Mạt Thế: Tôi Dựa Vào Bạn Trai Để Làm Giàu
Chương 36: Dược liệu
Một dao cắt xuống được hơn một cân hoặc hơn hai cân, tuỳ vào từng họ hàng mà cắt nhiều hay ít.
Ông chủ bán thịt nhướng mày ra hiệu cho Hứa Kình, muốn cắt nhiều hay ít.
Hứa Kình nói: "Cắt một cân rưỡi đi."
Lương Lương Tử ở một bên nhìn, nhỏ giọng nói: "Sao lại cắt nhiều như vậy? Nhà dì Anh Trinh đối với ngươi đâu có tốt."
Ông chủ bán thịt hạ dao xuống cắt ra một miếng thịt, không cần cân liền lấy dao chọc một lỗ nhỏ rồi dùng cọng rơm xâu qua cột lại đưa Hứa Kình, "Cầm cho chắc vào."
Hứa Kình nhận lấy, "Cám ơn."
Hứa Kình mua rất nhiều, nên ông chủ bán thịt đưa cho hắn thêm nửa lá gan, nhiệt tình chào hỏi "Lần sau lại đến nhé."
"Vâng, chúc ông chủ làm ăn phát đạt."
Ông chủ bán thịt mỉm cười vẫy tay với Hứa Kình.
Lương Lương Tử vẫn luôn đi theo Hứa Kình, hắn vốn dĩ muốn đưa vài thứ trong giỏ cho Tề Vân Chi nhưng vẫn không tìm được cơ hội.
Thấy Hứa Kình liên tục đổi vai, Lương Lương Tử chợt hiểu ra, "Nặng quá sao? Lúc nãy sao ngươi không nói!" Không nhịn được nhận lấy cái giỏ trên người Hứa Kình mang lên người mình.
Tề Vân Chi ở một bên nhìn thấy vậy liền trầm mặc liếc hắn một cái, Lương Lương Tử không khỏi ớn lạnh cả người liền đánh rùng mình cái.
Mua thịt, mua gạo, mua hạt dưa, mua giấy đỏ, mua pháo.. Hứa Kình và Lương Lương Tử đi dạo một vòng, cái gì cũng chưa mua thêm.
Khi bọn họ chuẩn bị quay về, Lương Lương Tử gặp phải mẹ của mình. Mẹ của hắn đã tìm hắn cả buổi sáng nhưng không thấy, trong bụng đầy lửa giận biết cuối năm không được nóng nảy nên chỉ có thể kéo hắn về phía mình.
Mẹ của Lương Lương Tử cũng chào hỏi Hứa Kình, "Tiểu Hòa, cháu đã mua hết mọi thứ chưa? Cùng về nhà với chúng ta đi?"
"Cháu còn phải mua thêm một ít nữa, dì và mọi người trở về trước đi."
"Vậy dì về trước, cháu dạo thêm đi. Cuối năm rất hỗn loạn, cháu nên cẩn thận một chút. Những thứ Lương Lương Tử đang mang trên người đều là của cháu đúng không? Chúng ta trước mang về giúp cháu, đợi lát nữa trở về ghé nhà chúng lấy sau."
Hứa Kình không muốn nàng sai bảo con trai mình, nên vội vàng nói: "Không cần đâu dì, cháu tự làm là được rồi."
"Không sao, Lương Tử da thịt dày mang nhiều chút cũng không sao." Mẹ của Lương Lương Tử vội vàng nói: "Cháu cứ để hắn mang giúp đi, bình thường cháu giúp hắn ôn tập bài học rất nhiều lần rồi, bây giờ mới đến lúc để hắn trả ơn đi."
Nghe nàng nói như vậy, Hứa Kình cũng không thể từ chối liền cười nói: "Làm phiền dì rồi."
"Làm phiền cái gì? Lát nữa trở về ghé nhà dì ăn cơm tất niên, biết không hả?"
Hứa Kình cười nhưng không có đáp ứng.
Chờ Lương Lương Tử và mẹ của hắn đi trở về, Hứa Kình lại đi dạo một vòng mua thêm một số đồ dùng cùng gia vị cần thiết hàng ngày.
Bắt đầu từ buổi trưa, hương vị ngày tết càng thêm đậm đà, nhà nào cũng giết gà vịt, làm hồ dán để dán giấy đỏ mừng năm mới.
Hứa Kình cũng không cần giết gà vịt, bởi vì hai ngày trước chim rừng do Tề Vân Chi săn hắn không bán cho hệ thống, đã được làm sạch sẽ đem đông cứng cất trong tủ bát, nên hôm nay chỉ cần bắc nồi lên hầm cùng xào với các loại đồ ăn khác là được.
Thịt chim rừng vừa mềm vừa thơm, có thể xào với nấm, xào măng khô, xào củ cải, xào cọng tỏi, xào dưa chua.. Nói chung xào món nào cũng đều rất ngon.
Vẫn còn hơn hai cân cá được để trong lu nước, Hứa Kình định sẽ làm món cá hấp.
Hứa Kình cầm một cuốn sổ nhỏ, ngồi ở bên ngoài kiểm tra hàng tết còn Tề Vân Chi đang ở trong phòng bếp làm hồ dán nói: "Được rồi."
"Nhanh như vậy?" Hứa Kình đặt cuốn sổ xuống, vội vàng đi vào phòng bếp lấy đôi đũa sạch mở ra nắp nồi, quạt cho hơi nóng tản đi để kiểm tra tình hình trong nồi.
Ở giữa nồi bát hồ dán đã trở nên trong suốt, Hứa Kình dùng đũa gắp hỗn hợp này lên để hơi nguội liều dùng tay bóp một chút. Trên tay có cảm giác dính giống như keo, Hứa Kình cười nói: "Anh Tề, được rồi không cần hấp nữa."
Tề Vân Chi gật đầu, đem đống củi còn lại bỏ ra ngoài lấy tro lấp lên dập tắt lửa, sau đó đi rửa sạch tay.
Hứa Kình cùng hắn đi rửa tay, hai tay quấn vào nhau cùng một chỗ, Hứa Kình không khỏi mỉm cười nhìn hắn.
Hồ dán đã được đun xong, bước tiếp theo là cắt giấy đỏ và viết câu đối.
Giấy đỏ bị người bán gấp vài lần nên Hứa Kình chỉ cần dùng kéo cắt ra, cũng không nghĩ đến muốn cắt cỡ lớn hơn.
Chiếc kéo mới mua cực kỳ sắc bén, đi vài đường kéo thì giấy đỏ đã được chia thành nhiều mảnh, ngoài dán phía trên cửa thì hai bên cũng cần treo câu đối, thừa giấy hắn liền viết thêm vài câu đối.
Sau khi dùng một chiếc đĩa nhỏ hòa mực xong, Hứa Kình sử dụng bút lông thấm thật nhiều mực, sau đó gạt đi phần mực thừa liền bắt đầu viết câu đối đầu tiên.
Hắn lười động não, liền viết "Mùa xuân trở lại đất trời ấm áp, phúc lành giáng xuống nghênh đón thần linh" đây cũng là câu đối truyền thống.
Tề Vân Chi ở một bên nhìn Hứa Kình viết, thấy hắn nín thở ngưng thần viết liên tiếp ba bốn tấm. Còn lại vài tấm giấy đỏ cuối cùng, Tề Vân Chi đột nhiên vươn tay cầm lấy bút lông trên tay hắn.
Hứa Kình liền kinh ngạc nhìn Tề Vân Chi, trong mắt mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu.
Tề Vân Chi khẽ nhếch đôi lông mày, bàn tay khớp xương rõ ràng nhưng vẫn không có buông ra.
Hứa Kình cẩn thận hỏi: "Anh Tề, anh có muốn viết câu đối sao?"
Sau một lúc Tề Vân Chi mới phản ứng gật đầu, Hứa Kình đưa bút cho anh đứng sang một bên, nhìn anh viết.
Tề Vân Chi không chút do dự, dùng bút đã nhúng mực xong, viết nhanh hai dòng: Ngày tăng năm tháng người tăng thọ, xuân tràn đầy trời đất hạnh phúc đầy nhà.
Những nét chữ này tràn đầy khí thế, ngòi bút sắc bén dễ dàng nhận ra người viết đã luyện rất nhiều năm. Câu đối này không giống với gia đình bình thường hay sử dụng, hầu hết mọi người đều dán câu đối cầu tiền tài, cầu phúc, cầu con trong ngày tết rất ít người viết hoành tráng như vậy.
Hứa Kình yên lặng suy nghĩ về lai lịch của Tề Vân Chi, phía dưới câu đối đã viết xuống: Bốn mùa bình an.
Hứa Kình luôn biết Tề Vân Chi gia cảnh không giống người bình thường, lúc này nghĩ đến tình trạng hiện tại của hắn, trong lòng không khỏi thở dài. Nhưng hiện tại là lễ đón năm mới, Hứa Kình cũng không suy nghĩ nhiều liền buông việc này xuống, cầm lấy mấy câu đối đã viết xong bắt đầu dán bên ngoài phòng.
Ngoài cổng lớn do Tề Vân Chi dán, bởi hắn cao nên không cần phải đứng trên ghế, trong nhà rất nhanh đã hoàn toàn dán xong.
Hứa Kình nhìn Tề Vân Chi cười, rồi nhanh chóng thu dọn mực, bút và giấy hắn liền kéo Tề Vân Chi vào nhà rửa tay.
Thấy thời gian không còn sớm, Hứa Kình tìm một cái rổ bỏ thịt heo cùng hai cân hoa quả, một phần thạch hoa quả mua từ khu Nam Trần vào, hắn lấy một tấm vải che lại.
Buổi chiều nắng còn tốt, trên sân phơi thóc có rất nhiều người đang ngồi phơi nắng tán gẫu, Hứa Kình đi ra ngoài mang theo cái rổ mọi người đều nhìn thấy, có người không nhịn được hỏi: "Tiểu Hòa, cháu mang theo rổ đi đâu vậy?"
"Cháu đi đưa quà cuối năm cho nhà dì." Hứa Kình cười đáp.
"Này, nhà dì cháu thật có phúc mà." Có người phụ nữ tò mò đi tới gần nhìn, "Cháu đưa cái gì vậy?"
"Cũng không có gì đâu." Hứa Kình cười, không muốn nói thêm.
Người phụ nữ đã đưa tay vào rổ lật tấm vải lên nhìn: "Này thịt heo, trái cây cùng thạch hoa quả, quà tết này thật rất lớn a!"
Khi nói chuyện, ánh mắt của người phụ nữ không kìm chế được sự ghen tị.
Những người khác nghe vậy thì xúm lại nhìn cùng khen ngợi: "Nói đến hiếu thảo, vẫn là Tiểu Hòa có hiếu, đưa cho dì cháu một quà tết lớn như vậy."
"Cũng lớn thật đấy! Cháu trai ta, hôm qua cũng mang theo thịt heo cùng hai túi đồ ăn lại đây."
Mọi người nghe người phụ nữ than thở nhưng thật ra là đang khoe khoang, liền thở dài nói: "Cháu trai bà cũng rất tốt, nhà ta có ba đứa cháu ngoại trai hai năm nay nhà bọn hắn quá bận, ta phải đi cắt lúa giúp mà hết năm này qua năm khác, bọn chúng cũng không một ai nhớ đến ta, đến ăn tết thậm chí cả rơm rạ cũng không mang đến cho ta."
"Vẫn là tiểu Hòa tốt bụng, nhà dì đối xử với cháu như vậy, mà vẫn còn mang quà tết đến cho họ?"
"Vâng" Hứa Kình nghe bọn họ nói lời khiêu khích nhưng chỉ mỉm cười như không nghe thấy, "Cháu đi đến nhà dì trước, trở về sẽ cùng mọi người nói chuyện sau."
"Được rồi, cháu nhớ là chúng ta ở đây chờ cháu trở về."
"Đi đi, cháu trước đó không phải trở về nhà của mình khu sinh hoạt trung tâm ở thượng du sao, cháu đi rồi trở về nói chuyện để chúng ta mở mang tầm mắt."
Hứa Kình vẫy tay chào bọn họ, rồi vội vàng mang rổ đi đến nhà Lương Quốc Đào.
Trong dịp năm mới, nhà Lương Quốc Đào đều đang ở nhà, Quách Anh Trinh đang chỉ đạo mọi người trong nhà dùng nước ấm rửa sạch đồ đạc, mọi thứ đều đã được rửa sạch sẽ và đang phơi dưới ánh nắng mặt trời.
Nhìn thấy Hứa Kình đến Quách Anh Trinh hỏi: "Tiểu Hòa, sao cháu lại đến đây?"
"Dì." Thấy thái độ của nàng rất hòa nhã giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, Hứa Kình cười nói: "Sắp đến năm mới, cháu qua đây đưa chút quà cho nhà dì."
Vừa nói, Hứa Kình vừa đứng ở cửa phòng khách gọi từng người một: "Dượng, bà nội, anh Đại Thạch, chị Nhị Muội, Tiểu Bảo."
Lương Quốc Đào trầm giọng đáp lại, Lý Ngân Tú không được tự nhiên mà đáp lại, Lương Đại Thạch thấp giọng ừ một tiếng trong khi đó Lương Nhị Muội cùng Lương Tiểu Bảo lại phớt lờ hắn.
"Này, đứa nhỏ này, đưa quà năm mới cái gì? Nhanh vào nhà ngồi đi." Quách Anh Trinh buông công việc trên tay xuống, dẫn Hứa Kình đi vào nhà.
Lương Tiểu Bảo và Lương Nhị Muội đang dọn dẹp bàn ghế, Hứa Kình chỉ đứng đó cũng không có ngồi xuống.
Quách Anh Trinh rửa một cái ly đem trà rót cho Hứa Kình, nhân tiện gõ đầu Tiểu Bảo "Còn không trả lời, phép lịch sự của ngươi đâu?"
Tiểu Bảo miễn cưỡng gọi "Anh tiểu Hòa."
Hứa Kình cười, nói với Quách Anh Trinh: "Dì đang bận công việc, cháu đến đây một lát liền trở về." Đang nói Hứa Kình liền đem qua mừng năm mới ra khỏi rổ, mọi thứ không nhiều nhưng để chung thì rất nặng.
Tiểu Bảo nhìn những viên thạch hoa quả trên bàn, mắt hắn liền sáng lên nếu không phải mẹ hắn đang đứng bên cạnh thì đã muốn với lấy nó.
Hứa Kình đặt đồ xuống chuẩn bị rời đi, Quách Anh Trinh vội vàng ngăn lại cười có chút miễn cưỡng, nhưng cũng nhanh bình thường trở lại. Xoay người lấy một miếng thịt xông khói trong phòng bếp đi ra, mạnh mẽ nhét vào rổ của Hứa Kình, "Cháu cũng biết tình hình nhà dì nên cũng không có cái gì đáp lại cháu, thịt xông khói này cũng không tệ cháu mang về nếm thử đi.
Hứa Kình không từ chối," Cám ơn dì, cháu về trước đây. "
" Được rồi, lát nữa cháu qua đây ăn cơm tất niên nha. "
" Không cần đâu dì. "Hứa Kình từ chối.
Quách Anh Trinh không cho từ chối nói:" Sao lại không, cháu ở đây chỉ có nhà dì là họ hàng, nếu không đến ăn cơm tất niên không lẽ tính ăn một mình sao? "
Lý Ngân Tú cũng nói giúp," Chỉ là thêm một đôi đũa cùng một cái bát thôi, người một nhà thì so đo cái gì? "
Hứa Kình không trả lời, mỉm cười rời đi.
Quách Anh Trinh nhìn bóng dáng nhỏ bé của hắn đang xa dần, trong lòng nàng giống như có một vật nặng đè bên trong rất khó chịu.
Khi Hứa Kình quay trở về theo con đường ban đầu đã đến, nhìn thấy mọi người vẫn đang phơi nắng ở sân phơi thóc còn chưa giải tán.
Trong đó có người nhìn thấy Hứa Kình muốn đi đường vòng để tránh mặt, thì liền gọi hắn:" Tiểu Hòa, đi đâu vậy? Không phải nói khi trở về sẽ cùng chúng ta nói chuyện về khu sinh hoạt trung tâm ở thượng du sao? "
Hứa Kình không có lựa chọn nào khác đành quay đầu đi đến, Tề Vân Chi ở bên cạnh nhìn thấy vậy liền nhíu mày, Hứa Kình nhanh đưa tay nắm lấy tay hắn ý bảo đừng nóng giận.
" Mọi người, cháu còn phải về nhà nấu cơm tất niên nữa. "
" Cháu còn là một đứa nhóc, mà nấu cơm tất niên làm gì? Đến nhà dì ăn cơm đi! Cháu đã dạy học cho con trai của dì rất nhiều lần, dì còn chưa có cảm ơn cháu. "
" Đừng nghe nàng ấy, đến nhà dì ăn đi! Nhà dì năm nay có mua thịt bò, ăn rất ngon. "
" Này Song Hoa, nhà ngươi năm nay làm ăn phát tài sao, cứ như vậy mà tiêu pha thật nhiều tiền? "
" Cũng không nhiều lắm, lăn lộn quanh năm suốt tháng cũng kiếm được một chút. "Song Hoa mỉm cười" Năm nay mùa màng thu hoạch rất tốt, nhà ai mà không kiếm được chút tiền? "
" Này, đây cũng là mồ hôi vất vả mới có thể kiếm chút tiền, ta cũng không nỡ cứ như vậy mà ăn. "
" Nghe ngươi nói! Hôm nay nhà ai giết gà? "
Nghe người phụ nữ này nói cũng không thể phản bác lại, chỉ có thể mỉm cười.
Một người đàn ông nói:" Các ngươi cứ nói chen vào như vậy, làm sao trạng nguyên tiểu Hòa có kiên nhẫn nghe chúng ta nói chuyện được! "
Những người xung quanh nghe vậy liền bật cười.
Kể từ khi Hứa Kình đều đạt điểm tối đa trong kỳ thi, người dân trong khu Nhân Nguyên đều gọi hắn là trạng nguyên tiểu Hòa.
Hứa Kình cười:" Không thể nào đâu ạ. "
" Đúng vậy, tiểu trạng nguyên của chúng ta rất kiên nhẫn. "Người phụ nữ bên cạnh từ trong túi lấy ra một nắm hạt dưa nhét vào tay Hứa Kình," Tiểu trạng nguyên, ăn hạt dưa đi. Nhân tiện, hãy kể cho chúng ta biết về nhà của cháu ở khu sinh hoạt trung tâm ở thượng du đi. "
" Nói là khu sinh hoạt trung tâm ở thượng du, nhưng cũng giống những khu khác. Họ làm việc hay ăn uống đều giống chúng ta mà thôi, nhà ai có tiền thì mỗi ngày ăn thịt còn nhà không có tiền thì mỗi ngày đều phải lo lắng. "
" Này, sao có thể nói như vậy được! Thế nào, nơi đó có lớn không? "
" Lớn. "Hứa Kình nói:" Nhưng cháu chỉ mới đi tham quan một chút nên không nhìn rõ là lớn bao nhiêu. "
" Biết nó lớn như vậy là đủ rồi, ta nghe nói ở nơi đó còn có xe bay? "
Hứa Kình nghĩ đến những chiếc xe bay giữa không trung mà mình nhìn thấy ngày hôm đó, liền gật đầu.
Người bên cạnh không khỏi trầm trồ," Chúng ta ở vùng nông thôn này, cả đời cũng khó có thể nhìn thấy một chiếc xe bay như vậy. "
" Này thì có chuyện gì khó, để con của ngươi học hành chăm chỉ thi vào trường đại học bên ngoài, đến lúc đó mang ngươi đi hưởng phúc thì lúc đó có thể nhìn thấy không phải sao? Mà ta nói, gần tết rồi nên nói những chuyện vui vẻ. Tiểu Hòa, hôm kia có người lái xe chở cháu về là ai vậy, có phải cha cháu không? "
Người lái xe chở hắn về hôm kia chỉ có duy nhất người mua nhân sâm, Hứa Kình nghĩ trong đầu chẳng trách hôm nay mọi người lại nhiệt tình như vậy, cứ ở chỗ này ngồi chờ đợi. Hắn liền lắc đầu nói:" Không phải, đó chỉ là một người mua dược liệu thôi. "
Mọi người lại trầm trồ khen ngợi:" Bọn nhỏ các ngươi hái được dược liệu, còn có người đi tới nơi xa như vậy để hỏi ngươi mua dược liệu? "
Hứa Kình nhanh chóng tính toán, nhưng miệng lại nói:" Kỳ thực cũng là trùng hợp, không phải chúng cháu đã hái được mấy cây thạch hộc sao? Cha của người mua dược liệu tình cờ nhập viện, cần mua dược liệu để bồi bổ vì ông Trần trong tiệm thuốc biết cháu, nên đã giới thiệu cho họ đến đây mua. "
" Thật là tốt! Không giống như chúng ta, khi muốn bán dược liệu thì cần phải kiếm nơi mua, có một chút dược liệu cũng phải đi kiểm tra đo lường rất phiền phức. "
" Không sao, tích góp nhiều hơn một chút lại đi bán là được. "Hứa Kình cười," Chúng cháu cũng là một nhóm trẻ con cùng nhau tìm kiếm, nên thu nhiều hơn một chút mà thôi. Chất lượng dược liệu quả thật không thể hơn mọi người tìm được, bọn cháu hái cũng không cẩn thận nên rất nhiều dược liệu đều không dùng được. "
" Sao nói thế được? Dù các ngươi có bất cẩn thì vẫn kiếm được mười khối, cháu cũng quen biết thầy thuốc còn dược liệu của các dì cũng chỉ để ở nhà cho chuột phá mà thôi. "
" Này, nhưng dược liệu cũng không thể so với những thứ khác, bởi vì dược liệu không thể để lâu được với lại bảo quản không đúng cách sẽ mất đi tác dụng của thuốc, cho nên tặng cũng không ai muốn nhận. "Người phụ nữ thở dài," Trước kia ông nội của Lương Hóa Vũ cũng sẽ thu mua dược liệu, nhưng bây giờ hàm lượng tia W cao như vậy không ai có thể phân biệt được, muốn bán dược liệu thì cần phải kiểm tra đo lường thật rất phiền phức, mà cũng không nhất định có thể kiếm được tiền. "
Hứa Kình sớm đã muốn mua dược liệu, lúc này nghe mọi người nói tâm hắn liền động.
Hắn suy nghĩ một chút, lộ ra vẻ khó xử:" Theo lý mà nói, ở đây toàn là trưởng bối nếu cháu có thể giúp được gì sẽ giúp ngay. Nhưng dược liệu này - "
" Chúng ta biết mà. "Dì Song Hoa xen vào nhanh chóng nói:" Chúng ta thấy cháu bán dược liệu rất thành thạo, không cần cháu làm gì cả chỉ cần chỉ đường cho chúng ta là được. "
Hứa Kình suy nghĩ nói:" Như thế này đi, nếu mọi người tin tưởng thì hãy bán dược liệu cho cháu, cháu mua xong sẽ đem đi kiểm tra đo lường. Nhưng cháu phải nói trước, dược liệu hoang dã có hàm lượng tia W đạt tiêu chuẩn chỉ được khoảng một phần ba, nếu mọi người muốn bán dược liệu thì cháu cũng sẽ mua với giá một phần ba, còn dược liệu chất lượng không tốt cháu chỉ có thể mua với giá một phần tư mà thôi. "
" Đồng ý, như thế nào lại không đồng ý chứ, cháu chịu mua dược liệu thì đã rất tốt rồi. "Lập tức có người nói," Tiểu Hòa, cháu ở đây chờ ta về nhà lấy dược liệu đem qua đây, chuyện này xử lý nhanh càng tốt để tránh kéo dài qua năm mới. "
Hứa Kình gật đầu," Chú nếu tin thì hãy bán dược liệu cho cháu, sẵn làm phiền nhà ai có cân thì cho cháu mượn một cái. "
Trên sân phơi thóc mọi người nói chuyện bán dược liệu càng thêm sôi nổi, mọi người xung quanh cũng chạy ra xem náo nhiệt. Ngay khi Hứa Kình đưa ra yêu cầu này, rất nhiều người đã lập tức chạy về nhà đem dược liệu đã hái đến ra sân phơi thóc.
Nếu không có lần này, thì Hứa Kình sẽ không biết mọi người lại có nhiều dược liệu như vậy. Hứa Kình dám mở miệng muốn mua, bởi vì hắn có thể kiểm tra dược liệu nào thật và dược liệu nào giả, còn có thể kiểm tra tia W có nằm trong giá trị an toàn hay không, những người khác không có khả năng này.
Một ông bác cười:" Đây đều là đồ tốt, thấy được thì chúng ta thuận tiện nhặt về, không thấy thì cũng không có đi tìm kiếm nên lưu trữ cả năm trời mới được bao nhiêu đó. "
Hứa Kình xem xét tình trạng của dược liệu," Cháu chỉ bán qua thạch hộc, rễ khỉ cùng cỏ linh chi hoang dã. Lúc đấy cháu bán thạch hộc giá 48 khối một cân, rễ khỉ giá 32 khối một cân và cỏ linh chi hoang dã giá 44 khối một cân, vậy chúng định ra giá mua như thế nhé? "
Hứa Kình cùng đồng bọn hái dược liệu đi bán mọi người trong khu sinh sống đều biết, nên khi nói chuyện mọi người đều hỏi qua giá bán như thế nào. Nghe Hứa Kình nói như vậy, mọi người đều không có phản đối.
" Còn những dược liệu khác thì tính như thế nào? "
Hứa Kình nói:" Nếu mọi người tin tưởng cháu, thì những dược liệu khác trước sẽ ghi sổ, khi nào đi bán dược liệu cháu sẽ hỏi người ở tiệm thuốc, rồi quay trở về nói với mọi người là bao nhiêu tiền. "
Người hỏi liền đồng ý gật đầu.
Cũng có người lo lắng Hứa Kình làm như thế sao có thể kiếm tiền, Hứa Kình cười nói:" Lúc đó bọn cháu bán số lượng ít, nhưng bây giờ thì số lượng lớn hơn nhiều. Cháu có thể mặc cả với bọn họ tăng giá mỗi cân lên thêm một hai khối là được. "
Trong các tiệm thuốc giá cả thu mua đều không giống nhau, Hứa Kình khi đi bán dược liệu giá cao hơn nhiều, bởi vì chất lượng dược liệu của hắn bán cũng tốt hơn. Hắn không lo lắng mình sẽ bị lỗ, vì hắn vốn không có dự định bán dược liệu cho tiệm thuốc mà là muốn bán trực tiếp cho hệ thống.
Nghe Hứa Kình nói như vậy mọi người đều không có ý kiến, nhà nào có dược liệu đều lấy ra bán cho hắn.
Hứa Kình nhờ dì Song Hoa cùng một người đàn ông trung niên tương đối công bằng để cân dược liệu, còn hắn thì ghi tên người bán và số lượng dược liệu cùng tiền bán dược liệu.
Mọi người ở trong một khu sinh sống nên đều rất tự giác, bọn họ chia dược liệu ra loại nào đã thu trong hai thì để một bên, Hứa Kình dùng hệ thống rà quét qua nếu chất lượng dược liệu có thể chấp nhận được hắn đều sẽ thu.
Có người trong lòng có ác ý mang theo một túi dược liệu lại đây, không biết dược liệu đã để trong thời gian bao lâu bên trong thậm chí còn bị côn trùng ăn mất, Hứa Kình hơi nhíu mày khi thấy hệ thống báo," Chú, ngươi đã để dược liệu này bao lâu rồi? Cháu sợ không thể mua dược liệu này được. "
Người đàn ông trừng mắt," Có thể để được bao lâu, đây là dược liệu hái trong năm nay. Ta là người quê mùa nên không biết bảo quản, nên nhìn hơi kém một chút chẳng lẻ ngươi không thu, sẽ không phải ngươi cố ý nhắm vào ta đi? "
Tề Vân Chi thấy Hứa Kình bị dọa, thân hình cao lớn liền tiến lên phía bước. Hứa Kình đã thấy sức chiến đấu của hắn, liền vội lặng lẽ giữ lấy hắn ra hiệu đừng làm gì cả.
Hứa Kình bình tĩnh nói:" Ta còn nhỏ, nhưng cũng rất may mắn khi đã bán dược liệu được vài lần, đối với dược liệu cũng có hiểu biết một chút có khi ta nhìn lầm, trước chú đừng tức giận. "
Hứa Kình liền nói mà không đợi người đàn ông đó lộ ra vẻ mặt tự mãn," Ta chỉ thu dược liệu giúp mọi người mà thôi cũng không phải kiếm tiền, nhà ta hoàn cảnh như thế nào mọi người đều biết nếu mà làm việc này còn phải bồi thêm tiền, thì học phí đầu xuân sẽ không thể đóng. Nếu chú cứ kiên trì muốn ta thu dược liệu này, e rằng ta thật sự vô lực, nếu không dứt khoát toàn bộ dược liệu của mọi người đều không thu, miễn cho mọi người nói ta cố ý nhắm vào người đó. "
Dì Song Hoa nghe Hứa Kình nói học phí cho đầu xuân còn không có, trên mặt rất lo lắng khi nghe đến câu cuối cùng liền nhịn không được nói:" Này, gần đến tết mọi người còn phải bận công việc, mà dược liệu của ngươi như thế nào mọi người đều nhìn thấy, ngươi còn ở đó mà ép người khác mua nó. "
" Việc mua bán là người tình ta nguyện, tiểu Hòa đã không muốn thì liền không mua, tất cả mọi người đang đứng đây xem ai dám làm rò."
Hứa Kình không muốn làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, nên chỉ đem dược liệu của hắn trả lại để cho người tiếp theo đi lên.
Người đàn ông không thể nói lại được, đành mang theo dược liệu của chính mình đi trở về.
Quách Anh Trinh nhận được tin tức khá muộn, chỉ nghe người ta nói có người đang thu mua dược liệu ở trên sân phơi thóc, cũng không có nói người thu mua dược liệu là ai. Chờ khi Quách Anh Trinh mang theo dược liệu đi đến, nàng mới phát hiện ra người bị bao vây bên trong lại là Hứa Kình.
Nhiều người đang yêu cầu Hứa Kình kiểm tra dược liệu của nhà họ, khi Quách Anh Trình nhìn cảnh này trong lòng rất hụt hẫng.
Ông chủ bán thịt nhướng mày ra hiệu cho Hứa Kình, muốn cắt nhiều hay ít.
Hứa Kình nói: "Cắt một cân rưỡi đi."
Lương Lương Tử ở một bên nhìn, nhỏ giọng nói: "Sao lại cắt nhiều như vậy? Nhà dì Anh Trinh đối với ngươi đâu có tốt."
Ông chủ bán thịt hạ dao xuống cắt ra một miếng thịt, không cần cân liền lấy dao chọc một lỗ nhỏ rồi dùng cọng rơm xâu qua cột lại đưa Hứa Kình, "Cầm cho chắc vào."
Hứa Kình nhận lấy, "Cám ơn."
Hứa Kình mua rất nhiều, nên ông chủ bán thịt đưa cho hắn thêm nửa lá gan, nhiệt tình chào hỏi "Lần sau lại đến nhé."
"Vâng, chúc ông chủ làm ăn phát đạt."
Ông chủ bán thịt mỉm cười vẫy tay với Hứa Kình.
Lương Lương Tử vẫn luôn đi theo Hứa Kình, hắn vốn dĩ muốn đưa vài thứ trong giỏ cho Tề Vân Chi nhưng vẫn không tìm được cơ hội.
Thấy Hứa Kình liên tục đổi vai, Lương Lương Tử chợt hiểu ra, "Nặng quá sao? Lúc nãy sao ngươi không nói!" Không nhịn được nhận lấy cái giỏ trên người Hứa Kình mang lên người mình.
Tề Vân Chi ở một bên nhìn thấy vậy liền trầm mặc liếc hắn một cái, Lương Lương Tử không khỏi ớn lạnh cả người liền đánh rùng mình cái.
Mua thịt, mua gạo, mua hạt dưa, mua giấy đỏ, mua pháo.. Hứa Kình và Lương Lương Tử đi dạo một vòng, cái gì cũng chưa mua thêm.
Khi bọn họ chuẩn bị quay về, Lương Lương Tử gặp phải mẹ của mình. Mẹ của hắn đã tìm hắn cả buổi sáng nhưng không thấy, trong bụng đầy lửa giận biết cuối năm không được nóng nảy nên chỉ có thể kéo hắn về phía mình.
Mẹ của Lương Lương Tử cũng chào hỏi Hứa Kình, "Tiểu Hòa, cháu đã mua hết mọi thứ chưa? Cùng về nhà với chúng ta đi?"
"Cháu còn phải mua thêm một ít nữa, dì và mọi người trở về trước đi."
"Vậy dì về trước, cháu dạo thêm đi. Cuối năm rất hỗn loạn, cháu nên cẩn thận một chút. Những thứ Lương Lương Tử đang mang trên người đều là của cháu đúng không? Chúng ta trước mang về giúp cháu, đợi lát nữa trở về ghé nhà chúng lấy sau."
Hứa Kình không muốn nàng sai bảo con trai mình, nên vội vàng nói: "Không cần đâu dì, cháu tự làm là được rồi."
"Không sao, Lương Tử da thịt dày mang nhiều chút cũng không sao." Mẹ của Lương Lương Tử vội vàng nói: "Cháu cứ để hắn mang giúp đi, bình thường cháu giúp hắn ôn tập bài học rất nhiều lần rồi, bây giờ mới đến lúc để hắn trả ơn đi."
Nghe nàng nói như vậy, Hứa Kình cũng không thể từ chối liền cười nói: "Làm phiền dì rồi."
"Làm phiền cái gì? Lát nữa trở về ghé nhà dì ăn cơm tất niên, biết không hả?"
Hứa Kình cười nhưng không có đáp ứng.
Chờ Lương Lương Tử và mẹ của hắn đi trở về, Hứa Kình lại đi dạo một vòng mua thêm một số đồ dùng cùng gia vị cần thiết hàng ngày.
Bắt đầu từ buổi trưa, hương vị ngày tết càng thêm đậm đà, nhà nào cũng giết gà vịt, làm hồ dán để dán giấy đỏ mừng năm mới.
Hứa Kình cũng không cần giết gà vịt, bởi vì hai ngày trước chim rừng do Tề Vân Chi săn hắn không bán cho hệ thống, đã được làm sạch sẽ đem đông cứng cất trong tủ bát, nên hôm nay chỉ cần bắc nồi lên hầm cùng xào với các loại đồ ăn khác là được.
Thịt chim rừng vừa mềm vừa thơm, có thể xào với nấm, xào măng khô, xào củ cải, xào cọng tỏi, xào dưa chua.. Nói chung xào món nào cũng đều rất ngon.
Vẫn còn hơn hai cân cá được để trong lu nước, Hứa Kình định sẽ làm món cá hấp.
Hứa Kình cầm một cuốn sổ nhỏ, ngồi ở bên ngoài kiểm tra hàng tết còn Tề Vân Chi đang ở trong phòng bếp làm hồ dán nói: "Được rồi."
"Nhanh như vậy?" Hứa Kình đặt cuốn sổ xuống, vội vàng đi vào phòng bếp lấy đôi đũa sạch mở ra nắp nồi, quạt cho hơi nóng tản đi để kiểm tra tình hình trong nồi.
Ở giữa nồi bát hồ dán đã trở nên trong suốt, Hứa Kình dùng đũa gắp hỗn hợp này lên để hơi nguội liều dùng tay bóp một chút. Trên tay có cảm giác dính giống như keo, Hứa Kình cười nói: "Anh Tề, được rồi không cần hấp nữa."
Tề Vân Chi gật đầu, đem đống củi còn lại bỏ ra ngoài lấy tro lấp lên dập tắt lửa, sau đó đi rửa sạch tay.
Hứa Kình cùng hắn đi rửa tay, hai tay quấn vào nhau cùng một chỗ, Hứa Kình không khỏi mỉm cười nhìn hắn.
Hồ dán đã được đun xong, bước tiếp theo là cắt giấy đỏ và viết câu đối.
Giấy đỏ bị người bán gấp vài lần nên Hứa Kình chỉ cần dùng kéo cắt ra, cũng không nghĩ đến muốn cắt cỡ lớn hơn.
Chiếc kéo mới mua cực kỳ sắc bén, đi vài đường kéo thì giấy đỏ đã được chia thành nhiều mảnh, ngoài dán phía trên cửa thì hai bên cũng cần treo câu đối, thừa giấy hắn liền viết thêm vài câu đối.
Sau khi dùng một chiếc đĩa nhỏ hòa mực xong, Hứa Kình sử dụng bút lông thấm thật nhiều mực, sau đó gạt đi phần mực thừa liền bắt đầu viết câu đối đầu tiên.
Hắn lười động não, liền viết "Mùa xuân trở lại đất trời ấm áp, phúc lành giáng xuống nghênh đón thần linh" đây cũng là câu đối truyền thống.
Tề Vân Chi ở một bên nhìn Hứa Kình viết, thấy hắn nín thở ngưng thần viết liên tiếp ba bốn tấm. Còn lại vài tấm giấy đỏ cuối cùng, Tề Vân Chi đột nhiên vươn tay cầm lấy bút lông trên tay hắn.
Hứa Kình liền kinh ngạc nhìn Tề Vân Chi, trong mắt mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu.
Tề Vân Chi khẽ nhếch đôi lông mày, bàn tay khớp xương rõ ràng nhưng vẫn không có buông ra.
Hứa Kình cẩn thận hỏi: "Anh Tề, anh có muốn viết câu đối sao?"
Sau một lúc Tề Vân Chi mới phản ứng gật đầu, Hứa Kình đưa bút cho anh đứng sang một bên, nhìn anh viết.
Tề Vân Chi không chút do dự, dùng bút đã nhúng mực xong, viết nhanh hai dòng: Ngày tăng năm tháng người tăng thọ, xuân tràn đầy trời đất hạnh phúc đầy nhà.
Những nét chữ này tràn đầy khí thế, ngòi bút sắc bén dễ dàng nhận ra người viết đã luyện rất nhiều năm. Câu đối này không giống với gia đình bình thường hay sử dụng, hầu hết mọi người đều dán câu đối cầu tiền tài, cầu phúc, cầu con trong ngày tết rất ít người viết hoành tráng như vậy.
Hứa Kình yên lặng suy nghĩ về lai lịch của Tề Vân Chi, phía dưới câu đối đã viết xuống: Bốn mùa bình an.
Hứa Kình luôn biết Tề Vân Chi gia cảnh không giống người bình thường, lúc này nghĩ đến tình trạng hiện tại của hắn, trong lòng không khỏi thở dài. Nhưng hiện tại là lễ đón năm mới, Hứa Kình cũng không suy nghĩ nhiều liền buông việc này xuống, cầm lấy mấy câu đối đã viết xong bắt đầu dán bên ngoài phòng.
Ngoài cổng lớn do Tề Vân Chi dán, bởi hắn cao nên không cần phải đứng trên ghế, trong nhà rất nhanh đã hoàn toàn dán xong.
Hứa Kình nhìn Tề Vân Chi cười, rồi nhanh chóng thu dọn mực, bút và giấy hắn liền kéo Tề Vân Chi vào nhà rửa tay.
Thấy thời gian không còn sớm, Hứa Kình tìm một cái rổ bỏ thịt heo cùng hai cân hoa quả, một phần thạch hoa quả mua từ khu Nam Trần vào, hắn lấy một tấm vải che lại.
Buổi chiều nắng còn tốt, trên sân phơi thóc có rất nhiều người đang ngồi phơi nắng tán gẫu, Hứa Kình đi ra ngoài mang theo cái rổ mọi người đều nhìn thấy, có người không nhịn được hỏi: "Tiểu Hòa, cháu mang theo rổ đi đâu vậy?"
"Cháu đi đưa quà cuối năm cho nhà dì." Hứa Kình cười đáp.
"Này, nhà dì cháu thật có phúc mà." Có người phụ nữ tò mò đi tới gần nhìn, "Cháu đưa cái gì vậy?"
"Cũng không có gì đâu." Hứa Kình cười, không muốn nói thêm.
Người phụ nữ đã đưa tay vào rổ lật tấm vải lên nhìn: "Này thịt heo, trái cây cùng thạch hoa quả, quà tết này thật rất lớn a!"
Khi nói chuyện, ánh mắt của người phụ nữ không kìm chế được sự ghen tị.
Những người khác nghe vậy thì xúm lại nhìn cùng khen ngợi: "Nói đến hiếu thảo, vẫn là Tiểu Hòa có hiếu, đưa cho dì cháu một quà tết lớn như vậy."
"Cũng lớn thật đấy! Cháu trai ta, hôm qua cũng mang theo thịt heo cùng hai túi đồ ăn lại đây."
Mọi người nghe người phụ nữ than thở nhưng thật ra là đang khoe khoang, liền thở dài nói: "Cháu trai bà cũng rất tốt, nhà ta có ba đứa cháu ngoại trai hai năm nay nhà bọn hắn quá bận, ta phải đi cắt lúa giúp mà hết năm này qua năm khác, bọn chúng cũng không một ai nhớ đến ta, đến ăn tết thậm chí cả rơm rạ cũng không mang đến cho ta."
"Vẫn là tiểu Hòa tốt bụng, nhà dì đối xử với cháu như vậy, mà vẫn còn mang quà tết đến cho họ?"
"Vâng" Hứa Kình nghe bọn họ nói lời khiêu khích nhưng chỉ mỉm cười như không nghe thấy, "Cháu đi đến nhà dì trước, trở về sẽ cùng mọi người nói chuyện sau."
"Được rồi, cháu nhớ là chúng ta ở đây chờ cháu trở về."
"Đi đi, cháu trước đó không phải trở về nhà của mình khu sinh hoạt trung tâm ở thượng du sao, cháu đi rồi trở về nói chuyện để chúng ta mở mang tầm mắt."
Hứa Kình vẫy tay chào bọn họ, rồi vội vàng mang rổ đi đến nhà Lương Quốc Đào.
Trong dịp năm mới, nhà Lương Quốc Đào đều đang ở nhà, Quách Anh Trinh đang chỉ đạo mọi người trong nhà dùng nước ấm rửa sạch đồ đạc, mọi thứ đều đã được rửa sạch sẽ và đang phơi dưới ánh nắng mặt trời.
Nhìn thấy Hứa Kình đến Quách Anh Trinh hỏi: "Tiểu Hòa, sao cháu lại đến đây?"
"Dì." Thấy thái độ của nàng rất hòa nhã giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, Hứa Kình cười nói: "Sắp đến năm mới, cháu qua đây đưa chút quà cho nhà dì."
Vừa nói, Hứa Kình vừa đứng ở cửa phòng khách gọi từng người một: "Dượng, bà nội, anh Đại Thạch, chị Nhị Muội, Tiểu Bảo."
Lương Quốc Đào trầm giọng đáp lại, Lý Ngân Tú không được tự nhiên mà đáp lại, Lương Đại Thạch thấp giọng ừ một tiếng trong khi đó Lương Nhị Muội cùng Lương Tiểu Bảo lại phớt lờ hắn.
"Này, đứa nhỏ này, đưa quà năm mới cái gì? Nhanh vào nhà ngồi đi." Quách Anh Trinh buông công việc trên tay xuống, dẫn Hứa Kình đi vào nhà.
Lương Tiểu Bảo và Lương Nhị Muội đang dọn dẹp bàn ghế, Hứa Kình chỉ đứng đó cũng không có ngồi xuống.
Quách Anh Trinh rửa một cái ly đem trà rót cho Hứa Kình, nhân tiện gõ đầu Tiểu Bảo "Còn không trả lời, phép lịch sự của ngươi đâu?"
Tiểu Bảo miễn cưỡng gọi "Anh tiểu Hòa."
Hứa Kình cười, nói với Quách Anh Trinh: "Dì đang bận công việc, cháu đến đây một lát liền trở về." Đang nói Hứa Kình liền đem qua mừng năm mới ra khỏi rổ, mọi thứ không nhiều nhưng để chung thì rất nặng.
Tiểu Bảo nhìn những viên thạch hoa quả trên bàn, mắt hắn liền sáng lên nếu không phải mẹ hắn đang đứng bên cạnh thì đã muốn với lấy nó.
Hứa Kình đặt đồ xuống chuẩn bị rời đi, Quách Anh Trinh vội vàng ngăn lại cười có chút miễn cưỡng, nhưng cũng nhanh bình thường trở lại. Xoay người lấy một miếng thịt xông khói trong phòng bếp đi ra, mạnh mẽ nhét vào rổ của Hứa Kình, "Cháu cũng biết tình hình nhà dì nên cũng không có cái gì đáp lại cháu, thịt xông khói này cũng không tệ cháu mang về nếm thử đi.
Hứa Kình không từ chối," Cám ơn dì, cháu về trước đây. "
" Được rồi, lát nữa cháu qua đây ăn cơm tất niên nha. "
" Không cần đâu dì. "Hứa Kình từ chối.
Quách Anh Trinh không cho từ chối nói:" Sao lại không, cháu ở đây chỉ có nhà dì là họ hàng, nếu không đến ăn cơm tất niên không lẽ tính ăn một mình sao? "
Lý Ngân Tú cũng nói giúp," Chỉ là thêm một đôi đũa cùng một cái bát thôi, người một nhà thì so đo cái gì? "
Hứa Kình không trả lời, mỉm cười rời đi.
Quách Anh Trinh nhìn bóng dáng nhỏ bé của hắn đang xa dần, trong lòng nàng giống như có một vật nặng đè bên trong rất khó chịu.
Khi Hứa Kình quay trở về theo con đường ban đầu đã đến, nhìn thấy mọi người vẫn đang phơi nắng ở sân phơi thóc còn chưa giải tán.
Trong đó có người nhìn thấy Hứa Kình muốn đi đường vòng để tránh mặt, thì liền gọi hắn:" Tiểu Hòa, đi đâu vậy? Không phải nói khi trở về sẽ cùng chúng ta nói chuyện về khu sinh hoạt trung tâm ở thượng du sao? "
Hứa Kình không có lựa chọn nào khác đành quay đầu đi đến, Tề Vân Chi ở bên cạnh nhìn thấy vậy liền nhíu mày, Hứa Kình nhanh đưa tay nắm lấy tay hắn ý bảo đừng nóng giận.
" Mọi người, cháu còn phải về nhà nấu cơm tất niên nữa. "
" Cháu còn là một đứa nhóc, mà nấu cơm tất niên làm gì? Đến nhà dì ăn cơm đi! Cháu đã dạy học cho con trai của dì rất nhiều lần, dì còn chưa có cảm ơn cháu. "
" Đừng nghe nàng ấy, đến nhà dì ăn đi! Nhà dì năm nay có mua thịt bò, ăn rất ngon. "
" Này Song Hoa, nhà ngươi năm nay làm ăn phát tài sao, cứ như vậy mà tiêu pha thật nhiều tiền? "
" Cũng không nhiều lắm, lăn lộn quanh năm suốt tháng cũng kiếm được một chút. "Song Hoa mỉm cười" Năm nay mùa màng thu hoạch rất tốt, nhà ai mà không kiếm được chút tiền? "
" Này, đây cũng là mồ hôi vất vả mới có thể kiếm chút tiền, ta cũng không nỡ cứ như vậy mà ăn. "
" Nghe ngươi nói! Hôm nay nhà ai giết gà? "
Nghe người phụ nữ này nói cũng không thể phản bác lại, chỉ có thể mỉm cười.
Một người đàn ông nói:" Các ngươi cứ nói chen vào như vậy, làm sao trạng nguyên tiểu Hòa có kiên nhẫn nghe chúng ta nói chuyện được! "
Những người xung quanh nghe vậy liền bật cười.
Kể từ khi Hứa Kình đều đạt điểm tối đa trong kỳ thi, người dân trong khu Nhân Nguyên đều gọi hắn là trạng nguyên tiểu Hòa.
Hứa Kình cười:" Không thể nào đâu ạ. "
" Đúng vậy, tiểu trạng nguyên của chúng ta rất kiên nhẫn. "Người phụ nữ bên cạnh từ trong túi lấy ra một nắm hạt dưa nhét vào tay Hứa Kình," Tiểu trạng nguyên, ăn hạt dưa đi. Nhân tiện, hãy kể cho chúng ta biết về nhà của cháu ở khu sinh hoạt trung tâm ở thượng du đi. "
" Nói là khu sinh hoạt trung tâm ở thượng du, nhưng cũng giống những khu khác. Họ làm việc hay ăn uống đều giống chúng ta mà thôi, nhà ai có tiền thì mỗi ngày ăn thịt còn nhà không có tiền thì mỗi ngày đều phải lo lắng. "
" Này, sao có thể nói như vậy được! Thế nào, nơi đó có lớn không? "
" Lớn. "Hứa Kình nói:" Nhưng cháu chỉ mới đi tham quan một chút nên không nhìn rõ là lớn bao nhiêu. "
" Biết nó lớn như vậy là đủ rồi, ta nghe nói ở nơi đó còn có xe bay? "
Hứa Kình nghĩ đến những chiếc xe bay giữa không trung mà mình nhìn thấy ngày hôm đó, liền gật đầu.
Người bên cạnh không khỏi trầm trồ," Chúng ta ở vùng nông thôn này, cả đời cũng khó có thể nhìn thấy một chiếc xe bay như vậy. "
" Này thì có chuyện gì khó, để con của ngươi học hành chăm chỉ thi vào trường đại học bên ngoài, đến lúc đó mang ngươi đi hưởng phúc thì lúc đó có thể nhìn thấy không phải sao? Mà ta nói, gần tết rồi nên nói những chuyện vui vẻ. Tiểu Hòa, hôm kia có người lái xe chở cháu về là ai vậy, có phải cha cháu không? "
Người lái xe chở hắn về hôm kia chỉ có duy nhất người mua nhân sâm, Hứa Kình nghĩ trong đầu chẳng trách hôm nay mọi người lại nhiệt tình như vậy, cứ ở chỗ này ngồi chờ đợi. Hắn liền lắc đầu nói:" Không phải, đó chỉ là một người mua dược liệu thôi. "
Mọi người lại trầm trồ khen ngợi:" Bọn nhỏ các ngươi hái được dược liệu, còn có người đi tới nơi xa như vậy để hỏi ngươi mua dược liệu? "
Hứa Kình nhanh chóng tính toán, nhưng miệng lại nói:" Kỳ thực cũng là trùng hợp, không phải chúng cháu đã hái được mấy cây thạch hộc sao? Cha của người mua dược liệu tình cờ nhập viện, cần mua dược liệu để bồi bổ vì ông Trần trong tiệm thuốc biết cháu, nên đã giới thiệu cho họ đến đây mua. "
" Thật là tốt! Không giống như chúng ta, khi muốn bán dược liệu thì cần phải kiếm nơi mua, có một chút dược liệu cũng phải đi kiểm tra đo lường rất phiền phức. "
" Không sao, tích góp nhiều hơn một chút lại đi bán là được. "Hứa Kình cười," Chúng cháu cũng là một nhóm trẻ con cùng nhau tìm kiếm, nên thu nhiều hơn một chút mà thôi. Chất lượng dược liệu quả thật không thể hơn mọi người tìm được, bọn cháu hái cũng không cẩn thận nên rất nhiều dược liệu đều không dùng được. "
" Sao nói thế được? Dù các ngươi có bất cẩn thì vẫn kiếm được mười khối, cháu cũng quen biết thầy thuốc còn dược liệu của các dì cũng chỉ để ở nhà cho chuột phá mà thôi. "
" Này, nhưng dược liệu cũng không thể so với những thứ khác, bởi vì dược liệu không thể để lâu được với lại bảo quản không đúng cách sẽ mất đi tác dụng của thuốc, cho nên tặng cũng không ai muốn nhận. "Người phụ nữ thở dài," Trước kia ông nội của Lương Hóa Vũ cũng sẽ thu mua dược liệu, nhưng bây giờ hàm lượng tia W cao như vậy không ai có thể phân biệt được, muốn bán dược liệu thì cần phải kiểm tra đo lường thật rất phiền phức, mà cũng không nhất định có thể kiếm được tiền. "
Hứa Kình sớm đã muốn mua dược liệu, lúc này nghe mọi người nói tâm hắn liền động.
Hắn suy nghĩ một chút, lộ ra vẻ khó xử:" Theo lý mà nói, ở đây toàn là trưởng bối nếu cháu có thể giúp được gì sẽ giúp ngay. Nhưng dược liệu này - "
" Chúng ta biết mà. "Dì Song Hoa xen vào nhanh chóng nói:" Chúng ta thấy cháu bán dược liệu rất thành thạo, không cần cháu làm gì cả chỉ cần chỉ đường cho chúng ta là được. "
Hứa Kình suy nghĩ nói:" Như thế này đi, nếu mọi người tin tưởng thì hãy bán dược liệu cho cháu, cháu mua xong sẽ đem đi kiểm tra đo lường. Nhưng cháu phải nói trước, dược liệu hoang dã có hàm lượng tia W đạt tiêu chuẩn chỉ được khoảng một phần ba, nếu mọi người muốn bán dược liệu thì cháu cũng sẽ mua với giá một phần ba, còn dược liệu chất lượng không tốt cháu chỉ có thể mua với giá một phần tư mà thôi. "
" Đồng ý, như thế nào lại không đồng ý chứ, cháu chịu mua dược liệu thì đã rất tốt rồi. "Lập tức có người nói," Tiểu Hòa, cháu ở đây chờ ta về nhà lấy dược liệu đem qua đây, chuyện này xử lý nhanh càng tốt để tránh kéo dài qua năm mới. "
Hứa Kình gật đầu," Chú nếu tin thì hãy bán dược liệu cho cháu, sẵn làm phiền nhà ai có cân thì cho cháu mượn một cái. "
Trên sân phơi thóc mọi người nói chuyện bán dược liệu càng thêm sôi nổi, mọi người xung quanh cũng chạy ra xem náo nhiệt. Ngay khi Hứa Kình đưa ra yêu cầu này, rất nhiều người đã lập tức chạy về nhà đem dược liệu đã hái đến ra sân phơi thóc.
Nếu không có lần này, thì Hứa Kình sẽ không biết mọi người lại có nhiều dược liệu như vậy. Hứa Kình dám mở miệng muốn mua, bởi vì hắn có thể kiểm tra dược liệu nào thật và dược liệu nào giả, còn có thể kiểm tra tia W có nằm trong giá trị an toàn hay không, những người khác không có khả năng này.
Một ông bác cười:" Đây đều là đồ tốt, thấy được thì chúng ta thuận tiện nhặt về, không thấy thì cũng không có đi tìm kiếm nên lưu trữ cả năm trời mới được bao nhiêu đó. "
Hứa Kình xem xét tình trạng của dược liệu," Cháu chỉ bán qua thạch hộc, rễ khỉ cùng cỏ linh chi hoang dã. Lúc đấy cháu bán thạch hộc giá 48 khối một cân, rễ khỉ giá 32 khối một cân và cỏ linh chi hoang dã giá 44 khối một cân, vậy chúng định ra giá mua như thế nhé? "
Hứa Kình cùng đồng bọn hái dược liệu đi bán mọi người trong khu sinh sống đều biết, nên khi nói chuyện mọi người đều hỏi qua giá bán như thế nào. Nghe Hứa Kình nói như vậy, mọi người đều không có phản đối.
" Còn những dược liệu khác thì tính như thế nào? "
Hứa Kình nói:" Nếu mọi người tin tưởng cháu, thì những dược liệu khác trước sẽ ghi sổ, khi nào đi bán dược liệu cháu sẽ hỏi người ở tiệm thuốc, rồi quay trở về nói với mọi người là bao nhiêu tiền. "
Người hỏi liền đồng ý gật đầu.
Cũng có người lo lắng Hứa Kình làm như thế sao có thể kiếm tiền, Hứa Kình cười nói:" Lúc đó bọn cháu bán số lượng ít, nhưng bây giờ thì số lượng lớn hơn nhiều. Cháu có thể mặc cả với bọn họ tăng giá mỗi cân lên thêm một hai khối là được. "
Trong các tiệm thuốc giá cả thu mua đều không giống nhau, Hứa Kình khi đi bán dược liệu giá cao hơn nhiều, bởi vì chất lượng dược liệu của hắn bán cũng tốt hơn. Hắn không lo lắng mình sẽ bị lỗ, vì hắn vốn không có dự định bán dược liệu cho tiệm thuốc mà là muốn bán trực tiếp cho hệ thống.
Nghe Hứa Kình nói như vậy mọi người đều không có ý kiến, nhà nào có dược liệu đều lấy ra bán cho hắn.
Hứa Kình nhờ dì Song Hoa cùng một người đàn ông trung niên tương đối công bằng để cân dược liệu, còn hắn thì ghi tên người bán và số lượng dược liệu cùng tiền bán dược liệu.
Mọi người ở trong một khu sinh sống nên đều rất tự giác, bọn họ chia dược liệu ra loại nào đã thu trong hai thì để một bên, Hứa Kình dùng hệ thống rà quét qua nếu chất lượng dược liệu có thể chấp nhận được hắn đều sẽ thu.
Có người trong lòng có ác ý mang theo một túi dược liệu lại đây, không biết dược liệu đã để trong thời gian bao lâu bên trong thậm chí còn bị côn trùng ăn mất, Hứa Kình hơi nhíu mày khi thấy hệ thống báo," Chú, ngươi đã để dược liệu này bao lâu rồi? Cháu sợ không thể mua dược liệu này được. "
Người đàn ông trừng mắt," Có thể để được bao lâu, đây là dược liệu hái trong năm nay. Ta là người quê mùa nên không biết bảo quản, nên nhìn hơi kém một chút chẳng lẻ ngươi không thu, sẽ không phải ngươi cố ý nhắm vào ta đi? "
Tề Vân Chi thấy Hứa Kình bị dọa, thân hình cao lớn liền tiến lên phía bước. Hứa Kình đã thấy sức chiến đấu của hắn, liền vội lặng lẽ giữ lấy hắn ra hiệu đừng làm gì cả.
Hứa Kình bình tĩnh nói:" Ta còn nhỏ, nhưng cũng rất may mắn khi đã bán dược liệu được vài lần, đối với dược liệu cũng có hiểu biết một chút có khi ta nhìn lầm, trước chú đừng tức giận. "
Hứa Kình liền nói mà không đợi người đàn ông đó lộ ra vẻ mặt tự mãn," Ta chỉ thu dược liệu giúp mọi người mà thôi cũng không phải kiếm tiền, nhà ta hoàn cảnh như thế nào mọi người đều biết nếu mà làm việc này còn phải bồi thêm tiền, thì học phí đầu xuân sẽ không thể đóng. Nếu chú cứ kiên trì muốn ta thu dược liệu này, e rằng ta thật sự vô lực, nếu không dứt khoát toàn bộ dược liệu của mọi người đều không thu, miễn cho mọi người nói ta cố ý nhắm vào người đó. "
Dì Song Hoa nghe Hứa Kình nói học phí cho đầu xuân còn không có, trên mặt rất lo lắng khi nghe đến câu cuối cùng liền nhịn không được nói:" Này, gần đến tết mọi người còn phải bận công việc, mà dược liệu của ngươi như thế nào mọi người đều nhìn thấy, ngươi còn ở đó mà ép người khác mua nó. "
" Việc mua bán là người tình ta nguyện, tiểu Hòa đã không muốn thì liền không mua, tất cả mọi người đang đứng đây xem ai dám làm rò."
Hứa Kình không muốn làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, nên chỉ đem dược liệu của hắn trả lại để cho người tiếp theo đi lên.
Người đàn ông không thể nói lại được, đành mang theo dược liệu của chính mình đi trở về.
Quách Anh Trinh nhận được tin tức khá muộn, chỉ nghe người ta nói có người đang thu mua dược liệu ở trên sân phơi thóc, cũng không có nói người thu mua dược liệu là ai. Chờ khi Quách Anh Trinh mang theo dược liệu đi đến, nàng mới phát hiện ra người bị bao vây bên trong lại là Hứa Kình.
Nhiều người đang yêu cầu Hứa Kình kiểm tra dược liệu của nhà họ, khi Quách Anh Trình nhìn cảnh này trong lòng rất hụt hẫng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất