Mạt Thế: Tôi Dựa Vào Bạn Trai Để Làm Giàu

Chương 51: Về nhà

Trước Sau
Lần này trồng nhân sâm Hứa Kình không định mua hạt giống ở bên ngoài, mà mua hạt giống trong hệ thống, chất lượng tốt hơn rất nhiều mặc dù có đắt thì vẫn sẵn sàng mua.

Hứa Kình đầu tiên tìm kiếm hạt giống nhân sâm trong hệ thống, bấm vào liền hiện ra danh sách từ cao xuống thấp, hạt giống nhân sâm giá sáu tích phân một viên. Hắn từng mua nhân sâm 100 năm chất lượng cũng không tốt giá 27 tích phân, nếu tính theo cân thì chưa đến mười tích phân. Hạt giống nhân sâm so với nhân sâm thành phẩm, thì loại hạt này quá đắt.

Kéo xuống phía dưới, sau khi tìm kiếm một hồi cuối cùng cũng tìm được loại hạt giống nhân sâm rẻ nhất, giá một tích phân hai viên, đắt nhất cũng phải ba mươi ba tích phân một viên.

Hứa Kình thở dài, nếu không phải gần đây hắn bán cá thì đến hạt giống cũng không thể mua nổi.

Trong lòng vừa suy nghĩ, Hứa Kình liền trực tiếp tìm kiếm những loại nhân sâm khác.

Kết quả làm Hứa Kình choáng váng, những loại sâm trong hệ thống còn nhiều hơn so với loại sâm ở ngoài tự nhiên. Hứa Kình tìm được 13.862 loại, xếp thứ ba là loại sâm quảng bạch với giá là 672 tích phân mỗi viên, vị trí thứ hai là sâm nghê vũ với giá 8.610 tích phân mỗi viên, loại sâm đắt nhất là sâm thất tinh với giá là 99.999 tích phân.

"Cái này thực sự là quá đắt, làm việc vất vả hơn nửa năm còn không đủ tiền mua một hạt giống nhân sâm." Hứa Kình nhẹ giọng lẩm bẩm, tiếp tục tìm kiếm nhân sâm so với hạt giống sâm vẫn có giá cả còn rẻ hơn.

Tề Vân Chi đột nhiên đến bên cạnh nói: "Tiểu Hòa, mở thông tin của sâm thất tinh để xem thử giới thiệu như thế nào."

"Anh Tề, anh có hứng thú với cái này sao?" Hứa Kình mở ra thông tin có phần giới thiệu, trong đó có phương pháp gieo trồng cùng vài hình ảnh về thời kỳ sinh trưởng.

"Trước nhìn xem." Tề Vân Chi vươn tay bấm vào màn hình, kéo lên bấm mua sắm.

Hứa Kình sửng sốt, nhưng phát hiện ra rằng khi Tề Vân Chi đụng vào thấy hệ thống không phản ứng, hắn liền chăm chú nhìn thật kỹ thấy khung mua sắm xám đen, phía dưới có dòng ghi chú thật nhỏ: Ký chủ trình tự ở thế giới này rất thấp, không phù hợp để yêu cầu mua sắm.

Hứa Kình sững sờ, Tề Vân Chi nói: "Nhìn xem những loại sâm khác thử."

Hai người lần lượt vào từng trang nhìn xem thông tin, phát hiện chỉ cần giá sâm cao hơn 500 tích phân một viên, bọn họ sẽ không thể mua được.

Sau một hồi dừng lại, Hứa Kình thở dài "Thế giới thật là rộng lớn mà."

"Ừm." Tề Vân Chi xoa xoa cổ của hắn, "Đừng có gấp, chúng ta lại đi mua hạt giống nhân sâm thôi."

Hứa Kình một lần nữa tiếp tục tìm kiếm hạt giống nhân sâm, sau khi trải qua vài lần kích thích hắn hiện tại không còn cảm thấy giá hạt giống nhân sâm cao nữa, trực tiếp mua mười hạt giống nhân sâm giá đắt nhất là 38 tích phân.

Nhân sâm thích nơi có bóng râm, mát mẻ và nhiều mùn, Hứa Kình dự định dùng chậu hoa lớn để trồng, sẽ thuận tiện hơn cho việc di chuyển cũng như quản lý chúng.

Hạt giống hắn mua đã qua thời kỳ ngủ đông, nên lại mua thêm dung dịch thúc nảy mầm cùng nửa cân linh phì, sau khi đọc xong giới thiệu thì hắn trộn đất với linh phì, tiếp tục làm ẩm đất và gieo hạt giống, cẩn thận chờ đợi cho đến khi hạt giống nảy mầm.

Tề Vân Chi cùng Hứa Kình làm xong tất cả những việc này trước khi trở lại khu Nhân Nguyên, hắn còn phải chăm sóc cây đương quy và ngó sen ở trong ruộng, còn một mình Hứa Kình ở lại khu Nam Trần để học.

Đây là một ngôi trường trung học lâu đời, nội quy của trường rất nghiêm khắc đối với học sinh, học sinh năm nhất phải đến trường lúc 6 giờ 30 sáng và tan học lúc 9 giờ 30 tối, buổi trưa có hai giờ và buổi chiều có một giờ rưỡi để ăn cơm cùng nghỉ ngơi.

Hứa Kình sống gần trường trung học Nam Trần, đi xe đạp chưa đến năm phút.

Trung học Nam Trần đã lịch sử trăm năm, trước tận thế rất có danh tiếng, sau khi trật tự được thiết lập lại ngôi trường này đã dời khỏi địa điểm cũ, thành lập lại ngôi trường mới ở khu Nam Trần đến nay đã được vài chục năm.

Ngôi trường này chiếm một diện tích rất lớn, ngôi trường được chia thành hai phần, một phần dành cho học sinh trung học và phần còn lại dành cho học sinh cấp ba. Trong trường có nhà thi đấu, khán phòng, sân bóng rổ, sân bóng đá, nhà ăn và nhiều khu vực công cộng khác, cũng như khung giờ học khác nhau để tránh làm phiền lẫn nhau.

Giáo viên chủ nhiệm hiện tại của Hứa Kình tên Hùng Lực Chấp, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, các học sinh trong lớp đều rất sợ hắn.

Thầy Hùng có ấn tượng rất tốt với Hứa Kình, vào tiết học đầu tiên liền đề bạt Hứa Kình làm lớp trưởng, Hứa Kình liền từ chối, ngày cả khi được đề cử để trở thành lớp phó Hứa Kình cũng từ chối.



"Ngươi như vậy thật không nể mặt?" Thầy Hùng thở dài, đứng ở bục giảng nói: "Mục đích của thầy là để mọi người trong lớp đều phải có việc bản thân cần làm. Hứa Thịnh Hòa, em nói đi muốn vị trí nào trong lớp? Thầy xem có thể giúp em thuyết phục các bạn hay không, để bầu chọn cho em hay không."

Cả lớp cười lớn.

Hứa Kình xấu hổ suy nghĩ một hồi, "Thưa thầy, em muốn làm ủy viên học tập, được không?"

"Các bạn trong lớp, Hứa Thịnh Hòa muốn trở thành ủy viên học tập, được hay không?"

Cả lớp đáp lại, "Được--." Các bạn trong lớp đã xem qua thông tin của Hứa Kình, biết rằng trong các cuộc thi hắn đều đạt điểm tối đa.

"Được rồi, Hứa Thịnh Hòa, em chính là ủy viên học tập danh dự của lớp chúng ta. Thầy hy vọng em có thể dẫn dắt lớp chúng ta đi đến đỉnh cao, phấn đấu để trở thành lớp đứng đầu toàn cấp."

Hứa Kình gật đầu.

Với sự mở đầu như vậy, bầu không khí ở phía sau thoải mái hơn rất nhiều, cơ bản mọi vị trí đều có người tranh cử, thầy Hùng là người quyết định từng ứng viên cho lớp. Như lúc trước đã nói, mỗi học sinh trong lớp đều có một nhiệm vụ từ quản lý lớp đến quản lý cửa sổ, mỗi người đều phải thực hiện nhiệm vụ của riêng mình.

Đến chiều, thầy Hùng dẫn mọi người ra ngoài xếp hàng, huấn luyện viên đã đến tất cả đều là lính trong quân đội.

Theo như lời bàn tán của học sinh xung quanh, Hứa Kình mới biết những người lính này đóng quân xung quanh khu Nam Trần, nhà trường đã tốn rất nhiều công sức mới có thể mời những người lính tinh nhuệ đến đây.

Khóa huấn luyện quân sự kéo dài trong chín ngày, từ ngày hai mươi hai đến ngày ba mươi. Sáu ngày đầu tiên huấn luyện tại trường học, ba ngày tiếp theo sẽ huấn luyện dã ngoại nên việc ăn đều sẽ ở bên ngoài.

Hứa Kình kinh ngạc, "Thức ăn ở bên ngoài không phải không thể ăn sao? Đi ra khu hoang dã bên ngoài có đảm bảo an toàn không?"

Dư Bạch Húc là bạn ngồi cùng bàn với Hứa Kình, nghe vậy liền an ủi: "Không sao, Nam Trần chúng ta luôn có truyền thống đi ra khu dã ngoại bên ngoài để huấn luyện."

Ngừng một chút, Dư Bạch Húc không nhịn được nhướng mày, thấp giọng nói: "Hứa Thịnh Hòa, cậu biết không? Trong tất cả các trường trung học ở khu sinh sống gần đây, chỉ có trường chúng ta được tham gia huấn luyện dã ngoại. Nghe nói chuyện này do một nhân vật lớn từ trường chúng ta đi ra bên ngoài quyết định, đương nhiên huấn luyện viên sẽ là người có nhiều kinh nghiệm, bởi cậu không biết đấy thôi hàng năm trường chúng ta có rất nhiều anh chị học cấp ba thi tuyển vào trường quân đội."

Trường quân đội vốn là trường học đứng đầu, ngay cả khi không có khóa huấn luyện quân sự này, thì học sinh cấp ba sau khi học xong đều muốn thi vào trường quân sự.

Nhìn vẻ mặt hãy nhanh đến hỏi đi của Dư Bạch Húc, Hứa Kình liền thuận theo hỏi thêm, "Đi nơi nào huấn luyện dã ngoại?"

"Nghe nói năm nay sẽ vào trong núi, xung quanh Nam Trần không phải có rất nhiều núi sao, nhiều ngọn núi xung quanh vẫn chưa được khai phá bên trong sẽ có rất nhiều thứ tốt, khi đi huấn luyện dã ngoại cậu sẽ nhìn thấy chúng."

Hứa Kình tim hẫng đi một nhịp, nghĩ ngay đến khu Nhân Nguyên ở phía bên kia ngọn núi cùng với Tề Vân Chi đang ở nhà.

Khu Nhân Nguyên nằm ở vị trí hẻo lánh, người dân sống bên trong cũng nghèo, những ai có chút năng lực thì đã đi ra ngoài tìm đường sinh sống. Hứa Kình và Tề Vân Chi sống ở đây lâu như vậy, cũng không có thể hiện ra bên ngoài nhiều, nhưng có rất nhiều người ra vào khu sinh sống cũng không có ai phát hiện ra sự tồn tại của Tề Vân Chi.

Sau khi Hứa Kình tiếp xúc với nhóm sinh viên mỹ thuật, hắn đã bắt đầu thu thập thông tin từ bên ngoài. Trong nửa năm qua, hắn vừa đi thu mua dược liệu vừa bán nhân sâm nên đã biết thêm được rất nhiều điều về thế giới bên ngoài.

Người dân sống dưới sự quản lý và kiểm soát của tầng lớp cao hơn, nên thông tin mà mọi người biết đều bị hạn chế, đặc biệt là ở những khu sinh sống không phát triển. Mức sống không khác nhiều so với những nơi nghèo khó trước tận thế, nhưng quân đội thì khác họ là lực lượng mạnh nhất sau khi ổn định trật tự, công nghệ cùng những con người mạnh nhất.

Hiện nay, mọi nguồn lực đều nghiêng về phía quân đội, khoảng cách giữa quân đội và người dân ngày càng lớn, rất nhiều thứ Hứa Kình chỉ biết một chút liền âm thầm sợ hãi.

Hứa Kình sợ những người huấn luyện viên thật sự sẽ đưa bọn họ vào núi huấn luyện dã ngoại, liền đi đến khu Nhân Nguyên sẽ phát hiện ra sự tồn tại của Tề Vân Chi. Hứa Kình trong lòng không yên, hắn biết mình đã suy nghĩ quá nhiều nhưng là không thể kiềm chế được những suy nghĩ tiêu cực kia.

Khóa huấn luyện quân sự hiện nay nghiêm ngặt hơn nhiều so với đời trước của hắn, ngoài tư thế quân sự cơ bản các huấn luyện viên còn dạy kỹ năng chiến đấu, thêm vào đó còn có kiến thức sinh tồn ngoài dã ngoại. Huấn luyện viên đều chỉ định đồng đội cho mọi người, yêu cầu họ làm theo hướng dẫn và cẩn thận luyện tập.



Thầy Hùng đang theo dõi học sinh tập luyện, không lâu thì phát hiện ra Hứa Kình có gì đó không ổn.

Sắc mặt của Hứa Kình tái đi và đôi mắt thì lờ mờ, thầy Hùng vội vàng nói chuyện với huấn luyện viên, liền gọi Hứa Kình đến, "Hứa Thịnh Hòa, em không khỏe chỗ nào à?"

Chưa đầy một giây, Hứa Kình đã phản ứng lại quyết định nói theo lời thầy Hùng, giả vờ bị bệnh liền trầm giọng nói: "Thầy Hùng, em hình như bị cảm, toàn thân giống như không có sức lực."

Tay của thầy Hùng giống như bàn tay gấu, sờ lên trán Hứa Kình cảm nhận một lúc rồi lẩm bẩm: "Hình như có chút nóng, em nhanh đi phòng y tế trường học nhìn xem, thầy sẽ nhờ bạn học đỡ em đi."

Thầy Hùng liền gọi Dư Bạch Húc đến để đỡ Hứa Kình đi phòng y tế của trường, trong khi đó thì hắn đến nói chuyện với huấn luyện viên.

Huấn luyện viên quay đầu nhìn Hứa Kình, thấy hắn yếu ớt đứng ở nơi đó sắc mặt tái nhợt, dáng người mảnh khảnh nhìn thấy thân thể thật sự không tốt thì liền gật đầu đồng ý.

Trong quá trình huấn luyện quân sự, phòng y tế luôn có bác sĩ trực ở đó, khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Hứa Kình, bác sĩ cũng sờ trán hắn nói: "Hình như không có nóng?"

Dư Bạch Húc nói, "Bác sĩ, có phải hay không hắn bị cảm nắng?"

"Có khả năng này." Bác sĩ của trường lấy nhiệt kế đến đưa cho Hứa Kình kẹp vào, "Hãy đo trước đi, chỗ nào thấy khó chịu không?"

"Chóng mặt, buồn nôn."

"Thực sự là bị say nắng." Bác sĩ lấy thuốc, "Ngươi trước uống cái này đi, ta viết cho ngươi giấy nghỉ ốm. Ta sẽ nói với huấn luyện viên, hiện tại đừng huấn luyện mà đi đến dưới gốc cây ngồi đi, buông tay ra để ta xem nhiệt độ của ngươi.

Hứa Kình không bị sốt, nên bác sĩ chỉ coi hắn bị cảm nắng, sau đó đưa cho hắn đơn nghỉ ốm và nói," Hãy uống thật nhiều nước, nghỉ ngơi thật tốt đừng có gắn sức. "

Dư Bạch Húc hâm mộ liếc nhìn Hứa Kình, hắn cũng muốn đến ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi.

Hứa Kình quay lại đưa đơn nghỉ phép cho thầy Hùng, hắn nhìn một chút liền vỗ vai Hứa Kình rồi bảo," Em nghỉ ngơi một chút đi, chờ đến khi thân thể gần như bình phục thì lại đến huấn luyện. "

Vẫn ngồi chờ đến khi tan học, Hứa Kình ngăn thầy Hùng dừng lại hỏi:" Thầy Hùng, em rất chóng mặt muốn quay trở về ngủ, buổi chiều cùng buổi tối không thể đến được không? "

Đối với học sinh có thành tích đặc biệt tốt như Hứa Kình, hắn hào phóng đồng ý:" Được rồi, buổi chiều ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối em lại đến đây. "

" Thầy Hùng, buổi tối em có thể không đến được không? "Hứa Kình khàn giọng hỏi:" Em sợ mình không dậy nổi. "

" Việc này không được. "Thầy Hùng tận tình khuyên bảo:" Lúc này mới chỉ là khai giảng, em không tham gia hoạt động tập thể sẽ không tốt đâu. "

Hứa Kình xoa đầu, hai má ửng hồng," Em có thể chất tương đối đặc biệt, có đôi khi ngủ rất lâu dù là ai cũng không thể đánh thức em dậy. "

" Không sao đâu. "Thầy Hùng thản nhiên nói:" Nếu buổi tối em không đến, thầy sẽ đến nhà gọi em, nhà em ở gần đây đúng không? "

Hứa Kình cười khán một tiếng," Thầy, em muốn trở về nhà, nhưng buổi tối không trở về kịp, căn nhà thuê chỉ có một mình em nên không có ai chăm sóc. "

Thầy Hùng cuối cùng cũng hiểu ra," Dù sao em cũng không muốn đến trường vào buổi tối đúng không? "

Hứa Kình gật đầu," Em cảm thấy chóng mặt, người không thoải mái nên muốn gặp người nhà. "

Hắn trong lòng luôn có dự cảm xấu, lần này anh Tề có thể sẽ đụng phải đám lính này.

Thầy Hùng có chút bất đắc dĩ nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý," Được rồi, em đi nhanh đi, lần sau không được như vậy nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau