Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng
Chương 36: Chỉ Mới Bắt Đầu
Chấn động vẫn cứ liên tục.
Xung quanh không ngừng truyền đến thanh âm đất đá rơi xuống, Lý Ngôn Hề lôi kéo Phục Anh chạy tới tới đài cao ở gần cửa ra vào.
"Nơi này cách ký túc xá của mình gần nhất, nếu Cố Dao qua đây, bọn mình có thể nhìn thấy cậu ấy." - Lý Ngôn Hề giải thích nói.
"Thật hy vọng trận này động đất nhanh chóng dừng lại."
Không biết vì cái gì, lúc này trong lòng Phục Anh luôn có một dự cảm không tốt, loại dự cảm bắt đầu khi cô nhìn thấy những con chim màu đen bay khắp bầu trời.
Hai người rốt cuộc phát hiện ra Cố Dao ở trong đám đông, cô ấy cố hết sức chạy, phía sau còn kéo theo Nhậm Vũ Lan đi khập khiễng.
Bởi vì Nhậm Vũ Lan lúc chạy quá mức vội vàng hoảng loạn nên khi xuống cầu thang rơi mất một chiếc dép, nếu không phải Cố Dao nắm chặt cô ta, sợ là hiện giờ cô ta cũng chưa chạy ra được ký túc xá.
Có thể cùng hai người Lý Ngôn Hề hội hợp, Cố Dao gần như muốn khóc huhu.
"Thật tốt quá! Các cậu cũng không có việc gì!"
Đại khái là bởi vì vừa rồi quá mức khẩn trương và chạy quá sức, sau khi gặp được hai người, giờ phút này Cố Dao chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, vừa rồi cô đã dùng toàn bộ sức lực rồi.
"Tình hình ký túc xá thế nào?" - Hai người trấn an Cố Dao trong chốc lát, Lý Ngôn Hề hỏi.
"Phục Anh, may mắn vừa rồi cậu không có ở đó, giường và tủ quần áo của cậu đều ngã, lại bị thanh thép đè lên." - Nhậm Vũ Lan vội vàng nói.
"Chỉ có giường và tủ quần áo của tôi ngã?" - Phục Anh khó tin hỏi, đây là cái quỷ vận khí gì vậy? Vì sao lần nào cũng là cô?
"Tòa ký túc xá số 2 cũng sụp đổ, không biết các bạn cùng lớp của chúng ta thế nào"
Cố Dao hơi lo lắng, đồng thời cũng có chút tuyệt vọng, cô ấy cảm giác trận động đất này khẳng định có không ít người chết, chung quanh đến bây giờ vẫn đều là tiếng khóc la, tuy rằng đã có giáo viên cùng nhân viên trong trường đi ra duy trì trật tự, nhưng là căn bản không có người nghe lọt tai đi, không ít người đang kêu tên bạn thân và người yêu, còn có một ít người mượn điện thoại gọi hỏi tình huống người nhà.
Không sai, trận này động đất quá mức bất ngờ, ngoài đại học Nam Thành của họ, toàn Nam Thành thậm chí hơn phân nửa quốc gia đều xảy ra động đất, Phục Anh mở di động xem tin tức, lúc này cô không thể không bội phục những người làm tin tức truyền thông, tin tức trên mạng thật đúng là không ít.
"Ngừng lại rồi" - Lý Ngôn Hề cảm nhận được mặt đất dưới chân dần dần yên tĩnh, nói.
"Động đất ngừng rồi sao?!" - Trên sân thể dục các sinh viên kinh ngạc hô.
Động đất ngừng, bọn họ được cứu trợ!
"Mọi người trước tiên không cần hoảng loạn, cũng đứng yên tại chỗ không được di chuyển, động đất qua đi thông thường đều sẽ có dư chấn, mọi người trước tiên tại chỗ nghỉ ngơi, ký túc xá sập nghiêm trọng, hiện tại không nên trở về!" - Một người phụ trách của trường cầm loa vừa đi vừa lặp lại.
"Coi như mạng lớn, đêm nay bọn mình ở chỗ này nghỉ tạm một đêm đi" - Nhậm Vũ Lan cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói.
Lý Ngôn Hề nắm chặt nắm tay.
Không, nó vẫn chưa kết thúc.
Trận động đất vừa rồi chỉ là bắt đầu
Chỉ là cái gì cô cũng không thể nói.
"Cố Dao, thời điểm các cậu vừa mới chạy ra, ký túc xá người còn nhiều không?" - Lý Ngôn Hề hỏi.
"Không nhiều lắm, mọi người đều bị tòa số 2 bên cạnh ngã xuống dọa sợ, ai có thể chạy đều chạy ra rồi" - Cố Dao trả lời.
Lý Ngôn Hề gật gật đầu, cô nhìn sân thể dục kín người, giờ phút này cơ hồ là toàn bộ thầy cô cùng sinh viên trong trường đều tập trung ở nơi này.
Đã có một ít thầy cô và người của hội sinh viên lập nhóm tự phát, dường như là tính toán quay lại các ký túc xá nhìn xem có ai cần giúp đỡ không.
"Thầy Quách! Số điện thoại cấp cứu hoàn toàn gọi không được!"
Đội trưởng đội bảo vệ Cung Văn Hạo nôn nóng hô, hiện tại có không ít sinh viên bị thương chờ cấp cứu, nhưng anh ta đã kêu rất nhiều người có di động gọi điện thoại cấp cứu bệnh viện, lại hoàn toàn gọi không thông.
Xung quanh không ngừng truyền đến thanh âm đất đá rơi xuống, Lý Ngôn Hề lôi kéo Phục Anh chạy tới tới đài cao ở gần cửa ra vào.
"Nơi này cách ký túc xá của mình gần nhất, nếu Cố Dao qua đây, bọn mình có thể nhìn thấy cậu ấy." - Lý Ngôn Hề giải thích nói.
"Thật hy vọng trận này động đất nhanh chóng dừng lại."
Không biết vì cái gì, lúc này trong lòng Phục Anh luôn có một dự cảm không tốt, loại dự cảm bắt đầu khi cô nhìn thấy những con chim màu đen bay khắp bầu trời.
Hai người rốt cuộc phát hiện ra Cố Dao ở trong đám đông, cô ấy cố hết sức chạy, phía sau còn kéo theo Nhậm Vũ Lan đi khập khiễng.
Bởi vì Nhậm Vũ Lan lúc chạy quá mức vội vàng hoảng loạn nên khi xuống cầu thang rơi mất một chiếc dép, nếu không phải Cố Dao nắm chặt cô ta, sợ là hiện giờ cô ta cũng chưa chạy ra được ký túc xá.
Có thể cùng hai người Lý Ngôn Hề hội hợp, Cố Dao gần như muốn khóc huhu.
"Thật tốt quá! Các cậu cũng không có việc gì!"
Đại khái là bởi vì vừa rồi quá mức khẩn trương và chạy quá sức, sau khi gặp được hai người, giờ phút này Cố Dao chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, vừa rồi cô đã dùng toàn bộ sức lực rồi.
"Tình hình ký túc xá thế nào?" - Hai người trấn an Cố Dao trong chốc lát, Lý Ngôn Hề hỏi.
"Phục Anh, may mắn vừa rồi cậu không có ở đó, giường và tủ quần áo của cậu đều ngã, lại bị thanh thép đè lên." - Nhậm Vũ Lan vội vàng nói.
"Chỉ có giường và tủ quần áo của tôi ngã?" - Phục Anh khó tin hỏi, đây là cái quỷ vận khí gì vậy? Vì sao lần nào cũng là cô?
"Tòa ký túc xá số 2 cũng sụp đổ, không biết các bạn cùng lớp của chúng ta thế nào"
Cố Dao hơi lo lắng, đồng thời cũng có chút tuyệt vọng, cô ấy cảm giác trận động đất này khẳng định có không ít người chết, chung quanh đến bây giờ vẫn đều là tiếng khóc la, tuy rằng đã có giáo viên cùng nhân viên trong trường đi ra duy trì trật tự, nhưng là căn bản không có người nghe lọt tai đi, không ít người đang kêu tên bạn thân và người yêu, còn có một ít người mượn điện thoại gọi hỏi tình huống người nhà.
Không sai, trận này động đất quá mức bất ngờ, ngoài đại học Nam Thành của họ, toàn Nam Thành thậm chí hơn phân nửa quốc gia đều xảy ra động đất, Phục Anh mở di động xem tin tức, lúc này cô không thể không bội phục những người làm tin tức truyền thông, tin tức trên mạng thật đúng là không ít.
"Ngừng lại rồi" - Lý Ngôn Hề cảm nhận được mặt đất dưới chân dần dần yên tĩnh, nói.
"Động đất ngừng rồi sao?!" - Trên sân thể dục các sinh viên kinh ngạc hô.
Động đất ngừng, bọn họ được cứu trợ!
"Mọi người trước tiên không cần hoảng loạn, cũng đứng yên tại chỗ không được di chuyển, động đất qua đi thông thường đều sẽ có dư chấn, mọi người trước tiên tại chỗ nghỉ ngơi, ký túc xá sập nghiêm trọng, hiện tại không nên trở về!" - Một người phụ trách của trường cầm loa vừa đi vừa lặp lại.
"Coi như mạng lớn, đêm nay bọn mình ở chỗ này nghỉ tạm một đêm đi" - Nhậm Vũ Lan cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói.
Lý Ngôn Hề nắm chặt nắm tay.
Không, nó vẫn chưa kết thúc.
Trận động đất vừa rồi chỉ là bắt đầu
Chỉ là cái gì cô cũng không thể nói.
"Cố Dao, thời điểm các cậu vừa mới chạy ra, ký túc xá người còn nhiều không?" - Lý Ngôn Hề hỏi.
"Không nhiều lắm, mọi người đều bị tòa số 2 bên cạnh ngã xuống dọa sợ, ai có thể chạy đều chạy ra rồi" - Cố Dao trả lời.
Lý Ngôn Hề gật gật đầu, cô nhìn sân thể dục kín người, giờ phút này cơ hồ là toàn bộ thầy cô cùng sinh viên trong trường đều tập trung ở nơi này.
Đã có một ít thầy cô và người của hội sinh viên lập nhóm tự phát, dường như là tính toán quay lại các ký túc xá nhìn xem có ai cần giúp đỡ không.
"Thầy Quách! Số điện thoại cấp cứu hoàn toàn gọi không được!"
Đội trưởng đội bảo vệ Cung Văn Hạo nôn nóng hô, hiện tại có không ít sinh viên bị thương chờ cấp cứu, nhưng anh ta đã kêu rất nhiều người có di động gọi điện thoại cấp cứu bệnh viện, lại hoàn toàn gọi không thông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất