Mạt Thế Lượm Bảo Bảo Và Tình Yêu

Chương 40: Cuối cùng lại bị cạo trọc

Trước Sau
Nhóc còn nói chúng là bạn của nhóc. Hắn đột nhiên cảm thấy đưa nhóc vào đây là một giây phút sai lầm. Mà sai lầm hơn chính là cuộc hội ngộ của nhóc với cá.

Nếu hắn muốn thịt bạn của nhóc thì làm sao bây giờ? Hắn có linh cảm bốn con cá trong linh tuyền này hắn không thể dụng đao. Một khi hắn có ý định thịt chúng nó, có thể nhóc con sẽ là người phản đối đầu tiên.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại chính chúng đã cứu Tiểu Lương Tâm mà. Không có chúng đưa Tiểu Lương Tâm lên bờ thì bây giờ trước mặt hắn có lẽ chính là xác đứa nhỏ. Hắn đúng là không thể xuống tay được. Tạo nghiệp a!

_ Được rồi! Vậy lần sau con nghịch nước, con nhất định phải cẩn thận. Biết chưa?

Tiểu Tâm ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.

_ Con biết rồi ạ! Con đi chơi với chúng nhé?

_ Vậy con đi chơi tiếp đi.

Ngôn Tranh gật đầu, trước khi nhóc đi hắn không quên dặn dò.

_ Cẩn thận dưới chân đó.

Tiểu Lương Tâm nào còn nghe thấy lời ba ba dặn. Cậu nhóc vui vẻ chơi đùa với cá, lát sau mới thuận miệng đáp.

_ Vâng ạ.

Hắn cưng chiều nhìn thân hình bé nhỏ của Tiểu Lương Tâm vung vẩy nước bên linh tuyền. Trẻ con đúng là vô ưu vô lo mà. Tiếp theo đó, hắn thở dài tiếp tục công cuộc tắm cho chó.

Gau~~………

Hắn không nhịn được kéo tai nó uy hiếp.

_ Mày ngoan ngoãn để tao tắm cho. Nếu như không ngoan thì tao sẽ cho mày vào nồi lẩu.

Chó con run run : ".."

Hắn hài lòng nhìn con husky nhỏ ngồi trong chậu nước không dám động đậy. Ra hiệu nó nhấc chân trước lên. Nó ngoan ngoãn nhấc lên.

_ Cũng biết nghe lời đấy.

Hắn hì hục chà xà bông trên người nó . Chà tới mông thì thấy nó cứ cụp chặt đuôi. Hắn vỗ vỗ mông nó vài cái.

_ Chó đực mà bày đặt xấu hổ gì hả?

Husky bất mãn.

_ Gau~ Chó cũng biết xấu hổ chứ!



Ngôn Tranh không chút do dự túm lấy đuôi nó nhanh tay chà bọt xà phòng lên .

_ Sủa gì mà sủa. Tao cạo hết lông mày đây giờ.

.....

Giày vò một lúc lâu. Cuối cùng Ngôn Tranh cũng tắm cho chó xong. Hắn kiếm lấy chiếc khăn khô trùm lên người nó. Bận rộn lau khô bộ lông .

Tiểu Lương Tâm chơi đủ rồi liền chạy lại bên cạnh hắn.

_ Ba ba! Ba chuẩn bị cạo lông cho nó hả?

Ngôn Tranh lắc đầu.

_ Trên người nó không có vết thương .Lông của nó cũng chẳng bị sao cả nên ba ba không định cạo lông cho nó.

Tiểu Lương Tâm vô tội hỏi một câu.

_ Vậy lỡ như nó bị bệnh ghẻ thì sao?

Ngôn Tranh ngừng động tác lau khô lông trên mình chó con. Hắn ném chiếc khăn xuống thảm cỏ.

_ Ừm! Con nói phải. Ta vẫn nên cạo lông cho nó.

Tiểu Lương Tâm hí hửng chạy đi vào nhà.

_ Để con đi lấy dao cạo.

Ngôn Tranh bất đắc dĩ cười.

_ Con biết nó ở đâu không?

Bóng dáng cậu nhóc đã khuất sau cánh cửa, nhưng âm thanh nhóc vẫn vọng ra.

_ Con biết.

Chó con sủa nhỏ muốn kháng nghị.Trên người nó căn bản không bị ghẻ. Ô ô..... Sao kiếp làm chó lại khổ như thế này.

Một phút gặp gỡ cả đời chó phải khổ. Suýt nữa bị cho vào nồi lẩu. Cả người toàn lông thì nghi bị ghẻ.

Sủa nhiều, ăn nhiều thì người ta lo không nuôi nổi mình. Bây giờ còn chuẩn bị cạo sạch lông. Quá đáng a! Ô ô......



__________

Ba ngày sau.

Trên tuyến đường cao tốc quốc lộ 1A thông tới thành phố Z. Một chiếc xe địa hình lao nhanh trên đường với vận tốc cao. Người lái xe chắc hẳn là một tay tài xế lái xe điêu luyện.

Ngôn Tranh chỉ được coi là biết lái xe mà thôi. Còn việc hắn phóng nhanh như vậy chỉ là phía trước là đường thẳng. Căn bản không có chướng ngại gì mấy ngoại trừ mấy con tang thi đang bò trên đường.

Hắn chỉ việc nhẹ nhàng đạp chân ga. Xe đã tự động lao vun vút trên đường cao tốc. Ngồi bên ghế phụ chính là con trai hắn Tiểu Lương Tâm. Ngoài ra thì còn có một sinh vật sống ở trên xe bọn họ.

Nó chính Cá Viên. Đây là tên con trai hắn đặt cho husky nhỏ. Sau khi bị cạo lông thì nó không bao giờ vẫy đuôi với hắn nữa. Chỉ thân thiết với Tiểu Lương Tâm.

Nó cũng không nghĩ xem là ai muốn hắn cạo trọc lông trên người nó. Hiện tại còn thoải mái làm ổ trên đùi con trai. Đúng là sinh vật vô tri.

_ Ba ba! Con... đói.

Sao bây giờ lại kêu đói bụng. Hắn vừa chú ý đường đi vừa hỏi nhóc.

_ Con muốn ăn gì? Ba ba nói trước. Hiện tại ba ba không thể nấu đồ ăn cho con ăn đâu.

Tiểu Lương Tâm không chút do dự nói.

_ Con muốn ăn quả đỏ đỏ.

Ngôn Tranh bất đắc dĩ mỉm cười. Hắn đã nói với nhóc bao nhiêu lần rồi. Quả đỏ đỏ hắn trồng là quả cà chua. Vậy mà nhóc vẫn cứ quen miệng kêu quả đỏ đỏ.

_ Không phải con vừa mới ăn hai quả sao?

_ Gau... gau!

Chú chó con xấu xí ngồi trên đùi nhóc đắc ý sủa. Tiểu Lương Tâm hai mắt xoay chuyển liên tục. Linh quang khẽ động, thằng bé nhanh nhảu nói.

_ Con nói sai rồi! Là Cá Viên đói.

Ngôn Tranh bật cười trầm thấp.Hắn lập tức vạch trần lời nói dối của nhóc con .

" Cá Viên không ăn cà chua mà chỉ ăn thịt ."

Nhóc dẩu môi, tay nhỏ khẽ vò tai Cá Viên.

" Con không thể ăn nữa sao? "

Từ hôm kia, sau khi nhóc ở trong không gian giúp ba ba thu hoạch rau củ. Nhóc đặc biệt thích ăn loại quả này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau