Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng
Chương 43: Người thương
Cô gọi cho Lý Tinh Hải đầu tiên, nhưng đối phương cũng không có bắt may, vì thế cô lại gọi cho Tào Lệ, đồng dạng, hai người đều không có tiếp điện thoại.
"Sao vậy Ngôn Hề?" - Cố Dao thấy Lý Ngôn Hề lộ vẻ nôn nóng, tựa hồ là lo lắng cái gì, liền hỏi.
"Mẹ và anh trai tôi đều không có tiếp điện thoại, cũng không biết hiện tại thế nào" - ánh mắt Lý Ngôn Hề tràn đầy lo lắng, làm hai người trong phòng cũng không khỏi trầm mặc.
"Giống tôi, tôi cũng gọi điện thoại cho người nhà, cũng không có ai nghe máy......... "
Cố Dao cúi đầu cắn môi nói, ngay cả hàng xóm cũng không có ai bắt máy.
Quách Dung Dung yên lặng ăn mì gói, chồng cô ta ở bên ngoài thường xuyên đi công tác, khi nãy đã cho gọi cô ta nói mình không có việc gì, bất quá lúc đó là thời điểm động đất, hiện tại......... cũng không biết thế nào.
"Chờ trời sáng, sẽ ổn thôi, đúng không?" - Cố Dao mặt đầy mong đợi nhìn về phía bên ngoài.
Hiện tại động đất cũng ngừng, tuy rằng bên ngoài thoạt nhìn sắc trời vẫn cứ xám xịt, còn có những “bạn học” lắc lư phía dưới, nhưng cô vẫn tin tưởng những bạn học đó nói không chừng chỉ là bị bệnh truyền nhiễm, có thể chữa trị .........
Lý Ngôn Hề không gọi được Lý Tinh Hải và Tào Lệ, nhưng lại có điện thoại của Quý Thành gọi tới.
"Thật tốt quá Ngôn Hề, em không có việc gì!" - Quý Thành không nghĩ tới đối phương nhanh như vậy đã bắt điện thoại, nhưng có thể nghe được hắn thật vui mừng.
"Ừhm, chúng tôi hiện tại còn ở trong ký túc xá, bên ngoài......... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Ngôn Hề nhìn hai người trong phòng, sau đó mở loa ngoài điện thoại.
"Hiện tại bên ngoài đường phố đều là quái vật ăn thịt người! Các em tuyệt đối đừng ra ngoài, nghe rõ không? Tạm thời cứ tình huống thế nào đã rồi tính tiếp"
Quý Thành cau mày nhìn những người trên đường ngoài cửa sổ, hắn cũng không biết bọn họ bị làm sao, chỉ là sau khi tận mắt thấy những cảnh ăn thịt người, mới đưa ra kết luận này.
"Không có cứu viện sao?" - Lý Ngôn Hề lại hỏi.
"Ngôn Hề, đại khái là vì em ở trường học, không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì đâu, những người đó thấy người liền chạy tới cắn, người bị cắn không bao lâu cũng sẽ biến thành giống bọn họ vậy, hiện tại mọi người chỉ có thể tự cứu mình thôi"
Quý Thành nói làm Cố Dao và Quách Dung Dung cũng đều ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Xem ra tạm thời là không có khả năng có người tới cứu viện.
"Vâng, tôi biết rồi, anh cũng cẩn thận" - Lý Ngôn Hề trả lời.
"Đúng rồi Ngôn Hề, dì Tào cùng anh trai em, cũng đang ở chỗ tôi, em không cần quá lo lắng nhé"
Quý Thành nói, nhắc tới cũng thực trùng hợp, tối hôm qua thời điểm phát sinh động đất hắn đang lái xe trên đường, vừa khéo gặp hai mẹ con họ đang kinh hoảng.
"Vậy là tốt rồi, tôi gọi điện thoại cho mẹ và anh hai đều không có người bắt, cảm ơn anh, sau này tôi sẽ nghĩ cách đi tìm họ"
Ở đầu kia điện thoại Lý Ngôn Hề nhẹ nhàng thở ra, ngữ khí của cô dịu dàng ôn nhu làm Quý Thành ấm áp trong lòng.
Tuy rằng từ nhỏ Ngôn Hề bị ghẻ lạnh, nhưng vẫn đối đãi người nhà mình vô cùng tận tâm, cô gái ưu tú như vậy nếu cưới về......... Người nhà hẳn cũng sẽ vừa lòng lắm.
"Anh Quý Thành, anh gọi điện thoại cho ai vậy?"
Đầu kia điện thoại, một giọng nữ thanh thúy truyền tới, Lý Ngôn Hề tay cầm di động không khỏi căng thẳng.
Bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, cô thực nhanh khôi phục lại bình thường nói với Quý Thành:
"Mẹ và anh trai tôi tạm thời phiền anh chăm sóc, anh có việc gấp, liên hệ sau nhé"
Thấy Lý Ngôn Hề muốn ngắt điện thoại, Quý Thành tuy rằng muốn giải thích, nhưng cũng cảm thấy giống như lại không có gì giải thích.
"Thanh Vận, sao em dậy sớm vậy, không ngủ thêm một chút nữa đi?"
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Quý Thành bất đắc dĩ túm ra cánh tay đang ôm cổ mình, nói.
"Tối hôm qua người ta bị sợ hãi mà, nên không dám ngủ, anh Quý Thành nè, sớm như vậy đã gọi điện thoại rồi, người thương của anh hả?" - Tống Thanh Vận cười tủm tỉm, hỏi.
Người thương?
Quý Thành cười, trả lời: "Cứ cho là vậy đi".
"Sao vậy Ngôn Hề?" - Cố Dao thấy Lý Ngôn Hề lộ vẻ nôn nóng, tựa hồ là lo lắng cái gì, liền hỏi.
"Mẹ và anh trai tôi đều không có tiếp điện thoại, cũng không biết hiện tại thế nào" - ánh mắt Lý Ngôn Hề tràn đầy lo lắng, làm hai người trong phòng cũng không khỏi trầm mặc.
"Giống tôi, tôi cũng gọi điện thoại cho người nhà, cũng không có ai nghe máy......... "
Cố Dao cúi đầu cắn môi nói, ngay cả hàng xóm cũng không có ai bắt máy.
Quách Dung Dung yên lặng ăn mì gói, chồng cô ta ở bên ngoài thường xuyên đi công tác, khi nãy đã cho gọi cô ta nói mình không có việc gì, bất quá lúc đó là thời điểm động đất, hiện tại......... cũng không biết thế nào.
"Chờ trời sáng, sẽ ổn thôi, đúng không?" - Cố Dao mặt đầy mong đợi nhìn về phía bên ngoài.
Hiện tại động đất cũng ngừng, tuy rằng bên ngoài thoạt nhìn sắc trời vẫn cứ xám xịt, còn có những “bạn học” lắc lư phía dưới, nhưng cô vẫn tin tưởng những bạn học đó nói không chừng chỉ là bị bệnh truyền nhiễm, có thể chữa trị .........
Lý Ngôn Hề không gọi được Lý Tinh Hải và Tào Lệ, nhưng lại có điện thoại của Quý Thành gọi tới.
"Thật tốt quá Ngôn Hề, em không có việc gì!" - Quý Thành không nghĩ tới đối phương nhanh như vậy đã bắt điện thoại, nhưng có thể nghe được hắn thật vui mừng.
"Ừhm, chúng tôi hiện tại còn ở trong ký túc xá, bên ngoài......... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Ngôn Hề nhìn hai người trong phòng, sau đó mở loa ngoài điện thoại.
"Hiện tại bên ngoài đường phố đều là quái vật ăn thịt người! Các em tuyệt đối đừng ra ngoài, nghe rõ không? Tạm thời cứ tình huống thế nào đã rồi tính tiếp"
Quý Thành cau mày nhìn những người trên đường ngoài cửa sổ, hắn cũng không biết bọn họ bị làm sao, chỉ là sau khi tận mắt thấy những cảnh ăn thịt người, mới đưa ra kết luận này.
"Không có cứu viện sao?" - Lý Ngôn Hề lại hỏi.
"Ngôn Hề, đại khái là vì em ở trường học, không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì đâu, những người đó thấy người liền chạy tới cắn, người bị cắn không bao lâu cũng sẽ biến thành giống bọn họ vậy, hiện tại mọi người chỉ có thể tự cứu mình thôi"
Quý Thành nói làm Cố Dao và Quách Dung Dung cũng đều ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Xem ra tạm thời là không có khả năng có người tới cứu viện.
"Vâng, tôi biết rồi, anh cũng cẩn thận" - Lý Ngôn Hề trả lời.
"Đúng rồi Ngôn Hề, dì Tào cùng anh trai em, cũng đang ở chỗ tôi, em không cần quá lo lắng nhé"
Quý Thành nói, nhắc tới cũng thực trùng hợp, tối hôm qua thời điểm phát sinh động đất hắn đang lái xe trên đường, vừa khéo gặp hai mẹ con họ đang kinh hoảng.
"Vậy là tốt rồi, tôi gọi điện thoại cho mẹ và anh hai đều không có người bắt, cảm ơn anh, sau này tôi sẽ nghĩ cách đi tìm họ"
Ở đầu kia điện thoại Lý Ngôn Hề nhẹ nhàng thở ra, ngữ khí của cô dịu dàng ôn nhu làm Quý Thành ấm áp trong lòng.
Tuy rằng từ nhỏ Ngôn Hề bị ghẻ lạnh, nhưng vẫn đối đãi người nhà mình vô cùng tận tâm, cô gái ưu tú như vậy nếu cưới về......... Người nhà hẳn cũng sẽ vừa lòng lắm.
"Anh Quý Thành, anh gọi điện thoại cho ai vậy?"
Đầu kia điện thoại, một giọng nữ thanh thúy truyền tới, Lý Ngôn Hề tay cầm di động không khỏi căng thẳng.
Bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, cô thực nhanh khôi phục lại bình thường nói với Quý Thành:
"Mẹ và anh trai tôi tạm thời phiền anh chăm sóc, anh có việc gấp, liên hệ sau nhé"
Thấy Lý Ngôn Hề muốn ngắt điện thoại, Quý Thành tuy rằng muốn giải thích, nhưng cũng cảm thấy giống như lại không có gì giải thích.
"Thanh Vận, sao em dậy sớm vậy, không ngủ thêm một chút nữa đi?"
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Quý Thành bất đắc dĩ túm ra cánh tay đang ôm cổ mình, nói.
"Tối hôm qua người ta bị sợ hãi mà, nên không dám ngủ, anh Quý Thành nè, sớm như vậy đã gọi điện thoại rồi, người thương của anh hả?" - Tống Thanh Vận cười tủm tỉm, hỏi.
Người thương?
Quý Thành cười, trả lời: "Cứ cho là vậy đi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất