Chương 6
Vị trí chôn quả bom lần này không phải ở tiểu khu mà là con phố đối diện, nguy hiểm trên đường đi là chuyện không hề nhỏ. Ngoài việc đề phòng xác sống ra còn có rất nhiều mối nguy hiểm khác, chẳng hạn như chuột biến dị bị vi rút xâm nhập, ban đầu tuy chúng còn rất yếu, khả năng sát thương không bao nhiêu, nhưng vi rút mang trên người rất nhiều, nếu có tiếp xúc vật lý rất dễ bị lây nhiễm.
Ngoài ra còn có các loại thú cưng do con người nuôi nhốt, mèo, chó, rắn... vân vân.
Tất cả những sinh vật bị virus xâm nhập đều sẽ có một điểm chung là dù trước đây chúng có ngoan ngoãn đến đâu thì cũng sẽ trở thành những sinh vật ăn thịt tàn bạo!
Chúng ăn xác thối, cũng ăn luôn con người!
Ở hậu thế, xác sống chỉ là đối tượng mà hầu hết những người tiến hóa có thể săn lùng, đối với những con thú biến dị này, chỉ có người thức tỉnh mới có thể ứng phó lại.
Cứ thử nghĩ xem, khứu giác của một con chó bình thường gấp bốn mươi lần con người, nếu như nó lại tiến hóa thêm thì sẽ có lực sát thương lớn đến cỡ nào?
Giống như loài rắn tiến hóa có giác mạc có thể nhìn được những tia hồng ngoại, nhìn thấy con mồi cách xa hàng ngàn dặm, hơn nữa bỏ qua địa hình, cho dù có trốn thế nào cũng không có tác dụng, trừ khi bản thân mang theo tấm chắn nhiệt điện! Ngoài ra còn phải có sức bật khỏe như loài thỏ, có thể trèo qua bất cứ bức tường nào, còn có khả năng cảm nhận sóng siêu âm của loài dơi… nhiều hơn nữa!
Tất cả thú biến dị đều rất đáng sợ và khó đối phó, đặc biệt là những loài sống theo bầy, đúng là thảm họa, cho dù là thành phố có dấu tích của lá chắn năng lượng cũng không thể ngăn chặn cuộc tấn công của đám thú đó được.
Một cơ thể chưa từng tiến hóa, chỉ là một con chuột biến dị nhỏ bé cũng có thể lây nhiễm cho bạn!
Tuy nhiên, trong tiểu khu cao cấp này không có quá nhiều chuột, nhưng có thú cưng như mèo chó cũng rất bình thường!
Còn về việc tại sao lại chọn con đường đối diện?
Lý do rất đơn giản, khứu giác của xác thối đặc biệt gấp ba lần mùi xác thối thông thường, nếu đặt bom trong tiểu khu, khoảng cách quá gần, dễ ngửi được mùi của những người còn sống sót trong tiểu khu, như thế sẽ tránh được bọn, trực tiếp đi săn.
Cho nên chỉ có thể chọn một nơi thoáng đãng.
...
Đi thẳng xuống cầu thang.
Rất nhanh đã đến tầng mười ba, nơi này đã được dọn sạch sẽ, không có xác thối, còn xác sống đi lang thang ở dưới lầu thì không biết leo cầu thang, cho nên không thể lên đây được, nơi này là khu vực an toàn.
Lâm Siêu bắt đầu dọn dẹp tầng mười hai.
Nếu không phải nghĩ lầu một có thể sẽ có rất nhiều xác thối tập trung ở đó, thì hắn đã đi thang máy thẳng xuống rồi.
Trước khi mặt trời lặn, Lâm Siêu đã dọn đến tầng bảy.
Mỗi tầng có nhiều lắm là bốn xác thối, dựa vào lợi thế của cầu thang, hắn chẳng cần phải tốn nhiều sức cũng có thể giải quyết xong.
Hai ngày sau, Lâm Siêu thành công khơi thông xuống tầng một.
Đúng như anh dự đoán, quả thật có rất nhiều xác thối đang lang thang ở đây, mùi thối rữa tỏa ra nồng nặc trong không khí, hơi thở của người sống giống như ngọn đèn sáng trong mùi thịt thối rữa này, vô cùng nổi bật, nhưng mà, mùi tiêu rắc trên người Lâm Siêu trộn lẫn với mùi thịt thối rữa trên quần áo đã dễ dàng lấp đi mùi vị trên cơ thể anh.
Đôi khi, khứu giác nhạy bén của xác thối lại trở thành điểm yếu đối với nó.
Dù vậy, Lâm Siêu vẫn không dám lơ là, nếu ở quá gần xác thối, anh sẽ bị sóng vi sinh trong đầu bọn chúng cảm nhận được, vì vậy nếu có người ung dung giả làm xác thối định qua mặt bọn chúng, kỳ thực làm như thế chẳng có ích gì, chỉ tự hại mình mà thôi.
Bạn còn mong đợi những cái xác thối chỉ còn lại bản năng này có thể dùng mắt thường để phân biệt bạn là con người hay là đồng loại của chúng không?
Lâm Siêu cố gắng hết sức để không đến quá gần phạm vi cảm nhận của xác thối, khoảng cách không quá xa, khoảng hai mét, nhưng để an toàn, Lâm Siêu cố gắng giữ mình cách xa chúng ba mét!
Tầm nhìn của xác thối là khoảng mười mét, sau khi đến gần bọn chúng trong phạm vi mười mét, bọn chúng có thể mơ hồ bắt được bóng dáng của Lâm Siêu, nhưng chúng lại không dựa vào thị giác, cho dù nhìn thấy Lâm Siêu, chỉ cần không ngửi được mùi của loài người trên người anh, thì chúng sẽ lơ đi.
Nhưng mà, xác thối sẽ bị thu hút bởi âm thanh, cho nên Lâm Siêu đành phải phát ra tiếng động ở mức độ nhỏ nhất có thể, với thính giác suy yếu của chúng, tiếng bước chân khẽ khó có thể khiến chúng chú ý tới.
Xuyên qua từng cái xác thối.
Đôi khi xác thối tập trung quá đông, Lâm Siêu lấy những thứ lặt vặt đã chuẩn bị trước ra, đập vỡ cửa thang máy ở một bên, dùng kế giương đông kích tây để dụ bọn chúng đi, cho dù là người thông minh còn bị trúng kế, huống hồ là mấy cái xác thối đầu óc thiểu năng này.
Thấy mấy xác thối lang thang bị dụ đi, Lâm Siêu kiễng chân đi nhanh về phía trước, vừa tới cửa liền nhẹ nhàng mở cổng sắt, cố gắng không phát ra tiếng động.
Cuối cùng cũng vào được tiểu khu.
Không khí bên ngoài trong lành hơn một chút, mùi thịt thối rữa cũng bị loãng đi rất nhiều, chỉ hơi khó ngửi một chút, không giống không gian kín ở lầu một, nồng nặc đến mức khiến người ta ngộp thở.
Lâm Siêu đã khảo sát trước tình hình xung quanh, chọn tuyến đường ít xác thối nhất để đi, nhanh chóng lướt qua chốt bảo vệ của tiểu khu ra con đường bên ngoài.
Đường phố vắng vẻ, xe cộ nát vụn, vũng máu sau khi khô lại liền biến thành một màu đen kịt, không hấp dẫn được đám xác thối kia.
Những xác thối lang thang trên đường phố như những bóng ma, đâu đâu cũng thấy xác người, đa phần đều bị gặm chỉ còn thấy xương, dính một chút thịt vụn, còn có những cái xác không còn nguyên hình trạng, từ cách ăn mặc, cho thấy kiểu người gì cũng có, có người ăn mặc đơn giản, cũng có các cô gái với phong cách thời trang thanh lịch, những người thành đạt trong bộ vest chỉnh tề, v.v..
Lúc này lại nằm xuống trên con đường lạnh lẽo, mắt trừng to, đồng tử không còn một chút sinh khí, cuối cùng chỉ còn là sự tuyệt vọng và sợ hãi.
Ánh mặt trời chiếu xuống phố, nhưng lại không hề mang theo hơi ấm, mà là sự giá lạnh đến thấu xương.
Lâm Siêu bước qua đầu một cô gái xinh đẹp rồi tiếp tục đi thẳng về phía trước, thỉnh thoảng khi vượt qua những chiếc xe bị móp nát, anh có thể nhìn thấy mớ hỗn độn bên trong đó, một số bị gặm nhấm đến mức chỉ còn lại xương, hoặc một số bị mắc kẹt trong xe, những cái xác đó bị dây an toàn siết lại, chúng không biết cách tháo ra, còn nếu dựa vào sức lực thì... lực kéo của dây an toàn là bốn trăm ký, dù nó có mạnh hơn gấp ba lần cũng không thể thoát ra được, huống hồ trong tư thế đó căn bản không thể phát huy sức mạnh.
Cho dù một cô gái yếu ớt cũng có thể dùng những vật như gậy đâm chết chúng.
Chỉ có điều, trên phố quá nhiều xác thối, tấn công chúng sẽ tạo ra động tĩnh rất lớn, thu hút các xác thối khác đến.
Lâm Siêu thận trọng đi dựa vào tường, khi đi ngang qua mấy chiếc xe, đám xác thối trong xe cảm nhận được anh không phải đồng loại của chúng, chúng lập tức quay đầu lại hung hăng, vùng vẫy muốn trèo ra khỏi xe, nhưng cơ thể chúng đã bị dây an toàn siết chặt, không thể đứng dậy được, chỉ có thể điên cuồng đập vào cửa kính xe cho đến khi nó vỡ tan, hoàn toàn không màng đến cái đầu đầy máu bị vụn thủy tinh găm vào, nhe răng nhoẻn miệng như quỷ dữ.
Khi vượt qua một chiếc xe màu đỏ…
Đột nhiên, dưới gầm xe vang lên một tiếng gầm nhẹ, chân của Lâm Siêu bị một bàn tay nắm lấy, sức lực bàn tay này rất mạnh, năm ngón tay giống như thanh thép, cổ chân anh như sắp bị bóp nát.
Lâm Siêu giật mình nhìn xuống, đây là tay của một xác thối nữ, phía sau bàn tay, một cái đầu gớm ghiếc từ gầm xe bò ra, tóc tai bù xù, giống như ác quỷ trong địa ngục vừa thức tỉnh, há cái miệng đầy răng nhọn cắn vào quần anh!
Lâm Siêu khẽ cau mày, không ngờ dưới gầm xe lại có xác thối, nhìn trên người cái xác thối này có vài vết cắn và máu khô, chắc là lúc bị xác thối cắn đã trốn vào gầm xe để giữ mạng sống, nào ngờ dần dần bị vi rút xâm nhập, cuối cùng trở thành xác sống.
Anh nhanh chóng nắm lấy thanh sắt đâm vào đầu nó!
Phập!
Cái đầu vừa mới chui qua khỏi bánh xe, còn chưa kịp cắn vào chân anh thì đã bị thanh sắt ghim mạnh xuống đất.
Lâm Siêu nhặt thanh sắt, tiếp tục đập xuống không thương tiếc.
Bịch bịch bịch…
Bảy tám gậy tức giận đập xuống, tuy rằng xác thối không sợ đau, nhất định muốn cắn chân anh, nhưng dưới sức mạnh của gậy sắt, đầu của nó cũng bị đập vỡ tanh bành rồi, không thể cắn được.
Sau khi giải quyết xong cái xác thối đó, Lâm Siêu lập tức rời khỏi chỗ này, tránh để đám xác thối khác bị tiếng động ở đây thu hút mà kéo đến.
Mười phút sau, cuối cùng Lâm Siêu cũng đến phố trung ương, ở đây đều là xác xe cộ dập nát, anh chọn một chiếc xe địa hình màu đen, đặt thi thể người trên ghế lái xuống đất, rồi dùng máy quét sinh vật đặt lên ghế lái.
Sau đó anh đặt một thùng bom bên ghế lái.
Mọi việc xong xuôi, anh đóng cửa xe lại, lập tức quay lại đường cũ, lỡ gần đó có xác thối đặc biệt bị hấp dẫn đến, bản thân anh sẽ gặp nguy hiểm.
Vừa trở lại tiểu khu, Lâm Siêu đột nhiên nghe thấy một tiếng gầm nhỏ từ xa, đây không phải là tiếng kêu của xác thối, mà là tiếng gầm của một loài động vật giống chó.
Lâm Siêu quay đầu lại nhìn, đồng tử anh hơi co rút.
Chỉ thấy trong góc một tòa nhà lớn trong tiểu khu, một con chó với thân hình to lớn chập choạng bước ra, trên bộ lông vàng của nó nhuốm một lượng máu lớn, hiển nhiên là nó ngửi thấy mùi của Lâm Siêu, mũi của nó khẽ rục rịch, ánh mắt khát máu nhìn về phía Lâm Siêu đang đứng.
Con chó hoàng kim!
Lâm Siêu nghĩ lần này toi thật rồi.
Mấy ngày qua anh đều quan sát tiểu khu này, sao chẳng nhìn thấy ở đây có một con thú biến dị cấp hoàng kim nhỉ!
Chạy!
Dường như anh chẳng còn một chút sức lực chiến đấu nào nữa, lập tức co giò bỏ chạy, cũng may anh đứng khá gần tòa nhà, còn con chó hoàng kim kia vẫn đứng ở góc đường, có lẽ anh sẽ chạy vào trong trước nó, có cửa an ninh này chặn lại, chắc nó không vào được đâu… nhỉ?
Nhưng sự thật lại quá tàn nhẫn.
Lâm Siêu còn chưa kịp chạy tới cửa, con chó hoàng kim đã lao tới, chỉ còn cách nó chừng mười mét, khoảng cách này đối với tốc độ của nó chỉ là một cái chớp mắt!
Lâm Siêu ném thanh sắt trong tay ra, định làm chậm tốc độ của nó.
Nhưng cảnh tượng khiến anh ngỡ ngàng đã xuất hiện rồi, con chó hoàng kim thấy thanh sắt bay tới thì lập tức chẳng thèm ngó ngàng đến anh nữa mà vội vàng đuổi theo thanh sắt kia.
Thế nhưng, mới đuổi theo được vài bước thì nó lập tức dừng lại, ánh mắt đỏ ngầu khát máu ấy lại nhìn chằm chằm Lâm Siêu, nhe hàm răng nhọn chạy về phía anh.
Ngoài ra còn có các loại thú cưng do con người nuôi nhốt, mèo, chó, rắn... vân vân.
Tất cả những sinh vật bị virus xâm nhập đều sẽ có một điểm chung là dù trước đây chúng có ngoan ngoãn đến đâu thì cũng sẽ trở thành những sinh vật ăn thịt tàn bạo!
Chúng ăn xác thối, cũng ăn luôn con người!
Ở hậu thế, xác sống chỉ là đối tượng mà hầu hết những người tiến hóa có thể săn lùng, đối với những con thú biến dị này, chỉ có người thức tỉnh mới có thể ứng phó lại.
Cứ thử nghĩ xem, khứu giác của một con chó bình thường gấp bốn mươi lần con người, nếu như nó lại tiến hóa thêm thì sẽ có lực sát thương lớn đến cỡ nào?
Giống như loài rắn tiến hóa có giác mạc có thể nhìn được những tia hồng ngoại, nhìn thấy con mồi cách xa hàng ngàn dặm, hơn nữa bỏ qua địa hình, cho dù có trốn thế nào cũng không có tác dụng, trừ khi bản thân mang theo tấm chắn nhiệt điện! Ngoài ra còn phải có sức bật khỏe như loài thỏ, có thể trèo qua bất cứ bức tường nào, còn có khả năng cảm nhận sóng siêu âm của loài dơi… nhiều hơn nữa!
Tất cả thú biến dị đều rất đáng sợ và khó đối phó, đặc biệt là những loài sống theo bầy, đúng là thảm họa, cho dù là thành phố có dấu tích của lá chắn năng lượng cũng không thể ngăn chặn cuộc tấn công của đám thú đó được.
Một cơ thể chưa từng tiến hóa, chỉ là một con chuột biến dị nhỏ bé cũng có thể lây nhiễm cho bạn!
Tuy nhiên, trong tiểu khu cao cấp này không có quá nhiều chuột, nhưng có thú cưng như mèo chó cũng rất bình thường!
Còn về việc tại sao lại chọn con đường đối diện?
Lý do rất đơn giản, khứu giác của xác thối đặc biệt gấp ba lần mùi xác thối thông thường, nếu đặt bom trong tiểu khu, khoảng cách quá gần, dễ ngửi được mùi của những người còn sống sót trong tiểu khu, như thế sẽ tránh được bọn, trực tiếp đi săn.
Cho nên chỉ có thể chọn một nơi thoáng đãng.
...
Đi thẳng xuống cầu thang.
Rất nhanh đã đến tầng mười ba, nơi này đã được dọn sạch sẽ, không có xác thối, còn xác sống đi lang thang ở dưới lầu thì không biết leo cầu thang, cho nên không thể lên đây được, nơi này là khu vực an toàn.
Lâm Siêu bắt đầu dọn dẹp tầng mười hai.
Nếu không phải nghĩ lầu một có thể sẽ có rất nhiều xác thối tập trung ở đó, thì hắn đã đi thang máy thẳng xuống rồi.
Trước khi mặt trời lặn, Lâm Siêu đã dọn đến tầng bảy.
Mỗi tầng có nhiều lắm là bốn xác thối, dựa vào lợi thế của cầu thang, hắn chẳng cần phải tốn nhiều sức cũng có thể giải quyết xong.
Hai ngày sau, Lâm Siêu thành công khơi thông xuống tầng một.
Đúng như anh dự đoán, quả thật có rất nhiều xác thối đang lang thang ở đây, mùi thối rữa tỏa ra nồng nặc trong không khí, hơi thở của người sống giống như ngọn đèn sáng trong mùi thịt thối rữa này, vô cùng nổi bật, nhưng mà, mùi tiêu rắc trên người Lâm Siêu trộn lẫn với mùi thịt thối rữa trên quần áo đã dễ dàng lấp đi mùi vị trên cơ thể anh.
Đôi khi, khứu giác nhạy bén của xác thối lại trở thành điểm yếu đối với nó.
Dù vậy, Lâm Siêu vẫn không dám lơ là, nếu ở quá gần xác thối, anh sẽ bị sóng vi sinh trong đầu bọn chúng cảm nhận được, vì vậy nếu có người ung dung giả làm xác thối định qua mặt bọn chúng, kỳ thực làm như thế chẳng có ích gì, chỉ tự hại mình mà thôi.
Bạn còn mong đợi những cái xác thối chỉ còn lại bản năng này có thể dùng mắt thường để phân biệt bạn là con người hay là đồng loại của chúng không?
Lâm Siêu cố gắng hết sức để không đến quá gần phạm vi cảm nhận của xác thối, khoảng cách không quá xa, khoảng hai mét, nhưng để an toàn, Lâm Siêu cố gắng giữ mình cách xa chúng ba mét!
Tầm nhìn của xác thối là khoảng mười mét, sau khi đến gần bọn chúng trong phạm vi mười mét, bọn chúng có thể mơ hồ bắt được bóng dáng của Lâm Siêu, nhưng chúng lại không dựa vào thị giác, cho dù nhìn thấy Lâm Siêu, chỉ cần không ngửi được mùi của loài người trên người anh, thì chúng sẽ lơ đi.
Nhưng mà, xác thối sẽ bị thu hút bởi âm thanh, cho nên Lâm Siêu đành phải phát ra tiếng động ở mức độ nhỏ nhất có thể, với thính giác suy yếu của chúng, tiếng bước chân khẽ khó có thể khiến chúng chú ý tới.
Xuyên qua từng cái xác thối.
Đôi khi xác thối tập trung quá đông, Lâm Siêu lấy những thứ lặt vặt đã chuẩn bị trước ra, đập vỡ cửa thang máy ở một bên, dùng kế giương đông kích tây để dụ bọn chúng đi, cho dù là người thông minh còn bị trúng kế, huống hồ là mấy cái xác thối đầu óc thiểu năng này.
Thấy mấy xác thối lang thang bị dụ đi, Lâm Siêu kiễng chân đi nhanh về phía trước, vừa tới cửa liền nhẹ nhàng mở cổng sắt, cố gắng không phát ra tiếng động.
Cuối cùng cũng vào được tiểu khu.
Không khí bên ngoài trong lành hơn một chút, mùi thịt thối rữa cũng bị loãng đi rất nhiều, chỉ hơi khó ngửi một chút, không giống không gian kín ở lầu một, nồng nặc đến mức khiến người ta ngộp thở.
Lâm Siêu đã khảo sát trước tình hình xung quanh, chọn tuyến đường ít xác thối nhất để đi, nhanh chóng lướt qua chốt bảo vệ của tiểu khu ra con đường bên ngoài.
Đường phố vắng vẻ, xe cộ nát vụn, vũng máu sau khi khô lại liền biến thành một màu đen kịt, không hấp dẫn được đám xác thối kia.
Những xác thối lang thang trên đường phố như những bóng ma, đâu đâu cũng thấy xác người, đa phần đều bị gặm chỉ còn thấy xương, dính một chút thịt vụn, còn có những cái xác không còn nguyên hình trạng, từ cách ăn mặc, cho thấy kiểu người gì cũng có, có người ăn mặc đơn giản, cũng có các cô gái với phong cách thời trang thanh lịch, những người thành đạt trong bộ vest chỉnh tề, v.v..
Lúc này lại nằm xuống trên con đường lạnh lẽo, mắt trừng to, đồng tử không còn một chút sinh khí, cuối cùng chỉ còn là sự tuyệt vọng và sợ hãi.
Ánh mặt trời chiếu xuống phố, nhưng lại không hề mang theo hơi ấm, mà là sự giá lạnh đến thấu xương.
Lâm Siêu bước qua đầu một cô gái xinh đẹp rồi tiếp tục đi thẳng về phía trước, thỉnh thoảng khi vượt qua những chiếc xe bị móp nát, anh có thể nhìn thấy mớ hỗn độn bên trong đó, một số bị gặm nhấm đến mức chỉ còn lại xương, hoặc một số bị mắc kẹt trong xe, những cái xác đó bị dây an toàn siết lại, chúng không biết cách tháo ra, còn nếu dựa vào sức lực thì... lực kéo của dây an toàn là bốn trăm ký, dù nó có mạnh hơn gấp ba lần cũng không thể thoát ra được, huống hồ trong tư thế đó căn bản không thể phát huy sức mạnh.
Cho dù một cô gái yếu ớt cũng có thể dùng những vật như gậy đâm chết chúng.
Chỉ có điều, trên phố quá nhiều xác thối, tấn công chúng sẽ tạo ra động tĩnh rất lớn, thu hút các xác thối khác đến.
Lâm Siêu thận trọng đi dựa vào tường, khi đi ngang qua mấy chiếc xe, đám xác thối trong xe cảm nhận được anh không phải đồng loại của chúng, chúng lập tức quay đầu lại hung hăng, vùng vẫy muốn trèo ra khỏi xe, nhưng cơ thể chúng đã bị dây an toàn siết chặt, không thể đứng dậy được, chỉ có thể điên cuồng đập vào cửa kính xe cho đến khi nó vỡ tan, hoàn toàn không màng đến cái đầu đầy máu bị vụn thủy tinh găm vào, nhe răng nhoẻn miệng như quỷ dữ.
Khi vượt qua một chiếc xe màu đỏ…
Đột nhiên, dưới gầm xe vang lên một tiếng gầm nhẹ, chân của Lâm Siêu bị một bàn tay nắm lấy, sức lực bàn tay này rất mạnh, năm ngón tay giống như thanh thép, cổ chân anh như sắp bị bóp nát.
Lâm Siêu giật mình nhìn xuống, đây là tay của một xác thối nữ, phía sau bàn tay, một cái đầu gớm ghiếc từ gầm xe bò ra, tóc tai bù xù, giống như ác quỷ trong địa ngục vừa thức tỉnh, há cái miệng đầy răng nhọn cắn vào quần anh!
Lâm Siêu khẽ cau mày, không ngờ dưới gầm xe lại có xác thối, nhìn trên người cái xác thối này có vài vết cắn và máu khô, chắc là lúc bị xác thối cắn đã trốn vào gầm xe để giữ mạng sống, nào ngờ dần dần bị vi rút xâm nhập, cuối cùng trở thành xác sống.
Anh nhanh chóng nắm lấy thanh sắt đâm vào đầu nó!
Phập!
Cái đầu vừa mới chui qua khỏi bánh xe, còn chưa kịp cắn vào chân anh thì đã bị thanh sắt ghim mạnh xuống đất.
Lâm Siêu nhặt thanh sắt, tiếp tục đập xuống không thương tiếc.
Bịch bịch bịch…
Bảy tám gậy tức giận đập xuống, tuy rằng xác thối không sợ đau, nhất định muốn cắn chân anh, nhưng dưới sức mạnh của gậy sắt, đầu của nó cũng bị đập vỡ tanh bành rồi, không thể cắn được.
Sau khi giải quyết xong cái xác thối đó, Lâm Siêu lập tức rời khỏi chỗ này, tránh để đám xác thối khác bị tiếng động ở đây thu hút mà kéo đến.
Mười phút sau, cuối cùng Lâm Siêu cũng đến phố trung ương, ở đây đều là xác xe cộ dập nát, anh chọn một chiếc xe địa hình màu đen, đặt thi thể người trên ghế lái xuống đất, rồi dùng máy quét sinh vật đặt lên ghế lái.
Sau đó anh đặt một thùng bom bên ghế lái.
Mọi việc xong xuôi, anh đóng cửa xe lại, lập tức quay lại đường cũ, lỡ gần đó có xác thối đặc biệt bị hấp dẫn đến, bản thân anh sẽ gặp nguy hiểm.
Vừa trở lại tiểu khu, Lâm Siêu đột nhiên nghe thấy một tiếng gầm nhỏ từ xa, đây không phải là tiếng kêu của xác thối, mà là tiếng gầm của một loài động vật giống chó.
Lâm Siêu quay đầu lại nhìn, đồng tử anh hơi co rút.
Chỉ thấy trong góc một tòa nhà lớn trong tiểu khu, một con chó với thân hình to lớn chập choạng bước ra, trên bộ lông vàng của nó nhuốm một lượng máu lớn, hiển nhiên là nó ngửi thấy mùi của Lâm Siêu, mũi của nó khẽ rục rịch, ánh mắt khát máu nhìn về phía Lâm Siêu đang đứng.
Con chó hoàng kim!
Lâm Siêu nghĩ lần này toi thật rồi.
Mấy ngày qua anh đều quan sát tiểu khu này, sao chẳng nhìn thấy ở đây có một con thú biến dị cấp hoàng kim nhỉ!
Chạy!
Dường như anh chẳng còn một chút sức lực chiến đấu nào nữa, lập tức co giò bỏ chạy, cũng may anh đứng khá gần tòa nhà, còn con chó hoàng kim kia vẫn đứng ở góc đường, có lẽ anh sẽ chạy vào trong trước nó, có cửa an ninh này chặn lại, chắc nó không vào được đâu… nhỉ?
Nhưng sự thật lại quá tàn nhẫn.
Lâm Siêu còn chưa kịp chạy tới cửa, con chó hoàng kim đã lao tới, chỉ còn cách nó chừng mười mét, khoảng cách này đối với tốc độ của nó chỉ là một cái chớp mắt!
Lâm Siêu ném thanh sắt trong tay ra, định làm chậm tốc độ của nó.
Nhưng cảnh tượng khiến anh ngỡ ngàng đã xuất hiện rồi, con chó hoàng kim thấy thanh sắt bay tới thì lập tức chẳng thèm ngó ngàng đến anh nữa mà vội vàng đuổi theo thanh sắt kia.
Thế nhưng, mới đuổi theo được vài bước thì nó lập tức dừng lại, ánh mắt đỏ ngầu khát máu ấy lại nhìn chằm chằm Lâm Siêu, nhe hàm răng nhọn chạy về phía anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất