Chương 88
Mấy phút sau, cây tiến hóa đã nén năng lực của anh ta thành một chuỗi gen, gửi đến trong kho gen tiến hóa. Sau đó truyền công dụng của chuỗi gen đó thông qua hệ thống thần kinh tới đầu của Lâm Siêu.
Lâm Siêu không khỏi ngẩn người.
Năng lực đặc thù của Vưu Tiềm được gọi là gì đây?
Lâm Siêu chưa từng thấy nghe thấy trên đời loại năng lực này, dĩ nhiên, anh chưa từng nghe qua cũng không có nghĩa là nó không tồn tại. Nhưng có thể khẳng định là số lượng người có năng lực như vậy vô cùng ít ỏi.
Nhắm mắt lại, thông qua thông tin từ chuỗi gen, Lâm Siêu rất nhanh đã hiểu sơ qua về công dụng của loại năng lực này. Anh chợt mở mắt ra, trên mặt hiện vẻ ngạc nhiên.
“Sao, thế nào rồi?” Vưu Tiềm sợ bắn lên.
Hắc Nguyệt, Phạm Hương Ngữ cùng với Lâm Thi Vũ rối rít nhìn Lâm Siêu, bọn họ chưa từng thấy qua vẻ mặt luôn bày sự ung dung của Lâm Siêu có một phản ứng lớn đến vậy.
Lâm Siêu nhìn Vưu Tiềm, chỉ thấy vẻ mặt thận trọng của người thanh niên, thấy như nào cũng cảm giác không liên quan tới loại năng lực kia. Trên mặt anh không khỏi hiện lên vẻ kì quái cười khổ, loại năng lực ly kỳ tới vậy lại xuất hiện trên một người có dáng vẻ bất cần đời luôn lo sợ chết. Không thể không nói rằng ông trời vẫn có lúc rất ưu ái.
Năng lực này là một loại năng lực thụ động, cũng không phải phức tạp, dùng trong trong thời đại cũ được khái quát bởi tám chữ: Gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu!
Năng lực bị động này chính là nhanh chóng thích ứng với tất cả xung quanh, hơn nữa theo số lần tiến hóa, tốc độ tiến hóa cũng càng ngày càng nhanh.
Khó trách ban đầu, Vưu Tiềm ngủ trong bụng con rắn đỏ lại không bị nghẹt thở, cũng không bị thối rữa, chính là nhờ năng lực này.
Tuy nhiên tất cả những thứ này đều là cơ bản nhất, điều đáng sợ nhất của loại năng lực này là vế “Gặp mạnh thì mạnh:. Đồng nghĩa là, Vưu Tiềm chỉ cần không ngừng so đấu với người có thực lực hơn anh ta thì thực lực của anh ta cũng không ngừng tăng lên. Nếu như chiến bảng toàn cầu xuất thế thì có thể anh ta sẽ tiếp tục khiêu chiến, không cần dựa vào gen hay các loại kỹ năng cũng có thể trực tiếp đoạt được vị trí đầu.
Loại năng lực này so với của Hắc Nguyệt thì có vẻ ngang tài ngang sức.
“Năng lực của anh…” Lâm Siêu nhìn anh ta, suy nghĩ một chút rồi vẫn nói ra năng lực cho anh ta biết.
Sau khi nghe Lâm Siêu khái quát xong, bên đống lửa, không khí rơi hoàn toàn vào yên tĩnh.
Một lát sau, Vưu Tiềm phản ứng lại đầu tiên, mặt anh ta tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn Lâm Siêu, nói: “Tôi ít đọc sách, anh cũng đừng có lừa gạt tôi.”
Lâm Siêu tức giận liếc nhìn anh ta một cái.
Vưu Tiềm tỉnh táo lại, ý thức được với tính cách của Lâm Siêu, không thể làm những chuyện không có ý nghĩa như vậy. Anh ta nhất thời kích động, hưng phấn nói: “Tôi biết rồi, người anh tuấn như tôi đây thì năng lực thiên phú sao có thể bình thường được ha ha ha. Gặp mạnh thì mạnh, đây chính là loại năng lực mà các nhân vật bên trong tiểu thuyết võ hiệp mới có được đó ha ha…”
Phạm Hương Ngữ nhìn thấy bộ dạng đắc ý của anh ta, lập tức cảm thấy khó chịu, nói: “Đừng vội đắc ý, anh không nghe nói sao, loại năng lực này của anh gặp yếu thì yếu, để tôi coi, đời này anh cũng không mạnh lên được. Hơn nữa, năng lực này mặc dù mạnh nhưng bây giờ anh vẫn quá yếu, người khác muốn giết anh cũng dễ như trở bàn tay, một phát súng cũng có thể bắn chết anh, đạn súng sẽ cho anh thời gian để thích ứng sao? Hừ!”
Nhận được một gáo lạnh của cô ta dội xuống, Vưu Tiềm lập tức tỉnh táo lại hơn, anh ta đáng thương nhìn chăm chăm Lâm Siêu, nói: “Nói như vậy, năng lực này của tôi chẳng phải cũng không có nhiều tác dụng lắm sao. Đối thủ cũng không cho tôi nhiều thời gian để thích ứng đâu.”
Lâm Siêu lắc đầu nhẹ, nói: “Khó nói được lắm, năng lực này có thể nói là mạnh nhất, cũng có thể nói là yếu nhất.”
Phạm Hương Ngữ cười khẩy, chen miệng nói: “Nói không chừng cũng có thể là loại yếu nhất đó.”
Vưu Tiềm như quả cà tím bị sương giá, lập tức yên lặng.
Lâm Siêu tức giận liếc mắt nhìn, thật là có phúc không biết hưởng.
Sau khi cơm nước xong, Hắc Nguyệt phụ trách dọn dẹp qua chén đũa, Lâm Siêu lấy ra nhiên liệu gen của thú địa long, viên thịt màu bạc sẫm giống như viên thạch, không có chút cảm giác của máu thịt nào cả, ngược lại từ trong viên thịt lại lóe lên tia sáng màu bạc. Nếu chỉ từ xúc cảm bên ngoài cảm nhận được thì hoàn toàn không cảm thấy đây là một viên thịt.
Lâm Siêu đang chuẩn bị dùng thì bỗng nhiên trong lòng xao động, rồi gọi Hắc Nguyệt tới.
Hắc Nguyệt nhìn viên nhiên liệu gen màu bạc trong tay anh thì kinh ngạc nói: “Đây là thứ gì?”
“Là nhiên liệu gen của con cự xà kia.” Lâm Siêu nhìn qua cô ta, nói: “Năng lực của cô vận dụng như thế nào?”
Nghe vậy, Hắc Nguyệt không khỏi thở dài, nói: “Cũng như vậy thôi, năng lực của tôi là cường hóa, mặc dù có thể tự bản thân cường hóa để cho thể chất tới gần gấp đôi nhưng các tế bào tiêu hao năng lượng rất mãnh liệt, không có cách để duy trì lâu dài.”
Lâm Siêu đã biết rằng cô ta vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được năng lực này, lập tức nói: “Năng lực của cô và Vưu Tiềm không khác biệt nhau lắm, đều là năng lực vô cùng mạnh mẽ, cho nên để duy trì năng lực cũng sẽ tiêu hao rất nhiều các tế bào năng lượng. Chờ đến khi thể chất cô tăng cường, trong tế bào tích trữ được nhiều năng lượng thì thời gian duy trì cũng sẽ tăng theo thôi.”
“Năng lực vô cùng mạnh?” Hắc Nguyệt ngẩn ra, tròng mắt hơi sáng lên một tia sáng, nhìn Lâm Siêu với vẻ mong đợi, nói: “Thật sao?”
Lâm Siêu mỉm cười nói: “Chắc hẳn là cô chưa thi triển năng lực với người khác phải không?”
Hắc Nguyệt ngẩn người, giật mình nói: “Còn có thể thi triển với người khác sao?”
“Dĩ nhiên rồi.” Lâm Siêu mỉm cười đáp: “Chẳng những có thể cường hóa thể chất của người khác, mà còn có thể cường hóa rất nhiều thứ khác, ví dụ như… nhiên liệu tiến hóa và cả nhiên liệu gen, cô thử cường hóa gen nhiệt liệu trong tay thử xem.”
Hắc Nguyệt nhìn nhiên liệu màu bạc trầm trong tay Lâm Siêu, chần chừ nói: “Thật sự có thể sao?”
“Có thể.” Giọng nói của Lâm Siêu chắc chắn.
Nghe thấy anh nói vậy, Hắc Nguyệt lập tức thêm mấy phần niềm tin, bả vai cô ta hơi dựng thẳng, đưa tay ra chạm vào nhiên liệu gen, nói: “Để tôi thử xem sao.” Vừa nói xong thì nhắm hai mắt lại.
Lâm Siêu yên tĩnh chờ đợi.
Năng lực này đáng sợ ở điểm là không những có thể tự mình cường hóa bản thân, còn có thể cường hóa cho người khác, thậm chí là bất kỳ đồ vật nào. Ví dụ cổ đao của Hắc Nguyệt, được cô ta cường hóa thì lực sát thương sẽ tăng gấp đôi.
Chính vì năng lực này mà Lâm Siêu mới có thể đưa cô ta ra khỏi căn cứ. Mặc dù với thể chất hiện tại của cô ta, đối với việc thi triển cường hóa sẽ rất mất sức nhưng khi tiến vào khu vực vực sâu số 01 phía trước thì Lâm Siêu sẽ đưa thể chất của cô ta tăng lên mười lần, tiến hóa lần thứ hai. Cứ như vậy, năng lực cũng sẽ tăng lên, sẽ giúp đỡ được anh vô cùng nhiều.
Một lát sau, từ Nhiên liệu gen màu bạc trầm toát ra một luồng khí màu đen, bao phủ toàn bộ Nhiên liệu gen. Những luồng khí đen này rất nhanh chui vào trong viên gen, biến mất không thấy nữa.
Hắc Nguyệt mở mắt, trên mặt đầy vẻ uể oải, nhưng không thể che giấu được sự hưng phấn, nói: “Thành công rồi sao?”
Lâm Siêu cắn một miếng Nhiên liệu gen, gật đầu nói: “Không sai, tinh hoa được cường hóa gấp đôi, trong viên gen này đã gấp đôi so với ban đầu.”
Hắc Nguyệt vui vẻ nói: “Quá tốt rồi.” Trên gương mặt cô ta tràn đầy vẻ kích động, tươi cười đến hơi ửng đỏ, mồ hôi đổ nhẹ dính trên mái tóc vào bên cạnh gò má, dưới ánh lửa yếu ớt, có một loại mỹ cảm mê người.
Lâm Siêu rất nhanh thu hồi lại ánh mắt, nói: “Cô đi nghỉ trước đi, sáng mai còn phải lên đường đó.” Nói xong thì há miệng nuốt phần Nhiên liệu gen màu bạc kia, tinh hóa bên trong đã được cường hóa gấp đôi, anh hấp thụ cũng có hơi miễn cưỡng. Đối với người khác mà nói thì đây chính là độc dược.
Lâm Siêu không khỏi ngẩn người.
Năng lực đặc thù của Vưu Tiềm được gọi là gì đây?
Lâm Siêu chưa từng thấy nghe thấy trên đời loại năng lực này, dĩ nhiên, anh chưa từng nghe qua cũng không có nghĩa là nó không tồn tại. Nhưng có thể khẳng định là số lượng người có năng lực như vậy vô cùng ít ỏi.
Nhắm mắt lại, thông qua thông tin từ chuỗi gen, Lâm Siêu rất nhanh đã hiểu sơ qua về công dụng của loại năng lực này. Anh chợt mở mắt ra, trên mặt hiện vẻ ngạc nhiên.
“Sao, thế nào rồi?” Vưu Tiềm sợ bắn lên.
Hắc Nguyệt, Phạm Hương Ngữ cùng với Lâm Thi Vũ rối rít nhìn Lâm Siêu, bọn họ chưa từng thấy qua vẻ mặt luôn bày sự ung dung của Lâm Siêu có một phản ứng lớn đến vậy.
Lâm Siêu nhìn Vưu Tiềm, chỉ thấy vẻ mặt thận trọng của người thanh niên, thấy như nào cũng cảm giác không liên quan tới loại năng lực kia. Trên mặt anh không khỏi hiện lên vẻ kì quái cười khổ, loại năng lực ly kỳ tới vậy lại xuất hiện trên một người có dáng vẻ bất cần đời luôn lo sợ chết. Không thể không nói rằng ông trời vẫn có lúc rất ưu ái.
Năng lực này là một loại năng lực thụ động, cũng không phải phức tạp, dùng trong trong thời đại cũ được khái quát bởi tám chữ: Gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu!
Năng lực bị động này chính là nhanh chóng thích ứng với tất cả xung quanh, hơn nữa theo số lần tiến hóa, tốc độ tiến hóa cũng càng ngày càng nhanh.
Khó trách ban đầu, Vưu Tiềm ngủ trong bụng con rắn đỏ lại không bị nghẹt thở, cũng không bị thối rữa, chính là nhờ năng lực này.
Tuy nhiên tất cả những thứ này đều là cơ bản nhất, điều đáng sợ nhất của loại năng lực này là vế “Gặp mạnh thì mạnh:. Đồng nghĩa là, Vưu Tiềm chỉ cần không ngừng so đấu với người có thực lực hơn anh ta thì thực lực của anh ta cũng không ngừng tăng lên. Nếu như chiến bảng toàn cầu xuất thế thì có thể anh ta sẽ tiếp tục khiêu chiến, không cần dựa vào gen hay các loại kỹ năng cũng có thể trực tiếp đoạt được vị trí đầu.
Loại năng lực này so với của Hắc Nguyệt thì có vẻ ngang tài ngang sức.
“Năng lực của anh…” Lâm Siêu nhìn anh ta, suy nghĩ một chút rồi vẫn nói ra năng lực cho anh ta biết.
Sau khi nghe Lâm Siêu khái quát xong, bên đống lửa, không khí rơi hoàn toàn vào yên tĩnh.
Một lát sau, Vưu Tiềm phản ứng lại đầu tiên, mặt anh ta tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn Lâm Siêu, nói: “Tôi ít đọc sách, anh cũng đừng có lừa gạt tôi.”
Lâm Siêu tức giận liếc nhìn anh ta một cái.
Vưu Tiềm tỉnh táo lại, ý thức được với tính cách của Lâm Siêu, không thể làm những chuyện không có ý nghĩa như vậy. Anh ta nhất thời kích động, hưng phấn nói: “Tôi biết rồi, người anh tuấn như tôi đây thì năng lực thiên phú sao có thể bình thường được ha ha ha. Gặp mạnh thì mạnh, đây chính là loại năng lực mà các nhân vật bên trong tiểu thuyết võ hiệp mới có được đó ha ha…”
Phạm Hương Ngữ nhìn thấy bộ dạng đắc ý của anh ta, lập tức cảm thấy khó chịu, nói: “Đừng vội đắc ý, anh không nghe nói sao, loại năng lực này của anh gặp yếu thì yếu, để tôi coi, đời này anh cũng không mạnh lên được. Hơn nữa, năng lực này mặc dù mạnh nhưng bây giờ anh vẫn quá yếu, người khác muốn giết anh cũng dễ như trở bàn tay, một phát súng cũng có thể bắn chết anh, đạn súng sẽ cho anh thời gian để thích ứng sao? Hừ!”
Nhận được một gáo lạnh của cô ta dội xuống, Vưu Tiềm lập tức tỉnh táo lại hơn, anh ta đáng thương nhìn chăm chăm Lâm Siêu, nói: “Nói như vậy, năng lực này của tôi chẳng phải cũng không có nhiều tác dụng lắm sao. Đối thủ cũng không cho tôi nhiều thời gian để thích ứng đâu.”
Lâm Siêu lắc đầu nhẹ, nói: “Khó nói được lắm, năng lực này có thể nói là mạnh nhất, cũng có thể nói là yếu nhất.”
Phạm Hương Ngữ cười khẩy, chen miệng nói: “Nói không chừng cũng có thể là loại yếu nhất đó.”
Vưu Tiềm như quả cà tím bị sương giá, lập tức yên lặng.
Lâm Siêu tức giận liếc mắt nhìn, thật là có phúc không biết hưởng.
Sau khi cơm nước xong, Hắc Nguyệt phụ trách dọn dẹp qua chén đũa, Lâm Siêu lấy ra nhiên liệu gen của thú địa long, viên thịt màu bạc sẫm giống như viên thạch, không có chút cảm giác của máu thịt nào cả, ngược lại từ trong viên thịt lại lóe lên tia sáng màu bạc. Nếu chỉ từ xúc cảm bên ngoài cảm nhận được thì hoàn toàn không cảm thấy đây là một viên thịt.
Lâm Siêu đang chuẩn bị dùng thì bỗng nhiên trong lòng xao động, rồi gọi Hắc Nguyệt tới.
Hắc Nguyệt nhìn viên nhiên liệu gen màu bạc trong tay anh thì kinh ngạc nói: “Đây là thứ gì?”
“Là nhiên liệu gen của con cự xà kia.” Lâm Siêu nhìn qua cô ta, nói: “Năng lực của cô vận dụng như thế nào?”
Nghe vậy, Hắc Nguyệt không khỏi thở dài, nói: “Cũng như vậy thôi, năng lực của tôi là cường hóa, mặc dù có thể tự bản thân cường hóa để cho thể chất tới gần gấp đôi nhưng các tế bào tiêu hao năng lượng rất mãnh liệt, không có cách để duy trì lâu dài.”
Lâm Siêu đã biết rằng cô ta vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được năng lực này, lập tức nói: “Năng lực của cô và Vưu Tiềm không khác biệt nhau lắm, đều là năng lực vô cùng mạnh mẽ, cho nên để duy trì năng lực cũng sẽ tiêu hao rất nhiều các tế bào năng lượng. Chờ đến khi thể chất cô tăng cường, trong tế bào tích trữ được nhiều năng lượng thì thời gian duy trì cũng sẽ tăng theo thôi.”
“Năng lực vô cùng mạnh?” Hắc Nguyệt ngẩn ra, tròng mắt hơi sáng lên một tia sáng, nhìn Lâm Siêu với vẻ mong đợi, nói: “Thật sao?”
Lâm Siêu mỉm cười nói: “Chắc hẳn là cô chưa thi triển năng lực với người khác phải không?”
Hắc Nguyệt ngẩn người, giật mình nói: “Còn có thể thi triển với người khác sao?”
“Dĩ nhiên rồi.” Lâm Siêu mỉm cười đáp: “Chẳng những có thể cường hóa thể chất của người khác, mà còn có thể cường hóa rất nhiều thứ khác, ví dụ như… nhiên liệu tiến hóa và cả nhiên liệu gen, cô thử cường hóa gen nhiệt liệu trong tay thử xem.”
Hắc Nguyệt nhìn nhiên liệu màu bạc trầm trong tay Lâm Siêu, chần chừ nói: “Thật sự có thể sao?”
“Có thể.” Giọng nói của Lâm Siêu chắc chắn.
Nghe thấy anh nói vậy, Hắc Nguyệt lập tức thêm mấy phần niềm tin, bả vai cô ta hơi dựng thẳng, đưa tay ra chạm vào nhiên liệu gen, nói: “Để tôi thử xem sao.” Vừa nói xong thì nhắm hai mắt lại.
Lâm Siêu yên tĩnh chờ đợi.
Năng lực này đáng sợ ở điểm là không những có thể tự mình cường hóa bản thân, còn có thể cường hóa cho người khác, thậm chí là bất kỳ đồ vật nào. Ví dụ cổ đao của Hắc Nguyệt, được cô ta cường hóa thì lực sát thương sẽ tăng gấp đôi.
Chính vì năng lực này mà Lâm Siêu mới có thể đưa cô ta ra khỏi căn cứ. Mặc dù với thể chất hiện tại của cô ta, đối với việc thi triển cường hóa sẽ rất mất sức nhưng khi tiến vào khu vực vực sâu số 01 phía trước thì Lâm Siêu sẽ đưa thể chất của cô ta tăng lên mười lần, tiến hóa lần thứ hai. Cứ như vậy, năng lực cũng sẽ tăng lên, sẽ giúp đỡ được anh vô cùng nhiều.
Một lát sau, từ Nhiên liệu gen màu bạc trầm toát ra một luồng khí màu đen, bao phủ toàn bộ Nhiên liệu gen. Những luồng khí đen này rất nhanh chui vào trong viên gen, biến mất không thấy nữa.
Hắc Nguyệt mở mắt, trên mặt đầy vẻ uể oải, nhưng không thể che giấu được sự hưng phấn, nói: “Thành công rồi sao?”
Lâm Siêu cắn một miếng Nhiên liệu gen, gật đầu nói: “Không sai, tinh hoa được cường hóa gấp đôi, trong viên gen này đã gấp đôi so với ban đầu.”
Hắc Nguyệt vui vẻ nói: “Quá tốt rồi.” Trên gương mặt cô ta tràn đầy vẻ kích động, tươi cười đến hơi ửng đỏ, mồ hôi đổ nhẹ dính trên mái tóc vào bên cạnh gò má, dưới ánh lửa yếu ớt, có một loại mỹ cảm mê người.
Lâm Siêu rất nhanh thu hồi lại ánh mắt, nói: “Cô đi nghỉ trước đi, sáng mai còn phải lên đường đó.” Nói xong thì há miệng nuốt phần Nhiên liệu gen màu bạc kia, tinh hóa bên trong đã được cường hóa gấp đôi, anh hấp thụ cũng có hơi miễn cưỡng. Đối với người khác mà nói thì đây chính là độc dược.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất