Mạt Thế Lượm Bảo Bảo Và Tình Yêu
Chương 54: Tinh hạch
Đầu óc Phong Thịnh choáng váng nhưng anh vẫn nghe ra được đó là giọng của Thanh Thanh. Em gái anh tại sao lại ngốc như vậy? Anh nhìn về hướng cô, tay trái run rẩy nhấc lên một cách khó khăn, khoé miệng anh bắt đầu trào ra máu đen nhưng anh vẫn gắng gượng ra hiệu cô đừng đi ra.
_ Đừng…
Phong Thanh không quan tâm. Tại sao cô phải sợ hãi? Tại sao cô phải nghe lời anh? Anh đừng hòng bắt cô phải thực hiện yêu cầu như vậy.
_ Phong Thịnh! Anh đợi em!
Cô nhặt bừa một thanh sắt đầu hẻm lên, bàn tay nắm chặt nó xông tới chỗ anh trai. Ánh mắt cô lúc này tràn ngập sự thù hận khi nhìn về phía hai con chó dại kia. Chúng chính là nguyên nhân hại anh cô, chúng không đáng sợ, chúng là kẻ thủ của cô. Từ giờ trở đi cô không bao giờ sợ thứ này nữa. Cô vừa khóc vừa điên cuồng vung cây sắt trong tay vào thân bọn chúng.
_ Mày dám cắn anh tao! Tao giết hết! A a a a a!
Phong Thịnh ôm ngực ho khan liên tiếp, ánh mắt anh ẩn chứa sự đau lòng tột độ khi thấy em gái mình đang phát điên. Rõ ràng Thanh Thanh rất sợ hãi nhưng vẫn can đảm xông ra ứng cứu. Anh không nhịn được mắng liên tiếp.
_ Thanh Thanh! Em điên rồi! Sao em không nghe lời anh hả!
Phong Thanh cũng mắng lại.
_ Anh im đi! Anh nghĩ em là loại người gì? Chuyện bỏ lại người anh trai duy nhất của mình em có thể làm được sao? Anh ép em làm người bất nhân bất nghĩa! Anh là đồ tồi!
G rừ! Bụp…
_ Chết đi! Chúng mày thật ghê tởm!
Hai con chó sợ hãi lùi lại sau đó không báo trước tru một tiếng dài. Chưa đầy một phút, hai người đã bị bảy con chó chui từ ngõ ra bao vây xung quanh. Thể trạng chúng kỳ dị, răng nanh sắc nhọn, da tróc từng mảng, hai mắt đỏ ngầu như satan, khoé miệng chúng rỉ ra thứ chất lỏng màu xanh đen hôi thối.
Thì ra tiếng tru vừa rồi của nó là để gọi thêm đồng loại. Anh định kéo dài thời gian để cô chạy thoát nhưng xem ra lần này một người cũng đừng hòng thoát được. Người anh tuyệt vọng nắm chặt lấy tay em gái mình.
_ Em gái ngốc!
Phong Thanh vừa khóc vừa cười nói.
_ Ngốc vẫn là em gái của anh. Anh... kiếp sau em vẫn muốn làm em gái của anh. Được chứ?
Nội tâm Phong Thịnh lúc này ấm áp vạn phần, anh mỉm cười gật đầu đáp ứng với cô.
_ Được… khụ… Kiếp sau chúng ta lại là anh em...
G rừ...
Đám quái vật kinh tởm bắt đầu xông lên công kích bọn họ. Hai anh em chật vật bảo hộ nhau nhưng đa phần là Phong Thịnh đỡ cho cô. Cô cảm thấy mình thật vô dụng, bởi vì vô dụng nên mới hại anh trai bị cắn. Tại sao cô lại không thể bảo vệ lại anh? Lúc này cô thực thống hận bản thân quá yếu đuối.
Một con chó nhân lúc cô không chú tới nó nó liền nhảy lên định táp lên cẳng chân của cô.
Đoàng!
Rõ ràng nó định cắn cô nhưng cô chưa kịp né thì nó đã nằm xuống đất, chết đi. Cô nhìn thấy trên đầu nó xuất hiện một lỗ lớn, não ung bắn ra tung toé, đó chính là nguyên nhân khiến nó đột tử. Cô kinh hoảng lùi lại vài bước, đứng ngây như phỗng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Khi nãy cô đã nghe thấy tiếng súng. Có người ra tay bắn chết nó, nhất định xung quanh chỗ bọn họ đang có người ẩn nấp.
Trong lòng cô gái nhỏ sợ hãi, mắt cô liếc nhìn xung quanh. Người đó đang ở đâu? Người đó có ý giúp mình hay có ý định làm hại tới mình?
Phong Thịnh thấy cô ngẩn người liền hét lên.
_ Thanh Thanh! Cẩn thận!
Đoàng! Đoàng! ...
Cùng lúc đó mấy tiếng súng rất gần vang lên liên tiếp. Súng vừa dứt, xác động vật nằm la liệt trên đất. Phong Thịnh thấy em gái đã an toàn thì an tâm khuỵu chân xuống đất, máu trong người như muốn thoát ra ngoài. Anh hoàn toàn cảm nhận được mùi vị tanh hôi trong khoang miệng, đối với anh mà nói nó thực sự không dễ ngửi.
_ Anh ơi!
Phong Thanh hồi hồn ném thứ đồ trên tay xuống đất rồi vội vàng chạy tới bên anh trai mình. Cô kinh hãi khi nhìn thấy anh mình liên tục ho ra máu, giọng điệu cô lo lắng vạn phần hỏi anh.
_ Anh… anh không sao chứ?
Phong Thịnh đẩy cô ra xa, gắng gượng nhắc nhở em gái mình.
_ Tránh xa... anh ra! Khụ…
Lúc An An biến thành quái vật cũng giống như anh bây giờ, máu đen trào ra khoé miệng em ấy, hai mắt trắng dã, cả người bắt đầu mưng mủ hư thối nghiệm trọng. Cô run rẩy chạm vào vai anh trai.
_ Anh… anh đừng sợ. Em đi cùng anh...
Phong Thịnh hất tay cô ra.
_ Em không nghe anh nói sao? Anh… anh bảo em cút xa ra…
Em gái anh đúng là điếc không sợ súng. Nhà có đứa em gái cứng đầu cứng cổ cũng không phải là chuyện tốt.
Kít!
Một chiếc xe Hummer dừng lại cách hai anh em không xa. Bốn người lần lượt đi xuống xe, chính xác là ba lớn một nhỏ, mặt bị che lại nên nhất thời nhìn không ra mặt mũi những người này.
Những người Phong Thanh vừa nhìn thấy chính là Ngôn Tranh, Tạ Chiêu, Tiểu Lương Tâm và cậu thanh niên trẻ vào hai ngày trước đã chạy thoát khỏi tang thi. Sau khi thống nhất ý kiến, họ liền lái xe đi tới thành phố G. Vừa hay tại thành phố này có thứ Ngôn Tranh cần.
Bốn người vừa tới đây, từ xa đã nhìn thấy hai người đang chật vật chống lại sự công kích của tang thi. Tạ Chiêu ngồi sau xe không chút do dự rút súng ra nhắm vào đầu chúng mà bắn, trực tiếp xử lý đám quái vật đó. Sau khi xuống xe, bọn họ chậm rãi đi tới chỗ hai người có khuôn mặt giống nhau tới bảy phần. Hoá ra là hai anh em sinh đôi gặp nạn.
Ngôn Tranh trầm giọng hỏi:
_ Hai người không sao chứ?
Phong Thanh chắn trước mặt anh trai, cô cầm lấy dao con dao chĩa thẳng về phía họ, giọng điệu cô lúc này có chút run rẩy, cô cố gắng trấn an bản thân và bắt đầu cảnh cáo bọn họ.
_ Đừng… đừng đi qua đây! Các người là ai?
Tạ Chiêu đứng gần nhất thấy động tác cầm dao run run không vững của cô thì bật cười. Anh chống nòng súng xuống đất thuận tiện chỉ vào nó và nói với cô.
_ Thứ này vừa rồi cứu hai người đấy! Vậy mà bây giờ cô chĩa dao vào bọn tôi?
Phong Thanh nhìn thấy khẩu súng trên tay anh ta, cô liền hiểu ra. Chính bọn họ đã giúp hai anh em cô giải quyết đám quái vật kinh tởm này. Cô ngồi bệt xuống đất sau đó nhẹ giọng cảm ơn bọn họ.
_ Cảm ơn các người đã giúp đỡ chúng tôi.
Phong Thịnh lau khoé miệng đầy máu đen của mình đi, anh cũng hướng Tạ Chiêu nói lời cảm ơn chân thành.
Tạ Chiêu vuốt vuốt tóc mái, phất nhẹ tay.
_ Chút chuyện nhỏ thôi cũng không tính là giúp đỡ gì nhiều. Các người không cần để tâm tới như vậy.
Phong Thịnh lại rất để tâm là đằng khác. Mấy con quái vật này suýt nữa thì cắn chết bọn họ, người này chỉ bắn mấy phát súng đã giải quyết xong. Anh ta là người có bản lĩnh.
Em gái anh đi theo bọn họ chắc chắn sẽ an toàn. Anh cảm giác được mình không còn nhiều thời gian nữa, hai mắt của anh đang mờ dần, đục dần. Anh suy sụp quỳ xuống đất nhỏ giọng nói với Tạ Chiêu.
_ Khụ… Tôi nhờ anh một việc. Tôi biết chuyện này là tôi quá đáng nhưng anh cứu người thì cứu trót. Có thể cho em gái tôi đồng hành cùng với các anh không?
Tạ Chiêu cau mày nói.
_ Tôi không có ý định cứu vớt chúng sinh. Ừm… tôi nghĩ anh không còn nhiều thời gian đâu.
Phong Thịnh gượng cười.
_ Tôi cũng nghĩ vậy. Chỉ là trước khi tôi chết tôi mong các người cho em gái tôi đi cùng. Về sau có xảy ra chuyện gì bất trắc thì cũng là do nó không đủ kiên cường để bảo vệ bản thân.
_ Không!
Một giọng nói lạnh lùng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người đàn ông. Người đó chính là Phong Thanh, cô hướng Tạ Chiêu nói.
_ Tôi sẽ không đi cùng anh.
Tạ Chiêu nhún vai, vẻ mặt thờ ơ.
_ Tùy cô.
Phong Thịnh tức giận trừng em gái mình. Anh đang cầu cạnh người ta còn em gái anh thì cố phá. Em ấy có hiểu được nỗi khổ tâm của anh không?
_ Em nghe lời anh đi.
Cô mỉm cười thật tươi sau đó dứt khoát tiến lại gần anh trai mình. Giọng điệu của cô trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
_ Anh im miệng! Hôm nay em và anh cãi nhau cũng đủ lâu, em không muốn tranh cãi gì nữa. Ý em đã quyết anh đừng có hòng đuổi em đi.
Phong Thịnh tức giận tới mức muốn đánh cô một trận. Nhưng anh không thể làm vậy, anh chỉ còn lại đứa em gái này. Anh thương không hết nói gì tới đánh nó.
_ Em dám… không nghe lời anh!
Trên tay Phong Thanh lúc này là hai sợi dây giày màu đen. Sao cô không dám chứ? Cô chẳng nói chẳng rằng bắt đầu cột tay mình và tay của anh trai lại với nhau.
Phong Thịnh hoang mang hỏi:
_ Em… định làm gì?
Tạ Chiêu tất nhiên nhìn ra hành động của Phong Thanh, anh có lòng tốt nhắc nhở cô gái ngu ngốc này một câu.
_ Tôi khuyên cô hãy tránh xa anh trai mình ra đi. Anh ta sắp biến thành tang thi, cô còn lôi lôi kéo kéo thì ngay cả mảnh vụn cũng không còn đâu.
_ Không cần anh lo.
Phong Thịnh cùng lúc hiểu ra Thanh Thanh đang muốn làm gì với hai sợi giây kia, anh giãy giụa liên tục.
_ Em điên… rồi! Thanh Thanh, đừng làm vậy.
Phong Thanh bỏ ngoài tai những lời nói đó. Cô chỉ tập trung làm việc của mình, dù ai có nói gì cô cũng sẽ không dừng lại. Cô chính là cố chấp như vậy, một khi đã quyết định điều gì bất kể ai cũng không thể thay đổi được.
Tiểu Lương Tâm nắm chặt ống quần ba ba mình, nhóc không hiểu hai người đó đang làm gì. Tại sao chị xinh đẹp lại buộc tay mình và tay anh kia lại với nhau.
_ Ba ba, anh chị đang làm gì vậy?
Ngôn Tranh đứng nhìn thôi cũng có chút cảm động. Tình anh em bền chặt như vậy hắn nằm mơ cũng muốn có.
_ Nói ra con cũng không hiểu đâu.
Tiểu Lương Tâm chu môi ồ một tiếng. Ba ba không nói thì sao nhóc hiểu. Vẻ mặt khả ái có chút ngốc nghếch của nhóc khiến Tạ Chiêu đứng cạnh không nhịn được muốn chơi xấu. Anh vò mạnh đầu nhóc con một cái, nhóc lập tức xị mặt ra trừng anh, còn mắng anh.
_ Chú xấu xa...
Tạ Chiêu:"...'' Anh chỉ vò nhẹ thôi đó, nhóc con thật xấu tính.
Ngôn Tranh không thèm nhìn hai người kia mắt to trừng mắt nhỏ. Hắn âm thầm quan sát tình hình xung quanh hai anh em ngồi dưới đất. Bỗng nhiên có một thứ loé sáng đập vào mắt, thành công thu hút toàn bộ sự chú ý của hắn.
_ Đừng…
Phong Thanh không quan tâm. Tại sao cô phải sợ hãi? Tại sao cô phải nghe lời anh? Anh đừng hòng bắt cô phải thực hiện yêu cầu như vậy.
_ Phong Thịnh! Anh đợi em!
Cô nhặt bừa một thanh sắt đầu hẻm lên, bàn tay nắm chặt nó xông tới chỗ anh trai. Ánh mắt cô lúc này tràn ngập sự thù hận khi nhìn về phía hai con chó dại kia. Chúng chính là nguyên nhân hại anh cô, chúng không đáng sợ, chúng là kẻ thủ của cô. Từ giờ trở đi cô không bao giờ sợ thứ này nữa. Cô vừa khóc vừa điên cuồng vung cây sắt trong tay vào thân bọn chúng.
_ Mày dám cắn anh tao! Tao giết hết! A a a a a!
Phong Thịnh ôm ngực ho khan liên tiếp, ánh mắt anh ẩn chứa sự đau lòng tột độ khi thấy em gái mình đang phát điên. Rõ ràng Thanh Thanh rất sợ hãi nhưng vẫn can đảm xông ra ứng cứu. Anh không nhịn được mắng liên tiếp.
_ Thanh Thanh! Em điên rồi! Sao em không nghe lời anh hả!
Phong Thanh cũng mắng lại.
_ Anh im đi! Anh nghĩ em là loại người gì? Chuyện bỏ lại người anh trai duy nhất của mình em có thể làm được sao? Anh ép em làm người bất nhân bất nghĩa! Anh là đồ tồi!
G rừ! Bụp…
_ Chết đi! Chúng mày thật ghê tởm!
Hai con chó sợ hãi lùi lại sau đó không báo trước tru một tiếng dài. Chưa đầy một phút, hai người đã bị bảy con chó chui từ ngõ ra bao vây xung quanh. Thể trạng chúng kỳ dị, răng nanh sắc nhọn, da tróc từng mảng, hai mắt đỏ ngầu như satan, khoé miệng chúng rỉ ra thứ chất lỏng màu xanh đen hôi thối.
Thì ra tiếng tru vừa rồi của nó là để gọi thêm đồng loại. Anh định kéo dài thời gian để cô chạy thoát nhưng xem ra lần này một người cũng đừng hòng thoát được. Người anh tuyệt vọng nắm chặt lấy tay em gái mình.
_ Em gái ngốc!
Phong Thanh vừa khóc vừa cười nói.
_ Ngốc vẫn là em gái của anh. Anh... kiếp sau em vẫn muốn làm em gái của anh. Được chứ?
Nội tâm Phong Thịnh lúc này ấm áp vạn phần, anh mỉm cười gật đầu đáp ứng với cô.
_ Được… khụ… Kiếp sau chúng ta lại là anh em...
G rừ...
Đám quái vật kinh tởm bắt đầu xông lên công kích bọn họ. Hai anh em chật vật bảo hộ nhau nhưng đa phần là Phong Thịnh đỡ cho cô. Cô cảm thấy mình thật vô dụng, bởi vì vô dụng nên mới hại anh trai bị cắn. Tại sao cô lại không thể bảo vệ lại anh? Lúc này cô thực thống hận bản thân quá yếu đuối.
Một con chó nhân lúc cô không chú tới nó nó liền nhảy lên định táp lên cẳng chân của cô.
Đoàng!
Rõ ràng nó định cắn cô nhưng cô chưa kịp né thì nó đã nằm xuống đất, chết đi. Cô nhìn thấy trên đầu nó xuất hiện một lỗ lớn, não ung bắn ra tung toé, đó chính là nguyên nhân khiến nó đột tử. Cô kinh hoảng lùi lại vài bước, đứng ngây như phỗng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Khi nãy cô đã nghe thấy tiếng súng. Có người ra tay bắn chết nó, nhất định xung quanh chỗ bọn họ đang có người ẩn nấp.
Trong lòng cô gái nhỏ sợ hãi, mắt cô liếc nhìn xung quanh. Người đó đang ở đâu? Người đó có ý giúp mình hay có ý định làm hại tới mình?
Phong Thịnh thấy cô ngẩn người liền hét lên.
_ Thanh Thanh! Cẩn thận!
Đoàng! Đoàng! ...
Cùng lúc đó mấy tiếng súng rất gần vang lên liên tiếp. Súng vừa dứt, xác động vật nằm la liệt trên đất. Phong Thịnh thấy em gái đã an toàn thì an tâm khuỵu chân xuống đất, máu trong người như muốn thoát ra ngoài. Anh hoàn toàn cảm nhận được mùi vị tanh hôi trong khoang miệng, đối với anh mà nói nó thực sự không dễ ngửi.
_ Anh ơi!
Phong Thanh hồi hồn ném thứ đồ trên tay xuống đất rồi vội vàng chạy tới bên anh trai mình. Cô kinh hãi khi nhìn thấy anh mình liên tục ho ra máu, giọng điệu cô lo lắng vạn phần hỏi anh.
_ Anh… anh không sao chứ?
Phong Thịnh đẩy cô ra xa, gắng gượng nhắc nhở em gái mình.
_ Tránh xa... anh ra! Khụ…
Lúc An An biến thành quái vật cũng giống như anh bây giờ, máu đen trào ra khoé miệng em ấy, hai mắt trắng dã, cả người bắt đầu mưng mủ hư thối nghiệm trọng. Cô run rẩy chạm vào vai anh trai.
_ Anh… anh đừng sợ. Em đi cùng anh...
Phong Thịnh hất tay cô ra.
_ Em không nghe anh nói sao? Anh… anh bảo em cút xa ra…
Em gái anh đúng là điếc không sợ súng. Nhà có đứa em gái cứng đầu cứng cổ cũng không phải là chuyện tốt.
Kít!
Một chiếc xe Hummer dừng lại cách hai anh em không xa. Bốn người lần lượt đi xuống xe, chính xác là ba lớn một nhỏ, mặt bị che lại nên nhất thời nhìn không ra mặt mũi những người này.
Những người Phong Thanh vừa nhìn thấy chính là Ngôn Tranh, Tạ Chiêu, Tiểu Lương Tâm và cậu thanh niên trẻ vào hai ngày trước đã chạy thoát khỏi tang thi. Sau khi thống nhất ý kiến, họ liền lái xe đi tới thành phố G. Vừa hay tại thành phố này có thứ Ngôn Tranh cần.
Bốn người vừa tới đây, từ xa đã nhìn thấy hai người đang chật vật chống lại sự công kích của tang thi. Tạ Chiêu ngồi sau xe không chút do dự rút súng ra nhắm vào đầu chúng mà bắn, trực tiếp xử lý đám quái vật đó. Sau khi xuống xe, bọn họ chậm rãi đi tới chỗ hai người có khuôn mặt giống nhau tới bảy phần. Hoá ra là hai anh em sinh đôi gặp nạn.
Ngôn Tranh trầm giọng hỏi:
_ Hai người không sao chứ?
Phong Thanh chắn trước mặt anh trai, cô cầm lấy dao con dao chĩa thẳng về phía họ, giọng điệu cô lúc này có chút run rẩy, cô cố gắng trấn an bản thân và bắt đầu cảnh cáo bọn họ.
_ Đừng… đừng đi qua đây! Các người là ai?
Tạ Chiêu đứng gần nhất thấy động tác cầm dao run run không vững của cô thì bật cười. Anh chống nòng súng xuống đất thuận tiện chỉ vào nó và nói với cô.
_ Thứ này vừa rồi cứu hai người đấy! Vậy mà bây giờ cô chĩa dao vào bọn tôi?
Phong Thanh nhìn thấy khẩu súng trên tay anh ta, cô liền hiểu ra. Chính bọn họ đã giúp hai anh em cô giải quyết đám quái vật kinh tởm này. Cô ngồi bệt xuống đất sau đó nhẹ giọng cảm ơn bọn họ.
_ Cảm ơn các người đã giúp đỡ chúng tôi.
Phong Thịnh lau khoé miệng đầy máu đen của mình đi, anh cũng hướng Tạ Chiêu nói lời cảm ơn chân thành.
Tạ Chiêu vuốt vuốt tóc mái, phất nhẹ tay.
_ Chút chuyện nhỏ thôi cũng không tính là giúp đỡ gì nhiều. Các người không cần để tâm tới như vậy.
Phong Thịnh lại rất để tâm là đằng khác. Mấy con quái vật này suýt nữa thì cắn chết bọn họ, người này chỉ bắn mấy phát súng đã giải quyết xong. Anh ta là người có bản lĩnh.
Em gái anh đi theo bọn họ chắc chắn sẽ an toàn. Anh cảm giác được mình không còn nhiều thời gian nữa, hai mắt của anh đang mờ dần, đục dần. Anh suy sụp quỳ xuống đất nhỏ giọng nói với Tạ Chiêu.
_ Khụ… Tôi nhờ anh một việc. Tôi biết chuyện này là tôi quá đáng nhưng anh cứu người thì cứu trót. Có thể cho em gái tôi đồng hành cùng với các anh không?
Tạ Chiêu cau mày nói.
_ Tôi không có ý định cứu vớt chúng sinh. Ừm… tôi nghĩ anh không còn nhiều thời gian đâu.
Phong Thịnh gượng cười.
_ Tôi cũng nghĩ vậy. Chỉ là trước khi tôi chết tôi mong các người cho em gái tôi đi cùng. Về sau có xảy ra chuyện gì bất trắc thì cũng là do nó không đủ kiên cường để bảo vệ bản thân.
_ Không!
Một giọng nói lạnh lùng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người đàn ông. Người đó chính là Phong Thanh, cô hướng Tạ Chiêu nói.
_ Tôi sẽ không đi cùng anh.
Tạ Chiêu nhún vai, vẻ mặt thờ ơ.
_ Tùy cô.
Phong Thịnh tức giận trừng em gái mình. Anh đang cầu cạnh người ta còn em gái anh thì cố phá. Em ấy có hiểu được nỗi khổ tâm của anh không?
_ Em nghe lời anh đi.
Cô mỉm cười thật tươi sau đó dứt khoát tiến lại gần anh trai mình. Giọng điệu của cô trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
_ Anh im miệng! Hôm nay em và anh cãi nhau cũng đủ lâu, em không muốn tranh cãi gì nữa. Ý em đã quyết anh đừng có hòng đuổi em đi.
Phong Thịnh tức giận tới mức muốn đánh cô một trận. Nhưng anh không thể làm vậy, anh chỉ còn lại đứa em gái này. Anh thương không hết nói gì tới đánh nó.
_ Em dám… không nghe lời anh!
Trên tay Phong Thanh lúc này là hai sợi dây giày màu đen. Sao cô không dám chứ? Cô chẳng nói chẳng rằng bắt đầu cột tay mình và tay của anh trai lại với nhau.
Phong Thịnh hoang mang hỏi:
_ Em… định làm gì?
Tạ Chiêu tất nhiên nhìn ra hành động của Phong Thanh, anh có lòng tốt nhắc nhở cô gái ngu ngốc này một câu.
_ Tôi khuyên cô hãy tránh xa anh trai mình ra đi. Anh ta sắp biến thành tang thi, cô còn lôi lôi kéo kéo thì ngay cả mảnh vụn cũng không còn đâu.
_ Không cần anh lo.
Phong Thịnh cùng lúc hiểu ra Thanh Thanh đang muốn làm gì với hai sợi giây kia, anh giãy giụa liên tục.
_ Em điên… rồi! Thanh Thanh, đừng làm vậy.
Phong Thanh bỏ ngoài tai những lời nói đó. Cô chỉ tập trung làm việc của mình, dù ai có nói gì cô cũng sẽ không dừng lại. Cô chính là cố chấp như vậy, một khi đã quyết định điều gì bất kể ai cũng không thể thay đổi được.
Tiểu Lương Tâm nắm chặt ống quần ba ba mình, nhóc không hiểu hai người đó đang làm gì. Tại sao chị xinh đẹp lại buộc tay mình và tay anh kia lại với nhau.
_ Ba ba, anh chị đang làm gì vậy?
Ngôn Tranh đứng nhìn thôi cũng có chút cảm động. Tình anh em bền chặt như vậy hắn nằm mơ cũng muốn có.
_ Nói ra con cũng không hiểu đâu.
Tiểu Lương Tâm chu môi ồ một tiếng. Ba ba không nói thì sao nhóc hiểu. Vẻ mặt khả ái có chút ngốc nghếch của nhóc khiến Tạ Chiêu đứng cạnh không nhịn được muốn chơi xấu. Anh vò mạnh đầu nhóc con một cái, nhóc lập tức xị mặt ra trừng anh, còn mắng anh.
_ Chú xấu xa...
Tạ Chiêu:"...'' Anh chỉ vò nhẹ thôi đó, nhóc con thật xấu tính.
Ngôn Tranh không thèm nhìn hai người kia mắt to trừng mắt nhỏ. Hắn âm thầm quan sát tình hình xung quanh hai anh em ngồi dưới đất. Bỗng nhiên có một thứ loé sáng đập vào mắt, thành công thu hút toàn bộ sự chú ý của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất