Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 85

Trước Sau
“Hiện tại chúng ta đi đâu?” Diệp Thần ngồi ở ghế phó lái, cầm đồ ăn trên tay, Tư Tu Ngạn và Tống Tiểu Ngọc vừa xuống xe đi Bắc Bình. Mà cậu cùng Diệp Cẩn thì vẫn ngồi ở trên xe, nhìn cảnh vật ở hai bên, bọn họ hẳn là đang đi đến ngoại thành.

Trong tiểu thuyết mô tả Bắc Bình vô cùng trừu tượng, phần lớn đều là sơ lược, cũng bởi vì lúc ấy nội dung truyện còn chưa viết đến chuyện ở Bắc Bình. Vùng ngoại ô này không hoang vắng giống như khu Bố Cát, hai bên đường rõ ràng trước mắt, tựa hồ như chưa bao giờ xảy ra mạt thế, nhưng cảnh vật xa xa vẫn có thể làm người ta cảm giác được sự cô tịch.

“Căn cứ tiếp viện, đám Mạc Phong đều ở đây.” Diệp Cẩn đánh tay lái, cúi đầu ăn thịt nướng mà Diệp Thần đưa đến bên miệng, ở mạt thế số lượng con người giảm mạnh, dị năng giả và thể thuật giả phần lớn đều lựa chọn giết tang thi để tăng sức mạnh, tiện đà tìm kiếm vật tư ở khu hoang dã, con người bình thường đều rất bận rộn… khai khẩn đất hoang, gieo trồng thực vật.

Nhưng, cho dù tất cả mọi người đều đang khai hoang thì đồ ăn vẫn không đủ như trước, cùng với mạt thế chính là thời tiết ác liệt, thời tiết đột nhiên thay đổi, làm cho chu kỳ sinh trưởng của cây nông nghiệp xảy ra biến hóa lớn, con người không thể không tốn càng nhiều thời gian để khắc phục.

Dị năng giả, thể thuật giả còn có thể săn dị thú, nhưng người thường lại không thể, đa số thịt dị thú cũng có thể ăn, rau dưa lương thực lại không phổ biến, người bình thường căn bản ăn không được. Ở trong căn cứ, giá rau dưa còn mắc hơn so với thịt dị thú bình thường.

“Bên ngục giam Hắc Tháp làm sao bây giờ?” Diệp Thần cau mày, ba giờ trước sau khi Sakiko Suziki đột nhiên xuất hiện, bọn họ đã rời khỏi huyện Uy Hưng, Đường Bưu sau khi dặn dò Diệp Thần và Diệp Cẩn xong thì liền cùng dị năng giả khác bắt đầu truy đuổi tung tích của Hạ Lưu. Diệp Cẩn cùng Long Tường Thiên sau khi bí mật thương nghị nửa giờ thì Long Tường Thiên đồng ý để cho bọn họ rời khỏi.

Diệp Thần nhìn Sakiko Suziki, tính hỏi cô trong khoảng thời gian mất tích đã đi nơi nào, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không quan trọng, liền làm bộ như không biết nên cái gì cũng chưa hỏi.

“Không thể buông tay ngục giam Hắc Tháp, nơi đó có lưu trữ thứ có tác dụng lớn.” Diệp Cẩn nghiêm túc nói, khuôn mặt lạnh lùng hiện ra sự nghiêm túc.

“Nơi đó… có cái gì đặc biệt?” Thấy Diệp Cẩn biểu tình nghiêm túc, Diệp Thần không khỏi tò mò đối với ngục giam Hắc Tháp.

“Một năm trước, anh đã trốn ra từ đó, nơi đó quyết không thể rơi vào trong tay bọn Liễu Như Phong.” Trên mặt Diệp Cẩn hiện lên ngoan lệ, y nguyên bản không tính đem chuyện này nói ra. Không nghĩ đến Liễu Như Phong lại chọn nơi đó làm hậu thuẫn, không nhúng tay không được, quân đoàn một không giống như quân đoàn khác, trên thực tế là do lão Tần nắm trong tay, trên thực tế là độc lập ngoài liên minh.

Y cũng không muốn kéo quân đoàn một vào vũng bùn liên minh, nhưng mà thế sự khó liệu, Liễu Như Phong nơi nào không chọn, cố tình lại chọn nơi như vậy, thật sự làm cho người ta đau đầu!

“Cái gì?” Diệp Thần chấn động, trong nội dung truyện không nói kỹ một năm đó Diệp Cẩn mất tích đã làm cái gì, trong lòng cậu có nhiều suy đoán nhưng không ngờ tới Diệp Cẩn lại bị nhốt. Cậu tuy rằng vẫn chưa chân chính thấy Diệp Cẩn hạ thủ hay là phát giận, nhưng theo cảm giác cũng thấy Diệp Cẩn rất mạnh! Tuyệt không ngại Long Tường Thiên có danh nghĩa là cường giả đứng đầu liên minh. Cho dù đại đa số thời điểm Diệp Cẩn đều biểu hiện rất vô hại, thực lực bình thường, nhưng mà hơi thở nguy hiểm vẫn không có tiêu tán.

“Nói đó rất tà môn, trong lúc nhất thời rất khó nói rõ ràng.” Diệp Cẩn lắc đầu, ngữ khí nghiêm túc.

Diệp Thần cắn thịt nướng trên tay, liếc nhìn Sakiko Suziki ngồi ở sau, “Sakiko, cô nghe nói đến ngục giam Hắc Tháp chưa?”

“Biết, nghe nói ở đó giam giữ phạm nhân có tù chung thân hơn trăm năm, phạm nhân trong đó là người hung ác nhất, tàn nhẫn nhất.” Đồng tử Sakiko Suziki co rút, chậm rãi lên tiếng, xem ra cũng kiêng kị đối với ngục giam Hắc Tháp.

“Cô nghe được tin gì?” Diệp Thần cả kinh, nhìn thẳng Sakiko Suziki, “Sakiko cô có chuyện gì gạt tôi đúng không?” Sau khi rời thôn thì Sakiko Suziki vẫn luôn đi bên cạnh cậu, tự như u linh không có linh hồn, làm cho người ta không cảm nhận được sinh khí của cô, vô dục vô cầu, sau khi nghe thấy bốn chữ ngục giam Hắc Tháp này thì trên người cô liền hiện lên sát khi sắc bén.



Diệp Cẩn nghiêm mặt, sát khí lạnh như băng tập trung vào Sakiko Suziki, chỉ cần cô có dị động gì thì gió nhẹ xung quanh liền biến thành lưỡi dao sắc bén, phong kín tất cả đường lui của Sakiko Suziki.

Y không cho phép có bất cứ thứ gì uy hiếp đi theo bên người tiểu Thần và y, vẫn chưa ra tay là bởi vì Sakiko Suziki không có ý niệm gì trong đầu, bất luận là phá hư cái gì cũng không có. Nhưng vừa rồi, y nhạy cảm nhận thấy được sát khí của Sakiko Suziki.

“Tôi tạm nhân nhượng ở trong gia tộc Takamoto là vì lợi ích toàn cục, mục đích suy nhất chính là để bọn họ mang tôi đến đất liền.” Giọng Sakiko Suziki khàn khàn, nhẹ nhàng chậm chạp vang lên trong xe, “Mẹ tôi từ nhỏ đã nói cho tôi biết, tôi có một người anh cùng mẹ khác cha ở trong đất liền, mẹ tôi trước khi chết có tâm nguyện duy nhất chính là tìm hắn, nhiều năm qua tôi cố gắng nghe ngóng nơi mà hắn lưu lạc, năm năm trước hắn đã bị giam trong ngục giam Hắc Tháp…”

“Tôi dựa vào cái gì để tin cô?” Diệp Cẩn lạnh lùng nói.

Sakiko Suziki nói: “Đây là tín vật của mẹ tôi lưu lại.”

Sakiko Suziki đưa tay, từ trên cổ gỡ xuống vòng cổ xuống, đưa nó cho Diệp Thần, “Vòng cổ này là tín vật, mẹ nói trên người anh hai cũng có vòng cổ giống như vậy, đây là tín vật gia truyền.”

“Không có gì đặc biệt.” Diệp Thần đánh giá vài lần, đưa cho Diệp Cẩn.

Diệp Cẩn tiếp nhận vòng cổ, biến sắc, “Anh một năm trước đã từng thấy quá vòng cổ này ở trong ngục giam Hắc Tháp, chủ nhân của vòng cổ này kêu là Quỷ Hồ, là người mạnh nhất cũng nhiều mưu trí nhất, không ai biết lai lịch của hắn, thần bí khó lường.”

“Anh gặp qua anh tôi.” Sakiko Suziki nhất thời kích động vô cùng, có thể do bình thường không hay cười nên có chút vặn vẹo.

Diệp Cẩn nói: “Nếu Quỷ Hồ là anh cô thì tôi xem như là đã gặp qua.”

Một năm trước, y có thể thành công thoát khỏi ngục giam Hắc Tháp là vì đã thiếu một cái nhân tình của Quỷ Hồ. Hắn cùng tức nhắn đến chuyện về cái vòng cổ với y, cũng giống như với chuyện của Sakiko Suziki, như vậy xem ra Sakiko Suziki không nói dối.

“Cẩn thận, phía sau có khác thường.” Theo kính phản quang, có một con dị thú cao khoảng năm thước đang đuổi đến.

“Dị thú cao cấp.” Sau khi nhìn thấy rõ dị thú đang đuổi đến, Diệp Cẩn có chút kinh ngạc, nơi này sao lại xuất hiện dị thú cao cấp?

“Ngao ô…” Không đợi cho nhóm Diệp Cẩn động thủ, đột nhiên có một bóng đen từ trong bụi cỏ nhảy ra, lao thẳng đến dị thú cao cấp, bóng đen nhanh cực kỳ, cho dù là bọn Diệp Thần cũng không thể nhìn rõ mặt của tàn ảnh.

Thấy bóng đen cuốn lấy dị thú cao cấp, nhóm người Diệp Thần cũng không vội động thủ, Diệp Thần dùng ý thức bao lấy chiếc xe, chuẩn bị tùy thời ra tay.



“Đừng lo lắng, là Garfield.” Diệp Cẩn nói.

Nghe vậy, Diệp Thần híp mắt cẩn thận đánh giá, mới thấy rõ bóng đen kia quả thật là Garfield đã lâu không gặp, trên cổ còn có một cái túi không gian nho nhỏ, nó nhanh nhẹn nhảy khắp nơi.

Nhìn bộ dáng tràn đầy tinh thần của Garfield, Diệp Thần thở dài, không biết tiểu Bạch khi nào thì thức tính, sau khi cắn nuốt không ít tinh hạch, tiểu Bạch liền lâm vào kỳ hôn mê, quấn ở cổ tay cậu lâu như vậy cũng không có động tĩnh gì. Nếu không phải còn cảm nhận được sinh sơ của nó thì cậu hoài nghi có phải nó đã thăng cấp thất bại nên chết rồi.

“Nói đến Garfield, dị thú bạch xà trên cổ tay em còn chưa thức tỉnh?” Diệp Cẩn quay đầu, nhìn tiểu bạch xà trên tay Diệp Thần, nhìn xa giống như là vòng tay bạch ngọc vậy.

Diệp Thần lắc đầu: “Không có động tĩnh, phỏng chừng còn cần một đoạn thời gian nữa.”

Trong lúc hai người nói chuyện phiếm thì dị thú cao cấp kia đã bị Garfield đùa giỡn, hoàn toàn không thể đánh trả, nhìn thấy Garfield có thể áp chế dị thú cao cấp, giống như chơi đá bóng vậy thì liền quay đầu đi, Diệp Thần không khỏi thấy bi ai thay cho dị thú cao cấp, thật sự là sống không bằng chết a!

Một lát sau, dị thú cao cấp kêu lên một tiếng, toàn thân nhiễm máu nằm ở trên đường không nhúc nhích, mấy người trong xe không biết nói gì, đầu năm nay dị thú cao cấp giống như cải trắng vậy đó.

Nhưng, thật mẹ nó thống khoái! Trong khoảng thời gian này luôn bị tang thi và trí thi truy đuổi… chạy trối chết đủ kiểu. Nhìn thấy Garfield trước mắt hoành hành ngang ngược, lại cảm thấy vô cùng sảng khoái! Đây là nơi dùng sức mạnh để nói chuyện, một ngày nào đó mình cũng sẽ muốn gì làm đó, tiêu diêu tự tại đứng ở trên đỉnh địa cầu.

Diệp Thần và Diệp Cẩn nhìn nhau, biểu tình kiên nghị, đều hiểu suy nghĩ trong đầu nhau.

“Một đoạn thời gian không thấy, Garfield ngày càng mạnh hơn!” Dựa vào cửa kính xe mà nhìn Garfield thuần thục móc ra tinh hạch trong đầu dị thú, nhịn không được cười khẽ, nhưng bộ dáng tham tài này vẫn không hề thay đổi.

“Em đi thu hồi thi thể dị thú, hiện tại đồ ăn rất thiếu thốn, ai biết một ngày nào đó đến thịt cũng không có mà ăn?” Diệp Thần tự giễu nói, hiện tại thịt là đồ ăn lưu thông nhất ở các thành phố, rau dưa và lương thực được xem là xa xỉ phẩm, người thường căn bản không thể ăn nổi. Nếu liên minh còn tiếp tục loạn thì nếu nhân loại không bị tang thi ăn cũng sẽ chết đói trước, cũng không biết trong đầu mấy người đó đang nghĩ cái gì? Nếu ngay cả con người cũng không còn, quyền lợi của bọn có thể dùng để làm gì?

“Người nguyện ý tham gia khai hoang càng ngày càng ít…” Diệp Cẩn nhìn về phía chân trời, Garfield dựa vài trên vai mà liếm móng vuốt nho nhỏ của mình, kêu hai tiếng với Diệp Thần, xem như là chào hỏi, sau đó không nhanh không chậm mà lấy ra một củ cà rốt, hai cái móng vuốt nhỏ ôm lấy cà rốt.

Diệp Thần sau khi thu thập xong thi thể dị thú, vừa lên xe đã ngửi được mùi cà rốt thì liền trừng mắt nhìn Garfield, ngay cả thói quen thích ăn cà rốt quỷ dị cũng còn lưu lại, mèo ăn cà rốt tuyệt đối là kỳ quái!

“Cà rốt của Garfield là từ đâu mà có?” Thật sự nhịn không được nên Diệp Thần mới mở miệng nói.

Diệp Cẩn lắc đầu, nói: “Anh cũng không biết cà rốt này là ở đâu ra, cứ cách một đoạn thời gian nó sẽ biến mất sau đó trong túi có thêm không ít cà rốt.” Diệp Cẩn cũng có chút tò mò, ở mạt thế sản lượng lương thực giảm xuống nghiêm trọng, thật không biết là cà rốt trong cái túi nhỏ của Garfield là từ đâu ra.

“Tiểu gia hỏa này thật đúng là đủ thần bí!” Diệp Thần đánh giá Garfield, lo lắng là sẽ chọc Garfield, nếu không thì cậu nhất định sẽ lấy cà rốt ở trong móng vuốt của nó để nhìn xem thử, hương vị rất thơm, vừa nhìn liền biết là mới đào không lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau