Chương 98
Sự thay đổi rõ ràng nhất chính là tóc của chị ấy. Mái tóc đuôi ngựa màu đen tuyền được Lâm Thi Vũ buông sau lưng, mái tóc đen ngả sang màu tím nhạt, giống như thác nước chảy xuống ngang hông chị. Những tia điện nhỏ vẫn còn thấp thoáng giữa mái tóc, mỗi một sợi tóc đều chứa dòng điện mãnh liệt.
Ngoài ra, dáng người của chị cũng cao hơn, mặc dù chênh lệch rất nhỏ nhưng mà dựa vào những phán đoán vô cùng chính xác của Lâm Siêu, vẫn có thể nhận ra được chị đã cao lên khoảng một xen-ti-mét.
Hắc Nguyệt cũng chú ý tới sự thay đổi của Lâm Thi Vũ giống vậy, cô ta giật mình nói: "Tóc của cô ta... Tại sao lại có thể như vậy?"
Lâm Thi Vũ nghe thấy tiếng của hai người, từ từ mở mắt ra, chị cảm giác toàn thân tràn trề một nguồn năng lượng khổng lồ, dường như có thể hủy diệt hết tất cả. Tâm trí cô chuyển động, cơ thể bỗng nhiên lóe lên rồi biến mất.
Vù.
Một âm thanh trầm rít lên, một tia điện màu tím xoẹt qua, bóng người Lâm Thi Vũ bỗng xuất hiện trước mặt mấy người Lâm Siêu. Bởi vì không thể phanh lại nên trực tiếp ngã nhào vào lòng Lâm Siêu.
Lâm Siêu phản ứng rất nhanh, lợi dụng kĩ thuật giảm lực, sau khi hoàn toàn ngăn cản lực mới từ từ buông chị ra.
“Tóc của chị…” Lâm Thi Vũ nhìn thấy mái tóc màu tím tung bay của mình, kinh ngạc nói: "Chuyện gì xảy ra thế này?"
Lâm Siêu nhẹ nhàng nắm một lọn tóc tím của chị lên, cảm giác hơi tê tê từ tóc truyền rới, dòng điện yếu ớt kích thích tế bào trong bàn tay anh. Anh thầm nói, quả nhiên chuyện như vậy là có liên quan đến biến dị gen vô cùng hiếm thấy.
Sau biến dị gen, độ tương thích giữa năng lực và gen của Lâm Thi Vũ càng tăng cao.
Giống như người tiến hóa vậy, mặc dù nắm giữ năng lực đặc thù, nhưng độ tương thích giữa năng lực và cơ thể như vậy sẽ sinh ra cảm giác rời rạc, không được tự nhiên. Cho dù giống như Lâm Siêu, thông qua việc rèn luyện lặp đi lặp lại cũng chỉ có thể thuần thục năng lực mình nắm giữ mà thôi, còn độ tương thích với bản thân không cao.
Độ tương thích cao thấp vô cùng rõ ràng. Người có độ tương thích cao không cần rèn luyện bất kỳ điều gì cũng có thể dễ dàng phối hợp giữa năng lực mình nắm giữ và thân thể, giống như cá gặp nước, không hề có cản trở gì. Hơn nữa, điểm quan trọng nhất chính là, sau khi đạt tới giới hạn tương thích thì có thể hiểu được ý nghĩa nòng cốt sâu xa của năng lực mình nắm giữ.
Ý nghĩa nòng cốt sâu xa là quy luật nòng cốt của mỗi năng lực. Một khi nắm bắt được nó thì có thể lĩnh hội được cấm thuật cuối cùng của năng lực này.
Muốn tăng cấp độ tương thích vô cùng khó khăn, theo Lâm Siêu biết, trước mắt chỉ có ba cách, một là thông qua tiến hóa để thăng cấp. Ví dụ như Lâm Siêu, sau lần tiến hóa thứ hai, độ tương thích giữa cơ thể và năng lực của Lâm Siêu càng tăng cao, lĩnh hội ra “Lãnh địa của Chúa” và “Khúc xạ vô hạn”, cùng với tia sáng Gamma, tia tử ngoại, vân vân… Lúc anh tiến hóa đến giới hạn cực hạn của loài người, cũng chính là lúc trở thành người tiến hóa cấp S. Độ tương thích của anh sẽ tăng lên một bậc, từ đó tỉ lệ lĩnh hộ được ý nghĩa nòng cốt sâu xa càng cao.
Cách thứ hai để tăng độ tương thích chính là biến dị gen giống như Lâm Thi Vũ vậy.
Biến dị gen chỉ có thể ngẫu nhiên gặp chứ không thể cầu, có người nghĩ nát óc, tiến hành đủ loại thí nghiệm biến dị gen cũng không cách nào thực hiện được biến dị gen. Nhưng có người chỉ nằm ngủ thôi, sau khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã biến dị gen.
Trải qua lần biến dị gen này, mặc dù Lâm Thi Vũ mới chỉ tiến hóa hai lần nhưng độ tương thích đã đạt gấp ba lần, thậm chí còn đạt đến trình độ của lần tiến hóa thứ tư. Điều này có nghĩa là, tiếp theo, chị chỉ cần đạt tới trình độ người tiến hóa cấp A là có thể chạm đến ý nghĩa nòng cốt sâu xa của năng lực, từ đó lĩnh hội được cấm thuật cuối cùng.
Trừ hai phương pháp bên ngoài này, còn một cách khác để nâng cao độ tương thích, đấy chính là đạt được nguyên thạch.
Nguyên thạch là một món đồ rất quý hiếm, ẩn nấp trong các di tích, rất khó gặp. Giá trị của mỗi viên nguyên thạch cũng không thua kém gì một vật phẩm cấp S.
Lâm Siêu nói qua cho hai người nghe về tầm quan trọng của biến dị gen và độ tương thích, sau đó nói với Hắc Nguyệt: “Trong tòa nhà này còn mấy xác thối nữa, cô vào xử lý nốt đi.”
Hắc Nguyệt gật đầu một cái, không hỏi nguyên nhân cũng không hề chần chờ, cô ta rút cổ đao ra, dè dặt đi vào trong tòa nhà.
Phạm Hương Ngữ nhìn Lâm Siêu một cái, nhỏ giọng nói: "Tôi có thể khống chế bọn họ, nhiều như vậy giết hết thật đáng tiếc. Nếu không thì, cho tôi hết được không?”
Lâm Siêu liếc cô ta một cái, ánh mắt lạnh lùng, khiến cho cô ta lập tức ý thức được không ổn, hậm hực nói: "Tôi chỉ nói thế thôi, anh đừng cho là thật.”
Lâm Siêu không để ý đến cô ta, mà là chuyên tâm nhìn Hắc Nguyệt đang tiến vào trong.
Thể chất của cô ta chỉ khoảng gấp mười ba lần, chênh lệch với những con xác thối này cũng không lớn, mặc dù cô ta có năng lực đặc thù, nhưng những con xác thối này cũng là xác thối đặc thù, có năng lực đặc thù giống vậy. Hơn nữa, địch vây tứ phía, đối với cô ta mà nói, đây là một đợt khảo nghiệm lớn.
Ở cửa nơi Hắc Nguyệt vừa vào, mười mấy con xác thối từ sau cửa đột nhiên nhào ra, chạy tới chỗ cô ta, trong đó chỉ có hai con xác thối cầm súng. Chớp mắt đã nổ súng về phía cô ta.
Hắc Nguyệt dường như sớm đã có dự liệu, trên cơ thể da thịt trắng nõn bỗng nhiên xuất hiện một vệt đen, thể chất của cô ta bỗng nhiên cường hóa gấp đôi, giống như một ánh sáng vụt qua rồi biến mất trước mắt xác thối.
Phù.
Ánh đao màu bạc lóe lên, cô ta xuất hiện phía sau xác thối, mái tóc tung bay, đôi mắt lạnh lẽo. Cô ta thực hiện những nhát chém đơn giản, chớp mắt đã đánh gục ba con xác thối, hơn nữa còn chém đứt cánh tay của một con xác thối cầm súng.
Thể chất hai mươi sáu lần, không khác lúc cùng Lâm Siêu đi vào căn cứ Viêm Hoàng lần đầu tiên là mấy. Mặc dù không thể duy trì thời gian lâu nhưng chỉ trong thời gian cường hóa ngắn ngủi, tư thái của cô ta dường như chèn ép hết.
Hú!
Đột nhiên, một con xác thối trong đó gầm nhẹ một tiếng, phun ra một quả cầu lửa màu xanh.
Hắc Nguyệt xoay người lại chém một nhát, cắt đôi quả cầu lửa. Ánh đao sáng trực tiếp vạch qua người con xác thối kia. Một khắc sau, từ trên đỉnh đầu con xác thối này nứt ra, một dòng máu đem theo mùi thối rữa xộc thẳng lên mũi, cả người nó đứt thành hai mảnh.
Lúc này, những con xác thối khác đã kịp phản ứng, tất cả đều thực hiện năng lực của mình. Nhất thời, có rất nhiều những năng lực lạ xuất hiện, có thần bí, còn có gia tăng sức mạnh cận chiến, năng lực hóa đá thường gặp.
"Hừ!" Hắc Nguyệt đột nhiên rên lên một tiếng, thân thể lảo đảo, ngã nhào.
Lâm Siêu khẽ cau mày, không nghĩ rằng trong những con xác thối này vẫn còn xác thối có tinh thần. Vừa rồi Hắc Nguyệt không kịp đề phòng, một quả cầu lửa đã đánh cô ta bị thương nặng khiến cô ta nhanh chóng rơi vào hôn mê. Mặc dù trong thời gian rất ngắn nhưng lượng xác thối quá nhiều. Dường như lúc Hắc Nguyệt ngã xuống, có vô số quả cầu lửa, nhũ băng cùng với đám khí độc vào vàng cùng lao về phía cô ta.
Lâm Thi Vũ bước ra trước nói: “Để chị lên.” Vừa nói cô ta vừa hất tung một lọn tóc tím, toàn thân tỏa ra điện ánh sáng tím, mũi bàn chân chạy như một tia sáng tím.
“Vù.”
Chị trực tiếp lướt qua cửa sổ của tòa nhà, giống như một ánh sáng tím xuyên thấu. Lúc chị nhảy vào bên trong, cửa kính mới từ từ nổ tung, mảnh kính vỡ văng đầy nhà.
Ùng ùng ~!
Lâm Thi Vũ giơ tay lên chỉ một cái, luồng điện màu tím bắn ra, tạo thành một cái lồng tím bao quanh người Hắc Nguyệt, phá hủy hết tất cả quả cầu lửa, nhũ băng cùng với khí độc.
"Chết đi!" Toàn thân Lâm Thi Vũ tỏa ra dòng điện cuồn cuộn, trong mắt phản chiếu ánh sáng tím, nâng hai tay lên rồi dùng sức đè xuống.
Oàng.
Cơ thể nàng giống như một tia chớp hình cầu phát sáng, bắn ra mười mấy tia sét to bằng cánh tay, bao phủ lấy tất cả xác thối ở cửa. Trong nháy mắt hoá thành một cụm sét.
Sau khi sấm sét oanh tạc xong, chỉ thấy mười mấy con xác thối đen xịt, nằm ngổn ngang trên đất. Mặc dù đầu lâu vẫn nguyên vẹn nhưng dòng điện trong đầu đã bị phá hủy, hoàn toàn chết.
Lúc này, Hắc Nguyệt đã hồi phục như cũ, nhìn thấy hỗn cảnh xung quanh, cô ta hít một hơi sâu, trong mắt lộ ra sự rung động.
Sắc mặt Lâm Siêu vẫn như thường, mặc dù thể chất của Lâm Thi Vũ chỉ có mười lăm lần, không hơn mấy xác thối này là mấy. Nhưng vừa rồi chị hấp thụ quá nhiều sét, cơ thể chị đang trong trạng thái quá tải, lúc này được bộc phát ra ngoài, có thể tạo ra sức mạnh tàn phá như vậy cũng không có gì lấy làm lạ.
Lâm Thi Vũ mỉm cười, vỗ tay nói: “Tiếp tục đi, còn mười mấy con nữa đâu, xem chúng ta ai giết được nhiều hơn.”
Hắc Nguyệt khẽ cười khổ, nắm lấy cổ đao, chạy về phía những xác thối còn sót lại.
Rất nhanh, trong tòa nha vang lên đủ loại âm thanh, tiếng súng, tiếng kim loại va chạm cùng với tiếng nổ và tiếng gào thét thảm thiết. Chẳng bao lâu, hai người con gái đi ra, thu hoạch được hơn hai mươi nhóm năng lượng tiến hóa.
"Cho anh." Hắc Nguyệt đưa về phía anh.
Lâm Siêu cũng không nhận, bình tĩnh nói: "Những thứ này không có tác dụng với tôi, mọi người ăn đi.”
Hắc Nguyệt không hề khiêm nhường, lập tức bỏ vào miệng mình.
Lâm Siêu vỗ chó Hoàng Kim, đang chuẩn bị tiếp tục tiến về phía trước thì tai bỗng nhiên động đậy. Mắt lóe lên, nói: “Có người tới.”
Ngoài ra, dáng người của chị cũng cao hơn, mặc dù chênh lệch rất nhỏ nhưng mà dựa vào những phán đoán vô cùng chính xác của Lâm Siêu, vẫn có thể nhận ra được chị đã cao lên khoảng một xen-ti-mét.
Hắc Nguyệt cũng chú ý tới sự thay đổi của Lâm Thi Vũ giống vậy, cô ta giật mình nói: "Tóc của cô ta... Tại sao lại có thể như vậy?"
Lâm Thi Vũ nghe thấy tiếng của hai người, từ từ mở mắt ra, chị cảm giác toàn thân tràn trề một nguồn năng lượng khổng lồ, dường như có thể hủy diệt hết tất cả. Tâm trí cô chuyển động, cơ thể bỗng nhiên lóe lên rồi biến mất.
Vù.
Một âm thanh trầm rít lên, một tia điện màu tím xoẹt qua, bóng người Lâm Thi Vũ bỗng xuất hiện trước mặt mấy người Lâm Siêu. Bởi vì không thể phanh lại nên trực tiếp ngã nhào vào lòng Lâm Siêu.
Lâm Siêu phản ứng rất nhanh, lợi dụng kĩ thuật giảm lực, sau khi hoàn toàn ngăn cản lực mới từ từ buông chị ra.
“Tóc của chị…” Lâm Thi Vũ nhìn thấy mái tóc màu tím tung bay của mình, kinh ngạc nói: "Chuyện gì xảy ra thế này?"
Lâm Siêu nhẹ nhàng nắm một lọn tóc tím của chị lên, cảm giác hơi tê tê từ tóc truyền rới, dòng điện yếu ớt kích thích tế bào trong bàn tay anh. Anh thầm nói, quả nhiên chuyện như vậy là có liên quan đến biến dị gen vô cùng hiếm thấy.
Sau biến dị gen, độ tương thích giữa năng lực và gen của Lâm Thi Vũ càng tăng cao.
Giống như người tiến hóa vậy, mặc dù nắm giữ năng lực đặc thù, nhưng độ tương thích giữa năng lực và cơ thể như vậy sẽ sinh ra cảm giác rời rạc, không được tự nhiên. Cho dù giống như Lâm Siêu, thông qua việc rèn luyện lặp đi lặp lại cũng chỉ có thể thuần thục năng lực mình nắm giữ mà thôi, còn độ tương thích với bản thân không cao.
Độ tương thích cao thấp vô cùng rõ ràng. Người có độ tương thích cao không cần rèn luyện bất kỳ điều gì cũng có thể dễ dàng phối hợp giữa năng lực mình nắm giữ và thân thể, giống như cá gặp nước, không hề có cản trở gì. Hơn nữa, điểm quan trọng nhất chính là, sau khi đạt tới giới hạn tương thích thì có thể hiểu được ý nghĩa nòng cốt sâu xa của năng lực mình nắm giữ.
Ý nghĩa nòng cốt sâu xa là quy luật nòng cốt của mỗi năng lực. Một khi nắm bắt được nó thì có thể lĩnh hội được cấm thuật cuối cùng của năng lực này.
Muốn tăng cấp độ tương thích vô cùng khó khăn, theo Lâm Siêu biết, trước mắt chỉ có ba cách, một là thông qua tiến hóa để thăng cấp. Ví dụ như Lâm Siêu, sau lần tiến hóa thứ hai, độ tương thích giữa cơ thể và năng lực của Lâm Siêu càng tăng cao, lĩnh hội ra “Lãnh địa của Chúa” và “Khúc xạ vô hạn”, cùng với tia sáng Gamma, tia tử ngoại, vân vân… Lúc anh tiến hóa đến giới hạn cực hạn của loài người, cũng chính là lúc trở thành người tiến hóa cấp S. Độ tương thích của anh sẽ tăng lên một bậc, từ đó tỉ lệ lĩnh hộ được ý nghĩa nòng cốt sâu xa càng cao.
Cách thứ hai để tăng độ tương thích chính là biến dị gen giống như Lâm Thi Vũ vậy.
Biến dị gen chỉ có thể ngẫu nhiên gặp chứ không thể cầu, có người nghĩ nát óc, tiến hành đủ loại thí nghiệm biến dị gen cũng không cách nào thực hiện được biến dị gen. Nhưng có người chỉ nằm ngủ thôi, sau khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã biến dị gen.
Trải qua lần biến dị gen này, mặc dù Lâm Thi Vũ mới chỉ tiến hóa hai lần nhưng độ tương thích đã đạt gấp ba lần, thậm chí còn đạt đến trình độ của lần tiến hóa thứ tư. Điều này có nghĩa là, tiếp theo, chị chỉ cần đạt tới trình độ người tiến hóa cấp A là có thể chạm đến ý nghĩa nòng cốt sâu xa của năng lực, từ đó lĩnh hội được cấm thuật cuối cùng.
Trừ hai phương pháp bên ngoài này, còn một cách khác để nâng cao độ tương thích, đấy chính là đạt được nguyên thạch.
Nguyên thạch là một món đồ rất quý hiếm, ẩn nấp trong các di tích, rất khó gặp. Giá trị của mỗi viên nguyên thạch cũng không thua kém gì một vật phẩm cấp S.
Lâm Siêu nói qua cho hai người nghe về tầm quan trọng của biến dị gen và độ tương thích, sau đó nói với Hắc Nguyệt: “Trong tòa nhà này còn mấy xác thối nữa, cô vào xử lý nốt đi.”
Hắc Nguyệt gật đầu một cái, không hỏi nguyên nhân cũng không hề chần chờ, cô ta rút cổ đao ra, dè dặt đi vào trong tòa nhà.
Phạm Hương Ngữ nhìn Lâm Siêu một cái, nhỏ giọng nói: "Tôi có thể khống chế bọn họ, nhiều như vậy giết hết thật đáng tiếc. Nếu không thì, cho tôi hết được không?”
Lâm Siêu liếc cô ta một cái, ánh mắt lạnh lùng, khiến cho cô ta lập tức ý thức được không ổn, hậm hực nói: "Tôi chỉ nói thế thôi, anh đừng cho là thật.”
Lâm Siêu không để ý đến cô ta, mà là chuyên tâm nhìn Hắc Nguyệt đang tiến vào trong.
Thể chất của cô ta chỉ khoảng gấp mười ba lần, chênh lệch với những con xác thối này cũng không lớn, mặc dù cô ta có năng lực đặc thù, nhưng những con xác thối này cũng là xác thối đặc thù, có năng lực đặc thù giống vậy. Hơn nữa, địch vây tứ phía, đối với cô ta mà nói, đây là một đợt khảo nghiệm lớn.
Ở cửa nơi Hắc Nguyệt vừa vào, mười mấy con xác thối từ sau cửa đột nhiên nhào ra, chạy tới chỗ cô ta, trong đó chỉ có hai con xác thối cầm súng. Chớp mắt đã nổ súng về phía cô ta.
Hắc Nguyệt dường như sớm đã có dự liệu, trên cơ thể da thịt trắng nõn bỗng nhiên xuất hiện một vệt đen, thể chất của cô ta bỗng nhiên cường hóa gấp đôi, giống như một ánh sáng vụt qua rồi biến mất trước mắt xác thối.
Phù.
Ánh đao màu bạc lóe lên, cô ta xuất hiện phía sau xác thối, mái tóc tung bay, đôi mắt lạnh lẽo. Cô ta thực hiện những nhát chém đơn giản, chớp mắt đã đánh gục ba con xác thối, hơn nữa còn chém đứt cánh tay của một con xác thối cầm súng.
Thể chất hai mươi sáu lần, không khác lúc cùng Lâm Siêu đi vào căn cứ Viêm Hoàng lần đầu tiên là mấy. Mặc dù không thể duy trì thời gian lâu nhưng chỉ trong thời gian cường hóa ngắn ngủi, tư thái của cô ta dường như chèn ép hết.
Hú!
Đột nhiên, một con xác thối trong đó gầm nhẹ một tiếng, phun ra một quả cầu lửa màu xanh.
Hắc Nguyệt xoay người lại chém một nhát, cắt đôi quả cầu lửa. Ánh đao sáng trực tiếp vạch qua người con xác thối kia. Một khắc sau, từ trên đỉnh đầu con xác thối này nứt ra, một dòng máu đem theo mùi thối rữa xộc thẳng lên mũi, cả người nó đứt thành hai mảnh.
Lúc này, những con xác thối khác đã kịp phản ứng, tất cả đều thực hiện năng lực của mình. Nhất thời, có rất nhiều những năng lực lạ xuất hiện, có thần bí, còn có gia tăng sức mạnh cận chiến, năng lực hóa đá thường gặp.
"Hừ!" Hắc Nguyệt đột nhiên rên lên một tiếng, thân thể lảo đảo, ngã nhào.
Lâm Siêu khẽ cau mày, không nghĩ rằng trong những con xác thối này vẫn còn xác thối có tinh thần. Vừa rồi Hắc Nguyệt không kịp đề phòng, một quả cầu lửa đã đánh cô ta bị thương nặng khiến cô ta nhanh chóng rơi vào hôn mê. Mặc dù trong thời gian rất ngắn nhưng lượng xác thối quá nhiều. Dường như lúc Hắc Nguyệt ngã xuống, có vô số quả cầu lửa, nhũ băng cùng với đám khí độc vào vàng cùng lao về phía cô ta.
Lâm Thi Vũ bước ra trước nói: “Để chị lên.” Vừa nói cô ta vừa hất tung một lọn tóc tím, toàn thân tỏa ra điện ánh sáng tím, mũi bàn chân chạy như một tia sáng tím.
“Vù.”
Chị trực tiếp lướt qua cửa sổ của tòa nhà, giống như một ánh sáng tím xuyên thấu. Lúc chị nhảy vào bên trong, cửa kính mới từ từ nổ tung, mảnh kính vỡ văng đầy nhà.
Ùng ùng ~!
Lâm Thi Vũ giơ tay lên chỉ một cái, luồng điện màu tím bắn ra, tạo thành một cái lồng tím bao quanh người Hắc Nguyệt, phá hủy hết tất cả quả cầu lửa, nhũ băng cùng với khí độc.
"Chết đi!" Toàn thân Lâm Thi Vũ tỏa ra dòng điện cuồn cuộn, trong mắt phản chiếu ánh sáng tím, nâng hai tay lên rồi dùng sức đè xuống.
Oàng.
Cơ thể nàng giống như một tia chớp hình cầu phát sáng, bắn ra mười mấy tia sét to bằng cánh tay, bao phủ lấy tất cả xác thối ở cửa. Trong nháy mắt hoá thành một cụm sét.
Sau khi sấm sét oanh tạc xong, chỉ thấy mười mấy con xác thối đen xịt, nằm ngổn ngang trên đất. Mặc dù đầu lâu vẫn nguyên vẹn nhưng dòng điện trong đầu đã bị phá hủy, hoàn toàn chết.
Lúc này, Hắc Nguyệt đã hồi phục như cũ, nhìn thấy hỗn cảnh xung quanh, cô ta hít một hơi sâu, trong mắt lộ ra sự rung động.
Sắc mặt Lâm Siêu vẫn như thường, mặc dù thể chất của Lâm Thi Vũ chỉ có mười lăm lần, không hơn mấy xác thối này là mấy. Nhưng vừa rồi chị hấp thụ quá nhiều sét, cơ thể chị đang trong trạng thái quá tải, lúc này được bộc phát ra ngoài, có thể tạo ra sức mạnh tàn phá như vậy cũng không có gì lấy làm lạ.
Lâm Thi Vũ mỉm cười, vỗ tay nói: “Tiếp tục đi, còn mười mấy con nữa đâu, xem chúng ta ai giết được nhiều hơn.”
Hắc Nguyệt khẽ cười khổ, nắm lấy cổ đao, chạy về phía những xác thối còn sót lại.
Rất nhanh, trong tòa nha vang lên đủ loại âm thanh, tiếng súng, tiếng kim loại va chạm cùng với tiếng nổ và tiếng gào thét thảm thiết. Chẳng bao lâu, hai người con gái đi ra, thu hoạch được hơn hai mươi nhóm năng lượng tiến hóa.
"Cho anh." Hắc Nguyệt đưa về phía anh.
Lâm Siêu cũng không nhận, bình tĩnh nói: "Những thứ này không có tác dụng với tôi, mọi người ăn đi.”
Hắc Nguyệt không hề khiêm nhường, lập tức bỏ vào miệng mình.
Lâm Siêu vỗ chó Hoàng Kim, đang chuẩn bị tiếp tục tiến về phía trước thì tai bỗng nhiên động đậy. Mắt lóe lên, nói: “Có người tới.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất