Mạt Thế: Nữ Phản Diện Cứ Thích Giả Làm Thánh Mẫu
Chương 33:
Mắt Trì Anh mở to tròn xoe. Người khác không nghe rõ nhưng cô thì có thể. Cô nghe rõ ràng, trước khi cô gái này nói chuyện thì rõ ràng là ăn rất hăng, đâu có vẻ ấm ức oán hận như bây giờ?
[Diễn xuất của từng người... nếu như trước khi tận thế đến, chắc chắn có thể đoạt giải.] Hệ thống cũng không nhịn được mà châm chọc hai câu.
"Trước khi nói chuyện, mấy người có nên điều tra trước xem ai là người đã trộm đồ tiếp tế hai ngày trước không? Bắt trộm cắp thì được nhưng đừng coi mọi người đều là đồ ngốc." Lần này giọng nói rõ ràng trầm ổn hơn hai giọng trước, là một người phụ nữ khác đang bế con.
Trì Anh nhỏ giọng hỏi: "Ai là trộm vậy?"
"Chính là người vừa nói chuyện đó, ban ngày còn đánh nhau với người trong đội của mấy người, 'Báo'. Hắn ta hai ngày trước nửa đêm lén lấy ba miếng bánh quy nén và nước ngũ cốc, sắp ăn hết thì bị người ta phát hiện."
Người phụ nữ tóc xoăn khẽ khạc một tiếng.
"Phỉ, mấy thứ đó đủ cho mấy người ăn cả ngày."
"Các người nói bậy! Tao..." Báo mặt đỏ tía tai muốn phản bác.
"Báo, thôi đi. Năm nay còn có bánh mì nữa sao? Chắc là mấy người đói quá hóa điên rồi, sao thế, bắt đầu nói mớ rồi à, ha ha ha!"
Đây là cho hắn ta một bậc thang để xuống.
Người phụ nữ tóc xoăn thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là qua được rồi.
Cô gái có chút lo lắng vỗ về đứa bé trong tã, đứa bé đã ngủ rồi.
Hôm nay có thể qua được, vậy ngày mai thì sao? Chỉ cần Báo và những người kia còn nắm giữ đồ tiếp tế thì những người như bọn họ sẽ mãi mãi không có đường sống...
Cô gái nhìn về phía Trì Anh, trong mắt ẩn chứa sự lo lắng.
*
Ngày hôm sau.
Cố Trì dậy sớm dọn dẹp. Anh lấy bàn chải đánh răng trong túi ra, bóp kem đánh răng lên, chuẩn bị tìm chỗ đánh răng rửa mặt.
Tận thế thì tận thế nhưng nếu có khả năng đảm bảo cuộc sống cơ bản thì anh vẫn chưa muốn từ bỏ bản năng giữ vệ sinh như một người bình thường.
Đánh răng rửa mặt xong, anh liếc nhìn những đồng đội vẫn đang ngủ say, không gọi họ dậy. Trời còn tối lắm, lúc này lên đường hơi sớm, tầm nhìn cũng không đủ rõ ràng.
Anh nhìn quanh khu vực an toàn.
Bên trong tòa nhà hình bán cầu có mấy cái thang, trèo lên đó là cửa sổ sắt đúc thông ra bên ngoài.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, Cố Trì dứt khoát đứng dậy. Anh tìm thấy cái thang gần nhất, trèo lên, mở cửa sổ để thoáng khí. Hai chiếc xe của họ đang đỗ bên dưới.
Trời vẫn còn rất tối, vầng trăng tỏa ra ánh sáng lạnh yếu ớt vẫn còn treo trên đầu, không bị những đám mây dày xung quanh che khuất, trông đặc biệt sáng.
Cố Trì không hiểu sao lại nghĩ đến Trì Anh. Nhận ra điều này, anh cau mày, có chút bực bội.
Anh hít một hơi không khí trong lành ẩm ướt của buổi sáng sớm, nghiến răng không ngừng tự thuyết phục bản thân.
Anh không thể bảo vệ tất cả mọi người, càng không có cách nào cứu tất cả mọi người.
Cộc cộc.
Có người.
Cố Trì quay người lại, trèo lên thang, người đứng sau anh là một người phụ nữ trong khu vực an toàn. Anh không quen biết cô ta.
Người phụ nữ chỉnh lại mái tóc xoăn hơi rối, nhìn anh mím môi, như thể có điều gì muốn nói.
"Cô có chuyện gì?"
"Nếu các anh định rời đi, có thể đưa cô gái đó theo không?"
Cố Trì sửng sốt, không hiểu tại sao cô ta lại đưa ra yêu cầu như vậy. Anh cúi mắt, nói: "Xin lỗi nhưng tôi không thể đưa cô ấy theo."
"Cô ấy lợi hại hơn anh tưởng tượng nhiều..." Người phụ nữ nghĩ đến thức ăn mà Trì Anh lấy ra từ đâu đó hôm qua, khẳng định nói.
[Diễn xuất của từng người... nếu như trước khi tận thế đến, chắc chắn có thể đoạt giải.] Hệ thống cũng không nhịn được mà châm chọc hai câu.
"Trước khi nói chuyện, mấy người có nên điều tra trước xem ai là người đã trộm đồ tiếp tế hai ngày trước không? Bắt trộm cắp thì được nhưng đừng coi mọi người đều là đồ ngốc." Lần này giọng nói rõ ràng trầm ổn hơn hai giọng trước, là một người phụ nữ khác đang bế con.
Trì Anh nhỏ giọng hỏi: "Ai là trộm vậy?"
"Chính là người vừa nói chuyện đó, ban ngày còn đánh nhau với người trong đội của mấy người, 'Báo'. Hắn ta hai ngày trước nửa đêm lén lấy ba miếng bánh quy nén và nước ngũ cốc, sắp ăn hết thì bị người ta phát hiện."
Người phụ nữ tóc xoăn khẽ khạc một tiếng.
"Phỉ, mấy thứ đó đủ cho mấy người ăn cả ngày."
"Các người nói bậy! Tao..." Báo mặt đỏ tía tai muốn phản bác.
"Báo, thôi đi. Năm nay còn có bánh mì nữa sao? Chắc là mấy người đói quá hóa điên rồi, sao thế, bắt đầu nói mớ rồi à, ha ha ha!"
Đây là cho hắn ta một bậc thang để xuống.
Người phụ nữ tóc xoăn thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là qua được rồi.
Cô gái có chút lo lắng vỗ về đứa bé trong tã, đứa bé đã ngủ rồi.
Hôm nay có thể qua được, vậy ngày mai thì sao? Chỉ cần Báo và những người kia còn nắm giữ đồ tiếp tế thì những người như bọn họ sẽ mãi mãi không có đường sống...
Cô gái nhìn về phía Trì Anh, trong mắt ẩn chứa sự lo lắng.
*
Ngày hôm sau.
Cố Trì dậy sớm dọn dẹp. Anh lấy bàn chải đánh răng trong túi ra, bóp kem đánh răng lên, chuẩn bị tìm chỗ đánh răng rửa mặt.
Tận thế thì tận thế nhưng nếu có khả năng đảm bảo cuộc sống cơ bản thì anh vẫn chưa muốn từ bỏ bản năng giữ vệ sinh như một người bình thường.
Đánh răng rửa mặt xong, anh liếc nhìn những đồng đội vẫn đang ngủ say, không gọi họ dậy. Trời còn tối lắm, lúc này lên đường hơi sớm, tầm nhìn cũng không đủ rõ ràng.
Anh nhìn quanh khu vực an toàn.
Bên trong tòa nhà hình bán cầu có mấy cái thang, trèo lên đó là cửa sổ sắt đúc thông ra bên ngoài.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, Cố Trì dứt khoát đứng dậy. Anh tìm thấy cái thang gần nhất, trèo lên, mở cửa sổ để thoáng khí. Hai chiếc xe của họ đang đỗ bên dưới.
Trời vẫn còn rất tối, vầng trăng tỏa ra ánh sáng lạnh yếu ớt vẫn còn treo trên đầu, không bị những đám mây dày xung quanh che khuất, trông đặc biệt sáng.
Cố Trì không hiểu sao lại nghĩ đến Trì Anh. Nhận ra điều này, anh cau mày, có chút bực bội.
Anh hít một hơi không khí trong lành ẩm ướt của buổi sáng sớm, nghiến răng không ngừng tự thuyết phục bản thân.
Anh không thể bảo vệ tất cả mọi người, càng không có cách nào cứu tất cả mọi người.
Cộc cộc.
Có người.
Cố Trì quay người lại, trèo lên thang, người đứng sau anh là một người phụ nữ trong khu vực an toàn. Anh không quen biết cô ta.
Người phụ nữ chỉnh lại mái tóc xoăn hơi rối, nhìn anh mím môi, như thể có điều gì muốn nói.
"Cô có chuyện gì?"
"Nếu các anh định rời đi, có thể đưa cô gái đó theo không?"
Cố Trì sửng sốt, không hiểu tại sao cô ta lại đưa ra yêu cầu như vậy. Anh cúi mắt, nói: "Xin lỗi nhưng tôi không thể đưa cô ấy theo."
"Cô ấy lợi hại hơn anh tưởng tượng nhiều..." Người phụ nữ nghĩ đến thức ăn mà Trì Anh lấy ra từ đâu đó hôm qua, khẳng định nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất