng, lo sợ Hạ Lưu sẽ nhất thời lẩn quẩn trong lòng. Trần Khuê gây sự, cũng may bọn họ đi theo Long Tường Thiên đến huyện Uy Hưng, ít nhất ở trước mắt, bọn họ vẫn an toàn, không nghĩ đến Trần Khuê sau khi rời khu Bố Cát thì đã bám vào Liễu gia, ngay cả Trần Khuê cũng dã thăng cấp thành võ giả hoàng cấp cấp tám.
Bên kia, dưới sự mở đường của Sakiko Suziki, dọc đường đi bọn họ không gặp phải tang thi, cảm giác này làm cho đám người Phan Khởi cảm thấy thần kỳ. Sakiko Suziki giống như là có công cụ gian lận, luôn có thể tìm được lộ tuyến an toàn để đi, khứu giác linh mẫn như chó săn.
“Cô ta là ai?” Phan Khởi cẩn thận ôm Trác Dư, hỏi Tư Tu Ngạn ở bên cạnh.
Tư Tu Ngạn dừng một chút, nói: “Sakiko Suziki.” Kỳ thật không chỉ Phan Khởi tò mò mà hắn cũng tò mò a, cô gái này giống như xuất hiện từ trống rỗng, sau đó đi theo bên cạnh Diệp Thần, ngoại trừ Diệp Thần thì không thấy cô ta nói chuyện với ai. Từng ra tay vài lần nhưng mỗi lần đều dứt khoát khiến người ta phát lạnh.
Tư Tu Ngạn từng nhìn thấy điều này ở trên tử sĩ mà Tư gia dưỡng, một kích mất mạng, mỗi một lần đều nhắm vào vị trí yếu ớt nhất, công kích trí mạng, này không phải kỹ xảo mà ai cũng có thể học được.
“Hết rồi?” Phan Khởi giật mình, thất thần nhìn Tư Tu Ngạn.
Tư Tu Ngạn nói: “Hết rồi.”
“Anh không tính nói thêm cái gì nữa à, giống như năng lực hay gì đó?” Phan Khởi nhướng mày, tức giận trừng mắt nhìn Tư Tu Ngạn, nói xong liếm đôi môi khô khốc, thiếu máu lại trong tình cảnh chạy trốn cùng chém giết thảm trọng, không chỉ có hắn thiếu máu mà những chủng loại biến dị khác cũng đều xuất hiện tình trạng thiếu máu.
Đồng tử phóng đại, răng nanh thuộc về chủng loại biến dị thỉnh thoảng hiện ra, tứ chi cũng xuất hiện tình trạng co rút run rẩy khác nhau. Nếu không đúng lúc bổ sung máu thì bọn họ có điểm lâm vào điên cuồng, tập kích nhân loại.
“Không biết.” Tư Tu Ngạn vô cùng rõ ràng, chuyện Sakiko Suziki hắn vẫn không biết nhiều, ngay cả tên cũng là từ trong miệng Diệp Thần mới biết được, Phan Khởi hỏi hắn, không bằng trực tiếp hỏi Sakiko Suziki.
“Từ từ… bọn họ cần máu.” Sakiko Suziki đột nhiên ngừng lại, thân mình nhảy ra, làm tư thế phòng bị. Rất nhanh, Tư Tu Ngạn và Tống Tiểu Ngọc cũng cảm nhận được sự tình không thích hợp, chỉ cảm thấy tay của Phan Khởi đang ôm Trác Dư đều run lên, đầu chôn ở cổ của Trác Dư bắt đầu bất an cọ cọ, những chủng loại biến dị khác xung quanh cũng bắt đầu nhe răng, ánh mắt nhìn những người khác cũng lộ ra dục vọng thị huyết.
“Như thế nào dừng lại?” Diệp Thần chạy ở phía sau, nhíu mày hỏi.
Tống Tiểu Ngọc che chở cho Tư Tu Ngạn lui về sau hai bước, phòng bị bọn người Phan Khởi, lúc này Phan Khởi đang há miệng cắn cổ Trác Dư ở trong lòng mình, bộ dáng hung hãn dữ tợn, những chủng loại biến dị khác cũng đang nuốt nước miếng, so với mấy người có thực lực ở đối diện thì cuối cùng quyết định chọn chủng loại biến dị cách mình gần nhất.
Thấy thế, Diệp Thần nhíu mày, đám Phan Khởi bị thương quá nặng, cắn nuốt như vậy căn bản sẽ không thể khôi phục lại, lập tức xoay người, nhìn về phía Sakiko Suziki, hỏi: “Sakiko, chỗ cô có túi máu không?”
Sakiko Suziki lắc đầu, nói: “Không có.”
“Tiểu Thần tìm xem, trong ba lô của anh còn có vài túi máu, nhưng có thể đã quá hạn.” Diệp Cẩn nói, ba lô của đã bị Diệp Thần bỏ vào trong không gian, nhưng thời gian trôi qua đã lâu, anh cũng không xác định được túi máu này còn dùng được hay không, gần đây anh luôn sử dụng hình thái nhân loại nên máu đối với anh mà nói không phải là nhu yếu phẩm.
“Em tìm thử xem.” Diệp Thần dừng lại, từ trong không gian tìm ba lô của Diệp Cẩn để đưa cho y, Diệp Cẩn từ trong ba lô lấy ra túi máu, có thể bởi vì thời gian trong không gian đứng yên nên túi máu vẫn tản ra vị ngon tuyệt vời, mùi rỉ sắt phiêu tán.
“Rống rống…” Ngửi được mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, đám người Phan Khởi bất giác ngẩng đầu, mở to đôi mắt màu đỏ, làm cho người ta sợ hãi.
“Cho tôi…”
“Rống rống!”
“Tiểu Thần, nhanh lên, mùi máu tươi sẽ dẫn dắt phần lớn tang thi.” Diệp Cẩn nhanh chóng nói, mùi máu nồng đậm như vậy đủ dẫn đến một đàn tang thi lớn.
“Phan Khởi buông Trác Dư ra.” Diệp Thần mở một túi máu, để ở trước mặt Phan Khởi, ý bảo hắn hút máu trước, thuận thế đoạt lấy Trác Dư trong lòng Phan Khởi, Trác Dư vốn bị thương nặng, lại bị Phan Khởi hung hăng cắn vài cái, ở cổ đều đã huyết nhục mơ hồ. Hẳn là lần này thương thế quá nặng nên Trác Dư đã hôn mê, ngay cả năng lực tự lành cũng không còn tốt.
“Này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Tư Tu Ngạn có chút mơ hồ, không hiểu ra sao nhìn Diệp Thần hỏi.
“Thiếu máu, đám người bọn họ là chủng loại biến dị, nếu không thể cắn nuốt máu thịt thì sẽ lâm vào cuồng loạn…” Diệp Thần giải thích, lo lắng xoay người nhìn Diệp Cẩn, cùng là chủng loại biến dị sao Diệp Cẩn lại không bị gì, thậm chí còn có thể hành động tự nhiên như con người bình thường.
“Diệp Thần, đi mau, chúng nó sắp đến rồi!” Sakiko Suziki vội vàng la lên, thanh âm khàn khàn biểu lộ kinh ngạc, nếu thật sự bị chúng nó vây quanh thì cũng đừng mong có thể chạy trốn dễ dàng.
Diệp Thần nói: “Phan Khởi, sao rồi?”
Phan Khởi liếm túi máu trên tay, khuôn mặt dữ tợn bình tĩnh một ít, biểu tình nhìn Trác Dư có chút át náy, hút máu trong túi, những chủng loại biến dị khkác cũng đã khôi phục một chút bình tĩnh.
“Được rồi, đi thôi.” Diệp Thần vội la lên, ý thức nhận thấy được đám tang thi đang chen nhau đi đến, khiến cho Diệp Thần nhịn không được mà rùng mình, mẹ nó… quả thật là giống như cảnh châu chấu phá hoại mùa màng a!
“Mau, lên tường cao.” Diệp Cẩn nói, dứt lời, thân mình nhờ dị năng hệ phong mà hai chân đạp lên vách tường vài cái, động tác lưu loát leo lên tường cao, “Leo lên tường, động tác nhanh lên.”
Ngắn ngủi không đến một phút đồng hồ, xung quanh bọn họ đã vây quanh mấy trăm con tang thi, trí thi cùng chủng loại biến dị theo đến, sau khi thấy rõ những chủng loại biến dị đó thì sắc mặt bọn Phan Khởi đột nhiên thay đổi, hiển nhiên đây là chủng loại biến dị đã đuổi theo trước đó đến đây.
“Má ơi!” Tư Tu Ngạn run lên, dùng sức toàn thân để leo lên tường cao, sợ là đi chạm một bước liền bị đám tang thi đuổi kịp, ngay cả Sakiko Suziki bình thường không có nhiều biểu tình gì hiện tại sắc mặt cũng vô cùng nghiêm túc.
Ở trong huyện Uy Hưng, Hạ Lưu cùng Đường Bưu không nói gì mà nhìn tình cảnh bên ngoài, nhưng ánh mắt khi dừng ở trên đàm tang thi thì liền phát lạnh trong lòng. Chỉ qua vài ngày, gần huyện Uy Hưng đã tụ tập nhiều tang thi như thế, xem ra, những căn cứ khác sợ là đã thất thủ!
“Anh ra ngoài tiếp ứng cho bọn họ, em bảo những người khác chủ ý chút, đừng để cho chúng nó đi vào.” Đường Bưu nói, cầm qua cái áo khoác, cầm theo súng sinh hóa, mở cửa đi thẳng đến bức tường thứ ba.
“Không cần, bọn họ sẽ nhanh đến thôi.” Long Tường Thiên cúi đầu ngồi xuống, thần thái nhàn nhã cùng với lúc trước hoàn toàn khác biệt. Mọi người ở trong phòng không hiểu ra sao, cũng không biết y đang có tính toán gì.
Bên kia, Mộc Văn Ngạn thấy huyện Uy Hưng tạm thời không có tai họa ngầm gì, mặc vào áo blouse trắng, trở về phòng nghiên cứu của mình. Thấy hai người họ không lo lắng như trước, những người khác cũng không hiểu ra sao, dần dần cũng khôi phục lại sự bình tĩnh, đều đi làm việc của mình.
“Hạ Lưu, bọn họ còn bao lâu nữa sẽ đến bức tường thứ ba?” Đường Bưu xoa hai tay, vẻ mặt nóng nảy, biểu tình tựa hồ như hận không thể đứng dậy đi chém giết một phen. Kỳ thật, không chỉ có mỗi Đường Bưu có suy nghĩ như vậy, mà phần đông dị năng giả trong bức tường thứ ba đều có ý niệm này trong đầu, đa số bọn họ đều đã quen chém giết, đột nhiên dừng lại, luôn cảm thấy có cái gì đó khác thường, luôn thấy thiếu cái gì đó, cả người đều trở nên không thích hợp.
Hạ Lưu mím môi, chần chờ một lát, “Theo như tình hình của bọn họ, đại khái tầm một tiếng.”
“Đúng, bọn họ chỉ cần một tiếng.” Đường Bưu gật đầu, đồng ý với lời của Hạ Lưu, từ sau khi từ huyện An Bình trở về, đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Lưu mở miệng nói nhiều như vậy, Đường Bưu vui không kiềm chết được.
“Cám ơn…” Hạ Lưu cúi đầu, nhẹ giọng nói một câu, trong khoảng thời gian này Đường Bưu làm rất nhiều cho cậu, cậu đều ghi tạc ở trong lòng. Mặc kệ là Đường Bưu vì cái gì đối tốt với mình, nhưng cậu cũng không phải người vong ân phụ nghĩa, cậu đều nhớ kỹ.
Đường Bưu sửng sốt, sau đó phục hồi tinh thần, đưa tay lên, cuối cùng dừng lại trên đầu Hạ Lưu, xoa nhẹ vài cái, cười nói: “Đối với anh, em không cần cảm ơn… thật xin lỗi! Về sau anh sẽ đối tới với em, em muốn đối phó với Hứa Kham anh sẽ giúp em, em đừng lo lắng. Chuyện ở huyện An Bình, quên là được rồi, chuyện khác sẽ tốt thôi…”
Hạ Lưu nhắm mắt lại, quên… nếu có thể dễ quên thì tốt rồi!
Trần Sâm đã chết, Trần Khuê sẽ không từ bỏ ý đồ, trong khoảng thời gian này nếu không có Long Tường Thiên che chở hai người bọn họ thì Trần Khuê đáng sợ kia sẽ không nhẫn lại lâu như vậy. Cậu không sợ chết, cũng không cam tâm phải chết như vậy, Hứa Kham không chết thì cậu không bỏ xuống được! Nhưng bản thân quá yếu.
Nếu… có thể mạnh hơn thì tốt biết bao nhiêu!
Ở dưới góc độ mà Đường Bưu không chú ý, ánh mắt tối đen của Hạ Lưu dần dần nhiễm đỏ, phóng ra lệ khí khiến người ta sợ hãi, tựa như mãnh thú lâm vào tuyệt cảnh, đang muốn vồ lấy ai đó.
Hai người im lặng đứng, ánh mắt Hạ Lưu dừng ở bên cạnh màn hình, đó là một hành lang thực dài, cuối hành lang là một cánh cửa, thông đến phòng nghiên cứu của của Mộc Văn Ngạn. Gần nhất, Mộc Văn Ngạn luôn nghiên cứu virus T, Mộc Văn Ngạn ngoại trừ là một dị năng giả hệ mộc thì còn là bác sĩ virus rất nổi tiếng, thành tựu trên nghiên cứu khoa học về virus không thua gì Lý Huân, Hạ Lưu biết nghiên cứu của Mộc Văn Ngạn đã đến bình cảnh. Hơn nữa cậu còn biết đến thứ khiến anh lâm vào bình cảnh chính là bình thuốc màu lam trong phòng nghiên cứu.
“Tôi biết.” Hạ Lưu gật đầu, lại suy nghĩ theo hướng khác, lấy thực lực của cậu, không biết khi nào mới có năng lực đối kháng với Trần Khuê, tìm Hứa Kham báo thù, nếu cậu có thể lấy được bình thuốc lam kia, có lẽ cậu còn có cơ hội.
Nghe được lời Hạ Lưu nói, Đường Bưu vui sướng vạn phần, trong khoảng thời gian này hắn luôn lo lắng đề phòng, lo sợ Hạ Lưu sẽ nhất thời lẩn quẩn trong lòng. Trần Khuê gây sự, cũng may bọn họ đi theo Long Tường Thiên đến huyện Uy Hưng, ít nhất ở trước mắt, bọn họ vẫn an toàn, không nghĩ đến Trần Khuê sau khi rời khu Bố Cát thì đã bám vào Liễu gia, ngay cả Trần Khuê cũng dã thăng cấp thành võ giả hoàng cấp cấp tám.
Bên kia, dưới sự mở đường của Sakiko Suziki, dọc đường đi bọn họ không gặp phải tang thi, cảm giác này làm cho đám người Phan Khởi cảm thấy thần kỳ. Sakiko Suziki giống như là có công cụ gian lận, luôn có thể tìm được lộ tuyến an toàn để đi, khứu giác linh mẫn như chó săn.
“Cô ta là ai?” Phan Khởi cẩn thận ôm Trác Dư, hỏi Tư Tu Ngạn ở bên cạnh.
Tư Tu Ngạn dừng một chút, nói: “Sakiko Suziki.” Kỳ thật không chỉ Phan Khởi tò mò mà hắn cũng tò mò a, cô gái này giống như xuất hiện từ trống rỗng, sau đó đi theo bên cạnh Diệp Thần, ngoại trừ Diệp Thần thì không thấy cô ta nói chuyện với ai. Từng ra tay vài lần nhưng mỗi lần đều dứt khoát khiến người ta phát lạnh.
Tư Tu Ngạn từng nhìn thấy điều này ở trên tử sĩ mà Tư gia dưỡng, một kích mất mạng, mỗi một lần đều nhắm vào vị trí yếu ớt nhất, công kích trí mạng, này không phải kỹ xảo mà ai cũng có thể học được.
“Hết rồi?” Phan Khởi giật mình, thất thần nhìn Tư Tu Ngạn.
Tư Tu Ngạn nói: “Hết rồi.”
“Anh không tính nói thêm cái gì nữa à, giống như năng lực hay gì đó?” Phan Khởi nhướng mày, tức giận trừng mắt nhìn Tư Tu Ngạn, nói xong liếm đôi môi khô khốc, thiếu máu lại trong tình cảnh chạy trốn cùng chém giết thảm trọng, không chỉ có hắn thiếu máu mà những chủng loại biến dị khác cũng đều xuất hiện tình trạng thiếu máu.
Đồng tử phóng đại, răng nanh thuộc về chủng loại biến dị thỉnh thoảng hiện ra, tứ chi cũng xuất hiện tình trạng co rút run rẩy khác nhau. Nếu không đúng lúc bổ sung máu thì bọn họ có điểm lâm vào điên cuồng, tập kích nhân loại.
“Không biết.” Tư Tu Ngạn vô cùng rõ ràng, chuyện Sakiko Suziki hắn vẫn không biết nhiều, ngay cả tên cũng là từ trong miệng Diệp Thần mới biết được, Phan Khởi hỏi hắn, không bằng trực tiếp hỏi Sakiko Suziki.
“Từ từ… bọn họ cần máu.” Sakiko Suziki đột nhiên ngừng lại, thân mình nhảy ra, làm tư thế phòng bị. Rất nhanh, Tư Tu Ngạn và Tống Tiểu Ngọc cũng cảm nhận được sự tình không thích hợp, chỉ cảm thấy tay của Phan Khởi đang ôm Trác Dư đều run lên, đầu chôn ở cổ của Trác Dư bắt đầu bất an cọ cọ, những chủng loại biến dị khác xung quanh cũng bắt đầu nhe răng, ánh mắt nhìn những người khác cũng lộ ra dục vọng thị huyết.
“Như thế nào dừng lại?” Diệp Thần chạy ở phía sau, nhíu mày hỏi.
Tống Tiểu Ngọc che chở cho Tư Tu Ngạn lui về sau hai bước, phòng bị bọn người Phan Khởi, lúc này Phan Khởi đang há miệng cắn cổ Trác Dư ở trong lòng mình, bộ dáng hung hãn dữ tợn, những chủng loại biến dị khác cũng đang nuốt nước miếng, so với mấy người có thực lực ở đối diện thì cuối cùng quyết định chọn chủng loại biến dị cách mình gần nhất.
Thấy thế, Diệp Thần nhíu mày, đám Phan Khởi bị thương quá nặng, cắn nuốt như vậy căn bản sẽ không thể khôi phục lại, lập tức xoay người, nhìn về phía Sakiko Suziki, hỏi: “Sakiko, chỗ cô có túi máu không?”
Sakiko Suziki lắc đầu, nói: “Không có.”
“Tiểu Thần tìm xem, trong ba lô của anh còn có vài túi máu, nhưng có thể đã quá hạn.” Diệp Cẩn nói, ba lô của đã bị Diệp Thần bỏ vào trong không gian, nhưng thời gian trôi qua đã lâu, anh cũng không xác định được túi máu này còn dùng được hay không, gần đây anh luôn sử dụng hình thái nhân loại nên máu đối với anh mà nói không phải là nhu yếu phẩm.
“Em tìm thử xem.” Diệp Thần dừng lại, từ trong không gian tìm ba lô của Diệp Cẩn để đưa cho y, Diệp Cẩn từ trong ba lô lấy ra túi máu, có thể bởi vì thời gian trong không gian đứng yên nên túi máu vẫn tản ra vị ngon tuyệt vời, mùi rỉ sắt phiêu tán.
“Rống rống…” Ngửi được mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, đám người Phan Khởi bất giác ngẩng đầu, mở to đôi mắt màu đỏ, làm cho người ta sợ hãi.
“Cho tôi…”
“Rống rống!”
“Tiểu Thần, nhanh lên, mùi máu tươi sẽ dẫn dắt phần lớn tang thi.” Diệp Cẩn nhanh chóng nói, mùi máu nồng đậm như vậy đủ dẫn đến một đàn tang thi lớn.
“Phan Khởi buông Trác Dư ra.” Diệp Thần mở một túi máu, để ở trước mặt Phan Khởi, ý bảo hắn hút máu trước, thuận thế đoạt lấy Trác Dư trong lòng Phan Khởi, Trác Dư vốn bị thương nặng, lại bị Phan Khởi hung hăng cắn vài cái, ở cổ đều đã huyết nhục mơ hồ. Hẳn là lần này thương thế quá nặng nên Trác Dư đã hôn mê, ngay cả năng lực tự lành cũng không còn tốt.
“Này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Tư Tu Ngạn có chút mơ hồ, không hiểu ra sao nhìn Diệp Thần hỏi.
“Thiếu máu, đám người bọn họ là chủng loại biến dị, nếu không thể cắn nuốt máu thịt thì sẽ lâm vào cuồng loạn…” Diệp Thần giải thích, lo lắng xoay người nhìn Diệp Cẩn, cùng là chủng loại biến dị sao Diệp Cẩn lại không bị gì, thậm chí còn có thể hành động tự nhiên như con người bình thường.
“Diệp Thần, đi mau, chúng nó sắp đến rồi!” Sakiko Suziki vội vàng la lên, thanh âm khàn khàn biểu lộ kinh ngạc, nếu thật sự bị chúng nó vây quanh thì cũng đừng mong có thể chạy trốn dễ dàng.
Diệp Thần nói: “Phan Khởi, sao rồi?”
Phan Khởi liếm túi máu trên tay, khuôn mặt dữ tợn bình tĩnh một ít, biểu tình nhìn Trác Dư có chút át náy, hút máu trong túi, những chủng loại biến dị khkác cũng đã khôi phục một chút bình tĩnh.
“Được rồi, đi thôi.” Diệp Thần vội la lên, ý thức nhận thấy được đám tang thi đang chen nhau đi đến, khiến cho Diệp Thần nhịn không được mà rùng mình, mẹ nó… quả thật là giống như cảnh châu chấu phá hoại mùa màng a!
“Mau, lên tường cao.” Diệp Cẩn nói, dứt lời, thân mình nhờ dị năng hệ phong mà hai chân đạp lên vách tường vài cái, động tác lưu loát leo lên tường cao, “Leo lên tường, động tác nhanh lên.”
Ngắn ngủi không đến một phút đồng hồ, xung quanh bọn họ đã vây quanh mấy trăm con tang thi, trí thi cùng chủng loại biến dị theo đến, sau khi thấy rõ những chủng loại biến dị đó thì sắc mặt bọn Phan Khởi đột nhiên thay đổi, hiển nhiên đây là chủng loại biến dị đã đuổi theo trước đó đến đây.
“Má ơi!” Tư Tu Ngạn run lên, dùng sức toàn thân để leo lên tường cao, sợ là đi chạm một bước liền bị đám tang thi đuổi kịp, ngay cả Sakiko Suziki bình thường không có nhiều biểu tình gì hiện tại sắc mặt cũng vô cùng nghiêm túc.
Ở trong huyện Uy Hưng, Hạ Lưu cùng Đường Bưu không nói gì mà nhìn tình cảnh bên ngoài, nhưng ánh mắt khi dừng ở trên đàm tang thi thì liền phát lạnh trong lòng. Chỉ qua vài ngày, gần huyện Uy Hưng đã tụ tập nhiều tang thi như thế, xem ra, những căn cứ khác sợ là đã thất thủ!
“Anh ra ngoài tiếp ứng cho bọn họ, em bảo những người khác chủ ý chút, đừng để cho chúng nó đi vào.” Đường Bưu nói, cầm qua cái áo khoác, cầm theo súng sinh hóa, mở cửa đi thẳng đến bức tường thứ ba.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất