Mạt Thế Tái Khởi Động

Chương 11

Trước Sau
Lâm Siêu đi băng băng trên đường phố, ánh mắt nhanh chóng lướt qua những con xác thối này, xem thử xem có cơ may gặp được một con xác thối đặc biệt hay không.

Anh mong muốn tiến hóa thêm một lần nữa, từ cấp F tiến hóa lên cấp E cũng phải ăn giống như xác thối, có điều đồ ăn của anh không phải là thịt người mà là nguồn năng lượng tiến hóa!

Trên đường đi, ngay đến cái bóng của xác thối đặc biệt Lâm Siêu cũng không hề gặp được, đương nhiên cũng có thể là anh có gặp được nhưng không nhận ra. Bề ngoài của xác thối đặc biệt không có gì khác lạ, chỉ phán đoán bằng mắt thường thì thực sự có hơi khó khăn, nếu như anh là người tiến hóa hệ nhận biết thì sẽ dễ dàng hơn nhiều, chẳng những có thể nhận ra xác thối đặc biệt giữa bầy xác thối mà còn có thể nhận biết được cả tốc độ, sức mạnh, thể chất của nó mạnh hay yếu.

Dựa vào tốc độ rất nhanh của mình, Lâm Siêu nhanh chóng đạt tới cự ly cách 30km về phía bắc, kế hoạch của anh là đi tìm kiếm theo từng hướng một, làm vậy sẽ không bỏ sót bất kỳ chỗ nào.

Vù!

Anh bật hai chân thật mạnh, nhảy lên trên cửa sổ tầng hai của một tòa nhà cao tầng, đá nát ô cửa kính, nhảy thẳng vào trong phòng.

Đây là một văn phòng, dưới sàn nhà hết sức lộn xộn, tài liệu nằm ngổn ngang dưới đất như những mẩu giấy lộn bị vứt bỏ, có máy tính rơi dưới đất, có cái vẫn đang bật, trên màn hình hiển thị giao diện QQ, tin nhắn cầu cứu vẫn còn chưa kịp gửi đi.

Dưới sàn nhà có những bãi máu khô đen sì và vài bộ thi thể bị sát hại, có cả nam lẫn nữ, ngoài ra, trong văn phòng có ba con xác thối đang đi dạo.

Ngay cùng lúc sau khi cửa thủy tinh bị đạp vỡ, ba con xác thối cũng nhìn thấy Lâm Siêu, chúng lập tức gầm khẽ, xông tới, trên khuôn mặt hung dữ mục nát, cặp mắt chỉ còn lại tròng trắng trông trống rỗng kỳ dị.

Sắc mặt Lâm Siêu lạnh lùng, anh nhanh tay vung cây côn sắt.

Bùm bùm bùm!

Cây côn sắt đập gãy lìa xương sống cổ của bọn chúng, ba chiếc đầu lăn xuống đất như những quả bóng da, miệng vẫn đóng mở liên tục đớp không khí.

Lâm Siêu tránh ba bộ thi thể xác thối ngã xuống đất theo quán tính, bước qua một cái đầu xác thối, tiếp tục đi về phía trước.

Đúng lúc này…

Đoàng một tiếng, đột nhiên trên đường phố xa xa vang lên tiếng súng nổ, bước chân đang bước dở của Lâm Siêu dừng lại giữa không trung, sau đó anh thu chân về, để chân xuống, xoay người liếc nhìn chỗ nghe thấy tiếng súng nổ qua ô cửa kính vỡ vụn.

“Người sống sót à, chắc là cướp trụ sở cảnh sát, không biết trong tay có bao nhiêu súng.” Mắt Lâm Siêu sáng lên, ý định đi cướp trỗi dậy trong lòng.

Hiện tại anh chỉ là người tiến hóa cấp F cấp thấp nhất, mặc dù nhờ là người đa tiến hóa nên thể chất cơ sở của anh mạnh tương đương người tiến hóa đặc biệt cấp E nhưng súng ống vẫn có tác dụng rất lớn với anh, anh có thể cân nhắc chuyện đi săn thú biến dị hoàng kim!

Giống như con chó hoàng kim trong tiểu khu chính là thú biến dị chủng loại hoàng kim, có điều con đó cấp bậc quá thấp, còn chưa tiến hóa lần hai, trong cơ thể hoàn toàn chưa sản sinh ra máu hoàng kim.

Máu hoàng kim là một nguyên liệu cực kỳ quý gí ở tương lai, chẳng những có thể tăng cường thể chất vĩnh viễn mà ở trong một số di tích đặc biệt, máu hoàng kim còn là vật phẩm không thể thiếu để vượt ải!

Lâm Siêu lập tức lên đường.

...

Ở góc đường đổ nát, mười mấy con xác thối rít gào, giương nanh múa vuốt nhào tới.



Đùng đùng!

Khẩu súng lục Type 54 ở trong tay Sở Sơn Hà tóe lửa, bắn nổ đầu hai con xác thối, anh ta nhanh chóng lùi lại, người vã đầy mồ hôi, tiêu hao rất nhiều thể lực.

“Anh Sở, làm sao bây giờ, bọn quái vật này quá mạnh, hơn nữa nhất định phải bắn nổ đầu mới chết, em sắp hết đạn rồi.” Một thanh niên tóc ngắn mặt mày sáng sủa sợ hãi nói.

Sở Sơn Hà nhìn chằm chằm con xác thối xông tới, nghiêm giọng: “Tiểu Tống, em dẫn mấy người họ đi trước đi, đến điểm tiếp ứng chờ anh, để anh đoạn hậu cho!”

Sau lưng anh ta có ba người mặc áo bờ lu trắng, hai bác sĩ trung niên và một nữ y tá trẻ tuổi, lúc này nghe Sở Sơn Hà nói vậy, sắc mặt tuyệt vọng lập tức dấy lên một tia hy vọng, họ vội vàng nhìn về phía Tiểu Tống.

Sắc mặt Tiểu Tống khó coi, anh ta cắn răng nói: “Không được đâu anh Sở, nếu em đi rồi thì một mình anh hoàn toàn không thể ứng phó nổi với chúng, em nhận anh là đại ca thì chắc chắn không thể tham sống sợ chết được!”

Nghe anh ta nói như vậy, hai bác sĩ và một y tá lập tức biến sắc, vị bác sĩ trung niên tương đối có tuổi chần chừ mở miệng: “Sĩ quan Tống, thượng úy Sở có thực lực rất mạnh, chắc chắn sẽ nghĩ được cách thoát thân, chúng ta ở lại đây chỉ gây ảnh hưởng tới anh ấy, chi bằng…”

“Cút, ở đây không đến lượt ông nói chuyện!” Tiểu Tống gắt lên, mắt đỏ hoe: “Nếu không phải vì cứu ba người các người thì tại sao chúng tôi lại bị nhiều quái vật kéo đến bao vây như vậy!”

Sắc mặt vị bác sĩ trung niên khác khó coi, anh ta không dám tranh cãi.

“Được rồi!” Sở Sơn Hà nghiêm mặt: “Em quên em đã tuyên thệ những gì rồi sao, là quân nhân thì chức trách quan trọng nhất chính là bảo vệ an toàn của nhân dân, đừng đứng nói nhảm nữa, lập tức dẫn họ rời khỏi đây, đây là mệnh lệnh!”

Người thanh niên tóc ngắn khôi ngô siết chặt nắm đấm, khóe mắt hơi ướt, anh ta nói: “Em biết rồi, chờ đưa họ tới nơi an toàn, em sẽ lập tức trở về tìm anh, anh hứa với em nhất định phải kiên trì đấy!” Anh ta nói xong nhét băng đạn cất ở túi sau vào tay Sở Sơn Hà, lập tức nghiêm giọng bảo ba người: “Đi theo tôi, nhanh chân lên một chút!”

Ba người đó thầm vui mừng, lập tức đi theo anh ta.

Đúng lúc mọi người chuẩn bị rút lui, đột nhiên Sở Sơn Hà nói: “Chờ một chút.”

Ba người lập tức ngạc nhiên quay người lại, không hiểu vì sao Sở Sơn Hà lại bất ngờ đổi ý, trong lòng có phần sợ sệt.

Người thanh niên tóc ngắn khôi ngô kia vui mừng nhìn Sở Sơn Hà, nói: “Anh Sở, anh…”

“Mọi người xem kìa.” Sở Sơn Hà ngạc nhiên giơ ngón tay lên chỉ.

Bốn người sững ra, lập tức nhìn về phía ngón tay anh ta chỉ.

“Đó là...”

“Sao có thể!”

Bốn người mở to mắt nhìn về phía đó, vẻ mặt họ chẳng khác gì nhìn thấy ma, nỗi kinh ngạc hiện rõ trên mặt.

Giữa bầy mười mấy con xác thối, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một thanh niên, trông cực kỳ trẻ tuổi, dáng dấp khoảng chừng hai mươi, mặc một bộ đồ đen thoải mái, cầm trong tay một cây côn sắt, như sói giữa bầy cừu, xông thẳng vào giữa đám xác thối.

Ở trước mặt người này, những con xác thối hung dữ đáng sợ lại chẳng khác gì những tên người gỗ yếu ớt, gần như mỗi lần vung côn sắt lên đều có một con xác thối bị nện vỡ sọ!



Rất nhanh, rất mạnh!

Trong lúc mấy người ngẩn người, mười mấy con xác thối đã bị tiêu diệt nhanh gọn, người thanh niên mặc áo quần thoải mái màu đen bước từng bước tới trước mặt mọi người, để lại một hàng dấu chân máu, sau lưng người này là một bãi thi thể chất chồng như địa ngục.

Lâm Siêu liếc nhìn mấy người còn sống sót, chỉ có hai người có cầm súng, hơn nữa hình như cũng không còn nhiều đạn, trong lòng anh thấy hơi thất vọng, thuận miệng hỏi: “Hai người các anh là quân nhân à?”

Sở Sơn Hà giật mình hoàn hồn, mắt rực sáng nhìn Lâm Siêu, nói: “Khá lắm, tôi là thượng úy Sở Sơn Hà, đây là người anh em của tôi, Tống Quý Thành, không biết phải xưng hô với anh thế nào?” Giọng nói thể hiện sự kính trọng.

Nếu không phải nghe thấy giọng Lâm Siêu, chắc Sở Sơn Hà sẽ nghi ngờ cảnh vừa rồi mình nhìn thấy đều là nằm mơ, sức mạnh và tốc độ đáng sợ như vậy thực sự vượt xa những gì con người có thể làm được, anh ta sống trong quân ngũ, còn đã lên được tới quân hàm Thượng úy, cho nên có biết một chút bí mật, thầm nghĩ bụng chắc hẳn người này là cổ võ giả tán tu trong truyền thuyết?

Sở Sơn Hà?

Lúc đầu Lâm Siêu không mấy hứng thú nhưng nghe thấy cái tên này, anh không khỏi ngẩn ra, cẩn thận quan sát đối phương, hỏi: “Trong quân đội các anh có mấy người tên là Sở Sơn Hà?”

“Ơ...” Sở Sơn Hà không ngờ Lâm Siêu lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, anh ta sững ra một chút, đáp theo bản năng: “Chắc là… chỉ có một mình tôi thôi, trước mắt tôi vẫn chưa từng nói có ai trùng tên với tôi.”

Mắt Lâm Siêu lóe sáng, anh nói: “Vậy thì đúng rồi.”

“Đúng cái gì?” Sở Sơn Hà thắc mắc không hiểu, tò mò hỏi: “Anh biết tôi à?”

Trong lòng Lâm Siêu có phần thổn thức, đâu chỉ là biết, ở tương lai, cái tên này đã được ghi vào sử sách, gần như tất cả các thành phố căn cứ địa lớn đều có xây pho tượng theo ngoại hình lúc anh ta trở thành người tiến hóa cấp S, trong lịch sử kỷ Bóng Tối, anh ta là một trong những anh hùng kiệt xuất của nhân loại!

Giống như phần lớn các anh hùng, Sở Sơn Hà cũng chết rất trẻ, nhưng cuộc đời ngắn ngủi của anh ta lại có rất rất nhiều huân chương và huy hoàng.

Anh ta thuộc nhóm người khai phá đầu tiên, là người đầu tiên cứu thành phố căn cứ địa trên mười lần, là người đầu tiên giết chết quái vật cấp S, là người đầu tiên giành lại được thành phố của loài người từ tay xác thối và quái vật, là người đầu tiên dám một mình đánh vào khu Vực sâu số 1…

Anh ta đã cống hiến rất nhiều cho loài người, có thượng tướng từng nói, nếu không có anh ta thì sức chiến đấu tổng thể của khu vực Hoa Hạ sẽ bị giảm ba phần mười!

Cuộc đời ngắn ngủi ấy được sinh ra để trở thành truyền kỳ!

Cái chết của anh ta cũng là một chuyện khiến người ta phải sầu não. Anh ta đã từng có rất nhiều vinh quang nhưng lại không thích nắm quyền, giao lại thành phố căn cứ địa anh ta sáng lập cho người anh em thân nhất của anh ta quản lý, anh ta chịu trách nhiệm đánh giết, chinh chiến, khai hoang ở bên ngoài. Người anh em kia của anh ta cũng là một nhân vật có nhiều cống hiến to lớn cho nhân loại nhưng cũng gây ra không ít tranh cãi, cuối cùng không thể tránh được bị tha hóa trước lợi ích, gài bẫy hãm hại anh ta.

Anh ta nản lòng thoái chí nhưng không chọn cách trả thù mà vào lúc sắp chết, anh ta đơn độc một mình đánh vào khu Vực sâu số 1, trút tất cả lửa giận, đau khổ và không cam lòng lên thân những sinh vật đáng sợ đó, từ đó ra đi không trở lại. Nhiều năm sau, khi một lần nữa có người vào nơi đó, người ta đem chiến đao của anh ta ra ngoài, cắm trước phần mộ.

Còn người anh em thân thiết nhất kia thì cuối cùng cũng từ bỏ vị trí cầm quyền ở thành phố căn cứ địa, cũng tiến vào trong Vực sâu, mang theo niềm hối hận, lựa chọn chết vì chiến đấu!

Từng có người nói, nếu như trước khi chết, Sở Sơn Hà chọn nổi giận phản công lại, hai anh em đánh nhau quyết tử thì sẽ gây ra lượng lớn thương vong cho binh sĩ dưới quyền mỗi người, trong các chiến dịch quan trọng trong tương lai, nhân số ở khu vực Hoa Hạ có khả năng sẽ giảm một nửa!

Vậy nhưng anh ta lại chọn mang theo lửa giận và niềm bi phẫn của mình cho tới lúc kết thúc cuộc đời, vẫn luôn cống hiến vì nhân loại tới hơi thở cuối cùng, cố gắng hết sức giết nhiều thêm một con quái vật!

Tinh thần vô tư như vậy thực sự ngoài sức tưởng tượng, cho nên anh ta mới trở thành truyền kỳ được người ta tưởng nhớ, thờ cúng và buồn phiền vì anh ta!

Một người sống ở tương lai như Lâm Siêu, hằng ngày đều phải liều mình đấu tranh sinh tồn, mặc dù không có thời gian rảnh rỗi để tưởng nhớ những nhân vật truyền kỳ này nhưng ít nhiều cũng có nghe nói. Lúc này, được trông thấy một nhân vật truyền kỳ sống sờ sờ ở ngay trước mặt mình, trong lòng không khỏi có phần cảm thấy đặc biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau