Mạt Thế: Nữ Phản Diện Cứ Thích Giả Làm Thánh Mẫu
Chương 46:
Trì Anh cảm thấy Cố Trì thực sự hơi oan ức, cô nhỏ giọng phản bác hệ thống trong lòng: Nhưng anh ấy cũng không biết tôi miễn dịch với vi-rút thây ma mà... Anh ấy là chỉ huy, đối mặt với một người có nguy cơ biến dị bất cứ lúc nào, trói lại cũng không tính là quá đáng.
Cô phân tích: Nếu Cố Trì là kiểu người do dự, không làm gì mà đưa tôi về, lỡ tôi đột nhiên biến dị, làm hại các thành viên khác, chẳng phải tổn thất sẽ lớn hơn sao?
[...]
Hệ thống bị cô nói một tràng mà không hiểu sao lại thấy tức ngực. Nó căm hận nói: [Trước đây tôi vẫn chưa từng khen ngợi năng lực làm việc của ký chủ.]
Trì Anh: Ừm?
Giọng hệ thống mang theo cảm xúc nghiến răng nghiến lợi như con người. [Cô đúng là có thiên phú làm thánh mẫu!]
Trì Anh lại không nghe ra giọng điệu mỉa mai trong lời nói của nó, chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ.
Cô do dự đáp lại:... Cảm, cảm ơn?
[...]
Khí chết nó đi cho rồi!
Trong lúc họ nói chuyện, Cố Trì đã còng tay xong.
Trì Anh chỉ thấy động tác của anh hoàn toàn không thành thạo như trước. Còng tay cọ vào cổ tay cô mấy lần mới đeo vào được.
"Cái đó... xin lỗi nhé." Cô cẩn thận liếc nhìn Cố Trì: "Em không biết anh đang thử nó."
Động tác của Cố Trì khựng lại, đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Trì Anh không hiểu sao lại có chút rợn người.
Anh hít sâu một hơi, nói: "Có thể em sẽ chết."
"..."
Hả?
"Em còn tâm trạng xin lỗi tôi à?"
Anh biết mạch não của cô kỳ lạ từ lâu rồi. Nhưng vào lúc ngay cả mạng sống cũng sắp không còn này, cô lại còn quan tâm đến những chuyện có cũng được không có cũng chẳng sao này sao?
Lần này Trì Anh hiểu ý anh. Cô do dự một chút, vẫn quyết định giải thích với Cố Trì: "... Thật ra, không cần lo cho em đâu. Em sẽ không biến dị, không thể xảy ra chuyện được. Hơn nữa Lục Vân Phi cũng đã nói rồi mà, em rất may mắn!"
Cố Trì mặt lạnh như tiền, sắp bị sự ngây thơ của cô làm tức điên rồi.
"Em biết xác suất bị thây ma cào mà không biến dị là bao nhiêu không? Không đến một phần vạn."
Điểm này hệ thống đã từng truyền tải trong tài liệu cho Trì Anh.
Thực ra không phải tất cả dị năng giả trong loài người đều tự nhiên thức tỉnh. Có một số ít người vào lúc tận thế mới bắt đầu, không thức tỉnh dị năng nhưng sau khi bất cẩn bị thây ma cắn, không những không biến thành thây ma, ngược lại còn có được dị năng.
Chỉ có điều, loại người này rất ít, xác suất không đến một phần vạn, đều là những người may mắn được người khác ngưỡng mộ.
Trì Anh đành im lặng.
Xem ra chỉ còn cách đợi thêm hai ngày, để anh tự tin tưởng vậy.
Lũ thây ma gần đó vào lúc "Thủ lĩnh." chết đi, đều mất đi sự trật tự như vừa rồi, như ruồi mất đầu chạy loạn khắp nơi.
Cố Trì một tay kéo sợi xích buộc vào còng tay Trì Anh, một tay xách gáy "Thủ lĩnh", nhấc bổng cả người Trương Bân lên.
"Chúng ta đi đâu?" Trì Anh bất an hỏi.
Anh chắc chắn cho rằng cô sẽ biến dị. Chẳng lẽ muốn... phi tang xác?
Nhận ra cô đang lo lắng điều gì, Cố Trì cố nhịn lửa giận, khó chịu nói.
"Về."
*
Bên trong tòa nhà văn phòng đã bị bỏ hoang, mọi người đang sốt ruột chờ Cố Trì và những người khác trở về, đến khi nghe thấy tiếng xoay nắm cửa kêu "Cạch."
"Anh Cố về rồi à?"
Tổng Thi đứng dậy trước.
Cuối cùng mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía cánh cửa vừa mở ra.
Ầm!
Người bước vào trước không phải Cố Trì, mà là một thứ giống như con người bị đá mạnh vào trong. Dáng người thì giống người nhưng từ đầu đến chân đều là máu đỏ sẫm nhầy nhụa, còn có cả một số chất nhờn không rõ là gì.
Cô phân tích: Nếu Cố Trì là kiểu người do dự, không làm gì mà đưa tôi về, lỡ tôi đột nhiên biến dị, làm hại các thành viên khác, chẳng phải tổn thất sẽ lớn hơn sao?
[...]
Hệ thống bị cô nói một tràng mà không hiểu sao lại thấy tức ngực. Nó căm hận nói: [Trước đây tôi vẫn chưa từng khen ngợi năng lực làm việc của ký chủ.]
Trì Anh: Ừm?
Giọng hệ thống mang theo cảm xúc nghiến răng nghiến lợi như con người. [Cô đúng là có thiên phú làm thánh mẫu!]
Trì Anh lại không nghe ra giọng điệu mỉa mai trong lời nói của nó, chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ.
Cô do dự đáp lại:... Cảm, cảm ơn?
[...]
Khí chết nó đi cho rồi!
Trong lúc họ nói chuyện, Cố Trì đã còng tay xong.
Trì Anh chỉ thấy động tác của anh hoàn toàn không thành thạo như trước. Còng tay cọ vào cổ tay cô mấy lần mới đeo vào được.
"Cái đó... xin lỗi nhé." Cô cẩn thận liếc nhìn Cố Trì: "Em không biết anh đang thử nó."
Động tác của Cố Trì khựng lại, đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Trì Anh không hiểu sao lại có chút rợn người.
Anh hít sâu một hơi, nói: "Có thể em sẽ chết."
"..."
Hả?
"Em còn tâm trạng xin lỗi tôi à?"
Anh biết mạch não của cô kỳ lạ từ lâu rồi. Nhưng vào lúc ngay cả mạng sống cũng sắp không còn này, cô lại còn quan tâm đến những chuyện có cũng được không có cũng chẳng sao này sao?
Lần này Trì Anh hiểu ý anh. Cô do dự một chút, vẫn quyết định giải thích với Cố Trì: "... Thật ra, không cần lo cho em đâu. Em sẽ không biến dị, không thể xảy ra chuyện được. Hơn nữa Lục Vân Phi cũng đã nói rồi mà, em rất may mắn!"
Cố Trì mặt lạnh như tiền, sắp bị sự ngây thơ của cô làm tức điên rồi.
"Em biết xác suất bị thây ma cào mà không biến dị là bao nhiêu không? Không đến một phần vạn."
Điểm này hệ thống đã từng truyền tải trong tài liệu cho Trì Anh.
Thực ra không phải tất cả dị năng giả trong loài người đều tự nhiên thức tỉnh. Có một số ít người vào lúc tận thế mới bắt đầu, không thức tỉnh dị năng nhưng sau khi bất cẩn bị thây ma cắn, không những không biến thành thây ma, ngược lại còn có được dị năng.
Chỉ có điều, loại người này rất ít, xác suất không đến một phần vạn, đều là những người may mắn được người khác ngưỡng mộ.
Trì Anh đành im lặng.
Xem ra chỉ còn cách đợi thêm hai ngày, để anh tự tin tưởng vậy.
Lũ thây ma gần đó vào lúc "Thủ lĩnh." chết đi, đều mất đi sự trật tự như vừa rồi, như ruồi mất đầu chạy loạn khắp nơi.
Cố Trì một tay kéo sợi xích buộc vào còng tay Trì Anh, một tay xách gáy "Thủ lĩnh", nhấc bổng cả người Trương Bân lên.
"Chúng ta đi đâu?" Trì Anh bất an hỏi.
Anh chắc chắn cho rằng cô sẽ biến dị. Chẳng lẽ muốn... phi tang xác?
Nhận ra cô đang lo lắng điều gì, Cố Trì cố nhịn lửa giận, khó chịu nói.
"Về."
*
Bên trong tòa nhà văn phòng đã bị bỏ hoang, mọi người đang sốt ruột chờ Cố Trì và những người khác trở về, đến khi nghe thấy tiếng xoay nắm cửa kêu "Cạch."
"Anh Cố về rồi à?"
Tổng Thi đứng dậy trước.
Cuối cùng mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía cánh cửa vừa mở ra.
Ầm!
Người bước vào trước không phải Cố Trì, mà là một thứ giống như con người bị đá mạnh vào trong. Dáng người thì giống người nhưng từ đầu đến chân đều là máu đỏ sẫm nhầy nhụa, còn có cả một số chất nhờn không rõ là gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất