Mạt Thế Trọng Sinh Chi Ca Ca Trở Lại

Chương 14

Trước Sau
Ngày nào Tô Tử Tinh cũng phải tắm rửa, dù là tận thế cũng không bỏ được thói quen này. Ở trong tận thế, người ta phải no cơm ăn áo mặc còn cậu lại giữ cái thói quen cao quý như vậy tất cả đều là nhờ Bùi Tu Minh yêu thương.

Tô Tử Tinh rất ít khi nghĩ rằng nước ở đâu tới, làm sao đun nóng được.

Cậu thở hổn hển xách thùng nước vào nhà tắm, xong rồi.

Nước nóng khiến nhà tắm phủ một lớp sương mỏng, thân thể cậu như ẩn như hiện sau lớp sương đó.

Bùi Tu Minh vừa ung dung bóc vải vừa nhìn chăm chú vào bóng dáng sau cửa, ánh mắt hơi tối xuống.

Từ trước tới nay, mỗi khi đi tắm Tô Tử Tinh đều phải quên cái này quên cái kia. Hôm nay cậu lại quên quần lót nên chỉ tùy tiện quấn khăn đi ra ngoài.

Hai chân ướt nước, mỗi bước đi đều để lại vệt nước trên sàn.

Mái tóc thanh niên nhỏ nước, dọc theo khuôn mặt chảy xuống, lướt qua cần cổ trắng nõn, trượt xuống rồi dừng trên cái khăn ngang hông.

Cả người cậu đều là hơi nước, cả người giống như một loại trái cây non mềm. Khuôn mặt vì vừa tắm xong nên đỏ ửng, nhìn qua vô cùng ngon miệng.

Tô Tử Tinh ngồi xổm trước mặt anh trai, làm nũng nói, "Anh, anh giúp em lau tóc đi, lần nào lau cũng rất mỏi tay."

Cậu ngửa đầu lên nhìn anh trai mình, lộ ra vẻ ngoan ngoãn và tín nhiệm.

Bùi Tu Minh nhìn cậu, nhẹ nhàng cong miệng, cả cửa sổ và cửa chính đều đóng chặt lại, hắn có thể tùy ý nhìn ngắm người trước mặt từ đầu đến chân, giống như đang tuần tra từng tấc lãnh thổ, ngón tây không tự chủ được bóp chặt quả vải trong tay, giọng hắn khàn khàn, "Được, anh giúp em mặc quần áo trước."

Tô Tử Tinh ngoan ngoãn giang tay ra, khi mặc quần áo không tránh được tiếp xúc cơ thể, chạm vào một chút thật sự không tránh được, Tô Tử Tinh không để ý đến sự đụng chạm này tần suất khá nhiều.

Đến khi lau tóc, cả người Tô Tử Tinh rúc vào lòng anh trai, ngoan ngoãn ngồi vừa ăn vải được lột sẵn ở bên cạnh vừa đọc sách.

Quả vải này thật sự rất ngon, căng mọng, ngọt nhưng không ngán, cậu rất thích ăn.

"Tiểu Tinh, đút cho anh một quả đi." Thỉnh thoảng Bùi Tu Minh sẽ bảo cậu đút hắn một quả.

Tô Tử Tinh cầm lấy một quả đưa tới bên miệng hắn, hai cánh môi khẽ mở ra ngậm lấy, liếm nhẹ một cái, nếu cậu rút tay chậm một chút thôi thì sẽ bị liếm phải.

Tô Tử Tinh có hơi không biết phải làm sao, cậu chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì tiếp tục ngồi ăn.

Chỉ là vừa ăn mấy miếng cậu lại nghĩ tới cô gái kia, trong lòng lập tức ê ẩm, cậu nhìn quả vải trong tay, đột nhiên nghĩ ra gì đó, "Anh, hay chúng ta cho mấy cô ấy ăn vải đi."

Bùi Tu Minh vừa lau tóc vừa nói, "Tiểu Tinh rất quan tâm bọn họ nhỉ."

Tô Tử Tinh tự nhiên cảm thấy đỉnh đầu và cổ lạnh lạnh, cậu gãi gãi cổ, "Cũng không phải, chỉ là bọn họ thật sự rất đáng thương, quần áo mặc trên người rách hết cả rồi."

Bùi Tu Minh lạnh nhạt nói, "Nhưng mà vải đã hết mất rồi, chỉ còn lại mười quả này thôi."

Tô Tử Tinh ngẩn ra, tiện đà nói, "Vậy những loại quả khác thì sao, anh còn không?"

Bùi Tu Minh nói, "Hết sạch rồi."

Tô Tử Tinh kinh ngạc nói, "Vậy thì thôi, rõ ràng em nhớ hôm qua còn rất nhiều mà, chẳng lẽ là do em ăn hết?"

Cái vấn đề này đến cuối cùng vẫn không thể giải quyết được.

Đến 11 giờ, Tô Tử Tinh bắt đầu ngáp lên ngáp xuống.

Chăn, nệm trên giường đều do bọn họ mang tới, khi ngủ mang tới cảm giác quen thuộc. Khi Tô Tử Tinh bò lên giường, mí mắt đã không nâng dậy nổi.



Chỉ mất vài phút, cậu đã chìm vào mệnh đẹp.

Cậu ngủ thật sự rất lộn xộn, thường xuyên đạp chăn.

Mới ngủ được một lúc chăn đã bị đạp ra, cẳng chân trắng nõn lộ ra ngoài, những đầu ngón chân xinh đẹp, ngoan ngoãn.

Tầm mắt Bùi Tu Minh dừng lại trên bàn chân kia, bàn tay chậm rãi nắm lấy, bàn chân tinh xảo, trắng nõn so với bàn tay thô ráp của hắn thật sự vô cùng tương phản.

Bùi Tu Minh nhìn chằm mu bàn chân cậu, hầu kết nhảy lên, nhẹ nhàng cười. Cuối cùng hắn không làm gì cả, để nó về chỗ cũ, đắp chân cẩn thận.

Không gian xung quanh yên tĩnh, hắn vừa định đi tắm thì nghe thấy tiếng động bên ngoài.

"Uỳnh" một tiếng, vì đêm khuya nên tiếng động rất lớn, Tô Tử Tinh bật dậy, mê man nói, "Anh, chuyện gì vậy?"

"Anh đi xem." Bùi Tu Minh vỗ đầu cậu, mặc thêm áo khoác, đẩy cửa đi ra ngoài.

Tô Tử Tinh đợi một lát thì cơn buồn ngủ lại đánh úp tới, mí mắt nặng trĩu, cậu rúc vào trong chăn, tiếp tục ngủ.

Ngoài cửa vang lên tiếng sột soạt.

"Đại ca, cậu ta ngủ rồi."

"Đi vào," Kim Hưng Xương quen cửa quen nẻo cạy cửa ra, trong miệng ngậm một điếu thuốc, khuôn mặt đắc ý.

Bọn họ nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa ra, tầm mắt dừng lại ở bóng người trên giường.

"Ưm." Tô Tử Tinh trở mình, mặt cọ vào gối, tìm một tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp.

Cậu vừa lúc quay mặt ra cửa.

Tóc cậu xù lên, từng lọn tóc quăn quăn rơi loạn trên trán, cậu nhắm hai mắt lại, lông mai cong dài như cánh bướm rũ xuống, cánh mũi cao thẳng, đôi môi mềm mại cong lên, giống như một con thú nhỏ không có lực công kích, lộ ra bụng mềm cho người khác xoa nắn.

Kim Hưng Xương và Lưu Tự Cường hơi hơi ngẩn người, ánh mắt tham lam của bọn họ dừng trên người thanh niên, biểu tình trở nên hưng phấn.

Lưu Tự Cường hô hấp nặng hơn, "Thật là đẹp, đáng giá, quá đáng giá!"

Kim Hưng Xương liếm liếm môi, "Đâu ai nghĩ tới được. Nếu là trước kia, người như vậy còn đến lượt chúng ta sao?"

Lưu Tự Cường lập tức nói, "Có đưa người đến chỗ chúng ta luôn không?"

"Không cần, anh trai cậu ta không thể quay lại nhanh như vậy."

Ánh mắt bọn họ dán chặt trên người thanh niên, da thịt trắng nõn in sâu vào mắt bọn họ, khuôn mặt ngây thơ không hiểu sự đời, càng khiến người ta muốn chinh phục.

Hô hấp của Kim Hưng Xương càng ngày càng thô, gã chậm rãi đi tới bên giường, thèm thuồng nhìn chằm chằm người ngủ trên giường.

Hai cánh tay thô ráp của gã khẩn trường đưa tới. So sánh cùng cánh tay trắng nõn trước mặt thật sự là một trời một vực, khiến gã càng thêm kích động.

Cánh tay chuẩn bị chạm vào thì Tô Tử Tinh đột nhiên nhăn chặt mày, giống như bị bóng đè, từ trong mơ khó khăn mở lớn hai mắt tỉnh lại.

Vừa thấy cậu tình, Lưu Tự Cường lập tức sợ tới ngốc, "Đại ca, cậu ta không bị đánh thuốc sao?"

Kim Hưng Xương cười, "Tất nhiên là không rồi, như vậy thì sao có thể tận hứng được nữa."

Tô Tử Tinh lắc lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên người Kim Hưng Xương đứng gần mình nhất, theo bản năng co người lại, giật mình hỏi, "Sao mấy người lại ở đây?"

Kim Hưng Xương cười nhìn cậu, "Tại sao tôi ở đây một lát nữa em sẽ biết thôi."



Gã cười hì hì đi tới, đằng sau Lưu Tự Cường cũng không chờ nổi, lộ liễu nhìn chằm chằm cậu khiến Tô Tử Tinh cảm thấy ghê tởm.

Cậu lùi dần về phía sau, đến khi chạm vào tường, sợ hãi quên mất mình có dị năng, "Mấy người đừng đến đây! Tôi gọi anh trai xử lý mấy người."

"Anh trai của cưng? Chỉ sợ giờ cậu ta ngay cả mình cũng không cứu nổi." Kim Hưng Xương cười xấu xa.

Tô Tử Tinh vừa nghe gã nói, khuôn mặt liền trắng bệch, trong lòng vừa sợ vừa lo, "Anh trai tôi đâu. Mấy người làm gì anh ấy rồi?"

Kim Hưng lười nói nhiều, cùng Lưu Tự Cường nhảy lên giường, trực tiếp đi đến, duỗi tay sờ mặt cậu. Tô Tử Tinh sợ hãi, vậy mà cậu lại gặp phải tình hướng này.

Cảm giác ghê tởm khiến cậu suýt nữa thì nôn ra. Không đợi cậu kịp phản ứng, bọn họ đã giữ chặt cánh tay cậu.

Cậu thật sự cảm thấy sợ rồi, đã vậy còn rất lo lắng cho anh trai, lập tức cậu khóc nức nở, "Anh... Anh... Anh ở đâu?"

Khi cái móng heo kia chuẩn bị chạm vào cổ áo cậu, thì "Rầm" một tiếng, cánh cửa bị đá ra, Kim Hưng Xương theo bản năng quay đầu lại nhìn. Truyện Teen Hay

Đột nhiên một nắm tay dí sát vào mặt hắn.

Kim Hưng Xương sợ hãi, dị năng còn chưa kịp phát động thì đã bị đánh ngã, nắm đấm kia mạnh mẽ đánh gãy hai cái răng của gã.

Tô Tử Tinh vơ chăn bọc kín cả người, nhìn anh trai của mình, buồn bực nói, "Anh, anh đi đâu vậy?" Trên khóe mắt cậu vẫn còn đọng lại nước mắt, áo ngủ lộn xộn.

Cả người Bùi Tu Minh lạnh lẽo ôm cậu vào trong lòng, động tác phi thường nhẹ nhàng, Tô Tử Tinh dẩu miệng trốn trong ngực hắn, vì vậy cậu không thể nhìn thấy ánh mắt của anh trai.

Ánh mắt âm u, lạnh lẽo, vừa hung ác vừa nham hiểm, cả con người đều là tơ máu, giống như một con ác quỷ bò lên từ địa ngục.

Kim Hưng Xương bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, sợ hãi lông tơ cả người dựng hết lên, lắp bắp nói, "Tao cũng có dị năng, tao không sợ mày đâu."

Trên người gã xuất hiện ánh sáng màu vàng nhạt nhòa. Đây chính là thứ gã dựa vào trong tận thế.

Rất ít người biết là gã có hai dị năng, một cái để phòng thủ, ngay cả đạn bắn vào cũng không được.

Nhìn ánh sáng màu vàng quanh người gã, Lưu Tự Cường bỗng nhiên cảm thấy tự tin, trong tay gã xuất hiện lưỡi đao gió, đừng bên cạnh Kim Hưng Xươn.

Tô Tử Tinh nắm chặt tay áo anh trai thì cảm thấy bàn tay hắn rất lạng.

Bùi Tu Minh dần dần cong khóe miệng, giống như ác ma mở ra cái miệng đầy máu, khiến người khác không rét mà run, hắn nhẹ nhàng nói, "Tiểu Tinh, nhắm mắt lại."

Tô Tử Tinh lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Bùi Tu Minh đi đến gần, "Cánh tay nào của mày chạm vào em ấy?"

"Liên quan cái rắm." Kim Hưng Xương và Lưu Tự Cường lập tức xông lên.

Màng bảo vệ kiên cố không gì phá hủy được trong mắt bọn họ lại bị cái lá mỏng dính phá nát tròn nháy mắt.

Kim Hưng Xương ngây ngốc đứng yên, vừa muốn lùi lại thì một trận đau đớn từ cánh tay truyền tới, giống như bị cục đá đập thật mạnh vào. Khuôn mặt gã vặn vẹo vì đau đớn.

Bùi Tu Minh cười nói, "Là cánh tay này sao?"

"Cạch" một tiếng.

Kim Hưng Xương hoảng sợ nhìn, màng phòng ngự mình luôn tự hào giống như một tờ giấy bị người ta phá nát

Từ cánh tay truyền đến âm thanh xương cốt bị gãy, gã đau đơn hét thảm, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau