Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng
Chương 61: Linh Cảm
Hơn nữa ngoài cảm giác nguy cơ này, dường như cô cảm thấy âm thanh xung quanh mình đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng.
Có tiếng hít thở đều đều của Phục Anh và Quách Dung Dung, âm thanh thở dốc có chút dồn dập của Cố Dao, cùng với số người ở trong hai phòng đối diện cách đó không xa, còn có bên trong phòng nam.........
Bên trong phòng nam có nguy hiểm?!
Cô không biết vì cái gì chính mình sẽ có loại cảm giác này, đời trước cũng chưa từng xuất hiện quá, cô khẳng định cùng với chắc chắn bên trong phòng nam có nguy hiểm.
"Ngôn Hề, sao em không ngủ?"
Quách Dung Dung xoa đôi mắt, nhìn về phía người đang ở cửa thay giày - Lý Ngôn Hề, cô đã thay bộ đồ vận động ban ngày, hơn nữa trong tay còn cầm một cái......... cái chân bàn?
"Giống như có gì đó không thích hợp, em đi xem xét." - Lý Ngôn Hề nói.
Nhìn đến cảnh này, khán giả cũng là không hiểu ra sao, không biết Lý Ngôn Hề nửa đêm lại xách theo một cái chân bàn, hành động kỳ quái này là muốn đi làm cái gì.
【 hôm nay trên Weibo nói sẽ cho Lý Ngôn Hề thêm một cái dị năng, cho nên rốt cuộc là dị năng gì a? 】
【 chắc là cái dị năng nguyên tố gì đó】
【 tôi cảm thấy Lý Ngôn Hề thích hợp dị năng hệ kim】
【 có một dự cảm, hành lang này thật u ám nha 】
【......... 】
Chỉ thấy lúc này Lý Ngôn Hề đã chạy tới cửa phòng 705, sau đó nhẹ nhàng mà gõ vang cửa phòng 705.
Không biết có phải bởi vì bên trong tiếng ngáy ai quá lớn hay không, phòng 705 thế nhưng không có người ra mở cửa, mà phòng 706 bên cạnh Hà Nhược Nhụy mở cửa ra.
"Lý Ngôn Hề? Cô làm gì vậy?"
Hà Nhược Nhụy vẻ mặt kỳ quái hỏi, hơn nửa đêm cô không ngủ mà đi gõ cửa ký túc xá nam sinh làm gì?
"Tôi......... "
Lý Ngôn Hề cảm thấy nếu cô nói bên trong có nguy hiểm, Hà Nhược Nhụy cũng sẽ không hiểu, càng sẽ không tin tưởng cô, bởi vì bản thân cô cũng không chắc chắn lắm về phán đoán của mình.
"Sao thế? Có phải cùng hai người phát sốt ngủ chung quá sợ hãi hay không, tìm nam nhân tìm kiếm cảm giác an toàn sao?" - Nhậm Vũ Lan cũng dựa vào khung cửa cười hỏi.
Lý Ngôn Hề không để ý đến đối phương, lại gõ thật mạnh vài cái vào cửa gỗ màu trắng.
Cửa rốt cuộc cũng được mở ra, là Trần Minh đang mang mắt kính.
"Bạn học Lý?"
Trần Minh có chút kinh ngạc, đã trễ thế này, chẳng lẽ là có cái gì nguy hiểm? Bất quá nhìn nhìn hai nữ sinh dáng vẻ đang xem kịch vui phía sau, anh cảm thấy cũng không phải bên ngoài có cái gì nguy hiểm.
"Ai đang ngủ trên giường số 6?"
Lý Ngôn Hề hỏi.
Giường số 6?
"Là Trương Thành Quang a, nó làm sao?"
Trần Minh khó hiểu hỏi, nhưng cũng lập tức bật đèn trong phòng lên.
"Ai a? Chói mắt quá"
Chu Khải Duệ híp mắt, lại dùng một cái chăn hồng nhạt che đôi mắt.
Lý Ngôn Hề trực tiếp cầm theo một cái chân bàn đi vào trong phòng, nhìn về phía giường số 6.
Nơi đó, Trương Thành Quang vẫn không có tỉnh dậy đang co chân gãi gãi, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, có vẻ rất khó chịu.
Trần Minh cùng Trịnh Vũ nhìn về mắt cá chân lộ ra của Trương Thành Quang, tức khắc sắc mặt thay đổi.
Chỗ đó miệng vết thương rõ ràng đã biến sắc! Giống như vết thương được bôi một ít thuốc tím ở phòng y tế sau khi bị té lúc học thể dục vậy, thậm chí còn lộ ra một chút màu đen!
"Cậu ta bị xác sống cào."
Ngược lại giờ phút này Lý Ngôn Hề lại an tâm , tuy rằng trong đầu cô vẫn luôn không ngừng nhắc nhở tính nguy hiểm của người trước mặt.
"Thành Quang?! Sao cậu ta lại bị như vậy!"
Nhậm Vũ Lan khó tin lui hai bước, Trương Thành Quang vẫn luôn cùng cô ta ở bên nhau, hắn là khi nào bị cào, tại sao cô ta cũng không biết?!
"Người bị cào thương cũng không cứu được sao?"
Trương Đào cũng có chút không đành lòng, bọn họ 15 người, hiện giờ cũng chỉ còn lại 7 người.
Có tiếng hít thở đều đều của Phục Anh và Quách Dung Dung, âm thanh thở dốc có chút dồn dập của Cố Dao, cùng với số người ở trong hai phòng đối diện cách đó không xa, còn có bên trong phòng nam.........
Bên trong phòng nam có nguy hiểm?!
Cô không biết vì cái gì chính mình sẽ có loại cảm giác này, đời trước cũng chưa từng xuất hiện quá, cô khẳng định cùng với chắc chắn bên trong phòng nam có nguy hiểm.
"Ngôn Hề, sao em không ngủ?"
Quách Dung Dung xoa đôi mắt, nhìn về phía người đang ở cửa thay giày - Lý Ngôn Hề, cô đã thay bộ đồ vận động ban ngày, hơn nữa trong tay còn cầm một cái......... cái chân bàn?
"Giống như có gì đó không thích hợp, em đi xem xét." - Lý Ngôn Hề nói.
Nhìn đến cảnh này, khán giả cũng là không hiểu ra sao, không biết Lý Ngôn Hề nửa đêm lại xách theo một cái chân bàn, hành động kỳ quái này là muốn đi làm cái gì.
【 hôm nay trên Weibo nói sẽ cho Lý Ngôn Hề thêm một cái dị năng, cho nên rốt cuộc là dị năng gì a? 】
【 chắc là cái dị năng nguyên tố gì đó】
【 tôi cảm thấy Lý Ngôn Hề thích hợp dị năng hệ kim】
【 có một dự cảm, hành lang này thật u ám nha 】
【......... 】
Chỉ thấy lúc này Lý Ngôn Hề đã chạy tới cửa phòng 705, sau đó nhẹ nhàng mà gõ vang cửa phòng 705.
Không biết có phải bởi vì bên trong tiếng ngáy ai quá lớn hay không, phòng 705 thế nhưng không có người ra mở cửa, mà phòng 706 bên cạnh Hà Nhược Nhụy mở cửa ra.
"Lý Ngôn Hề? Cô làm gì vậy?"
Hà Nhược Nhụy vẻ mặt kỳ quái hỏi, hơn nửa đêm cô không ngủ mà đi gõ cửa ký túc xá nam sinh làm gì?
"Tôi......... "
Lý Ngôn Hề cảm thấy nếu cô nói bên trong có nguy hiểm, Hà Nhược Nhụy cũng sẽ không hiểu, càng sẽ không tin tưởng cô, bởi vì bản thân cô cũng không chắc chắn lắm về phán đoán của mình.
"Sao thế? Có phải cùng hai người phát sốt ngủ chung quá sợ hãi hay không, tìm nam nhân tìm kiếm cảm giác an toàn sao?" - Nhậm Vũ Lan cũng dựa vào khung cửa cười hỏi.
Lý Ngôn Hề không để ý đến đối phương, lại gõ thật mạnh vài cái vào cửa gỗ màu trắng.
Cửa rốt cuộc cũng được mở ra, là Trần Minh đang mang mắt kính.
"Bạn học Lý?"
Trần Minh có chút kinh ngạc, đã trễ thế này, chẳng lẽ là có cái gì nguy hiểm? Bất quá nhìn nhìn hai nữ sinh dáng vẻ đang xem kịch vui phía sau, anh cảm thấy cũng không phải bên ngoài có cái gì nguy hiểm.
"Ai đang ngủ trên giường số 6?"
Lý Ngôn Hề hỏi.
Giường số 6?
"Là Trương Thành Quang a, nó làm sao?"
Trần Minh khó hiểu hỏi, nhưng cũng lập tức bật đèn trong phòng lên.
"Ai a? Chói mắt quá"
Chu Khải Duệ híp mắt, lại dùng một cái chăn hồng nhạt che đôi mắt.
Lý Ngôn Hề trực tiếp cầm theo một cái chân bàn đi vào trong phòng, nhìn về phía giường số 6.
Nơi đó, Trương Thành Quang vẫn không có tỉnh dậy đang co chân gãi gãi, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, có vẻ rất khó chịu.
Trần Minh cùng Trịnh Vũ nhìn về mắt cá chân lộ ra của Trương Thành Quang, tức khắc sắc mặt thay đổi.
Chỗ đó miệng vết thương rõ ràng đã biến sắc! Giống như vết thương được bôi một ít thuốc tím ở phòng y tế sau khi bị té lúc học thể dục vậy, thậm chí còn lộ ra một chút màu đen!
"Cậu ta bị xác sống cào."
Ngược lại giờ phút này Lý Ngôn Hề lại an tâm , tuy rằng trong đầu cô vẫn luôn không ngừng nhắc nhở tính nguy hiểm của người trước mặt.
"Thành Quang?! Sao cậu ta lại bị như vậy!"
Nhậm Vũ Lan khó tin lui hai bước, Trương Thành Quang vẫn luôn cùng cô ta ở bên nhau, hắn là khi nào bị cào, tại sao cô ta cũng không biết?!
"Người bị cào thương cũng không cứu được sao?"
Trương Đào cũng có chút không đành lòng, bọn họ 15 người, hiện giờ cũng chỉ còn lại 7 người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất