Mạt Thế: Nữ Phản Diện Cứ Thích Giả Làm Thánh Mẫu
Chương 40:
"Trương Bân đã nói anh ta không được khỏe lắm, hai điểm này đều là triệu chứng của cảm lạnh nặng, cũng không thể coi là có vấn đề."
Trì Anh tỏ vẻ đồng tình với điểm này. Lý do này thực sự có thể giải thích được.
Hơn nữa, cô nhất thời cũng không nghĩ ra lý do nào khác dẫn đến sự thay đổi của Trương Bân.
"Còn có tình huống nào khác không?"
Trì Anh lắc đầu.
Cố Trì gật đầu.
"Được rồi, anh hiểu rồi. Cảm ơn em đã nói với anh."
"Anh Cố? Hai người đang làm gì vậy?"
Tống Thi cười tươi như hoa nhìn họ, có vẻ tò mò nhưng sự cảnh giác và thù địch với Trì Anh trong mắt cô ta không hề giảm đi chút nào.
Cô ta thầm nghĩ.
Vất vả lắm mới đưa được người phụ nữ này đến khu an toàn, vậy mà cô ta lại trơ tráo bám theo... Bám theo thì cũng thôi đi, mới có mấy ngày mà đã muốn quyến rũ Cố Trì rồi sao?
Cô ta cười lạnh trong lòng.
Cũng không nhìn xem Cố Trì là người như thế nào, cô ta cũng xứng mơ tưởng sao?
"Không có gì." Cố Trì nhàn nhạt nói.
Tống Thi không chịu buông tha: "Không có gì thì sao hai người lại ra ngoài vào sáng sớm, còn nói chuyện lâu như vậy?"
Trì Anh không nhịn được cong môi cười.
Phụt, chua quá đi.
Cố Trì nhìn nụ cười trên môi cô trong hai giây, có chút khó hiểu.
Có gì buồn cười ở đây?
"Chỉ tình cờ ra ngoài nên tùy tiện nói chuyện vài câu."
"Anh Cố, đến cả em cũng muốn giấu sao?"
Tống Thi cuối cùng cũng không kiềm chế được, nhất thời quên cả việc che giấu tình cảm của mình, chỉ thẳng vào mặt Trì Anh nói: "Cô ta mới đến đây mấy ngày?"
Cố Trì cau mày, kỳ lạ nói: "Việc này có liên quan gì đến cô ấy?"
Những gì Trì Anh nói về Trương Bân, trước khi đưa ra kết luận, anh không muốn nói với người khác. Một khi đã nghi ngờ, muốn khôi phục lại mối quan hệ sẽ không dễ dàng. Cũng chính vì vậy, anh mới không nói sự thật với Tống Thi.
"Thu dọn đồ đạc trước đi. Khi nào có cơ hội, anh sẽ nói rõ với mọi người."
Tống Thi cố nén sự ghen tuông trong lòng, miễn cưỡng nở một nụ cười, đành thôi.
...
Trên đường đi, Cố Trì cảm thấy tình hình hôm nay có chút bất thường. Hôm nay trên đường gặp phải nhiều thây ma hơn hẳn, hơn nữa dường như chúng đều nhắm vào họ.
Đàn thây ma có mục đích tấn công tập thể, đây là tình huống chưa từng xảy ra trước đây.
Không, còn một lần nữa, đó là ở căn cứ thí nghiệm số 36.
Ở phía trước, Lâm Huân và những người khác ứng phó có chút mệt mỏi, sắp không chống đỡ nổi nữa thì nghe thấy giọng nói của Cố Trì truyền đến từ máy liên lạc.
"Đổi vị trí, các người đi phía sau."
Mục Vũ dùng hết chút dị năng cuối cùng để dọn sạch đám thây ma đang ùn ùn kéo đến trước xe, Lâm Huân lập tức giảm tốc độ xe, chờ xe của Lục Vân Phi đuổi kịp và vượt lên.
Sau khi thay đổi vị trí, tình hình quả nhiên tốt hơn nhiều. Có Cố Trì ở phía trước, đàn thây ma căn bản không có cơ hội tiến lại gần, vừa mới lao tới đã bị băng đao đâm thủng đầu.
Lâm Huân không khỏi cảm thán.
May mà có đội trưởng Cố là dị năng giả cấp bảy ở đây, nếu không thì lần này bọn họ thật sự sẽ bị thây ma vây giết vì dị năng cạn kiệt.
Nhưng thực ra Cố Trì cũng không thoải mái như bọn họ tưởng tượng. Dị năng của anh tuy là cấp bảy nhưng đàn thây ma quy mô lớn như vậy, tiêu hao liên tục trong vài giờ cũng không chịu nổi.
"Vân Phi, xem thử đường đến thành phố gần nhất."
"Hả? Chúng ta không đi đường tắt về tổng bộ sao?"
Trì Anh tỏ vẻ đồng tình với điểm này. Lý do này thực sự có thể giải thích được.
Hơn nữa, cô nhất thời cũng không nghĩ ra lý do nào khác dẫn đến sự thay đổi của Trương Bân.
"Còn có tình huống nào khác không?"
Trì Anh lắc đầu.
Cố Trì gật đầu.
"Được rồi, anh hiểu rồi. Cảm ơn em đã nói với anh."
"Anh Cố? Hai người đang làm gì vậy?"
Tống Thi cười tươi như hoa nhìn họ, có vẻ tò mò nhưng sự cảnh giác và thù địch với Trì Anh trong mắt cô ta không hề giảm đi chút nào.
Cô ta thầm nghĩ.
Vất vả lắm mới đưa được người phụ nữ này đến khu an toàn, vậy mà cô ta lại trơ tráo bám theo... Bám theo thì cũng thôi đi, mới có mấy ngày mà đã muốn quyến rũ Cố Trì rồi sao?
Cô ta cười lạnh trong lòng.
Cũng không nhìn xem Cố Trì là người như thế nào, cô ta cũng xứng mơ tưởng sao?
"Không có gì." Cố Trì nhàn nhạt nói.
Tống Thi không chịu buông tha: "Không có gì thì sao hai người lại ra ngoài vào sáng sớm, còn nói chuyện lâu như vậy?"
Trì Anh không nhịn được cong môi cười.
Phụt, chua quá đi.
Cố Trì nhìn nụ cười trên môi cô trong hai giây, có chút khó hiểu.
Có gì buồn cười ở đây?
"Chỉ tình cờ ra ngoài nên tùy tiện nói chuyện vài câu."
"Anh Cố, đến cả em cũng muốn giấu sao?"
Tống Thi cuối cùng cũng không kiềm chế được, nhất thời quên cả việc che giấu tình cảm của mình, chỉ thẳng vào mặt Trì Anh nói: "Cô ta mới đến đây mấy ngày?"
Cố Trì cau mày, kỳ lạ nói: "Việc này có liên quan gì đến cô ấy?"
Những gì Trì Anh nói về Trương Bân, trước khi đưa ra kết luận, anh không muốn nói với người khác. Một khi đã nghi ngờ, muốn khôi phục lại mối quan hệ sẽ không dễ dàng. Cũng chính vì vậy, anh mới không nói sự thật với Tống Thi.
"Thu dọn đồ đạc trước đi. Khi nào có cơ hội, anh sẽ nói rõ với mọi người."
Tống Thi cố nén sự ghen tuông trong lòng, miễn cưỡng nở một nụ cười, đành thôi.
...
Trên đường đi, Cố Trì cảm thấy tình hình hôm nay có chút bất thường. Hôm nay trên đường gặp phải nhiều thây ma hơn hẳn, hơn nữa dường như chúng đều nhắm vào họ.
Đàn thây ma có mục đích tấn công tập thể, đây là tình huống chưa từng xảy ra trước đây.
Không, còn một lần nữa, đó là ở căn cứ thí nghiệm số 36.
Ở phía trước, Lâm Huân và những người khác ứng phó có chút mệt mỏi, sắp không chống đỡ nổi nữa thì nghe thấy giọng nói của Cố Trì truyền đến từ máy liên lạc.
"Đổi vị trí, các người đi phía sau."
Mục Vũ dùng hết chút dị năng cuối cùng để dọn sạch đám thây ma đang ùn ùn kéo đến trước xe, Lâm Huân lập tức giảm tốc độ xe, chờ xe của Lục Vân Phi đuổi kịp và vượt lên.
Sau khi thay đổi vị trí, tình hình quả nhiên tốt hơn nhiều. Có Cố Trì ở phía trước, đàn thây ma căn bản không có cơ hội tiến lại gần, vừa mới lao tới đã bị băng đao đâm thủng đầu.
Lâm Huân không khỏi cảm thán.
May mà có đội trưởng Cố là dị năng giả cấp bảy ở đây, nếu không thì lần này bọn họ thật sự sẽ bị thây ma vây giết vì dị năng cạn kiệt.
Nhưng thực ra Cố Trì cũng không thoải mái như bọn họ tưởng tượng. Dị năng của anh tuy là cấp bảy nhưng đàn thây ma quy mô lớn như vậy, tiêu hao liên tục trong vài giờ cũng không chịu nổi.
"Vân Phi, xem thử đường đến thành phố gần nhất."
"Hả? Chúng ta không đi đường tắt về tổng bộ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất