Mạt Thế Trọng Sinh Chi Ca Ca Trở Lại

Chương 5: Chương 42

Trước Sau
Đến buổi tối, cậu trằn trọc nằm trên giường, lo lắng, sốt ruột, đã mười một giờ rồi mà vẫn chưa thấy buồn ngủ.

Bùi Tu Minh mặc áo ngủ đi vào, trên tay hắn còn cầm theo một ly sữa, "Không ngủ được à?"

Tô Tử Tinh hai mắt sáng quắc nhìn hắn, vỗ vỗ giường, "Anh, anh ngồi xuống đây, em có việc muốn nói."

Bùi Tu Minh ngồi sát bên cậu, đưa ly sữa sang, "Nói gì?"

Tô Tử Tinh vội vàng uống một ngụm sữa, bên miệng lập tức có một vòng ria mép màu trắng. Sau khi nghĩ ngợi một lúc lâu, cậu mới dè dặt mở miệng, "Anh, em... Gần đây anh không bận việc là do công ty xảy ra vấn đề gì sao?"

Vừa nói xong, cậu lại vội vàng bổ sung một câu, "Mặc kệ là xảy ra chuyện gì, em nhất định cùng anh chống đỡ."

Đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc như vậy, nhưng mà quanh mép dính sữa nên nhìn vô cùng đáng yêu, làm cho người khác hận không thể liếm một chút.

Bùi Tu Minh cầm khăn giấy giúp cậu lau vệt sữa rồi mới bình tĩnh mở miệng, "Suy nghĩ vớ vẩn gì vậy, anh làm sao có thể để chính mình xảy ra chuyện được?"

Tô Tử Tinh trợn tròn hai mắt, giống như không nghĩ mình sẽ nhận được câu trả lời như vậy, "Là như vậy sao?"

"Tất nhiên." Bùi Tu Minh tiếp tục đút cậu thêm ngụm sữa nữa, rồi nói, "Uống hết sữa đi rồi đi ngủ."

Tô Tử Tinh cảm thấy đáp án này rất tốt nên lập tức uống sạch sữa, trong lòng cũng nhẹ đi!

Cậu chạy đi rửa mặt, khi quay lại thì thấy anh trai đang tựa vào đầu giường đọc sách.

"Anh, anh không về phòng sao?"

Mấy ngày nay, Bùi Tu Minh đều đợi cậu ngủ say rồi mới vào, khi cậu chưa tỉnh ngủ thì đã ra ngoài nên Tô Tử Tinh không hề phát hiện mấy đêm nay trên giường cậu có thêm một người ngủ.

Bùi Tu Minh mặt không đổi sắc nói dối, "Lâu rồi anh không cùng tiểu Tinh ngủ chung."

"A." Tô Tử Tinh nghe vậy thì đột nhiên nhớ ra, lần gần nhất hai người ngủ chung là trong chuyến du lịch năm ngoái.



Cậu không nghĩ nhiều lập tức nhảy lên giường, nằm xuống cọ cọ vào người Bùi Tu Minh, "Em đi ngủ trước, anh cũng ngủ sớm đi nha."

"Được."

Ban đầu Tô Tử Tinh còn rất tỉnh táo nhưng rất nhanh cậu đã bị đồng hồ sinh học đánh gục, mí mắt càng ngày càng nặng, dần dần rơi vào mộng đẹp.

Bùi Tu Minh khép sách lại, nghiêng đầu nhìn thanh niên ngủ say, giơ tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, "Nhưng hôm nay tiểu Tinh sẽ không được ngủ lâu lắm đâu."

......

Bên ngoài, trời đã khuya nhưng ánh đèn đường vẫn như cũ chiếu xuống mặt đường, tụ lại với nhau, kéo dài ra xa.

Đã một giờ sáng rồi nên xe cộ trên đường rất ít.

Đa số mọi người đều đang chìm vào mộng đẹp.

Ban đầu chỉ là những tiếng ồn ào rất nhỏ, giống như một nơi nào đó đang rất náo nhiệt.

Tô Tử Tinh nhíu nhíu mày, xoay người một cái rồi tiếp tục ngủ.

Nhưng mà chỉ vài phút sau, bên ngoài đã vang lên những tiếng động đáng sợ, tiếng hét chói tai cùng những tiếng kêu cứu mạng đầy sợ hãi.

Vào buổi tối, tiếng động thường truyền đi rất xa, nhiều người người vì vậy mà thức dậy.

Tô Tử Tinh mơ mơ màng màng mở mắt, “Anh, có phải có người đang kêu cứu không?”

Bên ngoài đã không còn tiếng động gì nữa, Tô Tử Tinh tưởng vừa nãy mình mơ thấy ác mộng, không suy nghĩ gì nữa, lập tức nằm xuống ngủ tiếp.

Nhưng cậu chỉ mới nhắm mắt được một phút, bên ngoài vang lên tiếng nổ mạnh, ngay sau đó, giường đệm cũng chấn động.

Tô Tử Tinh giật mình tỉnh giấc, “Sao vậy? Có động đất sao?”

Bùi Tu Minh ôm cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ, giống như đang an ủi một con vật nhỏ bị kinh sợ, “Đừng sợ.”



Bên ngoài tiếng ồn vang lên ngày càng nhiều, ánh đèn từ từng hộ gia đình bật lên, tiếng ầm ĩ lớn dần.

Tiếng thét chói tai, tiếng kêu cầu cứu, tiếng ồn ào, còn có tiếng còi dôn dập, tiếng cảnh báo chói tai, tiếng còi cứu thương từ xa vọng tới, hỗn loạn vô cùng… nơi nào cũng tỉnh dậy, tất cả đều đang sợ hãi.

Cảm giác sợ hãi không ngừng lan rộng.

“Uỳnh…” một tiếng, tiếng vang này giống như tiếng sâm sát bên tai.

Tô Tử Tinh sợ hãi trực tiếp nhảy từ trên giường xuống, có chút sợ hãi đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Lập tức hiện ra trước mắt cảnh tượng giống như tận thế…

Một cái bóng màu đen khổng lồ lướt qua bầu trời, bóng dáng nó lướt qua một tòa nhà, lập tức nó sụp đổ trong những tiếng hét sợ hãi giống như mảnh giấy vụn rơi rụng xuống…

Nương theo ánh trăng, Tô Tử Tinh nhìn chằm chằm bóng đen kia, mãi mới có thể nhìn rõ được. Đó là một con chim rất lớn, cơ thể thối rữa.

Nó bay vút xuống dưới, móng vuốt sắc nhọn nhấc một chiếc xe lên, một bóng người nhỏ bé sợ hãi rơi từ trên trời xuống.

Sắc mặt Tô Tử Tinh tái nhợt, không dám tin hỏi, “Anh, em đang nằm mơ sao?”

Bùi Tu Minh từ phía sau ôm cậu vào lòng, “Tiểu Tinh đừng sợ, anh ở đây.” Hắn một bên nhẹ nhàng dỗ dành thanh niên, một bên đặt xuống đỉnh đầu cậu nụ hôn nhẹ.

Mặc kệ cảnh tượng kinh hoàng bên ngoài, chỉ cần cảm nhận được hơi thở của thanh niên, Bùi Tu Minh đều cảm thấy vui vẻ.

Tốt quá, tiểu Tinh vẫn còn ở bên cạnh hắn.

Lời của tác giả: Kết thúc những ngày sinh hoạt bình yên....

Hết chương 4.

04/06/2021.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau