Chương 84
“Không được!
Quách Thiên Hoa gần như không hề nghĩ ngợi lập tức từ chối, nhưng lại cảm thấy giọng điệu từ chối của mình quá nghiêm túc, nét mặt ông ta dịu đi rồi cười khổ nói: “Tôi biết thể chất của cậu mạnh hơn người tiến hoá thông thường, hơn nữa còn mạnh gấp nhiều lần, nhưng chuyện thực nghiệm này quá nguy hiểm. Đợi tôi thí nghiệm trên sinh vật khác rồi nói. Dù sao chuyện mạng người cũng là chuyện lớn, hơn nữa thân phận của cậu cũng không phải là người tiến hoá bình thường, lỡ như xảy ra chuyện thì đây chính là tổn thất của cả nhân loại. Tôi không muốn mang tội danh hại chết người vĩ đại của nhân loại đâu.”. Bạn đang đọc ????ruyện ????ại — ????rU????????r uyện.ⅴn —
Lâm Siêu cười khổ trong lòng. Đây là nguồn năng lượng cấp ám ngân đó, thí nghiệm cho sinh vật khác thì đúng là phí của trời. Anh nói: “Không cần phiền phức như vậy đâu, trước kia tôi từng uống nước chứa virus rồi, không có việc gì đâu, ông cứ để cho tôi thử xem đi. Không phải là khoa học phải có trả giá mới có đột phá sao?”
Quách Thiên Hoa hơi ngây ra, cuối cùng nói một câu đi vào tận đáy lòng anh: “Lỡ xảy ra chuyện cậu không hối hận?”
Lâm Siêu lắc đầu.
Quách Thiên Hoa chăm chú nhìn anh một lát, thở dài, nói: “Thật sự là xấu hổ. Tôi đã đến cái tuổi gần đất xa trời rồi mà lại không quyết đoán bằng một người trẻ như cậu. Tuy rằng bây giờ là kỷ nguyên bóng tối, nhưng với thân phận đạt được bây giờ của cậu thì tương lai cũng không cần lo về tính mạng, lại còn có thể hưởng thụ vô vàn vinh hoa phú quý. Thế mà cậu lại buông bỏ những thứ đó, bằng lòng quyên thân vì khoa học, quả thực là tấm gương mẫu mực mà tôi chờ đợi…”
Lâm Siêu có chút xấu hổ nói: “Không cso vĩ đại như ông nói đâu. Tôi chỉ là…”
“Cậu đừng khiêm tốn!” Quách Thiên Hoa nghiêm mặt, ngắt lời anh, nghiêm túc nói: “Nếu không cậu từ bỏ quân đội đến viện nghiên cứu khoa học đi, tôi lập tức cho cậu lên làm phó viện trưởng.”
Phó viện trưởng năm thực quyền trong tay chứ không giống chức phó viện trưởng vinh dự, hư không.
Lâm Siêu ho khan kéo lại chủ đề: “Cái này. Chúng ta vẫn nên nói về chuyện thực nghiệm thì hơn.”
Quách Thiên Hoa nhìn anh một cách nghiêm túc, nói: “Cậu thực sự muốn làm?”
Lâm Siêu gật mạnh đầu.
“Vậy được…” Quách Thiên Hoa trầm ngâm một lát rồi nói: “Tôi đi phối hợp phân lượng trước. Một khi cảm thấy không ổn thì cậu nhất định phải nói cho tôi biết.”
Lâm Siêu gật đầu.
Lúc này, quách Thiên Hoa gọi ba chuyên gia cấp cao đến phòng thí nghiệm. Ba người này đều là mấy ông lão đã hơn năm trăm tuổi, tóc mai bạc màu, ngực đeo huy hiệu “nhân viên nghiên cứu cấp cao”.
Sau khi ba người nhìn thấy Lâm Siêu, thì lộ ra một chút nghi ngờ. Người trẻ tuổi này là ai mà lại có thể đi vào phòng thí nghiệm ở tầng cao nhất này, dường như còn là viện trưởng Quách đích thân dẫn vào.
Quách Thiên Hoa thấy ba người không biết Lâm Siêu thì lập tức cười giới thiệu: “Đây là chiến thần Lâm Siêu, là phó viện trưởng vinh dự của viện nghiên cứu khoa học chúng ta. Lâm Siêu, ba người này đều là nhân tài đắc lực của tôi.”
Lâm Siêu? Ba người đột nhiên trợn tròn mắt, khó tin nhìn Lâm Siêu. Một người trong đó kinh hãi nói: “Cậu chính là viện trưởng Lâm phát hiện ra nguồn năng lượng tiến hoá?”
Viện trưởng Lâm? Lâm Siêu xoa mũi, nói: “Vâng, chào ngài.”
“Chậc chậc, quả là trẻ tuổi!”
“Viện trưởng Lâm à, lúc trước cậu phát hiện ra nguồn năng lượng tiến hoa như thế nào vậy? Quá thần kỳ, giống như Newton phát hiện ra lực hút của trái đất vậy. Đáng tiếc lúc đó ngày nào tôi cũng nghiên cứu về nguồn năng lượng tiến hoá, phân tích tất cả số liệu của chúng, nhưng lại không biết đi tìm một người sống để thí nghiệm, nếu không thì phát hiện vĩ đại này đã là của tôi rồi.” Ông lão thấp bé ở giữa đập ngực tỏ vẻ hối hận.
Quách Thiên Hoa tức giận nói: “Nói linh tinh gì vậy! Thí nghiệm trên người sống không phải cứ bảo làm là làm.”
Ông lão thấp bé ở giữa tỉnh ngộ, vội vàng nói: “Cậu xem cái miệng của tôi này, nên đánh, nên đánh… Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu cho tôi thêm thời gian tôi nhất định có thể phân tích ra tác dụng của nguồn năng lượng tiến hoá. Đáng tiếc a…” Dứt lời, ông ta nhìn Lâm Siêu với vẻ u oán, như là muốn nói Lâm Siêu phát hiện ra quá sớm, đoạt mất công lao này của ông ta rồi.
Quách Thiên Hoa cười nói: “Đây là tại số rồi. Bớt bớt tỏ vẻ ở đây đi. Tôi gọi mấy người qua đây là muốn mấy người lập tức đi điều chế hai phần máu thịt màu ám ngân trong cơ thể con cự xà. Viện trưởng Lâm dùng thử để thí nghiệm đặc tính của nó.”
Quách Thiên Hoa dứt lời, ba ông lão không kìm được trợn tròn mắt, nhìn Lâm Siêu như nhìn thấy quỷ.
“Viện trưởng Lâm, cậu muốn đích thân thí nghiệm?”
“Viện trưởng Lâm, máu thịt đó có ẩn chứa bệnh đậu đó!”
“Viện trưởng Lâm, cái này còn chưa phân tích ra tác dụng chính, tuỳ tiện thí nghiệm trên người sẽ nguy hiểm đó.”
Lâm Siêu cười nói: “Tôi đã quyết định rồi, mọi người không cần khuyên đâu.”
“Này…” Ba người nhìn nhau, cuối cùng nhìn Lâm Siêu một cách khâm phục. Ông lão thấp bé cảm thán: “Không hổ là nhân vật vĩ đại cấp Newton. Tinh thần cố chập vì khoa học này, ông lão tôi đây rất bội phục.”
Hai ông lão khác gật đầu đồng ý. Đáy lòng dâng lên sự bội phục đối với Lâm Siêu.
Quách Thiên Hoa phất tay nói: “Nhanh đi làm đi, đừng có mà ở đây nịnh nọt. Nhớ phải điều chỉnh ba phân lượng, tuần hoàn tăng lên.”
Ba người cười với Lâm Siêu rồi rui đi.
Lâm Siêu tiếp tục đi thăm quan phòng thí nghiệm với sự hướng dẫn của Quách Thiên Hoa. Trên đường đi gặp phải mấy nhiên viên nghiên cứu khoa học, Quách Thiên Hoa đều giới thiệu Lâm Siêu, những người đó vừa nghe tên Lâm Siêu thì lập tức phấn khởi, hào hứng. Tuy rằng bọn họ vùi đầu vào làm thí nghiệm, chưa từng thấy diện mạo của Lâm Siêu, nhưng đối với mấy chữ “chiến thần Lâm Siêu” này lại như sấm đánh bên tai.
“Hai cái vảy của con đại xà này tôi đã giao cho bộ binh khí rồi. Bọn họ chuẩn bị dùng vảy của con đại xà để nghiên cứu và phát minh ra vũ khí mới. Hơn nữa tôi còn dặn họ nhanh chóng làm cho cậu một bộ giáp bằng vảy xà trước.” Quách Thiên Hoa mỉm cười nói.
Lâm Siêu hơi ngây ra, rồi vội vàng nói: “Rất cảm ơn viện trưởng.”
“Đây là cậu nên nhận được.” Quách Thiên Hoa cười nói: “Chắc là nhanh thôi sẽ chế tạo xong. Con đại xà này cả cơ thể đều là báu vật. Máu thịt của nó chứa lượng lớn virus, có thể cắt bỏ để nuôi xác thối, làm cho xác thối thông thường tiến hoá thành xác thối đặc biệt, sau đó giết chết, thu lấy nguồn năng lượng tiến hoá trong cơ thể chúng. Hơn nữa xương cốt của chúng còn có thể mài thành bột phấn, tác dụng hoá học bên trong kết hợp với nguyên tố khác có thể tạo thành bột ma tuý.”
“Còn máu của nó…”
“Gân của nó…”
Lâm Siêu yên lặng nghe. Bỗng nhiên, một đợt ánh sáng vàng lướt qua tầm mắt anh. Chỉ thấy một viên tinh thể màu vàng to bằng nắm tay đặt trên bục thí nghiệm. Viên tinh thế này giống như thuỷ tinh, có màu vàng rực rỡ, vô cùng đẹp.
Quách Thiên Hoa chú ý đến ánh mắt của Lâm Siêu, ông ta nhìn qua, lập tức cười nói: “Đây là thứ tìm được trong cơ thể con đại xà mà cậu quật ngã đó. Không biết là con đại cự đã nuốt thứ này vào trong bụng từ đâu. Bảo thạch lớn như vậy quả thực là trước đây chưa từng gặp. Hơn nữa chúng tôi cũng đã nghiên cứu bảo thạch này rồi, kết cấu của nó vô cùng thần kỳ, độ cứng răng gần như kim cương, nhưng khi gặp nhiệt độ cao sẽ hoá mềm, vô cùng thần kỳ.”
Lâm Siêu ngây ra, không ngờ Thổ Long tinh thạch trong cơ thể địa long thú lại bị viện trưởng Quách cho là bảo thạch gì đó bị nó nuốt vào bụng. Nhưng nghĩ cũng phải, địa long thú là loài biến dị mới, trong cơ thể nó sẽ tinh luyện ra Thổ long tinh thể, trải qua thời gian dài mọi người mới biết, lúc ban đầu thì không có ai biết, hơn nữa cũng sẽ không có người nghĩ đến, máu thịt trong cơ thể có thể chứa được thứ gì đó cứng rắn.
Lúc này, ba ông lão kia mang nguồn năng lượng gen đã được điều phối đến.
“Đây là ba phần khác nhau, 20g, 30g, 50g.” Ông lão thấp bé đưa ba phần nguồn năng lượng gen màu ám ngân trong tay cho Lâm Siêu, nói: “Cậu thử phần thứ nhất trước đi. Phân lượng này đối với thể chất của cậu chắc là sẽ không xảy ra tác dụng phụ quá mạnh mẽ đâu.”
Lâm Siêu gật đầu, cầm lấy miếng năng lượng gen màu ám bạc đầu tiên bỏ vào miệng nhai rồi nuốt xuống.
Nhìn thấy Lâm Siêu quả quyết như vậy, mấy người tràn đầy kinh ngạc. Lúc người thường làm thí nghiệm, trong lòng sẽ lo lắng không yên, chứ đâu có thô bạo như Nhất Siêu, hoàn toàn xem thứ đồ không biết đó thành đồ ăn.
Quách Thiên Hoa gần như không hề nghĩ ngợi lập tức từ chối, nhưng lại cảm thấy giọng điệu từ chối của mình quá nghiêm túc, nét mặt ông ta dịu đi rồi cười khổ nói: “Tôi biết thể chất của cậu mạnh hơn người tiến hoá thông thường, hơn nữa còn mạnh gấp nhiều lần, nhưng chuyện thực nghiệm này quá nguy hiểm. Đợi tôi thí nghiệm trên sinh vật khác rồi nói. Dù sao chuyện mạng người cũng là chuyện lớn, hơn nữa thân phận của cậu cũng không phải là người tiến hoá bình thường, lỡ như xảy ra chuyện thì đây chính là tổn thất của cả nhân loại. Tôi không muốn mang tội danh hại chết người vĩ đại của nhân loại đâu.”. Bạn đang đọc ????ruyện ????ại — ????rU????????r uyện.ⅴn —
Lâm Siêu cười khổ trong lòng. Đây là nguồn năng lượng cấp ám ngân đó, thí nghiệm cho sinh vật khác thì đúng là phí của trời. Anh nói: “Không cần phiền phức như vậy đâu, trước kia tôi từng uống nước chứa virus rồi, không có việc gì đâu, ông cứ để cho tôi thử xem đi. Không phải là khoa học phải có trả giá mới có đột phá sao?”
Quách Thiên Hoa hơi ngây ra, cuối cùng nói một câu đi vào tận đáy lòng anh: “Lỡ xảy ra chuyện cậu không hối hận?”
Lâm Siêu lắc đầu.
Quách Thiên Hoa chăm chú nhìn anh một lát, thở dài, nói: “Thật sự là xấu hổ. Tôi đã đến cái tuổi gần đất xa trời rồi mà lại không quyết đoán bằng một người trẻ như cậu. Tuy rằng bây giờ là kỷ nguyên bóng tối, nhưng với thân phận đạt được bây giờ của cậu thì tương lai cũng không cần lo về tính mạng, lại còn có thể hưởng thụ vô vàn vinh hoa phú quý. Thế mà cậu lại buông bỏ những thứ đó, bằng lòng quyên thân vì khoa học, quả thực là tấm gương mẫu mực mà tôi chờ đợi…”
Lâm Siêu có chút xấu hổ nói: “Không cso vĩ đại như ông nói đâu. Tôi chỉ là…”
“Cậu đừng khiêm tốn!” Quách Thiên Hoa nghiêm mặt, ngắt lời anh, nghiêm túc nói: “Nếu không cậu từ bỏ quân đội đến viện nghiên cứu khoa học đi, tôi lập tức cho cậu lên làm phó viện trưởng.”
Phó viện trưởng năm thực quyền trong tay chứ không giống chức phó viện trưởng vinh dự, hư không.
Lâm Siêu ho khan kéo lại chủ đề: “Cái này. Chúng ta vẫn nên nói về chuyện thực nghiệm thì hơn.”
Quách Thiên Hoa nhìn anh một cách nghiêm túc, nói: “Cậu thực sự muốn làm?”
Lâm Siêu gật mạnh đầu.
“Vậy được…” Quách Thiên Hoa trầm ngâm một lát rồi nói: “Tôi đi phối hợp phân lượng trước. Một khi cảm thấy không ổn thì cậu nhất định phải nói cho tôi biết.”
Lâm Siêu gật đầu.
Lúc này, quách Thiên Hoa gọi ba chuyên gia cấp cao đến phòng thí nghiệm. Ba người này đều là mấy ông lão đã hơn năm trăm tuổi, tóc mai bạc màu, ngực đeo huy hiệu “nhân viên nghiên cứu cấp cao”.
Sau khi ba người nhìn thấy Lâm Siêu, thì lộ ra một chút nghi ngờ. Người trẻ tuổi này là ai mà lại có thể đi vào phòng thí nghiệm ở tầng cao nhất này, dường như còn là viện trưởng Quách đích thân dẫn vào.
Quách Thiên Hoa thấy ba người không biết Lâm Siêu thì lập tức cười giới thiệu: “Đây là chiến thần Lâm Siêu, là phó viện trưởng vinh dự của viện nghiên cứu khoa học chúng ta. Lâm Siêu, ba người này đều là nhân tài đắc lực của tôi.”
Lâm Siêu? Ba người đột nhiên trợn tròn mắt, khó tin nhìn Lâm Siêu. Một người trong đó kinh hãi nói: “Cậu chính là viện trưởng Lâm phát hiện ra nguồn năng lượng tiến hoá?”
Viện trưởng Lâm? Lâm Siêu xoa mũi, nói: “Vâng, chào ngài.”
“Chậc chậc, quả là trẻ tuổi!”
“Viện trưởng Lâm à, lúc trước cậu phát hiện ra nguồn năng lượng tiến hoa như thế nào vậy? Quá thần kỳ, giống như Newton phát hiện ra lực hút của trái đất vậy. Đáng tiếc lúc đó ngày nào tôi cũng nghiên cứu về nguồn năng lượng tiến hoá, phân tích tất cả số liệu của chúng, nhưng lại không biết đi tìm một người sống để thí nghiệm, nếu không thì phát hiện vĩ đại này đã là của tôi rồi.” Ông lão thấp bé ở giữa đập ngực tỏ vẻ hối hận.
Quách Thiên Hoa tức giận nói: “Nói linh tinh gì vậy! Thí nghiệm trên người sống không phải cứ bảo làm là làm.”
Ông lão thấp bé ở giữa tỉnh ngộ, vội vàng nói: “Cậu xem cái miệng của tôi này, nên đánh, nên đánh… Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu cho tôi thêm thời gian tôi nhất định có thể phân tích ra tác dụng của nguồn năng lượng tiến hoá. Đáng tiếc a…” Dứt lời, ông ta nhìn Lâm Siêu với vẻ u oán, như là muốn nói Lâm Siêu phát hiện ra quá sớm, đoạt mất công lao này của ông ta rồi.
Quách Thiên Hoa cười nói: “Đây là tại số rồi. Bớt bớt tỏ vẻ ở đây đi. Tôi gọi mấy người qua đây là muốn mấy người lập tức đi điều chế hai phần máu thịt màu ám ngân trong cơ thể con cự xà. Viện trưởng Lâm dùng thử để thí nghiệm đặc tính của nó.”
Quách Thiên Hoa dứt lời, ba ông lão không kìm được trợn tròn mắt, nhìn Lâm Siêu như nhìn thấy quỷ.
“Viện trưởng Lâm, cậu muốn đích thân thí nghiệm?”
“Viện trưởng Lâm, máu thịt đó có ẩn chứa bệnh đậu đó!”
“Viện trưởng Lâm, cái này còn chưa phân tích ra tác dụng chính, tuỳ tiện thí nghiệm trên người sẽ nguy hiểm đó.”
Lâm Siêu cười nói: “Tôi đã quyết định rồi, mọi người không cần khuyên đâu.”
“Này…” Ba người nhìn nhau, cuối cùng nhìn Lâm Siêu một cách khâm phục. Ông lão thấp bé cảm thán: “Không hổ là nhân vật vĩ đại cấp Newton. Tinh thần cố chập vì khoa học này, ông lão tôi đây rất bội phục.”
Hai ông lão khác gật đầu đồng ý. Đáy lòng dâng lên sự bội phục đối với Lâm Siêu.
Quách Thiên Hoa phất tay nói: “Nhanh đi làm đi, đừng có mà ở đây nịnh nọt. Nhớ phải điều chỉnh ba phân lượng, tuần hoàn tăng lên.”
Ba người cười với Lâm Siêu rồi rui đi.
Lâm Siêu tiếp tục đi thăm quan phòng thí nghiệm với sự hướng dẫn của Quách Thiên Hoa. Trên đường đi gặp phải mấy nhiên viên nghiên cứu khoa học, Quách Thiên Hoa đều giới thiệu Lâm Siêu, những người đó vừa nghe tên Lâm Siêu thì lập tức phấn khởi, hào hứng. Tuy rằng bọn họ vùi đầu vào làm thí nghiệm, chưa từng thấy diện mạo của Lâm Siêu, nhưng đối với mấy chữ “chiến thần Lâm Siêu” này lại như sấm đánh bên tai.
“Hai cái vảy của con đại xà này tôi đã giao cho bộ binh khí rồi. Bọn họ chuẩn bị dùng vảy của con đại xà để nghiên cứu và phát minh ra vũ khí mới. Hơn nữa tôi còn dặn họ nhanh chóng làm cho cậu một bộ giáp bằng vảy xà trước.” Quách Thiên Hoa mỉm cười nói.
Lâm Siêu hơi ngây ra, rồi vội vàng nói: “Rất cảm ơn viện trưởng.”
“Đây là cậu nên nhận được.” Quách Thiên Hoa cười nói: “Chắc là nhanh thôi sẽ chế tạo xong. Con đại xà này cả cơ thể đều là báu vật. Máu thịt của nó chứa lượng lớn virus, có thể cắt bỏ để nuôi xác thối, làm cho xác thối thông thường tiến hoá thành xác thối đặc biệt, sau đó giết chết, thu lấy nguồn năng lượng tiến hoá trong cơ thể chúng. Hơn nữa xương cốt của chúng còn có thể mài thành bột phấn, tác dụng hoá học bên trong kết hợp với nguyên tố khác có thể tạo thành bột ma tuý.”
“Còn máu của nó…”
“Gân của nó…”
Lâm Siêu yên lặng nghe. Bỗng nhiên, một đợt ánh sáng vàng lướt qua tầm mắt anh. Chỉ thấy một viên tinh thể màu vàng to bằng nắm tay đặt trên bục thí nghiệm. Viên tinh thế này giống như thuỷ tinh, có màu vàng rực rỡ, vô cùng đẹp.
Quách Thiên Hoa chú ý đến ánh mắt của Lâm Siêu, ông ta nhìn qua, lập tức cười nói: “Đây là thứ tìm được trong cơ thể con đại xà mà cậu quật ngã đó. Không biết là con đại cự đã nuốt thứ này vào trong bụng từ đâu. Bảo thạch lớn như vậy quả thực là trước đây chưa từng gặp. Hơn nữa chúng tôi cũng đã nghiên cứu bảo thạch này rồi, kết cấu của nó vô cùng thần kỳ, độ cứng răng gần như kim cương, nhưng khi gặp nhiệt độ cao sẽ hoá mềm, vô cùng thần kỳ.”
Lâm Siêu ngây ra, không ngờ Thổ Long tinh thạch trong cơ thể địa long thú lại bị viện trưởng Quách cho là bảo thạch gì đó bị nó nuốt vào bụng. Nhưng nghĩ cũng phải, địa long thú là loài biến dị mới, trong cơ thể nó sẽ tinh luyện ra Thổ long tinh thể, trải qua thời gian dài mọi người mới biết, lúc ban đầu thì không có ai biết, hơn nữa cũng sẽ không có người nghĩ đến, máu thịt trong cơ thể có thể chứa được thứ gì đó cứng rắn.
Lúc này, ba ông lão kia mang nguồn năng lượng gen đã được điều phối đến.
“Đây là ba phần khác nhau, 20g, 30g, 50g.” Ông lão thấp bé đưa ba phần nguồn năng lượng gen màu ám ngân trong tay cho Lâm Siêu, nói: “Cậu thử phần thứ nhất trước đi. Phân lượng này đối với thể chất của cậu chắc là sẽ không xảy ra tác dụng phụ quá mạnh mẽ đâu.”
Lâm Siêu gật đầu, cầm lấy miếng năng lượng gen màu ám bạc đầu tiên bỏ vào miệng nhai rồi nuốt xuống.
Nhìn thấy Lâm Siêu quả quyết như vậy, mấy người tràn đầy kinh ngạc. Lúc người thường làm thí nghiệm, trong lòng sẽ lo lắng không yên, chứ đâu có thô bạo như Nhất Siêu, hoàn toàn xem thứ đồ không biết đó thành đồ ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất